BHTT CTS CAI DUOI
Chương 33
Chương 33Nhan Chiêu nắm lấy Tất Lam, vội vàng rời khỏi tiên phường, bước chân hối hả, sợ Đồ Sơn Ngọc sẽ đuổi theo.Phải đi rất xa, xác nhận phía sau không có ai, nàng mới buông tay, thở phào một hơi.Tất Lam thấy nàng như vậy thì cảm thấy thú vị, liền hỏi: “Ngươi có biết vừa rồi vị công tử kia có thân phận gì không?”Nhan Chiêu nhấc tiểu hồ ly ra, vuốt ve đầu của nó, nghe vậy trả lời: “Không biết.”Nàng cũng không có hứng thú.Tất Lam liền chia sẻ những gì mình biết với Nhan Chiêu: “Vị công tử này trong tay cầm ngọc phiến là bảo bối giá trị liên thành, theo ta được biết, thuộc về Thanh Khâu Đồ Sơn thị.”Nói vậy đúng là như thế, Đồ Sơn Ngọc nhìn thấy tiểu hồ ly bên người Nhan Chiêu có linh tính như vậy, mới biểu hiện ra hứng thú.Nhan Chiêu “Nga” một tiếng, cũng không để ý.Mặc kệ đối phương có thân phận ra sao, chỉ cần mơ ước tiểu hồ ly của nàng, thì đối với nàng mà nói đều là địch nhân.Nhan Chiêu hiển nhiên không nghe khuyên bảo, càng không biết gì về Thanh Khâu Đồ Sơn thị, Tất Lam cũng không cần phải nói nhiều nữa, mà ngược lại nói: “Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta khởi hành đi Ngọc Lương Sơn thôi.”“Ân.” Nhan Chiêu không có ý kiến gì.Tất Lam ngự kiếm bay lên, Nhan Chiêu theo nàng phi kiếm đồng hành, trên đường vẫn luôn vội vàng kiểm kê thu hoạch.Quả nhiên không sai như nàng dự liệu, nhóm người này túi tiền căng phồng, có không ít thứ tốt, đặc biệt là cái Ngô nhân xuất hiện sau đó, hắn có càn khôn túi tất cả đều là đan dược phẩm giai không thấp, còn có mười viên yêu đan.Nhan Chiêu đem yêu đan lấy ra, đơn độc cất vào một cái càn khôn túi, còn lại đồ vật, có thể ăn thì đặt ở một bên, không thể ăn thì đặt ở bên kia.Lúc chạng vạng, tầm nhìn trong phạm vi đã có thể nhìn thấy hình dáng Ngọc Lương Sơn.Trong không khí bắt đầu có sương mù bay, càng tới gần Ngọc Lương Sơn, tầm nhìn càng thấp, không trung dần dần khó có thể phi hành.Tất Lam nói với Nhan Chiêu: “Cuối cùng một đoạn đường này, chúng ta có lẽ sẽ đi qua.”Nhan Chiêu không nói gì, nhưng Tất Lam đã đại khái hiểu được cảm xúc của nàng; chỉ cần nàng không né tránh hay kháng cự, thì cơ bản chính là cam chịu đồng ý.Vì thế, nàng chậm lại tốc độ, từ trên không rớt xuống.Trong rừng cây yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng gió, thậm chí cả tiếng côn trùng hay thú rừng cũng không có.Tất Lam cẩn thận phân rõ phương hướng, phán đoán: “Trận sương mù này, có lẽ là do tiên phủ ngoại trận pháp tác dụng.”Tin tức về Ngọc Lương Sơn tiên phủ đã sớm truyền khắp tam giới, trong hai ngày qua, các cao thủ từ các giới không ngừng đổ vào Nhân giới, lao tới Ngọc Lương Sơn, vô luận như thế nào, xung quanh tiên phủ cũng không thể im ắng như vậy.Nhan Chiêu cũng nhìn trái nhìn phải, nàng không có lòng hiếu kỳ gì về tiên phủ, chỉ không biết trong rừng này có bao nhiêu yêu thú.Tiểu hồ ly từ lòng ngực Nhan Chiêu thò đầu ra.Nhìn cánh rừng trước mắt, nó đột nhiên nhảy ra khỏi lòng ngực Nhan Chiêu, hướng phía trước chạy vội vài bước.