[BHTT] [Cổ Đại] [Editting] Không Phụ Năm Xưa - Trường Cố
Chương 61: Xuất chinh Tây Vực
"Công chúa." Vinh Cẩn Du vừa hồi phủ, liền đi thẳng đến thư phòng Cố Tư Mẫn.Cố Tư Mẫn ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ sốt ruột chạy đến tìm mình, cười nói: "Sao? Cẩn Du hôm nay bị phụ thân gọi về Vinh Vương phủ hả ?" Từ khi thành thân tới nay, nàng cũng ít khi hồi Vinh Vương phủ, Vinh Vương gia hẳn cũng đã nhận thấy phần tình cảm này của nàng. Vinh Cẩn Du ngồi vào bên cạnh Cố Tư Mẫn, nói: "Đúng vậy, phụ thân là có chút việc muốn hỏi ta." Vinh Cẩn Du vừa nói vừa nắm tay Cố Tư Mẫn trêu đùa, ngắm nhìn."Chẳng lẽ . . . ?" Cố Tư Mẫn dừng một chút, nói: "Là bởi vì chuyện nàng cầu lệnh xuất chinh ?" Người thông minh quả nhiên là người thông minh, Vinh Vương gia có thể bo bo giữ mình nhiều năm như vậy, sao có thể là người tầm thường ?Vinh Cẩn Du khẽ gật đầu, vẫn cẩn thận thưởng thức tay Cố Tư Mẫn, nói: "Đúng vậy, ngài ấy đối với chuyện này rất kinh ngạc."Cố Tư Mẫn ngẩng đầu nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Đúng vậy, nếu là ta, ta cũng sẽ kinh ngạc, vậy ngài ấy ?"Vinh Cẩn Du nghe thấy Cố Tư Mẫn nghi vấn, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, thành thật nói: "Về chuyện này, nàng cái gì cũng không cần lo lắng, cũng không cần hỏi nhiều, ta tất nhiên là hướng về nàng. Điểm ấy, nàng không cần nghi ngờ."Nàng đã đoán được phụ thân rốt cuộc muốn xác nhận cái gì, cần gì phải hỏi lại nữa? Tâm ý của ta đối với nàng, nàng cũng không cần phải hoài nghi thêm nữa.Vinh Vương gia là muốn xác nhận tâm ý của Vinh Cẩn Du đối với Cố Tư Mẫn, hắn muốn xác nhận sự thay đổi của Vinh Cẩn Du từ sau đại hôn đến nay. Nếu Vinh Cẩn Du thật sự yêu thương Cố Tư Mẫn, như vậy hắn cũng sẽ buông tay mặc kệ, tùy ý các nàng quyết định. Không thể ngăn cản được, nhất là chuyện tình yêu, ai có thể ngăn được? Huống chi, bọn họ hiện tại vốn đã là vợ chồng, nếu việc đã đến nước này, không thể quay lại được nữa. Hắn hiện tại cũng chỉ mong rằng Cố Tư Mẫn có thể thật tình đối đãi với Vinh Cẩn Du, như vậy là đủ rồi.Vinh Cẩn Du với biểu tình cùng ngôn ngữ chân thành như vậy lại một lần nữa làm xiêu lòng Cố Tư Mẫn, Cố Tư Mẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vinh Cẩn Du, nhẹ nhàng nói: "Được, mai kia nếu phụ hoàng giao ra binh quyền, lui về ẩn cư, phụ hoàng e rằng sẽ muốn bức các vị Vương gia giao ra binh quyền. Đầu tiên chính là Triệu Vương cùng Lỗ Vương, hai vị Vương gia khác phái, sau đó sẽ từ từ đến các vị hoàng huynh, hoàng đệ của ta." Chờ đến khi chuyện trong nhà đều ổn thỏa, lúc đó mới đối phó với kẻ thù bên ngoài.Vinh Cẩn Du nhẹ giọng đáp lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Tư Mẫn không chớp mắt.Cố Tư Mẫn thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình, sắc mặt ửng đỏ, tựa vào ngực Vinh