[BHTT - Cover Wenrene] Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh
Chương 30: Đau lòng
Bốn bề yên lặng như tờ, âm thanh trầm thấp tỉ tê lay động lòng người, khóe môi nửa bên mặt của Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt cong lên, mày khẽ nhướng, nụ cười mê hoặc quyến rũ.
Bùi Châu Hiền khẽ hít một tới, ngón tay xách túi đột nhiên co chặt, có một loại cảm giác kì lạ tràn từ đáy lòng lên, mông lung, lướt nhanh một cái, muốn bắt cũng không bắt được, sau đó nhịp tim bình thường chầm chậm đập nhanh hơn, cảm giác ngứa ngáy dày đặc lan tràn trong lồng ngực.
Mùa hạ năm mười mấy tuổi, Bùi Châu Hiền gặp được nữ sinh mình thích, dường như trong cơ thể nguồn năng lượng gấp gáp muốn phá bỏ trói buộc, muốn hò hét, chạy nhanh. Nhưng cuối cùng Bùi Châu Hiền không làm gì cả, niềm yêu thích điên cuồng ấy bị mạnh mẽ đè xuống đáy lòng, mặt không cảm xúc lướt qua vai đối phương, thậm chí không dám quay đầu nhìn bóng lưng người kia.
Bao nhiêu năm trôi qua, cho dù hiện tại đã không còn thích, nhưng cảm giác đó vẫn rất rõ ràng, mỗi lần Bùi Châu Hiền bị gánh nặng cuộc sống giày vò tới thảm thương tuyệt vọng, cô ấy sẽ nhớ lại một chút kí ức, thì ra bản thân không phải trời sinh đã tê dại.
Chỉ là cô ấy giam cầm bản thân đã quá lâu.
Nhưng biết thì thế nào, ngày nào con gái chưa trưởng thành tự lập, ngày đó Bùi Châu Hiền sẽ không buông thả bản thân.
Hương thơm phả tới từ bốn phương tám hướng, quấn thật chặt lấy Bùi Châu Hiền, không còn là cảm giác lành lạnh thoáng qua, mà đã kết hợp với vẻ yêu mị thuộc về người kia, ngập tràn vẻ nhiệt tình đè nén. Một mùi hương, trăm người trăm vị, hương vị của Tôn Thừa Hoan là độc nhất vô nhị.
Trái tim càng ngày càng hoảng loạn, yết hầu Bùi Châu Hiền động đậy, rũ mắt nhìn sàn nhà gạch men sáng tới nỗi có thể soi gương, nhỏ tiếng nói câu chúc ngủ ngon, không quay đầu đi về phòng 901.
Chìa khóa rút vội, tay run run, mấy lần không tra được chìa vào ổ, sau đó nghe thấy âm thanh đóng cửa truyền tới từ sau lưng, hương thơm lạnh lẽo dường như đã bay xa, hành lang triệt để yên lặng. Bùi Châu Hiền nhắm mắt, ngẩng đầu thở ra một hơi, cuối cùng cũng tra được chìa khóa vào ổ.
Kì thi cuối kì của lớp 7 chỉ có sáu môn, ba ngày đã thi xong, trong lúc chờ đợi tới buổi họp phụ huynh diễn ra vào mấy hôm nữa, hai mẹ con đã lên sẵn kế hoạch đi du lịch chi tiết.
Điểm đến là quần đảo Rolland gần đường xích đạo thuộc Thái Bình Dương, thuộc nước K, phải có thị thực, có rừng nhiệt đới, có vô số đảo nhỏ, có biển xanh mây trắng cùng bóng rừng, vô cùng thích hợp cho kì nghỉ mùa đông. Bùi Châu Hiền đã đặt vé máy bay cùng phòng khách sạn, chuẩn bị đầy đủ các loại giấy tờ, dẫn con gái đi mua mấy bộ quần áo mới.
"Mẹ ơi, thật sự không dẫn cô Tôn đi chung ạ?"
"Không."
Cô gái nhỏ thử thuyết phục mẹ lần thứ n, không hiệu quả, cũng không dám tiếp tục giở trò, chỉ có thể chu môi buồn bã.
Ban đầu Bùi Châu Hiền ngạc nhiên tại sao con gái chuyển biến nhanh như thế, nhưng tỉ mẫn nghĩ là những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong hai tháng qua, dường như đã hiểu ra. Trẻ con lương thiện đơn thuần, ai tốt với nó, nó sẽ tốt lại với người đó, huống hồ Tôn Thừa Hoan là giáo viên, xinh đẹp lại dịu dàng, tự nhiên sẽ thu hút sự yêu thích của học sinh, không ai có thể kháng cự.
Nghĩ như thế, Bùi Châu Hiền lại cảm thấy thất vọng, đột nhiên có chút đố kị với Tôn Thừa Hoan, cũng không thể không thán phục sức hấp dẫn của Tôn Thừa Hoan.
"Tại sao con lại muốn cho cô Tôn đi cùng?"
"Vì..." Bùi Uy chần chừ giây lát, "Cô Tôn nói, có thể chụp thật nhiều ảnh đẹp cho con, rồi làm thành một album lớn."
Bùi Châu Hiền đột nhiên nhớ tới bức ảnh người phụ nữ khỏa thân nọ, sắc mặt cứng lại: "Mẹ cũng có thể chụp cho con mà."
"Con không cần, mẹ chụp không đẹp."
"..."
Buổi sáng ngày họp phụ huynh, toàn bộ bài thi cuối kì đã hoàn tất công đoạn chấm điểm, giáo viên bộ môn được phân công sắp xếp lại các bài thi hỗn loạn theo các lớp, thống nhất rồi bàn giao cho giáo viên chủ nhiệm.
Buổi sáng, Tôn Thừa Hoan bận tới sứt đầu mẻ trán, phòng làm việc ngập trong bài thi và báo cáo đánh giá, cô đang ngồi trước máy tính làm bảng biểu, năm môn khác đã nhập dữ liệu xong, duy chỉ có bài thi môn Toán vẫn chậm chạp chưa thấy tung tích, thành tích môn Toán của học sinh vẫn để trắng.
