[BHTT] Cô giáo ở nhà bên
Chương 11: Thích
Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, Tân Chỉ Lôi phát hiện có một hộp sữa nằm gọn dưới ngăn bàn của mình. Cô nhấc nó lên, đôi mắt lướt qua một tờ giấy note nhỏ dán bên cạnh"Uống cái này trước khi vào tiết nhé"Nét chữ quen thuộc, ngay cả khi không ký tên, cô cũng biết người để lại là ai. Một nụ cười nhẹ lướt qua môi cô, ánh mắt trầm xuống thoáng suy nghĩCô khẽ nghiêng đầu nhìn về phía văn phòng giáo viên, nơi Tần Lam đang bận rộn sắp xếp tài liệu. Dù nàng không nói gì, nhưng hành động nhỏ này lại khiến lòng cô ấm lên một chútTân Chỉ Lôi mở hộp sữa ra, uống một hơi-"Vậy ra, chị cũng có lúc dịu dàng thế này"_Cô lẩm bẩm, khóe môi cong lên một chút, rồi cất tờ giấy vào hộp bút, giữ lại như một món đồ kỷ niệmTiếng chuông reo lên, báo hiệu giờ học bắt đầu, cũng là lúc cô ngủ gục trong lớp. Điều này quen thuộc tới nổi giáo viên không buông lời nhắc nhở, cũng không ai phàn nàn, cô là học sinh xuất sắc. Ngủ gục mà vẫn điểm cao chót vót, đứng đầu bảng, vượt qua cả Trương Hạo. Giáo viên không dám nói gì đến cô...Chiều tối, sân bóng rổ của trường rộn ràng hơn hẳn. Trận đấu giao hữu giữa lớp Tân Chỉ Lôi và lớp bên cạnh thu hút không ít học sinh đến xem. Trong đám đông ấy, Tần Lam cũng lặng lẽ đứng một góc, cố tình chọn vị trí kín đáo để không ai chú ýNhưng thật ra, nàng chẳng hề quan tâm đến trận đấu. Điều nàng để mắt đến chỉ có một người - Tân Chỉ LôiCô mặc áo bóng rổ rộng rãi, nhưng mỗi lần nhảy lên cướp bóng hay di chuyển linh hoạt trên sân, lớp áo vén lên để lộ đường nét cơ bụng sắc nét. Đôi mắt Tần Lam khẽ nheo lại, một chút ngạc nhiên, một chút… khó nói thành lời-"Không ngờ em ấy lại có cơ bụng đẹp đến thế…"_Nàng lẩm bẩm, vô thức cắn nhẹ môi dướiTân Chỉ Lôi nhanh chóng thu hút sự chú ý trên sân. Mỗi lần cô ghi điểm, đám nữ sinh bên ngoài lại hét lên đầy phấn khích. Một vài giáo viên cũng đến xem, nhưng chẳng ai biết rằng một trong số đó đang có suy nghĩ hoàn toàn khác so với những người còn lạiTần Lam dựa vào lan can, ánh mắt cứ bám theo từng động tác của cô. Đến khi Tân Chỉ Lôi bất ngờ quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau thoáng chốc-"Chị lén lút nhìn em nãy giờ, có phải thích em rồi không?"Tần Lam giật mình, vội quay đi, giả vờ như chẳng có chuyện gì. Nhưng đôi tai nàng đã ửng đỏ từ lúc nàoTrận đấu vẫn tiếp tục, nhưng Tần Lam không còn tập trung nữa. Từng lời trêu chọc của Tân Chỉ Lôi cứ vang vọng trong đầu nàng, khiến trái tim đập nhanh hơn mức bình thườngDưới sân, Tân Chỉ Lôi như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Cô cướp bóng, dẫn bóng và ghi điểm liên tục, mỗi động tác đều dứt khoát, mạnh mẽ. Cuối cùng, trận đấu kết thúc với chiến thắng áp đảoNgay sau khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, Tân Chỉ Lôi nhận lấy chai nước từ một nữ sinh nào đó đưa tới, nhưng chỉ vặn nắp rồi giữ trong tay mà không uống. Cô quét mắt nhìn quanh một vòng, rồi dừng lại ở bóng dáng đang lặng lẽ chuẩn bị rời đi.