Cẩn Du, dùng ngữ khí mị hoặc mười phần, nói: "Cẩn Du hôm nay ở trên triều thật đúng là khí phách mười phần đấy."Nghe Hồ Tuấn truyền lại, hôm nay những lời nàng nói ra trên triều thật khiến cho ta kinh ngạc không ít. Vinh Cẩn Du, nàng cũng biết trong lòng nàng có ta thì trong lòng ta cũng có nàng giống như vậy, nàng có thể vì ta mà chấp nhận thân phận ăn chơi trác táng này, ta tất nhiên cảm động vô cùng.Hồ Tuấn này là một gã thái giám được Cố Tư Mẫn cài vào trong cung nắm phần lớn tin tức, được Cố Tư Mẫn đánh giá cao. Bất quá, Cố Tư Mẫn làm như vậy không phải vì muốn giám thị Cố Thần Dật cái gì, mà là vì muốn lưu lại nội ứng của mình trong cung để thuận tiện đối phó với nội ứng của các vị hoàng tử khác.Vinh Cẩn Du được mỹ nhân chủ động ngả vào lòng, đương nhiên rất cao hứng, vui tươi hớn hở nói: "A, thật cũng là giả, giả cũng là thật, giả giả thật thật, thật thật giả giả, đều chỉ là hư ảo mà thôi. Bọn họ nhất thời có thể bàn tán, nhưng khó mà đoán được đâu là thật hay giả." Với hình tượng thay đổi thất thường này của ta, bọn họ e rằng còn phải tự mình phỏng đoán thêm một đoạn thời gian nữa.Cố Tư Mẫn có chút ủ rũ, liền dùng giọng nói mềm nhẹ, nói: "Vậy cũng đúng."Vinh Cẩn Du thấy vậy, liền bế nàng trở về phòng, nhẹ giọng ở nàng bên tai, nói: "Ừm, vậy ngày mai chúng ta chờ thánh chỉ là được."--------------------Buổi sáng ngày thứ hai, sau giờ lâm triều, phủ Trường Nhạc Công chúa nhận được một đạo thánh chỉ."Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tín Vương Vinh Hải chiến công hiển hách, càng vất vả công lao càng lớn, vì nước vì quân trung tâm như một. Nay xét thấy tuổi tác đã cao, đặc chuẩn công thành lui thân*. Thái tổ hoàng đế từng phong thưởng Vinh môn tước vị kế thừa ba đời, theo lý nhi tử Vinh Cẩn Du sẽ tiếp nhận và kế thừa tước vị của phụ thân. Vì vậy, đặc phong Vinh Cẩn Du làm Vương, danh hào Khang Vương, khâm thử."*Đặc chuẩn công thành lui thân: đặc biệt cho phép người có công trạng lớn được lui về ở ẩn, nghỉ hưu sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ."Thần, Vinh Cẩn Du, tạ chủ long ân.""Khang Vương gia, chúc mừng chúc mừng, từ ngày hôm nay, ngài không còn là Vinh tiểu Vương gia nữa rồi. Phụ thân Tín Vương gia của ngài hẳn cũng cảm thấy vinh quang. Thánh Thượng còn ban thưởng một tòa đại phủ hào trạch cho ngài, bảng hiệu cũng là chính tay đương kim Thánh Thượng ngự bút đề tự 'Vinh Khang Vương phủ' đấy." Lý Hoàn một bên chúc mừng, một bên đem thánh chỉ đưa cho Vinh Cẩn Du, trên mặt hắn lúc này cũng tràn đầy ý cười. Người bên gối Trường Nhạc Công chúa, hắn há có thể không nịnh bợ một chút.Ha ha, 'Vinh Khang Vương gia', phụ hoàng là sợ ta tảo yêu* sao? Hay vẫn thật sự cho rằng ta yếu đuối bệnh tật? Vinh Cẩn Du thầm nghĩ, vừa chắp tay, lại làm động tác mời, cười nói: "A, đa tạ Lý công công, mời vào trong uống chén rượu nhạt."