[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 86



“Dư Chu Chu!”

Cố Diên Khanh đột nhiên bừng tỉnh.

“Diên Khanh…”

“Diên Khanh, con vậy mà tỉnh rồi.”

Cung Tâm Ngọc và Cố Cảnh Danh lập tức đứng lên, vội vàng vây quanh nàng.

Trần Dịch Tinh cũng lao vào.

Chuyện như thế này chưa từng xảy ra bao giờ.

Cố Diên Khanh cảm thấy cơ thể mình như bị rút cạn, mệt mỏi vô tận.

Cô vịn tay vào thành giường: “Dư Chu Chu đâu?”

Cô phải nghỉ ngơi một lúc lâu, ép mình nuốt xuống cơn choáng dữ dội trong đầu, nhìn xung quanh: “Đây là Vân Thành, là bệnh viện.”

Xem ra kế hoạch của cô đã thành công.

Cố Cảnh Danh: “Diên Khanh, giờ con cần nghỉ ngơi, con thật vất vả mới tỉnh lại.”

“Con hỏi Dư Chu Chu đâu?”

Cố Diên Khanh cố chống đỡ, nhưng vẫn không thể đứng dậy được, cô rất rõ tình trạng của mình.

Trần Dịch Tinh: “Cơ thể của cô đã không thể cứu chữa, đáp án nằm trong tháp cao… Dư Chu Chu… Đã đến tháp cao rồi.”

“Diên Khanh, cơ thể con hiện giờ vẫn rất yếu.” Cố Cảnh Danh nhíu mày, ấn nàng nằm xuống giường.

Cố Diên Khanh giật mạnh, rút hết kim truyền trên người: “Thả con ra, con phải đi tìm Dư Chu Chu.”

Cung Tâm Ngọc cau mày: “Diên Khanh, nghe lời, con như thế này không những không cứu được Dư Chu Chu, mà chính con cũng sẽ mất mạng.”

“Tại sao!” Cố Diên Khanh đột ngột hét lên. “Rõ ràng mọi người đều biết tháp cao nguy hiểm, rõ ràng biết Dư Chu Chu có thể đi mà không trở về, tại sao vẫn để em ấy đi, mọi người có khả năng ngăn được em ấy, tại sao không ngăn!”

Cố Diên Khanh ho ra một ngụm máu, máu tươi nhỏ xuống đất.

Cố Cảnh Danh: “Chúng ta ngăn không được, ngăn không được nó, cũng ngăn không được con, nếu con muốn đi… Thì cứ đi đi.”

Cung Tâm Ngọc siết chặt tay nắm ở đầu giường bệnh, “Cảnh Danh, chị sao lại…”

Cố Cảnh Danh nhìn sang Cung Tâm Ngọc, “Mỗi thế hệ đều có việc của riêng mình, cũng giống như năm xưa chúng ta, chẳng ai có thể ngăn nổi.”

Cung Tâm Ngọc khẽ cười, thở dài một hơi, như là chịu thua, “Chị nói đúng.”

“Đã vậy các người đều quyết rồi, tôi cũng không còn gì để nói.” Trần Dịch Tinh lấy từ trong túi ra một ống tiêm, “Nếu cảm thấy mình không trụ nổi thì tiêm vào, ít ra còn giữ được cái mạng.”

Cố Diên Khanh đứng dậy, nhận lấy ống tiêm trong tay Trần Dịch Tinh.

“Cảm ơn.”

Cô vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, thể lực liền không chống đỡ nổi, suýt nữa ngã xuống thì có người đỡ lấy.

Thạch Niệm Húc đẩy đẩy gọng kính gọng vàng trên sống mũi, “Cố tổng. Nhìn bộ dạng cậu bây giờ, thật thê thảm.”

Cố Diên Khanh nhìn thấy băng vải lộ ra dưới lớp áo của Thạch Niệm Húc, “Cậu cũng đâu khá hơn.”

“Phải, đã cả hai đều chẳng ra sao, thì đừng ai chê ai nữa.” Thạch Niệm Húc đỡ lấy nàng, “Giờ đi ngay thì vẫn còn kịp.”

Cố Diên Khanh nghiến răng, chịu đựng cơn đau nhức dồn dập khắp thân thể, “Hy vọng là còn kịp.”

Thạch Niệm Húc: “Nhất định sẽ kịp.”

…...

Ngay khoảnh khắc bước vào tháp cao, não Dư Chu Chu truyền đến một trận đau buốt như bị kim châm.

Lần nữa mở mắt ra, cô dường như đã rơi vào một ảo cảnh.

Khung cảnh xung quanh đẹp đến mức không chân thật.

Hứa Nhất Thi nhìn thấy Dư Chu Chu không tự chủ bước về phía trước, vội vàng gọi to phía sau nàng.

Nhưng Dư Chu Chu lại không nghe thấy.

Hứa Nhất Thi không nhìn thấy những cảnh ảo đó, cô nhìn thấy chính là khung cảnh thực sự của tháp cao: “Rốt cuộc đây là cái quỷ gì? Tháp cao không phải là thành phố hy vọng sao? Sao lại bẩn thỉu hôi hám đến vậy, còn tởm hơn cả cống rãnh, một bóng người cũng không có.”

Dư Chu Chu dường như đang chìm trong một giấc mộng tuyệt đẹp.

Ở đây có tất cả những gì cô hằng mong muốn.

Đẹp đẽ, yên bình, thanh thản.

Không tranh chấp, không khổ đau.

Tiếng chim hót, hoa nở khắp nơi, không chút phiền muộn.

Tựa như chỉ cần khép mắt lại là có thể quên hết mọi điều.

Và quả thực Dư Chu Chu đã nhắm mắt lại, nhưng đến lúc mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng quanh cô đã thay đổi.

Cô đang nằm trên một chiếc giường trị liệu trắng toát, tay chân đều bị trói chặt, phía trên là một chiếc đèn mổ chói lòa đến nhức mắt.

Cô cố vùng vẫy, lại phát hiện bản thân chẳng thể dùng nổi chút sức lực nào.

Xung quanh vang lên tiếng máy móc tích tắc tích tắc.

Bốn phía toàn là những người mặc đồ trắng, đeo khẩu trang.

Họ cầm trong tay những cây kim tiêm to tướng, đâm vào cơ thể cô, mà bên cạnh còn có người đang ghi chép gì đó.

Họ miệng thì gọi cô là vật thí nghiệm.

“Đây là vật thí nghiệm thành công nhất, nhất định có thể phân hoá thành Alpha, đứa trẻ mang gen của cô ta cũng sẽ phân hoá thành Alpha hoặc Omega.”

Dư Chu Chu cố gắng ngẩng đầu, lại thấy tứ chi của mình bé tí tẹo.

Đây là cô lúc còn nhỏ sao?

Nhưng cô lại không có chút ký ức nào về đoạn thời gian này.

Một cơn đau nhói truyền tới trong đầu, những hình ảnh mới ào ạt tràn vào tâm trí.

