[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng
Chương 34
【Hệ thống phụ: Lời cảnh tỉnh ngày mới – hôm nay là ngày đầu tiên ký chủ đi làm dưới quyền “tình nhân cũ kiếp trước”. Chúc em sống sót trở về nguyên vẹn.】
【Ký chủ: Em có thể xin nghỉ việc không?】
【Hệ thống phụ: Em có thể. Nhưng sau đó hệ thống sẽ trừ 80 điểm sinh tồn và ném em về đúng đoạn “vừa tỉnh dậy trên giường Lục Dao”.】
【Ký chủ: ...Em xin lỗi vì đã hỏi.】
---Tô Duyệt đến phòng dự án đúng giờ.
9h sáng. Vừa bước vào, cô lập tức thấy Lục Dao đã ngồi bên bàn, áo sơ mi trắng chỉnh tề, tóc buộc cao, tay trái lật hồ sơ, tay phải cầm... một ly cà phê?“Cô đến rồi.”“Vâng.”
Cô rụt rè ngồi xuống. Trong lòng hơi run.Lục Dao nhìn sang, đẩy ly cà phê tới trước mặt cô.“Không phải cho cô.”
Giọng chị vẫn thản nhiên.
“Chỉ là... tôi không thích uống thứ mình pha hỏng.”“…”Tô Duyệt cúi đầu, tay hơi run, cầm lấy ly cà phê:
“Dạ… vậy em nhận tạm, để chị khỏi phải nhìn thấy nó.”Lục Dao mím môi, nhưng không nói gì.
---Công việc được triển khai rất nhanh. Mỗi lần Tô Duyệt vừa mở miệng định hỏi, Lục Dao đã đọc được ý định và đưa luôn tài liệu. Thậm chí có lúc cô mới vừa mở PowerPoint, chị đã ngồi cạnh, tay khoanh trước ngực, ánh mắt bình tĩnh như chờ học sinh giải đề sai.“Tiêu đề này sai chính tả.”
“Dòng chữ kia lệch khung.”
“Font chữ của biểu đồ không đồng nhất.”Tô Duyệt: “…”【Ký chủ: Chị ấy đang bắt lỗi em như giáo viên chủ nhiệm đầu thai lại đúng không?!】
【Hệ thống phụ: Em nên cảm ơn chị ấy không cầm thước kẻ.】
---Đến giữa buổi, Tô Duyệt hơi mỏi lưng, cô ngửa người một chút, xoay nhẹ cổ cho đỡ cứng.
Ngay lập tức, chị đứng dậy, đi ra phía sau.Tô Duyệt sững người.“Chị... làm gì vậy ạ?”“Cô ngồi sai tư thế.”
Giọng Lục Dao bình thản.
“Cô ngồi kiểu đó lâu ngày sẽ bị gù.”“…”“Lưng thẳng lên.”Tô Duyệt: “Vâng…”【Hệ thống phụ: Chị ấy không quan tâm đâu. Chị ấy chỉ không thích… lưng xấu thôi.】
【Ký chủ: Vâng, thẳng lưng rồi ạ. Em cảm ơn chị.】
---Đến cuối buổi, khi hai người đang chỉnh timeline sự kiện, Tô Duyệt lỡ tay xóa nhầm file. Màn hình đen thui, mọi thứ biến mất.
Cô tái mặt.“Xin lỗi! Em...”Lục Dao nhấc laptop của cô qua một bên, gõ vài dòng lệnh rồi bình tĩnh nói:
“Không sao.”Vài giây sau, dữ liệu khôi phục lại nguyên trạng.Tô Duyệt ngơ ngác.
“Sao chị biết làm vậy ạ?”Lục Dao không nhìn cô, vẫn chăm chú màn hình.“Tôi không thích làm việc với người... không có khả năng tự cứu mình.”Ngừng một nhịp, chị nhìn sang:
“Cho nên tôi học cách cứu giúp trước, để... bớt phiền.”“…”Tô Duyệt cười ngốc nghếch.
“Vậy... em phiền chị một chút nữa được không?”Ánh mắt Lục Dao hơi cong, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt:“Phiền thêm nữa là trừ lương.”
---Trên đường về, Tô Duyệt ngồi xe buýt, tay ôm laptop, đầu lẩm nhẩm: “Chị ấy pha cà phê cho em uống.
Chị ấy sửa file giúp em.
Chị ấy chỉnh tư thế ngồi cho em.
Nhưng chị ấy nói… không quan tâm em.”