-"Chị muốn trốn?"Tần Lam cứng người, chưa kịp phản ứng đã thấy Tân Chỉ Lôi sải bước đến trước mặt mình, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng đến dáng vẻ của cô. Ngược lại, còn khiến cô càng thêm cuốn hút-"Tôi không trốn, tôi...không nhát như vậy"_Nàng bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại có chút dao động-"Rõ là chị nhát, vì chị thấy tôi rất đẹp trai"Tân Chỉ Lôi nhếch môi, đưa chai nước đến trước mặt nàng-"Vậy giúp tôi mở nắp chai đi"Tần Lam cau mày-"Chẳng phải cô đã mở rồi sao?"-"Vậy chị muốn tôi uống chai này hay uống nước của chị?"_Cô cười khẽ, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ýTần Lam ngẩn người trong giây lát, sau đó hít sâu một hơi, nhanh chóng đoạt lấy chai nước từ tay cô, đặt mạnh vào tay cô rồi xoay người rời điPhía sau, tiếng cười trầm thấp của Tân Chỉ Lôi vang lên, mang theo sự thích thú không hề che giấu-"Chị đỏ mặt rồi kìa"Tần Lam không dừng lại, nhưng bước chân đã nhanh hơn rất nhiềuTần Lam bước nhanh ra khỏi sân bóng, nhưng tiếng reo hò phấn khích từ đám nữ sinh phía sau vẫn còn vọng lại, rõ ràng là vì Tân Chỉ Lôi. Nàng hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bước chân lại vô thức siết chặtVừa về đến khu chung cư, nàng mở cửa vào nhà thì đã thấy ai đó đang ung dung ngồi trên ghế sô pha nhà mình, chân vắt chéo, tóc vẫn còn hơi ẩm, rõ ràng vừa mới tắm xong-"Chị về trễ"_Tân Chỉ Lôi ngước lên nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lênTần Lam nhíu mày-"Em vào nhà tôi bằng cách nào?"Cô nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, giọng điệu thản nhiên. -"Cửa không khóa"Tần Lam suýt nghẹn-"Tôi nhớ rõ ràng là mình đã khóa rồi!"Tân Chỉ Lôi nhún vai, không phủ nhận cũng không thừa nhận. -"Vậy à? Chắc chị nhớ nhầm thôi"Nàng thở dài, không muốn tiếp tục tranh cãi với cô-"Cô qua đây làm gì?"Tân Chỉ Lôi đặt ly trà xuống, nghiêng đầu nhìn nàng-"Tôi đói"Tần Lam nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng bất lực bước vào bếp-"Lần sau muốn ăn thì báo trước, đừng tự tiện vào nhà tôi nữa"Cô cười khẽ-"Vậy nếu tôi báo trước, chị có nấu không?"Nàng hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu ra-"Lần này là lần cuối!"Tân Chỉ Lôi không đáp, chỉ chậm rãi dựa lưng vào ghế, ánh mắt dõi theo từng động tác của nàng trong bếp. Nhìn dáng vẻ ấy, chẳng khác gì một người chồng đang chờ vợ mình nấu cơm vậyBất giác, khóe môi cô cong lên. -"Chị đúng là hợp làm vợ hiền"Tần Lam khựng lại một chút, rồi không chút do dự cầm muôi lên ném thẳng về phía Tân Chỉ Lôi-"Im miệng"●●●Khoảng thời gian, ôn luyện lại bắt đầu, cô trở thành cánh tay của Tần Lam và Lâm Đình giúp các bạn theo kịp tiến độ, Trương Hạo còn phải lùi bước để cho cô chỉ bài mình. Thật ra, cô rất giỏi chẳng qua là do cậu ta ghen tị mà thôi...nhưng càng ngày Trương Hạo lại muốn bái luôn cô làm sư phụVài tuần sau, cả đội bước vào vòng thi thành phố, địa điểm là một trường tư thục khác. Tân Chỉ Lôi vẫn rất bình tĩnh, trước khi đi thi vẫn như mọi khi lại là một cái hôn vào má tiếp thêm động lực. Tần Lam riết rồi cũng quen luôn, mỗi lần như thế nàng như phát rồ lên. Hình tượng cũng chẳng cònTrong phòng thi, cô bình tĩnh nhất xử lý các câu hỏi dễ, sau đó mới tới các câu vận dụng cao, Tần Lam đã giảng rất kỹ mấy dạng đề này. Tân Chỉ Lôi dừng bút, cũng là lúc hết giờ làm bài....