[BHTT] CHỜ TRĂNG LÊN |COVER VER ENGLOT|
CHƯƠNG 19: BÀNG HOÀNG
"Cậu hai, sao cậu vẫn còn chưa ngủ?"Ở phía bên giường, một người con gái đỡ bụng đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu trai đang miệt mài dưới ánh đèn dầu. Nàng là Lâm Ngọc Quỳnh, từ lúc làm dâu nhà họ Trịnh đến nay đã ngót nghét bốn năm. Trong những năm này, nàng sinh cho Thế Phiệt được một người con trai, bây giờ lại đang mang bầu đứa con thứ. Ông Minh cùng bà Mai vốn yêu trẻ, vậy nên đối xử với Ngọc Quỳnh rất mực tôn trọng. Nàng vốn cũng là tiểu thư nhà trâm anh, cha lại có quyền có thế, bây giờ về nhà họ Trịnh sinh sống so ra cũng không khác nhà mình là mấy, có khi đãi ngộ lại còn tốt hơn.Bởi lẽ nhà Ngọc Quỳnh nhiều anh em, Ngọc Quỳnh lại là đứa con gái, thành ra ở nhà cũng không được cha mẹ để ý nhiều như những cậu con trai khác.Tuy rằng Ngọc Quỳnh sống trong nhung lụa, việc nhà chẳng biết mảy may làm điều chi, nhưng tính tình lại rất thùy mị, giọng nói cũng nhẹ nhàng, thành ra ông Minh cùng bà Mai rất thương yêu. Đặc biệt là bà Mai, bà rất quan tâm đến đứa con dâu này, biết Ngọc Quỳnh sợ lạnh, vậy nên bà ngày ngày sai mấy đứa hầu đốt than đặng cho giường của đứa con dâu ấm áp, bàn đồ ăn của Ngọc Quỳnh cũng là thứ đồ đặc biệt hơn, đều là đại bổ.Từ khi vợ mang thai, Thế Phiệt cũng rất siêng làm ăn dưới quê. Cậu thường túc trực ở bên giường của vợ, một bên coi sổ sách, một bên xem vợ mình ngủ có ngon hay không. Việc ở đô thành cậu cũng gác lại cho Engfa, chỉ một mực trở về dưới huyện chăm sóc người vợ bầu bì của mình.Người ta nói, được gả cho Trịnh Thế Phiệt là cái phúc đức lớn nhất mà tổ tiên đã ban cho người con gái tên Lâm Ngọc Quỳnh."Lát nữa anh ngủ, thân em bầu bì, đừng có thức cùng anh như vậy." Thế Phiệt lật một quyển sổ, chăm chú mà nhìn nó, lại nói: "Nghe anh, ngủ sớm đi." Ngọc Quỳnh thấy hộc bàn của Thế Phiệt còn đang mở, bên trong chứa một tấm hình có hơi cũ kĩ. Nàng nghiêng đầu, tay với lấy tấm hình ấy: "Người này là ai vậy cậu?" Thế Phiệt nhìn thấy tấm hình bị lấy đi, cậu giật mình, lập tức vươn tay giật lại nó. Cậu quay đi quẩn lại hai mặt của bức hình, phát hiện tấm hình không bị rách gì mới yên tâm. Đoạn, cậu nhìn người vợ của mình, cao giọng nói: "Nè, đồ của anh trước khi muốn lấy phải nói một tiếng, nào có chuyện em tự tiện như vậy?Nghe lời trách mắng của cậu, Ngọc Quỳnh cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi, lần sau em không vô ý như vậy nữa." Ngọc Quỳnh vừa nói, ánh mắt nhìn xuống đôi chân của mình. Thế Phiệt trông thấy bộ dáng kia cũng không nỡ nói gì thêm nữa, cậu đứng dậy, ôm lấy hai bên vai nàng: "Anh cũng xin lỗi vì đã lớn tiếng với em. Em lên giường ngủ trước đi, đêm đã lạnh rồi. Đi, anh đỡ em vào trong mùng." Ngọc Quỳnh đi từng bước theo chân