[BHTT] [ABO] Xuyên Thành Nàng Rể A Pháo Hôi Thời Cổ Đại

Phiên Ngoại 18: Buổi Tiệc Tối



Lục Tử Câm ăn qua loa một chút rồi thay đồ, để chuyên viên trang điểm giúp cô làm tóc và trang điểm. Cô dự định chỉ chụp vài bức ảnh rồi rời đi sớm.

Đến 8 giờ tối, Chu Tiêu đã đưa Lục Tử Câm đến địa điểm tổ chức buổi tiệc. Khi họ đến nơi, trước cổng khách sạn đã có rất nhiều xe sang đỗ lại.

Lục Tử Câm xuống xe, bước vào khách sạn. Dọc đường luôn có nhân viên dẫn lối.

Buổi tiệc được tổ chức tại sảnh tầng 10. Khi cô đến nơi, đã có khá nhiều người tham dự.

Vừa vào cửa, Lục Tử Câm đã bị không ít người đến chào hỏi. Dù không mấy hứng thú, cô vẫn đáp lại từng người một, sau đó đến một góc sofa ngồi xuống, cầm ly nước trái cây uống vài ngụm, chờ đến lúc bắt đầu buổi đấu giá.

Không lâu sau, cửa ra vào lại trở nên náo nhiệt. Ban đầu, Lục Tử Câm không để ý, chỉ bực bội ngồi trên sofa, mong muốn sớm rời khỏi đây.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn, Lục Tử Câm lập tức sững sờ tại chỗ. Đó là Tiêu Nam Yên và Ngụy Lam sao? Họ cùng nhau đến đây ư? Ngụy Lam là bạn đồng hành của Tiêu Nam Yên sao?

Đôi mắt Lục Tử Câm đỏ lên, ánh mắt cô dán chặt vào hai người họ, trái tim đau nhói từng đợt.

Cô chưa từng đưa cô bé này tham dự buổi tiệc nào, dựa vào đâu mà Tiêu Nam Yên có thể?

Lục Tử Câm đứng dậy, hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn ghen tuông trong lòng. Cô muốn bất chấp tất cả mà lao đến cướp lại cô bé của mình.

Hôm nay, Ngụy Lam trang điểm rất xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, cùng kiểu với bộ đồ của Tiêu Nam Yên, như trang phục đôi. Lục Tử Câm nghiến chặt răng. Chính cô cũng chưa từng có cơ hội mặc đồ đôi với Ngụy Lam.

Cô lại hít sâu vài lần, giữ vẻ mặt lạnh lùng, bước về phía Tiêu Nam Yên.

Lúc này, Tiêu Nam Yên đang trò chuyện với một vài giám đốc của các công ty khác. Không ít người tò mò về Ngụy Lam, dù một số người cũng đã biết cô là ai.

“Tiêu tổng có người tài như cô bé Ngụy này giúp sức, dạo này kinh doanh phát đạt quá nhỉ.”

“Đều nhờ may mắn thôi. Nhưng đúng là Ngụy Lam rất giỏi, rất hợp với công việc livestream bán hàng.” Tiêu Nam Yên cười nói chuyện phiếm.

Đang nói, Tiêu Nam Yên cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Ngẩng đầu lên, cô thấy Lục Tử Câm với vẻ mặt lạnh lùng đang tiến lại gần.

Tiêu Nam Yên thoáng sững sờ. Cô và Lục Tử Câm không có nhiều giao thiệp, công ty hai người lại khác ngành, gần như chưa nói chuyện với nhau bao giờ, càng không thể gây thù chuốc oán. Sao Lục Tử Câm lại nhìn mình như thể mình vừa giành mất vợ của cô ấy?

Dù thắc mắc, Tiêu Nam Yên vẫn lịch sự mỉm cười: “Lục tổng cũng đến à? Lâu rồi không gặp.”

