[BHTT] [Cổ Đại] [Editting] Không Phụ Năm Xưa - Trường Cố

Chương 60: Hùng cứ hổ trĩ



*Hùng cứ hổ trĩ: Gấu chiếm đóng, cọp đứng sừng sững.

-------------------------------

Ngày thứ hai thượng triều, quả nhiên Thánh Thượng liền đề cập đến chuyện xuất chinh Tây Vực, muốn các đại thần đề cử chọn người xuất chinh. Không chỉ như thế, trên triều còn đề cập danh sách những quan viên do đại thần tố giác khi trước, cách chức điều tra năm vị đại thần cùng hạ cấp phẩm giai quan chức không dưới vài chục quan viên. Mẫn Nhi nói triều đình sẽ có thay đổi, thì ra là như thế.

"Hình Bộ Thị Lang - An Chiêu Nhân, Lễ Bộ Thị Lang - Phùng Quảng Tùng, Lại Bộ Thị Lang - Lâm Phi, Hộ Bộ Thị Lang - Thôi Hải Điền, Binh Bộ Thị Lang - Vũ Văn Quang Đức, năm người quyền cao chức trọng lại cấu kết lẫn nhau làm việc thiên tư trái phép, đã thẩm tra, tội không thể tha. Hiện phán xử trảm lập tức hành quyết, tức khắc bắt giam, đến canh ba buổi trưa ngày mai Tả Tướng Lý Trung Phụ giam trảm, hành hình."

"Hoàng thượng, thần bị oan, thần bị oan." Các vị quan bị điểm tên lập tức quỳ xuống đất hô to oan uổng, hơn nữa mỗi người bọn họ đều nhìn về phía Tả Tướng Lý Trung Phụ, khẩn cầu hắn cầu tình với Thánh hượng.

Lúc này, Lý Hoàn vung phất trần, quát: "Người đâu, kéo xuống."

Lý Trung Phụ thấy vậy, bước ra nói: "Hoàng thượng, các vị đại nhân này công lao càng lớn càng vất vả, không tránh khỏi sai lầm. Mong Thánh Thượng khai ân, rộng lòng tha thứ."

Lý Trung Phụ lập tức cầu tình với Thánh Thượng, những người này đều là quan viên vây cánh do một tay hắn đề bạt lên, hắn tất nhiên muốn bảo trụ bọn họ, không kịp ngẫm lại nguyên nhân liền mở miệng cầu tình.

"A? Lý tướng là muốn cầu tình cho bọn họ sao ?" Cố Thần Dật nhẹ giọng hỏi lại, dừng một chút, lại đột nhiên tức giận quát: "Việc này đã nhiều lần kiểm chứng, e rằng đã rõ ràng, chẳng lẽ trẫm chấp chính không minh xét? Hay là các vị Tuần Sát quan viên cố ý vu hãm bọn họ sao ?"

Hừ, Lý Trung Phụ, trẫm hiện tại không làm gì ngươi cũng không có nghĩa là trẫm sẽ không làm gì được ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi ở trong triều đình kéo bè kết phái, mưu lợi riêng làm rối kỉ cương mà trẫm không biết. Hừ, trẫm lưu lại ngươi bởi vì ngươi vẫn còn tác dụng.

Lý Trung Phụ thấy Thánh Thượng tức giận, lập tức quỳ xuống dập đầu, nói: "Hoàng Thượng, thần không phải có ý này, chư vị đại thần,..." Lý Trung Phụ còn chưa dứt lời, Cố Thần Dật lại lạnh giọng nói: "Trẫm ý đã quyết, việc này không được nhắc lại nữa, nếu như có người cầu tình, đều cách chức điều tra."

"Ngô hoàng anh minh."

Các đại thần thấy Thánh Thượng đã định án, còn nói nếu như có người cầu tình đều cách chức điều tra. Nghe lời ấy xong không còn ai dám nhiều lời, đều nhất trí quỳ xuống ca tụng tâng bốc.

Nhưng bọn họ trong lòng không khỏi trở nên sợ hãi, Thánh Thượng đột nhiên điều tra phần lớn quan viên, phẩm giai quan chức lại cao thấp bất đồng, là có ý gì? Trong khoảng thời gian ngắn trên dưới triều đình lòng người hoảng sợ, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Mặc dù công tâm là thượng sách; Thắng lợi nhờ công phạt là trung sách; Còn công kiêm là kết hợp giữa thượng và trung, mượn lực và dùng lực thận trọng. Một chiêu công tâm, huy lực này dùng thật đúng là đúng lúc, thế lực Lý Trung Phụ nhiều năm nuôi dưỡng lập tức liền tan rã.

Tiếp theo lại có quan viên cấp bậc trên dưới bất đồng bởi vì tội danh mưu lợi riêng làm rối kỉ cương từng người đều bị trục xuất, lưu đày, thế lực trong triều của Lý Trung Phụ bắt đầu thay máu.

