[BHTT - Cover Wenrene] Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh
Chương 31: Chịu đòn
Âm thanh khóc lóc bao trùm lấy tiếng chuông cửa, Bùi Uy nằm trên sàn ôm đầu khóc tới co rúm người, lúc dừng lại để ho khan thở dốc mới nghe thấy tiếng chuông cửa, động tác trên tay Bùi Châu Hiền khựng lại, lồng ngực trập trùng kịch liệt, cô ấy dùng sức hất tay con gái ra, tóc tai rũ rượi xõa ra, quay người đi mở cửa.
Sắc mặt Tôn Thừa Hoan lo lắng đứng bên ngoài, cửa vừa mở ra liền xông vào, không để tâm tới ngưỡng cửa dưới dân, loạng choạng một cái, không kịp phòng bị ôm lấy Bùi Châu Hiền vào lòng. Cô không kịp đứng vững người, liền nghe thấy tiếng khóc xé gan xé phổi của Nữu Nữu, sau đó nhìn thấy cô gái nhỏ co ro không ngừng co giật trên sàn, trái tim liền thắt lại.
"Chị thật sự nỡ đánh à?" Tôn Thừa Hoan ôm lấy vai Bùi Châu Hiền, không nặng không nhẹ đánh một cái.
Cơ thể Bùi Châu Hiền căng cứng, giống như người gỗ không có tri giác, bất động, Tôn Thừa Hoan không để ý tới cô ấy, vội vàng thay giày vào nhà, ôm lấy đứa trẻ: "Nữu Nữu..."
"Đừng khóc, đừng khóc, mau đứng dậy nào, sàn nhà lạnh."
Tôn Thừa Hoan dịu dàng dỗ dành, cô gái nhỏ co ro rúc vào lòng cô, khóc tới khàn giọng, hừ hừ không nói thành lời, chỉ ôm chặt lấy cổ Tôn Thừa Hoan không chịu buông tay, cọ nước mắt nước mũi lên cổ áo cô.
Tôn Thừa Hoan đau lòng không thôi, khẽ khàng vỗ lưng Bùi Uy, vừa định lên tiếng, sau lưng lại truyền tới âm thanh lạnh lùng của Bùi Châu Hiền: "Tôn Thừa Hoan, em buông ra."
Đứa trẻ trong lòng run lên, hai tay ôm càng chặt.
"Nếu đã đánh rồi thì bỏ qua đi." Tôn Thừa Hoan khuyên ngủ, vuốt ve gáy Bùi Uy an ủi.
Sắc mặt Bùi Châu Hiền tái nhợt, hai mắt đỏ lên, khóe môi không khống chế được run rẩy, giơ tay dùng móc áo chỉ lên Tôn Thừa Hoan: "Em làm giáo viên như thế sao? Học sinh sao chép em còn bảo vệ nó! Em có xứng với bốn chữ vi nhân sư biểu hay không?"
"Hơn nữa tôi dạy con gái tôi, không liên quan gì tới em!"
Đầu óc bị lửa giận làm mất đi lí trí, con trẻ sao chép khi thi cử đã đủ khiến Bùi Châu Hiền tan vỡ, lại nhìn thấy đứa con bản thân vất cả cực khổ nuôi lớn coi Tôn Thừa Hoan như cọng rơm cứu mạng, sợi dây căng chặt trong lòng đột nhiên đứt đoạn, lại nhớ tới thái độ của con gái với Tôn Thừa Hoan trong hai tháng nay chuyển biến rất lớn, tất cả cảm giác đau lòng, đố kị cùng thất bại trào lên nuốt trọn lấy Bùi Châu Hiền.
Có một số lời nói ra từ miệng người khác chẳng hề quan trọng, không đau không ngứa, nhưng xuất phát từ trong miệng Bùi Châu Hiền, còn sắc bén hơn cả mũi dao, đâm thật sâu vào trái tim Tôn Thừa Hoan.
Âm thanh vừa dứt, là một khoảng im lặng giống như ù tai.
Âm thanh hít thở ngắn ngủ, tiếng khóc lóc đè nén, tất cả tâm thanh nhỏ bé bị phóng to, làm chậm, trong đồng tử Tôn Thừa Hoan hiện ra khuôn mặt tức giận của người mẹ trẻ tuổi, ánh mắt điên cuồng kiên quyết ấy, khiến trái tim cô đau đớn như bị búa đập nát, từng cơn đau lặp lại lan tràn ra toàn cơ thể, chiếc gáy không khống chế được rụt lại.
Cánh tay ôm lấy đưa trẻ chầm chậm thả lỏng, mất đi chống đỡ thõng bên người, cô lặng lẽ nhìn Bùi Châu Hiền, ánh mắt đột nhiên tối tăm.
Trước kia thầy cô thường nhắc tới bốn chữ "vi nhân sư biểu" với cô, Tôn Thừa Hoan cảm thấy những thứ xuất phát từ phương diện đạo đức quá giả dối, không cần vi quang chính (vĩ đại, quang vinh, chính xác) như thế, chỉ cần tuân thủ giới hạn, bảo vệ cái tôi trong giới hạn đó. Nhưng cô quá ngây thơ, con chim hoang dã ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm rộng lớn nhường nào, sao có thể cam tâm ở lại trong lồng.
Cô nguyện có một trái tim phiêu bạt bốn biển trải qua tang thương, cũng không muốn làm người không lo ăn mặc mất đi tự do.
Từ nhỏ đã được bố mẹ yêu chiều, tự do vô kỷ luật lớn lên, bất kể làm gì cũng ưu tiên cho cảm nhận của bản thân trước tiên, trong xương cốt có chút "lệch lạc", rất không vừa mắt người khác tuyên dương hi sinh và cống hiến. Nhưng Tôn Thừa Hoan sẽ không can thiệp vào cách nghĩ của người khác, ai lảm nhảm những điều này với bản thân, cô cũng chỉ cười qua loa đôi câu, giữ thể hiện đầy đủ, không đắc tội người khác, cũng không kết thành bạn.
Ba năm qua Tôn Thừa Hoan một mình đến một mình đi, chỉ duy trì vẻ khách sáo bên ngoài với đồng nghiệp, may mà quan hệ của người trong tường không quá phức tạp, dạy học đàng hoàng là được.
Nhưng dần dần, trên bục giảng bị vây quanh bởi những sợi dây gai, trói chặt lấy cô.
Thân phận giáo viên đối với Tôn Thừa Hoan, không còn là dáng vẻ trong ước mơ, ngược lại lại biến thành xiềng xích.
"Trước giờ tôi chưa từng là giáo viên tốt."
"Chị nhìn lầm tôi rồi."
Tôn Thừa Hoan nhỏ tiếng nói, khóe môi cong lên nụ cười hờ hững, nhưng lồng ngực lại đau đớn, "Xin lỗi nhé, hôm nay tôi lo chuyện bao đồng, nhưng vẫn hi vọng chị bình tĩnh lại, sao chép không thể giải quyết vấn đề, đánh người cũng không thể."
Nói xong, Tôn Thừa Hoan thu ánh mắt lại, lướt qua Bùi Châu Hiền, đi tới bên cửa thay giày.
"Oa oa... cô Tôn..." Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, đột nhiên Bùi Uy nhào tới ôm lấy Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan ngây ra, ngẩng mặc nhìn vào ánh mắt viết đầy nài nỉ của cô gái nhỏ, trái tim bị đâm rỉ máu lại mềm lại, cô hé miệng, đang định lên tiếng, Bùi Châu Hiền đang ngây ra bất động đột nhiên ném móc áo đi, lạnh lùng nói: "Để nó tới chỗ cô ăn tối."
Cầm túi xách, quay đầu vào trong phòng, nặng nề đóng cửa lại.
Kéo rèm cửa lại, trong phòng nhanh chóng tối tăm, Bùi Châu Hiền tiện tay đặt túi xuống, cơ thể ngả ra sau rơi xuống giường, cô ấy tê dại nhìn chằm chằm lên trần nhà, lông mi run lên, ánh mắt dần mơ hồ.
Hơi nóng ẩm ướt trào lên, khiến đôi mắt Bùi Châu Hiền đau đớn, khẽ chớp mắt một cái, chất lỏng nóng bỏng chảy ra dọc theo khóe mắt, trong con ngươi đen láy ngập tràn ánh nước, những cảm xúc đan xen quấn lấy nhau bị hút hết vào xoáy nước, chìm sâu vào đáy lòng Bùi Châu Hiền.
