[BHTT] [ABO] Xuyên Thành Nàng Rể A Pháo Hôi Thời Cổ Đại
Phiên Ngoại 17: Quan Hệ Của Họ Từ Khi Nào Lại Tốt Đến Vậy?
Buổi sáng, vì bị đau dạ dày nên Lục Tử Câm không thể đến công ty. Cô ngủ mê mệt suốt buổi sáng, khiến Dì Trương không yên tâm nên đã gọi bác sĩ Lâm đến. Bác sĩ Lâm dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho Lục Tử Câm, phát hiện cô bị sốt, nguyên nhân có thể do viêm dạ dày ruột. Không còn cách nào khác, bác sĩ Lâm đành truyền nước cho cô. Buổi chiều, tinh thần của Lục Tử Câm có khá hơn một chút, nhưng vẫn còn sốt nhẹ. Sau khi uống thuốc mà bác sĩ Lâm kê, cô lại thiếp đi. Lúc Lục Tử Câm tỉnh dậy, đã hơn 4 giờ chiều. Vì lo lắng có tình huống bất ngờ xảy ra, bác sĩ Lâm quyết định ở lại phòng khách nghỉ tạm. Sau khi tỉnh lại, Lục Tử Câm cảm thấy lòng trống trải. Dù vẫn còn khó chịu nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc nửa đêm. Dì Trương làm cho cô một bát mì rau củ thanh đạm. Ăn xong, cô cảm thấy có chút sức lực. Trong giấc mơ, Lục Tử Câm mơ thấy một giấc mơ rất dài. Trong đó, Ngụy Lam vẫn ở bên cô như trước. Khi cô ốm, Ngụy Lam ôm cô vào lòng dỗ dành. Ngay cả lúc uống thuốc, cũng là Ngụy Lam đút cho cô. Giấc mơ ấy chân thật đến mức cô như cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của Ngụy Lam, nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Trong căn phòng, chỉ có mình cô. Nhìn viên thuốc đắng ngắt trước mặt, mắt Lục Tử Câm đỏ hoe. Cô đột nhiên rất nhớ Ngụy Lam, chỉ cần nhìn thấy cô ấy từ xa cũng đủ làm cô yên tâm hơn. Lục Tử Câm lặng lẽ nuốt viên thuốc, uống một ngụm nước ấm rồi bắt đầu thay quần áo. Khi xuống tầng một, dì Trương vội chạy đến, “Lục tổng, cô vừa hạ sốt, hôm nay đừng đến công ty nữa. Nếu không, sức khỏe của cô sẽ chịu không nổi.” “Tôi không đến công ty, tôi muốn đi gặp em ấy.” Gương mặt của Lục Tử Câm vẫn nhợt nhạt. Cô bảo dì Trương gọi Chu Tiêu lái xe. Nghe thấy tiếng động, bác sĩ Lâm bước ra từ phòng, nhíu mày nói: “Thân thể cô thế này, còn muốn đi đâu nữa?” “Tôi không sao, lát nữa sẽ về ngay.” Nếu hôm nay không gặp được Ngụy Lam, cô sẽ càng khó chịu hơn. “Tùy cô vậy.” Bác sĩ Lâm thở dài. Dù sao cô ấy là bà chủ, cũng không tiện khuyên nhiều. Cùng lắm, về lại truyền dịch tiếp. Vậy là Lục Tử Câm ra khỏi nhà, lên xe. Cô đã thuộc lòng thời khóa biểu của Ngụy Lam. Chiều thứ hai, Ngụy Lam có tiết học, đến hơn 5 giờ mới tan. Cô đến đó lúc này, có lẽ sẽ gặp được Ngụy Lam. Hai mươi phút sau, Chu Tiêu đỗ xe trước cổng Đại học Phan Dương. Lục Tử Câm nhìn qua cửa kính xe, mong tìm thấy bóng dáng của Ngụy Lam giữa dòng người qua lại. Mười phút sau, cô thực sự thấy Ngụy Lam. Cô ấy đeo túi chéo, bước ra từ cổng trường. Khi nhìn thấy Ngụy Lam, mắt Lục Tử Câm hơi đỏ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười. Chó nhỏ của cô vẫn xinh đẹp như vậy. Trong lòng Lục Tử Câm dâng lên một cảm giác ngứa ngáy. Nếu giờ cô ấy có thể cùng cô về nhà thì thật tốt. Nhưng ngay sau đó, giấc mơ của cô tan vỡ. Một Omega quyến rũ bước xuống từ một chiếc Porsche đỏ đậu gần đó. Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, trên môi nở nụ cười và bước về phía Ngụy Lam. Ngụy Lam cũng tiến đến chỗ người phụ nữ đó. Hai người cười nói điều gì đó, rồi Ngụy Lam theo người phụ nữ đi về phía chiếc Porsche. Lục Tử Câm nhìn cảnh tượng trước mắt mà nước mắt trào ra. Người phụ nữ đó là Tiêu Nam Yên. Chó nhỏ của cô từ khi nào lại thân thiết với Tiêu Nam Yên đến vậy? Gần 6 giờ tối rồi, Tiêu Nam Yên đến tìm Ngụy Lam làm gì? Đi ăn tối sao? Hay là... Chỉ nghĩ đến đó thôi, Lục Tử Câm đã cảm thấy tim đau nhói. Cô đặt tay phải lên ngực trái, toàn thân run rẩy vì khó chịu. Hình ảnh Ngụy Lam và Tiêu Nam Yên cười nói với nhau làm mắt cô đau nhói. Không nên như thế này. Chó nhỏ của cô đáng lẽ phải thuộc về cô. Làm sao có thể cùng Omega khác thân thiết như vậy? Cảm xúc kích động khiến Lục Tử Câm đau dạ dày, sắc mặt cô tái nhợt, gần như ngất đi ở ghế sau. Thấy tình hình không ổn, Chu Tiêu vội nói: “Lục tổng, tôi đưa cô về trước nhé, có phải lại đau dạ dày không?” Vừa nói, cô vừa khởi động xe, nhưng Lục Tử Câm ngăn lại: “Chờ đã, theo chiếc Porsche đỏ kia, xem họ đi đâu.” “Nhưng Lục tổng, sức khỏe của cô...” “Tôi không sao, cứ theo họ.” Lục Tử Câm tái nhợt, ôm lấy bụng, kiên quyết nói. Chu Tiêu không còn cách nào, đành lái xe bám theo chiếc Porsche đỏ từ xa. Trong khi đó, ngồi trong xe của Tiêu Nam Yên, Ngụy Lam không hề biết những chuyện này đang diễn ra. Tiêu Nam Yên vừa lái xe vừa cười nói: “Đợi lát nữa dẫn em đi một quán nhỏ, tuy nhìn bề ngoài không ra gì, nhưng lẩu ở đó ngon lắm, phải đặt chỗ trước một ngày. Lát nữa em sẽ biết.” “Thật sao? Thế thì em phải ăn một bữa thỏa thích rồi.” Ngụy Lam cười đáp, cô đã học cả buổi chiều, giờ cũng đói lắm rồi. “Đương nhiên rồi, nước sơn trà lạnh ở quán này được nấu từ dược liệu, rất ngon, lát nữa em nhớ ăn nhiều vào. “Tiêu Nam Yên nghĩ một chút, rồi nói thêm: “Lát nữa em gửi số đo của em cho chị nhé. Vài ngày nữa là đến buổi tiệc tối, chị sẽ nhờ người chuẩn bị lễ phục cho em.” “Được, em gửi ngay.” Ngụy Lam vừa nói vừa dùng điện thoại nhắn tin WeChat cho Tiêu Nam Yên. Hai mươi phút sau, Tiêu Nam Yên đỗ xe tại một bãi đỗ của khách sạn gần đó, sau đó cùng Ngụy Lam đi bộ vào con hẻm đối diện. Chu Tiêu nhìn hai người đi vào hẻm, liền nói: “Lục tổng, con hẻm kia hẹp quá, xe không vào được.” “Trong hẻm đó có gì?” Lục Tử Câm hỏi. Chu Tiêu chưa từng đến đó, nhưng cô nhanh chóng tra bản đồ trên điện thoại và đáp: “Bên trong có vẻ là một khu phố ẩm thực, hình như khá nổi tiếng.” Nhìn bóng dáng hai người dần xa, lòng Lục Tử Câm chợt dâng lên cảm giác chua xót. Bạn nhỏ của cô lại đi ăn cùng Omega khác. Lục Tử Câm nhìn vào con hẻm đối diện, mãi đến hơn mười phút sau mới nói: “Quay về thôi.” “Vâng, Lục tổng.” Chu Tiêu nhanh chóng khởi động xe rời đi. Lục Tử Câm cũng không còn cách nào khác, nếu cô bây giờ xuống xe đi tìm Ngụy Lam, chắc chắn chỉ khiến cô ấy càng ghét mình hơn. Điều duy nhất cô có thể làm là những ngày này tạm xa cô ấy, đợi một thời gian nữa, khi Ngụy Lam không còn ghét mình nhiều như bây giờ, cô mới dám tiếp cận từ từ. Dù bây giờ ghen đến phát điên, nhưng cô cũng không thể cưỡng ép Ngụy Lam. Về đến nhà, Lục Tử Câm cứ ôm lấy bụng mình. Bác sĩ Lâm mặt mày xanh mét: “Chẳng phải buổi chiều vẫn ổn sao? Sao vừa đi ra ngoài về lại thành thế này rồi?” Không còn cách nào, họ đành để Lục Tử Câm ăn chút gì đó, rồi tiếp tục truyền dịch. Trước khi đi, Bác sĩ Lâm không nhịn được mà nhắc nhở: “Thời gian tới đừng uống rượu nữa, cũng đừng làm việc quá sức, còn nữa, nhất định phải ăn uống đúng giờ.” “Được, tôi biết