Đúng như Tần Lam dự đoán, cầm kết quả trong tay, môi bất giác mỉm cườiTân Chỉ Lôi - Giải NhấtNam sinh 1 - Giải NhìNữ sinh 1 - Giải baTrương Hạo - Giải khuyến khích●●●Tiết học vừa bắt đầu, học sinh mới đã được giáo viên chủ nhiệm giới thiệu trước lớp. Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài buộc cao, đôi mắt to tròn đầy tinh nghịch. Vừa bước vào lớp, chưa kịp để giáo viên nói xong, cô ta đã bất ngờ chạy đến ôm chầm lấy Tân Chỉ Lôi-"Chỉ Lôi! Cuối cùng cũng tìm được cậu!"_Giọng nói ngọt ngào vang lên giữa lớp học yên tĩnh, thu hút toàn bộ ánh nhìnTân Chỉ Lôi cau mày, ánh mắt lạnh lẽo cúi xuống nhìn cô gái trong vòng tay mình. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng vẻ khó chịu nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh-"Buông ra!"Cô gái kia không có vẻ gì là muốn buông, ngược lại còn càng ôm chặt hơn, giọng làm nũng-"Không chịu! Bao lâu rồi cậu không gặp tớ, không nhớ tớ chút nào sao?"Cả lớp xôn xao, đặc biệt là đám nữ sinh đang ngồi gần đó, ánh mắt tràn đầy tò mò và ghen tị-"Cậu là ai???????"Tần Lam đứng trên bục giảng, nắm chặt bút trong tay, ánh mắt tối lại. Nàng vốn dĩ đã quen với việc có nhiều nữ sinh thích Tân Chỉ Lôi, nhưng lần này, nhìn cảnh cô gái kia bám chặt lấy cô trước mặt mình, nàng lại có cảm giác rất khó chịuTân Chỉ Lôi cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, gỡ tay cô gái kia ra, lùi về sau một bước, giọng lạnh băng-"Tôi không nhớ có quen cô"Cô gái kia chớp mắt đầy oan ức. -"Tớ là Đường Tịnh, cậu quên thật rồi sao? Trước đây chúng ta rất thân...từng ở chung nhà, từng đi chơi chung. Như một người nhà"-"....?"-"Chúng ta là bạn từ thở nhỏ!!! Cậu quên rồi, giận thật chứ"Không khí trong lớp trở nên im lặng sau khi Đường Tịnh nói ra điều đó. Tân Chỉ Lôi nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt sắc bén thoáng qua một tia không rõ cảm xúc-"Bạn thời nhỏ?"_Cô lặp lại, giọng điệu không quá thân thiết, cũng không quá xa lạĐường Tịnh mím môi, ánh mắt long lanh như thể đang trách móc-"Cậu thật sự quên rồi sao? Lúc nhỏ chúng ta còn chơi chung với nhau, ba tớ và ba cậu là bạn thân, cậu còn hứa sau này sẽ bảo vệ tớ cả đời"Tân Chỉ Lôi im lặng trong giây lát, rồi cười nhạt-"À, hóa ra là vậy!"Cô không phủ nhận, nhưng cũng chẳng tỏ ra quá nhiệt tình. Trong ký ức của cô, Đường Tịnh đúng là từng xuất hiện, nhưng đã nhiều năm không liên lạc. Đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ thân thiết như thế này, cảm giác có chút... không quenTần Lam đứng trên bục giảng, ánh mắt thoáng lạnh. Nàng lặng lẽ quan sát nét mặt của Tân Chỉ Lôi, trong lòng khó chịu không rõ nguyên nhân-"Được rồi, hai em về chỗ ngồi. Đường Tịnh, từ hôm nay em sẽ học ở lớp này, có gì không hiểu cứ hỏi bạn cùng bàn"_Giọng nàng vang lên, ngăn lại bầu không khí kỳ lạ giữa hai người kiaĐường Tịnh mỉm cười ngọt ngào, kéo tay Tân Chỉ Lôi-"Vậy tớ ngồi