[BHTT] [Cổ Trang] Ý CHỈ HOÀNG HẬU

Chương 63: Ngộ



"Chuyện đã giải quyết xong rồi, ngươi không định bồi thường cho ta chứ?"

Lưu Mã Kiều nghiêng đầu, ánh mắt long lanh đầy ẩn ý, vừa nói vừa chậm rãi ngồi lên đùi đối phương, giọng điệu như làm nũng lại như oán trách.

Tần Chi Hồng hơi khựng lại sau đó bật cười, hai tay lập tức siết lấy eo nàng khiến khoảng cách giữa cả hai gần đến mức có thể nghe rõ nhịp thở.

"Được thôi, trước khi đi ta sẽ dành trọn một đêm cho nàng..."

"Ta chỉ trêu ngươi thôi, đừng tưởng thật!"

Lưu Mã Kiều đỏ mặt, giơ tay khẽ đánh vào vai cô như trách yêu. Vừa đứng dậy định lùi ra sau thì cổ tay lập tức bị giữ lại.

Tần Chi Hồng vẫn ngồi đó, ngửa mặt lên nhìn nàng, ánh mắt chăm chú không khác gì ánh mắt của tướng quân lúc ra trận, kiên định và đầy quyết liệt.

"Tại sao lại trêu? Ta nói thật mà!"

Cô vươn người định đặt một nụ hôn lên môi thiên hậu nhưng lại bị nàng nghiêng đầu né tránh, nét mặt thoáng lo lắng.

"Ta không muốn ngươi lại phát bệnh chỉ vì chuyện này... Đừng miễn cưỡng."

Tần Chi Hồng khẽ siết lấy tay nàng trấn an.
"Nàng không cần lo. Thái y vừa bào chế một phương thuốc có thể giúp ta tạm thời ổn định. Nếu có gì bất thường... nàng có thể dùng thuốc cho ta."

Lưu Mã Kiều nhìn cô, ánh mắt dịu lại. Trong giây lát, nàng chậm rãi ngồi xuống, hai tay vòng ra sau cổ Tần Chi Hồng thì thầm chấp thuận.
"Vậy... ta chỉ giúp ngươi thử nghiệm thôi đó."

Tần Chi Hồng mỉm cười, trao cho mỹ nhân một nụ hôn đằm thắm. Nụ hôn đến chậm rãi mà sâu lắng, là nụ hôn của những người biết rõ mai này khó gặp lại.

Bầu không khí như ngưng đọng, không còn phân biệt đâu là thở dài đâu là nhớ thương. Chỉ có hơi ấm giữa đôi môi quyện lấy nhau...

Dù biết tương lai chẳng ai đoán định nhưng ngay khoảnh khắc này... Cả hai đều nguyện cháy hết mình như thể ngày mai là biệt ly vĩnh viễn.

Tình yêu giữa Lưu Mã Kiều và Tần Chi Hồng không phải là thứ tình cảm mơ hồ, cũng chẳng phải sự đắm say vụng trộm của kẻ trốn tránh định mệnh. Nó là tình yêu của hai linh hồn từng trải, đã đi qua những trận sinh tử, đã hiểu rõ nỗi cô đơn nằm trong tận cùng nơi đáy tim.

Họ yêu nhau không ồn ào nhưng sâu sắc. Vì yêu nên liều lĩnh, vì thương nên không tiếc. Dẫu sau này có thế nào cũng không hối hận.

Tần Chi Hồng ôm lấy nàng như thể ôm trọn cả thế giới trong tay. Cánh tay siết chặt, đôi môi mải miết tìm kiếm dấu vết yêu thương nơi cổ, nơi vai, nơi ánh mắt ngập tràn do dự và khao khát. Mỗi cái chạm là một lời nhắn gửi, là một lời thầm thì.

"Nếu mai không còn gặp lại, thì xin nàng hãy khắc ghi đêm nay."

