[BHTT] Cô giáo ở nhà bên

Chương 7: Gió Ấm



Khi Tần Lam quyết định gọi phụ huynh của cả hai học sinh vào trường để giải quyết chuyện này, nàng cảm thấy không thể để mọi thứ tiếp tục như vậy. Sự cố này đã gây rắc rối không chỉ với các học sinh mà còn ảnh hưởng đến hình ảnh của trường. Cô biết, không thể kéo dài nữa, và phải có một quyết định nghiêm khắc

Sáng hôm sau, Trương Hạo và Tân Chỉ Lôi cùng phụ huynh của họ được triệu tập vào phòng hiệu trưởng. Trong không khí nặng nề, ba của Tân Chỉ Lôi - một doanh nhân có tiếng ở Bắc Kinh, bước vào, với vẻ mặt lạnh lùng, mang đầy sự uy nghiêm. Ông mặc một bộ vest đắt tiền, trông không khác gì một người đàn ông quyền lực trong xã hội

Ngay khi ông nghe đến việc con gái mình gây chuyện tại trường, mặt ông trở nên căng thẳng. Ông đã nghe về sự việc và không kiềm chế được cơn giận. Ngay lập tức, ông quay sang nhìn Tân Chỉ Lôi, ánh mắt lạnh lùng, không hề có chút thương xót

-"Cô làm gì vậy? Cô biết mình đã làm gì không?"_Ông quát, giọng như rít lên qua kẽ răng

Tân Chỉ Lôi đứng im, không hề có ý định trả lời ngay lập tức. Cô không hề cảm thấy hối hận, cũng không định giải thích gì với người cha này. Cô chỉ lạnh lùng nhìn ông

Ba của cô không đợi thêm lời giải thích nào, ông tức giận giơ tay lên và tát một cái mạnh vào mặt Tân Chỉ Lôi. Tiếng vỗ tay vang lên trong căn phòng, khiến tất cả mọi người đều bất ngờ và có phần lặng người

-"Con làm mất mặt gia đình, mất mặt công ty của ba!"_Ông quát lớn, rồi tiếp tục nhìn cô, giọng không hề dịu lại

-"Một cô gái như con mà lại hành xử như vậy, không xứng đáng với cái tên Tân Chỉ Lôi!"

Tân Chỉ Lôi không kêu la hay phản kháng, nhưng trong ánh mắt cô, có một chút sự lạnh lùng hiện lên, như thể không hề quan tâm đến sự tức giận của cha mình. Cô vẫn đứng yên, không một phản ứng, khiến cả phòng như chìm trong im lặng đầy căng thẳng

Tần Lam đứng một bên, nhìn tình huống này mà trong lòng cảm thấy rối bời. Nàng không biết có nên lên tiếng hay không, vì dù sao thì chuyện này là giữa cha và con gái. Nhưng nàng cũng hiểu rằng Tân Chỉ Lôi không phải là người dễ dàng bị đe dọa hay làm nhụt chí

-"Tôi xin lỗi, cô Tần"_Giọng ba của Tân Chỉ Lôi đã dịu lại một chút, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm khắc

-"Chắc chắn Chỉ Lôi sẽ phải chịu trách nhiệm về hành động của mình"

Tân Chỉ Lôi không nói gì, chỉ nhìn vào ba mình, cảm giác như những lời đó không thể làm lay chuyển cô. Đúng như vậy, nàng không phải là đứa con gái ngoan ngoãn, và nàng biết ba mình sẽ không bao giờ hiểu được những lý do đằng sau hành động của cô

Tần Lam nhìn thấy tất cả, cảm giác một nỗi lo lắng khó tả. Nàng hiểu rằng chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Tân Chỉ Lôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự đối xử này, và nàng cũng không biết tình hình sẽ đi đến đâu

Ba của Tân Chỉ Lôi tiếp tục nhìn cô, vẻ mặt căng thẳng không chút khoan dung. Giọng ông trầm xuống, mang theo sự phẫn nộ sâu sắc, nhưng cũng có một chút gì đó tiếc nuối

-"Lần đầu tiên trong đời, cô dám bật lại ba mình. Cô có biết điều đó có nghĩa là gì không?"_Ông nhìn thẳng vào mắt Tân Chỉ Lôi, giọng không khoan nhượng

