[BHTT] Chữ Thương Đi Trước, Mâm Trầu Theo Sau

Chương 1.1




Ánh sáng từ cửa sổ nhẹ hắt vào gương mặt bầm tím, làm thân thể nhỏ nhắn bất chợt động đậy. Cơn nhức nhối truyền từ thân thể làm nó mơ hồ tỉnh khỏi cơn ác mộng. Mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, nó thở hổn hển nhìn dáo dác chung quanh. Xác định không có ai mới nhẹ nhàng ngồi dậy, chỉ là cánh tay ấy không thể nâng đỡ nổi thân thể đau nhức này.

Vậy là lại phải nằm tại chỗ.

Không hiểu sao nó cứ cảm thấy là lạ, địa ngục nào sạch sẽ như nơi này kia chứ?

Quả đúng như nó nghĩ, nơi này không phải là địa ngục. Tiếng bước chân từ sau lưng vang lên làm cô bé khẽ run rẩy, nặng nề xoay người lại, cứ ngỡ đập vào mắt mình là cây roi sắt lạnh lẽo thân thuộc, không ngờ lại là một tình cảnh... bất chợt khác.

Khi nó vừa vươn mắt lên đã nhìn thấy một nụ cười tươi rói tựa như ánh trăng. Tại sao nó lại ví như ánh trăng mà không phải là mặt trời? Là bởi vì từ trước đến giờ nó chưa từng được nhìn thấy mặt trời bao giờ, chỉ có bóng tối và những thứ đen đủi.

Một thoáng người ấy khẽ giơ lên hai ngón tay của mình: "Hi?"

Nó giật thót nhắm nghiền mắt lại.

- Sao thế? Em không nhớ tôi là ai sao?

Nghe được âm thanh dịu dàng từ người ấy, nó như trút bỏ mọi phòng vệ vững chắc mà hé mắt ra nhìn, vừa nhìn nụ cười mỉm trên đôi môi xinh xắn vừa trầm ngâm suy nghĩ. Đợi cả nửa ngày trời vẫn không xác định được người này là ai, nó không thể mở miệng ra nói chuyện được.

Không phải là không thể nói mà thật ra là không biết nói tiếng người.

Như ngộ ra được điều gì đó, xung quanh tâm trí bắt đầu vẽ ra những hình ảnh mơ hồ. Nó ôm lấy đầu mình, mặc kệ cơn đau từ cánh tay bị gãy, vẫn cứ thế mà nhớ đến sự việc vừa xảy ra với mình.

Trước lúc bất tỉnh hoàn toàn, nó vẫn nghe thoáng được cuộc đối thoại của họ. Dù không xác định được ai là ai nhưng nó biết rằng cái người luôn miệng nói sẽ mang nó về bất chấp giá tiền đó chính là người phụ nữ xinh đẹp này.

- Cô cả? Cô mau tránh sang một bên đi, coi chừng con chó đó nó làm bẩn quần áo cô đó!

Gã đàn ông khẽ khàng lên tiếng, còn nhẹ nhàng mời cô cả nhà Hội đồng tránh sang một bên. Nhưng có vẻ cô ấy rất cứng đầu, dù có bao nhiêu người khuyên ngăn vẫn không rời khỏi chỗ đó, thậm chí chẳng hề động tâm ngược lại còn bất chấp dơ bẩn gỡ bỏ những khúc gỗ mắc trên tay em. Không chỉ cô ấy mà còn có một cậu nhóc và một cậu thanh niên. Gã biết cậu thanh niên đó, vì cậu ta từng mượn tiền của gã, khẽ lên tiếng ngăn lại, khi nói chuyện rất nhẹ nhàng vì gã không thể nào nói năng không biết phép tắc như khi nãy được.

- Cô cả... không nên như vậy, nó cũng chết quắp rồi cô à.

Người phụ nữ đó chính là con gái ông Hội, còn là người sẽ kế nghiệp cả gia sản nhà họ Huỳnh. Đắc tội với bà bá hộ còn có thể nhưng tuyệt nhiên không thể đắc tội với người đó.