Im lặng một lúc lâu, Cố Thần Dật mắt lạnh đảo qua đám người liên can đang cúi người chờ đợi phía dưới, rồi mới đưa mắt dừng trên người Vinh Cẩn Du, nói: "Các vị khanh gia còn chuyện gì quan trọng cần thượng tấu không ?" Vinh Cẩn Du, lúc này ngươi cũng nên xung phong nhận việc.

Lúc này, Vinh Cẩn Du chưa động, Triệu Vương lại đi ra, thi lễ, nói: "Thần thỉnh tấu, nhi tử Lâm Ức Kiệt của thần tuổi trẻ anh dũng, chính trực vì nước dốc sức nhiều năm, Thánh Thượng lại có ý Tây chinh, thỉnh Thánh Thượng ân chuẩn xuất chinh Tây Vực đền nợ nước."

Cố Thần Dật nghe Triệu Vương thượng tấu, hơi nghiêng đầu ra hiệu, Lý Hoàn liền lên tiếng: "Lâm Ức Kiệt nghe chỉ."

Lâm Ức Kiệt ở ngoài điện nghe thấy truyền hắn, lập tức nhanh chóng chạy vào, quỳ xuống dập đầu, nói: "Thảo dân, quỳ nghe tuyên đọc."

"Nay biết Lâm Ức Kiệt tuổi trẻ anh dũng, tư đồ hiệu quốc*. Đặc phong Nhân Dũng Giáo uý, tư chức tiên phong, ít ngày nữa theo quân xuất chinh, khâm thử."

*Tư đồ hiệu quốc: có trách nhiệm, tài năng cống hiến cho quốc gia.

"Thần, tạ chủ long ân." Lâm Ức Kiệt không kìm được vui mừng, vội vàng dập đầu tạ ơn.

Phụ tử Triệu Vương tạ ân xong liền lui sang một bên.

Vinh Cẩn Du lại ở trong lòng hừ lạnh: 'Là cửu phẩm, a, Lâm Ức Kiệt ngươi cũng chỉ có giá trị thế này. Xem ra Triệu Vương vẫn là tà tâm không chết, chẳng lẽ hắn muốn tìm chỗ dựa sao? Cầu cho con mình một quan nửa chức, ngươi còn trông cậy vào tài cán của hắn sẽ làm rạng rỡ tổ tông Lâm gia ngươi sao? Chút suy nghĩ này của ngươi, phụ hoàng lại há có thể không biết.

Cố Thần Dật vừa rồi đặt câu hỏi thấy Vinh Cẩn Du không phản ứng, lại để cho Triệu Vương chiếm được tiện nghi, hỏi tiếp: "Lần này xuất chinh Tây Vực các khanh cảm thấy người nào có thể đảm nhận trọng trách này ?"

Lúc này, trong khi mọi người còn đang cân nhắc, không đợi người khác trả lời, Vinh Cẩn Du bước ra khỏi hàng, hơi cúi đầu nói: "Thần bất tài, nguyện lãnh binh xuất chinh Tây Vực."

Lý Trung Phụ nghe Vinh Cẩn Du nói lời ấy cũng lập tức bước ra khỏi hàng, thi lễ nói: "Thánh Thượng, thần cảm thấy Hộ Bộ Thượng Thư tuổi vẫn còn nhỏ, lại không có kinh nghiệm thực chiến, đối với chuyện hành quân đánh giặc không đủ kinh nghiệm, theo lý Thánh Thượng vẫn nên phái vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến, vừa đánh một trận đã thắng, thần tiến cử tướng quân tiền phong doanh Lý Dám làm tướng, nhất định sẽ một kích đánh tan địch."

Lúc này Tả tướng Lý Trung Phụ lại phản đối, Lý Dám cũng là người của hắn, hiện tại xuất chinh Tây Vực, nếu đắc thắng đương nhiên có thể mượn cơ hội đề bạt. Cho dù thua cũng có thể nắm binh quyền.

Vinh Cẩn Du nghe thấy Lý Trung Phụ phản đối, nhíu mày, khinh thường liếc nhìn hắn một cái, nói: "Sơn mộc, tự mình mọc lên; Đèn sách, tự mình tìm kiếm. Quế có thể dùng, thì cứ tận dụng; Tài nguyên có thể dùng, thì cứ khai thác. Mọi người đều biết dùng những thứ hữu ích, nhưng lại không biết tận dụng những thứ vô dụng. Vì vậy, ngài làm sao biết ta cũng vô dụng ?"

Lý Trung Phụ, quyền vị của ngươi không đủ lớn? Hay là quan vị không đủ cao? Thế nhưng lòng tham lại không đáy. Bây giờ còn muốn ngăn cản đường đi của ta, chờ sau này có thời gian ta sẽ phế ngươi trước tiên.

Lý Trung Phụ nghe thấy Vinh Cẩn Du hỏi lại hắn, không biết nên đáp lại thế nào, đành phải dời đề tài, nói: "Vinh đại nhân, Lý tướng quân cả đời ngồi trên lưng ngựa, trên biết trời, dưới biết được lòng dân, bên ngoài nắm rõ tâm lý địch, hành quân đánh giặc đều không phải là lý luận suông, ngài cần phải suy nghĩ thấu đáo."