Lưu Mã Kiều không né tránh, nàng đáp trả bằng cả thân thể mềm mại và trái tim run rẩy vì sợ mất đi đối phương. Từng chiếc hôn nàng trao vừa như luyến tiếc vừa như dâng hiến, là tất cả niềm thương yêu từ những ngày xa cách, là nỗi đau chưa từng nói thành lời.

Không ai nói đến chuyện ngày mai. Không ai nhắc đến sự chia xa.

Trong căn phòng mờ tối chỉ còn ánh trăng rọi qua ô cửa, thân ảnh hai người quấn lấy nhau không rời như thể nếu buông ra... sẽ là mất nhau mãi mãi.

...

"Sư... Sư phụ..."

Giọng nói run rẩy vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đới Uyển Sinh ngẩn ngơ nhìn thân ảnh quen thuộc đang ngồi yên lặng dưới gốc mai trước sân. Ánh trăng mờ hắt lên mái tóc bạc phơ khiến bóng người ấy càng thêm hư ảo, nhưng lại khiến lòng cô xao động mãnh liệt.

"Không phải người đã qua đời rồi sao? Sư phụ... con không nhìn nhầm chứ?"

Cô xúc động đến mức muốn lao đến ôm chầm lấy ông. Nhưng khi chỉ còn vài bước nữa, thân ảnh đó lại tan biến như khói sương trong gió.

"Đâu rồi?!"

Hốt hoảng quay đầu tìm kiếm, cô giật mình khi thấy ông đã ngồi ở một góc khác, ánh mắt vẫn bình thản như xưa.

"Chết hay sống... ấy là ý của trời. Đã là số, thì không thể thay đổi..."

"Sao lại không thể? Vậy lẽ nào cuộc đời này cứ phó mặc cho định mệnh an bài?"

Mạc Giao Nghi bật cười, vẫn là nụ cười nửa như chế giễu, nửa như thương xót nhìn đệ tử thân quen của mình.
"Cái ta nói chỉ là số, nhưng mệnh lại nằm trong tay mỗi người. Ta từng dặn con rồi, Đới Uyển à... Dù con tài giỏi, có gốc rễ hiển hách, hay sở hữu sức mạnh kinh người nếu không có tâm, không có đức thì tất cả chỉ là số không. Không tức là không có gì cả."

Đới Uyển Sinh sững người, giọng sư phụ vẫn lành lạnh nhưng quen thuộc đến đau lòng.

"Bởi vậy... người xưa mới có câu: Đức năng thắng số là vậy."

"Vậy... có nghĩa là con có thể thay đổi số phận?"

"Có thể không, cũng có thể có."

Câu trả lời nửa đùa nửa thật khiến cô nhăn mặt khó hiểu. Mạc Giao Nghi không nói thêm, chỉ phất tay áo, bóng ông lập tức chuyển động ngay lập tữc xuất hiện trước mặt cô với chiếc quạt xếp cũ kỹ quen thuộc.

"Đệ tử ngốc, còn nhớ ta từng dặn gì không?"

"Hả? Có sao?"
Đới Uyển Sinh gãi đầu, gương mặt ngây ngốc khiến ông thở dài, vỗ nhẹ lên đầu cô bằng cây quạt ấy.

Cảnh sắc mờ dần, chuyển sang khung cảnh thân quen trong ký ức. Đới Uyển Sinh đang ngồi phân loại thảo dược, còn sư phụ thì ngồi trước cổng như thường lệ, tay cầm quẻ bói, mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

"Sắp tới rồi..."

"Hả? Sư phụ nói gì vậy?"
Cô đặt bó thảo dược xuống, quay lại hỏi.

"Người được Lai Minh trọng dụng, khi có được thứ mà ai cũng mong muốn, sẽ phải đối mặt với tai kiếp lớn. Có thể mất cũng có thể không. Là trận chiến sinh tử mà dù dày dạn chiến trường cũng khó lòng chống đỡ. Con hiểu chứ?"

"Nghe thì hiểu... nhưng con không biết sư phụ đang nói về ai..."

Mạc Giao Nghi chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Chính là kẻ mà con từng quen đấy. Rồi các ngươi sẽ gặp lại thôi..."

"Nhưng sao sư phụ biết?"