Lục Tử Câm đi đến gần, chỉ liếc nhìn Tiêu Nam Yên một cái rồi ánh mắt dừng lại ở Ngụy Lam.

Đôi môi cô khẽ động: “Đúng là đã lâu không gặp.”

Ngụy Lam không ngờ lại gặp Lục Tử Câm ở đây. Cô lập tức quay mặt đi, tránh nhìn thẳng vào cô ấy.

Bầu không khí giữa họ có gì đó kỳ lạ. Tiêu Nam Yên mỉm cười nói: “Lục tổng quả là người bận rộn, gặp được cô thật không dễ dàng.”

Ánh mắt Lục Tử Câm vẫn chăm chú nhìn Ngụy Lam. Hôm nay cô bé thật đẹp, đôi môi được tô son bóng nổi bật, chiếc váy dạ hội làm tôn lên vóc dáng tuyệt vời của cô. Lục Tử Câm không thể rời mắt khỏi Ngụy Lam. Cô trả lời Tiêu Nam Yên mà mắt vẫn nhìn người khác: “Tiêu tổng cũng vậy. Nghe nói dạo này livestream của cô rất phát triển.”

“Đâu có, đâu có.” Tiêu Nam Yên cười gượng.

Lúc này, Tiêu Nam Yên cũng nhận ra tình huống có vẻ không ổn. Sao Lục Tử Câm cứ nhìn chằm chằm vào Ngụy Lam như thế? Đây là tình huống gì vậy?

Vì Ngụy Lam là bạn của mình, hơn nữa cô còn đưa Ngụy Lam đến đây để tránh phiền phức, Tiêu Nam Yên phải giúp cô giải vây.

“Lục tổng, xin phép chúng tôi đi lấy nước uống. Nói chuyện một lúc cũng khát rồi.” Tiêu Nam Yên mỉm cười rồi kéo tay Ngụy Lam đi về phía bàn nước.

Vừa đi, cô vừa thì thầm: “Chuyện gì vậy? Sao cô ấy cứ nhìn em mãi? Hai người quen nhau à?”

Ngụy Lam đã nhiều ngày không gặp Lục Tử Câm. Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy Lục Tử Câm gầy đi trông thấy.

Nỗi chua xót trong lòng cô lan tỏa. Những ngày qua, cô bận rộn đến mức không còn thời gian nghĩ về Lục Tử Câm. Nhưng khi gặp lại cô ấy, nỗi đau trong lòng lại trở nên rõ ràng hơn.

Hít một hơi thật sâu, cô khẽ đáp: “Chị ấy từng bao nuôi em hơn một tháng.”

“Cái gì?!” Tiêu Nam Yên kinh ngạc, âm lượng vô thức lớn hơn. Thấy có người nhìn qua, cô mỉm cười xin lỗi, sau đó lại hạ giọng: “Em nói thật à?”

Ngụy Lam gật đầu: “Ừm, nhưng em đã rời xa chị ấy rồi.”

Tiêu Nam Yên như vừa nghe được tin động trời. Lục Tử Câm vốn được biết đến như “đóa hoa cao ngạo” trong giới thượng lưu của Phan Dương. Cô không ngờ Lục Tử Câm lại chơi bời đến mức bao nuôi sinh viên đại học.

Miệng Tiêu Nam Yên há ra rồi ngậm lại, không biết phải nói gì. Không trách được ánh mắt lạnh lùng của Lục Tử Câm khi nãy. Cô ấy thực sự hiểu nhầm mình cướp mất “vợ” rồi.

“Em nói xem tình huống này là sao? Hai người còn liên lạc không?” Tiêu Nam Yên hỏi.

Ngụy Lam lắc đầu: “Chị ấy không có em trong lòng. Chị ấy bao nuôi em chỉ là chơi đùa thôi. Em không biết chị ấy cũng sẽ đến đây. Em có gây phiền phức gì cho chị không?”