Hừ, Vinh Cẩn Du, tiểu hài tử miệng còn hôi sữa ngươi, bệnh còn ra vẻ muốn xuất chinh đánh giặc. Ngươi cư nhiên còn dám vô lễ với lão phu, trong triều gây khó dễ cho ta, lão phu không thèm so đo với ngươi, hừ, món nợ này chờ ngày sau chúng ta thanh toán.

Vinh Cẩn Du không để ý tới lời nói của Lý Trung Phụ, nói tiếp: "Chân thành mới thật sự là điều quan trọng. Không chân thành, không thể lay động lòng người, thần cam tâm nhận trọng trách này. Thần nghĩ rằng chỉ cần tránh đi nhuệ khí, đánh một cách thận trọng thì sẽ có thể dập tắt ngọn lửa trước khi cháy lan ra đồng cỏ. Thần tất nhiên là dẫn quân mở đường trên núi, bắt cầu vượt sông, quân ta nhất định có thể bách chiến bách thắng, công lao đều được khắc ghi."

Vinh Cẩn Du lúc này khí phách bộc lộ làm cho quan viên ở đây đều trở nên chấn động, bọn họ đều nghe nói qua sự tình của Vinh Cẩn Du, vẫn đều nghĩ rằng Vinh Cẩn Du chính là một tên ma ốm vô dụng, ăn chơi trác táng chẳng qua là dựa vào Trường Nhạc Công chúa và Vinh Vương gia. Nhưng hôm nay khí thế này của nàng ngược lại làm cho bọn họ không rõ đâu là thật, đâu là giả, cũng nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Cố Thần Dật nghe xong cuộc đối thoại của hai người, mỉm cười nói: "A? Xem ra Vinh đại nhân tương đối nắm chắc ?" A ~, Vinh Cẩn Du, ngươi quả nhiên là thâm tàng bất lộ, xem ra lần này hành quân Tây Vực nhất định có thể mã đáo thành công.

Vinh Cẩn Du nhìn Cố Thần Dật, nói: "Thần biết, thắng. Không biết, không thắng. Minh quân quyết chiến, chiến thắng, khải hoàn trở về, nếu không thắng, quyết tâm bọc thây trở về !" Câu này vốn là quân đội ra quân trong kháng chiến, hiện tại thay đổi theo lời nói của Vinh Cẩn Du, vẫn không mất đi niềm tin, khí phách cùng tinh thần thấy chết không sờn, làm cho người nghe cảm thấy tinh thần phấn chấn vô cùng.

Không đợi người khác chen vào nói, Vinh Cẩn Du lại nói tiếp: "Người bất nhân, không màng tình cảm mà chọn phú quý, đến lúc không có ai bên mình. Thần nhân vô công, thánh nhân vô danh, tiểu nhân thì lấy thân tuẫn lợi, sĩ thì lấy thân tuẫn tiết*. Thần bất tài, nhưng cầu có thể lấy thân mình phụng sự Thiên triều**, ổn định thiên hạ, vạn sự hanh thông."

*Dù là người có tài hay phẩm hạnh cao, nếu không có công lao và đóng góp, sẽ không được xã hội ghi nhận. Người thường làm việc vì lợi ích cá nhân, còn người quân tử sẽ bảo vệ danh dự và nghĩa khí bằng chính thân mình.

**Phụng sự Thiên triều: tận tâm, trung thành và cống hiến cho triều đình.

Cố Thần Dật nghe Vinh Cẩn Du nói lời này, nhịn không được cao hứng hô lớn một tiếng, nói: "Tốt, trẫm nay có hiền thần lương tướng thế này, chẳng lo gì không nắm được tiểu quốc Tây Vực. Vinh đại nhân, ngươi có thể nói là tử thừa phụ nghiệp*." Cố Thần Dật nói với Vinh Cẩn Du xong, lại quay sang cười nói với Vinh Vương gia: "Vinh khanh, ngươi có đứa con này thật đúng là không uổng phí cuộc đời."

*Tử thừa phụ nghiệp: con nối nghiệp cha.

Cố Thần Dật nói lời này với Vinh Cẩn Du lại làm cho Vinh Cẩn Du trong lòng nổi lên gợn sóng: 'Phụ hoàng sao lại nói ra lời ấy? Chẳng lẽ, hắn muốn phụ thân ta giao ra binh quyền? Phụ thân ta một khi giao ra binh quyền, sau đó thoái ẩn. Vậy vị trí nơi đầu sóng ngọn gió nhất định là nhi tử ta đây.'

Vinh Hải nghe thấy Cố Thần Dật khích lệ, bước ra khỏi hàng hành lễ, nói: "Đa tạ Thánh Thượng tán dương."

Ý tứ Cố Thần Dật ra sao, chỉ một câu này Vinh Hải liền nghe ra, hắn lúc này cũng ở trong lòng suy nghĩ đối sách. Vừa rồi Vinh Cẩn Du cầu lệnh xuất chinh, cũng thực sự làm cho hắn chấn kinh một hồi.