"Người đó dù gì cũng quen biết với cố nhân của ta, là lợi ích thì đều quan trọng..."

"Con mà sống với sư phụ lâu thêm nữa, chắc tẩu hoả nhập ma mất!"

Đới Uyển Sinh bất lực mà nằm dài ra sàn, nghĩ đi nghĩ lại một lúc thì bật dậy hỏi tiếp.
"Vậy... sư phụ có cách gì không? Nếu biết tai kiếp sẽ tới, chẳng lẽ không có cách phòng bị?"

"Con cũng thông minh lắm..."
Ông nhấp ngụm trà, khẽ gật đầu.

"Cách thì có. Nhưng điều kiện tiên quyết là người ấy có đủ ý chí để làm trái ý trời hay không."

Mạc Giao Nghi đứng dậy, đôi mắt bỗng trở nên sâu thẳm như vẽ lên một kế sách cho kẻ mà mình đang tiên đoán.

"Ta để lại cho con hai câu này. Khi gặp lại kẻ đó, nếu đủ nhân duyên thì hãy nhắc lại..."

"Điệu hổ ly sơn."

"Nhân định thắng thiên."

"Hãy nhớ lấy."

Cô khẽ lặp lại trong miệng.
"Điệu hổ ly sơn... Nhân định thắng thiên..."

Cùng lúc đó, Đới Uyển Sinh bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán. Hơi thở dồn dập, ánh mắt còn vương đầy mê man. Nhìn quanh căn phòng quen thuộc nơi hoàng cung, cô thở phào một cái... thì ra chỉ là mơ.

Nhưng những lời sư phụ đã nói, dù chỉ là mộng sao lại rõ ràng đến vậy?

Tâm trí tuy vẫn còn hoang mang nhưng linh cảm lại mang đến rằng... giấc mơ đêm nay không đơn thuần chỉ là hồi tưởng.

Cô khẽ siết chặt lấy chăn, lẩm bẩm lại hai câu vừa rồi.

"Điệu hổ ly sơn... Nhân định thắng thiên..."

"Ý của ông ấy là gì chứ?"
Tần Chi Hồng cau mày, gương mặt lộ vẻ bối rối khi nghe Đới Uyển Sinh thuật lại giấc mơ tối qua về đạo sĩ Mạc. Lời mơ hồ ấy cứ như câu đố đánh đố người ta trong lúc then chốt nhất.

"Ta cũng không biết... Có lẽ phải hỏi người nào đó hiểu rộng hơn ta và muội rồi..."

"Chuyện này còn có thể liên lụy tới ai nữa chứ..."

Tần Chi Hồng định buông lời phản bác nhưng trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh một người bất chợt hiện lên trong tâm trí cô. Một người tuy không học rộng hiểu sâu như đạo sĩ kia, nhưng từng trải hơn bất kỳ ai mà cô từng gặp.

"Có chứ... Ta biết một người, tuy không hẳn uyên bác nhưng đủ từng trải để lý giải điều này."

Đôi mắt Tần Chi Hồng ánh lên một tia hy vọng.
"Người đó từng một mình vượt qua phong vân nhân thế, nhìn rõ lòng người hơn ai hết. Chúng ta phải đến gặp người ấy."

...

"Haha, vì lẽ đó mà hai ngươi mới tới tìm ta sao? Con bé này… hóa ra lại là đệ tử của Mạc đạo sĩ, thật là hữu duyên, hữu duyên quá đi mất!"

Cận Vinh cười lớn, vuốt râu khoái chí khi nhìn thấy hai đứa nhỏ từng gây bao nhiêu phiền toái năm nào, giờ đã trưởng thành mà lại hội ngộ trong hoàn cảnh như thế này.

"Sư thúc biết sư phụ của Đới tỷ sao?"
Tần Chi Hồng ngạc nhiên hỏi.

"Tiểu tử ngốc, con còn nhớ ba món vật mà ta từng đưa cho con không?"

