[BHTT - Done] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi | Nam Môn Đông Qua
CHƯƠNG 147 + 148
CHƯƠNG 147: BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU
Thật lâu về sau, Mạnh Niệm Sanh mới hiểu được từ "người đó" trong lời nói của Từ Phóng Tình đến tột cùng là ai, nhưng chẳng ai ngờ đằng sau sẽ phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, quan hệ giữa cô và Từ Phóng Tình vừa đóng băng thì ngay sau đó cô liền nhận được tin Trần Vãn Thăng rút vốn.Công ty bên Bắc Kinh cấp tốc điện báo, người phụ nữ kia hung ác mắng Mạnh Niệm Sanh một trận, trách cô phá hỏng con bài tốt, ở Thượng Hải lâu như vậy mà vẫn không biết trời cao đất rộng. Người kia còn hỏi cô có muốn sống nữa không hay lại muốn bị người ta giẫm đạp dưới chân, còn bắt cô nghĩ biện pháp giải quyết sự tình ở Thượng Hải, mặc kệ là bán mình hay bán tự tôn.Mạnh Niệm Sanh có nỗi khổ khó nói, cô bị người phụ nữ kia mắng hơn nửa giờ, đang lúc bị mắng đến đầu óc choáng váng thì đối phương bỗng nhiên đổi lời nói mới vừa được một công ty khác bỏ vốn đầu tư. Người đứng tên công ty kia chính là Khang Thụy Lệ. Đĩa CD của Mạnh Niệm Sanh đã có tác dụng, cô quả thật đã làm cho Khang Thụy Lệ triệt triệt nhớ kỹ mình.Cái giá phải trả là Trần Vãn Thăng rút vốn và Từ Phóng Tình đổ máu. Lúc này, nếu Mạnh Niệm Sanh còn chưa biết mình bị gài bẫy thì cô cũng không phải là Mạnh Niệm Sanh nữa.Khang Thụy Lệ vì đạt thành mục đích mà không tiếc hy sinh tiệc cưới của con gái, thậm chí còn giả bệnh. Mục đích của bà chỉ có một, đó chính là Từ Phóng Tình. Mạnh Niệm Sanh không biết rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì với Từ Phóng Tình. Cô gọi điện hỏi Trần Vãn Thăng có thời gian gặp mặt không.Trần Vãn Thăng rất sảng khoái đồng ý hẹn gặp ở nhà mình và đưa ra ba yêu cầu, chỉ cần Mạnh Niệm Sanh đồng ý thì kế hoạch hợp tác giữa các cô vẫn có hiệu lực.Thứ nhất: bán căn nhà ở đối diện nhà của Từ Phóng Tình cho Trần Vãn Thăng.Thứ hai: Ở nhà đối diện giám sát Từ Phóng Tình.Thứ ba: Vĩnh viễn giữ im lặng đối với chuyện đĩa ghi hình.Mạnh Niệm Sanh nghe người kia nhắc đến chuyện CD ghi hình, nghi hoặc trong lòng đã được giải, dáng vẻ của cô như gặp phải lôi điện, toàn thân không thể kiềm chế được, "Đổng sự Trần, làm sao chị biết được chuyện đĩa ghi hình kia?""Em đoán xem là ai đưa nó đến tay Tiêu Ái Nguyệt? Em đoán là ai giao nó cho tôi?" Trần Vãn Thăng uống trà khoan thai cười nói, "Một vật cần bảo mật như thế, Khang Thụy Lệ sẽ mạo hiểm để nó ở bên ngoài sao? Em chỉ là giúp tôi trả lại cho nguyên chủ thôi, đúng lúc có thể dùng nó để ép người mà chị ấy đang cần nhất đến trước miệng. Tôi có CD ghi hình, cũng có camera quay lại cảnh Tiêu Ái Nguyệt đã mang nó đi, hơn nữa Tiêu đã từng là người của tôi. Em thử nghĩ xem, để ba thứ này cùng xuất hiện trước mặt Từ Phóng Tình, lại có thêm em trợ giúp, Từ Phóng Tình có phát điên hay không?"Tâm cơ của Khang Thụy Lệ nặng như vậy sao? Lúc trước, Mạnh Niệm Sanh chỉ vì muốn bợ đỡ quan hệ với bà ta, nào ngờ bà ta lại biến cô thành một quân cờ, khiến cô bất tri bất giác trở thành đao phủ làm tổn thương Từ Phóng Tình. Cô biết chân tướng mọi chuyện, áy náy đối với Từ Phóng Tình càng sâu hơn nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, bèn cố ý chuyển đổi đề tài, "Đổng sự Trần, nếu là việc riêng của đổng sự Khang, chẳng phải bà ấy nên tìm tôi nói chuyện sao?""Dã tâm đừng lớn như vậy chứ." Trần Vãn Thăng quả nhiên hiểu sai ý của cô nhưng lại không giận, chỉ cảnh cáo cô, "Tôi rất muốn nhìn thử xem một người phụ nữ đầy gai trên mình sẽ bị xã