Cố Thần Dật cười cười, vô cùng vui mừng nói: "Ai ~, này tuy là tán dương nhưng cũng phải tán dương người xứng đáng. Vinh đại nhân cũng là yêu tế của trẫm, có thể có được giai tế như này trẫm cũng cảm thấy vui mừng." Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Vinh Cẩn Du, hỏi: "Vậy Cẩn Du cảm thấy làm cách nào để yên ổn thiên hạ, vạn sự hanh thông ?"

Vinh Cẩn Du nghe thấy Cố Thần Dật hỏi nàng, hơi nhíu mày, nói: "Thần nghĩ rằng, dân giàu tắc* mã tráng, mã tráng tắc binh cường, binh hùng tướng mạnh tắc sẽ mạnh. Quân cường tắc quốc an, quốc an tắc dân giàu, dân giàu tắc binh cường, tuy không phải một sớm một chiều là được, nhưng lúc nào trong lòng mỗi người cũng có mong muốn này tắc thiên hạ thái bình. Ổn định và hoà bình lâu dài, phồn vinh cường thịnh, tất nhiên sẽ đến."

*Tắc: sẽ, thì.

Ai, may mắn trước kia có xem qua binh pháp này kia, không bị cho là ngực không vết mực*, Mẫn Nhi tất nhiên cũng đã tính trước kỹ càng, lần này hành quân đánh giặc cũng không cần quá lo lắng. Chẳng qua là Mẫn Nhi cùng lão phụ hoàng của nàng đã tính kế trước, thật sự là làm cho người ta không thể ứng phó nổi mà.

*Không biết gì.

Xem ra Vinh Cẩn Du quả thật là một nhân tài, có thể bồi dưỡng thêm. Chuyện lần này, chờ Mẫn Nhi từ Tây Vực trở về, trẫm cũng nên nghỉ ngơi một chút. "Ừm, nói cho cùng, nếu văn võ ta đều công bằng và đúng đắn như thế, trẫm đâu cần e ngại Minh Quốc ta không thể ổn định và hoà bình lâu dài ?" Cố Thần Dật vẻ mặt tán thưởng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua từng đại thần bên dưới, nói: "Lý Hoàn, tuyên chỉ."

Một câu tuyên chỉ này của Cố Thần Dật, người thông minh đều đã nhìn ra hôm nay e rằng chỉ là một vở kịch. Thánh chỉ đều đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ đợi sau khi Vinh Cẩn Du cầu lệnh liền tuyên đọc.

Lý Hoàn lại tiến lên một bước, cất cao giọng nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong Hộ Bộ Thượng Thư Vinh Cẩn Du làm nhất phẩm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, hiệu Thiên Sách Thượng tướng, lãnh năm mươi vạn binh xuất chinh Tây Vực. Khâm thử."

"Nhi thần không dám, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng." Vinh Cẩn Du ngoài miệng tạ ơn, lại nhịn không được ở trong lòng thở dài, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: 'Xưng hô đều sửa lại, ai, phụ hoàng đây là nhắc nhở các vị đại thần ta là Phò mã của Mẫn Nhi sao ?'

Cố Thần Dật lại tán dương gật đầu, vẻ mặt hài lòng, nói: "Cẩn Du ngươi ngày mai cũng không cần thượng triều, trở về chuẩn bị cho tốt, sau đó liền lãnh binh xuất đi."

Vinh Cẩn Du lại thi lễ, nói: "Thần, tuân chỉ."

Rốt cuộc cũng xong, có thể trở về tìm Mẫn Nhi. Bất quá ngẫm lại, cùng Mẫn Nhi đi Tây Vực có tính là hưởng tuần trăng mật không? Có thể nhân cơ hội tuần trăng mật này lại đẩy ngã không ?

Cố Thần Dật đứng dậy rời đi, Lý Hoàn lại vung phất trần, nói: "Bãi triều."

Vinh Cẩn Du chân trước ra khỏi triều, sau lưng lập tức bị vây quanh. Vừa vuốt mông ngựa vừa nịnh hót, bây giờ còn có ai nhìn không ra Thánh Thượng thiên vị Trường Nhạc Công chúa và Phò mã của nàng. Thế nên mới chưa đến nửa năm đã có thể từng bước thăng chức, chỉ còn kém một bước lên trời.

"Ai, ai, Phò mã gia, Vinh đại nhân đi thong thả." Đuổi xong chúng quan viên, Vinh Cẩn Du vừa mới chuẩn bị đi, lại bị người gọi lại.

Vinh Cẩn Du dừng bước quay đầu, khách khí hỏi: "Vị đại nhân này, có chuyện gì sao ?"

Vinh Cẩn Du suy nghĩ nát óc cũng không biết vị đại nhân này là ai, tên là gì. Nàng từ khi nhậm chức đến nay, mỗi ngày đều là chạy qua hai bên hộ bộ cùng phủ Công chúa, ngay cả Vinh Vương phủ cũng rất ít trở về, nàng ước gì mỗi ngày đều được kề cận bên Cố Tư Mẫn. Quan viên trong triều đình nhiều không kể hết, đầu óc si mê của nàng làm sao có thể nhớ hết được.