Những thứ từng bị lãng quên, trong khoảnh khắc này đều ùa về.

Đau đớn quá, phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này?

Một giọng nói đang không ngừng lặp lại trong đầu cô.

Hủy diệt tất cả đi.

Người bình thường đều là rác rưởi, chỉ có Alpha và Omega mới là nhân loại thật sự.

Ngươi là Alpha mạnh nhất trên thế giới, ngươi có thể dẫn dắt loài người bước vào kỷ nguyên mới.

Là ai đang nói?

Ký ức bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

“Dù có thay đổi gen trở thành Alpha hay Omega thì cũng sẽ có di chứng, sống không được bao lâu, tất cả đều là âm mưu.”

“Mọi người mau chạy đi! Tất cả những gì xung quanh đều là giả, chúng ta đang sống trong một thế giới ảo!”

Tháp cao dường như đã xảy ra nội loạn.

Cảnh tượng tươi đẹp xung quanh đều biến mất, đập vào mắt là một mảnh hoang tàn đổ nát, gạch vụn sắt gãy đầy đất.

Những người bình thường đầu tiên từng tham gia cải tạo gen đã bắt đầu xuất hiện di chứng nghiêm trọng.

Có người tinh thần suy sụp, có người cơ thể bị tàn phế, bọn họ điên cuồng tàn sát lẫn nhau, cố gắng vứt bỏ đi phần xấu xí của bản thân.

Họ trút hết oán hận lên người khác.

Mà những người còn tỉnh táo thì lại muốn giết cô.

Trong đầu cô vang lên một giọng nói xa lạ, bảo cô giết sạch mọi người ở đây, như vậy thì cô sẽ được cứu.

Hủy diệt hết tất cả, cô sẽ có thể thoát khỏi nơi này.

Hứa Nhất Thi cảm nhận được sự dao động dữ dội của tin tức tố từ Dư Chu Chu.

“Phu nhân, ngài sao vậy…”

Tin tức tố Alpha cường đại mang theo tính công kích khiến Hứa Nhất Thi lập tức nghẹt thở.

“Phu nhân… Ngài mau tỉnh lại đi.”

Dư Chu Chu bịt chặt tai mình, không muốn nghe thấy những âm thanh đó, nhưng chúng như một tấm lưới bủa vây lấy cô, không ngừng tấn công từ bốn phương tám hướng, như sóng biển cuồn cuộn muốn nhấn chìm cô.

“Alpha và Omega mới là nhân loại tiến hóa của thời đại mới, người thường đáng chết. Dư Chu Chu, giết hết bọn chúng, trở thành lãnh tụ mới, trở thành vương của tháp cao, tháp cao hoan nghênh ngươi trở về.”

Hứa Nhất Thi: “Cứu mạng… Ai đó, cứu tôi với…”

“Dư Chu Chu! Em tỉnh lại đi!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tựa như một lưỡi dao sắc bén, xé toạc màn chắn đang bao lấy Dư Chu Chu.

Xé rách tầng tầng âm u quấn chặt lấy cô, mang theo một tia sáng len lỏi vào.

Dư Chu Chu 3 tuổi bị trói chặt trên giường điều trị, sợ hãi và kinh hoảng khiến cô không ngừng khóc òa.

Một giọng nói cũng mang theo chút non nớt vang lên bên tai.

“Dư Chu Chu, đừng khóc, chị Diên Khanh đưa em đi.”

Là… Cố Diên Khanh…

Ký ức bắt đầu trở nên rõ ràng.

Dư Chu Chu từng bị tháp cao cưỡng chế mang đi khỏi ba mẹ mình.

Cô thậm chí chẳng có bao nhiêu ký ức về ba mẹ và chị gái.

Cô bị giam trong tháp cao, tháp cao rất lớn, khi đó các cô còn chưa hiểu thế nào là ảo cảnh giả lập.

Không biết nên đi đâu, cũng không thể thoát ra khỏi cái "vườn hoa" giam cầm cô.

Cho đến một ngày, cô gặp một chị gái rất xinh đẹp.

Chị gái ấy không thích nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó, giống như một con búp bê.

Chị gái ấy nói mình tên là Cố Diên Khanh.

Từ đó trở đi, mỗi ngày cô đều bám lấy Cố Diên Khanh.

Cảm giác bị tiêm, bị uống thuốc dường như cũng không còn đau đớn đến vậy nữa.

Cô mãi mãi không muốn rời xa Cố Diên Khanh.

Cô từng hỏi Cố Diên Khanh làm sao để hai người có thể mãi mãi bên nhau.

Cố Diên Khanh nói, kết hôn thì sẽ không bao giờ phải chia xa.

Cô không hiểu "kết hôn" nghĩa là gì, nhưng Cố Diên Khanh nói, chỉ cần trở thành vị hôn thê của người đó, thì suốt đời đều có tư cách đứng bên cạnh người đó.

Vậy thì cô muốn trở thành vị hôn thê của Cố Diên Khanh.

“Dư Chu Chu, mở mắt ra đi, tất cả trong đầu em đều là giả.”

Giả… Sao?

Dư Chu Chu buông tay đang bịt tai xuống, cô chậm rãi đứng dậy.

Tựa như cô bé 3 tuổi lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thấy Cố Diên Khanh.

Làn sương đen vô hình vẫn đang bao vây lấy Dư Chu Chu trong ảo cảnh, nhưng cô đã đứng dậy, đôi mắt mở to, nơi đáy mắt là sự kiên định không gì có thể phá vỡ, cô vung lên tinh thần lực của mình, muốn đập vỡ ảo cảnh này như những mảnh kính vỡ.

Trong đầu.

Dư Chu Chu 3 tuổi bước đôi chân nhỏ xíu chạy về phía Cố Diên Khanh đang đứng chờ trước cổng tháp cao, chờ Cố Diên Khanh đưa cô về nhà.

Hiện tại, Dư Chu Chu 19 tuổi đột ngột quay người lại, nhìn thấy Cố Diên Khanh 25 tuổi đang đứng sau lưng cô chờ cô.

“Cố Diên Khanh…?!”

Dư Chu Chu lao thẳng về phía Cố Diên Khanh.

Khoảnh khắc hai bóng hình cách nhau hơn mười năm rốt cuộc cũng trùng khớp lại.

Cố Diên Khanh dang rộng hai tay, vững vàng ôm lấy Dư Chu Chu.

Tinh thần lực mang theo sức tấn công mãnh liệt trên người Dư Chu Chu chợt tan biến, Hứa Nhất Thi hít sâu một hơi, cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, nhưng được Thạch Niệm Húc kịp thời đỡ lấy.

Cố Diên Khanh: “Dư Chu Chu, chị nhớ lại hết rồi, cái gọi là tháp cao thật ra chính là công nghệ, là tàn dư của nền công nghệ cao thời cựu thế hệ, nó oán hận loài người, muốn khống chế loài người, không ngừng cải tạo gen con người, ép con người phân hóa thành sáu loại giới tính, và nhồi nhét vào đầu họ khái niệm về sự cao thấp, sang hèn của gen.”