*Tảo yêu: chết trẻ, chết sớm vì tước vị và trách nhiệm mới quá nặng nề. Lý Hoàn hơi hơi khom người, khách khí nói: "Ai ~, không dám, lòng tốt của Vương gia chúng thần xin ghi nhận. Hôm nay chúng thần còn có việc, Thánh Thượng vẫn còn đang chờ chúng thần trở về phục mệnh, thật sự không thể trì hoãn được. Đành phải làm phiền ngài thay ta thỉnh an với Công chúa." Ai u, vấn đề xưng hô này, danh hiệu nhiều như vậy, cũng không biết nên xưng hô như thế nào nữa.Vinh Cẩn Du khẽ gật đầu, nói: "Được, ngài đi thong thả."Vinh Cẩn Du quơ quơ thánh chỉ trong tay, thở dài, thầm nghĩ: 'Thánh chỉ này, như thế nào lại có cảm giác nặng trĩu.'Giọng nói Cố Tư Mẫn từ xa truyền đến: "Quả nhiên hôm nay phụ hoàng nhất định sẽ hạ hai đạo thánh chỉ."Lý Hoàn mới vừa đi, Vinh Cẩn Du vẫn còn đang suy nghĩ về sức nặng của thánh chỉ trong tay, Cố Tư Mẫn liền từ phía sau uyển chuyển như hoa lay liễu động, từng bước thướt tha mềm mại tiến tới.Quả nhiên, hôm nay trong triều đình, đầu tiên là Vinh Hải thỉnh lui, danh hiệu Vinh Vương gia để Vinh Cẩn Du thừa kế, Vinh Hải giao ra binh quyền. Vinh Cẩn Du tuy là kế thừa chức vị của phụ thân, chưởng quản binh mã. Nhưng Tín Vương gia vẫn còn tại, tước vị Vương gia này chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Rồi sau đó, Cố Thần Dật liền điều động binh mã của Triệu Vương cùng Lỗ Vương, cho dù phiên vương không chịu giao ra binh quyền, dù sao chuyện xảy ra bất ngờ, hiện tại bọn họ cũng không có năng lực phản kháng. Nếu không giao chính là kháng chỉ không tuân, Lỗ Vương giữ trung lập tự bảo vệ mình, Triệu Vương thế lực đơn độc, không có viện trợ, cũng chỉ đành phải giao quyền. Vì vậy, thật sự là hạ hai đạo thánh chỉ.Vinh Cẩn Du như thể đang trút bỏ một gánh nặng đè nén bấy lâu, khẽ thở phào thật mạnh một tiếng.Lúc này, Sở Lưu Tô cùng Lục Nhiễm Trần lại cầm hành lý đi tới, nói: "Công chúa, có thể xuất phát."Cố Tư Mẫn gật đầu, nói: "Được."Vinh Cẩn Du nghe thấy các nàng nói muốn xuất phát, cả kinh nói: "Xuất phát? Mẫn Nhi là muốn đi đâu ?"Lục Nhiễm Trần thấy Phò mã kinh ngạc, xen mồm nói: "Đi Tây Vực."Vinh Cẩn Du mấp máy môi, nhìn về phía Cố Tư Mẫn, nói: "Tây Vực? Không phải ngày mai mới đi sao ?"Cố Tư Mẫn cố ý không nhìn tới dáng vẻ kia của nàng, tránh đi ánh mắt nàng vờ như không nhìn thấy, nói: "Ngày mai nàng xuất phát còn chúng ta thì hôm nay liền xuất phát, ngay bây giờ."Vinh Cẩn Du mấp máy môi như cũ, nói: "Khụ, sao có thể được ?"Cố Tư Mẫn thấy nàng như thế, còn thật lòng nhìn nàng, nói: "Ừm, ta muốn đi trước một bước, đi Tây Vực phải qua được Ngọc Môn Quan, từ Trường An đến Ngọc Môn Quan cần nửa tháng lộ trình."Vinh Cẩn Du vừa nghe thấy từ Trường An đến Ngọc Môn Quan cần nửa tháng lộ trình, Mẫn Nhi nói như vậy, chẳng phải là nửa tháng sau mới có thể gặp lại? Liền vội