[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 25



【Tiến độ nhiệm vụ chính: 38%】
【Tiến độ nhiệm vụ phụ (Ký ức 5 điểm): 2/5】
【Cảnh báo: Sắp chạm ngưỡng "kích hoạt ký ức gốc", đề nghị chuẩn bị tinh thần.】


Tuyến tàu lửa về vùng biển Đàm Nguyệt khởi hành lúc 22 giờ.
Trong toa, Tô Duyệt ôm chiếc vali cũ, tay đặt trên cuốn sổ tay đã ố vàng.

Mỗi trang là một đoạn “ghi chú hồi tưởng” của cô:

“Chị ấy thích nước biển hơn nước ngọt, nhưng sợ cá nhỏ bơi quanh chân.”

“Lần đầu em uống say, chị chỉ nói: đừng khóc, chị còn ở đây.”

“Đêm có pháo hoa, chị định nói gì đó nhưng lại thôi…”

【Gợi ý: Ký ức biển – đoạn gắn với “chuyện chưa nói”.
Gợi ý thêm: chuẩn bị tinh thần cho việc mở khóa ký ức cảm xúc mạnh.】

Tô Duyệt mỉm cười, tay siết nhẹ mép sổ:

“Không cần chuẩn bị đâu. Em đã sẵn sàng nghe lại mọi thứ… chị từng kìm lại.”

Xe lửa đến nơi lúc 3 giờ sáng.

Biển về đêm mênh mông sóng lạnh, ánh đèn mờ vàng hắt trên bờ cát dài.
Tô Duyệt đi dọc bờ biển, cho đến khi thấy…

Một chiếc khăn choàng quen thuộc — màu ghi tro, lẫn trong gió biển.

Tô Duyệt nhặt lên. Còn vương mùi nước hoa Lục Dao vẫn dùng.

Phía xa, có một quán nhỏ chưa sáng đèn.
Cửa kính dán tờ giấy:

“Xin lỗi, hôm nay đóng cửa. Chủ quán đi xem pháo hoa.”

Cô bật cười khẽ.

Chị vẫn nhớ pháo hoa. Còn cô… thì luôn nhớ chị.

【Ký ức gắn liền địa điểm “Đêm pháo hoa đầu tiên” đã được mở】
【Mở khóa: Hồi tưởng ký ức – diễn biến tự động】


[Ký ức - Bốn năm trước]

Tô Duyệt đứng trên bờ cát, vừa nhảy vừa hét:

“Chị Lục Dao! Mau lên! Sắp bắn rồi!”

Lục Dao bước chậm chậm lại gần. Trong tay là lon coca lạnh, có ống hút đôi.

“Tô Duyệt,” chị nói, mắt nhìn thẳng, “chị có chuyện muốn nói.”

Tô Duyệt quay sang, pháo hoa bắn lên trời, ánh sáng nhuộm cả mắt cô rực rỡ:

“Vâng?”

Lục Dao mím môi.

Muốn nói “chị thích em”.

Muốn nói “đừng thích người khác”.

Muốn nói “chị không thể xem em là em gái được nữa rồi”.

…Nhưng cuối cùng lại im lặng.

Tay chỉ đưa ra lon coca.
“Uống không?”

[Hiện tại]

Tô Duyệt đứng ở cùng một nơi, nơi cũ, gió cát cuộn quanh.

Nước mắt không rơi. Nhưng trái tim lại khẽ co lại.

Cô quay người, thì thấy — chị ấy đứng đó từ bao giờ.

Vẫn là đôi giày đen quen thuộc.
Vẫn là ánh mắt không nói gì, nhưng đau lòng hơn bất kỳ ngôn từ nào.

“Chị đến xem pháo hoa à?” – Tô Duyệt mở lời, nhẹ như gió.

Lục Dao gật đầu.

Tô Duyệt bước tới gần, rất gần.

“Chị còn định im nữa không?”

Im lặng.

Tô Duyệt giang tay, nhẹ nhàng ôm lấy chị.

“Không sao đâu. Em nghe được rồi.”

“Nghe thấy chị nói thích em… từ rất lâu rồi.”

【Tiến độ nhiệm vụ chính: 52%】
【Tuyến truyện chuyển sang giai đoạn “tương tác song phương – cảm xúc xác định”】
【Mức độ kháng hệ thống: tăng】
【Mở khóa kỹ năng mới: Ôm đúng lúc, thắng vạn lời nói】


Chương trước Chương tiếp
Loading...