[BHTT] Cô giáo ở nhà bên

Chương 12: Hụt hẫng



Tân Chỉ Lôi về nhà một cách vội vã, nhưng trong lòng cô lại đầy những suy nghĩ hỗn loạn. Cô biết mình đang tìm một lý do để có thể gặp Tần Lam, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cô suy nghĩ một lát rồi quyết định - cô sẽ sang nhà Tần Lam để hỏi bài toán

Làm vậy có kì quá không? Là học sinh giỏi tự dưng vì muốn bắt chuyện với cô ấy mà phải hạ mình sang hỏi bài?

Kệ đi! Cảm xúc của Tần Lam quan trọng hơn mặt mũi của mình

Cô cầm theo cuốn sách Toán và gõ cửa nhà nàng. Một lúc sau, cửa mở ra, và Tần Lam đứng trước mặt cô, trông có vẻ hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh

-"Em tìm tôi có việc gì?"_Tần Lam hỏi, đôi mắt nàng lướt qua cuốn sách trong tay cô, rồi dừng lại trên khuôn mặt cô

Tân Chỉ Lôi không đáp ngay mà chỉ lẳng lặng giơ cuốn sách lên, lộ ra vẻ ngập ngừng

-"Em có chút vấn đề trong bài toán này, không biết chị có thể giúp em không?"_Giọng cô nhẹ nhàng, cố gắng tạo ra không gian thoải mái để câu chuyện không quá căng thẳng

Tần Lam nhìn cô, không vội vã trả lời. Nàng suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu

-"Vào đi"

Cô bước vào, mắt dõi theo Tần Lam khi nàng dẫn cô vào phòng học của mình. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của bước chân hai người, không gian dường như nặng trĩu những điều chưa nói

Tần Lam ngồi xuống bàn học, khẽ vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh. -"Để tôi xem bài nào"_Nàng bắt đầu giảng bài cho Tân Chỉ Lôi với giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng. Cô lắng nghe từng từ của nàng, nhưng tâm trí lại không ở đó. Mỗi lần ánh mắt của Tần Lam chạm vào cô, cảm giác lạ lùng lại xâm chiếm tâm trí Tân Chỉ Lôi, làm cho cô chẳng thể tập trung vào bài học

-"Chị..." Tân Chỉ Lôi gọi khẽ, khiến Tần Lam ngừng lại, quay sang nhìn cô với đôi mắt tràn đầy sự tò mò.

Cô ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục

-"Chị thật sự là người duy nhất em có thể dựa vào"

Tần Lam nhìn cô, không nói gì, nhưng trong ánh mắt nàng có một chút dao động. Cô biết mình đã lỡ buông lời mà đôi khi nàng không thể lường trước được. Nhưng cũng chính lúc đó, Tân Chỉ Lôi cảm nhận được sự gần gũi, sự an yên mà nàng mang lại

Tần Lam nhìn Tân Chỉ Lôi với ánh mắt đầy ý cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có phần trêu đùa

-"Đường đường là học sinh giỏi, hôm nay lại sang hỏi bài? Có phải quá vô lý không?"_Nàng nhướn mày, đôi môi khẽ cong lên như đang chọc ghẹo cô

Tân Chỉ Lôi hơi ngẩn ra, một chút bất ngờ trong đôi mắt cô, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh

-"Em chỉ muốn học hỏi thêm từ chị thôi"_Cô trả lời, giọng nói có chút nghịch ngợm

-"Cũng là học sinh giỏi, sao không thể thỉnh giáo một chút?"

Tần Lam không thể không bật cười trước sự chững chạc nhưng vẫn có phần đáng yêu của Tân Chỉ Lôi. Nàng nhìn cô một hồi lâu, rồi cúi xuống tiếp tục giải bài toán trên bảng

-"Tôi còn tưởng em chỉ giỏi ở mấy môn thể thao chứ"_Nàng mỉm cười một cách đầy ẩn ý

Tân Chỉ Lôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, cô không thể phủ nhận được sự khéo léo trong cách nói của Tần Lam

-"Chị lại trêu em rồi"_cô khẽ lẩm bẩm, nhưng lại chẳng thể kiềm chế được nụ cười của mình

Cả không gian bỗng chốc trở nên dễ chịu hơn, không khí giữa hai người cũng trở nên gần gũi hơn. Tần Lam quay sang, ánh mắt nàng không còn lạnh lùng như trước mà đã có chút ấm áp