“Không sao đâu. Tập đoàn Lục thị không kinh doanh ngọc, cũng không có liên hệ gì với công ty của chị. Yên tâm đi. Nhưng lát nữa em nhớ đi cùng chị, chị thấy sắc mặt cô ấy không tốt.” Tiêu Nam Yên thì thầm. Cô quyết không để bạn mình bị bắt nạt.

“Được.” Ngụy Lam vừa nói vừa mở miệng định giải thích rằng Lục Tử Câm không phải loại người như vậy, nhưng lời đến bên môi lại cảm thấy mình không có tư cách thay cô ấy giải thích.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tiêu Nam Yên rất đáng tin cậy khi luôn bảo vệ Ngụy Lam. Cô cố gắng dẫn Ngụy Lam đến những nơi cách xa Lục Tử Câm, nhưng ánh mắt của Lục Tử Câm vẫn không ngừng đuổi theo hai người họ.

Cô cầm lấy ly rượu đỏ từ tay người phục vụ. Mới đây cô bị viêm dạ dày, thật ra không nên uống rượu. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Ngụy Lam và Tiêu Nam Yên bên nhau, cơn ghen tuông và đau đớn trong tim khiến cô không thể kiềm chế.

Lục Tử Câm thà say rượu cũng không muốn nhìn thấy “Chó con” của mình vui vẻ bên cạnh người khác.

Đôi mắt cô đỏ hoe, ngửa đầu uống cạn ly rượu. Hương vị chát của rượu vang kích thích vị giác, khiến cô cảm thấy khá hơn đôi chút.

Hít một hơi thật sâu, cô để người phục vụ rót thêm nửa ly rượu và lại uống cạn một hơi.

Cô tự nhủ không thể uống thêm nữa, vì phần đấu giá sắp tới cô cần phải tham gia.

Mười mấy phút sau, các vị khách bắt đầu ngồi vào chỗ, buổi đấu giá tối nay chính thức bắt đầu.

Dạ dày vốn đã yếu, sau hai ly rượu, Lục Tử Câm cảm giác cơn đau lại trở nên dữ dội hơn.

Trán cô lấm tấm mồ hôi, mặt mày tái nhợt, dạ dày như bị thiêu đốt, quặn thắt dữ dội.

Cô chỉ muốn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh. Cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên.

Lục Tử Câm bước đi loạng choạng ra ngoài. Cô định gọi cho Ôn Đình để nhờ cô ấy thay mình tham gia phần đấu giá, vì cô chắc chắn không thể chịu đựng nổi nữa.

Ngụy Lam thực ra vẫn luôn dõi theo phản ứng của Lục Tử Câm. Nhìn thấy sắc mặt cô ấy kém đi, lại còn luôn ôm lấy bụng, Ngụy Lam cảm thấy lo lắng. Nghĩ đến việc Lục Tử Câm vừa uống liền mấy ly rượu trong bữa tiệc, Ngụy Lam không khỏi bất an.

Cách cô ấy bước đi cũng có vẻ không vững.

Ngụy Lam mím chặt môi, cố ép mình không nghĩ đến Lục Tử Câm, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể ngừng lo lắng.

Đôi mắt Ngụy Lam hơi đỏ lên. Cô ấy đã đối xử với mình như vậy, nhưng sao mình vẫn không thể quên được cô ấy?

Sau một lúc suy nghĩ, Ngụy Lam quyết định đi xem tình hình Lục Tử Câm, chỉ cần đứng từ xa nhìn xem cô ấy có ổn không là được, chắc chắn không đến gần.

Nghĩ vậy, cô khẽ nói với Tiêu Nam Yên một câu.

Tiêu Nam Yên gật đầu. Dù sao thì phần đấu giá cũng kéo dài, đi vệ sinh là điều bình thường.

Ngụy Lam đứng dậy, đi ra hướng nhà vệ sinh ngoài hành lang. Đứng ngoài cửa, cô nghe thấy trong nhà vệ sinh dường như có người đang nôn.