-"Từ nhỏ, cô đã phải chịu đựng sự áp lực học tập mà tôi đặt lên vai cô. Nhưng tôi chỉ làm vậy để con có một tương lai tốt đẹp, để cô không phải sống trong bóng tối của những người thất bại. Tôi không thể để cô giống như những đứa trẻ vô dụng ngoài kia"

Tân Chỉ Lôi không nói gì, đôi mắt cô vẫn lạnh lùng, không để lộ cảm xúc. Cô không thể giải thích được cảm giác mà mình đang trải qua. Lời của ba cô không khiến cô xúc động, ngược lại, những lời ấy lại càng khiến cô cảm thấy như một con robot, bị điều khiển, bị áp lực từ một thứ không phải là ước mơ của chính mình

Trước giờ, ông ấy vẫn vậy, không gọi cô bằng con mà là gọi cô...Đau lòng

-"Con không muốn sống trong cái bóng của ba nữa"_Tân Chỉ Lôi cuối cùng lên tiếng, giọng cô nhẹ nhưng đầy kiên quyết

-"Con không muốn trở thành một hình mẫu mà ba đã vẽ ra cho con từ trước đến nay. Con muốn sống cuộc đời của riêng mình"

Ba của cô nghe thấy vậy, cơn giận trong ông bùng lên, nhưng có một chút bất lực

-"Cô không hiểu đâu"_ông nói, giọng cứng rắn nhưng đôi mắt lại có chút hoang mang

-"Tôi làm tất cả vì tương lai của cô, vì những gì tốt nhất cho cô. Nếu cô không hiểu điều đó, cô sẽ chỉ là một đứa trẻ ngây ngô, không bao giờ biết được cuộc sống ngoài kia phức tạp như thế nào!"

Tần Lam đứng một bên, cảm giác như mình không thể xen vào câu chuyện này, dù có một phần lòng thương cảm cho Tân Chỉ Lôi. Nàng biết rằng Tân Chỉ Lôi không hề dễ dàng trong việc chịu đựng sự kiểm soát của ba mình. Nàng nhìn thấy sự mệt mỏi, sự kiệt quệ trong ánh mắt của cô, như thể mọi cơn sóng gió của quá khứ đang dồn về

Tân Chỉ Lôi im lặng, không nói gì thêm. Cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa. Trong lòng cô, sự mệt mỏi và cảm giác bức bối lại dâng lên, khiến cô chỉ muốn rời đi, tìm một nơi nào đó yên tĩnh để quên đi tất cả những áp lực này

-"Chúng ta sẽ không nói thêm gì nữa"_ba của cô cuối cùng nói, hơi thở nặng nề

-"Nhưng tôi cảnh báo cô, nếu cô tiếp tục làm những điều ngông cuồng như vậy, sẽ không có kết quả tốt"

Tân Chỉ Lôi chỉ đứng dậy

-"Xin lỗi"

Không một lời từ chối hay phản kháng. Cô quay lưng bước đi, không quay lại nhìn ông. Trong lòng cô trống rỗng, như thể không còn một lý do nào để phải đứng lại và tiếp tục cuộc trò chuyện này

....

Cả ngày hôm đó, Tân Chỉ Lôi mất tích nguyên một ngày, lớp 12A không biết cô đi đâu  đi nơi nào, họ không quan tâm lắm. Chuyện giữa ba và cô nhanh chóng được lan truyền, họ bảo tính cách của ba cô đã như vậy hèn gì con gái cũng không xem ai ra gì. Nồi nào áp dung nấy...

Tần Lam có tiết học  bước lên bục giảng, nhìn xuống phía dưới, chiếc ghế ấy trông trơn, không có ai ngồi ở đó. Không có ai ngủ gục trong tiết của nàng... nàng rất ghét cô ngủ gục, chê nàng giảng bài nhàm chán, thiếu cô rồi nàng lại nhớ

Nàng nhớ cô học sinh lạnh lùng

Thường xuyên không nghe giảng

Nhớ dang vẻ lạnh lùng, không xem ai ra gì

Nhớ cô học sinh nói nàng yếu đuối

Nhớ tất cả

Tiết học trôi qua nhanh chóng, cả lớp ai nấy đều xách balo đi về, sân trường lúc ta học không còn bóng người nào. Chỉ có ánh chiếu tà ở đó, lặng lẽ chiếu gọi lên nền đất bạc màu. Trong lớp học chỉ có ánh sáng trắng nho nhỏ, nàng vẫn ở trường sửa chữa từng lỗi cơ bản của học sinh trong đội tuyển

Nàng kỳ vọng về họ quá nhiều

....