"Tại hạ là Hình Bộ Thị Lang Kế Quý, ta là đến chúc mừng Phò mã đại nhân, Phò mã đại nhân hôm nay lại tấn chức thành nhất phẩm tướng quân, thật sự rất đáng mừng." Vị đại nhân kia vừa chắp tay liền bắt đầu chúc mừng làm quen.

Nghe xưng hô thế, Vinh Cẩn Du khẽ nhíu mày, cũng chắp tay lại, nói: "Nào có ~, đa tạ, ách ?" Nàng lại thầm suy nghĩ tên người này một lần, mới nói: "Kế đại nhân."

Máy tính? Kế Quý? Cái tên này thật líu lưỡi. Cách xưng hô cũng thật lộn xộn, Phò mã đại nhân? Rốt cuộc là Phò mã hay là đại nhân? Người này e rằng không phải là đơn thuần chúc mừng đi? Vinh Cẩn Du thầm đoán, lại nói: "Kế đại nhân còn chuyện gì khác? Nếu không có việc gì, vậy tại hạ hồi phủ trước."

"A ~." Kế đại nhân nghẹn lời, dừng một chút, vẫn kiên trì, thật cẩn thận nhẹ giọng, hỏi: "Tại hạ kỳ thật muốn hỏi Phò mã đại nhân một chút, hôm nay Hoàng Thượng xử trí các vị đại nhân là có ý gì ?"

Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, dùng vẻ mặt không biết, nói: "Haiz, Phù du, bất tri sở cầu; Càn rỡ, bất tri sở hướng; Du giả ưởng chưởng, thị vô vọng*. Ta làm sao biết được ?"

*Phù du, bất tri sở cầu; Càn rỡ, bất tri sở hướng; Du giả ưởng chưởng, thị vô vọng: Sống như phù du, không biết mình đang tìm kiếm điều gì; Ngông cuồng, không biết mình đang đi đâu; Kẻ lang thang, dù có cố gắng cũng chỉ thấy vô vọng.

Trong lòng ngươi chính là sợ bản thân bị liên lụy, lo lắng tới hỏi thăm. Nhưng tâm tư của phụ hoàng giống như mây bay trên trời, hư ảo xa xăm không thể với tới, ta làm sao biết được? Nếu không thành công, ngươi vẫn còn tiếp tục kết giao sâu với những đại nhân kia sao? Bất quá nhìn dáng vẻ Lý Trung Phụ hôm nay, những người đó e rằng không ít người là vây cánh của hắn.

Kế đại nhân vẻ mặt kinh ngạc, nói: "A? Phò mã đại nhân thông minh, lại được sủng ái như thế, vậy, ý tứ Thánh Thượng ngài cũng đoán không ra ?"

Vinh Cẩn Du cười cười, nói: "Kì dục thâm giả, Thiên Cơ thiển. Ta làm sao biết được? Ta cũng chỉ là một người bình thường. Nếu không còn chuyện gì khác, tạ hạ trước hết đi trước, cáo từ Kế đại nhân."

Vinh Cẩn Du nói xong, xoay người rời đi, vừa ra khỏi hoàng cung liền nhìn thấy Vu Song ở cửa cung chờ nàng.

Tuyệt Vu Song thấy Vinh Cẩn Du đi tới, hơi hành lễ, nói: "Thiếu gia, lão gia kêu ngài hồi phủ một chuyến."

Không ngoài dự kiến. Quả nhiên phụ thân ta đã phát hiện ra điều gì. Vinh Cẩn Du gật đầu, nói: "Được, chúng ta đi thôi."

------------------------

Lúc này, ở trong thư phòng Vinh Vương phủ, Vinh Vương gia cùng Vinh Vương phi nghi vấn chuyện trong triều đình hôm nay.

Vinh Vương phi vô cùng kinh ngạc, lại nghi ngờ, vẻ mặt không thể tin, nói: "Lão gia, ông nói Cẩn Nhi hôm nay ở trên triều cầu lệnh xuất chinh ?"

Loại chuyện xuất chinh đánh giặc này Cẩn Nhi làm sao có thể đi được, ta chỉ có một đứa con duy nhất, lại thật vất vả bảo vệ. Từ biệt hơn mười năm không gặp lại, nay mới gặp nhau chưa được mấy ngày. Ai, chẳng lẽ đây là ý tứ của Thánh Thượng sao ?

Vinh Vương gia nhíu mày, cảm thấy bất đắc dĩ, nói: "Ừm, đúng vậy, thật sự là ngoài dự kiến của ta."

Cho dù là ý tứ của Thánh Thượng, vậy ý tứ của Công chúa là gì? Thánh Thượng sủng ái nhất không phải là Trường Nhạc Công chúa sao? Nếu Công chúa đi phản đối, vậy có phải sẽ không cần đi nữa không? Vinh Vương phi lại giống như không tin, hỏi tiếp: "Làm sao có thể được, thân thể Cẩn Nhi vừa tốt trở lại, sao có thể ra chiến trường? Công chúa cũng không quản hắn sao ?"