với cậu nhé?"Tân Chỉ Lôi không từ chối, cũng chẳng đồng ý, chỉ nhấc balo đặt sang một bên như ngầm chấp nhậnCả lớp càng thêm xôn xao. Đường Tịnh xinh đẹp, tính cách hoạt bát, bây giờ lại ngồi cạnh Tân Chỉ Lôi - một nhân vật nổi bật của trường. Tin đồn chắc chắn sẽ bùng nổ.Tần Lam nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ cắn môi. Trong lòng nàng có một cảm giác không tên, nhưng rất rõ ràng: Nàng không thích chuyện này một chút nàoGhen muốn nổ đom đóm mắt mà không làm gì được!!! Nàng tìm đến Lý Mộc trút giận●●●Suốt buổi học, Tần Lam không tập trung được. Nàng vô thức nhìn về phía cuối lớp, nơi Tân Chỉ Lôi và Đường Tịnh ngồi cạnh nhau. Đường Tịnh tỏ ra rất thân thiết với cô, thỉnh thoảng còn nghiêng người nói chuyện, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ. Còn Tân Chỉ Lôi thì vẫn vậy, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng không hề tỏ ra khó chịuTần Lam siết chặt bút trong tay"Là cô gái đó sao?"Nàng đoán chắc, người trong lòng của Tân Chỉ Lôi chính là Đường TịnhTần Lam không ngốc. Nàng chưa từng thấy Tân Chỉ Lôi để bất kỳ ai chạm vào mình như thế. Cô luôn giữ khoảng cách với người khác, nhưng lại để Đường Tịnh ôm ngay ngày đầu tiên gặp lại. Điều này không khỏi khiến nàng khó chịuTan học, khi mọi người vừa ra khỏi lớp, Tần Lam bước đến chặn trước mặt Tân Chỉ Lôi-"Em thích cô ấy sao?"_Nàng hỏi thẳngTân Chỉ Lôi nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc-"Chị đang nói gì vậy?"Tần Lam cười nhạt, cố che giấu cảm giác bực bội trong lòng. -"Không có gì. Nếu thích thì cứ theo đuổi đi, dù sao hai người cũng rất hợp"Tân Chỉ Lôi cau mày-"Chị quan tâm chuyện này làm gì?"Nàng sững lại, môi mím chặtĐúng vậy, nàng quan tâm chuyện này làm gì chứ?Nàng không thể trả lời đượcTân Chỉ Lôi vốn không muốn để tâm đến chuyện này, nhưng ánh mắt vừa rồi của Tần Lam khiến cô cảm thấy có gì đó không đúngNàng tức giận sao?Cô vừa bước ra khỏi lớp thì thấy bóng lưng Tần Lam rời đi, rõ ràng là có chút vội vàng-"Chị!"_Tân Chỉ Lôi gọi, bước nhanh về phía nàngTần Lam không dừng lại, càng bước nhanh hơn. Nhưng cô thì không dễ bị bỏ rơi như vậy-"Chị đang giận à?"_Cô đi song song bên cạnh, cúi đầu nhìn nàngTần Lam hít sâu, cố giữ bình tĩnh. -"Giận gì chứ? Chuyện của em, tôi không có quyền xen và."-"Vậy sao lại không muốn nhìn tôi?"Nàng im lặngNgay lúc này, một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau-"Chỉ Lôi, chúng ta cùng đi ăn trưa đi!"Tân Chỉ Lôi vừa quay đầu thì thấy Đường Tịnh đứng đó, vẻ mặt mong chờ. Tần Lam nhân cơ hội này bước nhanh đi, không muốn nghe thêm gì nữaTân Chỉ Lôi nhíu mày, nhìn theo bóng nàngĐường Tịnh kéo tay cô-"Đi thôi, tớ tìm được một quán ăn ngon lắm!"Cô rút tay ra, ánh mắt vẫn hướng về phía Tần Lam. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầuNàng… đang ghen sao?Cuối buổi học, khi sân trường đã thưa bóng học sinh, Tân Chỉ Lôi lặng lẽ bước về phía phòng giáo viênBên trong, Tần Lam đang thu dọn giáo án, mái tóc dài buông xuống che đi một phần gương mặt. Nàng có vẻ trầm lặng hơn bình thường, đôi mắt không còn tia sắc sảo như mọi khiCô đứng ngoài cửa một lúc, nhìn dáng vẻ ấy, khóe môi khẽ nhếch lên. Sau đó, cô bước vào, chậm rãi nhưng cố ý tạo tiếng động để thu hút sự chú ý của nàng-"Chị đang cố tình tránh tôi à?"Tần Lam thoáng khựng lại nhưng không quay đầu, chỉ tiếp tục sắp xếp tài liệu. Giọng nàng điềm nhiên-"Không có"Tân Chỉ Lôi hừ nhẹ một tiếng, đi thẳng tới bàn làm việc, tựa người vào đó, khoanh tay nhìn nàng-"Thật sao? Tôi cảm giác chị đang giận đấy"Tần Lam dừng một chút, nhưng vẫn không chịu đối diện với cô-"Em nghĩ nhiều rồi"Tân Chỉ Lôi nheo mắt, ánh mắt sắc bén quan sát nàng-"Chị ghét Đường Tịnh?"Lần này, nàng nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt-"Không có lý do gì để ghét"-"Vậy chị không thích tôi thân với cô ấy?"Tần Lam lặng người, bàn tay đang nắm chặt cuốn sách hơi siết lại-"Em thân với ai là chuyện của em"Câu trả lời của nàng khiến cô bật cười-"Nhưng chị lại không vui!"Tần Lam hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh nhưng không thể che giấu được cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Tân Chỉ Lôi chậm rãi tiến thêm một bước, cúi người xuống, khuôn mặt gần sát nàng hơnGiọng nói trầm thấp, hơi thở phả nhẹ bên tai nàng-"Chị ghen à?"Lồng ngực Tần Lam siết chặt, bàn tay vô thức siết chặt mép bàn. Nàng không dám ngước lên, cũng không có lời nào để phản bác. Tân Chỉ Lôi mỉm cười, ánh mắt sáng rực như vừa phát hiện một điều thú vịTần Lam ghen rất dễ thươngTần Lam lùi lại một bước, nhưng cô đã nhanh chóng chặn nàng lại, một tay chống lên tường, vây chặt không để nàng lùi thêm. Cả hai người chỉ cách nhau một khoảng không gian hẹp, không khí như ngưng đọng trong giây phút ấy. Tần Lam cảm nhận được hơi thở của Tân Chỉ Lôi gần đến mức có thể nghe thấy nhịp đập trong lồng ngực của mình-"Chị sẽ không thoát đâu"_Tân Chỉ Lôi nói, giọng cô vừa thấp vừa kiên định, như thể đang chơi một trò chơi mà nàng không thể từ chốiTần Lam cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, tuy nhiên, không đáp lại lời cô nói. Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng loạn nhịp-"Em nghĩ em có thể ép tôi sao?" Giọng nàng có chút bối rối, nhưng vẫn giữ được sự lạnh lùng của mìnhTân Chỉ Lôi nhẹ nhàng mỉm cười, môi cô gần như chạm vào tai Tần Lam khi cô đáp lại-"Không ép chị, làm sao hiểu được cảm giác của chị"Tần Lam có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô gần sát mình, nàng khẽ nín thở, không dám cử động. Cái không gian nhỏ bé ấy như đang khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, chỉ còn lại nhau, còn lại những cảm xúc đang cuộn trào-"Lam..." Tân Chỉ Lôi khe khẽ gọi tên nàng, như một lời thách thức nhưng lại đầy mềm mạiÁnh mắt nàng bất chợt liếc xuống đôi môi cô, và Tần Lam có thể thấy được sự chờ đợi trong mắt cô. Cả không gian giữa họ như tràn ngập sự căng thẳng cảm chưa được thẳng và tình thổ lộTần Lam muốn nói gì đó, nhưng tất cả dường như bị tắc nghẹn trong cổ họng. Cô vẫn đứng đó, nhìn nàng, và nhận ra rằng một khi đã bước qua vạch giới hạn này, mọi thứ sẽ không còn là những lời nói suông