Loạn rồi, cả người trở lên hỗn loạn, không biết bản thân đang nghĩ gì, càng không biết bản thân đang làm gì.
Con gái là người quan trọng nhất trong cuộc đời Bùi Châu Hiền, cũng là người thân duy nhất của cô ấy, Bùi Châu Hiền từng thề sẽ nuôi dạy con bé trưởng thành một cách tử tế, để con bé không thiếu ăn thiếu mặc, để con bé mạnh khỏe vui vẻ, cho nên mười mấy năm qua đều rất cẩn thận, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, chỉ sợ bản thân có phương diện nào đó dạy dỗ không tốt, khiến đứa trẻ đi sai đường. Hôm nay xảy ra chuyện như thế, không phải là đứa trẻ trở nên hư hỏng, mà là do cô ấy không có năng lực.
Sai lầm vô ý năm đó, Bùi Châu Hiền có lỗi với rất nhiều người, nên muốn dùng cả đời này để bồi thường, nhưng đứa trẻ này có điểm nào không tốt, đều là lỗi của cô ấy, Bùi Châu Hiền đang lừa mình dối người, trút ra sự yếu đuối của chính mình.
Đối diện với nội tâm của bản thân, không ngừng tra xét, hiện thực tàn nhẫn lại đẫm máu, giống như chiếc roi quất lên người, cô ấy không có nơi nào để trốn tránh.
Nước mắt ngày càng dữ dội, Bùi Châu Hiền ngẩng mặt cười lên, cười mãi cười mãi rồi che miệng, chỉ sợ tiếng thút thít trong yết hầu trào ra, nốt ruồi lệ đen láy nơi khóe mắt của Bùi Châu Hiền bị gột rửa, sạch sẽ động lòng người.
Tiếng đóng cửa từ bên ngoài truyền tới, một tiếng rất khẽ, sau đó không còn tiếng động nào khác.
Điện thoại trong túi vang lên.
Ngoài tiếng chuông đặc biệt cài đặt cho số điện thoại của con gái, tất cả những số gọi điện đến có tới chín phần mười là điện thoại công việc, Bùi Châu Hiền nhanh chóng ngồi dậy, khoảnh khắc đó có chút chóng mặt, hai mắt đen lại, cơ thể dường như mất đi trạng thái cân bằng, ngã ra một bên, may mà nhanh tay nhanh chóng chống lấy mép bàn, cảm giác choáng váng lại biến mất.
"Alo?"
Bùi Châu Hiền vừa lau nước mắt vừa nghe điện thoại, ho khẽ hai tiếng hắng giọng, sắc mặt lạnh lùng.
"Ừm, số tiền định giá không khớp với hợp đồng."
"Vẫn chưa nhận được bản chỉnh sửa, tạm thời đừng gửi."
"Hiện tại tôi đang ở bên ngoài, cô cầm tới cho quản lí Trì kí tên trước đi, những chuyện khác để mai tính."
Cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền sụt sịt mũi, híp mắt lại, đầu óc say sẩm đã tỉnh táo hơn nhiều. Vốn dĩ họp phụ huynh xong sẽ tiếp tục quay về làm việc, nhưng hiện tại cô ấy không có chút tâm trạng nào hết, ngồi ngẩn người một lúc, lại quay về giường nằm xuống.
Trong đầu lướt qua khuôn mặt của Tôn Thừa Hoan.
Mái tóc đen dài, đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp, nụ cười dịu dàng tươi sáng, thỉnh thoảng khiến cô ấy có cảm giác tim đập nhanh, không định nghĩa được sự tồn tại có ý nghĩa gì, nhưng dường như càng ngày càng hòa tan chặt chẽ với cuộc sống của Bùi Châu Hiền. Không biết hai người còn có thể làm hàng xóm được bao lâu, ba năm, năm năm, hay là lâu hơn?
Nhưng cũng không thể làm hàng xóm cả một đời. Bùi Châu Hiền nghĩ.
Trái tim đột nhiên trào lên cảm giác tội lỗi, những lời ban nãy, nói xong cô ấy liền hối hận, nhưng hối hận cũng không có tác dụng, lời nói ra giống như bát nước hắt đi, cho dù hốt lại cũng sẽ để lại dấu vết mãi mãi.
Tôn Thừa Hoan thấu hiểu lòng người như thế, sẽ tha thứ cho cô ấy.
Thật ra, người kia không hề giống vẻ không đứng đắn bên ngoài, nội tâm của Tôn Thừa Hoan dịu dàng, khoan dung, là một loại dịu dàng có chọn lọc, sự dịu dàng được xây dựng bởi mạnh mẽ đầy đủ cùng cảm giác an toàn, từ buổi tối lần đầu gặp gỡ, đã thu hút Bùi Châu Hiền một cách kì lạ. Khi đó cô ấy không hiểu cảm giác đó là gì, tưởng rằng chẳng qua là bản thân độc thân quá lâu, trong lúc đói khát gặp được đúng khẩu vị mà thôi.
Hiện tại nghĩ lại, tại sao lại cứ phải là Tôn Thừa Hoan.
Bùi Châu Hiền nằm nghiêng trên giường, khóe môi vô thức cong lên, tới lúc phát hiện ra, cô ấy hoảng hốt không thôi, giơ tay vỗ lên mặt mình, nắm lấy điện thoại lướt loạn xạ, muốn đuổi bóng dáng người kia ra khỏi đầu.
Trong tivi phòng khách đang phát tiểu phẩm, Bùi Uy sụt sịt mũi ngồi trên sô-pha xem tivi, cơ thể co giật, không lâu sau liền bị chọc cười. Chỉ là ban nãy cô bé khóc quá dữ, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, lúc cười lên cũng giống như đang khóc.
Tôn Thừa Hoan lấy chiếc khăn nhỏ lau mặt cho Bùi Châu Hiền lần trước, ngâm vào nước nóng, sau đó vắt khô, cầm khăn ngồi xuống cạnh Bùi Uy, dịu dàng lau mặt cho cô bé: "Nữu Nữu, tiểu phẩm này hay lắm à?"
"Vâng vâng."
"Hay thì đừng khóc nữa, cười một cái xem nào."
Bùi Uy nhấc khóe miệng, cong lên nụ cười vô cùng khổ sở. Cô bé đã rất cố gắng để cười, nhưng đôi mắt đau đớn, không thoải mái, chỉ có thể cố gắng không để cô giáo Tôn thất vọng.
Tôn Thừa Hoan chọc lên mũi Bùi Uy, khen ngợi: "Cười lên xinh quá."
Khăn mặt ẩm nóng khẽ quệt lên mặt, lau đi nước mắt dinh dính, da dẻ nhanh chóng cảm thấy mát mẻ hơn nhiều. Cô gái nhỏ có chút xấu hổ, ngại ngùng phồng má.
"Cô Tôn..." Bùi Uy mang theo âm mũi, lên tiếng, "Em xin lỗi, em đã sao chép."
"Ừm, rồi sao?"
"Em cam đoan sau này sẽ không làm vậy nữa."
Tôn Thừa Hoan mím môi cười cười: "Phạm lỗi không có gì nặng nề, chỉ cần biết lỗi rồi sửa là được." Nói xong đưa một tay ôm lấy vai Bùi Uy, để cô bé dựa vào người mình.
Bùi Uy gật đầu, cầm lòng chẳng đặt vòng lấy chiếc eo thon của Tôn Thừa Hoan, cảm giác ấm áp, lại nhớ tới dáng vẻ hung dữ ban nãy của mẹ, có chút tủi thân: "Cô Tôn, sao mọi người lại phát hiện ạ..."
"Đứa trẻ ngốc này, em chép cả lỗi sai của bạn, thi được 102 điểm, đương nhiên sẽ bị phát hiện rồi."
"Vâng."
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Uy đỏ ửng, lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ em chỉ muốn chép phần trắc nghiệm với điền vào chỗ trống, nhưng đề phía sau khó quá, em không có chút kiến thức nào cả, nên..."
"Nữu Nữu." Tôn Thừa Hoan khẽ ngắt lời cô bé.
