[BHTT] [Đoản] Quản Lý Tần.Hôm nay cô thật đẹp

Chương 8: Có tình cảm



-"Cô dậy sớm vậy?"_Tân Chỉ Lôi dụi mắt rồi ngồi dậy

-"Không hẳn là sớm"_Tần Lam mặc lại quần áo, nàng nhìn đồng hồ vẫn còn rất sớm nên đi nấu bữa sáng cho Tân Chỉ Lôi

-"Tần Lam..."_Cô không cho nàng rời đi, chạy đến kéo nàng vào lòng

-"Buông ra nào...đừng Tân Chỉ Lôi"_Tần Lam muốn thoát ra khỏi vòng tay ấy nhưng không thể

Tân Chỉ Lôi cũng chịu buông tay, trong lòng cô vẫn còn luyến tiếc dư âm của đêm hôm qua. Tần Lam vẫn không đề cập tới chuyện ấy có lẽ nàng cũng chẳng muốn nhắc tới làm gì, chỉ là đêm say rượu nên lầm lỡ mà thôi

Cũng không có lịch trình gì mấy. Tân Chỉ Lôi bỗng dưng kéo tay nàng cùng đi đến một nơi bí mật.

-"Em định làm gì?"_Tần Lam hất tay Tân Chỉ Lôi ra

-"Đêm hôm qua là ai dẫn đi vào đó?"_Tân Chỉ Lôi gặng hỏi. Hình như Tần Lam không muốn nói ra

Nàng kể lại mọi chuyện. Đêm hôm đó bản thân cũng không biết vì sao lại lọt vào tay hắn, còn Lâm Nhật thì không biết ở chốn nào nữa. Tần Lam thật sự không nhớ nổi

-"Đem người ra!"_Tân Chỉ Lôi la lên ra lệnh

Hai tên vệ sĩ lôi hắn ra. Khuôn mặt bầm tím, bị đánh đến cả rỉ máu. Tần Lam có chút sợ nép sau lưng cô.

-"Đừng sợ có tôi ở đây. Không ai dám đụng gì tới cô đâu"

Tân Chỉ Lôi tới gần, đôi tay cô còn đang mang bao tay y tế. Cô dùng lực bóp miệng tên đó, hắn đã bất tỉnh từ lâu. Hai tên phải tạt nước hắn mới tỉnh dậy

-"Tha mạng, cô ơi. Tôi biết lỗi rồi"_Hắn kêu la thảm thiết, quỳ lạy cầu xin Tân Chỉ Lôi

-"Nói đi"_Cô ra lệnh kêu hắn khai hết mọi chuyện ra nếu không thì....

-"Là Lâm Nhật, anh ta bán cô gái trẻ đó cho tôi. Tôi đưa Nhật Lâm gần 50 vạn tệ...."

Tân Chỉ Lôi ra hiệu cho hắn dừng lại, nhìn sang Tần Lam. Vẻ mặt nàng sốc không nghĩ rằng ân nhân của mình là một người như vậy. Tần Lam thật sự không tin vào tai mình.

-"Là thật sao?"_Nàng vẫn kiên quyết hỏi lại

-"Là thật! Tôi thành ra như này, còn dám nói dối thì tôi chết mất"

Hai tên vệ sĩ thả hắn đi. Tân Chỉ Lôi còn đưa hắn một số tiền để chữa trị vết thương và bồi thường tổn thất.

-"Lâm Nhật là người như vậy sao? Chỉ Lôi!"_Tần Lam vừa đi vừa hỏi

-"Đúng! Nếu cô không tin thì cứ theo tôi một chuyến nữa"_Tân Chỉ Lôi biết nàng khó mà tin. Nhưng còn duy nhất một cách tuy sẽ làm Tần Lam đau mà vẫn tốt hơn

                        ●●●

Tân Chỉ Lôi đến gặp Lâm Nhật. Anh ta khi gặp cô rất vui mừng, vội chạy đến nịn hót. Tân Chỉ Lôi không lọt mắt nổi, liền ra lệnh kêu anh ta tránh xa

-"Tần Lam là bạn gái anh? Mà ai cũng đem bán cô ấy được sao?"

-"Chỉ Lôi, chị biết lẹ thật đấy. Đúng như lời đồn"_Anh ta phải cảm thán chuyện gì cô cũng biết được

-"Đúng như chị biết rồi đấy, Tần Lam chỉ là một món đồ chơi của tôi mà thôi. Tiện nay giúp đỡ ai dè cô ta thích tôi luôn"_Chất giọng không thể lẫn đi đâu được, cái giọng kinh người khác, xem Tần Lam như một món đồ chơi. Chán thì vứt

-"Bao nhiêu thì anh chịu buông tha cho cô ấy?"_Tân Chỉ Lôi chừng mắt nhìn Nhật Lam

-"300 vạn"_Nhật Lâm vẫn bình tĩnh ra giá

-"Được!"_Tân Chỉ Lôi mang một chiếc vali chừa đầy tiền mặt, 300 vạn như anh ta muốn

Con mắt Nhật Lâm sáng rực khi thấy số tiền khủng như này. Không hổ danh là Tân Chỉ Lôi. Anh định lấy chúng nhưng cô không có dễ dàng như vậy.