“Ngươi đi đâu vậy?” Nhan Chiêu gọi nó.Tất Lam cũng nhanh chóng đuổi kịp.Tiểu hồ ly bò lên một chỗ dốc thoải, tìm một vị trí cao để quan sát, nhìn trái nhìn phải, sau đó vẫy đuôi về phía Nhan Chiêu, ý bảo nàng đuổi theo.Tất Lam ngạc nhiên: “Tiểu hồ ly này hình như nhận ra lộ trình.”Nhan Chiêu không rõ, cũng không hiếu kỳ, nàng sợ hồ ly lại chạy mất, liền bước nhanh theo sau.Tất Lam cũng đuổi sát phía sau, hai người theo tiểu hồ ly vòng quanh trong rừng một lúc, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một tia sáng, sương mù tan biến, không gian trở nên rộng rãi.Cùng lúc đó, còn có tiếng nước chảy mát lạnh truyền đến tai.Tiểu hồ ly bước chân đột nhiên dừng lại, bỗng chốc nhảy vào lòng Nhan Chiêu, chui vào túi áo của nàng, giống như đang trốn cái gì đó đáng sợ.Nhan Chiêu theo bản năng ôm chặt tiểu hồ ly, một bàn tay đặt trên đầu nó nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt nhìn về phía trước, liền thấy bên ngoài cánh rừng là một tòa thác nước.Thác nước chảy xuống một cái hồ sâu, bên hồ đã có vài người đến trước, đang tụ lại nói chuyện nhỏ.Nhan Chiêu liếc mắt một cái đã thấy một đạo nhân trẻ tuổi mặc áo xanh đen.Bên cạnh đạo nhân có vài đệ tử Phất Vân Tông, trong đó có Lạc Kỳ và Lận Siêu.Tất Lam cũng nhìn thấy bọn họ, theo bản năng dừng lại bước chân, không tiếp tục đi về phía trước.Nhưng xung quanh thác nước tầm nhìn trống trải, vừa xuất hiện, tự nhiên đã thu hút sự chú ý của những người bên hồ.Lạc Kỳ cười “Hoắc” một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh: “Không phải oan gia không gặp nhau, vị này tất sư muội nhân duyên còn không cạn, xuống núi mới có mấy ngày, mà không biết từ chỗ nào tìm tới xinh đẹp muội muội đồng hành.”Lận Siêu liếc nhìn khuôn mặt Nhan Chiêu, mày nhăn lại.Phục nhìn kỹ một lát, sắc mặt kinh nghi bất định: “Ta cảm giác…… Ngươi nói nàng có thể là Nhan Chiêu không?”“Nhan Chiêu?” Lạc Kỳ cười nhạo, “Ngươi không quen biết Nhan Chiêu, hay là ta không quen biết? Ngày thường ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy, Nhan Chiêu trông như thế nào, ngươi và ta đều không thể không nhận ra.”Lận Siêu trầm ngâm, cảm thấy Lạc Kỳ nói có lý.Nguyên Dịch Tiên Tôn nghe thấy họ thảo luận, tầm mắt lệch sang, nhìn về phía Tất Lam và Nhan Chiêu.Ngay ánh mắt đầu tiên, hắn cũng có chút không thể tin được.Nhưng nhìn kỹ lại, đứng bên cạnh Tất Lam là một thiếu nữ mảnh khảnh như nhược liễu, chẳng phải là Nhan Chiêu sao?!Nhan Chiêu tóc chải gọn gàng, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, còn thay đổi trang phục, hiện ra vẻ ngoài hoàn toàn khác với trước đây.Chuyến đi này không chỉ thay hình đổi dạng, mà còn có bạn bè, thế nhưng nàng còn nguyện ý cùng Tất Lam đi khám phá tiên nhân động phủ.Nguyên Dịch Tiên Tôn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, việc đưa Nhan Chiêu xuống núi, cũng không phải là quyết định sai lầm.Ngoài Nguyên Dịch Tiên Tôn và Lạc Kỳ, xung quanh hồ nước còn tụ tập không ít đệ tử Phất Vân Tông xuống núi rèn luyện, và cũng có một số người mà Nhan Chiêu không quen biết.Tiên nhân di tích không còn là bí mật, chỉ cần tự tin vào thực lực của bản thân, tu sĩ nào cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.Tất Lam lôi kéo Nhan Chiêu tìm một chỗ đất trống có tầm nhìn tương đối tốt, hướng về thác nước nói: “Tiên phủ nhập khẩu rất có thể ở sau tòa thác nước này.”Nhan Chiêu cũng theo dõi đánh giá, nơi xa thác nước cuồn cuộn chảy xuống.Càng gần, nàng càng có thể cảm nhận được dòng nước từ độ cao mấy chục trượng rơi xuống, tạo ra sức mạnh khuấy động hồ sâu.Nhan Chiêu không hiểu vì sao tiên nhân lại muốn xây động phủ ở nơi này.Quay lại thì không thực không có phương tiện sao? Nhìn dáng vẻ, tiên phủ vẫn chưa mở ra.Một vài tán tu liên tiếp xuyên qua