"Cho dù em chép bài nào, sao chép cũng là sai trái. Cô có thể hiểu rằng em sợ thi không tốt, sẽ khiến mẹ thất vọng, nhưng một lần em nói dối, sẽ dùng một nghìn lí do để bao biện, một lần em chép bài được điểm cao, nhưng trình độ thực tế vẫn không đạt yêu cầu, vậy lần thi sau phải làm sao? Tiếp tục chép bài? Liên tục sao chép để duy trì điểm cao, không vất vả à?"
"Thứ không thuộc về em, có nắm trong tay cũng mãi mãi không thấy chân thực."
"Ví dụ như chép bài để được điểm cao, mẹ em càng muốn thấy em tiến bộ từng chút từng chút, hơn nữa như thế bản thân em cũng sẽ có cảm giác thành tựu, không phải sao?"
Bùi Uy nghe rất nghiêm túc, như có suy nghĩ gật gật đầu, con ngươi đen láy trong trẻo lại trào ra nước mắt. Cô bé ôm lấy eo Tôn Thừa Hoan, mặt nhỏ cọ qua cọ lại, cảm thấy vô cùng thoải mái, vô thức cảm thấy buồn ngủ.
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, bản tính không xấu, có thể uốn nắn, dạy dỗ tử tế sẽ không thành vấn đề.
Tôn Thừa Hoan tin tưởng ánh mắt nhìn người của bản thân, tuy trước khi gặp Bùi Châu Hiền, cô cũng không chú ý đặc biệt tới Bùi Uy, nhưng ấn tượng ban đầu của bản thân về đứa trẻ này không tệ, ngoan ngoãn yên tĩnh, là kiểu con gái mà Tôn Thừa Hoan muốn nuôi dạy. Sau đó dần dần tìm hiểu sâu, cảm giác tính cách hai mẹ con tương đối giống nhau, đều kín đáo, hướng nội.
Thậm chí thỉnh thoảng có chút đáng yêu.
Nếu bản thân có một cô con gái như thế thì thật tốt! Tôn Thừa Hoan đã nghĩ như thế.
"Nữu Nữu, buồn ngủ rồi à?"
"Vâng."
"Vậy em ngủ một lúc đi, cô đi nấu cơm, buổi tối ăn ở đây được chứ?" Tôn Thừa Hoan khẽ hỏi, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tóc Bùi Uy.
Mí mắt cô gái nhỏ đã khép lại, mơ hồ đáp một tiếng vâng.
Tôn Thừa Hoan đứng dậy lấy chăn bông dày, nhẹ nhàng đắp lên người Bùi Uy, sau đó tắt tivi đi.
Ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một lúc, Tôn Thừa Hoan nghĩ cơn giận của Bùi Châu Hiền có lẽ cũng đã tiêu hóa xong, liền đưa Bùi Uy về nhà, ai ngờ cô gái nhỏ không chịu, ôm chặt lấy bản thân sống chết không buông tay.
"Cô Tôn, em ở lại nhà cô được không ạ?" Đứa trẻ đáng thương hỏi.
"Em ngủ sô-pha, sẽ không gây phiền phức cho cô."
Đôi mắt to trong cùng con ngươi đen láy rõ ràng viết lên vẻ sợ hãi, Tôn Thừa Hoan ôm lấy mặt cô bé, bắt đắc dĩ thở dài: "Cũng phải nói với mẹ em một tiếng." Cô nào nỡ để Bùi Uy ngủ sô-pha, đứa trẻ ngốc này.
"Vâng, cô đi nói đi ạ."
"... Được." Tôn Thừa Hoan cười lên, véo lấy mũi Bùi Uy, "Tiện lấy quần áo tắm rửa cho em."
"Hi hi."
Trời đã tối đen, ánh đèn đường trên phố phát ra ánh sáng lạnh lẽo, sắc đêm nồng đượm.
Trong nhà không bật đèn, Bùi Châu Hiền mặc nguyên quần áo nằm trong chăn, nhìn không gian tối tăm không nhìn thấy năm ngón tay, không biết đã duy trì tư thế như vậy bao lâu, có chút đói bụng, nhưng không muốn động đậy, không muốn đứng dậy, cho dù là đi uống nước.
Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, liên tục vang lên, cô ấy tưởng rằng là ảo giác, không động đậy.
Sau đó điện thoại vang lên.
Cuối cùng, người thực vật cũng có tri giác, ngón tay Bùi Châu Hiền khẽ động đậy, sờ tới điện thoại đang sáng màn hình, nhìn người gọi đến, trái tim đột nhiên bị sức mạnh vô hình bóp lấy, cảm giác ngưng thở đè ép yết hầu, khiến cô ấy khó khăn hô hấp.
Bùi Châu Hiền nghe máy, vô lực hé miệng, không lên tiếng.
"Chị đang ở nhà à? Ra mở cửa đi."
Âm thanh bình tĩnh của Tôn Thừa Hoan trong điện thoại truyền tới, không có bất kì trập trùng cùng cảm xúc nào hết, nhưng có sức hơn quát mắng gào thét.
"Có..." Bùi Châu Hiền chống người ngồi dậy, cảm giác choáng váng lại ập tới, suýt chút nữa ngã xuống, cô ấy trả lời, sau đó giữ thăng bằng, xuống giường xỏ dép lê ra ngoài.
Trong khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, Bùi Châu Hiền híp mắt, cảm thấy không thích ứng, sau đó mở cửa ra.
Đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt, chầm chậm nhìn lên, mái tóc xõa trên lưng khẽ lay động, Tôn Thừa Hoan đứng bên ngoài, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, tự nhiên bước lên phía trước một bước, không đợi Bùi Châu Hiền cho phép đã bước chân vào nhà, nhất thời khoảng cách của hai người gần trong gang tấc.
Nếu đổi lại thường ngày, chắc chắn Bùi Châu Hiền sẽ lùi sau giãn khoảng cách, nhưng lúc này lại bất động, cô ấy ngẩn ra nhìn người trước mặt, khóe môi động đậy, muốn nói lại thôi.
Ban nãy bản thân nói ra những lời tổn thương kia, thật sự Tôn Thừa Hoan sẽ tha thứ cho cô ấy chứ?
Đột nhiên Bùi Châu Hiền không chắc chắn.
"Hết giận chưa?" Tôn Thừa Hoan nhướng này khẽ cười, âm thanh dịu dàng trước giờ chưa từng có.
Bùi Châu Hiền lặng lẽ nhìn cô, trái tim dường như bị hòa tan từng chút từng chút, mềm nhũn, trong ánh mắt dịu dàng lướt qua một tia buồn bã, ánh mắt đó, ba phần u oán, bảy phần nín nhịn.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, cảm giác tiếp xúc ấm áp bao trùm.
Tôn Thừa Hoan co đầu ngón tay lại, khẽ vuốt ve, chăm chú nhìn vào đôi mắt Bùi Châu Hiền, rất lâu không lên tiếng, một tay khác đưa ra sau lưng, đóng cửa lại, sau đó lại là một khoảng lặng rất dài.
Ánh mắt hai người đan lấy nhau, giống như mạng nhện liên kết với nhau, dính chặt không thể tách rời.
"Xin..."
"Suỵt!"
Tôn Thừa Hoan dựng ngón cái, dính lên môi mình, cười cười, chặn lại lời Bùi Châu Hiền muốn nói, sau đó đưa ngón tay về phía đôi môi cô ấy, khẽ đè lên: "Để tôi ôm một cái."
"Được." Bùi Châu Hiền không hề chần chừ đáp ứng.
Đầu ngón tay dịu dàng cẩn thận vuốt ve đôi môi cô ấy, Tôn Thừa Hoan khẽ cười, con ngươi xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, nhưng khóe mắt vẫn là sự cô đơn. Cô nghiêng người dựa về phía trước một chút, khi đôi môi sắp chạm vào tai Bùi Châu Hiền, liền dừng lại, hơi thở vững vàng êm ả chầm chậm phả lên.
"Tôi không muốn chị thỏa hiệp hay chủ động vì cảm thấy hổ thẹn."
"Tôi muốn chị tự nguyện, muốn dừng cũng không dừng lại được."
Hơi thở của Tôn Thừa Hoan như hương lan, mỗi một chữ đều mang theo năng lượng tự tin tuyệt đối, lay động lòng người.