Đang muốn sang bên cạnh giục giáo viên, đột nhiên cửa văn phòng bị người ta dùng sức đẩy ra.
"Tôn Thừa Hoan!"
Một cơn gió lạnh phả tới, bóng dáng cao to vạm vỡ của Từ Thủ Quỳ xuất hiện trước cửa, ông ta hất cằm, đeo cặp mắt kính dày như đít chai lướt một vòng, thong thả đi tới trước mặt Tôn Thừa Hoan, đập bài thi trong tay bộp một cái lên bàn Tôn Thừa Hoan: "Nhìn Bùi Uy lớp cô đi! Thành tích tệ hại chẳng ra gì! Còn học cách chép bài! Chép được 102 điểm!"
Từ Thủ Quỳ cao to tráng kiện, âm thanh thô kệch, đứng nơi đó chắn cả bức tường, Tôn Thừa Hoan giật nảy mình vì bị ông ta gào lên, giáo viên chủ nhiệm các lớp khác cũng lũ lượt nhìn sang.
Trên bàn là bài thi Toán của Bùi Uy, con số 102 đỏ tươi vô cùng chói mắt, Tôn Thừa Hoan cầm bài thi lên quan sát kĩ một lượt, gượng gạo cười nói: "Thầy Từ, thầy phát hiện em ấy sao chép bằng cách nào? Thành tích tệ cũng có thể từ từ tốt lên, chỉ nhìn điểm số không thể chứng minh điều gì."
"Khà khà, tôi biết cô sẽ nói giúp học sinh của cô mà." Từ Thủ Quỳ ngạo mạn cười lạnh, vứt một bài thi khác trong tay lên bàn, cầm mép giấy, lật sang, chỉ tới trước mặt Tôn Thừa Hoan.
"Nhìn xem! Đây là bài thi của Vương Triết Nghị, bài số hai phía sau làm sai một bước, Bùi Uy cũng sai y hệt với em ấy!"
"Còn có bài điền vào chỗ trống, Vương Triết Nghị không làm, Bùi Uy cũng không làm, nhìn sang những bài làm đúng khác, các bước giống y hệt nhau! Ngay cả một dấu chấm người ta viết thêm cũng chép y hệt!"
"Tôi thật sự chưa từng thấy học sinh nào ngu như thế! Thành tích tệ còn chép bài người khác! Muốn chép cũng phải chép thông minh chút chứ! Sai cũng chép, sợ là người ta không nhìn ra bản thân đang chép bài à?"
Từ Thủ Quỳ càng nói càng kích động, nước bọt băng tứ tung, gân xanh trên trán giật lên, những giáo viên khác nhìn thấy đều ngẩn tò te, rất lâu sau cũng không ai lên tiếng.
Bài thi được chia cho giáo viên bộ môn chấm điểm theo thứ tự phòng thi, che tên tuổi và lớp, khi các giáo viên sửa bài thi không biết ai là ai, đợi sau khi sắp xếp ra từng lớp, Từ Thủ Quỳ xem lại một lượt tất cả bài thi của lớp mình dạy, đầu tiên là chú ý tới những em học sinh có thành tích tốt, sau đó tới mấy kẻ ngu ngốc thành tích tệ đứng bét lớp.
Vương Triết Nghị là học bá trong lớp, thành tích các môn đều tốt, đặc biệt là môn Toán, mà Bùi Uy lại là "kẻ ngu ngốc" trong mắt Từ Thủ Quỳ.
Nhưng không may là, phần lớn bài thi của hai đứa trẻ này đều giống nhau.
Có lẽ ngu ngốc không phải cái tội, nhưng ngu ngốc cộng thêm tâm địa bất chính, sao chép, là một kiểu người vô phương cứu chữa, khiến người ta phỉ nhổ. Từ Thủ Quỳ càng nghĩ càng tức, theo quy định, học sinh sao chép sẽ bị cho 0 điểm, ông ta nghĩ học bá mà bản thân kiêu ngạo đã bị kẻ ngu ngốc kia làm liên lụy.
Không khí đột nhiên yên lặng.
Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn hai bài thi, tỉ mỉ đối chiếu, xác thực như lời Từ Thủ Quỳ nói, dấu vết chép bài rất rõ ràng, đừng nói là giáo viên có mấy chục năm kinh nghiệm như ông ta, ngay cả giáo viên thực tập cũng có thể nhận ra.
"Đúng lúc buổi chiều họp phụ huynh, tôi sẽ phản ánh với phụ huynh." Tôn Thừa Hoan trầm giọng nói.
Ngoài thất vọng còn có chút đau lòng, cô biết có lẽ Nữu Nữu sợ thi Toán không tốt, nên có suy nghĩ không đứng đắn đi chép bài, nhưng chép tới điểm số cao thế này, cuối cùng có ý nghĩa gì chứ?
Đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại có thể làm ra chuyện này.
Từ Thủ Quỳ dây dưa không buông, nói: "Bảo phụ huynh của Bùi Uy tới văn phòng. Tôi muốn nhìn xem phụ huynh thế nào có thể dạy ra loại con cái thế kia."
Tôn Thừa Hoan: "..."
Vừa qua buổi trưa, mây mù âm u liền che khuất mặt trời, bầu trời xám xịt, giống như sắp có mưa.
Học sinh trực nhật quét dọn lớp học sạch sẽ, Tôn Thừa Hoan đến từ sớm để sắp xếp, giống như lần thi giữa kì, chỉ là lần này tâm trạng hoàn toàn khác biệt. Lúc đó cô là giáo viên chủ nhiệm, là cô giáo Tôn, đối xử công bằng với mọi người, mà hiện tại, cô là Tôn Thừa Hoan, dường như cởi bỏ thân phận giáo viên, ngập trong đầu óc đều là hai mẹ con Bùi Châu Hiền.
Rõ ràng biết không thể thiên vị học sinh, nhưng trong lòng không nhịn được tìm lí do cho Nữu Nữu, thậm chí còn hi vọng Bùi Châu Hiền không biết được chuyện này.