sương mù, tìm thấy thác nước, càng ngày càng có nhiều người vây quanh bên hồ sâu.Nhan Chiêu thấy vài trưởng lão của các phái khác chủ động hướng Nguyên Dịch Tiên Tôn, thương lượng hợp lực mở ra tiên phủ.Nguyên Dịch Tiên Tôn từ đầu đến cuối giữ im lặng, thần sắc nặng nề, không nói một câu, chỉ lặng lẽ hòa giải với các trưởng lão của tông môn.Dù vẫn chưa xác định tiên phủ này có thuộc về Nguyên Dịch Tiên Tôn hay không, chỉ cần tiên phủ đại môn mở ra, việc vào tìm hiểu cũng sẽ rõ ràng.Phất Vân Tông dĩ nhiên không muốn di vật của Nguyên Thanh Tiên Tôn rơi vào tay người khác, nhưng tin tức tiên phủ xuất hiện đã khiến mọi người đều biết, kéo dài càng lâu thì người càng đông.Đến lúc đó, mặc dù Nguyên Dịch Tiên Tôn không ra tay, cũng sẽ có những nhân vật mạnh mẽ khác có thể mở ra cửa phủ bên thác nước.Đến lúc đó, Phất Vân Tông càng bị động hơn.Các trưởng lão của tiên tông đã hứa hẹn với Phất Vân Tông đi trước, còn lại người thì chờ một chút rồi tiến vào tiên phủ, Nguyên Dịch Tiên Tôn không còn cách nào khác đành gật đầu.“Xem ra đã nói thỏa đáng.” Tất Lam nói với Nhan Chiêu, “Chúng ta chuẩn bị một chút, xem có thể không đoạt được cái hàng phía trước.”Nhan Chiêu đối với việc hàng phía trước không để ý, tay nàng đưa vào túi áo, nắm đuôi cáo, trong lòng cân nhắc xem tiểu hồ ly sẽ gọi là gì.Tiểu hồ ly nhu nhu nhuyễn nhuyễn, lông tóc xoã tung, giống như tuyết bao quanh, không bằng gọi nó là Tuyết Nhi.Nàng nghiêng đầu cân nhắc một chút, bỗng nhiên một tiếng ầm vang lên, đất đai rung chuyển, ngọn núi lay động.Tất Lam kéo Nhan Chiêu đứng dậy: “Nhan sư muội, mau tới!”Nhan Chiêu theo Tất Lam phi kiếm, lúc này mới thấy thác nước trước mặt tách ra hai bên, lộ ra một vách núi bằng phẳng ở phía sau.Nguyên Dịch Tiên Tôn cùng vài trưởng lão tông môn mở ra động phủ, Lăng Kiếm liền dẫn theo các sư đệ Phất Vân Tông nhanh chóng đi vào, thẳng tiến vào trong vách núi.Tất Lam nói: “Đó chính là động phủ nhập khẩu!”Nói xong, ngự kiếm bay qua hồ sâu.Nhan Chiêu tham đầu tham não, chưa thấy động phủ môn hộ, bọn họ làm sao mà vào được?Phi kiếm rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay qua vài trượng, thanh âm của Tất Lam từ trước mặt truyền đến: “Nhan sư muội, nhắm mắt lại!”Nhan Chiêu nghe lời nhắm mắt lại.Bỗng nhiên cảm giác áp bách rất lớn bao phủ lấy nàng, ngay sau đó cảm giác bị xé rách.Mọi cảm giác khó chịu lập tức biến mất, Nhan Chiêu cảm thấy chân không còn, mất đi thăng bằng, thế nhưng từ không trung rơi xuống.Cũng may khoảng cách với mặt đất không đến một trượng, Nhan Chiêu rơi xuống đất còn lộn một vòng, bị ngã choáng váng.Ngẩng đầu nhìn lên, vách núi phía sau bỗng nhiên mở ra một không gian khác.Nàng té ngã ở một tòa dốc thoải, cảnh rừng cây và thác nước trước mắt biến mất, thay vào đó là một mặt hồ trong như gương.Trên hồ có gió thổi qua, có thủy điểu đang chơi đùa.Có lẽ không lâu trước đây vừa có một trận mưa, mặt đất còn ẩm ướt, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, có thể thấy một vòng cầu vồng kéo dài qua mặt hồ.Giữa hồ treo vài tòa phù không đảo, những phù không đảo nhỏ nhìn như độc lập, lẫn nhau uốn lượn kết nối qua những cây cầu.Nhan Chiêu phóng tầm nhìn, thấy trên đảo có mấy gian cung điện, dưới ánh mặt trời rực rỡ, chúng lấp lánh như bảo bối.