hội bào mòn ra sao. Dù là Từ Phóng Tình hay là Tiêu Ái Nguyệt, người trẻ tuổi có tâm hồn hoạt bát và nhục thể xinh đẹp đến cỡ nào mới làm người ta chú ý. Tiểu Mạnh, em rất thông minh, tương lai sẽ thành công, nhưng tôi vẫn luôn không thích kiểu phụ nữ như em, tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ của tôi lúc còn trẻ trên người em. Khi tôi còn trẻ, nếu thích ai đó sẽ tự mình chinh phục, làm họ phải tình nguyện quỳ dưới thân của tôi."Mặt ngoài như đang khen nhưng là thầm chê. Mạnh Niệm Sanh không phải nghe không hiểu nhưng lập trường không để cô có lựa chọn khác. Là người duy nhất biết chuyện, cô lựa chọn im lặng, điều đó đồng nghĩa với chuyện sẽ không ai có thể giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm giữa Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có thể dựa vào duyên phận giữa hai người thôi, cơ mà cô không biết rốt cuộc Từ Phóng Tình có từng hoài nghi Tiêu Ái Nguyệt hay không. Trong cái đêm thất hồn lạc phách kia, có phải chị ấy đã cố tình diễn xuất như vậy? Cô cũng đoán không ra Khang Thụy Lệ muốn làm gì Từ Phóng Tình, có lẽ chỉ những ai nhìn thấy được toàn cảnh mới biết nên kiểm soát mọi thứ như thế nào, một trong những nhân vật nữ chính như Tiêu Ái Nguyệt vẫn biến mất khỏi cuộc sống của các cô.Tựa như Từ Phóng Tình đã nói, Mạnh Niệm Sanh giỏi ngụy trang dù là đối với ai. Cô gật đầu đồng ý điều kiện của Trần Vãn Thăng, lúc cầm hợp đồng xoay người rời đi bèn tăng thêm một câu, "Đổng sự Trần, có một chuyện chị đã nghĩ sai, tôi không hề giống chị."***Dưới tán cây khô trong Tứ Hợp Viện (*) có một cô gái nhỏ ước chừng mười tuổi đang đứng. Cô bé cầm một hòn đá nhỏ trong tay nhảy lò cò, có lẽ chơi một mình quá chán, cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng đang đóng phía bên trái, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không chịu nổi tịch mịch liền chạy tới gõ cửa, "Ra chơi đi Tiểu Thiên, đã bài tập làm xong chưa?""Kẹt kẹt" cửa gỗ phát ra tiếng khó nghe, cửa mở nhưng người thuê phòng bên phải lại bước ra. Cô bé quay người nhìn người phụ nữ có sắc mặt tái nhợt đang đứng ở cửa, đôi mắt trắng đen không có chút sắc thái, cô ấy im lặng lướt qua cô bé, ngay cả bước chân cũng không hề phát ra âm thanh.Cô gái nhỏ nhớ tới những lời mẹ và bà đã từng nói, họ nói vị khách trọ này đã chuyển đến hơn một tháng, bình thường rất ít đi ra ngoài. Trong tuần đầu tiên, mỗi ngày đều có thức ăn ngoài giao đến trước cửa, nhưng sáng hôm sau thức ăn kia vẫn còn nguyên được xách trở ra, bỏ tiền phung phí như thế chỉ làm lợi cho lũ mèo hoang gần đó.Không biết cô ấy là ai, không biết cô ấy từ đâu đến, cũng không biết cô ấy có công việc hay không. Người phụ nữ kỳ quái này trở thành nhân vật 'tám chuyện' cho hàng xóm. Cô gái nhỏ không chờ được bạn cùng chơi với mình cũng chán nên lại đi theo sau lưng người phụ nữ kia, chậm rãi tới khu nhà đang xây dựng.Một đám mèo hoang hiếm thấy xếp thành một vòng tròn, người phụ nữ đứng ở giữa. Cô ấy mở hộp cơm mang theo ra rồi bỏ trên đất, sau đó yên lặng nhìn đám mèo đánh phá lẫn nhau, ăn xong lại chạy đi.Cô ấy cứ ngồi mãi ở chỗ đó, người đến người đi bên cạnh cũng không hấp dẫn được sự chú ý của cô ấy. Mặt trời phải xuống núi, cô gái nhỏ muốn về nhà, cô bé đã chơi cùng con giun trong đất bùn hết cả buổi trưa, rốt cục cũng mất kiên trì quay đầu nhìn bóng lưng cô đơn của người nọ, thấy cô ấy vẫn chưa phát hiện ra mình đang theo dõi, thế là cô bé vui vẻ chạy về nhà.