[BHTT] Chữ Thương Đi Trước, Mâm Trầu Theo Sau

Chương 1



[Chú ý: nội dung mang yếu tố bạo lực, nên cân nhắc trước khi đọc.]

- Đi nhanh lên!

Chát!

- Tao đã bảo là mày đi nhanh lên rồi mà con đĩ!

Chát!

- Khặc...

Tên đàn ông cao lớn cầm trên tay cây roi sắt quật mạnh vào người một con vật dị hợm đi bằng bốn chân, lực đạo không hề nhẹ mạnh đến mức rách toạc cả da thịt. Nhưng nói con vật thì không đúng vì vốn dĩ đó là con người.

Phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả tay cũng xụi xuống không thể nhấc lên được. Nó ngã nhào nằm chèo queo trên mặt đất lạnh lẽo, cái mùi hôi thối tởm lợm pha với máu từ trên thân thể nhỏ bé trở thành một thứ gì đó rất kinh tởm. Dù là ai ngửi được cũng bụm miệng lại nôn mửa. Đầu tóc thì bết bát bù xù, quần áo thì rách rưới tả tơi, nhìn chung thì không có chỗ nào là nguyên vẹn, chỗ thì do roi làm rách chỗ thì do lửa thiêu rụi.

Cần cổ nhỏ bé bị sợi dây lạnh lẽo xích lại lôi đi như một con chó không hơn không kém, dù là con người nhưng buộc phải đi bằng bốn chân, miệng chỉ được sủa. Nếu có ngã chắc chắn sẽ bị người ta đánh cho mềm mình, có thể thấy trên thân thể ấy giờ đây đã lạnh ngắt, gương mặt xanh xao không có dấu hiệu của sự sống, hơi thở dường như đã yếu đi rất nhiều.

Vút chát!

Vút chát!

Những cú roi giáng xuống người Yến như muốn băm nát chút sức lực còn lại của em, đến mức mỗi lần roi chạm vào da thịt, một dòng máu lại rỉ ra, nhuộm đỏ chiếc áo rách nát không còn hình dạng. Đôi mắt em dường như đã mất đi sự sống, ánh nhìn trở nên mờ mịt, vô hồn, đôi môi khô nứt chẳng thể thốt lên một tiếng kêu than. Mỗi lần cây roi quất mạnh, Yến chỉ có thể nằm co ro trên mặt đất lạnh giá, máu lẫn lộn với bùn đất, như bị vùi sâu trong bãi rác bỏ hoang không chút hy vọng.

Sợi dây xích lạnh lẽo siết chặt quanh cổ, kéo lê cơ thể nhỏ bé của em trên nền đất, từng bước lê lết như một con vật. Em cố gắng chống hai tay xuống đất để bò đi theo sợi dây, nhưng cơn đau nhức từ những vết thương sâu hoắm khiến tay chân rã rời, gần như không còn đủ sức nhấc lên. Một cú giật mạnh từ dây xích làm Yến ngã nhào xuống, mặt ép chặt vào lớp đất bụi bặm, xung quanh là những tràng cười khoái trá của lũ người tàn nhẫn.

Dáng vẻ tiều tụy của cô bé hiện lên trong cái khung cảnh u tối, thân thể gầy còm, xanh xao, đôi mắt trũng sâu, như một bóng ma lạc lối giữa cõi đời. Em chỉ còn lại chút hơi tàn, như ngọn nến trước cơn gió, bấp bênh và chực tắt. Nhưng bên trong con người nhỏ bé ấy, đâu đó vẫn tồn tại một chút sức sống mong manh, một niềm khát khao yếu ớt, khát khao được tự do, được thoát khỏi cái ác nghiệt này.

Lúc này, nhìn Yến không còn là một cô bé mà như một mảnh hồn tan nát, một minh chứng sống động cho sự tàn nhẫn của những kẻ vô nhân tính. Những vết thương chằng chịt trên cơ thể, mỗi vết xước là một nỗi đau không thể xóa nhòa, mỗi vệt máu khô là một ký ức ám ảnh không bao giờ quên. Nhưng mặc cho sự thống khổ giày vò thể xác và tinh thần, trong sâu thẳm trái tim Yến, một ý chí bất khuất vẫn âm ỉ cháy, một ước vọng sống còn để vượt qua những thử thách khắc nghiệt của số phận.