Hơi thở nóng bỏng phả bên tai khiến cơ thể Bùi Châu Hiền run lên một cái, ngón tay co lại, kích động thấp thoáng trong đáy lòng sốt ruột muốn thoát ra, nhưng bị đè xuống một cách mạnh mẽ, cô ấy đỏ mặt, làn da trắng trẻo rộ lên màu hoa đào xinh đẹp, khiến nốt ruồi lệ nơi đáy mắt trở nên rung động lòng người.
Tôn Thừa Hoan càng mạnh mẽ, Bùi Châu Hiền càng hưng phấn, say mê, không thể làm chính mình.
"Nữu Nữu nói tối nay muốn ở chỗ tôi, chị đồng ý chứ?" Tôn Thừa Hoan buông tay Bùi Châu Hiền ra, đổi thành biểu cảm đứng đắn nói chuyện nghiêm túc.
Đột nhiên Bùi Châu Hiền hoàn hồn, rất lâu sau, trong mắt hiện lên nụ cười khổ: "... Tùy nó."
"Lần đầu chị đánh em ấy à?"
"Ừm."
"Có lẽ đứa trẻ kia bị dọa sợ, không sao, tôi sẽ khuyên bảo nó, tối nay hai mẹ con chị bình tĩnh lại." Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói, cúi đầu thay dép, tự động vào nhà.
"Tôi tới lấy quần áo tắm rửa cho em ấy."
Tôn Thừa Hoan nói xong, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ bên trong, dáng vẻ vội vàng rời đi sau khi làm xong việc, ánh mắt Bùi Châu Hiền dán chặt lấy mặt Tôn Thừa Hoan, hai chân vô thức đi về phía phòng ngủ phụ, dẫn cô vào trong.
Tôn Thừa Hoan cũng không nhìn cô ấy.
Bùi Châu Hiền lúng túng thu ánh mắt về, mở tủ quần áo của con gái, lấy một bộ đồ ngủ dài tay bằng lông, cùng một chiếc quần lót có hình đuôi heo.
Nhìn thấy chiếc đuôi, lại nghĩ tới con gái, trong lòng chua xót.
Đưa quần áo tới tay Tôn Thừa Hoan, giống như giao con gái cho cô, đau tới xé gan, nhất thời Bùi Châu Hiền hối hận không thôi, vừa oán thán vừa xót xa, đóng tủ quần áo lại liền chạy về phòng ngủ chính.
Ngã xuống giường, quay mặt, nước mắt thấm vào trong chăn.
Cửa không khóa, bị đẩy khẽ ra, Tôn Thừa Hoan nhìn bóng lưng nằm nghiêng đối diện cửa của Bùi Châu Hiền, bờ vai không khống chế được run lên, bước chân khựng lại, cuối cùng vẫn nhẹ chân nhẹ tay vào phòng, ngồi xuống mép giường, một tay khẽ đặt lên vai cô ấy.
"Chỉ ở một tối mà thôi."
"Tôi cam đoan, ngày mai sẽ trả lại cho chị một Tiểu Nữu Nữu ngoan ngoãn đáng yêu."
Nghĩ lại, cũng chỉ có thể là chuyện này, Tôn Thừa Hoan dở khóc dở cười. Dỗ dành đứa trẻ xong, lại dỗ dành người lớn, bản thân cũng không dễ dàng chút nào.
Đột nhiên Bùi Châu Hiền ngồi dậy, vỗ lên tay Tôn Thừa Hoan, sụt sịt mũi hung dữ nói: "Dứt khoát để con bé nhận em làm mẹ là được."
Chà, lại giận hờn rồi.
Trước giờ người này bình tĩnh tự trọng, có thể nhìn thấy Bùi Châu Hiền đỏ mặt cũng không dễ, nhưng không ngờ lúc giận hờn, lại có mấy phần cảm giác người phụ nữ nhỏ làm nũng, khiến lòng người ngứa ngáy.
"Được đấy." Tôn Thừa Hoan nghiêng người nhích lại gần, giơ tay giữ lấy cằm Bùi Châu Hiền, "Có hai người mẹ hạnh phúc nhường nào."
Ý tứ ám chỉ trong lời nói vô cùng rõ ràng, ánh mắt càng trở nên ám muội, cảm xúc những ngày qua ra sức đè nén khống chế, đột nhiên trào hết ra trong khoảnh khắc này, Tôn Thừa Hoan không khống chế được, hôn lên đôi môi kia, nhưng không dám dừng lại lâu, chỉ khẽ lướt qua rồi buông ra.
Cả người trên dưới, từ đầu tới chân, ngay cả sợi tóc cũng đang hò hét, cô thích Bùi Châu Hiền.
Bớt đi dục vọng nồng nhiệt ban đầu, trong mắt trong lòng chỉ có suy nghĩ đơn thuần, cho nên cô có thể khống chế được, muốn tìm tòi, muốn thấu hiểu.
"Em nghĩ hay quá nhỉ!" Bùi Châu Hiền lại đập lên tay Tôn Thừa Hoan, có chút phiền muộn, ánh mắt rưng rưng nước mắt lấp lánh ánh sáng.
"Ngày mai trả Nữu Nữu lại cho tôi."
Đáy lòng Tôn Thừa Hoan loạn lạc, khuôn mặt dịu dàng nồng nàn: "Được."
Khoảng im lặng ngắn ngủi, có lẽ cảm thấy bản thân mất khống chế, Bùi Châu Hiền xoa mặt, quay lưng lấy điện thoại, mở khóa rồi tắt màn hình, rồi lại mở khóa, ngón tay trượt loạn trên màn hình, không biết đang xem gì, vô thức nhấp vào thư điện tử đặt vé máy bay và khách sạn.
"Năm mới tôi dẫn Nữu Nữu đi nghỉ dưỡng." Bùi Châu Hiền tùy tiện phá vỡ im lặng, nửa khuôn mặt bị mái tóc che phủ.
Tôn Thừa Hoan phối hợp với cô ấy, hỏi: "Ừm, đi đâu thế?"
"Rolland."
"Phong cảnh không tệ, đáng để tới chơi một lần."
"Em từng tới đó rồi à?"
"Ừm."
Ánh mắt Bùi Châu Hiền tối lại, nhìn điện thoại, không lên tiếng.
"Bao giờ xuất phát?" Tôn Thừa Hoan không để không khí rơi vào im lặng.
"Tối 29 âm lịch."
"Chơi mấy ngày?"
"Trưa mồng 7 về."
Tôn Thừa Hoan gật đầu, giả vờ thất vọng thở dài: "Chà, tôi cũng muốn ra ngoài chơi, tiếc là không ai đưa đi." Vừa thở dài vừa giả vờ bất cẩn liếc Lục Tri Kiểu.
Vừa không cẩn thận, liền liếc thấy thông tin vé máy bay.
Bùi Châu Hiền nghiêng mặt, đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Tôn Thừa Hoan, Không che giấu cũng không trốn tránh, ngón tay khẽ trượt màn hình một cái, lướt tới trang đặt phòng khách sạn, đột nhiên đặt điện thoại xuống, nói: "Tôi đi vệ sinh."
Người rời khỏi phòng ngủ, nhưng màn hình điện thoại vẫn đang sáng, quay về phía Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan dựng lỗ tai nghe tiếng động trong nhà vệ sinh, nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở máy ảnh, cài chế độ im lặng, kéo màn hình lên xuống, chụp lại hai tấm, sau đó trấn tĩnh như không có việc gì cất đi.
Tiếng nước xả bồn cầu vang lên.
Rồi tới tiếng nước từ bồn rửa tay.
Sau đó cánh cửa đóng hờ bị mở ra, Bùi Châu Hiền bước ra, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cúi đầu vân vê sợi lông trên áo con gái, ánh mắt nhìn về phía điện thoại của cô ấy, vẫn là giao diện ban nãy, mí mắt cụp xuống, ẩn giấu cảm xúc không rõ ràng.
Bùi Châu Hiền làm như không có chuyện gì đi tới gần, cầm điện thoại lên khóa màn hình, tùy tiện nói: "Em có thể tự đi chơi."
"Chơi một mình chán lắm."
"Không có chỗ nào muốn đi à?"
"Có chứ." Tôn Thừa Hoan nhướng mày, "Tôi muốn tới một nơi rất xa, nhưng vô cùng đẹp, cách biệt với thế giới, không ai biết được.