Tưởng chừng khi nói ra những lời ấy sẽ khiến cô bỏ cuộc, không ngờ lại nghe cô đáp trả lại lời mình một cái lạnh lùng.

- Ông đừng can thiệp vào, Minh Quân giúp tôi một tay.

Nói rồi cả hai cùng nhau nâng thân thể cô bé ấy lên trước nhiều ánh mắt kinh ngạc. Cô giao cô bé lại cho cậu thanh niên tên Quân, còn bản thân thì tra khảo ông ta: "Sao lại đánh đập em ấy như vậy?"

- Cô cả, con chó đó không đáng sống.

Minh Quân siết chặt nắm tay, thật muốn vung cho gã một cái tát. Nhưng anh cố gắng kìm nén lại cơn thịnh nộ sắp bùng phát của mình mà đau xót nhìn cô gái bé nhỏ nằm trong lòng, ôm chặt thân thể yếu ớt của em, đôi mắt anh đến hiện tại cũng đã đỏ hoe lên tưởng chừng như sắp khóc đến nơi.

Đang định cùng cô cả mang em ấy rời đi thì một giọng nói giễu cợt vang lên bên tai làm mọi hành động của cả hai ngưng lại. Phải, đó chính là giọng của bà bá hộ, bà ta đến tận bây giờ mới lên tiếng.

- Ái chà, cô cả, cô không cần phải mang nó đi đâu, nếu cô muốn thêm người hầu hạ thì tôi sẽ cho cô vài người đắc lực, phù hợp hơn để thoả mãn.

Thoả mãn ở đây chính là nhu cầu về mặc tình dục, đa số những kẻ được mua về từ nơi buôn bán nô lệ đều dùng cho mục đích này nên bà ta nghĩ cô cũng muốn như vậy.

Vỗ tay mang lên hai tên đàn ông, họ thậm chí chỉ mặc trên người một chiếc quần phong phanh. Thằng nhỏ đi bên cạnh đến lúc này cũng bắt đầu hành động, nó nhón chân lên che lại đôi mắt không dính tạp chất của cô cả, tránh để cô nhìn phải thứ ghê tởm.

Minh Quân cũng lên tiếng nói thay cô.

- Bà nên dẹp người sang một bên, chúng tôi đến là để mang em ấy đi không phải là những người như vậy.

- Mày có cái quyền gì mà lên tiếng!? Cô cả, cô thấy như nào? Không phải những tên nô này sẽ phù hợp hơn với cô sao?

Với chất giọng đùa cợt, bất chợt bầu không khí trở nên náo nhiệt, những tên đàn ông không biết phải phép liền lên tiếng hùa theo mụ ta.

- Hay là chọn anh này, khoai anh to lắm.

- Mày nói gì đấy? Em ấy là của tao mới đúng!

Giơ tay lên để ngăn lại tiếng huyên náo, một lúc không quá lâu rốt cuộc người kia cũng lên tiếng. Cô nhẹ gạt tay cậu nhóc sang một bên, cười típ mắt nói với bà ta.

- Ăn bớt bát, nói bớt lời.

Ý bảo, tốt nhất là bà ta không nên nói thêm lời nào nữa để không phải chuốc hoạ vào thân. Nghe hiểu, bà ta cũng vội mang người vào trong không vòng vo tam quốc, vô thẳng vấn đề chính.

- Tiền trao cháo múc.

Cô nhìn sang thằng nhỏ, ý bảo nó mang bạc lên.

- Bao nhiêu?

- 1000 lượng bạc.

Lập tức thằng nhóc hét toáng lên: "Bà bán giá cắt cổ à? Bà nói nó là con chó thôi thì phải rẻ một chút dù sao nó cũng sắp chết rồi còn đâu!?"

- Hùng! Nói năng cho cẩn thận.

Thấy Minh Quân lườm mình một cái sắt lẻm, Hùng co rúm lại lùi về phía sau để cho cô cả giải quyết. Cô không tiếc tiền đặt vào tay bà ta một chiếc hộp, trong đó có đủ tiền để mua lại cô bé này. Mở ra kiểm tra, thấy không thiếu đồng nào, đôi môi đỏ chét của mụ ta liền vẽ lên một nụ cười tươi rói, mụ nịnh nọt nói: "Quả nhiên cô cả thật hào phóng, vậy bây giờ nó thuộc quyền sở hữu của cô."