Thấy đối phương gật đầu, Cận Vinh nói tiếp, ánh mắt như hoài niệm lại những năm tháng xưa cũ.
"Đó là do đạo sĩ Mạc Giao Nghi tặng ta và sư phụ của con khi ghé thăm đạo quán trên núi Hoa Diêm..."

"Thì ra… cố nhân mà sư phụ từng nhắc tới chính là hai vị sư thúc đây sao?"
Đới Uyển Sinh thoáng kinh ngạc, dường như những mảnh ghép trong giấc mơ đêm qua đang dần liền mạch trở lại.

"Này nghĩa muội, muội còn nhớ lời sư phụ ta từng nói không? Về một nữ nhân dũng mãnh, được dân chúng Lai Minh tin tưởng… Đêm qua ông ấy còn nói người đó có liên quan đến cố nhân của mình.."

Đới Uyển Sinh quay sang nhìn Tần Chi Hồng, ánh mắt chợt sáng lên.
"Không lẽ người đó là… muội? Người mà sư phụ nói đến, chính là muội sao?"

"Hai đứa ngốc này!"
Cận Vinh bật cười nhưng trong giọng nói lại lẫn chút bất lực.

"Mạc đạo sĩ đã nói rõ rành rành đến thế mà còn phải hỏi nữa à?"

Ông ngồi thẳng dậy, rót một chén trà, giọng trầm xuống khi bắt đầu phân tích từng câu từng chữ.
"Ta không rõ toàn bộ chuyện các con đang vướng vào, nhưng nếu theo lời Mạc đạo sĩ thì 'Điệu hổ ly sơn' không phải chỉ là kế sách bình thường. Ông ấy đang nhắn nhủ con, không nên liều lĩnh xông vào hang hổ của địch khi chưa nắm chắc phần thắng."

Ông đưa tay chỉ vào trán Tần Chi Hồng nói tiếp
"Ý là con phải ẩn mình, quan sát kỹ lưỡng, từng bước tiếp cận rồi mới hành động. Hãy khiến đối phương tự bước ra khỏi sào huyệt, đừng để mình trở thành con mồi dâng tận miệng."

Đới Uyển Sinh cùng Tần Chi Hồng nhìn nhau như vừa được khai sáng.
Ánh mắt cả hai đều sáng lên bởi giờ đây mọi điều mơ hồ rối rắm đã dần trở nên rõ ràng hơn.

"Còn câu nhân định thắng thiên, không cần giải thích cũng hiểu rõ hàm ý. Trước khi con muốn dùng chiêu điệu hổ ly sơn, thứ quan trọng nhất con cần không phải là võ công mà chính là trí và nhẫn.
Thế nào là trí? Là nhìn một mà đoán được mười, là biết tiến biết lui, biết khi nào nên ra tay khi nào nên ẩn nhẫn.
Vậy thế nào là nhẫn? Là chịu được khuất nhục mà không oán than, chịu được cô độc mà không lung lay ý chí, nhẫn đến khi kẻ địch sơ hở, nhẫn đến khi cơ hội thành hình.
Và khi con đã có đủ cả trí và nhẫn, thì dù số phận có định sẵn, con cũng có thể xoay chuyển trời đất, thay đổi được kết cục."

Sau khi Cận Vinh thao thao bất tuyệt giải thích cặn kẽ mọi điều, lời lẽ sắc bén như dao nhưng lại mang theo sự chân thành không thể phủ nhận, giúp cho hai người họ như được khai mở toàn bộ tâm trí.

Tần Chi Hồng trầm lặng lắng nghe,
trong lòng cô lúc này không còn là mớ suy nghĩ hỗn loạn hay nỗi lo mơ hồ như trước. Ánh mắt vốn còn vương chút do dự bỗng bừng sáng lên ngọn lửa quyết tâm.

Dù con đường trước mặt có phủ đầy gai nhọn, dù hiểm nguy có đang rình rập từng bước chân, cô nhất định sẽ không chùn bước.

Tần Chi Hồng siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định.
"Ta nhất định sẽ vượt qua. Không vì bản thân mà là vì nàng ấy, vì tất cả những người đang tin vào ta."

Chương trước Chương tiếp
Loading...