[BHTT] Cô giáo ở nhà bên
Chương 8: Vợ hiền
Tân Chỉ Lôi tựa lưng vào lan can sân thượng, ánh mắt cô trống rỗng nhìn về phía xa, nơi ánh đèn thành phố nhấp nháy trong màn đêm. Gió thổi nhẹ qua mái tóc cô, nhưng không thể xua đi sự lạnh lẽo trong lòng-"Ba tôi là một doanh nhân thành đạt, mẹ tôi là một bác sĩ nổi tiếng. Họ có tất cả, trừ một điều...họ không bao giờ hỏi tôi muốn gì"-"Họ chưa gọi tôi là con bao giờ..."Giọng cô đều đều, không mang theo cảm xúc, nhưng từng câu từng chữ lại nặng nề đến lạ-"Từ nhỏ, tôi đã sống trong nhung lụa, có mọi thứ mà người khác ao ước. Nhưng đổi lại, tôi không có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Họ vẽ ra cho tôi một ước mơ, bắt tôi phải đi theo nó, như thể tôi chỉ là một con rối trong tay họ"Cô bật cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh-"Tôi không thích y học, không muốn kế thừa sự nghiệp của mẹ, cũng chẳng hứng thú với kinh doanh. Nhưng với họ, điều tôi muốn chưa bao giờ quan trọng"Tần Lam lặng lẽ nghe, không chen vào. Nàng có thể nhìn thấy sự mệt mỏi ẩn sâu trong đôi mắt của cô - một loại mệt mỏi không chỉ đến từ việc học, mà còn từ sự áp đặt của gia đìnhTân Chỉ Lôi hít một hơi sâu, giọng cô chùng xuống-"Vậy nên tôi học, học đến mức không còn thời gian để suy nghĩ về bản thân. Học để họ hài lòng, học để không ai có thể chỉ trích tôi. Nhưng tôi chưa từng vui vẻ"Cô xoay đầu nhìn Tần Lam, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa chút gì đó như tổn thương-"Chị có bao giờ cảm thấy bị kìm kẹp chưa? Cảm thấy mình không có quyền tự do quyết định cuộc sống của mình?"Tần Lam im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu.-"Có"Tân Chỉ Lôi hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi thêm. Cô chỉ khẽ nhắm mắt, dựa đầu vào lan can, để mặc cho gió đêm thổi quaCó lẽ, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô mới thực sự mở lòng với ai đóTần Lam ngồi xuống bên cạnh Tân Chỉ Lôi, ánh mắt nàng thoáng chút mơ màng, như đang hồi tưởng về quá khứ. Nàng im lặng một lúc lâu, rồi khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hề mang theo chút vui vẻ nào-"Tôi hiểu cảm giác của em"Giọng nàng rất nhẹ, như gió thoảng qua-"Ba mẹ tôi đều là giáo viên, gia đình tôi không giàu có như em, nhưng họ cũng từng đặt kỳ vọng lên tôi...một kỳ vọng mà tôi chưa bao giờ mong muốn"Tân Chỉ Lôi nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm-"Chị cũng bị ép buộc sao?"Tần Lam gật đầu, ánh mắt nàng như phủ một lớp sương mờ-"Tôi thích nghệ thuật, thích vẽ tranh, nhưng ba mẹ lại muốn tôi theo con đường sư phạm. Họ nói đó là một công việc ổn định, có thể lo cho cuộc sống sau này. Tôi không có quyền phản đối, bởi vì trong mắt họ, tôi không thể tự quyết định được điều gì"Nàng siết chặt bàn tay đặt trên đùi, giọng nói trầm xuống-"Tôi từng vùng vẫy, từng cố gắng chứng minh với họ rằng tôi có thể sống theo cách của mình. Nhưng rồi, tôi mệt mỏi. Tôi chấp nhận từ bỏ giấc mơ, chấp nhận làm một giáo viên như họ mong muốn"Nàng cười nhạt, ánh mắt nhìn về khoảng không xa xăm-"Nhưng em biết không, dù tôi có giỏi đến đâu, có làm tốt đến mức nào, họ vẫn không hài lòng. Luôn có một thứ áp lực vô hình đè nặng lên tôi, khiến tôi lúc nào cũng phải sống thật hoàn hảo"Tân Chỉ Lôi lặng người, không ngờ rằng nàng cũng có một tuổi trẻ như vậyCô khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút dao động-"Vậy... chị có hối hận không?"Tần Lam quay sang nhìn cô, đôi mắt nàng trầm tĩnh nhưng lại mang theo một nỗi niềm khó diễn tả-"Tôi không biết"Gió đêm thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo, nhưng giữa hai người lúc này lại có một sự thấu hiểu lặng lẽ mà không cần lời nóiLần đầu tiên, họ thấy mình không hề đơn độcHọ thấy giữa hai đường thẳng, cũng có một điểm chung, chung số phận. Họ đều bị níu giữ bởi áp lực....Tần Lam và Tân Chỉ Lôi đều có một điểm chung, hay sống vì cảm xúc của người khác mà quên đi bản thân của mình. Giờ họ mới nhận ra, có hơi muộn nhưng họ muốn sống vì cảm xúc của họ, không muốn bị gàng buộc bởi sợi dây vô hình nào đấy. Muốn tự do, muốn được làm những điều mình thíchTân Chỉ Lôi câu cổ nàng, tựa đầu vào nhau-"Chị thật đáng thương"_Tân Chỉ Lôi hửi mùi tóc của nàng, rồi hít hít-"Đáng thương?"_Nàng nghiêng đầu hỏi-"Chị cũng giống tôi, như vậy rồi...thì chúng ta có điểm chung!"_Cô nói họ coa điển chung, đều sống theo bản vẽ của gia đình. Sống trong khuôn khổ, giữa khuôn khổ ấy họ tìm thấy nhau-"Mệt không?"_Cô hỏi-"Mệt!"-"Vậy thì tôi sẽ về đội của cô! Sau này nghỉ ngơi nhiều một chút"_Tân Chỉ Lôi đã khuất phục trước độ chịu khó Tần Lam, phần thưởng của nàng là đây. Lời nói đồng ý tham gia đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường. Nàng là người đầu tiên làm cô mở lòng-"Thật? Không đùa nha...không vui đâu"-"Thật, nhưng với điều kiện nhỏ!"_Cô tinh nghịch trả lời, ghé sát vào tai nàng thì thầmTần Lam ngạc nhiên nhìn Tân Chỉ Lôi, có chút không tin vào tai mình-"Ý cô là... cô sẽ vào đội của tôi, nhưng tôi phải nấu cơm cho cô hằng ngày?"Tân Chỉ Lôi dựa vào lan can sân thượng, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lười biếng nhưng lại mang theo chút trêu chọc-"Chị không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ đơn giản là muốn ăn cơm nhà. Tôi toàn ăn đồ ở ngoài, ngán lắm rồi"Tần Lam nheo mắt nhìn cô, vẫn chưa hiểu nổi suy nghĩ trong đầu cô gái này-"Em có thể tự nấu ăn mà"Tân Chỉ Lôi nhún vai, giọng thản nhiên-"Không biết nấu"Tần Lam: "..."Nàng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, như đang cân nhắc xem có đáng để nhận lời hay không. Cuối cùng, nàng thở dài, biết rằng nếu từ chối thì chắc chắn cô sẽ không tham gia đội tuyển-"Được thôi, tôi nấu. Nhưng cô phải nghiêm túc với đội tuyển, không được làm cho có"Tân Chỉ Lôi nhếch môi cười, lần đầu tiên trong ngày tâm trạng cô có vẻ tốt lên-"Đương nhiên. Tôi đã hứa rồi mà"Tần Lam lắc đầu bất lực, không hiểu sao một giáo viên như nàng lại bị một học sinh điều khiển đến mức này. Nhưng nhìn cô có vẻ hài lòng, nàng cũng không còn gì để phàn nànNgược lại, cảm thấyTân Chỉ Lôi rất đáng yêuCó thể mọi người bị vẻ bên ngoài, ngày ngày lạnh lùng, mắt đăm đăm, cữ chỉ thô bạo. Hiểu lầm, cô rất lạnh lùng thậm chí không coi người khác ra gì, chỉ riêng Tần Lam...nàng thấy cô rất dễ thương. Điều này hình như chỉ riêng một mình nàng cảm nhận được, giống như một người đặc biệt, cầm chiếc chìa khóa vàng mở ra cảnh cửa trái tim...Bầu trời ngã sang màu đen huyền bí, sân trường không còn một bóng người qua lại, đến việc người quan trọng nhất là chú bảo vệ cũng đi về nhà. Riêng một khoảng trời trên cao, có hai người nằm dưới nền gạch, mắt nhìn lên bầu trời cao vút-"Ổn không?"_Nàng xoay người, ánh mắt giờ đây nhìn cô học sinh này, không nhìn bầu trời nữa. Ở dưới đây có một cái thú vị hơn là ngắm sao-"Ừm?"-"Không sao!"