[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 84



Phòng bên cạnh.

Thạch Niệm Húc nằm úp trên giường bệnh.

Vết thương sau lưng cô đã được khâu lại xử lý xong.

Đôi mắt phượng ngày thường luôn tinh anh giờ đây lại nhắm chặt.

Hứa Nhất Thi nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Người đang nằm trên giường bệnh khẽ giật nhẹ lông mày.

Vết thương sau lưng Thạch Niệm Húc là do Hứa Nhất Thi xử lý.

Chính cô đã đích thân lấy viên đạn kim loại ra khỏi cơ thể Thạch Niệm Húc.

Hứa Nhất Thi mím môi.

Hai người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Cô biết rõ Thạch Niệm Húc đang giả vờ ngủ.

Ngón tay nhẹ nhàng vén chăn lên.

Hứa Nhất Thi định xem thử băng gạc sau lưng Thạch Niệm Húc có bị thấm máu không.

Thạch Niệm Húc khẽ "hừ" một tiếng.

Hứa Nhất Thi khựng lại, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chột dạ khó hiểu.

Cô nhớ lại những lời mình từng nói với Thạch Niệm Húc.

"Tôi có đụng vào vết thương của cậu đâu mà..." Hứa Nhất Thi bĩu môi, "Vết thương không bị viêm, hồi phục cũng khá tốt, cậu nên uống nhiều nước, ăn thêm đồ bổ."

Hứa Nhất Thi chẳng hiểu sao lại không muốn nhìn vào mắt Thạch Niệm Húc, cứ né tránh ánh mắt nàng.

Thạch Niệm Húc thở dài: "Bác sĩ Hứa tôn kính, cậu nhìn xem bộ dạng tôi bây giờ, có giống người có thể tự lo liệu không?"

Hứa Nhất Thi hơi do dự, "Cậu cần giúp thì gọi y tá."

Lông mày mắt Thạch Niệm Húc rất đẹp.

Chỉ là thường ngày luôn bị cặp kính gọng vàng che mất quá nửa.

Lúc này cô không đeo kính, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống trán và mắt, cả người toát lên cảm giác mong manh.

Người luôn tính toán mưu lược ngày thường, giờ chỉ có thể bất lực nằm trên giường bệnh.

Hứa Nhất Thi: "Cậu dùng loại ánh mắt nhìn tôi làm gì? Bây giờ Cố tổng còn đang hôn mê kìa, ai bảo lúc đầu cậu không nói rõ với tôi, lén đi lập công một mình, tôi coi cậu là chị em, còn cậu lại muốn cạnh tranh nội bộ với tôi!"

Thạch Niệm Húc phớt lờ những lời ra vẻ hung dữ của Hứa Nhất Thi.

Từng biểu cảm, từng động tác, từng ánh mắt của Hứa Nhất Thi đều không qua được mắt cô.

Cái người này rõ ràng là đang thấy ngại.

Có chút đau lòng nhưng lại không muốn thể hiện ra.

Hứa Nhất Thi nhét hai tay vào túi áo blouse trắng: "Còn nữa, đến giờ cậu vẫn chưa giải thích với tôi, tại sao lại lần hai phân hóa thành Alpha!"

"...Hứa Nhất Thi." Thạch Niệm Húc cắt ngang lời lải nhải của Hứa Nhất Thi, "Lại đây."

Thạch Niệm Húc cau mày, trán rịn vài giọt mồ hôi lạnh.

Trông có vẻ rất đau.

Hứa Nhất Thi vội vàng bước vài bước tới, "Thạch Niệm Húc, cậu sao vậy, chỗ nào khó chịu à?"

Thạch Niệm Húc lại bất ngờ nắm lấy cổ tay Hứa Nhất Thi.

Hứa Nhất Thi không dám giãy mạnh, sợ kéo động đến vết thương sau lưng nàng.

Hứa Nhất Thi: "Thạch Niệm Húc, cậu định làm gì? Cẩn thận vết thương phía sau lưng."

Thạch Niệm Húc hít sâu, chậm rãi ngồi dậy.

Hứa Nhất Thi là kiểu người bẩm sinh vui vẻ lạc quan.

Tính tình thoải mái, không mấy nhạy cảm với mọi chuyện.

Hứa Nhất Thi phát hiện, hình như đây là lần đầu tiên cô và Thạch Niệm Húc nhìn nhau rõ ràng như vậy trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Trước đây cô luôn đi theo phía sau Thạch Niệm Húc.

Dù cô gây ra chuyện gì, Thạch Niệm Húc cũng sẽ đứng ra gánh vác thay, cô cũng không bị Cố tổng mắng.

Tin tưởng Thạch Niệm Húc, dựa dẫm vào Thạch Niệm Húc, hình như đã trở thành thói quen của cô.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, cô có thể nhìn rõ hàng mi trên mắt Thạch Niệm Húc và lớp lông tơ mịn trên gương mặt nàng.