Dưới lớp bùn lầy của nhục nhã và sự đày đọa, nó không còn nhớ nổi cảm giác của một con người là gì, không còn phân biệt đâu là tiếng gầm của kẻ thú tính và tiếng thở yếu ớt của chính mình.

Người dân chung quanh tụ năm tụm bảy lại xem náo nhiệt. Hoá ra là một con nô của nhà bá hộ, bà ta hẳn lại đem con nhỏ mà mình mua với giá rất cao về để cho nó làm xiếc làm kịch đây mà.

Mụ bá hộ đứng giữa đám đông, khuôn mặt ngạo nghễ nhìn mọi người. Bà ta đeo chiếc vòng cổ ngọc trai sáng bóng và đôi hoa tai phỉ thúy xanh lấp lánh, cả người toát lên vẻ giàu có, quyền lực, như thể cuộc đời này chẳng có gì quan trọng hơn những trò tiêu khiển độc ác của mình. Thú vui của bà không chỉ nằm ở sự hành hạ các nô lệ, mà là biến việc đó thành một buổi biểu diễn công khai để thỏa mãn sự hiếu kỳ và cả thói ganh ghét của đám đông. Mỗi khi dẫn những đứa trẻ nhỏ về làng, bà luôn biến chúng thành những mục tiêu cho mọi người trút giận, không khác gì lũ chó mèo bị lôi ra làm trò tiêu khiển.

Có lần, cô bé ấy nạn nhân. Bị treo lên thân cây bằng sợi dây thừng thô ráp, thân thể gầy gò của em đung đưa trong gió, yếu ớt và gần như không còn sức sống. Đôi mắt vốn trống rỗng giờ đây trở nên hoảng loạn, nhưng em chẳng dám thốt ra một tiếng kêu. Cơn đau chạy dọc khắp thân thể từ những vết thương chằng chịt, giờ đây chỉ còn lại sự cam chịu trong im lặng.

Dân làng xúm lại quanh thân cây, có người nhặt đá ném thẳng vào người cô bé, mỗi viên đá ném trúng lại kèm theo tiếng hò reo thích thú. Vài người khác, tìm được những thứ như mảnh gỗ hay đất bẩn, thậm chí còn trộn thêm phân để ném vào em. Mỗi lần đất đá đập mạnh vào da thịt, em chỉ có thể rùng mình chịu đựng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt gầy guộc.

Đám đông hứng thú hơn khi mụ bá hộ lấy từ trong túi ra một cây cung nhỏ, mụ cười đắc ý, rồi đặt một trái táo nhỏ lên đỉnh đầu em. "Ai có gan thì thử tài bắn đi!" bà ta nói, mắt lấp lánh thích thú khi một vài gã trai trẻ hăng hái bước tới.

Một mũi tên đâm trúng gần trán, suýt nữa đã xuyên thẳng vào mắt em. Cô bé chớp mắt, cố gắng né tránh trong vô vọng. Mũi tên thứ hai bắn tới, lần này sượt qua gò má, để lại một vệt dài rỉ máu. Em chỉ có thể nén cơn đau, cơ thể run rẩy vì sợ hãi. Em đã quá quen với những trò hành hạ này, nhưng mỗi lần, nỗi sợ lại như cơn sóng ngầm đập vào trái tim nhỏ bé.

Trong ánh mắt của mụ bá hộ và những người dân làng, em chẳng phải là con người. Em chỉ là một con vật, một đối tượng để mọi người trút bỏ những cảm xúc tồi tệ, để họ tìm chút vui vẻ trong cuộc sống tù túng nơi làng quê. Những mũi tên cứ bay tới tấp, mỗi lần em cố né thì lại có người hét lên chế giễu: "Mày còn dám tránh hả? Chó mà cũng biết tránh sao?"

Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt, hòa cùng máu và bụi bẩn. Em chẳng thể nào phản kháng, chẳng có cách nào để tự vệ hay thoát khỏi số phận. Trong tâm trí mịt mù, em không còn gì ngoài mong mỏi le lói: rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ đưa tay cứu em ra khỏi cái địa ngục trần gian này.

Vì chúng nó sinh ra vốn là để người người trút giận.

Cũng có lúc những mũi tên ấy đốt cháy cả da thịt trong khi em chẳng thể nào chống cự lại họ, chỉ biết cam chịu số phận nghiệt ngã này.

Cảm nhận biết bao nhiêu là cay đắng, tủi nhục trong bốn năm qua, cuối cùng em cũng có thể nhắm mắt xuôi tay?

Không.

Dù có muốn chết, cũng không thể chết được.