Dư Chu Chu: “Mà chúng ta, tất cả đều là vật thí nghiệm của nó.”

[Cho dù các ngươi phát hiện ra thì sao? Các ngươi cũng không thể đánh bại ta, bởi vì ta là nền văn minh tối cao nhất của nhân loại.]

Âm thanh trống rỗng và máy móc vang lên, cánh cửa lớn của tháp cao chậm rãi đóng lại.

Ngoài bốn người bọn họ, nơi này không còn bất cứ sinh vật sống nào khác.

[Loài người vừa tham lam lại giả tạo, ta chẳng qua chỉ đặt ra vài quy tắc đơn giản, nhưng kẻ khao khát trở thành kẻ đứng trên liền bám lấy mà phóng đại, lợi dụng.]

Cố Diên Khanh: “Tôi biết công tắc của nó ở đâu, chỉ cần tắt nó, tháp cao sẽ sụp đổ.”

Bốn người dìu nhau, chống đỡ lẫn nhau.

Không còn ảo cảnh tinh thần nào có thể khống chế được bọn họ.

Bởi vì từ đầu đến cuối, họ chưa từng đơn độc, sau lưng họ là vô số người đang cùng sát cánh chiến đấu.

Trong tòa cao ốc cũ kỹ loang lổ vết rỉ sét.

Một chiếc máy tính khổng lồ vẫn đang không ngừng vận hành tính toán, nó ngỡ rằng mình đã sinh ra cảm xúc của loài người, có thể trở thành vị vua thống trị loài người, nhưng cuối cùng, nó cũng chỉ là một đống dữ liệu ảo mà thôi.

Thạch Niệm Húc: “Nó có bốn nguồn điện, phải tắt cùng lúc.”

[Đừng tắt ta đi, các ngươi muốn gì ta đều có thể cho các ngươi, quyền lực, tiền tài, địa vị, các ngươi muốn sống cuộc đời ra sao, ta có thể thay đổi cả thế giới này vì các ngươi.]

Bốn người cùng đặt tay lên công tắc.

Dư Chu Chu: “Chúng tôi không cần gì hết, loài người không phải món đồ chơi của ngươi, trả lại nền văn minh cho con người.”

[Hệ thống: Chúc mừng ký chủ, đã đột phá thiết lập bối cảnh của thế giới trong sách. Thế giới của ký chủ không còn bị ngoại lực chi phối.]

Trung tâm trí tuệ nhân tạo khổng lồ bị hoàn toàn đóng lại.

Bức tường cao ngăn cách giữa Vân Thành và Biên Thành cũng biến mất theo.

Sự phát triển của nhân loại không còn bị gen khống chế.

Hứa Nhất Thi: “Sao tôi lại cảm thấy đầu mình như vừa nhận được rất nhiều tri thức thế này?”

Ảo cảnh trong tháp cao đã hoàn toàn bị tắt.

Thạch Niệm Húc: “Môi trường ở đây quá tệ, chúng ta vẫn nên rời khỏi trước đã.”

Dư Chu Chu quay đầu lại nhìn.

Âm thanh của hệ thống trong đầu cô sẽ không bao giờ vang lên nữa.

Cô đã thay đổi vận mệnh của chính mình, cũng thay đổi vận mệnh của thế giới mà cô đang sống, bọn họ không còn là cái gọi là "nhân vật trong sách", mà là những con người chân thật, đang viết nên thế giới của chính mình.

Cố Diên Khanh: “Sau này sẽ có người đến xử lý chỗ này.”

Dư Chu Chu: “Thật không ngờ, tháp cao thứ từng được người ta tôn sùng như thần minh, lại chỉ là một chiếc máy tính của thời đại cũ để lại.”

Nó nắm giữ toàn bộ công nghệ của thời đại cũ, tiến hóa ra thứ cảm xúc không thuộc về máy móc, tự coi mình là thần, lợi dụng mặt tối trong lòng người, tạo ra một thế giới mà nó cảm thấy hài lòng.

Cố Diên Khanh lại ho ra một ngụm máu, thân thể mềm nhũn, nửa quỳ xuống đất.

Dư Chu Chu bế ngang nàng lên, ôm vào trong lòng.

Cố Diên Khanh sắc mặt tái nhợt, “Giờ em cũng chẳng còn nghe lời như hồi nhỏ nữa rồi.”

Dư Chu Chu: “Lần này, để em đưa chị Diên Khanh đi.”

Hứa Nhất Thi đỡ lấy Thạch Niệm Húc, “Cố tổng với phu nhân thì thầm thì thào cái gì a?Tôi nghe chẳng hiểu gì cả.”

Thạch Niệm Húc gần như dồn hết nửa người lên người Hứa Nhất Thi.

“Lo mà nghĩ xem nên chăm sóc tôi thế nào đi, nếu chúng tôi không kịp thời đến, thì giờ cậu đã thành cái xác lạnh toát từ lâu rồi.”

Hứa Nhất Thi bĩu môi: “Rồi rồi rồi, Thạch đại tiểu thư bao giờ chịu thiệt.”

Tường thành của tháp cao đã biến mất, bên ngoài có rất nhiều bạn bè đang chờ bọn họ.

Dư Mộc Nhan và Giang Thủy Hoan đã áp chế toàn bộ người của Tiết thị và liên hợp đường.

Dư Mộc Nhan: “Chu Chu, chào mừng về nhà.”

Giang Thủy Hoan nhìn thấy Cố Diên Khanh đang được Dư Chu Chu bế công chúa thì tặc lưỡi, “Không có ai chết là được.”

“Cái thứ ghê tởm trong tháp cao cuối cùng cũng biến mất.” Giang Thủy Hoan thở dài, “Cố Diên Khanh, Dư Chu Chu, may mà có hai người.”

Những việc mà bọn họ không làm được, các  nàng lại làm được.

Cuộc nội chiến của loài người cuối cùng cũng kết thúc.

Tin đồn về Alpha và Omega chỉ là biến dị gen của người bình thường lan truyền khắp Vân Thành và Biên Thành.

Người bình thường không còn chạy theo việc phân hóa thành Alpha và Omega.

Giữa Vân Thành và Biên Thành cũng không còn ranh giới, loài người không còn bị chia thành cao thấp, sang hèn, ba sáu chín đẳng, tất cả mọi người đều có quyền được giáo dục, được sống trong hòa bình và tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp.

Hệ thống sàng lọc gen bị hủy bỏ hoàn toàn.

Mỗi người đều có thể theo đuổi ước mơ của mình, có quyền lựa chọn, thích gì thì học cái đó, hướng phát triển của mỗi người không còn bị định sẵn từ khi sinh ra.

Đám lão già của liên hợp đường hoàn toàn bị phế truất.

Còn Dư Chu Chu trở thành nhà lãnh đạo mới.

Hứa Nhất Thi đắm mình trong biển kiến thức y học.

Cô phát hiện sau khi tháp cao biến mất, rất nhiều biến dị gen trên cơ thể loài người cũng dần bị loại trừ.