Đây có phải là tiên nhân động phủ không?Trước mắt là kiến trúc quy mô lớn, làm cho Nhan Chiêu thay đổi nhận thức về hai chữ động phủ.Thoạt nhìn, chúng thật sự giống như rất nhiều bảo bối, chỉ cần những cái nóc nhà ngói lưu ly đó, lột xuống cũng có thể bán được tiền.Không biết có thể tìm được yêu đan hay không. Trước đây nàng chỉ có một mình ăn yêu đan, nhưng khi đó không có, nàng phải nhịn đói một chút cũng có thể vượt qua, nhưng hiện tại, nàng còn phải nuôi sống tiểu hồ ly.Hôm nay mà cướp đoạt được vài viên yêu đan chỉ có thể tạm thời no bụng, sao có thể lo chuyện no lâu dài?Nàng tự chịu đói cũng được, nhưng tổng không thể để tiểu hồ ly cùng nàng chịu đói.Nhan Chiêu bỗng cảm thấy áp lực đè nặng trên người, nếu nàng nuôi tiểu hồ ly, thì phải có trách nhiệm với nó.Nghĩ như vậy, Nhan Chiêu đưa tay sờ vào túi áo.Túi rỗng tuếch.Nhan Chiêu sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, không thấy Tất Lam bên cạnh.A.Nàng và Tất Lam đã tách ra, tiểu hồ ly cũng không thấy.·Trước mắt quang ảnh lập loè, sáng ngời tối sầm lại.Khi tầm nhìn khôi phục rõ ràng, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.Tiên nhân bí cảnh, tinh không vạn lý.Cảm giác này đến rất đột ngột, nhưng tiểu hồ ly đã sớm đoán trước, với trời cao ngã xuống, nó nhanh chóng điều chỉnh thân hình, lộn một vòng, đuôi to nhẹ nhàng đong đưa để duy trì cân bằng, một lát sau, bốn chi vững vàng rơi xuống đất.Bốn phía tường cung san sát, che đậy tầm nhìn, như thế hẻo lánh, tạm thời không có ai đến.Nó xuất hiện ở một góc của đàn cung, Nhan Chiêu và Tất Lam đều không ở bên cạnh, trong phạm vi trăm trượng, đại khái không có ai khác.Đây là động phủ trận pháp hiệu quả.Khi đi qua sơn ngoại hộ trận, Nhậm Thanh Duyệt đã xác định rằng chủ nhân của động phủ này chính là Nguyên Thanh Tiên Tôn.Nguyên Thanh Tiên Tôn không chỉ có tu vi cao thâm, còn luyện được một tay trận thuật cùng luyện khí thuật, nàng sở hữu động phủ đều bố trí theo loại quy tắc này. Phàm là người ngoài mạnh mẽ xâm nhập, khi tiến vào động phủ, chắc chắn sẽ bị đánh tan và bị truyền tống đến những địa điểm khác nhau.Tiểu hồ ly nhắm mắt, mặc niệm tâm quyết, xung quanh bỗng nhiên phiêu đãng một tầng sương mù.Mấy phút sau, một bóng dáng bước ra từ đám sương.Tiểu hồ ly lắc mình biến hóa, lại khôi phục thành hình dáng tuyệt sắc của nhân gian.Xung quanh cũng là một nơi ẩn nấp không người, Nhậm Thanh Duyệt liền ngồi xuống, bấm tay niệm thần chú nạp khí, nhân cơ hội này nhanh chóng điều trị nội tức.Nửa canh giờ sau, yêu đan luyện hóa hơn phân nửa, Nhậm Thanh Duyệt cảm thấy thực lực của mình khôi phục được một phần, ước chừng đến Kim Đan sơ kỳ, kinh mạch cũng thông suốt, thân thể nhẹ nhàng hơn.Sợ Nhan Chiêu một mình ở đây trong tiên nhân động phủ gặp nạn, Nhậm Thanh Duyệt không dám trì hoãn lâu.Không sai biệt lắm, nàng có thể có đủ sức tự bảo vệ bản thân, vì vậy nàng ngừng điều tức, đứng dậy.Nàng nhanh chóng phân rõ phương hướng, ngay sau đó đứng dậy, khinh thân nhảy, lật qua tường cung.Chịu quy tắc chi lực hạn chế, bên trong tiên phủ không thể ngự kiếm phi hành, bất luận đi đâu cũng chỉ có thể đi bộ.Các phù không đảo trong cung điện quy mô không nhỏ, từ bên ngoài chỉ có thể thấy một vòng tường vây, nhưng bên trong lại thiết kế theo ngũ hành bát quái, các tiểu cung điện còn có đặc thù hộ trận, bố cục cực kỳ phức tạp.Dù đã quen thuộc với cách bày trận của sư tôn, Nhậm Thanh Duyệt cũng không dám đảm bảo mình sẽ không lạc đường trong cung.Nàng nhanh chóng tìm được Nhan Chiêu!