"Ở đâu?" Bùi Châu Hiền nghi hoặc nói.
Hơi thở nóng bỏng phả tới, rơi trên đôi môi Bùi Châu Hiền, khẽ khàng in lên một nụ hôn, âm thanh mềm mại: "Trong tim chị."
Sắc mặt Tôn Thừa Hoan lo lắng đứng bên ngoài, cửa vừa mở ra liền xông vào, không để tâm tới ngưỡng cửa dưới dân, loạng choạng một cái, không kịp phòng bị ôm lấy Bùi Châu Hiền vào lòng. Cô không kịp đứng vững người, liền nghe thấy tiếng khóc xé gan xé phổi của Nữu Nữu, sau đó nhìn thấy cô gái nhỏ co ro không ngừng co giật trên sàn, trái tim liền thắt lại.
"Chị thật sự nỡ đánh à?" Tôn Thừa Hoan ôm lấy vai Bùi Châu Hiền, không nặng không nhẹ đánh một cái.
Cơ thể Bùi Châu Hiền căng cứng, giống như người gỗ không có tri giác, bất động, Tôn Thừa Hoan không để ý tới cô ấy, vội vàng thay giày vào nhà, ôm lấy đứa trẻ: "Nữu Nữu..."
"Đừng khóc, đừng khóc, mau đứng dậy nào, sàn nhà lạnh."
Tôn Thừa Hoan dịu dàng dỗ dành, cô gái nhỏ co ro rúc vào lòng cô, khóc tới khàn giọng, hừ hừ không nói thành lời, chỉ ôm chặt lấy cổ Tôn Thừa Hoan không chịu buông tay, cọ nước mắt nước mũi lên cổ áo cô.
Tôn Thừa Hoan đau lòng không thôi, khẽ khàng vỗ lưng Bùi Uy, vừa định lên tiếng, sau lưng lại truyền tới âm thanh lạnh lùng của Bùi Châu Hiền: "Tôn Thừa Hoan, em buông ra."
Đứa trẻ trong lòng run lên, hai tay ôm càng chặt.
"Nếu đã đánh rồi thì bỏ qua đi." Tôn Thừa Hoan khuyên ngủ, vuốt ve gáy Bùi Uy an ủi.
Sắc mặt Bùi Châu Hiền tái nhợt, hai mắt đỏ lên, khóe môi không khống chế được run rẩy, giơ tay dùng móc áo chỉ lên Tôn Thừa Hoan: "Em làm giáo viên như thế sao? Học sinh sao chép em còn bảo vệ nó! Em có xứng với bốn chữ vi nhân sư biểu hay không?"
"Hơn nữa tôi dạy con gái tôi, không liên quan gì tới em!"
Đầu óc bị lửa giận làm mất đi lí trí, con trẻ sao chép khi thi cử đã đủ khiến Bùi Châu Hiền tan vỡ, lại nhìn thấy đứa con bản thân vất cả cực khổ nuôi lớn coi Tôn Thừa Hoan như cọng rơm cứu mạng, sợi dây căng chặt trong lòng đột nhiên đứt đoạn, lại nhớ tới thái độ của con gái với Tôn Thừa Hoan trong hai tháng nay chuyển biến rất lớn, tất cả cảm giác đau lòng, đố kị cùng thất bại trào lên nuốt trọn lấy Bùi Châu Hiền.
Có một số lời nói ra từ miệng người khác chẳng hề quan trọng, không đau không ngứa, nhưng xuất phát từ trong miệng Bùi Châu Hiền, còn sắc bén hơn cả mũi dao, đâm thật sâu vào trái tim Tôn Thừa Hoan.
Âm thanh vừa dứt, là một khoảng im lặng giống như ù tai.
Âm thanh hít thở ngắn ngủ, tiếng khóc lóc đè nén, tất cả tâm thanh nhỏ bé bị phóng to, làm chậm, trong đồng tử Tôn Thừa Hoan hiện ra khuôn mặt tức giận của người mẹ trẻ tuổi, ánh mắt điên cuồng kiên quyết ấy, khiến trái tim cô đau đớn như bị búa đập nát, từng cơn đau lặp lại lan tràn ra toàn cơ thể, chiếc gáy không khống chế được rụt lại.
Cánh tay ôm lấy đưa trẻ chầm chậm thả lỏng, mất đi chống đỡ thõng bên người, cô lặng lẽ nhìn Bùi Châu Hiền, ánh mắt đột nhiên tối tăm.
Trước kia thầy cô thường nhắc tới bốn chữ "vi nhân sư biểu" với cô, Tôn Thừa Hoan cảm thấy những thứ xuất phát từ phương diện đạo đức quá giả dối, không cần vi quang chính (vĩ đại, quang vinh, chính xác) như thế, chỉ cần tuân thủ giới hạn, bảo vệ cái tôi trong giới hạn đó. Nhưng cô quá ngây thơ, con chim hoang dã ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm rộng lớn nhường nào, sao có thể cam tâm ở lại trong lồng.
Cô nguyện có một trái tim phiêu bạt bốn biển trải qua tang thương, cũng không muốn làm người không lo ăn mặc mất đi tự do.
Từ nhỏ đã được bố mẹ yêu chiều, tự do vô kỷ luật lớn lên, bất kể làm gì cũng ưu tiên cho cảm nhận của bản thân trước tiên, trong xương cốt có chút "lệch lạc", rất không vừa mắt người khác tuyên dương hi sinh và cống hiến. Nhưng Tôn Thừa Hoan sẽ không can thiệp vào cách nghĩ của người khác, ai lảm nhảm những điều này với bản thân, cô cũng chỉ cười qua loa đôi câu, giữ thể hiện đầy đủ, không đắc tội người khác, cũng không kết thành bạn.
Ba năm qua Tôn Thừa Hoan một mình đến một mình đi, chỉ duy trì vẻ khách sáo bên ngoài với đồng nghiệp, may mà quan hệ của người trong tường không quá phức tạp, dạy học đàng hoàng là được.
Nhưng dần dần, trên bục giảng bị vây quanh bởi những sợi dây gai, trói chặt lấy cô.
Thân phận giáo viên đối với Tôn Thừa Hoan, không còn là dáng vẻ trong ước mơ, ngược lại lại biến thành xiềng xích.
"Trước giờ tôi chưa từng là giáo viên tốt."
"Chị nhìn lầm tôi rồi."
Tôn Thừa Hoan nhỏ tiếng nói, khóe môi cong lên nụ cười hờ hững, nhưng lồng ngực lại đau đớn, "Xin lỗi nhé, hôm nay tôi lo chuyện bao đồng, nhưng vẫn hi vọng chị bình tĩnh lại, sao chép không thể giải quyết vấn đề, đánh người cũng không thể."
Nói xong, Tôn Thừa Hoan thu ánh mắt lại, lướt qua Bùi Châu Hiền, đi tới bên cửa thay giày.
"Oa oa... cô Tôn..." Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, đột nhiên Bùi Uy nhào tới ôm lấy Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan ngây ra, ngẩng mặc nhìn vào ánh mắt viết đầy nài nỉ của cô gái nhỏ, trái tim bị đâm rỉ máu lại mềm lại, cô hé miệng, đang định lên tiếng, Bùi Châu Hiền đang ngây ra bất động đột nhiên ném móc áo đi, lạnh lùng nói: "Để nó tới chỗ cô ăn tối."
Cầm túi xách, quay đầu vào trong phòng, nặng nề đóng cửa lại.
Kéo rèm cửa lại, trong phòng nhanh chóng tối tăm, Bùi Châu Hiền tiện tay đặt túi xuống, cơ thể ngả ra sau rơi xuống giường, cô ấy tê dại nhìn chằm chằm lên trần nhà, lông mi run lên, ánh mắt dần mơ hồ.
Hơi nóng ẩm ướt trào lên, khiến đôi mắt Bùi Châu Hiền đau đớn, khẽ chớp mắt một cái, chất lỏng nóng bỏng chảy ra dọc theo khóe mắt, trong con ngươi đen láy ngập tràn ánh nước, những cảm xúc đan xen quấn lấy nhau bị hút hết vào xoáy nước, chìm sâu vào đáy lòng Bùi Châu Hiền.
Loạn rồi, cả người trở lên hỗn loạn, không biết bản thân đang nghĩ gì, càng không biết bản thân đang làm gì.