Có ý định bắt tay, cô liền rụt tay mình lại. Không những không giao động còn nói ra bằng chất giọng lạnh nhạt: "Giấy tờ?"

Biết rõ suy nghĩ của người trước mặt, bà ta cho người mang giấy trắng lên.

Trong lúc đó, cô để ý thấy Minh Quân có hành động rất lạ, cậu ta hết nhìn đám người kia rồi đến nhìn mình nhưng mãi chẳng thốt lên lời nào. Vậy là cô đành lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

- Huỳnh Thu... chuyện là tôi không biết báo đáp cô như nào...

Huỳnh Thu mỉm cười: "Cậu không cần phải báo đáp tôi đâu."

- Tại sao?

Anh hỏi bằng gương mặt khó hiểu, rõ là anh chỉ nhờ cô đàm phán giúp mình chuộc em gái về không ngờ cái giá lại đắng như vậy. Suốt đời này làm sao anh trả hết nợ đây?

Đợi một lúc, khi cô kí xong giấy tờ mới quay sang trả lời câu hỏi của Minh Quân: "Vì vốn dĩ là tôi mua em ấy, nên em ấy chính là của tôi."

Minh Quân ngơ ngác một lúc vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của cô bạn, như vậy có nghĩa là vốn dĩ ban đầu cô ấy không có ý định giúp anh sao?

- Nhưng còn em gái của tôi thì sao?

Giơ lên tờ giấy trắng mực đen, cô khẽ cười: "Tôi kí, của tôi."

Khung cảnh trở nên căng thẳng sau khi Huỳnh Thu giơ lên tờ giấy có chữ ký của mình, đôi mắt sắc sảo của cô toát lên sự quyết đoán và uy quyền. Lời nói lạnh nhạt của cô làm Minh Quân không khỏi bối rối, anh nhìn cô như muốn tìm kiếm chút hy vọng nào đó cho em gái.

Nhưng ánh mắt của Huỳnh Thu vẫn kiên định, không chút cảm xúc dao động. Điều đó càng khiến Minh Quân cảm thấy bất an, anh không biết liệu có phải cô đã thay đổi ý định giúp anh hay không. Dường như cô đang muốn gửi gắm một điều gì đó qua hành động của mình, mà anh chưa thể hiểu ra.

- Vậy là...

- Đúng rồi, cậu muốn mang em ấy đi thì cứ mang tiền ra, tôi cho cậu mang đi.

- Tôi...

Minh Quân ngập ngừng, nợ nần anh còn chưa trả hết nên không thể mượn thêm của ai nữa, nhưng nếu cô ấy mang về rồi lại hành hạ em gái anh thì sao? Khó lắm anh mới tìm lại được đứa em gái của mình, giờ lại phải chia xa?

Anh không muốn nghĩ đến diễn cảnh đó, nhưng anh thật sự không có tiền.

- Vậy đi, khi nào cậu có tiền tôi sẽ trả người.

Nói rồi cô giành lấy em ấy, cùng thằng nhóc lùn lùn rời đi. Bỏ lại Minh Quân ủ rũ xách cây cuốc đi về phía ngược lại, anh còn phải đi làm, phải đi làm mới có cơ hội mang em gái trở về bên mình.

Anh cũng rất biết ơn Huỳnh Thu, khi đã chịu giúp mình mang em gái trở về.

...

Nhớ lại toàn bộ sự việc lúc đó, cô bé đột nhiên trở nên hung hãn, nó bất chấp đau đớn ngồi dậy, ngồi như một con chó mà gầm gừ.

- Khừ!!!

Huỳnh Thu không đề phòng đưa tay đến định xoa xoa đầu cô nhóc để em dịu lại cơn giận, thì lại bị em cắn cho một cái vào tay, cô đau đớn la lên: "A!!"