cậu, ánh mắt hơi rũ xuống. Phải cho đến khi nàng ngồi lên chiếc giường mềm mại kia, nàng mới hỏi tiếp: "Cô gái trong hình là con nhà thầy Chí, có đúng không cậu?" Thế Phiệt đã dẫn nàng vào trong mùng, cậu xếp lại mùng cho kín, dù rằng đã nghe cậu hỏi kia, nhưng cậu vẫn chọn cách không trả lời. Chỉ chăm chăm sửa sang lại đống mùng mền.Ngọc Quỳnh không thấy cậu trả lời, lại kể tiếp: "Cô gái tên Charlotte ấy thật đẹp. Hôm bữa em đi chợ có gặp qua rồi. Một người như vậy, quả thật bất kì một gã trai nào gặp qua cũng xốn xang thưa cậu. Chỉ tiếc là bây giờ cô ấy vẫn ở độc thân như thế.”"Ừm, đêm khuya muỗi lên, em tranh thủ ngủ sớm đi. Có lạnh thì gọi anh, anh dặn tụi hầu đốt lửa.” Thế Phiệt từ chối bàn tiếp về vấn đề này với vợ mình, chỉ cố dùng giọng điệu một người chồng nhẹ nhàng và săn sóc mà nói chuyện với vợ. Nói xong, cậu đã quay ngoắt đến bàn làm việc, chẳng hề hỏi han thêm một tiếng nào.Ngọc Quỳnh quay lưng lại với chồng, nhẹ nhàng chợp mắt lại. Hiển nhiên là nàng đã thừa biết cái chuyện của Thế Phiệt cùng Charlotte năm xưa, và chồng nàng dù rằng đã có một người chung chăn chung gối, ấy vậy mà anh vẫn còn say mê cô giáo kia như điếu đổ.Nhưng Ngọc Quỳnh cũng không biết nên xử sự với chồng sao cho phải, lắm lúc muốn nói thẳng thì chồng mình lại ậm ừ cho qua chuyện. Lại nói, từ lúc gả vào đây, Thế Phiệt vẫn luôn hết mực tôn trọng nàng, vợ chồng chưa từng xảy ra bất hòa lần nào. Nhưng chính vì sự yên bình ấy mới khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.Trong suốt ba năm qua, cái sự tử tế mà cậu dành cho nàng chỉ là nghĩa chứ chẳng phải là tình.Cái tình của cậu, e là cả đời này chỉ dành cho một người con gái mà thôi. Người con gái nhà ở phía sau giàn hoa giấy, nơi lúc nào cũng văng vẳng tiếng đọc bài của trẻ con.Càng nghĩ thì lại càng phiền lòng, Ngọc Quỳnh không sao chìm vào giấc ngủ nổi. Cha nàng từng dạy nàng phải lấy chồng cao sang, phải biết lấy lòng đàn ông. Thế là nàng cố gắng sinh nhiều đứa con cho chồng, dù biết rằng sức khỏe của bản thân chưa bao giờ là ổn, nhưng Thế Phiệt vẫn luôn giữ thái độ chẳng mấy mặn mà với nàng như cũ. Xem ra nàng đã hoàn toàn phụ đi sự kì vọng của cha rồi.Triền miên trong suy nghĩ chẳng biết đã được bao lâu, bên ngoài đã văng vẳng tiếng gà gáy. Ngọc Quỳnh ngồi dậy, phát hiện Thế Phiệt đã thiếp đi trên bàn làm việc, bàn tay thô ráp của cậu nắm chặt lấy một thứ.Ngọc Quỳnh đi đến gần, phát hiện ấy là tấm hình mà đêm qua nàng đã dò hỏi cậu. Dù là trong vô thức, cậu vẫn luôn muốn giữ hình ảnh của người con gái ấy bên mình. Nàng cười trừ, sau đó chỉnh đốn lại tóc tai đặng chuẩn bị đi ra ngoài.…"Nè, lát nữa về chị ghé nhà em chút đi."