Vinh Vương gia nghe lời này, có chút phiền não, nói: "Nữ tắc nhân gia bà thì hiểu được cái gì? Sự tình lần này e rằng là vì Công chúa dựng lên." Tâm tư Cẩn Nhi, e là tất cả đều ở trên người Cố Tư Mẫn.

Chẳng lẽ Công chúa không thích Cẩn Nhi, cho nên mới... Vinh Vương phi nghe Vinh Vương gia vừa rồi nói như thế, càng tựa như kinh ngạc, nói: "Cẩn Nhi nói như thế nào cũng là Phò mã Công chúa, nàng sao lại nhẫn tâm để cho hắn ra chiến trường cơ chứ ?"

Vinh Vương gia cũng phiền muộn trong lòng, nói với Vinh Vương phi: "Bà thì biết cái gì? Bà trước đi xuống đi, đợi lát nữa hắn đến đây, ta hỏi hắn rồi nói lại cho bà."

Nhìn Vinh Vương phi có chút lo lắng rời đi, Vinh Vương gia cũng càng thêm phiền não.

Vinh Cẩn Du tiến vào thư phòng liền hành lễ, nói: "Phụ thân."

Phụ tử lúc này vốn cũng không có gì kiêng kị, Vinh Vương gia liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Ừm, Cẩn Nhi, hôm nay con tự mình tiến cử, ý là thế nào ?"

Quả nhiên là sẽ hỏi như vậy, chỉ cần phụ thân không phản đối, việc này sẽ không còn chuyện gì lo lắng. Vinh Cẩn Du hơi cúi đầu, cố ý che dấu, nói: "Con là muốn xuất chinh Tây Vực, ra sức vì nước."

"Con...." Vinh Vương gia nghe Vinh Cẩn Du trả lời như thế, dừng một chút, lại thử nàng, nói: "Lời này thật sao? Con là con của ta, tâm tư của con làm sao có thể qua mắt ta được ?"

"Kia....." Vinh Cẩn Du nghe thấy Vinh Vương gia thử nàng, cũng dừng một chút, nói: "Vậy phụ thân cho rằng con đây là vì cái gì ?"

Vinh Vương gia xoay người, nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Nữ nhân? Con hẳn là vì Cố Tư Mẫn đi." Trừ bỏ điểm ấy, con còn có thể có cái lý do gì làm thay đổi ước nguyện ban đầu của con? Cách sống của con ?

"Đúng vậy, chuyện gì con cũng đều không thể gạt được phụ thân." Vinh Cẩn Du thấy Vinh Vương gia nói thẳng, cũng liền biết thời biết thế thừa nhận, nói: "Sinh, tử và đạt thành công không dễ gì có được. Không muốn nghèo hèn, cũng không nóng vội theo đuổi tiền tài. Mặt trời mọc thì nhìn ngắm, Mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Cả ngày tiêu dao, tự tại cùng trời đất, trong lòng cảm thấy tự mãn. Đây mới là điều con hướng tới."

Chẳng qua là Cố Tư Mẫn, là nàng thay đổi mục tiêu cùng cách sống chúng ta. Bất quá, hiện tại ta thỏa hiệp, cũng không đại biểu cả đời ta vẫn sẽ thỏa hiệp. Hiện nay trước mắt không có cách nào, về sau chờ thiên hạ yên ổn, ta nên vì chính mình mưu tính.

Vinh Vương gia thấy Vinh Cẩn Du thẳng thắn như vậy, nói: "Vậy con cần gì phải vì một nữ nhân như thế." Cố Tư Mẫn cũng không phải là một nữ nhân bình thường, nàng là nữ nhi mà đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất. Thế của nàng, mưu kế của nàng, con cũng không thể đấu lại.

Vinh Vương gia không chỉ có lo lắng chuyện của Vinh Cẩn Du, hắn còn sợ Cố Tư Mẫn không phải thiệt tình đối đãi với Vinh Cẩn Du, chỉ là đơn thuần lợi dụng mà thôi.

"Nếu không phải giả, thì chính là thuận lợi. Nếu không thuận lợi, thì là thất bại. An vui khi mọi thứ thuận lợi, nếu không khó có thể hưởng thụ niềm vui. Không có niềm vui, không ai yêu thương, không có vinh quang, cũng không có sự hổ thẹn, Không mưu cầu lợi ích bản thân, không vì danh lợi mà làm tổn hại thiên hạ. Chỉ khi rõ ràng, mọi thứ sẽ sáng tỏ, sinh tử đều giống nhau." Vinh Cẩn Du thở dài, lại nói tiếp: "Liệu thật sự chỉ qua một, hai câu nói mà có thể thu phóng tự nhiên được ?" Vinh Cẩn Du cảm khái, nhưng lại bất đắc dĩ, lại hỏi tiếp: "Phụ thân là sợ vâng mệnh mà tịch ẩm băng* ?"

*Uống phải chén băng (chén đắng).

Hướng vâng mệnh mà tịch ẩm băng, đúng vậy, trên đời này có bao nhiêu người có trái tim băng giá như thế ?