【Ký chủ: Hệ thống, chị ấy đang… thích em đúng không?】
【Hệ thống phụ: Chị ấy đang muốn nuôi một nhân viên kiểu mẫu. Có thể vô tình nuôi thành vợ.】
【Ký chủ: Em nên khóc hay cười đây…】
【Hệ thống phụ: Em nên giữ thẳng lưng, gõ đúng chính tả, và làm cho chị ấy thêm ấn tượng tốt.】
---
【Ký chủ: Em có thể xin nghỉ việc không?】
【Hệ thống phụ: Em có thể. Nhưng sau đó hệ thống sẽ trừ 80 điểm sinh tồn và ném em về đúng đoạn “vừa tỉnh dậy trên giường Lục Dao”.】
【Ký chủ: ...Em xin lỗi vì đã hỏi.】
---Tô Duyệt đến phòng dự án đúng giờ.
9h sáng. Vừa bước vào, cô lập tức thấy Lục Dao đã ngồi bên bàn, áo sơ mi trắng chỉnh tề, tóc buộc cao, tay trái lật hồ sơ, tay phải cầm... một ly cà phê?“Cô đến rồi.”“Vâng.”
Cô rụt rè ngồi xuống. Trong lòng hơi run.Lục Dao nhìn sang, đẩy ly cà phê tới trước mặt cô.“Không phải cho cô.”
Giọng chị vẫn thản nhiên.
“Chỉ là... tôi không thích uống thứ mình pha hỏng.”“…”Tô Duyệt cúi đầu, tay hơi run, cầm lấy ly cà phê:
“Dạ… vậy em nhận tạm, để chị khỏi phải nhìn thấy nó.”Lục Dao mím môi, nhưng không nói gì.
---Công việc được triển khai rất nhanh. Mỗi lần Tô Duyệt vừa mở miệng định hỏi, Lục Dao đã đọc được ý định và đưa luôn tài liệu. Thậm chí có lúc cô mới vừa mở PowerPoint, chị đã ngồi cạnh, tay khoanh trước ngực, ánh mắt bình tĩnh như chờ học sinh giải đề sai.“Tiêu đề này sai chính tả.”
“Dòng chữ kia lệch khung.”
“Font chữ của biểu đồ không đồng nhất.”Tô Duyệt: “…”【Ký chủ: Chị ấy đang bắt lỗi em như giáo viên chủ nhiệm đầu thai lại đúng không?!】
【Hệ thống phụ: Em nên cảm ơn chị ấy không cầm thước kẻ.】
---Đến giữa buổi, Tô Duyệt hơi mỏi lưng, cô ngửa người một chút, xoay nhẹ cổ cho đỡ cứng.
Ngay lập tức, chị đứng dậy, đi ra phía sau.Tô Duyệt sững người.“Chị... làm gì vậy ạ?”“Cô ngồi sai tư thế.”
Giọng Lục Dao bình thản.
“Cô ngồi kiểu đó lâu ngày sẽ bị gù.”“…”“Lưng thẳng lên.”Tô Duyệt: “Vâng…”【Hệ thống phụ: Chị ấy không quan tâm đâu. Chị ấy chỉ không thích… lưng xấu thôi.】
【Ký chủ: Vâng, thẳng lưng rồi ạ. Em cảm ơn chị.】
---Đến cuối buổi, khi hai người đang chỉnh timeline sự kiện, Tô Duyệt lỡ tay xóa nhầm file. Màn hình đen thui, mọi thứ biến mất.
Cô tái mặt.“Xin lỗi! Em...”Lục Dao nhấc laptop của cô qua một bên, gõ vài dòng lệnh rồi bình tĩnh nói:
“Không sao.”Vài giây sau, dữ liệu khôi phục lại nguyên trạng.Tô Duyệt ngơ ngác.
“Sao chị biết làm vậy ạ?”Lục Dao không nhìn cô, vẫn chăm chú màn hình.“Tôi không thích làm việc với người... không có khả năng tự cứu mình.”Ngừng một nhịp, chị nhìn sang:
“Cho nên tôi học cách cứu giúp trước, để... bớt phiền.”“…”Tô Duyệt cười ngốc nghếch.
“Vậy... em phiền chị một chút nữa được không?”Ánh mắt Lục Dao hơi cong, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt:“Phiền thêm nữa là trừ lương.”
---Trên đường về, Tô Duyệt ngồi xe buýt, tay ôm laptop, đầu lẩm nhẩm: “Chị ấy pha cà phê cho em uống.
Chị ấy sửa file giúp em.
Chị ấy chỉnh tư thế ngồi cho em.
Nhưng chị ấy nói… không quan tâm em.”
【Ký chủ: Hệ thống, chị ấy đang… thích em đúng không?】
【Hệ thống phụ: Chị ấy đang muốn nuôi một nhân viên kiểu mẫu. Có thể vô tình nuôi thành vợ.】
【Ký chủ: Em nên khóc hay cười đây…】
【Hệ thống phụ: Em nên giữ thẳng lưng, gõ đúng chính tả, và làm cho chị ấy thêm ấn tượng tốt.】
---