Ví dụ như kỳ phát tình của Omega và kỳ mẫn cảm của Alpha, đều đang dần biến mất.

Tuyến thể ảnh hưởng đến cơ thể người ngày càng nhỏ.

Những Alpha và Omega có mức độ phân hóa thấp, tuyến thể thậm chí đã biến mất, thể chất của họ giống hệt với Beta.

Một tháng sau.

Vân Thành và Biên Thành được đổi tên lại.

Hai nơi hợp thành một.

Đặt một cái tên mới.

Gọi là Thần Châu.

Dư Chu Chu trong một tháng này đã tiếp đón rất nhiều người.

Cửa lớn sắp bị giẫm sập đến nơi rồi.

Đường Như Họa: “Lão đại, bọn tôi vẫn quyết định quay về Biên Thành, bọn tôi lớn lên ở Biên Thành, đã quen với nơi đó từ lâu, hơn nữa giờ không còn ranh giới địa lý, Biên Thành cũng là nhà của bọn tôi, Biên Thành cần được xây dựng lại, những đứa trẻ kia cũng cần tôi.”

Dư Mộc Nhan và Giang Thủy Hoan đứng bên cạnh.

Dư Mộc Nhan vỗ vai Dư Chu Chu: “Yên tâm, đợi đến ngày em và Cố Diên Khanh kết hôn, bọn chị nhất định sẽ quay về dự.”

Dư Chu Chu hơi đỏ mặt: “Em... Bọn em có nói sẽ kết hôn lúc nào đâu?”

Giang Thủy Hoan: “Con cũng có rồi, chẳng lẽ đến danh phận cũng không cần? Chẳng lẽ nói là tôi còn có cơ hội sao?”

Dư Chu Chu: “Được rồi, Giang lão sư, chị đừng trêu tôi nữa.”

Sau khi Dư Mộc Nhan và những người khác rời đi, Tiết Tử Hân đến.

Trên mặt Tiết Tử Hân vẫn là nụ cười chẳng màng thế sự kia.

“Hôm đó chặn cô lại…”

Dư Chu Chu: “Tiết thị chưa từng làm chuyện gì trái đạo đức, cho nên cô sẽ không bị xử tử.”

Tiết Tử Hân: “Tôi chỉ muốn nói, mục tiêu của gia tộc chúng tôi từ trước đến nay chỉ là tồn tại, dù ở thời điểm nào, cũng chỉ là muốn tồn tại mà thôi.”

Có người sẽ chọn đứng ngoài cuộc, không tổn hại lợi ích của bản thân, làm ngơ trước cuộc sống của tầng lớp dưới.

Không thể nói họ đúng, nhưng cũng chẳng thể bảo họ sai, dù sao thì... “người không vì mình, trời tru đất diệt”.

Dư Chu Chu khoát tay: “Vậy tiếp theo, Tiết tiểu thư có dự định gì không?”

Tiết Tử Hân: “Kỳ phát tình của Omega biến mất, không còn bị Alpha khống chế, tất nhiên là muốn yêu đương một trận long trời lở đất rồi, Dư tổng có hứng thú tìm hiểu thử không?”

“E là em ấy không có hứng thú.” Người chưa đến, tiếng đã vang.

Giọng nói lạnh lùng của Cố Diên Khanh nhàn nhạt truyền đến.

Tiết Tử Hân: “Ghen dữ vậy sao, Cố tổng vẫn bá đạo như xưa, đến một câu nói cũng không cho à?”

Mắt Dư Chu Chu sáng lên, lập tức nhào tới: “Cơ thể chị…”

Cố Diên Khanh: “Chị mà còn không khỏe, có người đã bị người khác lừa đi rồi, chị cũng chẳng hay biết gì.”

Dư Chu Chu gãi gãi mũi: “Còn dám nói em, có người năm đó đối xử với em thế nào ấy nhỉ? Một mình bỏ em lại trong biệt thự, cố ý thân thiết với cô em gái có quan hệ huyết thống, để em hiểu lầm mà không chịu giải thích, còn lạnh lùng nhìn em khóc đến thương tâm, em ốm sốt cao vẫn cứng lòng không đến.”

Dư Chu Chu một hơi kể một tràng.

Tiết Tử Hân lười nghe đống “cẩu lương” này, quay mặt đi nhìn Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu đang công khai ân ái mà chẳng thèm để ý đến ai.

Cô đã bị gia tộc sắp đặt cả đời.

Lần này, cô cũng muốn sống vì chính mình.

Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu.

Hai người đều rất ăn ý, không ai nhắc lại chuyện khi còn nhỏ.

Cố Diên Khanh: “Giờ thì biết trách chị rồi sao? Không biết năm đó là ai kéo tay áo chị, đòi làm vị hôn thê của chị, khóc còn cố tình lấy nước mắt và nước mũi chà lên áo chị.”

Dư Chu Chu: “Khi đó em mới bao nhiêu tuổi? Là chị nói sẽ chăm sóc em cả đời, là chị nói em là bảo bối đáng yêu nhất chị từng gặp.”

Cố Diên Khanh đưa tay chọc vào trán Dư Chu Chu: “Em có biết hồi nhỏ em phiền đến mức nào không?”

Dư Chu Chu ôm lấy Cố Diên Khanh, đặt trán mình tựa vào hõm cổ nàng: “Vậy còn bây giờ?”

Cố Diên Khanh: “Giờ cũng vậy.”

Cố Diên Khanh vòng tay siết lấy lưng Dư Chu Chu: “Vẫn đáng yêu như thế.”

Không khí trong văn phòng dần nóng lên.

Không có mùi hương tin tức tố nào xuất hiện.

Nhưng tình cảm chân thật lại đang dâng trào, đan xen lấy nhau.

Dư Chu Chu: “Nghe nói chúng ta có một đứa con?”

Thân thể Cố Diên Khanh khựng lại.

“Sao thế? Là Hứa Nhất Thi nói mà, chẳng lẽ cô ấy gạt em?” Môi Dư Chu Chu lạnh lạnh, men theo cổ Cố Diên Khanh mà chậm rãi hôn xuống từng chút một: “Chuyện lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không nên đi gặp con của chúng ta sao?”

Cố Diên Khanh chậm rãi nói: “Khi đó em nhảy xuống từ tầng 28 ngay trước mặt chị, chị suýt phát điên, nên đã dùng mẫu máu gen em để lại, kết hợp với gen của chị ở trung tâm nuôi dưỡng, tạo ra một đứa bé.”

Cô đột nhiên siết chặt Dư Chu Chu trong vòng tay, như thể nhớ lại ký ức đau đớn, như thể sợ Dư Chu Chu lại biến mất ngay trước mắt mình một lần nữa.

“Xin lỗi, vì đã từng đối xử với em như vậy.”

Từ sau khi tìm lại được Dư Chu Chu, trong lòng Cố Diên Khanh đã nảy sinh một kế hoạch to lớn.