rồi.” Lục Tử Câm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nói. Cô đang truyền dịch, phải mất hơn một tiếng nữa mới xong. Bác sĩ Lâm không muốn ở lại lâu, nên quyết định lát nữa quay lại. Trong khi đó, Lục Tử Câm cứ nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch, đầu óc mơ màng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, Bác sĩ Lâm đang thêm thuốc hạ sốt vào dịch truyền cho cô. Lục Tử Câm lại lên cơn sốt, mãi đến gần 12 giờ đêm tình trạng mới ổn định. Ở bên kia, Ngụy Lam theo Tiêu Nam Yên vào quán lẩu trong con hẻm nhỏ. Nhờ đặt trước một ngày, họ có được một phòng riêng cho bốn người. Tiêu Nam Yên chọn nước lẩu dầu bò và cà chua, không lâu sau, đủ loại nguyên liệu đã được dọn lên. Ngụy Lam khá tò mò. Cô vừa xem qua thực đơn, đồ ăn và thịt ở đây chỉ ở mức trung bình so với các quán lẩu khác. Một quán vỉa hè như thế này mà Tiêu Nam Yên, một tổng tài, lại biết đến sao? “Sao chị tìm được chỗ này vậy?” Ngụy Lam hỏi. Tiêu Nam Yên cười, uống một ngụm nước sơn trà lạnh rồi đáp: “Tất nhiên là vì chỗ này ngon rồi. Chị đâu có ngốc mà ném tiền bừa bãi. Đôi khi mấy nhà hàng cao cấp còn không ngon bằng quán vỉa hè như này đâu. Ở đây khách đông, nguyên liệu lúc nào cũng tươi. Em ăn thử rồi sẽ biết.” “Được, vậy em không khách sáo đâu.” Với mức giá ở đây, dù hai người ăn no căng cũng chỉ tốn ba, bốn trăm tệ. So với nhà hàng cao cấp, thật ra Ngụy Lam thích những nơi gần gũi hơn. Giống như Tiêu Nam Yên, cô không cảm thấy có khoảng cách khi ở cùng chị ấy. Bởi lẽ Tiêu Nam Yên không bao giờ tỏ vẻ, còn thích đùa với cô. Không lâu sau, hết đĩa này đến đĩa khác đồ ăn được dọn lên. Tiêu Nam Yên rất thuần thục thả thịt cừu vào nồi lẩu dầu bò: “Thịt cừu ở đây rất mềm, em thử đi, chín rồi đấy.” Thịt cừu được nồi lẩu cay nóng nhúng qua, chỉ chốc lát đã chuyển màu. Ngụy Lam nhanh chóng dùng đũa gắp miếng thịt, nhúng vào chén dầu của mình, sau đó cho vào miệng. Cảm giác thơm ngon ngập tràn trong khoang miệng. “Ngon thật!” Ngụy Lam gật đầu. “Ngon phải không? Sau khi dự tiệc xong, chị sẽ dẫn em đi ăn cá nướng. Chỗ đó làm cá nướng ngon lắm.” Tiêu Nam Yên cũng rất vui. Thật ra cô không thích hòa mình với mấy cậu ấm cô chiêu trong giới. Mỗi lần đi chơi, chỉ có thể kéo trợ lý theo. Nhưng có nhân viên nào muốn ngày nào cũng đi chơi với sếp đâu? Lần này thì hay rồi, cô quen được Ngụy Lam, sau này có thể kéo cô ấy đi ăn chơi khắp nơi. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đến hơn 10 giờ tối, Tiêu Nam Yên đưa Ngụy Lam về nhà, rồi mới quay lại nhà mình. Hai ngày tiếp theo, các nhà máy chế tác ngọc thuộc tập đoàn của Tiêu Nam Yên đều gấp rút chuẩn bị hàng. Ngụy Lam cũng tham gia vào đội ngũ chọn sản phẩm. Đến chiều ngày thứ ba, Ngụy Lam trốn tiết cuối, đến chỗ của Tiêu Nam Yên từ sớm để thay lễ phục và trang điểm, bởi những việc này mất khá nhiều thời gian. Hơn nữa, hai người còn phải ăn chút gì đó trước. Trong khi đó, bên phía Lục Tử Câm cũng tương tự. Sức khỏe của cô mấy ngày nay đã hồi phục khá tốt. Ban đầu cô không muốn tham dự buổi tiệc từ thiện này, nhưng vì nhà tổ chức là đơn vị chính quyền, cô không thể từ chối, nên đành miễn cưỡng chuẩn bị lễ phục. Những buổi tiệc như thế này, nói trắng ra chỉ là các tập đoàn đấu giá, sau đó số tiền thu được sẽ được đưa vào các hoạt động từ thiện.