Trái tim Ngụy Lam thắt lại. Nhưng đây là nhà vệ sinh dành cho Omega nữ, cô không thể vào, đành đứng ngoài sốt ruột chờ đợi.

Một lát sau, Ngụy Lam thấy Lục Tử Câm với khuôn mặt tái nhợt bước ra từ nhà vệ sinh.

Cô định quay đi, nhưng ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng động phía sau. Quay lại, cô thấy Lục Tử Câm ngã xuống ngay trước cửa nhà vệ sinh.

Ngụy Lam vội quay lại, thấy Lục Tử Câm ngồi bệt trên sàn với gương mặt trắng bệch. Đầu gối cô ấy có vẻ vừa va đập, máu vẫn đang rỉ ra.

Ngụy Lam không thể để mặc cô ấy như vậy, nhanh chóng tiến tới, đưa tay đỡ lấy Lục Tử Câm.

Lục Tử Câm, với đôi mắt đỏ hoe, chống tay vào tường, cố gắng đứng lên. Nhưng vừa nôn xong khiến đầu óc cô choáng váng, tay chân đều không có sức. Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn quanh xem có ai ở gần hay không, nên cũng không nhận ra Ngụy Lam đang lại gần.

Chỉ đến khi Ngụy Lam đến gần và đỡ lấy cánh tay cô, Lục Tử Câm mới nhận ra.

“Chị ổn không? Để em đỡ chị dậy.” Ngụy Lam cúi xuống, nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy người trước mặt là Ngụy Lam, Lục Tử Câm không kìm được nữa. Cô nắm chặt cánh tay Ngụy Lam, nhỏ giọng nức nở: “Đau lắm, khó chịu lắm.”

Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, Ngụy Lam không đành lòng. Cô nhanh chóng đỡ Lục Tử Câm đứng dậy. “Em sẽ giúp chị xử lý vết thương ở đầu gối trước, lát nữa đưa chị đến bệnh viện.”

Nhưng Lục Tử Câm không hề nghe lời Ngụy Lam nói. Cô không quan tâm đến cơn đau dạ dày hay vết thương đang chảy máu, trong lòng cô lúc này chỉ toàn hình bóng Ngụy Lam.

“Ngụy Lam, chị nhớ em lắm.” Vừa nức nở, cô vừa dịu dàng làm nũng với Ngụy Lam.

Cổ họng của Ngụy Lam khẽ động, nhưng cô không nói gì. Cô gọi một nhân viên phục vụ khách sạn. Vì đây là khách sạn cao cấp, các trang thiết bị y tế khẩn cấp đều được trang bị đầy đủ.

Nhân viên phục vụ dẫn họ đến phòng nghỉ và mang theo hộp thuốc.

Ngụy Lam dìu Lục Tử Câm ngồi xuống ghế. Cô vừa định đứng dậy đi lấy hộp thuốc, thì tay cô bị Lục Tử Câm nắm chặt.

“Em định đi đâu?”Lục Tử Câm, với đôi mắt đầy nước, nhìn Ngụy Lam như thể sợ cô sẽ bỏ rơi mình.

Ngụy Lam thở dài. Nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu ở đầu gối Lục Tử Câm, cô không khỏi xót xa.

“Em đi lấy hộp thuốc. Chị đang chảy máu, để em giúp chị xử lý vết thương.” Ngụy Lam hạ giọng, dịu dàng nói khi thấy Lục Tử Câm vẫn đang khóc.

Lục Tử Câm vẫn giữ chặt tay cô không buông. “Vậy... vậy đừng đi xa.”

“Được, em không đi xa.” Ngụy Lam rút một tờ khăn giấy, thuận tay lau nước mắt cho Lục Tử Câm.

Cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy Lục Tử Câm như thế này. Khi Lục Tử Câm khóc, lòng cô cũng đau theo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...