Tân Chỉ Lôi đã rảo bước lên sân thượng từ lúc đầu tiết đến ra về

Những suy nghĩ trong đầu cô lộn xộn, không thể dừng lại, như thể có hàng nghìn điều cần giải quyết nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Sân thượng lạnh lẽo, không một bóng người, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, tạo nên những âm thanh như lời thì thầm của sự cô đơn

Cô ngồi xuống mép lan can, nhìn ra ngoài cánh cổng trường học, nơi các học sinh khác đã về hết. Cảm giác như mình là một kẻ ngoài cuộc, không thuộc về bất cứ nơi đâu. Cuộc sống mà ba cô muốn cô sống không phải là cuộc sống cô mong muốn. Những áp lực học hành, thành tích, những kỳ vọng vô hình của ông dường như đã chèn ép hết mọi ước mơ, khao khát của cô

Cuộc tranh cãi vừa qua với ba cô vẫn còn văng vẳng trong tâm trí. Cô tự hỏi liệu mình có thể thoát ra khỏi cái lồng này không, liệu có thể sống một cuộc đời tự do mà không phải mang gánh nặng của những kỳ vọng quá lớn từ gia đình?

Cô không biết rằng, ngay lúc đó, Tần Lam đang đứng từ xa, quan sát cô từ cửa sổ phòng học. Nàng không muốn làm phiền, nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lòng. Tân Chỉ Lôi lúc này giống như một người lạc lối, như thể không ai có thể hiểu được nỗi đau mà cô đang mang

Tần Lam đứng im lặng một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi lên sân thượng. Khi nàng đến nơi, Tân Chỉ Lôi không hề quay lại, vẫn nhìn xa xăm vào phía chân trời

-"Em không muốn về sao?"_Tần Lam nhẹ nhàng hỏi, giọng nàng trầm ấm, đầy sự quan tâm

Tân Chỉ Lôi không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ im lặng một lúc, sau đó mới khẽ đáp

-"Tôi không muốn về, không muốn gặp ai"

Tần Lam đến gần, đứng bên cạnh cô nhưng không ép buộc cô nói ra những gì mình đang cảm nhận. Nàng chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, im lặng đồng hành cùng cô trong khoảnh khắc này

Tân Chỉ Lôi nhìn nàng một cách bất ngờ. Có lẽ cô không ngờ rằng Tần Lam lại có thể ở bên cô trong những giây phút như thế này, không hỏi han quá nhiều, chỉ lặng lẽ chia sẻ không gian yên tĩnh. Cảm giác này khác hẳn với mọi lần, không phải là sự mệt mỏi hay ép buộc, mà là một sự an ủi nhẹ nhàng mà cô chưa từng cảm nhận trước đây

Mệt mỏi quá rồi, cô thả mình về sau

Tân Chỉ Lôi nằm gục xuống nền gạch sân thượng, cơ thể cô như mệt mỏi buông xuôi, ánh mắt lạnh lẽo khép lại. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, như những dòng sông ngầm chảy qua những vết thương sâu kín mà cô luôn cố gắng che giấu. Tất cả những gì cô đã chịu đựng bấy lâu nay, những áp lực từ gia đình, những kỳ vọng nặng nề, giờ đây vỡ òa ra trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, không còn đủ sức để kìm nén

Tần Lam đứng bên cạnh, đôi mắt nàng nhìn cô với một sự đau lòng không thể diễn tả. Nàng không biết phải làm gì để an ủi cô, không biết làm sao để giảm bớt nỗi buồn sâu thẳm trong lòng Tân Chỉ Lôi. Nhưng nàng không thể bỏ đi. Nàng bước lại gần, ngồi xuống cạnh cô, và chỉ đơn giản là im lặng, không cố gắng xoa dịu hay hỏi han

Một lúc lâu sau, nàng khẽ thở dài, nhẹ nhàng vươn tay ra, đặt tay lên vai Tân Chỉ Lôi như một sự an ủi. Cử chỉ này không cầu xin lời đáp, chỉ muốn cho cô cảm giác không phải một mình đối diện với những nỗi đau ấy

Tân Chỉ Lôi cảm nhận được sự hiện diện của Tần Lam bên cạnh mình, đôi vai cô run lên nhẹ, nhưng không đẩy nàng ra. Cảm giác ấm áp từ tay Tần Lam truyền đến, dường như cũng giúp cô cảm thấy bớt cô đơn trong khoảnh khắc này. Dù cô không nói ra, nhưng có lẽ, sự hiện diện của Tần Lam chính là thứ cô cần nhất vào lúc này - một người hiểu và không ép buộc cô phải cười hay mạnh mẽ

Nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, nhưng cô không cảm thấy xấu hổ hay yếu đuối. Dường như chỉ khi ở một mình trong bóng tối, cô mới có thể thả mình xuống, buông bỏ tất cả những gì đã chôn chặt trong lòng

Tần Lam không nói gì, nhưng nàng biết cô cần thời gian, và nàng sẽ ở lại bên cô cho đến khi cô đủ mạnh mẽ để đứng lên

...