-"Tốt rồi, giờ thì tập trung đi" nàng nhẹ nhàng nói, vỗ vỗ vào chiếc bàn trước mặt

-"Đừng để tôi phải lo lắng vì em nữa"

Tân Chỉ Lôi gật đầu, trái tim cô thoáng chốc đập nhanh hơn một chút, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Cả hai tiếp tục ngồi bên nhau, cùng nhau giải bài toán, nhưng trong lòng mỗi người, có lẽ đã có thêm một cảm giác gì đó ấm áp, không thể gọi tên

Tân Chỉ Lôi ngồi một lúc, cảm thấy bụng mình kêu lên vì đói. Cô ngẩng đầu nhìn Tần Lam, đôi mắt lấp lánh như có chút tò mò nhưng cũng không kém phần nghịch ngợm

-"Chị ơi, em đói rồi"_Cô nhẹ nhàng nói, giọng điệu có chút giả vờ ngây thơ

-"Chị còn cái gì để ăn không?"

Tần Lam không nói gì ngay lập tức, chỉ lặng lẽ nhìn cô một hồi lâu, như thể đang suy nghĩ. Nhưng rồi, nàng khẽ thở dài, không giấu được nụ cười nhẹ

-"Lại đói nữa"_Nàng lầm bầm, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng

-"Em không biết tự lo cho mình sao?"

Tân Chỉ Lôi cười khẽ, mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Tần Lam -"Em mà lo được cho mình thì đã không cần đến chị rồi"

Tần Lam quay lại, ánh mắt nàng có chút giễu cợt

-"Được rồi, đợi chị một chút"_Nàng đáp, rồi bước vào bếp để chuẩn bị đồ ăn

Trong khi đó, Tân Chỉ Lôi vẫn ngồi đó, không ngừng nghĩ về cách mà mọi chuyện đang thay đổi giữa họ. Tình cảm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc đang bắt đầu hình thành, dù cả hai người đều chưa thực sự nhận ra

Tần Lam nhanh chóng chuẩn bị một bữa ăn đơn giản nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng. Cô không phải là người giỏi nấu nướng, nhưng khi làm vì Tân Chỉ Lôi, mọi thứ dường như trở nên dễ dàng. Cảm giác chăm sóc người khác khiến nàng không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng

Một lúc sau, nàng trở lại với món mì xào nóng hổi, thơm phức, đặt xuống bàn trước mặt Tân Chỉ Lôi

-"Ăn đi, lần này không phải đồ ăn ngon, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của em"_Tần Lam cười nhẹ, mắt vẫn không rời khỏi cô

Tân Chỉ Lôi nhìn đĩa mì, rồi ngẩng lên nhìn nàng. Đôi mắt cô sáng lên, mỉm cười

-"Cảm ơn chị"

Cô không vội ăn ngay mà lại nhìn vào Tần Lam, như thể đang cố đọc thấu suy nghĩ của nàng

-"Chị... em không muốn ăn một mình"_Tân Chỉ Lôi nói, giọng trầm thấp, có chút lạ lẫm

-"Chị ngồi ăn cùng em được không?"

Tần Lam hơi ngạc nhiên, rồi cũng mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô

-"Cũng được"_Nàng trả lời, nhưng trong lòng lại không khỏi vui vẻ khi cô yêu cầu mình ngồi cùng

Cả hai im lặng ăn trong không khí yên tĩnh, nhưng không ai cảm thấy khó chịu. Họ chỉ thỉnh thoảng trao cho nhau những ánh mắt, những nụ cười nhẹ. Tần Lam không khỏi nhận ra, có một cảm giác ấm áp và thoải mái khi ngồi ăn cùng Tân Chỉ Lôi, điều mà nàng chưa từng có khi ăn một mình

Sau bữa ăn, Tân Chỉ Lôi đặt đũa xuống, nghiêng người về phía Tần Lam

-"Em có thể ở lại học bài một chút không?"_Cô hỏi, ánh mắt hơi nghiêm túc nhưng lại có chút mơ màng

Tần Lam gật đầu mà không hỏi thêm

-"Được rồi, học đi, tôi sẽ giúp em nếu em cần"

