[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 45



【Hệ thống phụ: Cảnh báo không gian sinh hoạt cá nhân – ký chủ chính thức được “dẫn về nhà”. Đây là cấp độ thân mật 5/10. Kích hoạt cảnh đời thường hiếm có: cùng nhau nấu cơm tối.】
【Ký chủ: Em không cần cao trào. Em chỉ cần được thái hành cho chị ấy.】


---

Căn hộ của Lục Dao nằm trên tầng 16, hướng Tây, thiết kế tối giản, sạch sẽ như chính con người chị.

Tô Duyệt vừa bước vào đã khẽ “wow” một tiếng.

Phòng khách rộng, có giá sách cao kịch trần. Sofa màu xám tro. Cửa sổ lớn nhìn ra thành phố lấp lánh đèn đêm.

Trên bàn trà, không có hoa, nhưng có một hộp kẹo gừng.

“Chị thích kẹo gừng à?”
Tô Duyệt tò mò hỏi.

“Không.”

“Vậy sao lại để ở đây?”

“…Vì em thích.”

Tô Duyệt ngơ ngác.

Lục Dao ung dung thay dép trong nhà, nói như không có gì:

“Lần trước em đau bụng, tôi mua. Còn dư.”

---

Phòng bếp rất sạch. Gạch men trắng, bàn đá đen, đèn vàng dịu.
Tủ lạnh mở ra, nguyên liệu không nhiều, nhưng đủ để nấu một bữa ăn đơn giản.

“Tối nay em nấu nhé?”
Tô Duyệt xoay người, tay xắn tay áo, mắt cong cong.
“Coi như… trả chị cái ôm lúc nãy.”

“Ừ.”
Chị không phản đối, chỉ đứng cạnh, tay đút túi, nhìn cô chuẩn bị.

“Dao ơi, chị ngồi đi, để em làm.”

“Không cần.”

“Chị đứng vậy khó chịu lắm.”

“Không khó chịu.”

“Vậy chị định đứng nhìn em tới khi em chín luôn à?”

“Chín thì ăn.”

Tô Duyệt bị nghẹn.
“…Dao à, chị bắt đầu biết đùa rồi đó.”

【Hệ thống phụ: Cảnh báo – nữ chính bắt đầu học thói “trêu người trong bếp”. Ký chủ có nguy cơ bị “dụ tự nguyện tiến thêm bước nữa”.】
【Ký chủ: Em tiến. Em tiến tới đũa, tới nồi, tới... chị luôn.】


---

Bữa tối là món đơn giản: trứng chiên cà chua, rau cải xào tỏi, canh rong biển thịt bằm, và một bát cơm trắng thơm nức.

Tô Duyệt đặt chén xuống bàn, phủi tay.

“Dao ơi, em giỏi không?”

“Ừ.”

“…Chị phải khen nhiều hơn chứ.”

“Ngon.”

“Vẫn chưa đủ.”

Chị ngẩng lên, ánh mắt bình thản như thường.

“Lấy tôi, ngày nào em cũng được nấu cho tôi. Khen không thiếu.”

Tô Duyệt cứng đơ.

【Hệ thống phụ: Nữ chính vô thức “cầu hôn nhẹ” dưới dạng gợi ý đời thường. Mức sát thương cảm xúc: cao. Ký chủ hiện đang mất phương hướng, mất ngôn từ và mất khả năng nói chuyện bình tĩnh.】
【Ký chủ: Em... em đi rửa chén trước. Không thì em bật khóc tại bàn ăn mất.】


---

Sau bữa tối, Lục Dao là người rửa chén.
Tô Duyệt đứng cạnh lau khô, đưa khăn.

Không ai nói gì nhiều. Nhưng mọi động tác đều ăn ý.

Ánh đèn vàng. Tiếng nước chảy.
Một chiếc khăn vắt qua vai chị. Một cái gáo được trao vừa lúc.
Tựa như họ đã sống cùng nhau rất lâu.

---

“Dao.”

“Ừ?”

“Em có thể… dọn tới đây không?”

Lục Dao ngước lên.

Tô Duyệt nhìn chị, mắt nghiêm túc, tay vẫn cầm khăn lau ướt.

“Ý em là… sau này. Một ngày nào đó. Không cần sớm. Nhưng…”

“Có thể.”
Chị đáp, không để cô nói hết.

“Thật sao?”

“Ừ.”

“Chị không hỏi lý do?”

“Không cần.”
Chị ngắt vòi nước, xoay người, khẽ nói.

“Chỉ cần em muốn. Tôi đồng ý.”

【Hệ thống phụ: Ký chủ vừa ngỏ lời “nhập hộ khẩu tình yêu” và được nữ chính duyệt đơn. Quan hệ tiến triển: giai đoạn sống chung trong tưởng tượng.】
【Ký chủ: Em chỉ muốn rửa chén. Sao lại được cho nhập hộ khẩu luôn vậy…】


---

Đêm đó, Tô Duyệt không về.
Lục Dao chuẩn bị cho cô một bộ đồ ngủ, trải sẵn giường bên cạnh.

Hai người nằm song song, một ánh đèn ngủ mờ dịu, một khoảng cách vừa đủ an toàn.

“Dao.”

“Ừ.”

“Chị ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Em… ngủ trước nhé?”

“Ừ.”

Tô Duyệt khẽ quay lưng lại, kéo chăn đến cằm.

Nhưng sau một lúc rất lâu, cô vẫn chưa ngủ.

Chị cũng vậy.

【Hệ thống phụ: Ngủ cùng giường lần đầu – nhưng chưa động tay chân. Xin chúc mừng, đây là phiên bản “giữ lễ nghi nhưng tim đã trao”.】
【Ký chủ: Em ngủ không được… Vì tim em vẫn đang mỉm cười.】


---

Chương trước Chương tiếp
Loading...