Lần họp phụ huynh trước, ánh mắt khi Nữu Nữu nhìn thấy mẹ xuất hiện trong phòng học, nửa là vui mừng nửa là sợ hãi, lúc đó Tôn Thừa Hoan chắc chắn rằng bình thường Bùi Châu Hiền yêu cầu rất nghiêm khắc với thành tích của con trẻ, có lẽ vô hình trung, được biểu hiện ra trong cuộc sống thường nhật.
Đó là người phụ nữ mạnh mẽ từ trong xương cốt, thanh cao tự trọng, rất khó tưởng tượng được phản ứng của Bùi Châu Hiền sẽ thế nào sau khi biết tin này.
Trong lo lắng bất an, phụ huynh lần lượt tới.
Mùi hương Artemis cực kì đặc trưng, người còn chưa đi tới trước mặt, mùi hương đã tới nơi, mùi cam lành lạnh cùng mùi đàn hương trầm lắng đan xen lấy nhau. Hôm nay Tôn Thừa Hoan không xịt nước hoa, đương nhiên biết là ai, Bùi Châu Hiền đứng trên bục giảng, cầm lòng chẳng đặng khẽ hít lấy một hơi, quay đầu nhìn sang, bóng dáng người kia liền xuất hiện trong tầm mắt.
Bùi Châu Hiền mặc chiếc áo khoác lông cừu ngắn màu hạt dẻ, chất liệu cao cấp, nhìn rất ấm áp, cô ấy trang điểm trang nhã, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, khóe môi cong lên nụ cười khẽ lịch sự: "Cô Tôn."
"Tới rồi à." Tôn Thừa Hoan khẽ cười gật đầu, khống chế biểu cảm rất khách sáo lịch sự, giơ tay đưa một tờ thành tích tới.
Lần này không cần kí tên, Bùi Châu Hiền tới sớm, trong lớp chỉ có bảy tám phụ huynh, người nghịch điện thoại, người xem bảng thành tích, không ai chú ý tới tình huống trên bục giảng.
Bùi Châu Hiền nhận lấy bảng thành tích, lướt qua một lượt, ánh mắt không ngừng di chuyển xuống, mới nhìn thấy tên con gái xếp cuối cùng, ngây ra.
"Toán 0 điểm?"
Ấn đường cô ấy đột nhiên nhíu lại, ngẩng mắt nhìn về phía Tôn Thừa Hoan: "Chuyện này là sao?"
Sắc mặt Tôn Thừa Hoan lộ ra vẻ trầm trọng, quay đầu nhìn những vị phụ huynh ai làm việc nấy bên dưới, đè giọng xuống, nói: "Ra ngoài rồi nói." Nói xong bảo lớp trưởng thay mặt mình, tự động đi phía trước.
Mặt mày Bùi Châu Hiền hoang mang đi theo.
Ra khỏi lớp học, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Uy đang đứng nói chuyện với bạn học trên hành lang, trái tim nhanh chóng nhảy lên, không ngờ đứa trẻ này lại theo mẹ tới buổi họp phụ huynh, như vậy chẳng phải đụng phải họng súng sao?
"Cô Tôn!" Hai đứa trẻ nhìn thấy Tôn Thừa Hoan liền chào hỏi một tiếng.
Tôn Thừa Hoan gật đầu, nhanh chóng cho Bùi Uy sắc mặt đồng cảm, vội vã đi tới cầu thang bộ. Cô gái nhỏ sau lưng nhìn thấy mẹ mình đi cùng cô giáo, vô cùng mù mịt, nhưng không để ý, quay đầu tiếp tục nói chuyện với bạn học.
Hành lang có lối đi nhỏ lên sân thượng, bình thường không có ai lên trên, cũng không lắp camera, rất kín đáo, thích hợp nói chuyện riêng tư.
"Rốt cuộc là sao thế?"
Tới nơi không có người, Bùi Châu Hiền cũng cởi bỏ thân phận, dần dần trở lại giọng điệu nói chuyện quen thuộc thường ngày với Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan vuốt mày, hít sâu một hơi, đột nhiên nắm lấy tay Bùi Châu Hiền, trầm giọng nói: "Bài thi cuối kì môn Toán lần này, Nữu Nữu sao chép, bị cho điểm 0 theo quy định, xếp hạng cuối cùng."
Bùi Châu Hiền lập tức trầm mặt.
"Sao chép?"
"Ừm, em ấy chép bài bạn học, lỗi sai cũng chép y hệt, bị giáo viên Toán phát hiện. Bài thi đang ở chỗ giáo viên Toán, ông ấy bảo lát nữa họp phụ huynh xong, chị tới văn phòng ông ấy." Tôn Thừa Hoan nói hết trong một hơi, ra sức nắm lấy tay Bùi Châu Hiền, nói xong chuyện công lại không khống chế được lòng riêng đang sục sôi, không nhịn được nhắc nhở.
"Giáo viên Toán họ Từ, tính tình không tốt, chuyện này khiến ông ấy rất tức giận, tôi sợ ông ấy sẽ nói những lời khó nghe với chị, lát nữa chị nghe vào trái thì cứ để nó ra tai phải..."
Bùi Châu Hiền mín chặt môi mỏng, sắc mặt càng ngày càng khó coi, bàn tay được Tôn Thừa Hoan nắm lấy có chút run rẩy.
Tôn Thừa Hoan thấy tình hình, thầm nói không ổn, sợ Bùi Châu Hiền làm chuyện gì mất lí trí, vội dịu giọng an ủi: "Sao chép là sai trái, có chuyện gì chúng ta về nhà nói, giữa chốn đông người ở trường học, giữ chút thể diện cho con trẻ, có lẽ em ấy cũng sợ thi không tốt..."
"Tôn Thừa Hoan."
Bùi Châu Hiền nhỏ tiếng ngắt lời.
"?"
"Em là giáo viên, sao em có thể bênh vực cho nó chứ?" Ánh mắt Bùi Châu Hiền phức tạp, có tức giận, có đau lòng, còn cả thất vọng.