Đêm đến, bà của cô bé nghe cô bé tranh công kể lại những chuyện này, tự nhủ, "Hèn gì dạo gần đây mèo hoang càng ngày càng nhiều.""Cô ta trả tiền thuê nhà đúng hẹn là được rồi, quan tâm mấy chuyện kia làm gì?" Gã đàn ông duy nhất trong nhà bất mãn với tiếng nói cười xì xào bàn tán, gã uống bia vào rồi hào khí nói, "Bên anh Triệu lại khất nợ tháng này, nói chờ đến sau khi khai giảng, không biết còn muốn chờ tới khi nào?"Người giữ chữ tín ở đâu cũng được hoan nghênh. Ngày hôm sau, 'mẹ chồng và nàng dâu' cầm theo mấy trái lê qua nhà của người phụ nữ kia nhưng cô ấy lại chẳng nói gì nhiều, giọng điệu rất thanh thúy, lúc cười lên tràn đầy sức hút.Một tới hai đi, mọi người liền biết nhau, người trong viện đều biết người phụ nữ kia họ Tiêu và đến từ một huyện nhỏ, hiện tại đang ở nhà chờ việc, cũng không có thân nhân bên cạnh.Cô đang tìm việc làm, mấy ngày trước mất tích, nghe nói là đi Thượng Hải du lịch, ngày cô trở về có mang theo một hộp sô cô la cho bọn con nít trong viện. Ban đêm, mọi người thường hay tập hợp lại một chỗ cùng nói chuyện phiếm và cũng gọi cô ra tham gia. Lúc cô cười lên trông rất đẹp nhưng nét vui không nhiều, ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ thất thần làm người ta hết sức hiếu kỳ.Mẹ của cô bé nhỏ họ Lý, cô bé có tên thân mật là Mộc Tử. Lý nữ sĩ không rõ cô Tiêu có yêu cầu gì về công việc, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy tìm việc thất bại trở về, cô lại vì hộp sô cô la của đối phương mà nổi lên lòng trắc ẩn, đến chiều, cô cầm một tờ giấy đưa cho cô Tiêu rồi căn dặn, "Công ty của chồng tôi đang tuyển tài xế, Mộc Tử nói cô biết lái xe, hay là đến thử một chút xem sao, dù sao cũng tốt hơn so với ngồi không ở nhà."Người phụ nữ kia rõ ràng có chút kinh ngạc, "Chị Lý, cảm ơn chị.""Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, mọi người đều là hàng xóm cả." Trên gương mặt tròn trịa của Lý nữ sĩ tràn đầy nhiệt tình, "Bây giờ rất khó tìm việc, cũng không biết có thể tìm được hay không, cô đi thử một chút xem sao.""Gọi tôi là Tiểu Nguyệt đi." Người phụ nữ cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, giọng nói rất nhỏ nhẹ, "Mẹ tôi cũng gọi tôi như thế.""Tiêu Ái Nguyệt, tên nghe thật là êm tai, không tệ nha, hay hơn Mộc Tử nhà tôi." Lý nữ sĩ thành công kéo gần khoảng cách của hai người, cười nói, "Tên rất hay."Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Là ba của tôi đặt."Sáng hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt cầm hai chai rượu đến cám ơn, nói cô đã được công ty nhận làm, ngày mai có thể đi làm ngay.Lý nữ sĩ có chút đắc chí, ban đêm cao hứng liền kể hết mọi chuyện cho chồng nghe. Lão Trương nghe vợ nói xong liền nói, "Tôi còn đang tự hỏi là ai? Hôm nay, quản lý hỏi tôi có phải có bạn đến ứng tuyển làm tài xế không, còn nói người kia tốt nghiệp đại học trọng điểm, bên bộ phận nhân sự muốn người nên có kêu cô tới văn phòng làm việc, nhưng cô ấy nói không thích hợp ngồi văn phòng, nhất định phải làm tài xế, chẳng lẽ chính là cô ấy?"Lý nữ sĩ nghe xong cũng đờ người ra, thừa dịp Tiêu Ái Nguyệt còn ở bên ngoài đánh răng bèn mượn cơ hội hỏi vài câu. Tiêu Ái Nguyệt không phủ nhận, "Từ đầu tôi vốn không có ý định xin làm văn phòng, tôi nhìn máy tính sẽ bị chóng mặt, không thể nhìn màn hình lâu được."Lần đầu Lý nữ sĩ nghe nói chuyện này, "Vậy công việc trước kia của cô đều là tài xế sao?""Không phải.""A, trước kia cô làm ở Thượng Hải mà, chắc là vì chuyện này nên mới không làm nữa đúng không?" Quan tâm quá mức sẽ trở thành gánh nặng. Lý nữ sĩ không ý thức được điểm này, còn không biết điều hỏi thêm, "Tháng trước, cô đi Thượng Hải có tìm được công việc nào