Tân Chỉ Lôi mỉm cười cảm ơn rồi lấy sách ra bắt đầu học. Trong lòng cô, một cảm giác dễ chịu tràn ngập. Có lẽ, sự quan tâm nhỏ bé từ Tần Lam chính là điều mà cô đã thiếu thốn từ lâu, điều mà cô chưa từng nghĩ rằng sẽ tìm thấy nơi một người khác

Tân Chỉ Lôi nhìn vào sách vở trước mặt, nhưng lòng cô lại chẳng thể tập trung. Cảm giác kìm nén trong lòng cứ dâng lên, khiến cô không biết làm sao để nói ra những điều mà mình đã cất giữ bấy lâu. Nàng ngồi ngay cạnh cô, một sự gần gũi mà Tân Chỉ Lôi chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như thế. Cô muốn nói, muốn bày tỏ, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu

Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào Tần Lam, đôi mắt có chút ngập ngừng, rồi nói

-"Chị, em... em không biết phải nói thế nào...khó nói quá"_Cô mím chặt môi, ánh mắt rời khỏi Tần Lam một chút, lúng túng không biết phải làm sao

-"Cứ nói đi! Từ từ mà nói"

-"Em...hình như...có gì đó..."

Tần Lam nhìn cô, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, đợi cô tiếp tục. Mỗi lần cô im lặng, trái tim Tần Lam lại đập mạnh hơn một chút. Nàng nhận ra có gì đó rất khác biệt, sự căng thẳng trong không khí này khiến nàng cũng không dám nói ra những suy nghĩ trong lòng

Ngay lúc ấy, điện thoại của Tân Chỉ Lôi reo lên, khiến cả hai giật mình. Cô nhìn vào màn hình, thấy tên Đường Tịnh hiện lên

Tân Chỉ Lôi thở dài một hơi, rồi quyết định nhận cuộc gọi

-"Alo?"

-"Chào cậu, Tân Chỉ Lôi! Chúng ta đi ăn tối được không? Tớ có chuyện muốn nói!"_Đường Tịnh nói một cách vui vẻ, nhưng Tân Chỉ Lôi có thể cảm nhận được chút gì đó kỳ lạ trong giọng nói của cô ấy

Cô do dự một lúc, rồi nhìn sang Tần Lam, cảm thấy không biết phải xử lý thế nào. Đột nhiên, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy những lời mình định nói bỗng trở nên khó nói hơn bao giờ hết

-"Để hôm khác nhé. Mình có việc phải làm"_Tân Chỉ Lôi trả lời ngắn gọn, rồi cúp máy

Cả hai lại im lặng một lúc. Tần Lam liếc nhìn cô, không nói gì, nhưng đôi mắt nàng có chút ngạc nhiên. Tân Chỉ Lôi lại quay lại với sách vở, không dám nhìn vào ánh mắt của nàng nữa

-"Sao thế? Em không muốn gặp Đường Tịnh sao?"_Tần Lam cuối cùng lên tiếng, không giấu được sự tò mò trong giọng nói

Tân Chỉ Lôi chỉ mỉm cười, không trả lời ngay. Cô vẫn không thể nói ra lời mà mình thực sự muốn nói, và điều đó khiến cô cảm thấy càng ngày càng khó khăn hơn

Tần Lam không đợi cô trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói

-"Thôi, học đi, đừng để những thứ này làm em phân tâm"

Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại có những cảm xúc lẫn lộn

...

Mỗi năm gần đều có cuộc thi  Olympic Toán, cô không hứng thú lắm nên cố nén tránh việc này. Nhưng không ngờ, Hiệu Trưởng đích thân tìm đến cô

Hiệu trưởng nhìn cô với vẻ nghiêm túc, nhưng cũng đầy hy vọng khi ngỏ lời

-"Tân Chỉ Lôi, lần này trường chúng ta có cơ hội tham gia Olympic Toán. Tôi hy vọng em sẽ là một trong những người đại diện của trường. Và người sẽ giúp em ôn luyện là cô Tần Lam"

Cô nhìn vào hiệu trưởng, trong lòng không khỏi bất ngờ. Thế nhưng khi nghe đến cái tên Tần Lam, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cô. Nàng đã giúp cô rất nhiều trong thời gian qua, không chỉ trong học tập mà còn trong những lúc cô cảm thấy bối rối và khó khăn nhất. Và giờ đây, nghe nói nàng sẽ là người ôn luyện cho cô, khiến cô chẳng chút do dự mà gật đầu ngay