Cơ thể Tôn Thừa Hoan cứng lại, yết hầu vô thức động đậy, trong ánh mắt trào lên chua xót ẩm ướt, khẽ chớp một cái, sau đó ôm lấy Bùi Châu Hiền: "Chị gọi tên tôi, tôi không còn là cô giáo Tôn, ban nãy khi nói ra câu kia, tôi cũng không phải cô giáo Tôn."
"Người khác có thể dùng thân phận giáo viên để trói buộc tôi, nhưng Bùi Châu Hiền chị, không thể."
Âm thanh lộ ra vẻ nghẹn ngào không khống chế được.
Trái tim Bùi Châu Hiền thắt lại, đột nhiên hoảng hốt, cô ấy vô thức phản ứng, ôm lấy Tôn Thừa Hoan, không biết nên nói gì, hoảng loạn nói: "Tôi không có ý đó... họp trước đã, chúng ta xuống dưới đi."
"Ừm."
Tôn Thừa Hoan lập tức buông Bùi Châu Hiền ra, không nhìn cô ấy một cái, quay người xuống tầng.
Cuộc họp phụ huynh nhanh chóng kết thúc, Bùi Châu Hiền được Tôn Thừa Hoan dẫn tới văn phòng của giáo viên bộ môn, nhưng không may, gần như tất cả giáo viên đều đang có mặt, có nghĩa là toàn bộ quá trình "giao tiếp" giữa Từ Thủ Quỳ và Bùi Châu Hiền sẽ bị người ta chứng kiến.
Phụ huynh các lớp lần lượt ra về, sân trường dần dần trống vắng, yên tĩnh lại, Tôn Thừa Hoan đóng cửa văn phòng lại, nhìn thấy Bùi Uy đứng ngoài hành lang thò đầu vào, dáng vẻ bất an, bất lực thở dài một hơi, đi về phía trước.
"Cô Tôn, tại sao thầy Từ lại muốn tìm mẹ em ạ?" Hai tay cô gái nhỏ nắm lấy đầu ngón tay, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa văn phòng, vô cùng chột dạ.
Tôn Thừa Hoan khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh, nhưng âm thanh vẫn dịu dàng: "Nữu Nữu, chép bài không phải là cách giải quyết vấn đề."
Chỉ một câu nói, sự việc đã phơi bày.
Bùi Uy bị dọa ngốc, khuôn mặt nhỏ co cụm lại, nhìn cánh cửa văn phòng, lại nhìn Tôn Thừa Hoan, đôi môi đóng mở nhưng không cất thành lời, đồng tử đen láy lộ ra một tia sợ hãi, sau đó cúi thấp đầu.
Từ khi chuyển tới phòng 902, Tôn Thừa Hoan không còn mang uy nghiêm của giáo viên khi đối diện với đứa trẻ này, luôn có cảm giác cô bé giống như con mình, không nỡ trách mắng, rõ ràng hiểu hết lí lẽ, nhưng lại không làm được.
Cô có thể khống chế, nhưng lúc này không đi tới ôm lấy cô bé, an ủi cô bé.
Hai cô trò đứng trên hành lang sốt ruột chờ đợi, không lâu sau, Bùi Châu Hiền ra ngoài, khoảnh khắc đóng cửa, khóe môi còn mang theo nụ cười nhạt, quay người lại, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Cô ấy nhìn thấy con gái cúi đầu đứng đó, lửa giận trong lòng trào lên, nhưng không phát ra, nhanh chân đi lên phía trước một bước nắm lấy cổ tay Bùi Uy, kéo về phía hành lang.
"Bùi..."
Trong long Tôn Thừa Hoan biết xong đời, chắc chắn đứa trẻ sẽ bị đánh, vừa muốn gọi Bùi Châu Hiền, cửa văn phòng lại mở ra, Từ Thủ Quỳ khoan thai đi tới bên thùng rác, đổ lá trà trong cốc giữ nhiệt.
Cô cứng rắn nuốt lại những lời muốn thốt ra phía sau.
Chiếc xe cả đường chạy nhanh như bay, sắc mặt Bùi Châu Hiền lạnh như sắt, từ đầu tới cuối không nói một lời, Bùi Uy ngồi ở ghế lái phụ rụt cổ, cắn chặt lấy môi, cũng không dám thở mạnh.
Không quay về công ty tiếp tục làm việc, mà đi về thẳng nhà.
Vào tới cửa, Bùi Châu Hiền ném túi xách lên sô-pha, kéo tay con gái tới bên tường, nghiêm giọng nói: "Tại sao lại sao chép?"
Cô gái nhỏ lập tức rơi nước mắt.
"Nói đi!"
"Oa oa..."
Con gái khóc càng thương tâm, càng kích thích lửa giận trong lòng Bùi Châu Hiền, từ nhỏ tới lớn, số lần cô ấy nổi giận chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ khi gặp vấn đề nguyên tắc mới nghiêm giọng nặng lời. Thành tích không tốt là nhất thời, có thể dần dần nâng cao, nhưng sao chép là vấn đề nguyên tắc, lúc nhỏ bỏ mặc không quản, lớn lên chắc chắn sẽ gây rắc rối.
Đứa con gái trước giờ ngoan ngoãn nghe lời lại làm ra việc này, tính chất còn tệ hại hơn ăn trộm ăn cướp, khiến Bùi Châu Hiền trở tay không kịp, tất cả tin tưởng và tự hào đều tan vỡ.
Là cô ấy giáo dục thất bại.
"Không được khóc!" Bùi Châu Hiền khẽ quát lên.
Cô ấy càng hung dữ, Bùi Uy càng sợ hãi, nước mắt càng không khống chế được, cơ thể run rẩy, ngược lại khóc càng dữ dội.
Bùi Châu Hiền nhíu mày, lửa giận trào lên, tức giận tới nỗi cả người run rẩy, quay ra ban công lấy móc treo quần áo, giơ tay hung hăng đánh lên người Bùi Uy.
Nhựa cứng lõi sắt đánh lên người giống như roi, đau thấu xương, cô gái nhỏ ôm đầu co thành một nhúm, vừa khóc vừa gọi, khuôn mặt đỏ ửng, không lâu sau liền không còn sức giãy giụa, nằm trên sàn gào khóc.