vàng nói: "Lâu như vậy? Mẫn Nhi sẽ không phải là muốn đi Ngọc Môn Quan chờ ta đi ?""Chuyện đó . . ." Cố Tư Mẫn chần chờ, ngừng một chút nói: "Ta ở Đôn Hoàng chờ nàng, từ đây xuất phát, bảy ngày là đến."Vinh Cẩn Du nhíu mày, khóe miệng run rẩy, còn tựa như bất mãn, nói: "Bảy ngày ?"Cố Tư Mẫn thấy nàng như vậy, cười nói: "Ở Đôn Hoàng."Xem ra không thể cò kè mặc cả được nữa, Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ, nói: "Thôi được rồi, vậy tại sao không đến Dương Quan ?"Cố Tư Mẫn lại nói: "Dương Quan cùng Ngọc Môn Quan cách nhau không xa, đều giống nhau. Chẳng qua là, chúng ta lần này định đến Lan Lăng, đi qua Ngọc Môn Quan sẽ gần hơn một chút."Vinh Cẩn Du lại kinh ngạc, nói: "Lan Lăng ?" Không phải muốn đi đánh giặc sao? Tại sao lại đi Lan Lăng? Vậy đến lúc đó nếu năm mươi vạn đại quân tới gần Lan Lăng, người Lan Lăng sẽ nghĩ như thế nào ?Đến lúc đó rồi nói sau với nàng đi, dù sao từ Đôn Hoàng đến Ngọc Môn Quan cũng phải mất bảy ngày, có thể sẽ có thời gian. Cố Tư Mẫn lại giải thích, nói: "Đúng vậy, hiện tại lộ tuyến vẫn chưa thể tiết lộ. Đến lúc đó, chúng ta ở Đôn Hoàng hội hợp ta sẽ kể cho nàng nghe."Vinh Cẩn Du nhìn chằm chằm vào mặt Cố Tư Mẫn, kéo tay nàng, vẻ mặt không tình nguyện, nói: "Được rồi, bây giờ phải đi sao ?"Cố Tư Mẫn vô cùng khẳng định gật đầu, nói: "Ừm."Vinh Cẩn Du nắm chặt tay nàng không buông, vô lại nói: "Vậy, nếu không nàng lại đây uống trước chén trà đi, để ta nhìn nàng thêm một lúc."Vinh Cẩn Du không còn cách nào, chỉ đành kéo dài thời gian, nhìn nàng nhiều hơn một chút.". . . . . ." Cố Tư Mẫn thấy nàng như vậy, nếu như biết trước sẽ không nói với nàng, cứ để lại thư tín là được. Cố Tư Mẫn không nói gì, do dự một chút, nói: "Được rồi."------------------------------"Vinh, Cẩn, Du!" Cố Tư Mẫn chán nản, nhíu mày, thấp giọng cả giận nói: "Nửa canh giờ rồi, không thể lại trì hoãn."Người này cứ như vậy, ngồi bất động, nhìn chằm chằm ta nửa canh giờ, sao lại có cảm giác, ánh mắt kia của nàng chính là đang tính kể cái gì đó ?"Khụ, hừ hừ hừ hừ hừ hừ." Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn thấp giọng mắng nàng, liền bắt đầu chơi xấu, thở dài than vãn, rầu rĩ.Cố Tư Mẫn thấy nàng vô lại, vẻ mặt đầy hắc tuyến, đứng dậy nói: "Ta đi đây.""Khoan đã !" Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn thật sự muốn đi, lập tức kêu nàng lại.Cố Tư Mẫn xoay người, nghi vấn: "Hửm ?"Vinh Cẩn Du vẻ mặt thẹn thùng nhăn nhó, nói: "Vậy, ta xướng thủ khúc cho nàng nghe, nghe xong rồi hẳn đi." Ai, hiện tại xem ra Mẫn Nhi phải đi trước là điều không thể tránh, chẳng lẽ nàng muốn đi trước an bài chuyện gì ?"