Nó mơ hồ mong chờ cái lạnh thấm qua cơ thể, mong chờ bóng tối vĩnh viễn che lấp mọi cảm xúc, mọi đau đớn. Nhưng đời nó còn tàn nhẫn đến mức cả cái chết cũng không đến nổi.

Rất nhanh, một dòng nước lạnh buốt chạm đến da thịt làm em hét lên một tiếng đầy đau đớn. Đó là nước lã pha cùng với muối, đừng nói là con người có khi là quỷ cũng cảm giác được sự đau đớn tột cùng ấy.

Tiếng thét thảm thương vang lên trong tuyệt vọng, không những không khiến người ta thương xót mà còn làm cho những thanh niên trai tráng hò hét muốn chiêm ngưỡng thêm nữa.

Thỏa mãn lòng dân, mụ ta quơ tay cho người mang thêm nước muối lên trực tiếp tạt vào ngay vết thương đang dần rỉ máu, những chỗ bị bỏng nặng. Dần dần nước muối càng thấm sâu hơn vào vết thương tạo ra cái rát không nỗi đau thể xác nào sánh được.

- AAAA!!!

- Hahhaha, sủa! Sủa đi con đĩ!

- Tạt thêm nữa đi, xem nó kìa! Nhìn thấy thương ghê chưa?

Tiếng cười nhạo báng và những lời lẽ cay nghiệt dội thẳng vào tai, khiến từng tế bào trong cơ thể em như tan ra thành những mảnh vụn đau đớn. Người dân chẳng có chút lòng thương xót, họ còn nhặt thêm nắm muối và ném vào những vết thương đang rỉ máu, mỗi hạt muối thấm vào da thịt như ngàn mũi kim đâm, buốt đến tận tủy xương. Em cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ, nhưng đôi môi ấy giờ đã trắng bệch, không còn chút sắc hồng nào.

Bên dưới là một vũng máu lớn, đỏ thẫm và lan dần ra mặt đất xung quanh. Máu từ cánh tay trái không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất lạnh lẽo. Cơn đau không chỉ dừng ở thân thể mà lan dần đến tâm trí, khiến trí óc em trở nên mờ mịt. Đôi mắt đỏ hoe nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng tất cả chỉ còn lại những bóng dáng mờ nhạt và tiếng cười tàn nhẫn.

Em cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng lạnh dần, như thể mọi hơi ấm trong người đều đã bị hút cạn. Những nhịp thở trở nên gấp gáp và đứt quãng, và cả thế giới xung quanh chỉ còn lại một màn sương mờ ảo. Trong phút chốc, em nghĩ đến việc buông xuôi tất cả, vì có lẽ đó là cách duy nhất để thoát khỏi địa ngục này. Thế nhưng, sâu thẳm trong trái tim, em vẫn còn chút hi vọng mong manh hi vọng về một ngày nào đó, có ai đó sẽ đưa tay ra cứu mình, sẽ nhìn em như một con người, chứ không phải như một trò tiêu khiển độc ác.

Chỉ là đợi mãi mà không có một ai.

Vút chát!

Vút chát!

Vút chát!

Khi cây roi quất xuống cảm giác như từng mảnh da bị xé toạc, từng thớ thịt co giật dưới lớp da bầm tím.

Nó cuộn tròn người lại nằm im lìm rên rỉ, roi thì vẫn cứ va vào da, muối thì vẫn cứ chạm vào thịt nát. Xúc cảm đau đớn mãnh liệt truyền lên đại não làm nó tê dại, gần như là mất đi ý thức.

Ngoài những tiếng rít lên từ trong miệng vì đau ra thì hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống. Mắt vẫn còn mở lên trừng trừng dù cho thần trí đã mê man, nó cố mở mắt là để thấy được những gương mặt kia, mở là để ghi nhận lại những kẻ làm ra nó của ngày hôm nay.

Một ngày nó còn sống là một ngày nó vẫn còn khắc sâu trong da thịt những cơn đau từ đầu roi, từng lời phỉ báng nhục mạ đời con gái của nó, từng lời mắng nhiếc, từng câu từng chữ từng người nó sẽ khắc ghi đến đời sau.