Cũng vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Bùi Châu Hiền khẽ hít một tới, ngón tay xách túi đột nhiên co chặt, có một loại cảm giác kì lạ tràn từ đáy lòng lên, mông lung, lướt nhanh một cái, muốn bắt cũng không bắt được, sau đó nhịp tim bình thường chầm chậm đập nhanh hơn, cảm giác ngứa ngáy dày đặc lan tràn trong lồng ngực.
Mùa hạ năm mười mấy tuổi, Bùi Châu Hiền gặp được nữ sinh mình thích, dường như trong cơ thể nguồn năng lượng gấp gáp muốn phá bỏ trói buộc, muốn hò hét, chạy nhanh. Nhưng cuối cùng Bùi Châu Hiền không làm gì cả, niềm yêu thích điên cuồng ấy bị mạnh mẽ đè xuống đáy lòng, mặt không cảm xúc lướt qua vai đối phương, thậm chí không dám quay đầu nhìn bóng lưng người kia.
Bao nhiêu năm trôi qua, cho dù hiện tại đã không còn thích, nhưng cảm giác đó vẫn rất rõ ràng, mỗi lần Bùi Châu Hiền bị gánh nặng cuộc sống giày vò tới thảm thương tuyệt vọng, cô ấy sẽ nhớ lại một chút kí ức, thì ra bản thân không phải trời sinh đã tê dại.
Chỉ là cô ấy giam cầm bản thân đã quá lâu.
Nhưng biết thì thế nào, ngày nào con gái chưa trưởng thành tự lập, ngày đó Bùi Châu Hiền sẽ không buông thả bản thân.
Hương thơm phả tới từ bốn phương tám hướng, quấn thật chặt lấy Bùi Châu Hiền, không còn là cảm giác lành lạnh thoáng qua, mà đã kết hợp với vẻ yêu mị thuộc về người kia, ngập tràn vẻ nhiệt tình đè nén. Một mùi hương, trăm người trăm vị, hương vị của Tôn Thừa Hoan là độc nhất vô nhị.
Trái tim càng ngày càng hoảng loạn, yết hầu Bùi Châu Hiền động đậy, rũ mắt nhìn sàn nhà gạch men sáng tới nỗi có thể soi gương, nhỏ tiếng nói câu chúc ngủ ngon, không quay đầu đi về phòng 901.
Chìa khóa rút vội, tay run run, mấy lần không tra được chìa vào ổ, sau đó nghe thấy âm thanh đóng cửa truyền tới từ sau lưng, hương thơm lạnh lẽo dường như đã bay xa, hành lang triệt để yên lặng. Bùi Châu Hiền nhắm mắt, ngẩng đầu thở ra một hơi, cuối cùng cũng tra được chìa khóa vào ổ.
Kì thi cuối kì của lớp 7 chỉ có sáu môn, ba ngày đã thi xong, trong lúc chờ đợi tới buổi họp phụ huynh diễn ra vào mấy hôm nữa, hai mẹ con đã lên sẵn kế hoạch đi du lịch chi tiết.
Điểm đến là quần đảo Rolland gần đường xích đạo thuộc Thái Bình Dương, thuộc nước K, phải có thị thực, có rừng nhiệt đới, có vô số đảo nhỏ, có biển xanh mây trắng cùng bóng rừng, vô cùng thích hợp cho kì nghỉ mùa đông. Bùi Châu Hiền đã đặt vé máy bay cùng phòng khách sạn, chuẩn bị đầy đủ các loại giấy tờ, dẫn con gái đi mua mấy bộ quần áo mới.
"Mẹ ơi, thật sự không dẫn cô Tôn đi chung ạ?"
"Không."
Cô gái nhỏ thử thuyết phục mẹ lần thứ n, không hiệu quả, cũng không dám tiếp tục giở trò, chỉ có thể chu môi buồn bã.
Ban đầu Bùi Châu Hiền ngạc nhiên tại sao con gái chuyển biến nhanh như thế, nhưng tỉ mẫn nghĩ là những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong hai tháng qua, dường như đã hiểu ra. Trẻ con lương thiện đơn thuần, ai tốt với nó, nó sẽ tốt lại với người đó, huống hồ Tôn Thừa Hoan là giáo viên, xinh đẹp lại dịu dàng, tự nhiên sẽ thu hút sự yêu thích của học sinh, không ai có thể kháng cự.
Nghĩ như thế, Bùi Châu Hiền lại cảm thấy thất vọng, đột nhiên có chút đố kị với Tôn Thừa Hoan, cũng không thể không thán phục sức hấp dẫn của Tôn Thừa Hoan.
"Tại sao con lại muốn cho cô Tôn đi cùng?"
"Vì..." Bùi Uy chần chừ giây lát, "Cô Tôn nói, có thể chụp thật nhiều ảnh đẹp cho con, rồi làm thành một album lớn."
Bùi Châu Hiền đột nhiên nhớ tới bức ảnh người phụ nữ khỏa thân nọ, sắc mặt cứng lại: "Mẹ cũng có thể chụp cho con mà."
"Con không cần, mẹ chụp không đẹp."
"..."
Buổi sáng ngày họp phụ huynh, toàn bộ bài thi cuối kì đã hoàn tất công đoạn chấm điểm, giáo viên bộ môn được phân công sắp xếp lại các bài thi hỗn loạn theo các lớp, thống nhất rồi bàn giao cho giáo viên chủ nhiệm.
Buổi sáng, Tôn Thừa Hoan bận tới sứt đầu mẻ trán, phòng làm việc ngập trong bài thi và báo cáo đánh giá, cô đang ngồi trước máy tính làm bảng biểu, năm môn khác đã nhập dữ liệu xong, duy chỉ có bài thi môn Toán vẫn chậm chạp chưa thấy tung tích, thành tích môn Toán của học sinh vẫn để trắng.
Đang muốn sang bên cạnh giục giáo viên, đột nhiên cửa văn phòng bị người ta dùng sức đẩy ra.