Vinh Vương gia thấy Vinh Cẩn Du để ý, liền lo lắng gật đầu, nói: "Không sai, ngươi hiện đã vào triều làm quan, chuyện này là đúng hay sai, con hẳn đã hiểu rõ. Hôm nay Thánh Thượng lại giết người, lại bãi quan, lại lưu đày. Mà những người này đại đa số đều là vây cánh của Lý Trung Phụ, còn có vây cánh của các vương hầu, không chỉ như thế, binh lính biên cảnh cũng bắt đầu có dấu hiệu được điều động."

Hơn nữa, hôm nay Thánh Thượng nói ta có nhi tử như thế, còn không phải muốn để ta lui cư sao? Sau đó, mượn việc Tây chinh danh chính ngôn thuận thu lại binh quyền, còn có thể nhân cơ hội thu hồi binh quyền các vương hầu khác. Lần Tây chinh này, nếu còn có mưu đồ gì khác, chuyện vừa xảy ra thật đúng là việc hai phụ tử Cố Thần Dật có thể tính kế ra.

Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ khom người, nói: "Mỗi người tự lo việc của mình, không bận tâm đến chuyện của người khác, chuyện này, hiện tại con quả thật là không làm được."

Thiên hạ này là thiên hạ của Cố gia, là thiên hạ của Mẫn Nhi, ta há có thể chỉ lo cho bản thân mình, không hỏi không để ý được? Chỉ cần đây vẫn là thiên hạ Cố gia, ta nhất định sẽ tận tâm khuynh lực trả giá. Vì Cố Tư Mẫn, ta làm sao có thể nhẫn tâm đứng ngoài, thờ ơ lạnh nhạt ?

Vinh Vương gia xoay người ,khoát tay áo, nói: "Ai, thôi, thôi. Chuyện tình yêu trên thế gian này vốn dĩ khiến cho người ta mê muội, không màng tính mạng. Chỉ là Cẩn Du à, nên tiến thì tiến, nên lui thì lui đúng mực, con ngàn vạn phải nắm chắc. Vạn nhất đừng ý loạn tình mê nhất thời, nữ nhi tình trường mà đánh mất bản ngã chính mình, đảo loạn nhân sinh ngắn ngủi của bản thân."

Muốn nắm quyền, Hoàng hậu đã sớm băng thệ, Thánh Thượng không phải từ lâu trải qua cuộc sống tịch mịch sao? Nay, nếu con vẫn quyết như thế, vậy phụ thân cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà thôi. Thế lực Vinh Vương phủ con có thể tùy ý điều động, nhưng đây không phải là cuộc chiến phân định thắng thua mà sức người có thể kiểm soát được. Chúng ta cũng đành phải làm hết sức, tự cầu phúc cho mình.

Nếu từ nay về sau phụ thân không còn quan tâm nữa, ta đây cũng có thể yên lòng mà quyết tâm từ bỏ, buông tay tất cả. "Vâng, chuyện ấy con đã cân nhắc kỹ càng." Vinh Cẩn Du lại thâm trầm, phu thê Vinh Vương gia nói với nàng không sai, tuy rằng bọn họ không rõ chân tướng, vẫn cho rằng nàng là con ruột của họ nên mới đối xử như vậy. Thế nhưng rốt cuộc chính mình cũng xem như là hung thủ hại chết Vinh Cẩn Du, mặc kệ đây có phải là thiên mệnh cơ duyên hay không thì bản thân vẫn cảm thấy có lỗi với họ. Nếu bản thân hiện tại là Vinh Cẩn Du, như vậy phu thể Vinh Vương gia này đã là phụ mẫu của mình, chính mình cũng muốn vì bọn họ mà suy tính.

Vinh Vương gia tựa như thả lỏng, thở phào, khẽ gật đầu nhẹ giọng nói: "Được, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Trong Vinh Vương phủ, phụ tử hai người đang bàn chuyện, thì trong Triệu Vương phủ, phụ tử hai người họ cũng đang nói chuyện.

-------------------------

Lâm Ức Kiệt bất mãn, cả giận: "Phụ thân, người vất vả cầu quan Thánh Thượng mới chỉ phong cho ta cái chức tiểu quan cửu phẩm hữu danh vô thực mà thôi."

Vinh Cẩn Du vừa mới được phong đã là chức quan tướng quân nhất phẩm, dựa vào cái gì ta chỉ là cái chức tiểu quan cửu phẩm này? Hừ, Vinh Cẩn Du, đừng tưởng rằng ngươi ở trên triều nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói thì cũng thật sự có bản lĩnh lãnh binh đánh giặc. Nếu không có Công chúa và Vinh Vương gia làm chỗ dựa cho ngươi thì bây giờ ngươi sao có thể chạm đến được chức quan đó? Một ngày nào đó ta cũng sẽ đem ngươi quăng xuống dưới.

Lâm Ức Kiệt nhớ đến tình cảnh trên triều hôm nay, không khỏi nghiến răng nghiến lợi không phục, hung hăng ở trong lòng mắng Vinh Cẩn Du.