Được rồi."Cố Tư Mẫn bất đắc dĩ gật đầu, đành phải lại ngồi xuống nghe, ai bảo thủ khúc của Vinh Cẩn Du nàng cũng rất thích. Bất quá nàng thật ra hy vọng rằng bây giờ nàng ấy đừng xướng thủ khúc buồn nôn, như thế còn có thể giữ được chút thể diện.Khúc nhạc vừa vang lên, thật vui mừng đến mức ngay cả Sở Lưu Tô luôn lãnh đạm cũng đều nhịn không được lên tiếng, nói: "Đúng là một thủ khúc vui mừng." Lục Nhiễm Trần cũng gật đầu, phụ họa nói: "Đúng vậy, ta vốn cho rằng sau khi Công chúa đi rồi Phò mã sẽ rất khó vượt qua, một bộ dáng lưu luyến không rời, nhưng hiện tại nghe khúc vui mừng này, chẳng lẽ còn muốn chúc mừng sao ?"Lục Nhiễm Trần cũng không ngờ tới, nàng vốn là nghĩ rằng Phò mã sẽ xướng thủ khúc đau thương. Không nghĩ tới từ khúc kế tiếp của Vinh Cẩn Du hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người bất ngờ.Vinh Cẩn Du khảy đàn, biểu tình khoa trương, một tay đung đưa trên không trung theo điệu nhạc, bắt đầu xướng: "Đưa em ra khỏi thôn nhỏ, có lời muốn gửi gắmMặc dù hoa đã nở khắp nơi, ven đường là hoa dạiNhưng em đừng ngắt lấyHãy nhớ tình tôi, nhớ yêu thương tôiNhớ rằng tôi vẫn đang đợi emTôi đang chờ em quay vềĐừng bao giờ quên tôi, đừng bao giờ quên tôi.""Phốc . . ." Kết quả chính là Công chúa đang uống nước hoàn toàn không giữ được hình tượng, hoa hoa lệ lệ đem nước đều phun hết ra ngoài. Lục Nhiễm Trần cùng Sở Lưu Tô bên cạnh cũng bị kinh ngạc sửng sờ ở tại chỗ. Há hốc miệng, biểu tình rối rắm, đến mức cằm như sắp rơi xuống."Khụ, khụ, khụ khụ." Hành động vừa rồi của Vinh Cẩn Du khiến Cố Tư Mẫn hoảng sợ vạn phần, ho đến mức nói không nên lời.Vinh Cẩn Du nhanh tay lẹ mắt chạy tới, vẻ mặt đau lòng vỗ vỗ lưng Cố Tư Mẫn, hỏi: "Mẫn Nhi ~, nàng sao vậy ?"Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn ho khan không ngừng, một mạch chạy đến, lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi.Đây là thể loại khúc gì vậy? Vinh Cẩn Du, cái câu hoa dại ven đường đừng ngắt hẳn là muốn công đạo với ta đúng không? Cố Tư Mẫn thật vất vả nhịn xuống ho khan, lập tức hỏi: "Khụ, xướng xong rồi ?"Vinh Cẩn Du nhất thời không kịp phản ứng, thật tự nhiên đáp: "Xong rồi.""Vậy ta đi đây." Cố Tư Mẫn vừa nghe nàng nói xong, ngay lập tức đứng dậy, vội vã đi ra ngoài phủ, vẻ mặt rối rắm. Cũng không biết là bởi vì bất đắc dĩ hay là bởi vì nghẹn cười mà vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, còn có chút quỷ dị dữ tợn, người không biết tình huống thoạt nhìn còn tưởng là đã xảy ra chuyện lớn gì.Lục Nhiễm Trần cùng Sở Lưu Tô thấy Công chúa vội vã ra cửa, trong lúc nhất thời còn chưa kịp thầm oán Phò mã từ ngữ thô tục cũng chạy vội theo sau.Lãnh Hạo Dạ cùng Tập Nghị ở ngoài cửa đã sớm giá xe ngựa chờ lâu, nhóm người Công chúa vừa lên xe, bọn họ nhanh chóng chạy đi. Tốc độ này của bọn họ giống như hổ báo săn mồi, chạy trối chết, làm cho Vinh Cẩn Du mất mát hơn nửa ngày.