-"Vâng, tôi đồng ý"_Tân Chỉ Lôi đáp, giọng điềm tĩnh nhưng trong lòng lại đầy sự háo hức. Cô cảm nhận được một sự gắn kết mạnh mẽ với Tần Lam, và với sự giúp đỡ của nàng, cô tin rằng mình có thể làm tốt

Hiệu trưởng mỉm cười hài lòng, khẳng định

-"Rất tốt. Cô Tần Lam là người rất giỏi, em sẽ học hỏi được rất nhiều từ cô ấy. Tôi mong em sẽ tận dụng cơ hội này để thể hiện bản thân"

Khi câu chuyện kết thúc, cô bước ra khỏi phòng hiệu trưởng với những suy nghĩ đầy trăn trở. Dù cô đã đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có chút bối rối. Liệu nàng có cảm thấy vui khi tiếp tục giúp đỡ cô không?

Nhưng một phần trong cô, lại cảm thấy vô cùng an tâm và tự tin khi có Tần Lam bên cạnh. Cảm giác này, giống như có một chiếc chăn ấm áp bảo vệ cô qua từng thử thách, khiến cô không còn lo lắng quá nhiều nữa.

Ngày hôm sau, cô gặp Tần Lam trong lớp, nàng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, như thể đã biết cô sẽ đồng ý. Tân Chỉ Lôi không thể không mỉm cười, rồi chủ động tiến lại gần nàng

-"Chị Tần Lam, em đã đồng ý tham gia cuộc thi. Em rất mong có thể học hỏi từ chị"_Cô nói, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.

Tần Lam gật đầu, nở một nụ cười nhẹ

-"Tốt lắm, tôi sẽ giúp em. Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau"

Với sự hỗ trợ của Tần Lam, Tân Chỉ Lôi cảm thấy mình sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước

....

Về nhà, Tân Chỉ Lôi liền mở sách ra đọc lại những bài toán mình đã từng làm, với sức của cô thì chuyện đạt giải là đương nhiên nhưng không thể đơn giản vậy được. Tân Chỉ Lôi nhắn tới một thứ

Huy chương vàng

Dự định, sẽ dàng thứ gọi là vàng đó tỏ tình Tần Lam

Nhưng cô đã bất cẩn đến mức...bỏ sót câu hỏi. Điểm số của Tân Chỉ Lôi dù vậy vẫn rất cao, cô không hài lòng. Huy chương bạc trong tay...không vui lắm, cũng nên thử tỏ tình lỡ may được thì sao??

Tân Chỉ Lôi nắm chặt huy chương bạc trong tay, ánh mắt đầy quyết tâm. Cô đã dự định dùng nó để tỏ tình với Tần Lam, nhưng ngay khi cô vừa mở miệng, một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang khoảnh khắc quan trọng ấy

-"Tân Chỉ Lôi! Cậu ở đây à?"

Đường Tịnh từ đâu xuất hiện, chạy đến cạnh cô, khuôn mặt tươi cười nhưng lại mang theo chút gì đó không vui. Cô ấy vô tư khoác tay Tân Chỉ Lôi, như thể hai người vô cùng thân thiết, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Tần Lam đang dần lạnh đi

Tân Chỉ Lôi thoáng sững người, môi hơi mím lại. Cô chưa kịp nói gì với Tần Lam, lời tỏ tình còn chưa được thốt ra, vậy mà Đường Tịnh đã phá ngang.

Tần Lam chỉ đứng lặng nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt hơi trầm xuống. Nàng không nói gì, cũng không có biểu hiện gì quá rõ ràng, nhưng Tân Chỉ Lôi lại cảm nhận được chút gì đó thoáng qua, lạnh lùng, xa cách hơn thường ngày

-"Tôi tìm cậu suốt từ nãy đến giờ. Đi ăn mừng với tôi đi!"_Đường Tịnh kéo tay Tân Chỉ Lôi, không để cô có cơ hội từ chối

Tân Chỉ Lôi quay đầu nhìn Tần Lam, ánh mắt chứa đầy điều muốn nói, nhưng nàng đã rời đi trước khi cô kịp phản ứng. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu

Cô không vui

Không biết là vì Đường Tịnh xuất hiện không đúng lúc, hay vì phản ứng của Tần Lam khiến cô cảm thấy hụt hẫng
***
Đẩy view đê m.n, nhớ vote, flop quá

Chương trước Chương tiếp
Loading...