Nó lúc này vẫn không hề dao động bởi tiếng la ấy, hiện tại nó đang rất khó chịu trong người. Một khắc thấy người phụ nữ giơ lên bàn tay phải còn đang rảnh rang, nó hơi dè dặt co rúm lại nghĩ rằng cô sẽ đánh mình. Đôi mắt nó nhắm nghiền, chuẩn bị tinh thần bị giáng cho một cái tát vào mặt.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cơn đau nào truyền đến, nó tò mò hé mắt ra, nhìn xem rốt cuộc khi nào mới bị ăn tát. Xúc cảm mềm mại đột nhiên chạm đến đỉnh đầu, làm nó giật thót nhả tay cô ra, còn lết ra sau mấy xeng.

Cô không những không đánh nó còn xích lại gần, tươi cười dỗ dành.

- Ngoan ngoan.

- Khừ!!

Tiếng gầm gừ của Yến nghe như tiếng một con thú nhỏ bị tổn thương, sợ hãi. Cô bé bộc lộ tất cả sự cảnh giác và đau đớn của mình qua từng hành động. Khi cắn vào tay Huỳnh Thu, Yến hy vọng có thể xua đuổi cô đi, như thể bảo vệ một khoảng không gian an toàn cho mình. Nhưng tiếng la của Huỳnh Thu chỉ làm cô bé thêm bối rối và căng thẳng hơn.

Nhìn thấy người phụ nữ giơ tay lên, Yến co rúm lại, nhắm mắt chờ đợi một cái tát. Nhưng cơn đau mà em nghĩ sẽ đến lại không bao giờ xuất hiện. Thay vào đó là một sự dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu khiến Yến bất ngờ đến giật mình, buông tay ra và lùi lại, đôi mắt mở to, ngập tràn bối rối.

Huỳnh Thu không chỉ không tức giận mà còn tiến lại gần hơn, ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười ấm áp hiện rõ trên khuôn mặt cô. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, như đang dỗ dành một đứa trẻ:

- Ngoan nào.

Yến vẫn giữ nguyên thái độ cảnh giác, gầm gừ đáp trả trong vô thức, như một phản xạ tự vệ:

- Khừ!!

Nhưng dù làm gì đi nữa, cô bé không thể xua đi sự bình tĩnh và kiên nhẫn trong ánh mắt của Huỳnh Thu. Lần đầu tiên trong đời, Yến cảm nhận được sự dịu dàng từ một người xa lạ, một người không hề có ý định làm tổn thương em. Cô không hiểu cảm giác ấy, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc này, dù chỉ một chút, lòng em đã chùng xuống, không còn gầm gừ, mà chỉ còn lại sự hoang mang và ngơ ngác, như một chú thú nhỏ lần đầu biết đến sự ân cần của con người.

Xoa xoa đầu em, cô lấy ra một cây sáo được mình cẩn thận cất trong túi áo. Giơ lên trước mặt cô bé, cô hỏi: "Của em phải không?"

Lập tức nó trở nên hốt hoảng không còn vẻ ngơ ngác như vừa rồi, định lao đến cướp lấy cây sáo đang nằm gọn hơ trên tay cô, lại không ngờ vì cánh tay trái bị gãy làm hại nó ngã nhào ra phía trước, một mạch nhào vào lòng cô một cách nhanh chóng.

Ngã vào thì dễ, rời khỏi mới khó.

Cơ thể ấm áp của Huỳnh Thu làm thân thể lạnh ngắt của nó được sưởi ấm, vậy là nó thật sự như một chú cún nằm hưởng thụ trong lòng chủ.

Yến như một chú thú nhỏ vừa tìm được nơi trú ngụ an toàn, cảm giác ấm áp từ vòng tay của Huỳnh Thu xua tan cái lạnh lẽo trong lòng em. Ban đầu, cô bé còn hơi ngượng ngùng, cơ thể căng cứng như muốn bật ra khỏi vòng tay ấy. Nhưng dần dần, khi cảm nhận được sự dịu dàng, cô bé thả lỏng, đôi mắt nhắm nghiền lại, như tận hưởng từng chút hơi ấm.