không? Bắc Kinh tốt hay là Thượng Hải tốt hơn?"Tiêu Ái Nguyệt thong thả đánh răng xong rồi đặt cái cốc xuống, nhẹ nhàng nói, "Nhớ bạn bè nên trở về thăm một chút thôi, thấy người ta không có tôi vẫn sống rất tốt nên tôi cũng cảm thấy tôi vẫn ổn khi không có người ta, nhưng mà nếu nghĩ như vậy thì có khác nào đang giận lẫy, dù có như thế nào thì tôi cũng sẽ nhớ tới người ta, công ty, đường đi, ô tô, máy bay, tôi cũng hết cách. Ngày đó, tôi cứ theo chân người ta, ăn cơm, làm việc, gặp Quý Văn Việt... Người ta sống tốt thì mắc mớ gì đến tôi chứ? Tôi cũng không phải là cái gì của người ta, chị nói có đúng không, Tình Tình."Lời vừa ra khỏi miệng, toàn thân Tiêu Ái Nguyệt chợt rung lên một cái, cô lập tức tỉnh ngộ trở lại rồi nhanh chóng quay đầu giải thích cho người đứng phía sau vài câu, nhưng nào còn bóng dáng ai? Không ai thèm nghe cô nói chuyện, cũng chẳng có ai lý giải được tâm tình của cô. Có một số người sẽ lấp kín nỗi đau ở trong lòng, không muốn nhìn nó thêm một lần nào nữa. Hốc mắt của Tiêu Ái Nguyệt ướt đẫm, cô trở lại trong phòng, sau đó hung hăng tự đánh mình một bàn tay, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng nghĩ đến chị ấy nữa, không được phép nhớ chị ấy, không được khổ sở, tao ra lệnh cho mày ngừng ngay lập tức."(Faye: Ở chương trước có nhiều bạn thắc mắc nội dung quá, bản thân mình cũng phải đọc đi đọc lại mấy lần vì bị tác giả xoay, mình đưa ra giải đáp theo ý hiểu của mình,1. Mạnh Niệm Sanh trả cuộn băng cho Khang Thụy Lệ vì muốn lấy một món nợ ân tình. Kết quả là chương này KTL góp vốn vào công ty nhà nàng. Khang Thụy Lệ vốn cầm cuộn băng cho Trần Vãn Thăng để TVT đưa cho Tiểu Nguyệt nhằm mục đích chia rẽ Từ Tiêu hai người, giờ cuộn băng rơi vào tay người khác, mà người đó còn trả lại thì tất nhiên phải "trả ơn" rồi.2. Cuộn băng này là bằng chứng KTL lạm dụng tình dục Tình Tình, thử hỏi về phía Tình Tình khi biết Tiểu Nguyệt từng cầm cuộn băng này nhưng không nói gì với cô thì sẽ cảm thấy thế nào, chưa kể còn nghĩ Tiểu Nguyệt có thể đã xem cuộn băng đó, sẽ rất tổn thương và nhục nhã.3. Chương trước là Mạnh Niệm Sanh bị Trần Vãn Thăng và Khang Thụy Lệ hợp tác lừa để dẫn dụ Tình Tình tới nhà KTL, vì Tình Tình muốn tìm hiểu cái chết của cha nàng. Kết quả còn bị KTL đưa cuộn băng ra để chia rẽ tình cảm của cô và TAN. Nên đoạn cuối cô mới nói TAN rất tốt. Vì TAN biết nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, hoặc có lẽ cũng giận TAN vì biết mà không nói.)***
CHƯƠNG 148: KHÔNG PHẢI NÓI
Cách tốt nhất để quên một người chính là lao đầu vào công việc, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu Ái Nguyệt không muốn ngồi lì ở văn phòng, nhưng cô cũng không muốn làm cái nghề tài xế này cho lắm, đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, đương nhiên cô cũng không quan trọng quá vấn đề.Ngày đầu tiên đi làm, cô là tài xế đầu tiên đến công ty, đợi đến hơn mười giờ sáng, chồng của Lý nữ sĩ là Trương Lão Lục mới khoan thai đi tới, gã ngáp một hơi rồi cầm phiếu điều xe từ phòng an ninh đi ra, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi ở cửa nhà kho liền dụi mắt một cái, "Tiêu tiểu thư, đến sớm thế? Quản lý Trình đã sắp xếp cô chuyển lô hàng nào chưa?"Chưa, Tiêu Ái Nguyệt chưa gặp mặt quản lý Trình lần nào chứ nói chi đến chuyển hàng hóa, "Tôi chưa từng gặp những người khác.""A, những người khác còn chưa tới đâu, giờ làm việc của chúng tôi không cố định." Dù sao cũng là khách trọ của mình nên Trương Lão Lục tuân theo 'chủ nghĩa nhân đạo' đưa cô đến bộ phận nhân sự, "Công ty của chúng ta có tám tài xế, thêm cô nữa là chín. Xưởng của chúng ta làm gia công nên vận chuyển hàng khá thường xuyên, đôi khi còn xuất hàng vào nửa đêm, có lúc thì xuất hàng vào buổi sáng, cũng có ngày không cần phải đi làm. Nếu cô muốn biết công ty có bận hay không thì cứ quan sát thử, gần đây công ty rất bận, tài xế phải đi về liên tục, để tôi dẫn cô đi tìm quản lý xem anh ta an bài thế nào."Bận rộn thì tốt. Tiêu Ái Nguyệt yên lặng ghi nhớ lời gã, "Anh Trương có bằng B không?"