[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng
Chương 36
【Hệ thống phụ: Cảnh báo tình cảm cấp 1 – Lục Dao đang có biểu hiện chiếm hữu mờ nhạt. Đề nghị ký chủ tranh thủ chọc ghẹo trước khi chị phát hiện mình đang rung động.】
【Ký chủ: Copy. Kế hoạch “ve vãn trong ánh sáng” bắt đầu.】
---Sáng hôm sau, Tô Duyệt đến phòng làm việc với tâm thế… không khác gì chuẩn bị đi thi đại học lần hai.Vẫn ngồi phía đối diện bàn làm việc của Lục Dao.
Vẫn bộ dáng nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn.
Nhưng hôm nay, cô có một kế hoạch.Kế hoạch: Cố ý khiến Lục Dao không vui một chút xíu, rồi âm thầm dỗ dành lại.Một chút xíu thôi. Gọi là kiểm tra độ “chị quan tâm em đến đâu”.
---Khi đang nhập số liệu kế hoạch chi tiết, điện thoại Tô Duyệt đổ chuông.
Cô liếc qua, là Chu Vi.Lẽ ra cô sẽ ra hành lang nghe. Nhưng hôm nay…Cô bắt máy, ngay trước mặt Lục Dao.“Ừ, Vi à~ Tớ ổn mà~ Cảm ơn đã mua trà cho tớ hôm qua nhé, cậu tâm lý ghê á~”Giọng cô ngọt như mật ong hòa với nước ấm.Bên kia cười khúc khích: “Chứ sao. Tớ là người hiểu ‘Tiểu Duyệt’ nhất mà~”Cô thấy rõ ràng: tay Lục Dao đang gõ bàn phím đột nhiên… dừng lại.Một giây. Hai giây.Sau đó chị đứng dậy, đi thẳng ra ban công nhỏ để nghe điện thoại.
Tay vẫn đút túi, sống lưng thẳng tắp.
Tư thế hoàn hảo—nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hơi… lạnh gáy.
---Sau cuộc gọi, Lục Dao trở lại bàn. Không nói gì. Không nhìn cô.
Chỉ đưa cho cô một tập tài liệu và một câu:“Cô làm bảng tổng hợp này trong hôm nay.”Cô nhận tài liệu, cười dịu dàng:
“Vâng ạ. Em sẽ cố gắng hết sức, chị Dao~”Chị ngẩng đầu.“Đừng gọi như thế.”“Ơ? Em tưởng chị không thích người khác gọi em là ‘Tiểu Duyệt’, nên em đổi cách gọi rồi mà…”Tô Duyệt chống cằm, ánh mắt long lanh như thể vô tội.“Vậy… chị muốn gọi em là gì mới đúng?”Lục Dao im lặng ba giây. Sau đó nói bằng giọng rất bình tĩnh:“Gọi tên là được.”“Vâng… Tô Duyệt?”“Ừ.”“Không thân thiết gì hết…”“…Còn hơn là gọi kiểu khiến người khác tưởng tôi là bạn trai cô.”【Hệ thống phụ: Mức độ ghen tiềm ẩn: 67%. Mức độ tự nhận mình không quan tâm: 94%. Mâu thuẫn nội tâm: nổ tung.】
【Ký chủ: Em sắp xé áo sơ mi của chị ra xem chị có tim không.】
---Cuối giờ chiều, khi Lục Dao định rời đi, Tô Duyệt đột ngột hỏi:“Chị ghét ai gọi em là ‘Tiểu Duyệt’, vậy nếu sau này chị… là người gọi thì sao?”Chị dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.“Cô đang thả thính?”“Không.”
Cô cười.“Em đang nghiêm túc nói trước, để chị chuẩn bị tinh thần.”Chị không đáp. Nhưng khóe môi hơi cong, rất khẽ.