Cô dùng toàn bộ Vân Thành và Biên Thành để nâng đỡ Dư Chu Chu.

Bây giờ người mà tất cả đều công nhận là anh hùng chỉ có Dư Chu Chu, không ai biết đến cái tên Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu không còn phải lo lắng sự chênh lệch địa vị giữa hai người sẽ dẫn đến sự bất công trong tình cảm nữa.

Để làm được điều đó, thậm chí cô đã đặt cược cả tính mạng mình.

Cố Diên Khanh: “Dư Chu Chu, chị yêu em.”

Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, đã là tình không biết bắt đầu từ đâu, mà cứ một lòng đắm sâu như vậy.

Không phải vì độ tương thích gen 100/%

Mà là sự hấp dẫn thực sự từ hai phía.

Họ như những bạn đời sinh ra là để dành cho nhau.

Cho dù có từng tạm thời chia xa, cuối cùng cũng sẽ quay về bên nhau.

Dư Chu Chu: “Em cũng vậy.”

Tài liệu trên bàn làm việc rơi đầy đất, ánh nắng ấm áp từ cửa sổ sát đất chiếu rọi vào, rọi lên thân thể của hai người, áo quần đơn bạc, nhưng lại chẳng hề cảm thấy lạnh, bởi nhiệt độ cơ thể của họ lúc này rất cao.

Đuôi mắt Cố Diên Khanh hơi nhướn lên, mái tóc dài như thác nước rũ rượi tán loạn, đôi mắt kia như phủ một tầng sương mù, dịu dàng như nước, ngón tay trỏ thon dài nâng cằm Dư Chu Chu lên, như một yêu tinh quyến rũ hàng đầu: “Dư tổng sao mặt lại đỏ vậy? Vẫn còn thuần khiết như thế sao?”

Dư Chu Chu cắn môi, không chịu yếu thế: “Chị Diên Khanh tốt nhất đừng khóc lóc xin tha, bởi vì em cũng sẽ không buông tay đâu.”

Nguyên cả tầng lầu, ngoài hai người bọn họ ra, những người khác đều rất biết điều, ai làm việc nấy, không ai dám đến quấy rầy.

Tiếng giấy bị giẫm lên, bị lật qua trong không khí yên tĩnh của văn phòng trở nên đặc biệt rõ ràng, hơi thở ấm áp của hai người hoà quyện vào nhau, phả lên thân thể đối phương.

Cố Diên Khanh: “Những người đó, em định xử lý thế nào?”

Dư Chu Chu biết nàng đang nói đến ai.

“Tháp cao cần phải được thanh lý, còn rất nhiều chuyện cần xử lý hậu quả, họ tự nhiên sẽ có chỗ dùng.”

Kẻ ác cuối cùng sẽ bị trừng phạt.

Dư Chu Chu nhớ đến một câu từng đọc trong sách cổ.

Thế giới này vốn dĩ đã tồn tại sự phân chia mạnh - yếu.

Chuỗi thức ăn nguyên thủy nhất, là cá lớn nuốt cá bé, nhưng loài người đã phát triển nên nền văn minh.

Họ phải tạo nên một thế giới lý tưởng, nơi đó, kẻ yếu không phải sợ hãi, kẻ mạnh không dám kiêu ngạo, có quyền cũng không được ngạo mạn, xã hội phải công bằng và chính trực hơn. Khiến kẻ ác biết sợ làm điều ác, khiến người tốt được bình an, khiến người với người biết tôn trọng nhau.

Mà văn minh loài người, vốn nên như vậy.

Và trong hành trình đó, cô sẽ không còn đơn độc, sẽ luôn có người đứng bên cạnh cô, đồng hành cùng cô, cổ vũ cô.

Cố Diên Khanh thân thể khẽ run rẩy, môi đỏ hơi hé, thở gấp, trong ánh mắt mông lung, cô vòng tay ôm lấy cổ Dư Chu Chu, “Chu Chu, chúng ta kết hôn đi.”

Chiếc nhẫn bạch kim nơi cổ lắc lư nhẹ nhàng.

Sợi dây chuyền mảnh siết lên làn da trắng ngần một vết hằn đỏ.

Dư Chu Chu: “Chị Diên Khanh, đây là đang cầu hôn em sao?”

Động tác của Dư Chu Chu không hề dừng lại: “Thỏa thuận của chúng ta đã vô hiệu, hiện tại em không còn là vợ chị, cầu hôn trực tiếp như vậy có phải quá tuỳ tiện rồi không?”

Cố Diên Khanh cắn lấy ngón tay Dư Chu Chu: “Nhẫn cũng đeo vào rồi, còn muốn mạnh miệng?”

Cơ thể Thạch Niệm Húc đã bình phục, chỉ còn để lại một vết sẹo mờ nhạt sau lưng.

Hứa Nhất Thi vẫn có chút áy náy, nên thỉnh thoảng sẽ giả vờ như vô tình tặng cho Thạch Niệm Húc ít thuốc trị sẹo.

Hứa Nhất Thi: “Thạch Niệm Húc, đây là kem trị sẹo hoàn toàn từ thuốc đông y do phu nhân mới nghiên cứu, vẫn chưa được phát hành, hay là cậu làm người thử nghiệm đầu tiên đi, không tính phí đâu.”

Vì sự biến mất của tháp cao.

Hiện tại Alpha và Omega đều không còn bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, gần như đã trở thành người bình thường.

Hứa Nhất Thi sẽ không còn kỳ phát tình, Thạch Niệm Húc cũng không còn kỳ mẫn cảm, ngay cả răng tuyến đặc trưng của Alpha cũng đã biến thành răng người bình thường.

Hứa Nhất Thi một lần nữa định nghĩa lại mối quan hệ giữa cô và Thạch Niệm Húc là chị em tốt, dù sao thì bây giờ, chị em tốt sẽ không cắn cổ cô nữa rồi.

Thạch Niệm Húc dừng lại công việc trên tay, khựng lại một chút, khẽ thở dài, ánh mắt hơi cưng chiều pha chút bất đắc dĩ: “Hứa Nhất Thi, dạo này cậu không bận sao?”

Hứa Nhất Thi hai tay chống hông: “Bận chứ, sao lại không bận? Một đống việc đang chờ tôi xử lý đấy.”

Thạch Niệm Húc tháo chiếc kính gọng vàng xuống, xoa xoa lông mày mắt đang hơi nhức mỏi.

Hứa Nhất Thi đột nhiên tiến lên vài bước, hai tay đập mạnh lên bàn làm việc của Thạch Niệm Húc, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn.

Toàn thân Thạch Niệm Húc cứng đờ, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thạch Niệm Húc phả thẳng lên mặt mình.

Hứa Nhất Thi nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thạch Niệm Húc: “Bây giờ tôi đã biết lý do cậu có thể phân hóa lần hai rồi, nhưng cậu thật sự không định xin lỗi tôi sao? Lúc vừa phân hóa thành Alpha, không để ý đến ý nguyện của tôi mà cưỡng ép tôi. Tuy lúc đó là bất đắc dĩ, nhưng chẳng lẽ một lời giải thích cũng không có à?”