(*) Bằng B: xe tải/xe chở hàng, bằng C: xe ô tô con, bằng A: xe khách cỡ lớn."Tôi có, tôi lái xe tải." Trương Lão Lục cười hắc hắc, "Có tay lái vàng cũng không thể ném đi, cô thì sao?""Tôi cũng có." Năm đó, muốn nâng bằng C lên B cần phải thi kiểm tra hàng năm nên có rất nhiều bạn học từ bỏ, Tiêu Ái Nguyệt bị động kinh mới đi thi cùng Đổng Tiểu Hạ, hai người đã từng hẹn thề sẽ thuê xe có nhà di động để đi khắp Trung Quốc nhưng kế hoạch chưa thực hiện được, không ngờ hôm nay lại có tác dụng khác, "Thi nhiều năm rồi.""Vậy là được rồi, hỏi quản lý Trình xem anh ta sắp xếp thế nào."Quản lý Trình chính là gã đã phỏng vấn Tiêu Ái Nguyệt, da gã đen nhánh, trên thân già có thể ngửi thấy mùi tỏi kỳ quái, đôi mắt gã đục ngầu nhìn thẳng vào mặt Tiêu Ái Nguyệt mấy lần, "Cô vừa mới đến, hôm nay theo Lão Trương làm quen nghiệp vụ sơ qua chút đi, chúng tôi có nhân viên bốc vác chuyên nghiệp, bình thường thì một tài xế sẽ phối hợp với một nhân viên bốc vác. Ngày mai, tôi sẽ sắp xếp cho cô xuất hàng, đến lúc đó sẽ an bài cho cô một anh chàng cường tráng đi theo." Nói xong, gã và Trương Lão Lục lén liếc nhau một cái rồi vỗ vỗ vào bả vai người kia, "Ha ha, Lão Trương, chiếu cố người ta cho tốt nha."Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, xấu xa đùa giỡn trước mặt cô, "Lão Trình, người anh nói là anh đấy à."Hai gã đàn ông già như trái cà cùng phá lên cười ha ha. Tiêu Ái Nguyệt đứng một bên giơ tay ra, không kiêu ngạo, không tự ti, "Hy vọng quản lý Trình sẽ thông cảm cho thuộc hạ, tôi cám ơn anh trước."Cô mở miệng nói chuyện như kiểu cùng nhau giải quyết việc chung, nụ cười trên miệng của Trương Lão Lục vụt tắt, gã có chút lúng túng sờ gáy của mình. Quản lý Trình là một lão hồ ly, gã nhếch miệng cười cười rồi duỗi tay vỗ một cái lên tay Tiêu Ái Nguyệt, "Theo anh Trình làm việc cho tốt, phúc lợi không thiếu phần của cô đâu."Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay gã đang đặt trên người mình, cô ngẩng mặt lên, ôn hòa cười, "Đương nhiên."Công ty vốn ở vị trí vắng vẻ, là giao giới giữa Bắc Kinh và Hà Bắc. Sau khi Tiêu Ái Nguyệt hạ cánh, cô tạm thời tìm đến một nơi thưa người, thoát khỏi thành phố lớn phồn hoa đầy xô bồ. Cô đến một thôn nhỏ, chủ nhà của cô là Trương Lão Lục vốn là người Hà Bắc. Ban đầu gã muốn 'an cư lạc nghiệp' ở Bắc Kinh nhưng không có kết quả, sau đó gã đã thuê một miếng đất ở khu đang phát triển để xẩy một căn Tứ Hợp Viện (*), cuối cùng lại ổn định nhà cửa ở vùng ngoại ô của Bắc Kinh.Đãi ngộ của tài xế mới cũng khác biệt, nghe Trương Lão Lục giới thiệu một phen, thì ra công ty này không chỉ có một mình Tiêu Ái Nguyệt là nữ tài xế mà còn có một người họ Lê, nghe nói cô ta là người do quản lý Trình thuê vào nhưng lý lịch đời tư còn 'già' hơn Trương Lão Lục. Gã chưa thấy cô ta lái xe chở hàng mà toàn là lái xe tải nhỏ đưa đón khách hàng. Trong tất cả các tài xế, đãi ngộ của cô ta thuộc hàng tốt nhất, không cần phải làm thêm giờ, không cần chở hàng đến thành phố khác, ngay cả tăng ca hay phụ cấp đều cao hơn người khác.Lúc Trương Lão Lục nói những điều