BHTT CTS CAI DUOI

Chương 32



Chương 32

Nhóm người ồ ạt tiến tới, còn tên mặc áo xám là gian thương cũng liếc mắt một cái là nhìn thấy Nhan Chiêu.

“Là ngươi!” Bào Huy kinh hô.

Nữ oa này không có lý do gì lại ăn mất của hắn một viên yêu đan, mà khoản nợ này vẫn chưa được thanh toán, cho dù nàng có hóa thành tro, hắn cũng phải nhận lấy!

Nguyên bản hắn chỉ định kêu người tới báo thù cho việc hôm qua bị đánh đập vì đồ sơn ngọc, không ngờ lại vô tình đụng phải Nhan Chiêu.

Dù không rõ thực lực của Nhan Chiêu, nhưng nếu nàng lợi hại, thì hôm qua tại sao lại phải chạy? Hơn nữa, hôm nay bọn họ có đông người, không phải lo sợ!

Bào Huy nhếch miệng cười lạnh: “Ta là người của Đại Đao Tông, không phải dễ bị khi dễ! Các huynh đệ, bắt nàng lại cho ta!”

Hắn hôm nay gọi tới những huynh đệ có thực lực kém nhất cũng là Luyện Khí Đại Viên Mãn, trong đó còn có vài danh Trúc Cơ đệ tử. Với tư chất như vậy, nếu đặt ở đại tông phái cũng có thể tiến vào nội môn.

Ngày hôm qua, viên yêu đan nàng đã ăn như thế nào, hắn liền muốn biết nàng sẽ nhổ ra như thế nào!

Theo sau hắn, vài tay đấm thấy rõ Nhan Chiêu, lẫn nhau liếc nhìn, mặt lộ vẻ do dự.

Đối với nữ hài xinh đẹp, bọn họ vẫn mang tâm tư thương hương tiếc ngọc.

Tất Lam trầm mặt, nghiêng người tiến lên một bước, chắn trước mặt Nhan Chiêu: “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Thấy mọi người chậm chạp không ra tay, Bào Huy nâng thanh: “Các ngươi đang do dự cái gì?! Đừng nhìn nàng dáng vẻ này, thật ra là một quái vật! Có thể sinh ra yêu đan, không phải yêu thì chính là ma!”

“Không phải yêu thì chính là ma?”

Thủ hạ sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn Nhan Chiêu lập tức thay đổi.

Đối với nhân loại tu sĩ mà nói, yêu ma đều là tà vật.

Xé bỏ lớp da đẹp đẽ bên ngoài, bên dưới không biết là bộ dạng gì.

“Đi! Cấp Bào ca báo thù!”

Một đám người như tổ ong nảy lên, nhưng chưa tới gần đã bị một cổ vô hình khí lãng đẩy lùi.

Tất Lam rót pháp lực vào la bàn bên trong, kích hoạt hộ trận.

Nhưng người tới quá nhiều, tu vi của nàng cũng không cao, kiên trì không được lâu.

Không bao lâu, xung quanh trên đường phố rất nhiều người tụ tập lại xem náo nhiệt, trên lầu phòng cho khách, cửa sổ cũng mở ra không ít.

Bào Huy “Hoắc” một tiếng, tầm mắt dừng lại ở la bàn trong tay Tất Lam, mắt sáng lên: “Thứ tốt a! Theo ta thấy, vật ấy ít nhất có thể bán được hai mươi vạn linh thạch!”

Hai mươi vạn!

Các đệ tử Đại Đao Tông tức khắc giật mình, đồng thời nhìn về phía Tất Lam, đáy mắt tham lam không thể che giấu.

Thấy bốn phía ngày càng nhiều người vây xem, Bào Huy ra hiệu cho tiểu đệ bên cạnh, người nọ lập tức hô: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Đại Đao Tông trả thù, khuyên các ngươi đừng xen vào việc của người khác!”