"Tôn Thừa Hoan!"
Một cơn gió lạnh phả tới, bóng dáng cao to vạm vỡ của Từ Thủ Quỳ xuất hiện trước cửa, ông ta hất cằm, đeo cặp mắt kính dày như đít chai lướt một vòng, thong thả đi tới trước mặt Tôn Thừa Hoan, đập bài thi trong tay bộp một cái lên bàn Tôn Thừa Hoan: "Nhìn Bùi Uy lớp cô đi! Thành tích tệ hại chẳng ra gì! Còn học cách chép bài! Chép được 102 điểm!"
Từ Thủ Quỳ cao to tráng kiện, âm thanh thô kệch, đứng nơi đó chắn cả bức tường, Tôn Thừa Hoan giật nảy mình vì bị ông ta gào lên, giáo viên chủ nhiệm các lớp khác cũng lũ lượt nhìn sang.
Trên bàn là bài thi Toán của Bùi Uy, con số 102 đỏ tươi vô cùng chói mắt, Tôn Thừa Hoan cầm bài thi lên quan sát kĩ một lượt, gượng gạo cười nói: "Thầy Từ, thầy phát hiện em ấy sao chép bằng cách nào? Thành tích tệ cũng có thể từ từ tốt lên, chỉ nhìn điểm số không thể chứng minh điều gì."
"Khà khà, tôi biết cô sẽ nói giúp học sinh của cô mà." Từ Thủ Quỳ ngạo mạn cười lạnh, vứt một bài thi khác trong tay lên bàn, cầm mép giấy, lật sang, chỉ tới trước mặt Tôn Thừa Hoan.
"Nhìn xem! Đây là bài thi của Vương Triết Nghị, bài số hai phía sau làm sai một bước, Bùi Uy cũng sai y hệt với em ấy!"
"Còn có bài điền vào chỗ trống, Vương Triết Nghị không làm, Bùi Uy cũng không làm, nhìn sang những bài làm đúng khác, các bước giống y hệt nhau! Ngay cả một dấu chấm người ta viết thêm cũng chép y hệt!"
"Tôi thật sự chưa từng thấy học sinh nào ngu như thế! Thành tích tệ còn chép bài người khác! Muốn chép cũng phải chép thông minh chút chứ! Sai cũng chép, sợ là người ta không nhìn ra bản thân đang chép bài à?"
Từ Thủ Quỳ càng nói càng kích động, nước bọt băng tứ tung, gân xanh trên trán giật lên, những giáo viên khác nhìn thấy đều ngẩn tò te, rất lâu sau cũng không ai lên tiếng.
Bài thi được chia cho giáo viên bộ môn chấm điểm theo thứ tự phòng thi, che tên tuổi và lớp, khi các giáo viên sửa bài thi không biết ai là ai, đợi sau khi sắp xếp ra từng lớp, Từ Thủ Quỳ xem lại một lượt tất cả bài thi của lớp mình dạy, đầu tiên là chú ý tới những em học sinh có thành tích tốt, sau đó tới mấy kẻ ngu ngốc thành tích tệ đứng bét lớp.
Vương Triết Nghị là học bá trong lớp, thành tích các môn đều tốt, đặc biệt là môn Toán, mà Bùi Uy lại là "kẻ ngu ngốc" trong mắt Từ Thủ Quỳ.
Nhưng không may là, phần lớn bài thi của hai đứa trẻ này đều giống nhau.
Có lẽ ngu ngốc không phải cái tội, nhưng ngu ngốc cộng thêm tâm địa bất chính, sao chép, là một kiểu người vô phương cứu chữa, khiến người ta phỉ nhổ. Từ Thủ Quỳ càng nghĩ càng tức, theo quy định, học sinh sao chép sẽ bị cho 0 điểm, ông ta nghĩ học bá mà bản thân kiêu ngạo đã bị kẻ ngu ngốc kia làm liên lụy.
Không khí đột nhiên yên lặng.
Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn hai bài thi, tỉ mỉ đối chiếu, xác thực như lời Từ Thủ Quỳ nói, dấu vết chép bài rất rõ ràng, đừng nói là giáo viên có mấy chục năm kinh nghiệm như ông ta, ngay cả giáo viên thực tập cũng có thể nhận ra.
"Đúng lúc buổi chiều họp phụ huynh, tôi sẽ phản ánh với phụ huynh." Tôn Thừa Hoan trầm giọng nói.
Ngoài thất vọng còn có chút đau lòng, cô biết có lẽ Nữu Nữu sợ thi Toán không tốt, nên có suy nghĩ không đứng đắn đi chép bài, nhưng chép tới điểm số cao thế này, cuối cùng có ý nghĩa gì chứ?
Đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại có thể làm ra chuyện này.
Từ Thủ Quỳ dây dưa không buông, nói: "Bảo phụ huynh của Bùi Uy tới văn phòng. Tôi muốn nhìn xem phụ huynh thế nào có thể dạy ra loại con cái thế kia."
Tôn Thừa Hoan: "..."
Vừa qua buổi trưa, mây mù âm u liền che khuất mặt trời, bầu trời xám xịt, giống như sắp có mưa.
Học sinh trực nhật quét dọn lớp học sạch sẽ, Tôn Thừa Hoan đến từ sớm để sắp xếp, giống như lần thi giữa kì, chỉ là lần này tâm trạng hoàn toàn khác biệt. Lúc đó cô là giáo viên chủ nhiệm, là cô giáo Tôn, đối xử công bằng với mọi người, mà hiện tại, cô là Tôn Thừa Hoan, dường như cởi bỏ thân phận giáo viên, ngập trong đầu óc đều là hai mẹ con Bùi Châu Hiền.
Rõ ràng biết không thể thiên vị học sinh, nhưng trong lòng không nhịn được tìm lí do cho Nữu Nữu, thậm chí còn hi vọng Bùi Châu Hiền không biết được chuyện này.