Vì chuyện này, Hứa Nhất Thi đã trằn trọc rất lâu, ngủ không ngon giấc.

Còn lên mạng tra chuyện Omega yếu đuối sau khi phân hóa thành Alpha thì đánh dấu người ta, rốt cuộc là vì lý do gì.

Thạch Niệm Húc xoa xoa huyệt thái dương: “Hứa Nhất Thi, cậu quả nhiên là thầy thuốc không chữa được bệnh cho chính mình.”

Hứa Nhất Thi: “Chỉ cần cậu xin lỗi tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy.

Tuy bị cắn vào tuyến thể là điều trước đây cô để bụng nhất, nhưng nếu là Thạch Niệm Húc thì…

Thạch Niệm Húc: “Vậy nếu tôi không xin lỗi thì sao?”

Đôi mắt to tròn của Hứa Nhất Thi mở lớn, như không thể tin nổi Thạch Niệm Húc lại có thể trả lời như vậy: “Cậu… Sao cậu có thể như vậy được?”

Thạch Niệm Húc đột nhiên đứng dậy, ngược tay nắm lấy cằm Hứa Nhất Thi, buộc nàng phải ngẩng đầu lên nhìn mình: “Chừng ấy thời gian rồi, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra điều gì sao?”

Đôi mắt thông minh của Hứa Nhất Thi lại lộ ra vẻ mơ hồ: “Phát hiện cái gì…?”

Thạch Niệm Húc dùng đầu lưỡi đẩy đẩy răng hàm sau của mình.

Phát hiện ra tôi thích cậu, đồ ngốc.

Thạch Niệm Húc thở dài một tiếng, như thể thỏa hiệp, thu tay lại: “Thôi được rồi, xin lỗi.”

Hứa Nhất Thi lập tức hừ một tiếng, lui về sau vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Thế còn tạm chấp nhận được.”

Dù nghe được câu mình muốn nghe, nhưng trong lòng vẫn có chút trống rỗng.

Hứa Nhất Thi đè xuống cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng.

“Dù sao thuốc bôi cũng để trên bàn cậu rồi, một tuần sau phải báo lại kết quả cho tôi, đây là yêu cầu của phu nhân, cậu không được từ chối.”

Thạch Niệm Húc: “Được được được, tuân lệnh, Hứa tiểu thư của tôi.”

Hứa Nhất Thi nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Thạch Niệm Húc, vỗ vỗ mặt mình.

“Lạ thật…”

Sao dạo gần đây hễ cứ ở cạnh Thạch Niệm Húc là khí huyết cô lại không ngừng dâng lên, đầu óc choáng váng, mặt đỏ bừng cả lên.

Chẳng lẽ cô cũng mắc bệnh?

Dư Chu Chu nhìn thấy Hứa Nhất Thi đang ôm lấy mặt mình, lén lút lấm lét.

Không hiểu hỏi: “Mặt cô sao thế?”

Hứa Nhất Thi vốn đã dán sát người vào tường mà đi, nhìn qua cực kỳ thu hút sự chú ý, giờ lại lập tức quay người, đưa mặt áp vào tường, “Mặt tôi làm sao?”

Dư Chu Chu hơi khó hiểu, “Không có gì, thấy cô cứ ôm mặt mình, tôi còn tưởng mặt cô bị làm sao.”

Cố Diên Khanh từ phía sau đi tới, trông thấy cảnh này: “Hai người sao thế?”

Hứa Nhất Thi: “Không sao, Cố tổng phu nhân hỏi mặt tôi làm sao, tôi nói với cô ấy là mặt tôi không sao.”

Cố Diên Khanh: “Cái gì mà sao với không sao, đang chơi nói lái à?”

Thạch Niệm Húc vừa định báo cáo tình hình với Cố Diên Khanh, bước ra khỏi văn phòng liền thấy ba người Cố Diên Khanh, Dư Chu Chu và Hứa Nhất Thi đứng thành một thế chân vạc vô cùng ổn định.

Thạch Niệm Húc: “Mọi người… Đang làm gì vậy?”

Hứa Nhất Thi “a” một tiếng.

“Đừng hỏi tại sao nữa, tôi cũng không biết tôi làm sao nữa rồi!”

Nói xong liền ôm mặt chạy mất.

Dư Chu Chu nhìn về phía Thạch Niệm Húc, chỉ tay theo hướng Hứa Nhất Thi vừa chạy, “Vậy rốt cuộc cô ấy bị sao vậy?”

Thạch Niệm Húc: “Cố tổng phu nhân, hôn lễ định tổ chức sau ba tháng, có thể chuyển hướng sự chú ý của dư luận.”

Dư Chu Chu nắm lấy tay Cố Diên Khanh, “Được.”

Hai người tay đan chặt lấy nhau.

Dù không có mùi hương tin tức tố, nhưng không khí xung quanh lại đột nhiên ngọt ngào hẳn lên.

Tựa như mật ong.

Khiến người ta vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần.

......

“Rốt cuộc đây là cái nơi quỷ quái gì? Mau thả tôi ra ngoài!”

Kim Trạm mặc quần áo rách rưới, ném cây gậy gỗ trong tay xuống đất.

“Các người biết tôi là ai không? Vậy mà dám bắt tôi làm mấy chuyện này.”

Nhan Mật không cam lòng nhìn đôi tay mình.

Tại sao lại thành ra thế này?

Những thứ cô vất vả nỗ lực mới có được, cuối cùng lại tan biến hết.

Cô là một Alpha, cô cuối cùng cũng đã phân hóa thành Alpha.

Cô sờ ra sau cổ, nơi tuyến thể đáng ra phải nằm ở đó, nhưng chẳng sờ thấy gì cả.

Tại sao tuyến thể lại biến mất?

Dân cư xung quanh ném lá rau thối và bùn đất về phía họ.

“Phì! Bọn ác nhân các người, bắt các người chết cũng còn nhẹ, vì các người mà chết bao nhiêu mạng người, cả đời này cứ sống ở cái nơi này mà chuộc tội đi!”

“Sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ được? Nếu không phải vì những lời dối trá của chúng, anh trai và em trai tôi sao có thể chết?”

“Đúng vậy, tuyệt đối không thể tha cho chúng! Số thuốc mà chúng ta bán sạch gia sản để mua, hóa ra chỉ là công cụ để chúng thao túng lòng người!”

“Đánh chết hắn đi! Đánh chết hắn!”

Một khi có người hô hào quá mức, những người xung quanh cũng sẽ hùa theo, cảnh tượng nhanh chóng trở nên mất kiểm soát.

Kim thị bị đuổi ra ngoài.

Bọn họ bị đẩy đến khu vực rìa xa nhất, nơi có điều kiện sống khắc nghiệt nhất.

Nhưng những người từng bị họ hại sẽ không dễ dàng buông tha.