Vây xem người tan hơn một nửa, Bào Huy quát: “Các nàng chỉ có hai người, tu vi bình thường, không đáng sợ, nhanh chóng động thủ!”

Tất Lam nhấp môi, lại hướng la bàn rót vào một đạo pháp lực.

Hộ trận lực lượng tăng mạnh, đẩy bọn Đại Đao Tông lùi về phía sau.

Chỉ là như thế giằng co cũng không được, Tất Lam hạ quyết tâm, đem la bàn phóng tới tay Nhan Chiêu, dặn dò nàng: “Nhan sư muội, ngươi cứ như vậy cầm nó, không cần đi lại.”

Nhan Chiêu theo lời duỗi tay nâng la bàn, đứng yên tại chỗ như một cọc gỗ.

Tất Lam liền một mình tiến lên, giơ tay phải, dùng ngón tay cái kháp cái quyết ấn trên mặt đất.

Ong ——

Mặt đất chấn động, trong viện cây cối bỗng nhiên điên cuồng sinh trưởng, cành lá như vũ động, quất đánh bọn Đại Đao Tông.

Đột nhiên xuất hiện cường đại linh khí dao động, trận pháp tự thân cũng bị kích hoạt, bên ngoài phòng ốc bao trùm một lớp kim quang nhàn nhạt, tránh cho tu sĩ đấu pháp gây tổn thương cho phòng ốc.

Như thế quy mô pháp thuật, ít nhất cũng là Tam Phẩm.

Các đệ tử Đại Đao Tông đột nhiên không kịp phòng ngừa, không kịp bày trận, chỉ có thể tăng cường bản thân, bị dây mây truy đến trong sân nhảy nhót lung tung.

Bào Huy trợn mắt há hốc mồm, chưa kịp phản ứng đã bị dây mây hung hăng tát một cái.

Dây mây sức lực lớn, kéo hắn ngã lăn ra đất, trên mặt hiện ra một đạo vết roi rõ ràng, còn rách da, nóng rát, rất mau sưng lên.

Một roi này chưa kịp dừng lại, lại một roi rơi xuống, kéo vào lưng hắn.

Xoạt một tiếng, quần áo bị xé rách, lưng hắn lại lưu lại một đạo vết roi.

Bào Huy bị cành trừng phạt đến ngao ngao thẳng kêu.

Tất Lam đứng sau, Nhan Chiêu hai mắt hơi hơi trợn to.

Tiểu hồ ly cũng từ lòng ngực nàng thò đầu ra, nhìn cảnh tượng trong viện, như đang suy tư điều gì.

Thì ra Tất Lam lợi hại như vậy.

Với tu vi Trúc Cơ, nàng có thể thi triển tam phẩm pháp thuật. Thuật pháp này hình như không phải là thuộc về Phất Vân Tông, như vậy xem ra, vị sư muội này cũng không đơn giản.

Khi một roi sắp đánh vào người Bào Huy, bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay duỗi ra, tay không nắm lấy cành cây.

Hắn dùng sức một cái xả, cành cây bị bẻ gãy, gần người nhánh cây cũng bị lực lượng kiếm khí của hắn chặt đứt.

Bào Huy thấy rõ người tới, vui mừng mà khóc: “Ngô sư huynh!”

Ngô nhân là người có tu vi cao nhất trong bọn họ, Trúc Cơ Đại Viên Mãn, đã chạm vào cửa luyện thể cảnh, một thân hộ thể cương khí mà ngay cả tam phẩm pháp thuật cũng không thể đến gần.

Tất Lam nhấp môi, biểu tình ngưng trọng.

Kim hệ kiếm tu, chính là mộc hệ thiên địch.

Nhan Chiêu lúc này mới chú ý tới trong viện có nhiều người.

Người này vừa hiện thân đã phá giải pháp thuật của Tất Lam, nhưng mà...

Nàng cánh mũi mấp máy, nghe ngửi, cảm giác trong không khí yêu đan hơi thở càng thêm nồng đậm.