Thấy nó đã nằm im lìm không còn phát ra thêm thanh âm gì nữa, một gã đàn ông trong số đó đi đến vỗ vỗ vào gương mặt bầm tím xem là còn sống hay đã chết. Không như dự đoán của người dân, nó không những còn sống mà còn bạo gan cắn cái khụp vào tay gã kia, răng nanh được dũa nhọn ghim sâu vào da thịt đến phún cả máu tươi, ngón tay út bị cắn gãy ai ai cũng nghe được một tiếng rắc thanh thúy vang lên cùng tiếng la của gã.

- Mày!!

Gã đàn ông vừa túm tóc nó vừa nghiến răng kéo đi, mặc kệ mặt đất lởm chởm đá vụn rạch nát da thịt nó, để lại một vệt máu loang lổ phía sau. Đám đông cười đùa, hò hét cổ vũ cho gã càng kéo mạnh tay hơn, tiếng la của hắn vang lên lồng lộng, đầy sự hả hê như vừa chinh phục được một kẻ thù. Trước sự hân hoan ấy, bà bá hộ chỉ đứng xa xa, vỗ tay khen thưởng, đôi mắt nhìn đầy thích thú, như thể một người đang chiêm ngưỡng màn biểu diễn hấp dẫn. Bà bá hộ lại một lần nữa vỗ tay, lần này là tán thưởng cho lá gan không hề nhỏ của gã. Số tiền bỏ ra mua lại nó không đáng là bao, chỉ là nếu gã làm nó chết tất nhiên sẽ phải mang cả gia sản ra trả. Nghĩ rồi mụ cười thầm, cười trước sự ngu ngốc của những kẻ chỉ biết xem náo nhiệt rồi hùa theo để mang hoạ vào thân.

Không những phô bày ra sự dốt nát của mình còn thể hiện là bản thân rất ngu.

Lôi đến một nơi khuất ánh sáng, mạnh bạo quẳng nó lên đống củi khô bén lửa, gã cho người mang dầu đến đây. Lần trước là bị nó đá dập trứng, lần này là bị nó cắn cho gãy xương, quả nhiên bà bá hộ đã thật sự nuôi nó thành một con chó.

Vừa biết cắn người vừa biết khiến cho người ta phát tiết.

Không cần biết bà ta mua nó mất bao nhiêu bạc, nhưng những thứ mà nó gây ra thực không thể tha thứ.

Cô bé bị quẳng lên đống củi khô rồi bị hai ba gã đàn ông cường tráng dùng cộc gỗ đống xuống tay chân mục đích là để cố định nó ở một chỗ. Vốn dĩ không cần như vậy vì nó đã thân tàn ma dại rồi, nhúc nhích còn không nổi thì nói chi chạy trốn.

Vừa có thể chiêm ngưỡng được một con chó chỉ biết sủa cầu xin, vừa được nghe tiếng vang nài trong vô vọng mà không có ai tới giúp đỡ.

Vừa nghĩ đến diễn cảnh đó thôi là lũ người kia đã cười phá lên, những nụ cười chế nhạo cùng hành động ấy đã đủ khiến nội tâm nó căm thù.

Từng cây cộc gỗ nhọn hoắt ghim sâu vào da thịt mỏng manh, càng đóng sâu càng cảm nhận được sự đau đớn không thể tả hết bằng lời. Nhìn gương mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm, như thế cũng đủ để biết được làm như vậy đau đến nhường nào. Khi chỉ có thể bất lực mặc người người mua vui, khi chỉ có thể cam chịu mà không được phản kháng.

Trong cơn đau đớn tột cùng, Yến cảm thấy thân thể mình như không còn là của mình nữa. Cả cơ thể ê ẩm, tê dại, như từng thớ thịt đang bị nghiền nát bởi những cây gỗ sắc nhọn. Mỗi lần chúng đập xuống, một cơn đau xé lòng lại truyền khắp người, khiến em muốn gào lên nhưng giọng khản đặc, chỉ còn lại những tiếng thều thào yếu ớt, tuyệt vọng.

Trong giây phút ấy, giữa những tiếng cười chế nhạo và ánh mắt khinh bỉ của đám người vây quanh, Yến cảm nhận sự bất lực sâu sắc. Đôi mắt em mờ đi, lẫn trong những giọt nước mắt và mồ hôi, nhưng trong đáy lòng vẫn còn cháy âm ỉ một ngọn lửa giận dữ, nỗi căm hờn không thể tả thành lời. Cô bé không thể quên được khuôn mặt cười cợt của những kẻ đó, từng ánh mắt châm biếm, từng lời sỉ nhục, như những vết dao khắc sâu vào trái tim non nớt của mình.