Lần họp phụ huynh trước, ánh mắt khi Nữu Nữu nhìn thấy mẹ xuất hiện trong phòng học, nửa là vui mừng nửa là sợ hãi, lúc đó Tôn Thừa Hoan chắc chắn rằng bình thường Bùi Châu Hiền yêu cầu rất nghiêm khắc với thành tích của con trẻ, có lẽ vô hình trung, được biểu hiện ra trong cuộc sống thường nhật.
Đó là người phụ nữ mạnh mẽ từ trong xương cốt, thanh cao tự trọng, rất khó tưởng tượng được phản ứng của Bùi Châu Hiền sẽ thế nào sau khi biết tin này.
Trong lo lắng bất an, phụ huynh lần lượt tới.
Mùi hương Artemis cực kì đặc trưng, người còn chưa đi tới trước mặt, mùi hương đã tới nơi, mùi cam lành lạnh cùng mùi đàn hương trầm lắng đan xen lấy nhau. Hôm nay Tôn Thừa Hoan không xịt nước hoa, đương nhiên biết là ai, Bùi Châu Hiền đứng trên bục giảng, cầm lòng chẳng đặng khẽ hít lấy một hơi, quay đầu nhìn sang, bóng dáng người kia liền xuất hiện trong tầm mắt.
Bùi Châu Hiền mặc chiếc áo khoác lông cừu ngắn màu hạt dẻ, chất liệu cao cấp, nhìn rất ấm áp, cô ấy trang điểm trang nhã, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, khóe môi cong lên nụ cười khẽ lịch sự: "Cô Tôn."
"Tới rồi à." Tôn Thừa Hoan khẽ cười gật đầu, khống chế biểu cảm rất khách sáo lịch sự, giơ tay đưa một tờ thành tích tới.
Lần này không cần kí tên, Bùi Châu Hiền tới sớm, trong lớp chỉ có bảy tám phụ huynh, người nghịch điện thoại, người xem bảng thành tích, không ai chú ý tới tình huống trên bục giảng.
Bùi Châu Hiền nhận lấy bảng thành tích, lướt qua một lượt, ánh mắt không ngừng di chuyển xuống, mới nhìn thấy tên con gái xếp cuối cùng, ngây ra.
"Toán 0 điểm?"
Ấn đường cô ấy đột nhiên nhíu lại, ngẩng mắt nhìn về phía Tôn Thừa Hoan: "Chuyện này là sao?"
Sắc mặt Tôn Thừa Hoan lộ ra vẻ trầm trọng, quay đầu nhìn những vị phụ huynh ai làm việc nấy bên dưới, đè giọng xuống, nói: "Ra ngoài rồi nói." Nói xong bảo lớp trưởng thay mặt mình, tự động đi phía trước.
Mặt mày Bùi Châu Hiền hoang mang đi theo.
Ra khỏi lớp học, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Uy đang đứng nói chuyện với bạn học trên hành lang, trái tim nhanh chóng nhảy lên, không ngờ đứa trẻ này lại theo mẹ tới buổi họp phụ huynh, như vậy chẳng phải đụng phải họng súng sao?
"Cô Tôn!" Hai đứa trẻ nhìn thấy Tôn Thừa Hoan liền chào hỏi một tiếng.
Tôn Thừa Hoan gật đầu, nhanh chóng cho Bùi Uy sắc mặt đồng cảm, vội vã đi tới cầu thang bộ. Cô gái nhỏ sau lưng nhìn thấy mẹ mình đi cùng cô giáo, vô cùng mù mịt, nhưng không để ý, quay đầu tiếp tục nói chuyện với bạn học.
Hành lang có lối đi nhỏ lên sân thượng, bình thường không có ai lên trên, cũng không lắp camera, rất kín đáo, thích hợp nói chuyện riêng tư.
"Rốt cuộc là sao thế?"
Tới nơi không có người, Bùi Châu Hiền cũng cởi bỏ thân phận, dần dần trở lại giọng điệu nói chuyện quen thuộc thường ngày với Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan vuốt mày, hít sâu một hơi, đột nhiên nắm lấy tay Bùi Châu Hiền, trầm giọng nói: "Bài thi cuối kì môn Toán lần này, Nữu Nữu sao chép, bị cho điểm 0 theo quy định, xếp hạng cuối cùng."
Bùi Châu Hiền lập tức trầm mặt.
"Sao chép?"
"Ừm, em ấy chép bài bạn học, lỗi sai cũng chép y hệt, bị giáo viên Toán phát hiện. Bài thi đang ở chỗ giáo viên Toán, ông ấy bảo lát nữa họp phụ huynh xong, chị tới văn phòng ông ấy." Tôn Thừa Hoan nói hết trong một hơi, ra sức nắm lấy tay Bùi Châu Hiền, nói xong chuyện công lại không khống chế được lòng riêng đang sục sôi, không nhịn được nhắc nhở.
"Giáo viên Toán họ Từ, tính tình không tốt, chuyện này khiến ông ấy rất tức giận, tôi sợ ông ấy sẽ nói những lời khó nghe với chị, lát nữa chị nghe vào trái thì cứ để nó ra tai phải..."
Bùi Châu Hiền mín chặt môi mỏng, sắc mặt càng ngày càng khó coi, bàn tay được Tôn Thừa Hoan nắm lấy có chút run rẩy.
Tôn Thừa Hoan thấy tình hình, thầm nói không ổn, sợ Bùi Châu Hiền làm chuyện gì mất lí trí, vội dịu giọng an ủi: "Sao chép là sai trái, có chuyện gì chúng ta về nhà nói, giữa chốn đông người ở trường học, giữ chút thể diện cho con trẻ, có lẽ em ấy cũng sợ thi không tốt..."
"Tôn Thừa Hoan."
Bùi Châu Hiền nhỏ tiếng ngắt lời.
"?"
"Em là giáo viên, sao em có thể bênh vực cho nó chứ?" Ánh mắt Bùi Châu Hiền phức tạp, có tức giận, có đau lòng, còn cả thất vọng.