-"Tần Lam à...."_Lâm Nhật bất ngờ khi thấy Tần Lam từ đâu đi đến

*Chát*

-"Khốn nạn! Tôi tưởng rằng anh là con người tử tế"_Đôi mắt đỏ hoe vì tức giận của nàng đang nhìn lấy Lâm Nhật, anh ta có luyến tiếc gì nàng đâu.

-"Chia tay đi"

Tân Chỉ Lôi quẳng thẳng vali tiền vào người annh. Rồi khoác vai Tần Lam rời đi

-"Đừng khóc, anh ta không xứng làm cho một mỹ nhân như cô khóc đâu"_Tân Chỉ Lôi nhìn sang khuôn mặt Tần Lam, đôi mắt đỏ hoe, dòng nước mắt đang đọng trên khóe mi mà không chịu rơi xuống. Nàng là đang cố kiềm nén

-"Mỹ nhân thì không nên rơi lệ. Đi theo tôi, chắc chắn sẽ làm cô vui"_Tân Chỉ Lôi một lần nữa kéo nàng lên xe

Chạy thẳng đến trung tâm thương mại. Tân Chỉ Lôi phải đeo khẩu trang, mắt kính đen để tránh bị người khác nhìn thấy. Nàng nhìn cô không khác gì ăn trộm cả

-"Đẹp không? Thích gì cứ chọn"_Tân Chỉ Lôi đưa nàng đến một tiệm trang sức vô cùng đắt tiền, Tần Lam có chút ngại

-"Nhưng mà..."

-"Đừng lo, tiền của tôi không thiếu. Đủ mua cả cửa hàng!"_Tân Chỉ Lôi véo má nàng một cái rồi ra lệnh cho hai vệ sĩ đi theo bên cạnh nàng

Tần Lam cuối cùng cũng chịu cười. Nàng vui vẻ mua sắm những thứ mà bản thân chưa thấy bao giờ. Những hàng hiệu mắc tiền, lần đầu nàng được chạm vào.

-"Cảm ơn em nhiều lắm!"

-"Không cần đâu chỉ cần..."

-"Cần gì?"_Tần Lam thắc mắc

Ngón tai của Tân Chỉ Lôi chọt chọt vô má mình. Nàng hiểu ý liền hôn lên đó một cái "chụt" rõ to. Tân Chỉ Lôi đưa nàng đến một quán bánh ngọt, đôi mắt nàng long lanh khi nhìn thấy chúng.

-"Mang đồ về giúp tôi"_Tân Chỉ Lôi nhờ vệ sĩ đem đồ về giúp mình

Cô muốn có sự riêng tử với Tần Lam. Nến cho vệ sĩ về trước, Tân Chỉ Lôi cứ vậy mà khoác tay Tần Lam đi dạo phố. Nàng vui vẻ mà đi cùng cô hết nơi này đến nơi khác, hình như cảm giác mỏi chân hay đau chân không còn nữa mà được thay thế bằng cảm xúc vui vẻ khi Tần Lam ở bên cạnh Chỉ Lôi.

Bỗng dưng có một cuộc điện thoại từ bệnh viên gọi tới. Họ nói rằng tình trạng mẹ nàng đang không ổn. Tần Lam luôn giấu đi chuyện này không nói cho ai biết , âm thầm một mình ra ngoài kiếm tiền chạy chữa cho mẹ.

Tân Chỉ Lôi cũng muốn đi theo nàng

-"Tần Lam, tôi theo cô"

Đến bệnh viện, Tân Chỉ Lôi bây giờ mới biết mẹ nàng bị tai nạn khi đi làm. Nàng phải một mình nuôi mẹ, lam lũ vất vả từ công việc này đến công việc khác, bất kể làm ra tiền Tần Lam đều chấp nhận.

-"Sao chị không đưa bà ấy tới chỗ tốt hơn?"_Tân Chỉ Lôi cảm thấy nơi này quá ngột ngạt và có mùi rất khó chịu

-"Chị...không đủ tiền..."_Tần Lam lắp bắp giải thích

Nhìn dáng vẻ của nàng, Tần Chỉ Lôi không cam chịu được. Một lúc sau, bác sĩ đã đến. Mẹ của nàng đã trở lại bình thường

Chương trước Chương tiếp
Loading...