Con gái là người quan trọng nhất trong cuộc đời Bùi Châu Hiền, cũng là người thân duy nhất của cô ấy, Bùi Châu Hiền từng thề sẽ nuôi dạy con bé trưởng thành một cách tử tế, để con bé không thiếu ăn thiếu mặc, để con bé mạnh khỏe vui vẻ, cho nên mười mấy năm qua đều rất cẩn thận, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, chỉ sợ bản thân có phương diện nào đó dạy dỗ không tốt, khiến đứa trẻ đi sai đường. Hôm nay xảy ra chuyện như thế, không phải là đứa trẻ trở nên hư hỏng, mà là do cô ấy không có năng lực.
Sai lầm vô ý năm đó, Bùi Châu Hiền có lỗi với rất nhiều người, nên muốn dùng cả đời này để bồi thường, nhưng đứa trẻ này có điểm nào không tốt, đều là lỗi của cô ấy, Bùi Châu Hiền đang lừa mình dối người, trút ra sự yếu đuối của chính mình.
Đối diện với nội tâm của bản thân, không ngừng tra xét, hiện thực tàn nhẫn lại đẫm máu, giống như chiếc roi quất lên người, cô ấy không có nơi nào để trốn tránh.
Nước mắt ngày càng dữ dội, Bùi Châu Hiền ngẩng mặt cười lên, cười mãi cười mãi rồi che miệng, chỉ sợ tiếng thút thít trong yết hầu trào ra, nốt ruồi lệ đen láy nơi khóe mắt của Bùi Châu Hiền bị gột rửa, sạch sẽ động lòng người.
Tiếng đóng cửa từ bên ngoài truyền tới, một tiếng rất khẽ, sau đó không còn tiếng động nào khác.
Điện thoại trong túi vang lên.
Ngoài tiếng chuông đặc biệt cài đặt cho số điện thoại của con gái, tất cả những số gọi điện đến có tới chín phần mười là điện thoại công việc, Bùi Châu Hiền nhanh chóng ngồi dậy, khoảnh khắc đó có chút chóng mặt, hai mắt đen lại, cơ thể dường như mất đi trạng thái cân bằng, ngã ra một bên, may mà nhanh tay nhanh chóng chống lấy mép bàn, cảm giác choáng váng lại biến mất.
"Alo?"
Bùi Châu Hiền vừa lau nước mắt vừa nghe điện thoại, ho khẽ hai tiếng hắng giọng, sắc mặt lạnh lùng.
"Ừm, số tiền định giá không khớp với hợp đồng."
"Vẫn chưa nhận được bản chỉnh sửa, tạm thời đừng gửi."
"Hiện tại tôi đang ở bên ngoài, cô cầm tới cho quản lí Trì kí tên trước đi, những chuyện khác để mai tính."
Cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền sụt sịt mũi, híp mắt lại, đầu óc say sẩm đã tỉnh táo hơn nhiều. Vốn dĩ họp phụ huynh xong sẽ tiếp tục quay về làm việc, nhưng hiện tại cô ấy không có chút tâm trạng nào hết, ngồi ngẩn người một lúc, lại quay về giường nằm xuống.
Trong đầu lướt qua khuôn mặt của Tôn Thừa Hoan.
Mái tóc đen dài, đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp, nụ cười dịu dàng tươi sáng, thỉnh thoảng khiến cô ấy có cảm giác tim đập nhanh, không định nghĩa được sự tồn tại có ý nghĩa gì, nhưng dường như càng ngày càng hòa tan chặt chẽ với cuộc sống của Bùi Châu Hiền. Không biết hai người còn có thể làm hàng xóm được bao lâu, ba năm, năm năm, hay là lâu hơn?
Nhưng cũng không thể làm hàng xóm cả một đời. Bùi Châu Hiền nghĩ.
Trái tim đột nhiên trào lên cảm giác tội lỗi, những lời ban nãy, nói xong cô ấy liền hối hận, nhưng hối hận cũng không có tác dụng, lời nói ra giống như bát nước hắt đi, cho dù hốt lại cũng sẽ để lại dấu vết mãi mãi.
Tôn Thừa Hoan thấu hiểu lòng người như thế, sẽ tha thứ cho cô ấy.
Thật ra, người kia không hề giống vẻ không đứng đắn bên ngoài, nội tâm của Tôn Thừa Hoan dịu dàng, khoan dung, là một loại dịu dàng có chọn lọc, sự dịu dàng được xây dựng bởi mạnh mẽ đầy đủ cùng cảm giác an toàn, từ buổi tối lần đầu gặp gỡ, đã thu hút Bùi Châu Hiền một cách kì lạ. Khi đó cô ấy không hiểu cảm giác đó là gì, tưởng rằng chẳng qua là bản thân độc thân quá lâu, trong lúc đói khát gặp được đúng khẩu vị mà thôi.
Hiện tại nghĩ lại, tại sao lại cứ phải là Tôn Thừa Hoan.
Bùi Châu Hiền nằm nghiêng trên giường, khóe môi vô thức cong lên, tới lúc phát hiện ra, cô ấy hoảng hốt không thôi, giơ tay vỗ lên mặt mình, nắm lấy điện thoại lướt loạn xạ, muốn đuổi bóng dáng người kia ra khỏi đầu.
Trong tivi phòng khách đang phát tiểu phẩm, Bùi Uy sụt sịt mũi ngồi trên sô-pha xem tivi, cơ thể co giật, không lâu sau liền bị chọc cười. Chỉ là ban nãy cô bé khóc quá dữ, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, lúc cười lên cũng giống như đang khóc.
Tôn Thừa Hoan lấy chiếc khăn nhỏ lau mặt cho Bùi Châu Hiền lần trước, ngâm vào nước nóng, sau đó vắt khô, cầm khăn ngồi xuống cạnh Bùi Uy, dịu dàng lau mặt cho cô bé: "Nữu Nữu, tiểu phẩm này hay lắm à?"
"Vâng vâng."
"Hay thì đừng khóc nữa, cười một cái xem nào."
Bùi Uy nhấc khóe miệng, cong lên nụ cười vô cùng khổ sở. Cô bé đã rất cố gắng để cười, nhưng đôi mắt đau đớn, không thoải mái, chỉ có thể cố gắng không để cô giáo Tôn thất vọng.
Tôn Thừa Hoan chọc lên mũi Bùi Uy, khen ngợi: "Cười lên xinh quá."
Khăn mặt ẩm nóng khẽ quệt lên mặt, lau đi nước mắt dinh dính, da dẻ nhanh chóng cảm thấy mát mẻ hơn nhiều. Cô gái nhỏ có chút xấu hổ, ngại ngùng phồng má.
"Cô Tôn..." Bùi Uy mang theo âm mũi, lên tiếng, "Em xin lỗi, em đã sao chép."
"Ừm, rồi sao?"
"Em cam đoan sau này sẽ không làm vậy nữa."
Tôn Thừa Hoan mím môi cười cười: "Phạm lỗi không có gì nặng nề, chỉ cần biết lỗi rồi sửa là được." Nói xong đưa một tay ôm lấy vai Bùi Uy, để cô bé dựa vào người mình.
Bùi Uy gật đầu, cầm lòng chẳng đặt vòng lấy chiếc eo thon của Tôn Thừa Hoan, cảm giác ấm áp, lại nhớ tới dáng vẻ hung dữ ban nãy của mẹ, có chút tủi thân: "Cô Tôn, sao mọi người lại phát hiện ạ..."
"Đứa trẻ ngốc này, em chép cả lỗi sai của bạn, thi được 102 điểm, đương nhiên sẽ bị phát hiện rồi."
"Vâng."
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Uy đỏ ửng, lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ em chỉ muốn chép phần trắc nghiệm với điền vào chỗ trống, nhưng đề phía sau khó quá, em không có chút kiến thức nào cả, nên..."
"Nữu Nữu." Tôn Thừa Hoan khẽ ngắt lời cô bé.
"Cho dù em chép bài nào, sao chép cũng là sai trái. Cô có thể hiểu rằng em sợ thi không tốt, sẽ khiến mẹ thất vọng, nhưng một lần em nói dối, sẽ dùng một nghìn lí do để bao biện, một lần em chép bài được điểm cao, nhưng trình độ thực tế vẫn không đạt yêu cầu, vậy lần thi sau phải làm sao? Tiếp tục chép bài? Liên tục sao chép để duy trì điểm cao, không vất vả à?"