này, trong lời nói đầy vẻ hâm mộ, nhân viên bốc vác ngồi ở vị trí trung tâm trong xe hàng lớn đang chơi điện thoại sâu kín mở miệng, "Nếu cô có thể làm đàn ông vui vẻ thì cô cũng có thể lái xe con."Tiêu Ái Nguyệt nghe xong cũng chẳng nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bất kỳ chỗ nào cũng đều có cạnh tranh, nếu bạn không để ý thì không cần phải giữ trong lòng. Quản lý Trình vẫn rề rà không chịu phê duyệt nhân viên bốc vác cho Tiêu Ái Nguyệt, nguyên nhân là muốn cô quen đường đi đến mấy công ty lớn của khách hàng trước. Tiêu Ái Nguyệt làm quen hết một tuần, gã mới đưa cho cô tờ điều xe đầu tiên, là đi đón một thượng cấp họ Giang tới thẩm tra.Tiêu Ái Nguyệt lái đến địa điểm gã chỉ định mới biết đối phương có tài xế riêng, chỉ là không biết đường nên tài xế kia cần cô lái xe dẫn đường, rõ ràng gã không muốn để Tiêu Ái Nguyệt lái chiếc xe thương vụ 7 chỗ này. Lãnh đạo Giang ngược lại nói chuyện rất khéo, bà chỉ vào GPS trên xe rồi giải thích, "GPS của xe tôi không dễ dùng cho lắm, cô cứ lái ở phía trước là được rồi, tối nay đỡ phải bôn ba đưa chúng tôi về thêm một chuyến."Lãnh đạo Giang ăn mặc gọn gàng, bề ngoài trắng trẻo, cả người trông vô cùng sạch sẽ, không giống người cùng tuổi với mẹ Tiêu chút nào. Tiêu Ái Nguyệt biết bà ấy đang giải vây cho mình nên đã nhận ý tốt này, gật đầu một cái nói, "Được."Phía sau chiếc Changhe là một chiếc Jaguar. Trên thực tế, người có GPS hỏng là Tiêu Ái Nguyệt. Sau khi hai chiếc xe lượn mấy vòng lớn trên đường, cô mới tìm được con đường nhỏ ban đầu. Lúc xuống xe đã hai giờ chiều, quản lý Trình đã đứng chờ ở cửa chính. Tiêu Ái Nguyệt vừa xuống xe liền báo cáo với gã là xe bị hỏng GPS, không biết lãnh đạo Giang có nghe thấy đoạn đối thoại của họ hay không, bà nhìn sang chỗ Tiêu Ái Nguyệt đang đứng, ánh mắt có vẻ như đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.(*) Changhe: thương hiệu xe của Trung Quốc(*) Jaguar: là thương hiệu xe sang trọng của Jaguar Land Rover, một công ty đa quốc gia sản xuất xe hơi tại Anh với trụ sở chính tại Whitley, Coventry, Anh.Tiêu Ái Nguyệt suy đoán bà ấy đã biết cô đi sai đường, thấy bà bị một đám lãnh đạo vây quanh kéo vào văn phòng, cô quay đầu hỏi quản lý Trình có sắp xếp công việc buổi chiều cho cô hay không, sau đó liền dứt khoát đi theo Trương Lão Lục vận chuyển hàng.Lần này là chuyến xe đường dài, đến ba giờ sáng mới về đến nhà, trông thấy quản lý Trình gửi tin trong nhóm Wechat là hôm sau vận chuyển hàng và xếp cho Tiêu Ái Nguyệt đi làm vào buổi chiều đến Hà Bắc Thạch.Cũng tốt, cuối cùng đã có công việc bận rộn rồi. Tiêu Ái Nguyệt ngủ một giấc đến giữa trưa, cô mang theo bình giữ ấm 1000 ml để pha trà Thiết Quan Âm đậm đặc chuẩn bị đi đường đêm. Cô vẫn chưa gặp nhân viên bốc vác mà quản lý Trình đã an bài, đến chạng vạng tối, chiếc xe mà cô phải rong ruổi mới chất xong đầy hàng. Nhiều hàng như vậy, một mình Tiêu Ái Nguyệt chắc chắn không thể dỡ hết. Cô gọi điện cho quản lý Trình, gã chỉ kêu cô chờ ở cửa chính một chút, gã sẽ lập tức tới ngay.Nhưng người đến chỉ có một mình gã. Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy gã buộc dây an toàn, khó hiểu hỏi, "Quản lý Trình, anh muốn đi đâu sao?""Nhân sự không đến nên tôi sẽ đi chung với cô." Quản lý Trình không thể cười vì gã chỉ cần cười một tiếng liền lộ ra răng vàng đầy miệng trông rất dọa người, "Lái xe đi, lần đầu cô giao hàng mà, tôi sẽ đi với cô, tránh để nhân viên trực ca đêm bên kia không biết cô."Về tình về lý, lời gã nói cũng không có vấn đề gì. Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu thả thắng tay ra, cười nói, "Vậy thì làm phiền anh rồi."Quản lý Trình hớn hở ra mặt, xe chạy chưa được mấy cây số, gã mò trong túi lấy ra một cái điện thoại nội địa, "Mở bài hát nghe một chút, tạo bầu không khí."Tiêu Ái Nguyệt đoán được gã muốn bầu không khí gì, cô cũng không cự tuyệt. Hai người nghe một bài hát của Đao Lang, quản lý Trình xoa xoa hai tay bắt đầu kể chuyện cười, chẳng có gì khác ngoài mấy chuyện thô thiển giữa giống đực và giống cái. Tiêu Ái Nguyệt đã sớm nghe loại truyện cười người lớn thô tục kể đầy ngoài đường này, cô thật sự cười không nổi, lạnh mặt lái xe đến khu phục vụ trên đường cao tốc. Lúc quản lý Trình đi toilet trở về còn cố ý làm rớt vật gì đó xuống chân Tiêu Ái Nguyệt, cô nhanh chóng nâng hai chân lên tránh đi hành vi tìm mò của gã.Gã thấy không chiếm được lợi lộc gì nên cũng không trì hoãn thêm bèn giơ tay đang cầm thứ gì đó ra trước mắt Tiêu Ái Nguyệt lắc lư, "Ai nha, cô nhìn xem, tôi có mang theo đồ tùy thân ra ngoài, còn mang đến bốn năm cái lận, không biết đêm nay có thể dùng được không."Tiêu Ái Nguyệt chưa thấy heo chạy nhưng cũng đã nếm qua thịt heo, ba chữ 'bao cao su' xuất hiện trước mắt khiến cô khó chịu ho khan một tiếng, khóe miệng nổi lên một nụ cười chế nhạo, "Quản lý Trình thật hăng hái."Đàn ông bị tinh trùng lên não đâu còn phân rõ nụ cười kia là thật tâm hay giả dối, gã nhìn khuôn mặt trắng noãn của cô càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, "Muốn ở bên em thì phải thật hăng hái mới được, anh cũng không thể lạnh nhạt em gái được."Bây giờ gã đã bắt đầu dựng lều hát hí khúc. Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy buồn nôn, ngay cả tâm tình nói chuyện cũng không có, cô chỉ một lòng muốn chuyển hàng cho xong rồi về nhà đi ngủ, "Hôm nay, bà Trình ở nhà một mình sao?""Đừng đề cập đến cô ta, bà già luống tuổi đó chỉ biết cho con bú sữa thôi." Nói đến vợ của mình, mặt quản lý Trình lộ vẻ không vui, gã nhăn lại mặt, có chút mất hứng, "Cô ta nào giống em, vừa xinh đẹp, vừa là sinh viên, mấy cô gái thành thị như em, ai cũng trong veo như nước, tốt hơn phụ nữ nhà quê nhiều.""Ai rồi cũng sẽ già thôi, đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở thành một bà già luống tuổi." Tiêu Ái Nguyệt không thèm nghênh hợp lời nịnh nọt của gã, cô bình tĩnh trả lời, "Chẳng ai có thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử."Phản ứng của cô vượt ra khỏi mong muốn của quản lý Trình. Tuy phụ nữ lý trí rất quyến rũ nhưng lại không tiện hạ thủ, gã quyết định mở ra lối riêng, tiếp tục dụ dỗ từ một góc độ khác, "Ai nha, tài xế Tiêu đã có bạn trai chưa?""Không có."Quản lý Trình cổ quái trả lời, "Vậy làm sao được, đêm ngủ lạnh lắm a."Tiêu Ái Nguyệt vẫn đang cười, sắc mặt không hề biến hóa, "Không sao, chăn mền nhà tôi dày lắm."Củ khoai lang nóng bỏng tay, ném đi không được mà ăn cũng chẳng xong. Xe chạy vào công ty khách hàng phải tăng ca suốt đêm, dưới sự hỗ trợ của đối phương, đến rạng sáng bốn giờ đã chuyển xong hàng. Quản lý Trình lại giở trò đề nghị đến khu lân cận thuê phòng nghỉ ngơi một đêm rồi đi tiếp.Tiêu Ái Nguyệt không chút do dự cự tuyệt gã, cô nói ban ngày ngủ nhiều nên hiện giờ không hề buồn ngủ. Dù xuất phát từ nguyên nhân nào, sắc mặt của quản lý Trình đều rất khó coi, "Được thôi, vậy thì về."Nửa đêm, xe trên đường cao tốc không nhiều, lúc trở về cũng chẳng có ai chủ động mở miệng nói chuyện. Quản lý Trình càng nghĩ càng tức giận, gã nghĩ đến bản thân đêm hôm khuya khoắt đi theo cô chuyển hàng mà ngay cả tay cũng không sờ được, gã liều mình xoay người đưa tay trực tiếp mò lên đùi của Tiêu Ái Nguyệt, triệt để ngả bài nói, "Em gái, em theo anh đi, anh thích em lắm, anh cam đoan sẽ sắp xếp cho em ở công ty ăn ngon uống sướng, anh sẽ đối xử thật tốt với em, sau này sẽ tuyệt đối không đụng vào ai khác nữa."Tiêu Ái Nguyệt cũng không né tránh, cô trực tiếp thắng gấp, ổn định dừng xe giữa đường không bóng người, "Quản lý, từ chỗ này, anh có thể nhìn thấy công ty không?""