Tần Lam nhẹ nhàng đưa tay lên, định lau đi những giọt nước mắt trên má Tân Chỉ Lôi, nhưng ngay lập tức, cô gạt tay nàng ra, động tác dứt khoát mà lạnh lùng

-"Đừng chạm vào tôi"_Giọng cô khàn khàn, như thể đã dồn nén quá nhiều cảm xúc mà không thể nói ra

Tần Lam khựng lại, tay vẫn lơ lửng giữa không trung, rồi từ từ rút về. Nàng không giận, cũng không trách móc. Chỉ là trong mắt nàng, bóng dáng của cô lúc này lại càng trở nên mong manh hơn bao giờ hết

Gió trên sân thượng thổi qua, mang theo chút hơi lạnh của buổi tối. Tân Chỉ Lôi vẫn nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt dù đã ngừng rơi nhưng dấu vết vẫn còn trên gương mặt cô. Cô không thích sự thương hại, không cần ai đối xử dịu dàng với mình. Cô quen tự mình đứng dậy sau mỗi lần gục ngã, quen với việc không có ai bên cạnh

Tần Lam lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau, nàng mới cất giọng, chậm rãi nhưng chắc chắn

-"Tôi không thương hại em"

Tân Chỉ Lôi khẽ mở mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng, ánh nhìn sắc bén nhưng cũng chất chứa sự mệt mỏi

Tần Lam tiếp tục nói, giọng điềm đạm

-"Tôi chỉ không muốn thấy em một mình trong những lúc như thế này"

Cô không đáp, chỉ quay mặt sang hướng khác, như muốn tránh đi sự quan tâm của nàng. Nhưng dù vậy, Tần Lam vẫn ngồi bên cạnh, không rời đi. Nàng không cần cô đáp lại, cũng không cần cô phải chấp nhận sự hiện diện của mình ngay lúc này

Chỉ cần ở đây, chỉ cần để cô biết rằng, nàng vẫn luôn ở bên cạnh

Tần Lam lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, ánh mắt nàng trầm tĩnh, như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, nàng chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Tân Chỉ Lôi

Chỉ là một cái chạm khẽ, rất nhẹ, rất thoáng qua, nhưng lại khiến tim cả hai như lỡ nhịp

Tân Chỉ Lôi mở bừng mắt, cả người cứng đờ, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc. Cô không nghĩ rằng Tần Lam sẽ làm như vậy

-"Chị..."_Cô khẽ gọi, giọng nói trầm xuống, mang theo sự khó hiểu và cả chút cảnh giác

Tần Lam vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng trong mắt nàng lại ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy. Nàng khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng

-"Không cần nói gì cả, tôi chỉ muốn an ủi em một chút thôi"

Tân Chỉ Lôi nhìn nàng thật lâu, không nói gì. Cuối cùng, cô nghiêng đầu sang hướng khác, không phản đối, cũng không né tránh nữa

Gió khẽ thổi qua, cuốn theo chút hơi lạnh, nhưng lúc này, sự im lặng giữa hai người lại có một chút ấm áp kỳ lạ

***
Về xưng hô, bà Lôi có chút khác thường nha, bả vui, bình thường thì gọi Lam bằng chị, còn bả làm tức hay cáu là gọi Lam là cô hoặc nói chuyện trống trơn luôn

Việc update chương mình sẽ không thường xuyên nhé, vì mình sắp lớp 12 rồi các c ơi, mình còn nhiều dự định lắm ạ! Đừng nhắn tin hối mình, tại hối mình lười rep lắm, thắc mắc về truyện thì trả lời nghen
Tại vì viết truyện là sở thích, update chương cũng tùy vào thời gian rãnh chứ k phải nghĩa vụ mà mình bắt buộc mình phải làm. Huhu

Chương trước Chương tiếp
Loading...