Không chỉ yêu đan, người này trên người còn có rất nhiều linh thạch, linh ngọc cùng dược liệu.

Mười cái Bào Huy cũng không thắng nổi loại này.

Người tới vung kiếm, trong viện cành cây bay múa bẻ gãy, áp lực của Tất Lam tăng gấp bội.

Tiểu hồ ly cũng từ lòng ngực Nhan Chiêu nhảy lên vai nàng, ánh mắt lộ ra sự cảnh giác cùng phòng bị.

Nó do dự có nên ra tay hay không.

Trong cơ thể yêu đan còn chưa luyện hóa, nhưng có thể rút ra một phần linh khí hóa thành sức mạnh cho mình, có thể phát huy ra thực lực tương đương với luyện thể cảnh lúc đầu.

Chỉ là, nếu nàng động thủ, tất nhiên sẽ gây nghi ngờ.

Nhan Chiêu có lẽ dễ lừa gạt qua đi, nhưng hôm nay trong viện có nhiều đôi mắt như vậy, chỉ sợ miễn cưỡng vượt qua một kiếp hôm nay, ngày sau lại sẽ mang tới phiền toái cho Nhan Chiêu.

Khi Nhậm Thanh Duyệt do dự không quyết, bỗng nhiên một cổ uy áp như nước lũ cuốn tràn đến.

Ngoài Nhan Chiêu ra, những người khác, bao gồm cả Tất Lam, đều bị cổ uy áp đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ.

Ngô nhân chưa kịp ra tay, đã bị gió từ phía trước thổi tới, đánh trúng.

Cơn gió sắc như lưỡi dao, trong chốc lát đã phá vỡ hộ giáp trên người hắn.

Hắn bị vô hình lực lượng vứt lên, quay cuồng như bao tải, cuối cùng ngã vào bên cạnh Bào Huy.

Bào Huy cúi đầu vừa thấy, Ngô nhân đã ngã xuống, không còn chút sức sống.

“……”

A a a a a!

Chỗ dựa lớn nhất cứ như vậy ngã xuống!

Tất Lam bỗng nhiên quay đầu lại, tiểu hồ ly cũng bỗng chốc nhìn về phía không trung.

Chỉ thấy một bóng người thanh thoát từ trên lầu nhẹ nhàng nhảy xuống, thủ đoạn chấn động, ngọc phiến khép lại.

Cơn gió vừa rồi, chính là dấu vết của người này.

Tất Lam nhận ra ngọc phiến, đồng tử co lại, kinh sợ không thôi.

Bào Huy một cái phịch ngã xuống đất, chờ hắn bò dậy, thấy rõ ra tay người, lập tức không nói nên lời: “Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc là cái gì tu vi?!”

Rõ ràng người này ngày hôm qua khi đối diện hắn, không có nửa phần pháp lực!

Cái cô nương ngốc nghếch không biết bao nhiêu là, tại sao bên người lại toàn là người lợi hại như vậy?!

“Bản công tử cái gì tu vi, há là ngươi có thể hỏi?” Đồ Sơn Ngọc vừa thưởng thức ngọc phiến vừa lạnh lùng nói, “Ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần khinh thường người khác, ta đã từng cho ngươi một bài học nhẹ, nhưng ngươi vẫn không nhớ, hiện giờ tự nhiên không trách được ta.”

Nói xong, cây quạt trong tay vừa chuyển, liền muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà.

“Từ từ!”

Một thanh âm đột ngột xuất hiện, Đồ Sơn Ngọc dừng lại.

Quay đầu lại, ngăn cản động tác của hắn, đúng là Nhan Chiêu ôm la bàn đứng tấn.

Tất Lam cũng bị tiếng gọi của Nhan Chiêu này làm cho tỉnh táo lại, nàng nhìn Đồ Sơn Ngọc, nhanh chóng bước lùi về phía Nhan Chiêu, hỏi: “Nhan sư muội, sao vậy?”