_Tân Chỉ Lôi nhắm mắt, trả lờiTần Lam ngồi dậy, nhìn đồng hồ đeo tay đã gần 7 giờ 30 tối, nếu còn ở đây nữa không tốt chút nào. Bắc Kinh mùa này gió thổi rất mạnh, gió độc rất dễ bệnh cảm. Nàng khuề cô, tấm lưng rời khỏi nền gạch-"Mặt đỏ hết rồi! Về nhà, tôi mang thuốc sang cho"Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan sắc sảo hiện tại in hằn dấu bàn tay của người đàn ông mà cô gọi là ba. Người ba ấy đã thẳng tay tát con gái mình một cái, dấu tay đỏ hỏn còn in lêm khuôn mặt. Nàng nhìn mà sót xa vô cùng, nghĩ lại ba nàng có khó, có dữ cũng không đáng sợ bằng ba của Tân Chỉ Lôi. Tính ra trước giờ, chỉ có mẹ mới đánh được nàng, chứ ba thì chưa đánh bao giờTân Chỉ Lôi xách balo, kéo áo Tần Lam đi về, cứ ở đây đến tối thế nào cô giáo nhà bên cũng sợ ma chết khiếp cho mà xem. Không hiểu nổi, giáo viên gì mà nhát như thỏ, cả con chuột nhỏ cũng sợĐi xuống cầu thang, băng qua dãy hành lang dài bước ra tới cổng trườngTần Lam đứng trước cổng trường đã bị khóa, thở dài một hơi. Nàng không ngờ rằng mình lại bị nhốt trong trường chỉ vì ngồi tâm sự với một học sinh-"Giờ thì hay rồi, bảo vệ về hết, điện thoại cũng không còn pin. Chúng ta phải làm sao đây?"Tân Chỉ Lôi khoanh tay đứng tựa vào tường, khóe môi nhếch lên đầy ý cười-"Chẳng phải rất đơn giản sao? Trèo tường thôi"-"Hả?!!!"Tần Lam sửng sốt quay sang nhìn cô, ánh mắt như thể vừa nghe thấy điều hoang đường nhất trên đời-"Cô đang nói đùa à? Tôi là giáo viên đấy, trèo tường ra ngoài, lỡ bị ai thấy thì còn ra thể thống gì nữa?"Tân Chỉ Lôi nhún vai-"Vậy thì chị cứ ở lại đây một đêm đi, sáng mai bảo vệ tới mở cổng rồi ra. Dù sao chị cũng là giáo viên, chắc không ai nghi ngờ đâu"Tần Lam nghiến răng, biết cô đang cố tình trêu chọc mình-"Em làm như trèo tường dễ lắm ấy"Tân Chỉ Lôi không nói gì, chỉ bước đến bức tường cạnh cổng trường, nhẹ nhàng đặt tay lên, nhảy một cái liền trèo lên đỉnh tường như thể đã làm chuyện này vô số lần. Ngồi trên đó, cô cúi đầu nhìn xuống nàng, ánh mắt mang theo ý cười khiêu khích-"Nhìn đi, dễ mà!"Tần Lam nhìn cô, ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực. Nàng biết Tân Chỉ Lôi là học sinh giỏi thể thao, nhưng không ngờ thể lực cô lại tốt đến mức này-"Chị còn đứng đó làm gì? Mau lên đây đi"-"Tôi-"-"Không chịu lên là tôi cho chị ở đây tới sáng, để ma bắt chị đi luôn"Nàng còn chưa kịp từ chối thì Tân Chỉ Lôi đã vươn tay ra, ánh mắt đầy thách thức-"Chị không tin tưởng tôi à?"Tần Lam hít sâu một hơi, biết rằng không còn cách nào khác. Cuối cùng, nàng cắn răng nắm lấy tay cô, để cô kéo mình lên. Cảm giác được bàn tay cô nắm chặt lấy tay mình, lòng nàng khẽ rung độngCó vẻ sẽ là một kỷ niệm khó quên... Tân Chỉ Lôi về nhà, đã trút bỏ quần áo, tắm rửa sạch sẽ. Đặt đích xuống sô pha, bụng đói cồn cào liền không thể ngồi yên. Nghĩ một lúc, cô liền bước ra khỏi cửa tiến tới căn hộ bên cạnhKhông chút do dự, cô nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, theo như cô đoán... quả nhiên Tần Lam không khóaCô nhếch môi cười khẽ, đúng là một người vô tưKhông khóa cửa, có ngày ăn trộm vào nhà, mà năm trộm lần này cao 1M7, tóc tỉa ngắn, mặc bộ quần áo thể thao. Chân còn mang tấtBước vào trong, cô đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Trong tủ có vài món đơn giản, cô cầm một hộp sữa lên uống, sau đó lục lọi xem có gì dễ ăn không. Đang lúc cô định lấy ra một ít thức ăn, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên-"Em đang làm gì vậy?"Tân Chỉ Lôi quay đầu lại, thấy Tần Lam đứng ở cửa bếp, tóc có chút rối, rõ ràng là vừa chộp mắt một chút. Khóe miệng còn chảy ke...Cô nhấp một ngụm sữa, bình thản nói-"Tìm gì đó ăn"Tần Lam khoanh tay trước ngực, nhìn cô đầy khó tin-"Em có biết đây là nhà tôi không?"