Triệu Vương vừa nghe Lâm Ức Kiệt nói như vậy, ảnh mắt hung tợn trừng hắn, nói: "Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, rồi lại nhìn Vinh Cẩn Du xem, ngươi nói những lời gì, làm những việc gì. Chỉ có đúng năm chữ: 'Thần, tạ chủ long ân.'. Ta sao lại có thể sinh ra đứa con như ngươi? Suốt ngày chỉ biết lo ăn lo mặc! Hừ, đừng nói Vinh Cẩn Du, chính là ngay cả Dương Kỳ Nhạc ngươi một nửa cũng không bằng. Hôm nay nhìn thấy, Vinh Cẩn Du này ngược lại thật ra có vài phần bản lĩnh, cũng không biết, lời này là do Công chúa chỉ dạy hay là hắn tự mình nói."

Lời này nếu thật sự là chính hắn nói, vậy hắn thật đúng là có vài phần bản lĩnh, không thể không thừa nhận. Nếu có người nào khác chỉ dạy, vậy người đó tất nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường.

"Tuy rằng ta không tốt, nhưng dù sao cũng là thân sinh của ngài, ngài cũng không nên nói nhi tử của mình như vậy ?" Lâm Ức Kiệt thấp giọng biện hộ, nhưng vừa nghe Triệu Vương nghi vấn như thế, lại cao hưng nói: "Ta thấy tám phần là Công chúa chỉ dạy, Công chúa thông minh như vậy, Vinh Cẩn Du sao có thể làm ra được trò trống gì ?"

Ta nói Vinh Cẩn Du sao lại đột nhiên thông minh như vậy, thì ra là có người chỉ dạy, Cố Tư Mẫn ơi Cố Tư Mẫn, cho dù nàng gả cho tên ma ốm Vinh Cẩn Du kia, ta cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp có được nàng.

Có bao nhiêu người vì quyền lực và phú quý mà mưu cầu, có bao nhiêu người thấy sang bắt quàng làm họ, trong lúc nhất thời thắng thua chưa rõ đã vội đưa ra đánh giá. Kết quả cuối cùng, người nào có thể đến cuối mới là người chiến thắng. Triệu Vương cười lạnh, hừ nói: "Hừ, trăm ngày mưa rền gió dữ, đến khi xảy ra biến cố, mặc kệ là ai, Hoàng thượng tín nhiệm hay quyền cao chức trọng lại há có thể để Vinh gia hắn độc tài, luôn sẽ có người muốn chia phần."

Triệu Vương trong lòng nhớ lại những chuyện phát sinh mấy ngày qua, ở trong lòng thầm tính kế, làm thế nào để tài năng của mình được trọng dụng, làm sao để có thể đạt được quyền cao chức trọng.

Lâm Ức Kiệt dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng hỏi nói: "Vậy, lần này ta chẳng phải là chịu sự quản lý của hắn, cùng hắn xuất chinh sao ?." Mẹ nó, còn phải bị hắn quản, hừ, lão tử chính là không phục hắn.

Triệu Vương âm ngoan cười, nói: "Vậy cũng vừa lúc, nếu hắn đánh thắng trận, ngươi tự nhiên cũng có một phần công lao, nếu hắn bại trận thì phần trách nhiệm này cũng không liên quan gì tới ngươi. Nếu thắng mà hắn lại xảy ra chuyện, vậy công lao này nói không chừng tất cả đều là của ngươi. Nếu bại trận mà còn xảy ra chuyện, vậy Vinh Hải cùng Công chúa cũng không thể trách tội lên đầu chúng ta, nói không chừng Công chúa cũng sẽ bị liên lụy."

Ở trên chiến trường, muốn giết chết một người là chuyện rất dễ dàng. Vinh Cẩn Du ngươi có thể sống đến khi khải hoàn trở về hay không thì khó mà nói được.

Triệu Vương nghĩ, ở trên chiến trường muốn giết chết một người là chuyện thật dễ dàng, nhưng hắn lại cố tình xem nhẹ việc hiện tại tính mạng nhi tử của hắn đã nằm trong tay Vinh Cẩn Du.

Lâm Ức Kiệt thấy Triệu Vương cười sảng khoái, cẩn thận thắc mắc hỏi: "Ý của phụ thân là....chúng ta tự mình dựng lên tình huống sao ?"

Triệu Vương nhìn hắn một cái, dùng giọng điệu lơ đãng nói: "Ừm ~, ở trên chiến trường, đao kiếm cũng không có mắt, không cần chúng ta xuất thủ, sợ là thân thể hắn ốc còn không mang nổi mình ốc*."

*Không thể tự lo cho bản thân mình.

"À ~." Lâm Ức Kiệt dường như đã hiểu ra à một tiếng, vẻ mặt bội phục nhìn phụ thân, nói: "Ta đã hiểu, biện pháp của phụ thân rất hay, thật sự là mưu tính sâu xa."

Triệu Vương xoay người, chắp tay sau lưng, nhìn về phía xa xa, nói: "Ừm, ngươi đi chuẩn bị một chút đi, sắp tới thời gian xuất chinh rồi."

"Vâng." Lâm Ức Kiệt trả lời rồi đi ra ngoài phân phó sự tình.

---------------Hết chương 60---------------

Chương trước Chương tiếp
Loading...