"Thứ không thuộc về em, có nắm trong tay cũng mãi mãi không thấy chân thực."
"Ví dụ như chép bài để được điểm cao, mẹ em càng muốn thấy em tiến bộ từng chút từng chút, hơn nữa như thế bản thân em cũng sẽ có cảm giác thành tựu, không phải sao?"
Bùi Uy nghe rất nghiêm túc, như có suy nghĩ gật gật đầu, con ngươi đen láy trong trẻo lại trào ra nước mắt. Cô bé ôm lấy eo Tôn Thừa Hoan, mặt nhỏ cọ qua cọ lại, cảm thấy vô cùng thoải mái, vô thức cảm thấy buồn ngủ.
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, bản tính không xấu, có thể uốn nắn, dạy dỗ tử tế sẽ không thành vấn đề.
Tôn Thừa Hoan tin tưởng ánh mắt nhìn người của bản thân, tuy trước khi gặp Bùi Châu Hiền, cô cũng không chú ý đặc biệt tới Bùi Uy, nhưng ấn tượng ban đầu của bản thân về đứa trẻ này không tệ, ngoan ngoãn yên tĩnh, là kiểu con gái mà Tôn Thừa Hoan muốn nuôi dạy. Sau đó dần dần tìm hiểu sâu, cảm giác tính cách hai mẹ con tương đối giống nhau, đều kín đáo, hướng nội.
Thậm chí thỉnh thoảng có chút đáng yêu.
Nếu bản thân có một cô con gái như thế thì thật tốt! Tôn Thừa Hoan đã nghĩ như thế.
"Nữu Nữu, buồn ngủ rồi à?"
"Vâng."
"Vậy em ngủ một lúc đi, cô đi nấu cơm, buổi tối ăn ở đây được chứ?" Tôn Thừa Hoan khẽ hỏi, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tóc Bùi Uy.
Mí mắt cô gái nhỏ đã khép lại, mơ hồ đáp một tiếng vâng.
Tôn Thừa Hoan đứng dậy lấy chăn bông dày, nhẹ nhàng đắp lên người Bùi Uy, sau đó tắt tivi đi.
Ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một lúc, Tôn Thừa Hoan nghĩ cơn giận của Bùi Châu Hiền có lẽ cũng đã tiêu hóa xong, liền đưa Bùi Uy về nhà, ai ngờ cô gái nhỏ không chịu, ôm chặt lấy bản thân sống chết không buông tay.
"Cô Tôn, em ở lại nhà cô được không ạ?" Đứa trẻ đáng thương hỏi.
"Em ngủ sô-pha, sẽ không gây phiền phức cho cô."
Đôi mắt to trong cùng con ngươi đen láy rõ ràng viết lên vẻ sợ hãi, Tôn Thừa Hoan ôm lấy mặt cô bé, bắt đắc dĩ thở dài: "Cũng phải nói với mẹ em một tiếng." Cô nào nỡ để Bùi Uy ngủ sô-pha, đứa trẻ ngốc này.
"Vâng, cô đi nói đi ạ."
"... Được." Tôn Thừa Hoan cười lên, véo lấy mũi Bùi Uy, "Tiện lấy quần áo tắm rửa cho em."
"Hi hi."
Trời đã tối đen, ánh đèn đường trên phố phát ra ánh sáng lạnh lẽo, sắc đêm nồng đượm.
Trong nhà không bật đèn, Bùi Châu Hiền mặc nguyên quần áo nằm trong chăn, nhìn không gian tối tăm không nhìn thấy năm ngón tay, không biết đã duy trì tư thế như vậy bao lâu, có chút đói bụng, nhưng không muốn động đậy, không muốn đứng dậy, cho dù là đi uống nước.
Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, liên tục vang lên, cô ấy tưởng rằng là ảo giác, không động đậy.
Sau đó điện thoại vang lên.
Cuối cùng, người thực vật cũng có tri giác, ngón tay Bùi Châu Hiền khẽ động đậy, sờ tới điện thoại đang sáng màn hình, nhìn người gọi đến, trái tim đột nhiên bị sức mạnh vô hình bóp lấy, cảm giác ngưng thở đè ép yết hầu, khiến cô ấy khó khăn hô hấp.
Bùi Châu Hiền nghe máy, vô lực hé miệng, không lên tiếng.
"Chị đang ở nhà à? Ra mở cửa đi."
Âm thanh bình tĩnh của Tôn Thừa Hoan trong điện thoại truyền tới, không có bất kì trập trùng cùng cảm xúc nào hết, nhưng có sức hơn quát mắng gào thét.
"Có..." Bùi Châu Hiền chống người ngồi dậy, cảm giác choáng váng lại ập tới, suýt chút nữa ngã xuống, cô ấy trả lời, sau đó giữ thăng bằng, xuống giường xỏ dép lê ra ngoài.
Trong khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, Bùi Châu Hiền híp mắt, cảm thấy không thích ứng, sau đó mở cửa ra.
Đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt, chầm chậm nhìn lên, mái tóc xõa trên lưng khẽ lay động, Tôn Thừa Hoan đứng bên ngoài, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, tự nhiên bước lên phía trước một bước, không đợi Bùi Châu Hiền cho phép đã bước chân vào nhà, nhất thời khoảng cách của hai người gần trong gang tấc.
Nếu đổi lại thường ngày, chắc chắn Bùi Châu Hiền sẽ lùi sau giãn khoảng cách, nhưng lúc này lại bất động, cô ấy ngẩn ra nhìn người trước mặt, khóe môi động đậy, muốn nói lại thôi.
Ban nãy bản thân nói ra những lời tổn thương kia, thật sự Tôn Thừa Hoan sẽ tha thứ cho cô ấy chứ?
Đột nhiên Bùi Châu Hiền không chắc chắn.
"Hết giận chưa?" Tôn Thừa Hoan nhướng này khẽ cười, âm thanh dịu dàng trước giờ chưa từng có.
Bùi Châu Hiền lặng lẽ nhìn cô, trái tim dường như bị hòa tan từng chút từng chút, mềm nhũn, trong ánh mắt dịu dàng lướt qua một tia buồn bã, ánh mắt đó, ba phần u oán, bảy phần nín nhịn.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, cảm giác tiếp xúc ấm áp bao trùm.
Tôn Thừa Hoan co đầu ngón tay lại, khẽ vuốt ve, chăm chú nhìn vào đôi mắt Bùi Châu Hiền, rất lâu không lên tiếng, một tay khác đưa ra sau lưng, đóng cửa lại, sau đó lại là một khoảng lặng rất dài.
Ánh mắt hai người đan lấy nhau, giống như mạng nhện liên kết với nhau, dính chặt không thể tách rời.
"Xin..."
"Suỵt!"
Tôn Thừa Hoan dựng ngón cái, dính lên môi mình, cười cười, chặn lại lời Bùi Châu Hiền muốn nói, sau đó đưa ngón tay về phía đôi môi cô ấy, khẽ đè lên: "Để tôi ôm một cái."
"Được." Bùi Châu Hiền không hề chần chừ đáp ứng.
Đầu ngón tay dịu dàng cẩn thận vuốt ve đôi môi cô ấy, Tôn Thừa Hoan khẽ cười, con ngươi xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, nhưng khóe mắt vẫn là sự cô đơn. Cô nghiêng người dựa về phía trước một chút, khi đôi môi sắp chạm vào tai Bùi Châu Hiền, liền dừng lại, hơi thở vững vàng êm ả chầm chậm phả lên.
"Tôi không muốn chị thỏa hiệp hay chủ động vì cảm thấy hổ thẹn."
"Tôi muốn chị tự nguyện, muốn dừng cũng không dừng lại được."
Hơi thở của Tôn Thừa Hoan như hương lan, mỗi một chữ đều mang theo năng lượng tự tin tuyệt đối, lay động lòng người.
Hơi thở nóng bỏng phả bên tai khiến cơ thể Bùi Châu Hiền run lên một cái, ngón tay co lại, kích động thấp thoáng trong đáy lòng sốt ruột muốn thoát ra, nhưng bị đè xuống một cách mạnh mẽ, cô ấy đỏ mặt, làn da trắng trẻo rộ lên màu hoa đào xinh đẹp, khiến nốt ruồi lệ nơi đáy mắt trở nên rung động lòng người.