Đã là buổi trưa của ngày thứ ba kể từ khi các nàng rời huyện, lúc này, Engfa đang lái xe đi về. "Hả? Nhưng mà chị chưa có chuẩn bị quà cáp gì cho ông với bà." Nói thì nói cho lịch sự vậy, nhưng Charlotte thật sự không muốn đến nhà địa chủ vì nhiều lí do lắm.Thứ nhất vì đã lâu không gặp hai vợ chồng ông Minh bà Mai, cô không biết nên đối diện với họ sao cho phải. Thứ hai là trong căn nhà ấy vẫn còn Thế Phiệt cùng vợ của cậu ta, chuyện năm xưa cả huyện rầm rộ ai mà chẳng biết, thành ra Charlotte cũng không muốn lui tới cho đụng phải mặt cậu. Chẳng rõ vợ cậu ta có hay cái chuyện kia không, nhưng dù cho người nọ chẳng hay thì Thi cũng rất ngại phải tiếp xúc."Anh hai với chị dâu có việc ở trên tỉnh rồi, không có nhà đâu mà chị lo mần chi? Tía má em dặn khi nào dẫn chị sang cho ông bà nhìn chút, ông bà thương chị lắm. Em nghe bảo khi chị còn nằm nôi, má em còn thường hay xuống Bạc Liêu thăm chị, ẵm chị nữa." Engfa kể lại, hiển nhiên là nàng rất vui khi thấy tía má của mình lại ưu ái Charlotte đến như vậy.Ở trong huyện, bà Mai nổi tiếng là người khó tính, bình thường cũng không kết giao với ai. Gặp mặt người khác thì hết không ưng chỗ này với không thích chỗ kia, nói chung tính tình rất khó chiều, mấy mối quan hệ thân thiết quanh đi quẩn lại chỉ có gia đình của Charlotte. Ông Minh thì lại khác, vì là địa chủ lại có một chút máu thương buôn, thành ra ông có rất nhiều mối quan hệ, mà tính tình cũng rất xởi lởi thân thiện.Charlotte nghe vậy thì chợt nghĩ đến điều gì, cô cười mà đáp lại: "Ừm, quà thôi nôi mà bà tặng chị vẫn còn giữ."Năm ấy, bà Mai tặng cho cô một cái vòng bạc, trên vòng chạm trổ hình phụng rất tinh tế. Khi nhỏ cô vẫn thường hay đeo, nhưng lúc lớn lên lại chẳng thích diện trang sức bạc nữa, đành cất nó vào trong cái rương đồ xem như vật kỉ niệm. Lại nhớ những năm cô đi học trên tỉnh, chiếc xe mà nhà địa chủ dùng để đưa đón cậu Phiệt vẫn thường hay lui đến đặng cho cô quá giang đi về. Ngày này qua tháng nọ, việc xin quá giang nhà địa chủ đến tỉnh đi học đã là một chuyện thường nhật.Thì ra cô đã mang ơn nhà địa chủ nhiều đến như vậy.Ông Minh và bà Mai từng bảo vui rằng họ muốn nhận Charlotte là con nuôi, nhưng Charlotte vẫn một mực không chịu gọi, cũng chẳng biết do hồi nhỏ ngại ngùng hay là vì lí do nào khác. Đến khi lớn lên, hai vợ chồng họ Trịnh bận đầu tắt mặt tối cả một ngày, mà cô thì cũng lo chuyện ăn học, vì vậy cũng không còn cùng họ tới lui như ngày nhỏ được nữa."Chị này." Engfa hơi miết nhẹ vô lăng, nàng nhớ về cái đêm hôm nọ, có chút ngập ngừng hỏi Charlotte: “Chị nghĩ như thế nào về em?”Charlotte nghe câu hỏi này thì giật mình nhìn Engfa. Kể từ sau tối hôm kia, cả hai vẫn đi chơi khắp Gia Định như bình thường, nhưng trong lòng đều đã có tâm sự riêng. Engfa đắn đo mãi, chẳng biết Charlotte có thật sự thích mình hay không. Còn Charlotte - người vốn