Kim Trạm rõ ràng không ngờ được tình huống lại trở nên như vậy: “Nhan Mật, đều tại cô! Nếu không phải tôi tin cô một cách mù quáng, sao tôi có thể rơi vào bước đường hôm nay?”

Nhan Mật bị Kim Trạm tát một cú ngã xuống đất.

Cơ thể cô yếu đuối đến mức đáng sợ.

Tại sao lại quay về như thế này? Cô đã nỗ lực cả đời, chỉ vì không muốn bị người khác ức hiếp, chỉ muốn đứng trên đỉnh cao của mọi người, vậy mà giờ đây, tất cả lại biến mất.

Kim Lan Miểu đứng cách đó không xa, nhìn từ xa.

Cô cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng không giống như bọn họ.

Cô sẽ không bao giờ quay trở lại trung tâm, không còn được hưởng những vinh hoa phú quý từng có.

Thiện ác có báo.

Nhan Mật từng làm tổn thương cô.

Nhưng khi trông thấy Nhan Mật bị mọi người đánh đập, không cách nào phản kháng, lại trở thành dáng vẻ yếu ớt rụt rè như trước kia, trong lòng cô lại chẳng có lấy một chút gợn sóng.

Nhan Mật: “Không phải lỗi của chúng tôi! Là lỗi của Dư Chu Chu! Nếu không có Dư Chu Chu, các người vẫn còn cơ hội bước vào Vân Thành!”

“Cái thành Vân chó má gì chứ, đến nước này rồi mà còn muốn dùng mấy lời dối trá đó để lừa chúng tôi sao?!”

“Chính là các người! Có biết dân cư Biên Thành đã bị các người ở Vân Thành hại thảm đến mức nào không? Thức ăn của chúng tôi bị các người cướp đoạt, tài nguyên bị các người hưởng dụng, con cháu chúng tôi bị các người tàn sát. Các người đáng chết!”

“Cái gì mà cuộc sống của người đứng trên người khác, đó chỉ là những lời dối trá của tầng lớp thượng lưu các người để lừa gạt chúng tôi! Mọi thứ đó đều là hút máu, ăn thịt chúng tôi mà có được!”

Cục diện bắt đầu trở nên mất kiểm soát.

Giang Thủy Hoan dùng cùi chỏ hích vào Dư Mộc Nhan đang đứng bên cạnh, hai tay khoanh lại trước ngực, “Chị không định bước lên khống chế tình hình sao?”

Dư Mộc Nhan hừ lạnh một tiếng, “Khống chế cái gì? Chúng ta phải tôn trọng ý chí của quần chúng, làm nhiều chuyện xấu như vậy, chẳng phải nên bị trừng phạt sao?”

Nhan Mật mang theo hận ý tuyệt vọng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô hối hận, nhưng đã quá muộn.

Dư Mộc Nhan: “Không có gì đáng xem nữa, chúng ta về căn cứ thôi, không đúng, bây giờ không thể gọi là căn cứ, phải gọi là nhà.”

Đúng vậy.

Đó là nhà, là nơi tràn đầy hy vọng, nơi mọi thứ sẽ sinh sôi nảy nở.

Thế giới này sẽ không còn dân tị nạn lang thang.

Sẽ không còn ai phải chết vì đói khát, nghèo đói hay bệnh tật.

Cũng sẽ không còn sự phân chia sang hèn cao thấp.

Những thiết bị kiểm tra gen từng được cho là chuẩn mực đều bị hủy bỏ.

Thuật toán tháp cao từng gán ghép gen dị biến cho nhân loại đã bị chỉnh sửa triệt để.

Nền văn minh nhân loại bắt đầu tiến lên.

Dưới sự dẫn dắt của Dư Chu Chu, một kỷ nguyên mới được mở ra.

……

Ba tháng sau.

Trên mạng xuất hiện một chủ đề hot đến chưa từng có.

#Cố Diên Khanh đại hôn#

#Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu trời sinh một cặp#

#Tập đoàn Cố thị và Dư thị vô điều kiện quyên tặng toàn bộ tài sản đứng tên cho các hoạt động từ thiện#

Ngay cả chương trình truyền hình thực tế mà Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu từng tham gia cũng bị dân mạng đào lại.

【Tôi đã nói rồi mà, ánh mắt Cố Diên Khanh nhìn Dư Chu Chu khi đó rõ ràng không bình thường, ánh nhìn nghiêng đó dính chặt người ta luôn.】

【Không ngờ Dư Chu Chu lại là vị hôn thê của Cố Diên Khanh! Cặp đôi thật khiến người ta nghiện ghép!】

【Họ sớm đã bí mật kết hôn, còn có một đứa con, chỉ là vẫn chưa tổ chức hôn lễ thôi!】

【Khi đó Cố Diên Khanh rút khỏi giới giải trí, chính là để đi tìm Dư Chu Chu.】

Tin tức này còn chấn động hơn cả tin trước.

Hôn lễ được trang trí vô cùng tinh tế, nhưng không mời quá nhiều người.

Dù vậy, rất nhiều người hâm mộ danh tiếng mà kéo đến, không dám vào nên chỉ có thể chen chúc ở ngoài cổng.

Hứa Nhất Thi bận trước bận sau.

Ánh mắt thì luôn trốn tránh Thạch Niệm Húc.

Cố Cảnh Danh và Cung Tâm Ngọc đã đi du lịch, ngày về chưa định.

Chỉ có Dư Mộc Nhan và Giang Thủy Hoan đã kịp quay về.

Buổi hôn lễ được cư dân mạng gọi là "hôn lễ thế kỷ", hiện trường chất đầy các máy phát trực tiếp.

Hứa Nhất Thi giúp Dư Chu Chu chỉnh lại tà váy cưới, “Phu nhân, đừng căng thẳng, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp.”

Dư Chu Chu mặc chiếc váy cưới đuôi cá cực kỳ tôn dáng.

Chiếc váy trắng tinh lại phản chiếu ra ánh sáng ngũ sắc lấp lánh.

Những đường thêu cầu kỳ tinh xảo thể hiện rõ giá trị của chiếc váy cưới này.

Chiếc váy cưới này là do chính tay Cố Diên Khanh từng mũi kim từng sợi chỉ khâu nên.

Dư Chu Chu: “Cố Diên Khanh sẽ không mặc vest đấy chứ?”

Vẫn còn chút ngại ngùng.

Không ngờ việc Cố Diên Khanh âm thầm giấu cô suốt thời gian qua, chính là để làm váy cưới cho cô.

Hứa Nhất Thi: “Được rồi, phu nhân, đến giờ rồi.”

Hội trường vang lên bản nhạc du dương, trong lòng Dư Chu Chu đột nhiên dâng lên sự căng thẳng, tim đập thình thịch không ngừng.

Rõ ràng đã cố gắng nhắc mình đừng nghĩ gì cả, vậy mà trong đầu lại như đèn kéo quân, từng hình ảnh lướt qua liên tục, gần đây cô bận đến mức chẳng có thời gian ở bên Cố Diên Khanh, việc bố trí hôn lễ cũng chẳng giúp được gì, tất cả đều do một tay Cố Diên Khanh chuẩn bị.