Huỳnh Thu không ngờ Yến lại nằm im lặng trong lòng mình như vậy. Cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, tay vuốt ve mái tóc rối bù, động tác nhẹ nhàng như sợ làm em giật mình tỉnh dậy. Khác hẳn vẻ hung dữ vừa nãy, Yến giờ đây ngoan ngoãn, trông thật đáng thương và yếu ớt, làm người ta không thể không mềm lòng.

Cảm giác này khiến Huỳnh Thu nhớ lại những khoảnh khắc khi còn bé út, khi ấy cô cũng từng đặt em ấy nằm trong vòng tay của mình như thế này. Cô mỉm cười nhẹ, thì thầm như an ủi, như trấn an:

- Không sao đâu... giờ thì em an toàn rồi.

Như hiểu được lời cô nói, Yến bất giác thở dài một hơi, cơ thể nhỏ bé hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay cô. Sự tin tưởng ấy, dù chỉ thoáng qua, khiến lòng Huỳnh Thu chợt rung động, nhen lên trong cô một cảm giác trách nhiệm kỳ lạ.

Cô giữ Yến trong lòng một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng và trầm lắng, dường như đã quyết tâm sẽ bảo vệ em, như cách cô đã bảo vệ em gái mình khỏi những tổn thương trong cuộc đời đầy rẫy đau thương.

Cô cũng có em gái, nên cô hiểu cảm giác của Minh Quân hiện giờ, nó không hề dễ chịu chút nào.

Chỉ là Yến chưa nằm được vài giây đã lập tức bật ra, nó trở nên sợ hãi đề phòng Huỳnh Thu hơn bao giờ hết, điều này làm cô vô cùng hụt hẫng. Rất nhanh cô đã bỏ qua hành động đó của em, mà chuyển sang chuyện khác. Biết Yến không dễ dàng tiếp xúc với mình như vậy, cô cũng không cưỡng ép.

- Để xem, em tên gì nào?

Huỳnh Thu có vẻ không quá để tâm đến gương mặt nhăn nhó, còn lật cây sáo lên xem chữ được khắt lên trên đấy rốt cuộc là chữ gì. Đây là cây sáo mà Minh Quân đưa cho cô, anh nói bản thân nhặt được ở dưới đống củi khô bên kia.

Sau khi xác định được tên cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đọc lên chữ được khắt trên đó.

- Yến.

Lại quay sang cô bé đang nhe răng nanh, Huỳnh Thu không những không sợ mà còn hỏi.

- Cái gì Yến vậy đa?

Nó không đáp lời, cũng không gầm gừ nữa. Mà nó chuyển sang cắn.

- A!!

Tiếng la này của cô lớn đến mức khiến cả đám đang kê tai xát cửa nghe lén đều đổ xô vào bên trong. Do lao vào quá nhanh nên lần lượt đứa đầu tiên phóng vào vấp phải cái ghế ngã nhào phía trước, những đứa nối đuôi theo sau cũng bắt đầu ngã theo. Đứa này đè lên đứa kia, đứa kia đè lên đứa nọ đến khi chất thành núi mới ngưng.

Huỳnh Thu ngơ ngác nhìn đến, chưa kịp nói năng điều gì đã thấy thằng Hùng la lên ó é: "Đậu má! Tướng tụi bây như con heo mà đè lên con nhái như tao hả?"

- Tại mày chứ bộ!

- Rồi có leo xuống lẹ không?

Mấy đứa nhóc lần lượt leo xuống, vẫn là không để Huỳnh Thu nói gì thằng Hùng đã lo lắng chạy tới lôi đầu Yến ra, thấy nó cắn cô đã tức muốn hộc máu rồi. Nhưng lôi mãi nó vẫn không nhúc nhích, hết cách thằng Hùng đành quay sang kêu đồng bọn đến giúp mình một tay thì thấy... tụi nó đứng đó nhảy nhót cổ vũ rất nhiệt tình.

- Phụ tao lôi nó ra coi! Lỡ con quỷ nhỏ cắn cô cả một hồi là chạy nộc luôn thì sao?