-"Tôi biết"_Tân Chỉ Lôi nhún vai-"Nhưng chị quên khóa cửa, tôi coi như đây là lời mời"Nàng đến bàn, rót một cốc nước uống. Nàng đang uống dở cốc nước thì cô phóng lên sô pha một cái "phịch", làm nước trong cốc văng lên-"Mời khách thì phải có đồ ăn chứ, mau nấu cái gì đó đi. Tôi đói sắp chết rồi"Tần Lam thở dài, xoa xoa thái dương, thật sự không biết phải nói gì với cô gái này nữa-"Em muốn ăn gì, để tôi làm cho"Tân Chỉ Lôi cười nhẹ, đặt hộp sữa xuống bàn-"Được thôi, nhưng lần sau chị nhớ khóa cửa lại, nếu không tôi lại ghé qua bất cứ lúc nào đấy"Tần Lam nhìn cô, thầm nghĩ… Đúng là một kẻ ngang ngược, vô lễTần Lam mở vòi nước, kêu cô cửa tay trước khi dùng bữa, nàng cũng rửa tay trước khi nấu ăn cho cô. Tần Lam mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu và gia vị ra nấu, bàn tay nàng thoăn thoắt thái rau củ, bỏ vào nồi. Bàn tay ấy của một người giáo viên, cầm phấn ở giảng đường về nhà lại biến thành một người khác, một người giỏi bếp núc, cầm những dụng cụ tạo ra những món ăn ngonGọi là cơm nhàTân Chỉ Lôi dựa vào tủ bếp, lười biếng quan sát người trước mặt. Tần Lam đang mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, tóc có chút rối vì vừa tỉnh giấc, nhưng động tác lại vô cùng gọn gàng khi chuẩn bị đồ ăn. Nàng lấy cái chảo, cho lên bề mặt một ít dầu, bỏ những rau củ còn dư ra vào xàoDưới ánh đèn bếp, nàng trông không khác gì một người vợ nội trợ đảm đang, biết chăm lo nhà cửa, biết nấu ăn, lại còn có dáng người cực kỳ gợi cảmTân Chỉ Lôi bất giác liếm môi, ánh mắt lướt qua vòng eo nhỏ nhắn nhưng đầy sức hút, rồi lại trượt xuống đôi chân thon dài của nàng-"Chị có hay mặc thế này ở nhà không?"_Cô chậm rãi hỏi, giọng điệu mang theo chút trêu chọcTần Lam không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh đảo đồ ăn trong chảo-"Mặc gì chứ? Bộ này rất bình thường"Tân Chỉ Lôi khẽ cười, bước đến gần hơn một chút, giọng nói trầm thấp-"Nhưng với tôi thì không bình thường chút nào. Nhìn chị thế này… rất hấp dẫn"Tần Lam khựng lại một chút, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ liếc cô một cái-"Em muốn ăn hay muốn nói linh tinh?"Tân Chỉ Lôi nhếch môi, lười biếng đáp-"Cả hai"Tần Lam hít sâu một hơi, giả vờ không nghe thấy lời trêu chọc của cô, tiếp tục nấu ăn. Nhưng dù thế nào, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt kia cứ dán chặt lên người mình, không chút che giấuTân Chỉ Lôi khoanh tay, híp mắt nhìn Tần Lam từ trên xuống dưới, cứ như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Cô chống cằm, lười biếng nói-"Chị có bao giờ nghĩ đến việc trở thành người vợ hiền không?"Tần Lam nhướng mày, liếc cô một cái-"Ý em là sao?"Tân Chỉ Lôi cười khẽ, giọng điệu chậm rãi đầy ẩn ý-"Nấu ăn giỏi, biết chăm sóc người khác, lại còn có dáng người đẹp như vậy...còn nữa có công việc ổn định...Chị rất hợp để làm vợ đấy"Tần Lam hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của cô, cầm đĩa thức ăn đặt lên bàn-"Ăn đi, đừng nói linh tinh nữa"Tân Chỉ Lôi nhún vai, cầm đũa lên nhưng vẫn không quên tiếp tục châm chọc-"Chị đỏ mặt rồi kìa, chẳng lẽ tôi nói trúng tim đen?"Tần Lam nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng nói lại có chút cảnh cáo-"Nếu em còn nói nữa, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà ngay lập tức"Tân Chỉ Lôi bật cười, cúi đầu gắp một miếng thức ăn, chậm rãi nhai rồi gật gù-"Được rồi, tôi không nói nữa… Nhưng mà, chị nấu ăn ngon thật đấy. Sau này tôi cứ đến ăn ké vậy"Tần Lam nhắm mắt, thở dài một hơi-"Cô đúng là phiền phức"
***
Nhớ vote nha, cho mình xin tí động lực chứ xì trét quá...
***
Nhớ vote nha, cho mình xin tí động lực chứ xì trét quá...