[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 46



【Hệ thống phụ: Cảnh báo cấp tốc – tình huống “ra về cùng nhà” sắp bị phát hiện. Tỷ lệ hiểu nhầm: 89%. Tỷ lệ xấu hổ cho ký chủ: MAX.】
【Ký chủ: Em chỉ ngủ thôi! Em không làm gì hết! Nhưng áo chị ấy mặc lên người em, là lỗi của ai?!】


---

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lần đầu lúc 6:30.
Không ai dậy.

Lần thứ hai lúc 6:45.
Tô Duyệt lật người, chui sâu hơn vào chăn.

Lần thứ ba lúc 7:10, Lục Dao mở mắt.

Nhìn đồng hồ. Im lặng một giây.
Quay sang… thấy Tô Duyệt vẫn ngủ ngon lành, tóc xõa rối loạn trên gối.

“...Muộn rồi.”

Giọng chị khàn khàn.

Tô Duyệt hé mắt, mơ màng:
“Muộn… gì cơ ạ…”

“Em có lớp lúc tám giờ.”

Một giây.
Rồi cô bật dậy như lò xo, tóc vung tung tóe.

“TRỜI ƠI!”

---

Trong vòng mười phút, Tô Duyệt đánh răng, rửa mặt, thay quần áo... à không, mượn áo sơ mi trắng trong tủ của chị (vì áo của cô… bị dính nước mưa hôm qua, chưa khô).

Lục Dao đứng dựa cửa phòng tắm, tay cầm ly café, mắt nhìn cô vừa chạy vừa càu nhàu.

“Dao ơi, em thề em không cố ý ở lại… em chỉ... ừm... ngủ quên một xíu thôi…”

“Không sao.”

“Chị đừng cười kiểu đó! Chị nhìn em như kiểu em là thú cưng trốn ngủ vậy!”

“Không giống.”

“Không giống gì?”

“Giống người yêu ngủ lại hơn.”

【Ký chủ: Em chết. Lần thứ 2 trong tuần. Và nguyên nhân vẫn là… Lục Dao.】
【Hệ thống phụ: Thật ra chị ấy vẫn chưa nói "yêu", nhưng hành động đã đạt đến cấp độ “sống như đã yêu nhau ba năm”.】


---

7:55 sáng.
Chiếc xe đen dừng nhẹ trước cổng sau khu giảng đường.

Lục Dao tắt máy.
“Xuống ở đây đi. Ít người.”

“Ừm.”

Tô Duyệt mở cửa, bước xuống. Nhưng khi sắp đóng lại, lại quay đầu:

“Dao…”

“Gì?”

“Áo sơ mi này... là lần đầu em mặc đồ chị đó.”

Chị gật, mắt vẫn lạnh lùng nhưng giọng trầm hẳn:

“Lần sau có thể mặc váy ngủ tôi luôn.”

Tô Duyệt: “…”

【Hệ thống phụ: Lời mời gọi uyển chuyển “mặc đồ ngủ tại gia” đã được phát đi. Ký chủ hiện đang lag nhẹ vì hệ tim không chịu nổi nhiệt độ này.】
【Ký chủ: Em nên đi dạy trước khi ngất ở đây mất...】


---

Tô Duyệt bước nhanh vào khuôn viên trường. Nhưng đúng lúc đó, có tiếng gọi sau lưng:

“Cô Tô!”

Cô quay lại. Là hai học sinh lớp chuyên Anh.

Một đứa nhíu mày, tò mò:
“Hôm nay cô ăn mặc khác ghê. Áo sơ mi trắng… hình như giống của hiệu trưởng…”

Tô Duyệt toát mồ hôi lạnh.
“Không phải đâu! Chỉ là kiểu dáng giống thôi! Áo… thời trang công sở mà!”

Học sinh kia vẫn nhìn chằm chằm.
“Nhưng cô không hay mặc đồ trắng mà… Cô Tô, có phải cô bị ảnh hưởng bởi người cô thích không?”

“…”

Tô Duyệt nặn cười.

“Nếu em còn hỏi nữa, cô cho làm bài tập về nhà gấp đôi.”

Hai học sinh vội cười hì hì, chạy biến.

【Ký chủ: Cái áo thôi mà! Một cái áo thôi mà cũng không yên thân là sao?!】
【Hệ thống phụ: Chào mừng ký chủ đến với chương trình truyền hình “Tôi Mặc Áo Người Yêu Và Cả Trường Đều Biết”.】


---

Trong văn phòng giáo viên, ánh mắt tò mò của đồng nghiệp nhìn Tô Duyệt còn gay gắt hơn ánh nắng tháng Sáu.

Một chị đồng nghiệp giả vờ mượn bút, nhỏ giọng:

“Cô Tô này… tôi có thấy một chiếc xe đen sang trọng đỗ ngoài cổng sau sáng nay. Cô biết ai không?”

“Không rõ ạ…”

“À~”

Nụ cười mờ ám.
Ánh mắt liếc vào cổ áo sơ mi trắng của cô.

“Cái áo này trông xịn đấy.”

【Ký chủ: Em cần một bộ đồ tàng hình. Hoặc một tấm biển “em chưa sống chung, chỉ ngủ quên thôi”.】
【Hệ thống phụ: Hay chị ấy muốn mọi người biết luôn cho tiện?】


---

Chương trước Chương tiếp
Loading...