------------------------------Sáng sớm hôm sau, ở Lạc Nhật đình ngoài thành Tây Môn, tam quân chờ phân phó, không ngờ lúc này Dương Kỳ Nhạc lại chạy đến.Dương Kỳ Nhạc thúc ngựa tới, nói: "Cẩn Du."Vinh Cẩn Du thấy Dương Kỳ Nhạc đeo bọc hành lý trên lưng, có chút nghi hoặc, hỏi: "Kỳ Nhạc? Ngươi đây là ?"Dương Kỳ Nhạc xuống ngựa, đem bọc hành lý đặt trên lưng ngựa, nói: "Ta đã bẩm báo Thánh Thượng để cùng tùy quân xuất chinh.""Ừm." Vinh Cẩn Du vừa đáp ứng xong, ngẫm lại hình như có chút không thích hợp, lập tức nghi hoặc, hỏi: "A? Cùng nhau? Tùy quân xuất chinh ?"Dương Kỳ Nhạc gật đầu, khẳng định đáp: "Đúng vậy."Thời điểm Dương Kỳ Nhạc đang chuẩn bị giải thích nguyên nhân, có tướng sĩ đi đến báo lại canh giờ.Một tên Tham tướng* tiến đến hành lễ, nói: "Tướng quân, canh giờ đã đến, ba quân tướng sĩ đều đang chờ lệnh, chúng ta nên khởi hành."*Gần giống như chức Tham mưu trưởng trong QĐNDVN hiện nay."Được, xuất phát." Trì hoãn canh giờ xuất chinh là điều không nên, Vinh Cẩn Du cũng quản không được Dương Kỳ Nhạc, nàng ra lệnh một tiếng, đội ngũ bắt đầu khởi hành, nàng lại quay đầu nhìn vào mắt Dương Kỳ Nhạc, nói: "Kỳ Nhạc nếu muốn cùng nhau hành quân đánh giặc, chúng ta lên đường rồi nói sau."Đại đội nhân mã, năm mươi vạn đại quân, chậm rãi xuất phát. Cùng lúc đó, trong phủ Tả tướng Lý Trung Phụ ngược lại bồi hồi không ngừng, đứng ngồi không yên.------------------------------Thánh Thượng xét xử không ít đại thần, không chỉ riêng người của hắn, cũng có của thế lực khác, nếu Thánh Thượng muốn đối phó ta, vì sao không trực tiếp tìm cơ hội giáng tội cho ta cơ chứ? Lý Trung Phụ cúi đầu trầm tư, lẩm bẩm: "Thánh Thượng rốt cuộc là có ý gì ?"Lý Trung Phụ liên tục nhiều ngày vẫn thật sự không đoán được tâm tư Cố Thần Dật, ngay thời điểm hắn trăm mối ngổn ngang không thể lý giải, lúc này, lại có khách nhân đến thăm.Một tên hạ nhân vội vàng chạy đến, hành lễ, nói: "Lão gia, có một vị thiếu niên cầu kiến."Lý Trung Phụ thầm đoán, ngoài miệng lại hỏi: "Sao? Người nào ?"Hạ nhân đáp: "Vị kia chưa nói, chỉ nói là có chuyện quan trọng muốn đàm đạo với ngài." Vị thiếu niên kia thoạt nhìn dáng vẻ rất kiêu ngạo.Là người nào đây? Thiếu niên? Liệu có phải là người của hoàng tử? Lý Trung Phụ đứng dậy, nói: "Vậy, để hắn ngồi ở đại sảnh chờ ta."Thiếu niên kia vừa tới, liền cúi đầu hành lễ, nói: "Lý Thừa tướng."Lý Trung Phụ tinh tế đánh giá hắn một lượt rồi mới nói: "Vị công tử này, ngươi là ?"Vị thiếu niên kia ngạo khí ngất trời, nói: "Ta là ai, ngài không cần phải biết, ngài chỉ cần biết rằng ta đại diện chủ tử nhà ta đến đây cùng ngài liên lạc là được."Lý Trung Phụ nghe hắn nói chủ tử của mình, chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Vậy, chủ tử nhà ngươi là . . . ?"Thiếu niên kia nhìn thoáng qua Lý Trung Phụ, nói: "Chủ tử nhà ta ngài không cần hỏi, cũng không cần đoán, đến thời gian thích hợp ngài tự nhiên sẽ biết."Lý Trung Phụ thấy hắn đối với mình vô lễ bất kính, lạnh giọng hừ nói: "Hừ ~, rốt cuộc ngươi là người của chủ tử nhà ngươi, hay là một cao nhân thế ngoại bất thành* ?"