Cơ thể Tôn Thừa Hoan cứng lại, yết hầu vô thức động đậy, trong ánh mắt trào lên chua xót ẩm ướt, khẽ chớp một cái, sau đó ôm lấy Bùi Châu Hiền: "Chị gọi tên tôi, tôi không còn là cô giáo Tôn, ban nãy khi nói ra câu kia, tôi cũng không phải cô giáo Tôn."
"Người khác có thể dùng thân phận giáo viên để trói buộc tôi, nhưng Bùi Châu Hiền chị, không thể."
Âm thanh lộ ra vẻ nghẹn ngào không khống chế được.
Trái tim Bùi Châu Hiền thắt lại, đột nhiên hoảng hốt, cô ấy vô thức phản ứng, ôm lấy Tôn Thừa Hoan, không biết nên nói gì, hoảng loạn nói: "Tôi không có ý đó... họp trước đã, chúng ta xuống dưới đi."
"Ừm."
Tôn Thừa Hoan lập tức buông Bùi Châu Hiền ra, không nhìn cô ấy một cái, quay người xuống tầng.
Cuộc họp phụ huynh nhanh chóng kết thúc, Bùi Châu Hiền được Tôn Thừa Hoan dẫn tới văn phòng của giáo viên bộ môn, nhưng không may, gần như tất cả giáo viên đều đang có mặt, có nghĩa là toàn bộ quá trình "giao tiếp" giữa Từ Thủ Quỳ và Bùi Châu Hiền sẽ bị người ta chứng kiến.
Phụ huynh các lớp lần lượt ra về, sân trường dần dần trống vắng, yên tĩnh lại, Tôn Thừa Hoan đóng cửa văn phòng lại, nhìn thấy Bùi Uy đứng ngoài hành lang thò đầu vào, dáng vẻ bất an, bất lực thở dài một hơi, đi về phía trước.
"Cô Tôn, tại sao thầy Từ lại muốn tìm mẹ em ạ?" Hai tay cô gái nhỏ nắm lấy đầu ngón tay, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa văn phòng, vô cùng chột dạ.
Tôn Thừa Hoan khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh, nhưng âm thanh vẫn dịu dàng: "Nữu Nữu, chép bài không phải là cách giải quyết vấn đề."
Chỉ một câu nói, sự việc đã phơi bày.
Bùi Uy bị dọa ngốc, khuôn mặt nhỏ co cụm lại, nhìn cánh cửa văn phòng, lại nhìn Tôn Thừa Hoan, đôi môi đóng mở nhưng không cất thành lời, đồng tử đen láy lộ ra một tia sợ hãi, sau đó cúi thấp đầu.
Từ khi chuyển tới phòng 902, Tôn Thừa Hoan không còn mang uy nghiêm của giáo viên khi đối diện với đứa trẻ này, luôn có cảm giác cô bé giống như con mình, không nỡ trách mắng, rõ ràng hiểu hết lí lẽ, nhưng lại không làm được.
Cô có thể khống chế, nhưng lúc này không đi tới ôm lấy cô bé, an ủi cô bé.
Hai cô trò đứng trên hành lang sốt ruột chờ đợi, không lâu sau, Bùi Châu Hiền ra ngoài, khoảnh khắc đóng cửa, khóe môi còn mang theo nụ cười nhạt, quay người lại, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Cô ấy nhìn thấy con gái cúi đầu đứng đó, lửa giận trong lòng trào lên, nhưng không phát ra, nhanh chân đi lên phía trước một bước nắm lấy cổ tay Bùi Uy, kéo về phía hành lang.
"Bùi..."
Trong long Tôn Thừa Hoan biết xong đời, chắc chắn đứa trẻ sẽ bị đánh, vừa muốn gọi Bùi Châu Hiền, cửa văn phòng lại mở ra, Từ Thủ Quỳ khoan thai đi tới bên thùng rác, đổ lá trà trong cốc giữ nhiệt.
Cô cứng rắn nuốt lại những lời muốn thốt ra phía sau.
Chiếc xe cả đường chạy nhanh như bay, sắc mặt Bùi Châu Hiền lạnh như sắt, từ đầu tới cuối không nói một lời, Bùi Uy ngồi ở ghế lái phụ rụt cổ, cắn chặt lấy môi, cũng không dám thở mạnh.
Không quay về công ty tiếp tục làm việc, mà đi về thẳng nhà.
Vào tới cửa, Bùi Châu Hiền ném túi xách lên sô-pha, kéo tay con gái tới bên tường, nghiêm giọng nói: "Tại sao lại sao chép?"
Cô gái nhỏ lập tức rơi nước mắt.
"Nói đi!"
"Oa oa..."
Con gái khóc càng thương tâm, càng kích thích lửa giận trong lòng Bùi Châu Hiền, từ nhỏ tới lớn, số lần cô ấy nổi giận chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ khi gặp vấn đề nguyên tắc mới nghiêm giọng nặng lời. Thành tích không tốt là nhất thời, có thể dần dần nâng cao, nhưng sao chép là vấn đề nguyên tắc, lúc nhỏ bỏ mặc không quản, lớn lên chắc chắn sẽ gây rắc rối.
Đứa con gái trước giờ ngoan ngoãn nghe lời lại làm ra việc này, tính chất còn tệ hại hơn ăn trộm ăn cướp, khiến Bùi Châu Hiền trở tay không kịp, tất cả tin tưởng và tự hào đều tan vỡ.
Là cô ấy giáo dục thất bại.
"Không được khóc!" Bùi Châu Hiền khẽ quát lên.
Cô ấy càng hung dữ, Bùi Uy càng sợ hãi, nước mắt càng không khống chế được, cơ thể run rẩy, ngược lại khóc càng dữ dội.
Bùi Châu Hiền nhíu mày, lửa giận trào lên, tức giận tới nỗi cả người run rẩy, quay ra ban công lấy móc treo quần áo, giơ tay hung hăng đánh lên người Bùi Uy.
Nhựa cứng lõi sắt đánh lên người giống như roi, đau thấu xương, cô gái nhỏ ôm đầu co thành một nhúm, vừa khóc vừa gọi, khuôn mặt đỏ ửng, không lâu sau liền không còn sức giãy giụa, nằm trên sàn gào khóc.
Cũng vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.