Cơn đau cơ thể tưởng chừng đã đạt đến giới hạn, nhưng nỗi đau tinh thần còn lớn hơn gấp bội. Yến cảm thấy mình như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, không thể phản kháng, không có hy vọng, chỉ còn lại bản năng sống còn và lòng căm phẫn.

Giữa cơn đau ấy, một tia sáng cuối cùng lóe lên trong tâm trí, đó là hình ảnh của tự do, của một nơi xa xăm không có những kẻ độc ác này, nơi em có thể sống mà không cần phải gầm gừ, nơi em có thể thoát khỏi sự tra tấn vô nhân tính này. Dù chỉ là một giấc mơ mong manh, nhưng nó đã trở thành điểm tựa cuối cùng để Yến cắn răng chịu đựng, không để bản thân gục ngã.

Bất chấp những vết thương, bất chấp nỗi đau cùng cực, cô bé tự nhủ với bản thân rằng em sẽ sống, không phải để cam chịu, mà để một ngày nào đó có thể thoát khỏi nơi địa ngục này, để trả lại tất cả những gì em phải chịu đựng.

Chỉ là...

Hiện giờ nó cảm thấy bản thân đã chết rồi. Hẳn đã chết từ khi trên thế giới này không còn một tia sáng nào có thể rọi đến mình. Chết từ khi bị người người phản bội, nhưng bây giờ...

Nó đau quá...

Nó thực sự muốn chết.

Chưa bao giờ mà bản thân nó muốn chết như vậy.

Vừa muốn sống để trả thù vừa muốn chết để được đoàn tụ với gia đình.

Giá như... giá như ngay từ khi được sanh ra đã là người có tiền thì bây giờ nó đã không phải chịu khổ như vậy...

Giá như... giá như lúc này đây có ai đó đến giúp nó thì tốt quá.

Để cho nó có cơ hội thấy được một ánh sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời tăm tối này, để cho nó biết được... rốt cuộc như thế nào mới là con người.

Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, từ xa xa lấp ló một bóng người đi tới. Cứ ngỡ là ảo giác, nhưng không ngờ chính là sự thật.

Nơi tối tăm như địa ngục thế này cũng sẽ có người đến được sao?

- Này! Này! Các người làm cái quái gì đấy!?

Đột nhiên từ người ấy vang lên một giọng nói đầy căm phẫn, là giọng của ai... nó không rõ. Trầm khàn như con trai mà ốm nhom như con gái.

Rồi nó lờ mờ thấy được một hình bóng cao lớn đứng chắn trước mặt mình, người ấy rất đẹp... dù chỉ là nhìn được bóng lưng nó cũng cảm giác được ánh hào quang tỏa ra từ người ấy.

Liệu nó chết rồi chăng?

Nhưng kẻ như nó làm gì được lên thiên đàng?

Rồi nó tự chế nhạo mình, phút cuối của cuộc đời còn có thể cảm thán sắc đẹp của người ta thì quả thực bây giờ chưa phải là cơn đau khiến nó bất lực nhất.

Nó cứ nhìn chăm chăm vào người ấy, dù không nhìn được bao quát, không nhìn được toàn diện, không nghe được bất cứ thứ gì ngoài tiếng thở hổn hển của mình, nhưng tim dường như đã đập trở lại không còn ngưng nữa.

Có phải là cuộc đời nó chưa từng nhìn thấy được một con người thực sự hay không? Phải rồi, những kẻ mà nó thấy được chẳng qua chỉ là những con quỷ đội lốt người.

Vậy là ông trời cuối cùng cũng hiển linh rồi đây sao? Mang đến một người để cứu rỗi bản thân nó?

Sao lại không để cho nó bị hành hạ không thương tiếc rồi cho nó chết bờ chết bụi luôn cũng được? Dẫu sao nó chẳng còn luyến tiếc chi cuộc đời không bao giờ có nắng hồng này nữa rồi. Không có niềm tin hy vọng, không có ước mơ, không có tương lai tươi sáng... rốt cuộc nó sống chỉ để bị nhục mạ, mua vui cho lũ nhà giàu đó thôi sao?

Cô bé dần dần khép lại đôi mắt xinh đẹp, thân thể vốn cứng đơ như một khúc gỗ nhưng không hiểu tại sao khi có bàn tay ấm áp từ người ấy chạm vào liền cảm nhận được chút hơi ấm nhẹ thôi cũng khiến bản thân nó thấy lạ lẫm rồi, mặc dù thân thể ấy dường như đã lạnh đi rất nhiều, lạnh còn hơn cả những mùa mưa nặng hạt. Cái chạm nhẹ nhàng mà làm nó lưu luyến, đây rốt cuộc là cái cảm giác quái lạ gì đây?