*Bất thành ở đây ám chỉ việc khó hoàn thành một việc gì đó hoặc là sự thiếu hiểu biết, thiếu lễ độ.Thiếu niên không để tâm đến lời Lý Trung Phụ, vẫn giữ thái độ thản nhiên, không chút nao núng, nói: "Thế ngoại cao nhân thì chưa dám nhận, những cũng không phải là người tầm thường."Lời nói của Lý Trung Phụ đã có chút khinh thường, nói: "Sao? A ~, vậy hôm nay công tử đến đây là vì chuyện gì ?"Nói đến đây, vị thiếu niên kia mới lại nhìn Lý Trung Phụ, nói: "Tả tướng những ngày gần đây ở trong triều không được thuận lợi ?"Chẳng lẽ người này thật sự là người trong triều đình hay là người của một vị hoàng tử nào đó? Ta đường đường là quan viên đứng đầu, còn có quan viên nào dám đến nói chuyện với ta như thế? Lý Trung Phụ thầm đoán nhưng ngoài miệng vẫn thắc mắc hỏi: "Ngươi, ngươi làm sao biết được ?"Hừ, Lý Trung Phụ, ngươi tốt nhất đừng có mà không biết điều. Thiếu niên kia cười lạnh, nói: "Ở Đại Minh này, chưa từng có chuyện gì chúng ta muốn biết mà không thể tra ra."Người có thể đối với đại sự triều đình nắm rõ trong lòng bàn tay như thế, tất nhiên không phải là người thường. Lý Trung Phụ cả kinh, hỏi: "Vậy, ngươi có ý gì ?"Vị thiếu niên kia nhìn thẳng vào mắt Lý Trung Phụ, nói: "Đương nhiên là đồng tâm hiệp lực, cùng chung mối thù. Ngài đơn giản là muốn quyền lực cùng địa vị, chỉ cần chúng ta hợp tác, mọi chuyện đều sẽ dễ dàng, mỗi bên đều đạt được mong muốn, như thế chẳng phải rất tốt sao ?" Lý Trung Phụ, ngươi còn có cái gì mà phải do dự? Đây không phải là những gì ngươi muốn đó sao ?Lý Trung Phụ suy nghĩ, do dự hỏi: "Vậy, chủ tử ngươi là muốn cái gì ?" Quyền lợi, địa vị cũng không xem ở trong mắt. Như vậy chẳng lẽ thứ hắn khao khát là ngôi vị hoàng đế ?Vị thiếu niên kia đứng dậy, nói: "Cái này không nhọc ngài lo lắng.". Hắn dừng một chút, lại nói: "Đương nhiên, sẽ không có xung đột với ngài."Lý Trung Phụ có chút động tâm, nhìn hắn, hỏi: "Vậy chúng ta hợp tác như thế nào ?"Hợp tác như thế nào? Đương nhiên là ngươi phải nghe theo chúng ta phân phó Lý Trung Phụ, đây chính là cơ hội tốt. Thiếu niên kia cười cười, nói: "Ngài nghe theo chúng ta phân phó, phải làm như thế nào, chủ tử tự khắc sẽ hạ lệnh."Lý Trung Phụ nghe hắn nói xong, cười nói: "A ~, các ngươi sao có thể chắc chắn rằng ta sẽ nhất định cam nguyện hợp tác với các ngươi đây ?" Nếu ta nghe theo chủ tử ngươi phân phó, như vậy, người nọ chẳng phải là cũng biến thành chủ tử của ta ?Vị thiếu niên kia cũng cười, nói: "Tả tướng, ngài là người thông minh, tứ cố vô thân, 'được chim quên ná, đặng cá quên nơm' là tư vị gì, sẽ không thể không biết, đúng không ?"