Nhan Chiêu đưa la bàn cho Tất Lam, lộc cộc vài bước chạy tới, đi qua bên người Đồ Sơn Ngọc, bước vào trong viện.

Đồ Sơn Ngọc ánh mắt đuổi theo Nhan Chiêu, chính xác là nhìn về phía vai Nhan Chiêu, nơi có tiểu hồ ly màu trắng.

Hơi thở mông lung vốn đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện.

Đồ Sơn Ngọc kết luận, tiểu hồ ly trên người Nhan Chiêu là hồ yêu, rất có thể là tiểu hồ ly của tộc Đồ Sơn họ.

Chỉ là không biết vì sao, hơi thở của nó lại mong manh như vậy, lại chưa hóa hình.

Nhan Chiêu chạy thẳng đến bên cạnh Bào Huy.

Người Bào Huy đã bị dọa choáng váng, run rẩy lùi lại phía sau.

Nhan Chiêu một phen nhéo lấy cổ áo hắn, hắn cho rằng Nhan Chiêu muốn đánh mình, sợ tới mức nhắm mắt lại.

Không ngờ, Nhan Chiêu lại sờ vào túi áo của hắn, đem toàn bộ pháp khí có thể thu nạp đều tìm ra, bất chấp tất cả, thu hết vào trong bao của mình.

Sau khi lục soát xong Bào Huy, nàng lại đi lục soát Ngô nhân, không bỏ qua cho ai.

Khi cướp đoạt kết thúc, nàng lại đặng đặng đặng chạy về, từ trong tay Tất Lam lấy ra la bàn, ôm vào lòng, tiếp tục đứng tấn.

Sau đó nói: “Có thể.”

Trong viện mọi người: “……”

·

Bào Huy chờ đại đao tông chúng bị Đồ Sơn Ngọc đánh cho hoa rơi nước chảy, kẹp chặt cái đuôi chạy trốn.

Một hồi trò khôi hài kết thúc, Bạch Tẫn lúc này mới từ trên lầu chạy xuống, hô to: “Biểu ca! Ngươi lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, trở về chắc chắn sẽ bị mắng!”

Trăm triệu không ngờ, biểu ca lại đối với cô nương mà hắn vô tình gặp ngày hôm qua quan tâm như vậy, thế nhưng không tiếc mạo hiểm bại lộ thân phận trước mặt mọi người mà thi pháp!

Đồ Sơn Ngọc thần sắc nhạt nhẽo, đáp lại nàng: “Không sao.”

Tất Lam từ sự khiếp sợ hồi phục lại, tâm tình phức tạp đi ra phía trước, chào Đồ Sơn Ngọc: “Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp.”

Đồ Sơn Ngọc nhẹ gật đầu với nàng, sau đó lập tức đi hướng Nhan Chiêu.

“Cô nương.” Đồ Sơn Ngọc nhẹ giọng kêu, tầm mắt nhìn về phía tiểu hồ ly trên vai Nhan Chiêu, “Hồ ly này, ngươi từ đâu đến?”

Bạch Tẫn lúc này cũng nhìn đến tiểu hồ ly, nhẹ hắng giọng.

Nhan Chiêu lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.

Chẳng lẽ người nam nhân này cũng muốn đoạt lấy tiểu hồ ly của nàng?

Nhan Chiêu nhéo tiểu hồ ly sau cổ, kéo vào lòng ngực, một bước lùi xa đến bên Tất Lam, nắm chặt cánh tay Tất Lam: “Cần phải đi.”

Tất Lam bị nàng kéo đến một cái lảo đảo, không phải không có chút xấu hổ mà quay đầu lại chắp tay với Đồ Sơn Ngọc: “Cáo từ.”

Nói xong, liền cùng Nhan Chiêu rời đi.

Trong viện an tĩnh lại.

Bạch Tẫn nghiêng đầu, phóng thích sự trào phúng: “Ngươi giống như bị người ta ghét vậy.”

Đồ Sơn Ngọc: “……”

Chương trước Chương tiếp
Loading...