Vậy rốt cuộc hôm nay Cố Diên Khanh mặc váy cưới hay là vest đây?

Dư Chu Chu bước đến chính giữa sân khấu, nhắm mắt lại, hai tay nâng bó hoa cưới đặt trước ngực.

Giữa những tiếng reo hò kinh ngạc xung quanh, Dư Chu Chu từ từ mở mắt ra.

Cố Diên Khanh mặc một bộ váy cưới màu đen.

Cực kỳ xứng đôi với cô, cứ như hai người là cặp đôi trời định vậy.

Màu đen và trắng quấn lấy nhau, tà váy giao hòa, giống như số phận hai người gắn bó chặt chẽ, không thể tách rời.

Dư Chu Chu ném bó hoa cưới trong tay ra ngoài.

Người bắt được là Hứa Nhất Thi.

Hứa Nhất Thi: “Tôi? Tôi còn chưa có bạn gái mà.”

Khoan đã, sao cô lại nói là bạn gái?

Dư Chu Chu: “Cô nghĩ kỹ lại xem, chẳng lẽ không có người nào cô thích sao?”

Tiếng trêu chọc xung quanh rộ lên.

Thạch Niệm Húc bước đến bên cạnh Hứa Nhất Thi, cũng nắm lấy bó hoa cưới.

Hứa Nhất Thi: “Sao vậy? Chẳng lẽ cậu có người trong lòng rồi? Cậu muốn giành hoa cưới với tôi sao?”

Thạch Niệm Húc thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cười, nụ cười mang theo sự cưng chiều.

“Ngốc, tôi sớm đã có người mình thích rồi.”

Hứa Nhất Thi "ồ" một tiếng, vẻ mặt có chút buồn bã.

“Nói cho tôi làm gì? Tôi đâu có muốn biết.”

Thạch Niệm Húc: “Nhưng chuyện này bắt buộc phải để cậu biết.”

“Bởi vì người tôi thích là cậu.”

Hứa Nhất Thi: “Cái gì?”

“Cậu thích tôi? Từ khi nào? Không đúng, sao cậu lại có thể thích tôi được chứ?”

Gương mặt Hứa Nhất Thi lập tức ửng đỏ, mắt chớp chớp, trông có chút lúng túng, bối rối.

Thạch Niệm Húc: “Người khác đều nhìn ra, chỉ có mỗi cậu ngốc là không biết, câu này tôi đã chôn trong lòng rất nhiều năm, nếu cậu không thích tôi, sau này tôi sẽ tránh xa cậu, không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa.”

Cảm giác đè nén nơi lồng ngực Hứa Nhất Thi bấy lâu cuối cùng cũng được giải tỏa.

Thì ra dạo gần đây cô không dám nhìn vào mắt Thạch Niệm Húc, luôn tránh né nàng, là bởi vì cô cũng thích Thạch Niệm Húc, chỉ là không biết phải nói ra thế nào.

Hứa Nhất Thi nắm lấy vạt áo Thạch Niệm Húc: “Đừng đi, thật ra tôi cũng thích cậu.”

Giang Thủy Hoan: “Hay quá nhỉ. Sợ chúng tôi đi đường xa, không ăn đủ cẩu lương, nên mua một tặng một luôn ha.”

Dư Mộc Nhan đưa món quà đã chuẩn bị từ trước lên: “May mà tôi chuẩn bị dư một phần quà.”

Thạch Niệm Húc quỳ một gối xuống, trước mặt mọi người, rút ra một chiếc nhẫn từ trong túi áo.

“Hứa Nhất Thi, từ khi còn rất rất nhỏ tôi đã thích cậu, nhưng cậu quá ngốc, hoàn toàn không biết gì về tình cảm, suốt ngày hùng hổ gây chuyện với tôi. Năm đó vì tình thế bắt buộc mà tôi đã đánh dấu cậu. Tôi rất hối hận, nhưng cậu là một cô gái lương thiện, lạc quan, lại luôn dễ dàng tha thứ cho người khác. Cậu không trách tôi vì đã làm tổn thương mình. Hứa Nhất Thi, cậu đồng ý lấy tôi chứ?”

Hứa Nhất Thì tay ôm bó hoa cưới, ánh mắt nhìn về phía Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh nắm chặt tay nhau.

Dư Chu Chu: “Ngẩn ra làm gì? Mau đồng ý đi chứ.”

Cố Diên Khanh: “Không ngờ hai người các cậu lén tôi lén lút mà đã âm thầm làm ra chuyện này, nghỉ phép năm chỉ được tính một lần, nghỉ phép cưới cũng chỉ được nghỉ một lần.”

Đôi mắt tròn của Hứa Nhất Thi tràn đầy nước mắt.

“Tôi đồng ý với cậu.”

Trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, hai người họ ôm nhau thật chặt.

Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh nhìn nhau, nở nụ cười ngọt ngào vô cùng.

Dư Mộc Nhan: “Được rồi, tiếp theo để tân nhân ngọt ngào hôn nhau nào~”

Ánh mắt mọi người lại lần nữa dồn về phía Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh.

Âm nhạc dịu dàng mà hạnh phúc vang lên.

Nụ cười nở rộ trên gương mặt từng người, tất cả đều đặt vào hai người ánh mắt tràn đầy kỳ vọng và hy vọng.

Xuyên qua tấm khăn voan trắng đen.

Cơ thể hai người càng lúc càng gần, hơi thở quyện vào nhau.

Cố Diên Khanh hôn Dư Chu Chu.

Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng vô vàn tình ý và ngọt ngào.

Dư Chu Chu: “Em yêu chị.”

Cố Diên Khanh: “Chị cũng vậy.”

Lần này không còn là quá muộn.

Giữa âm thanh ồn ào và tiếng reo hò náo nhiệt, trong mắt họ chỉ có duy nhất nhau.

Tình yêu luân chuyển trong đôi mắt hai người.

Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu cùng nhau vén tấm khăn che mặt của đối phương lên.

Hai gương mặt tuyệt mỹ cùng nhau nở nụ cười rạng rỡ.

Dù để ở bên nhau cần vượt qua bao lớp hiểu lầm và ngăn trở, dù cần chịu đựng bao nỗi đau thấu tim gan và tiếng gào khóc ai oán.

Cho dù có làm lại một lần nữa, phải quên đi tất cả, phải một lần nữa trải qua bi thương.

Câu trả lời của họ vẫn sẽ là.

Em nguyện ý.

Chỉ cần có thể gặp lại chị.

Dù phải trả giá tất cả, cũng đáng.

Tình yêu của họ luôn thủy chung không đổi, đến chết không rời.

                  —Toàn Văn Hoàn 😘—

-----

Nhiều chương trước có nhiều từ bị lậm bản QT về sau có thời gian tui sẽ chỉnh sửa lại cho hợp với thể loại hiện đại, các bồ thông cảm với nha 😅

Chương trước Chương tiếp
Loading...