*Được chim quên ná, đặng cá quên nơm: ám chỉ sự phản bội, vong ân bội nghĩa.Lý Trung Phụ một đường có thể đi lên được địa vị bây giờ, có bao nhiêu đau khổ chua xót mà hắn chưa từng nếm trải qua? Chủ tử nói rất đúng, người này không có quyền lợi sẽ muốn quyền lợi, một khi có quyền lợi thì sẽ khó lòng buông tay. Bây giờ nếu tước đi quyền lợi của người này, vậy điều đó chẳng phải khác gì khiến hắn sống không bằng chết sao ?Hừ, mặc kệ chủ tử của ngươi là ai, hắn muốn cái gì, ta hiện tại chỉ cần giữ vững địa vị của ta, về sau, việc này khó mà nói trước được. Lý Trung Phụ bước đi vòng vòng mấy lần, lại tựa như suy nghĩ lợi hại trong chuyện này mới quyết định đồng ý, nói: "Được, chúng ta hợp tác."Lý Trung Phụ nói cho cùng cũng là một người đa mưu túc trí, ngoài miệng đáp lời nhưng thật sự là đang chờ tình huống sau này rồi mới cân nhắc lợi hại.-------------------------Bên trong một gian phòng thanh nhã yên tĩnh, bên cửa sổ xuất hiện một tố y nữ tử phan tấn mang thắt lưng tối màu. "Thuộc hạ, tham kiến chủ tử." Vị thiếu niên vừa rồi trong phủ Thừa tướng còn ngạo khí ngất trời lúc này lại là vẻ mặt ngưỡng mộ, cung kính.Nữ tử dáng vẻ duyên dáng, nói: "Ừm, sự tình thế nào rồi ?""Lý Trung Phụ đã đáp ứng cùng chúng ta hợp tác." Vị Sở Đông kia vẫn cung kính quỳ trên mặt đất trả lời.Nữ tử khẽ gật đầu, nói: "Ừm, vậy là tốt rồi." Lý Trung Phụ, Cố gia, hiện tại sóng yên biển lặng, sau khi sóng gió ập đến sẽ đối phó như thế nào đây ?Sở Đông thấy chủ tử không nói gì, hỏi: "Chủ tử hiện tại có chuyện gì cần an bài cho hắn không ?"Nàng kia nghĩ nghĩ rồi nói: "Tạm thời không có, ngươi cứ kêu hắn bồi dưỡng quan viên địa phương một chút là được."Hiện tại Minh quốc vẫn còn thâm căn cố đế [vững mạnh], chỉ cần chờ nó chậm rãi tan thành mây khói là được. Bất quá đại thần triều đình, trên không thể khuông chủ*, dưới lại không quan tâm đến lợi ích của dân, chỉ biết ngồi không ăn bám, vậy triều đình này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa ?*Khuông chủ: giúp đỡ, bảo vệ hoàng đế. Sở Đông nghi hoặc, hỏi: "Vâng, chủ tử đây là muốn mở rộng thế lực của hắn ?" Nàng kia gật đầu, nói: "Hai hổ tranh nhau, chắc chắn sẽ có một bên bị thương, hắn có thế lực lớn, có khả năng đối kháng với Cố gia. Chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát, chờ họ hạc trai ngọc tranh chấp, sau đó ta sẽ ngồi ngư ông đắc lợi." Ta có thể lợi dụng thế lực của Lý Trung Phụ để đấu với Cố gia, thao túng từ phía sau như vậy không phải càng thú vị hơn sao ?"Vâng, thuộc hạ đã hiểu." Sở Đông lên tiếng trả lời, sau đó đứng dậy rời đi.Thấy Sở Đông đi ra ngoài, nữ tử tư sắc thiên nhiên xoay người lại, trên dung nhan nhất mạo khuynh thành kia lại xẹt qua vẻ trầm ngâm cùng chút u sầu. Tựa như có vô tận ưu sầu, phiền nhiễu bao trùm lấy nàng.---------------Hết chương 61---------------Tác giả có lời muốn nói:Nhớ lại những lúc nghe Đặng Lệ Quân hát, thoáng cảm thấy có chút khôi hài.