Ở đây làm sao có thể nhìn thấy?" Quản lý Trình khó hiểu nuốt nước miếng một cái, sau đó khẩn trương ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, "Công ty ở rất xa, đường này lại dài như thế, làm sao mà thấy được công ty?""Vậy anh nói xem tại sao tôi phải bán mình vì một cái công ty nhỏ xíu vô nghĩa?" Tiêu Ái Nguyệt tắt máy xe, cô không mở đèn xe, cũng không giải thích bất kỳ điều gì, "Tôi đã quen bị người khác đùa giỡn nên cũng không ngại thử đùa giỡn với người khác một lần.""Đây là đường cao tốc đó!" Quản lý Trình trợn mắt nhìn cô, gã nổi trận lôi đình chỉ vào mũi cô nhục mạ, "Cô liều mạng quá! Lái xe cho tôi! Đậu ở đây... cô không muốn sống hả! Lái xe đi." Vừa nói xong, một chiếc xe hàng lớn lao ngang qua bên cạnh, gã bị dọa đổ ra một thân mồ hôi lạnh, đâu còn chú ý đến chuyện dê xòm gì nữa. Gã vội vã lấy cái tay đang đặt trên đùi của Tiêu Ái Nguyệt ra rồi trực tiếp bật chìa khoá xe, "Lái xe cho tôi! Mẹ nó! Cô có nghe thấy không?"Có lẽ lúc nãy chuyển hàng đã dùng hết sức nên tay của gã vừa đưa tới liền bị Tiêu Ái Nguyệt chộp lấy, cô nắm chặt cổ tay đối phương, sau đó cầm bàn tay đó dán lên ngực mình, vẻ mặt hờ hững nhìn gã giống như đang nhìn tôm tép nhãi nhép, "Không phải anh nói thích tôi sao? Thích tôi thì chứng minh cho tôi xem đi, chúng ta ở đây chờ năm phút, nếu anh dám thì tôi sẽ lập tức theo anh lên giường.""Đồ điên! Bệnh tâm thần!" Trong đầu quản lý Trình không còn lời nào khác, ngoài sợ hãi thì chỉ còn có sợ hãi. Tay đang chạm vào bộ ngực mà gã đã tha thiết ước mơ lại như bị phỏng, gã nhanh chóng rút tay về, hai mắt đỏ bừng không dám nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Ái Nguyệt, trong lòng không khỏi sợ hãi cô thật sự sẽ liều mạng, "Lái xe đi! Tôi không động vào cô nữa! Nhanh lái xe!""Anh xem... tình yêu của anh rẻ mạt đến bao nhiêu." Tiêu Ái Nguyệt trầm thấp cười một tiếng, cô bình tĩnh nổ máy xe, mặt ẩn tàng trong bóng đêm, không tiếp tục nói câu nào nữa. Xe lao về phía trước như bình thường, quản lý Trình cảm thấy cả người chết lặng, gã ngồi phịch vào chỗ kế bên tài xế, tà niệm trong đầu không còn nữa. Gã liếc nhìn gương mặt của Tiêu Ái Nguyệt, rốt cục đã biết nụ cười của cô khác biệt ở đâu, nào còn vẻ đáng yêu nhu thuận nữa mà chỉ có sự trào phúng sau khi giỡn ác thành công.(*) Tứ Hợp Viện: hay còn được gọi là "Tứ hợp phòng", là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. "Tứ" chỉ số 4, "viện" là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà. "Tứ hợp viện" chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc. Ngày nay chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhiều thiết kế nhà Tứ hợp viện tại các vùng nông thôn hay Bắc Kinh. Nhà tứ hợp viện Bắc Kinh là một loại kiến trúc hợp viện phổ biến, "tứ" chỉ tứ phía là "đông, tây, nam, bắc", "hợp" tức là phòng ốc ở bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, hình thành nên một kết cấu hình chữ "khẩu" ("口"). Trải qua xây dựng hàng trăm năm, Tứ hợp viện Bắc Kinh từ bố cục tổng thể cho đến kết cấu bên trong và chi tiết thiết bị lắp đặt đều hình thành nên nét phong cách đặc sắc của kinh thành.