Nghe vậy cũng có người tiến đến giúp, cũng có người sợ bị cắn nên chạy đi mất tiêu. Định bắt tay vào làm việc, đã nhận ngay cái khè đe doạ của Yến: "Khừ... grừ!"

- Ê ê! Hổng có cắn bậy nha nhóc!

- Tao thấy nó tao sợ quá mày...

- Đủ rồi!

Đột nhiên Huỳnh Thu quát lên.

- Đi ra ngoài hết!

- Cô... cô cả...

Huỳnh Thu lườm thằng Hùng một cái sắc lẹm. Nơi này là nơi để nó tự tiện ra vào như vậy à? Đã thế còn ăn nói xằng bậy, có phải cô nhẹ tay với tụi nó quá nên tụi nó mới làm lừng như vậy không?

Thấy cô giận như vậy Hùng không tiện ở lâu, nó liền quỳ rạp xuống sàn xin tha: "Cô cả tha cho con, con sợ cô bị nó cắn chết nên mới vào lôi nó ra..."

- Ra ngoài!

Thằng nhóc mập mạp bên cạnh biết điều lôi thằng Hùng đi. Chuyện của cô cả sao tụi nó có thể can vào? Dù sao nhỏ đó cũng chả phải con chó, cắn chỉ thủng da thủng thịt chớ có chết đâu mà sợ.

Đợi tụi nó rút đi hết, Huỳnh Thu định quay sang nói chuyện với cô bé thì thấy nó đã ngủ thiếp đi từ lâu. Hẳn là do mệt quá nên lại ngất đi rồi, khẽ lắc đầu kéo chăn lên cho Yến, cô xoa xoa mái tóc mượt mà của cô bé, song lại đi dọn dẹp lại mớ bừa bộn do lũ nhóc gây ra.

Vừa mang Yến về đến nhà là Huỳnh Thu đã tắm rửa cho em sạch sẽ rồi, đầu tóc cũng chải chuốt lại gọn gàng, bộ quần áo cũng thay mới toanh. Không hiểu sao cô lại muốn làm như vậy, chắc là không phải vì cậu bạn nghèo khổ của mình ấy chứ?

Trong căn phòng tĩnh lặng, Huỳnh Thu ngồi cạnh Yến, ánh mắt lặng lẽ dõi theo khuôn mặt nhỏ nhắn đã bình yên chìm vào giấc ngủ. Những cử chỉ hung dữ, ánh mắt cảnh giác của cô bé lúc trước giờ chỉ còn là quá khứ, thay vào đó là một vẻ ngây thơ và yếu ớt.

Cô nhìn xuống bàn tay mình, nơi vẫn còn vết răng cắn rướm máu của Yến. Kỳ lạ là, thay vì giận dữ, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi thương cảm không nói nên lời. Nhìn cô bé nằm gọn trong chăn, nhớ đến ánh mắt sợ hãi khi nãy, Huỳnh Thu chợt cảm thấy như mình đã làm đúng khi mang em về đây, dù rằng hành động này có vẻ chẳng hợp lý với tính cách vô tâm vốn có của cô.

Khi mọi thứ đã yên ổn, cô mới thả lỏng người, ngồi ngả ra chiếc ghế bên cạnh và thở dài. Một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo chút mùi hương của hoa đêm khiến không gian thêm phần bình yên.

Bất giác, hình ảnh Minh Quân lại hiện lên trong tâm trí cô. Cậu bạn nhờ vả với ánh mắt đầy lo lắng và sự biết ơn. Cô tự hỏi, liệu mình có đang làm điều này cho cậu ấy, hay thật ra là cho chính mình? Dù sao thì cô cũng đã quyết định nhận trách nhiệm với cô bé này, bất kể vì lý do nào đi nữa.

Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ, chiếu sáng một góc phòng, nơi cô và Yến đang yên lặng bên nhau. Huỳnh Thu nhìn cô bé một lúc rồi khẽ nói, giọng như một lời thì thầm tự nhủ:

- Ngủ ngon nhé, Yến.

Chương trước Chương tiếp
Loading...