đã biết đáp án trong lòng - lại sợ rằng đêm ấy cô cùng Engfa đã phát sinh chuyện gì. "Tập trung lái xe đi." Charlotte cố tình muốn đánh trống lãng, dù sao đây cũng không phải là chuyện mà cô muốn trực tiếp nói ra. Cô có cảm tình với Engfa không? Cô không biết. Nhưng trái tim cô quả thật đã động lòng trước cậu trai ở Gia Định kia - vốn là một hình tượng do Engfa tạo nên, và cả tình yêu dành cho những con chữ mà Engfa đã viết cho cô cũng là thật. Nếu nói không yêu không thương gì, vậy thì vì sao cô lại chưa bao giờ từ chối bất kì những yêu cầu vô lí nào từ người nọ, cả việc nghỉ dạy để đến Gia Định chơi, cả việc cởi bỏ bộ áo tay thụng quen thuộc mà mặc đồ của Tây phương, thậm chí là buông thả mình uống say, để rồi đêm ấy, đêm ấy... Đáp án hẳn đã có trong lòng, dẫu vậy thì sao? Cô cùng Engfa đều là phận con gái, cả hai sẽ có tương lai hay sao, sẽ vượt qua được những định kiến của cái xã hội này hay sao?Đến cả bản thân cô cũng không chấp nhận nổi mình, vậy mà cô lại đòi xã hội cảm thông? Thật nực cười.Charlotte chạm tay lên má mình, che đi gương mặt đang ửng đỏ, và dường như đây cũng là một cách để cô trốn tránh câu hỏi của Engfa."Chị thật lòng với em một lần thôi, không được sao?" Engfa nhìn vẻ bối rối của Charlotte, vết thương lòng vẫn chưa nguôi bỗng dưng muốn nứt ra. Thi nhìn ánh mắt đượm buồn của người nọ, Charlotte cắn môi, đợi một lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi: "Đêm ấy có xảy ra chuyện gì không?" Engfa cảm giác mình như muốn bộc phát. Có biết bao nhiêu lời cần phải nói lúc này, vậy mà chị ấy lại chọn hỏi nàng một câu như thế. Nếu như nàng thật lòng rằng đó chỉ là một đêm bình thường, chẳng lẽ Charlotte vẫn cứ dối lòng mãi như vậy sao? "Nếu em nói có thì sao?”Một câu nói tựa như sét đánh ngang tai, Charlotte hoảng hốt quay sang nhìn Engfa, cô che miệng mình lại, lập tức nuốt ngược những lời mà cô định nói vào trong.Hai mắt Engfa không nhịn được mà đỏ lên, nàng cắn môi mình lại, ngăn không cho nó bật ra từng tiếng nức nở: "Em nói có đấy, chị tính như thế nào?” “Em nói bậy, làm sao mà có thể…” Charlotte dường như không thể nào tin vào tai mình, cô bàng hoàng nói lắp bắp.Chuyện, là chuyện gì mới được? Đêm ấy cô quá say, say đến cái độ không nhớ nổi bất kì một chuyện gì kể từ lúc cô được dìu đến nhà. Những gì mà cô nhớ được chính là đôi mắt đong đầy tình yêu mà Engfa dành cho cô, là bờ môi cong cong của em ấy, là gương mặt toát lên đầy vẻ quyến rũ phong tình.Và khi thoát khỏi cơn mê man kì lạ kia, trời đã sáng, và cô phát hiện mình đã nằm đè lên người Engfa, còn người nọ thì áo quần vừa mỏng manh lại vừa xộc xệch. Càng nghĩ đến, gương mặt Charlotte càng thêm xanh xao."Chị, chị xin lỗi..." Charlotte thật sự không biết nói gì lúc này. Cô thật sự