---Sau khi chị đi, hệ thống lên tiếng:【Hệ thống phụ: Ký chủ, chị ấy cười. Chúc mừng, em vừa đốt được 1% lớp băng trên trái tim chị.】
【Ký chủ: Vậy em có nên tiếp tục… đốt không?】
【Hệ thống phụ: Được. Nhưng đừng đốt nhanh quá, kẻo cháy luôn em.】
---
【Ký chủ: Copy. Kế hoạch “ve vãn trong ánh sáng” bắt đầu.】
---Sáng hôm sau, Tô Duyệt đến phòng làm việc với tâm thế… không khác gì chuẩn bị đi thi đại học lần hai.Vẫn ngồi phía đối diện bàn làm việc của Lục Dao.
Vẫn bộ dáng nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn.
Nhưng hôm nay, cô có một kế hoạch.Kế hoạch: Cố ý khiến Lục Dao không vui một chút xíu, rồi âm thầm dỗ dành lại.Một chút xíu thôi. Gọi là kiểm tra độ “chị quan tâm em đến đâu”.
---Khi đang nhập số liệu kế hoạch chi tiết, điện thoại Tô Duyệt đổ chuông.
Cô liếc qua, là Chu Vi.Lẽ ra cô sẽ ra hành lang nghe. Nhưng hôm nay…Cô bắt máy, ngay trước mặt Lục Dao.“Ừ, Vi à~ Tớ ổn mà~ Cảm ơn đã mua trà cho tớ hôm qua nhé, cậu tâm lý ghê á~”Giọng cô ngọt như mật ong hòa với nước ấm.Bên kia cười khúc khích: “Chứ sao. Tớ là người hiểu ‘Tiểu Duyệt’ nhất mà~”Cô thấy rõ ràng: tay Lục Dao đang gõ bàn phím đột nhiên… dừng lại.Một giây. Hai giây.Sau đó chị đứng dậy, đi thẳng ra ban công nhỏ để nghe điện thoại.
Tay vẫn đút túi, sống lưng thẳng tắp.
Tư thế hoàn hảo—nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hơi… lạnh gáy.
---Sau cuộc gọi, Lục Dao trở lại bàn. Không nói gì. Không nhìn cô.
Chỉ đưa cho cô một tập tài liệu và một câu:“Cô làm bảng tổng hợp này trong hôm nay.”Cô nhận tài liệu, cười dịu dàng:
“Vâng ạ. Em sẽ cố gắng hết sức, chị Dao~”Chị ngẩng đầu.“Đừng gọi như thế.”“Ơ? Em tưởng chị không thích người khác gọi em là ‘Tiểu Duyệt’, nên em đổi cách gọi rồi mà…”Tô Duyệt chống cằm, ánh mắt long lanh như thể vô tội.“Vậy… chị muốn gọi em là gì mới đúng?”Lục Dao im lặng ba giây. Sau đó nói bằng giọng rất bình tĩnh:“Gọi tên là được.”“Vâng… Tô Duyệt?”“Ừ.”“Không thân thiết gì hết…”“…Còn hơn là gọi kiểu khiến người khác tưởng tôi là bạn trai cô.”【Hệ thống phụ: Mức độ ghen tiềm ẩn: 67%. Mức độ tự nhận mình không quan tâm: 94%. Mâu thuẫn nội tâm: nổ tung.】
【Ký chủ: Em sắp xé áo sơ mi của chị ra xem chị có tim không.】
---Cuối giờ chiều, khi Lục Dao định rời đi, Tô Duyệt đột ngột hỏi:“Chị ghét ai gọi em là ‘Tiểu Duyệt’, vậy nếu sau này chị… là người gọi thì sao?”Chị dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.“Cô đang thả thính?”“Không.”
Cô cười.“Em đang nghiêm túc nói trước, để chị chuẩn bị tinh thần.”Chị không đáp. Nhưng khóe môi hơi cong, rất khẽ.
---Sau khi chị đi, hệ thống lên tiếng:【Hệ thống phụ: Ký chủ, chị ấy cười. Chúc mừng, em vừa đốt được 1% lớp băng trên trái tim chị.】
【Ký chủ: Vậy em có nên tiếp tục… đốt không?】
【Hệ thống phụ: Được. Nhưng đừng đốt nhanh quá, kẻo cháy luôn em.】
---