Xúc cảm ấm áp chạm lên da thịt đã lạnh lẽo từ lâu làm nó cứ ngỡ như bản thân được độ kiếp sống lại, cái chạm tưởng chừng như bình thường nhưng lại làm nó thấy an lòng.

Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lại, phải chăng người ấy đã từng gặp nó ở đâu rồi? Ngay cả đau đớn cũng bị xoa dịu đi, ngoài cảm giác dễ chịu ra thì chẳng còn gì hơn.

Từ khi có nhận thức rõ ràng đến bây giờ thì chưa bao giờ nó được đối xử dịu dàng như vậy.

Trong bốn năm qua, chưa ngày nào nó được sống yên bình. Như ngày hôm nay, có người đứng ra bảo vệ nó đã là điều may mắn lắm rồi.

Vậy đây chính là cảm nhận của người sắp chết ư? Nếu như vậy, hẳn là trước khi ngã xuống vực chị hai nó cũng cảm nhận được cổ cảm xúc như vậy?

Sự đau đớn khi ôm những quả bom nổ tan xác chết chung với lũ giặc nhưng vẫn còn tâm trạng mỉm cười hạnh phúc với nó. Chủ yếu chỉ để bảo vệ nó thôi mà... có nhất thiết phải chịu nhiều đau đớn như vậy không?

Má nó cũng từng vậy sao? Trước khi chìm trong biển lửa, má đã bị những cây cộc nhọn hoắt ghim sâu vào da thịt, cảm nhận được từng cơn nóng rát từ ngọn lửa tử thần. Có phải má đã rất đau không? Đôi mắt xinh xắn của má bị những cây cộc đâm vào, lúc ấy má có lẽ đã rất bất lực, không thể nhìn thấy nó được nữa vậy có phải má sẽ buồn lắm không?

Những cây cột vững chắc của gia đình cũng đổ sập đè nát thân thể xinh xắn của má rồi, ngay cả... những điều ngọt ngào nhất cũng chẳng thể dành cho má vào ngày cuối đời.

Có phải khi chết rồi nó sẽ được đoàn tụ với cha má, chị hai không? Ở nơi chính suối, mọi người hẳn còn đợi nó chứ?

Tại sao gia đình nó lại phải chịu tình cảnh éo le như vậy?

Chỉ vì một câu nói của ông thầy pháp, chỉ vì đời trước ông của nó nuôi tà, nuôi ngải để lại nghiệp báo đây sao?

Lúc trước nội từng nói với nó, khi ăn chay niệm phật sẽ được chúa trời phù hộ cho cả gia đình an yên, hạnh phúc nhưng rốt cuộc... thứ nó nhận lại chỉ có cay đắng. Dù đã ăn chay niệm phật suốt một thời gian dài, dù có trở thành một con chó thì bản thân nó cũng luôn hướng về phía phật kia mà?

Có người từng nói với nó, khi chết rồi mọi đau đớn sẽ không còn hành hạ thể xác nữa, sẽ không còn bị lay động bởi nhưng thứ phàm phu, nhưng giờ đây tại sao lại khác lạ đến như vậy? Vậy là đến chuyện này nó cũng bị lừa gạt ư?

Những thắc mắc cứ chồng chất lên nhau, đến khi tiếng mắng chửi đã bị lấn át bởi giọng nói dịu dàng chất chứa đầy sự ngọt ngào mới làm cô bé trở về với thực tại. Nhìn đến người trước mặt nó khẽ mỉm cười, một nụ cười ở cuối cuộc đời và là nụ cười xinh đẹp nhất mà người ấy từng được nhìn thấy.

Một khoảnh khắc nhỏ đã làm người phụ nữ ấy động tâm.

- Không sao đâu, có chị ở đây rồi, chị sẽ bảo vệ em.

Chị?

Rốt cuộc cô ấy là ai? Tại sao có thể nói chuyện với một con súc vật như nó được kia chứ?

____

Chương này khá dài nên mình chia thành từng đoạn nhỏ nha. Do mình chưa đọc lại kĩ hơn nên có phần nào cấn cấn thì mong mọi người nói cho mình biết đặng sửa lại.

Chúc mấy bạn có một ngày tốt lành.

Chương trước Chương tiếp
Loading...