đã uống say làm bậy sao, thậm chí là với một người con gái?! "Chị chỉ xin lỗi thôi sao, thế chị tính làm sao?" Engfa nâng giọng cao lên một chút. Đến lúc này mà chị ta vẫn không chịu nói lên lòng của mình hay sao? Bàn tay của Charlotte run rẩy mà chạm lên vai của Engfa, từng giọt nước mắt kia rơi xuống càng khiến cho tim cô run rẩy, cô ngập ngừng mà nói: "Nếu thật sự đã xảy ra chuyện, ngoài xin lỗi em chị cũng chẳng thể làm gì khác." Engfa mở to mắt, nàng nhanh chóng đạp thắng, tấp xe vào lề: "Một đời của em, vậy mà chị chỉ nói một câu xin lỗi?" Nàng không thể tin được mà nhìn Charlotte. Charlotte không dám nói ra những lời tiếp theo, nhưng trông thấy chuyện đã đến nước này, cô đành phải giải thích: "Em cùng chị đều là phận con gái, làm sao mà có tương lai hả em? Làm sao mà chị có thể như cánh đàn ông mà trực tiếp đi về nói chuyện với ba má để hỏi cưới em được? Em... chị không thể làm gì cho em được." "Haha." Engfa nghe vậy, nàng không thể khóc nổi nữa, trong cổ họng bắt đầu trào ra một tiếng cười trào phúng: "Thế chị nói đi, chị có thích em không? Chỉ cần trả lời một trong hai, có hoặc không." Engfa quả thật đã đẩy Charlotte vào đường cùng, Charlotte ngậm ngùi mà nói: "Thích hay không thì đã sao? Chẳng phải mình cũng không thể đến được với nhau sao? Em bảo chị chấp nhận chuyện hoang đường như vậy kiểu gì?" Charlotte cũng không chịu nổi nữa, đôi mắt dần dần ửng đỏ. "Do chị không muốn, do chị nhát gan, tới cả tình cảm của mình mà chị cũng chẳng thể nào thốt nên thành lời được!" Engfa không chịu nổi nữa, nàng quát lên. Khiến cho những người đang đi xung quanh chiếc xe ngó đầu nhìn vào bên trong. Nghe lời chất vấn của Engfa, Charlotte không thể nào đáp trả được gì, bởi vì em nói đúng. "Engfa, kiếp sau nếu chị là con trai, chị nhất định sẽ cưới em. Nếu chị lại đẻ ra là thân con gái, chị nguyện làm người ở, hầu hạ em cả đời sau. Kiếp này chị không thể nào ở cùng em được, mình đừng để cho chuyện này lún sâu hơn nữa, có được không em?" Giọng Charlotte hơi nghẹn ngào, nàng run rẩy tự xoa xoa lấy hai bàn tay lạnh toát của mình. Engfa gục đầu trên vô lăng, khổ sở nói: "Lời hứa kiếp sau nghe thật là vô nghĩa, chị có chắc rằng mình sẽ có kiếp sau không? Tại sao chị lại hứa một điều mà đến bản thân mình cũng chẳng thể chắc chắn nổi?" Lại một lần nữa Charlotte không thể nào trả lời được. Engfa trầm mặc một hồi lâu, mà Charlotte không hề nói gì tiếp theo, khiến cho bầu không khí trong xe ngày càng trở nên căng thẳng. Engfa khởi động xe, chiếc xe bắt đầu chậm rì rì mà lăn bánh. Suốt cả một đường về, cả hai không nói chuyện với nhau câu nào. Charlotte mong sao đường về gần hơn một chút thôi cũng được, vì từng giây từng phút ở bên cạnh Engfa đều đau đớn như bị lăng trì vậy. 08/05/2026