Tôn Thừa Hoan càng mạnh mẽ, Bùi Châu Hiền càng hưng phấn, say mê, không thể làm chính mình.
"Nữu Nữu nói tối nay muốn ở chỗ tôi, chị đồng ý chứ?" Tôn Thừa Hoan buông tay Bùi Châu Hiền ra, đổi thành biểu cảm đứng đắn nói chuyện nghiêm túc.
Đột nhiên Bùi Châu Hiền hoàn hồn, rất lâu sau, trong mắt hiện lên nụ cười khổ: "... Tùy nó."
"Lần đầu chị đánh em ấy à?"
"Ừm."
"Có lẽ đứa trẻ kia bị dọa sợ, không sao, tôi sẽ khuyên bảo nó, tối nay hai mẹ con chị bình tĩnh lại." Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói, cúi đầu thay dép, tự động vào nhà.
"Tôi tới lấy quần áo tắm rửa cho em ấy."
Tôn Thừa Hoan nói xong, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ bên trong, dáng vẻ vội vàng rời đi sau khi làm xong việc, ánh mắt Bùi Châu Hiền dán chặt lấy mặt Tôn Thừa Hoan, hai chân vô thức đi về phía phòng ngủ phụ, dẫn cô vào trong.
Tôn Thừa Hoan cũng không nhìn cô ấy.
Bùi Châu Hiền lúng túng thu ánh mắt về, mở tủ quần áo của con gái, lấy một bộ đồ ngủ dài tay bằng lông, cùng một chiếc quần lót có hình đuôi heo.
Nhìn thấy chiếc đuôi, lại nghĩ tới con gái, trong lòng chua xót.
Đưa quần áo tới tay Tôn Thừa Hoan, giống như giao con gái cho cô, đau tới xé gan, nhất thời Bùi Châu Hiền hối hận không thôi, vừa oán thán vừa xót xa, đóng tủ quần áo lại liền chạy về phòng ngủ chính.
Ngã xuống giường, quay mặt, nước mắt thấm vào trong chăn.
Cửa không khóa, bị đẩy khẽ ra, Tôn Thừa Hoan nhìn bóng lưng nằm nghiêng đối diện cửa của Bùi Châu Hiền, bờ vai không khống chế được run lên, bước chân khựng lại, cuối cùng vẫn nhẹ chân nhẹ tay vào phòng, ngồi xuống mép giường, một tay khẽ đặt lên vai cô ấy.
"Chỉ ở một tối mà thôi."
"Tôi cam đoan, ngày mai sẽ trả lại cho chị một Tiểu Nữu Nữu ngoan ngoãn đáng yêu."
Nghĩ lại, cũng chỉ có thể là chuyện này, Tôn Thừa Hoan dở khóc dở cười. Dỗ dành đứa trẻ xong, lại dỗ dành người lớn, bản thân cũng không dễ dàng chút nào.
Đột nhiên Bùi Châu Hiền ngồi dậy, vỗ lên tay Tôn Thừa Hoan, sụt sịt mũi hung dữ nói: "Dứt khoát để con bé nhận em làm mẹ là được."
Chà, lại giận hờn rồi.
Trước giờ người này bình tĩnh tự trọng, có thể nhìn thấy Bùi Châu Hiền đỏ mặt cũng không dễ, nhưng không ngờ lúc giận hờn, lại có mấy phần cảm giác người phụ nữ nhỏ làm nũng, khiến lòng người ngứa ngáy.
"Được đấy." Tôn Thừa Hoan nghiêng người nhích lại gần, giơ tay giữ lấy cằm Bùi Châu Hiền, "Có hai người mẹ hạnh phúc nhường nào."
Ý tứ ám chỉ trong lời nói vô cùng rõ ràng, ánh mắt càng trở nên ám muội, cảm xúc những ngày qua ra sức đè nén khống chế, đột nhiên trào hết ra trong khoảnh khắc này, Tôn Thừa Hoan không khống chế được, hôn lên đôi môi kia, nhưng không dám dừng lại lâu, chỉ khẽ lướt qua rồi buông ra.
Cả người trên dưới, từ đầu tới chân, ngay cả sợi tóc cũng đang hò hét, cô thích Bùi Châu Hiền.
Bớt đi dục vọng nồng nhiệt ban đầu, trong mắt trong lòng chỉ có suy nghĩ đơn thuần, cho nên cô có thể khống chế được, muốn tìm tòi, muốn thấu hiểu.
"Em nghĩ hay quá nhỉ!" Bùi Châu Hiền lại đập lên tay Tôn Thừa Hoan, có chút phiền muộn, ánh mắt rưng rưng nước mắt lấp lánh ánh sáng.
"Ngày mai trả Nữu Nữu lại cho tôi."
Đáy lòng Tôn Thừa Hoan loạn lạc, khuôn mặt dịu dàng nồng nàn: "Được."
Khoảng im lặng ngắn ngủi, có lẽ cảm thấy bản thân mất khống chế, Bùi Châu Hiền xoa mặt, quay lưng lấy điện thoại, mở khóa rồi tắt màn hình, rồi lại mở khóa, ngón tay trượt loạn trên màn hình, không biết đang xem gì, vô thức nhấp vào thư điện tử đặt vé máy bay và khách sạn.
"Năm mới tôi dẫn Nữu Nữu đi nghỉ dưỡng." Bùi Châu Hiền tùy tiện phá vỡ im lặng, nửa khuôn mặt bị mái tóc che phủ.
Tôn Thừa Hoan phối hợp với cô ấy, hỏi: "Ừm, đi đâu thế?"
"Rolland."
"Phong cảnh không tệ, đáng để tới chơi một lần."
"Em từng tới đó rồi à?"
"Ừm."
Ánh mắt Bùi Châu Hiền tối lại, nhìn điện thoại, không lên tiếng.
"Bao giờ xuất phát?" Tôn Thừa Hoan không để không khí rơi vào im lặng.
"Tối 29 âm lịch."
"Chơi mấy ngày?"
"Trưa mồng 7 về."
Tôn Thừa Hoan gật đầu, giả vờ thất vọng thở dài: "Chà, tôi cũng muốn ra ngoài chơi, tiếc là không ai đưa đi." Vừa thở dài vừa giả vờ bất cẩn liếc Lục Tri Kiểu.
Vừa không cẩn thận, liền liếc thấy thông tin vé máy bay.
Bùi Châu Hiền nghiêng mặt, đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Tôn Thừa Hoan, Không che giấu cũng không trốn tránh, ngón tay khẽ trượt màn hình một cái, lướt tới trang đặt phòng khách sạn, đột nhiên đặt điện thoại xuống, nói: "Tôi đi vệ sinh."
Người rời khỏi phòng ngủ, nhưng màn hình điện thoại vẫn đang sáng, quay về phía Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan dựng lỗ tai nghe tiếng động trong nhà vệ sinh, nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở máy ảnh, cài chế độ im lặng, kéo màn hình lên xuống, chụp lại hai tấm, sau đó trấn tĩnh như không có việc gì cất đi.
Tiếng nước xả bồn cầu vang lên.
Rồi tới tiếng nước từ bồn rửa tay.
Sau đó cánh cửa đóng hờ bị mở ra, Bùi Châu Hiền bước ra, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cúi đầu vân vê sợi lông trên áo con gái, ánh mắt nhìn về phía điện thoại của cô ấy, vẫn là giao diện ban nãy, mí mắt cụp xuống, ẩn giấu cảm xúc không rõ ràng.
Bùi Châu Hiền làm như không có chuyện gì đi tới gần, cầm điện thoại lên khóa màn hình, tùy tiện nói: "Em có thể tự đi chơi."
"Chơi một mình chán lắm."
"Không có chỗ nào muốn đi à?"
"Có chứ." Tôn Thừa Hoan nhướng mày, "Tôi muốn tới một nơi rất xa, nhưng vô cùng đẹp, cách biệt với thế giới, không ai biết được.
"Ở đâu?" Bùi Châu Hiền nghi hoặc nói.
Hơi thở nóng bỏng phả tới, rơi trên đôi môi Bùi Châu Hiền, khẽ khàng in lên một nụ hôn, âm thanh mềm mại: "Trong tim chị."