Tiếng tim đập như bị phóng đại lên, từng nhịp từng nhịp, bắt đầu dồn dập hơn.

Thì ra Thạch Niệm Húc trông lại như thế này.

Mắt rất dài, rất đẹp.

Hơi có mí lót, lông mi dày rậm.

Đuôi mắt hơi hất lên, đồng tử đen nhánh, giống hệt tính cách âm thầm bụng dạ khó lường của nàng.

Xương chân mày Thạch Niệm Húc rất cao, lông mày là kiểu mày rậm tự nhiên đang thịnh hành hai năm gần đây.

Môi Thạch Niệm Húc rất mỏng, giống như môi của nhân vật trong truyện tranh, hình dáng môi rất đẹp, giờ thì có hơi tái nhợt.

Nhìn kỹ như thế này-

Thạch Niệm Húc hình như chính là kiểu mỹ nhân cổ điển mà trên mạng vẫn hay nhắc tới.

Khoan đã... Sao cô lại cảm thấy Thạch Niệm Húc là mỹ nhân?

Hứa Nhất Thi bỗng thấy cổ họng có chút khô, nuốt nước bọt một cái.

Thạch Niệm Húc: "Hứa Nhất Thi."

Hứa Nhất Thi: "Hả?"

Thạch Niệm Húc: "Bây giờ, hình như cậu đang định hôn tôi."

Mặt Hứa Nhất Thi lập tức đỏ ửng.

Cô hất tay Thạch Niệm Húc ra, lùi lại liên tiếp.

Vết thương của Thạch Niệm Húc bị kéo động, cô khẽ rên một tiếng, chống tay lên giường, yếu ớt thở dốc.

Hứa Nhất Thi: "Đều... Đều tại cậu, tự nhiên nói ra mấy lời kỳ quái như vậy làm gì!"

Thạch Niệm Húc khẽ nâng đôi mắt phượng mí lót, liếm môi đang khô khốc một cái, "Nhờ ơn bác sĩ Hứa, hình như vết thương của tôi lại toạc ra rồi."

Hứa Nhất Thi bỗng thấy như mình vừa bị gài bẫy, nhưng lại không thể nói ra là sai chỗ nào.

Lưng Thạch Niệm Húc rịn ra một lớp máu nhạt, Hứa Nhất Thi cầm băng gạc và bông sạch lại, "Được rồi, coi như thay thuốc đi."

Thạch Niệm Húc: "Bác sĩ Hứa chăm sóc bệnh nhân thế này, có phải hơi quá đáng không?"

Hứa Nhất Thi: "Vậy cậu nói đi, tôi phải làm thế nào thì cậu mới vừa lòng?"

Khóe môi Thạch Niệm Húc khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhạt, "Đã bác sĩ Hứa thẳng thắn như thế, thì ở lại chăm sóc tôi tận tình đi."

Hứa Nhất Thi: "Cái gì?!"

Cô là bác sĩ riêng của Cố Diên Khanh.

Còn với Thạch Niệm Húc, chẳng qua chỉ là đồng nghiệp, kiêm chị em nhiều năm.

Thạch Niệm Húc làm ra vẻ yếu đuối: "Sao thế? Bác sĩ Hứa muốn nuốt lời? Nếu vết thương tôi vừa nãy không bị toạc ra, chẳng phải rất nhanh sẽ được xuất viện rồi à?"

Hứa Nhất Thi: "Ai nói tôi nuốt lời, chăm sóc thì chăm sóc!"

Dù sao Cố Diên Khanh cũng đang ở phòng bên cạnh.

Chăm một người cũng là chăm, chăm hai người cũng thế.

Thạch Niệm Húc: "Vậy được, bác sĩ Hứa hiện tại hơi khát, rót cho tôi ly nước đi."

Đôi mắt hạnh của Hứa Nhất Thi trừng to: "Tôi là bác sĩ, không phải bảo mẫu của cậu. Dù có chăm sóc cũng không phải kiểu chăm như vậy!"

Thạch Niệm Húc đột nhiên ho sặc dữ dội.

Hứa Nhất Thi rõ ràng có chút hoảng hốt: "Cậu không bị thương đến phổi mà, sao tự nhiên lại ho vậy chứ!"

Cô vội vàng quay người rót một cốc nước ấm, nhanh chóng đi đến trước mặt Thạch Niệm Húc, ngồi xuống giường.

Thạch Niệm Húc: "Phiền bác sĩ Hứa đút tôi uống, tay tôi không còn sức, vừa nhấc cánh tay lên, vết thương liền đau."

Vết thương nằm ở lưng, đúng là có liên quan đến dây thần kinh tay.

Hứa Nhất Thi cũng không phản bác.

Đưa cốc nước tới bên môi Thạch Niệm Húc.

Thạch Niệm Húc nhấp một ngụm.

Đôi môi khô khốc lập tức trở nên hồng hào hơn một chút.

"Bác sĩ Hứa cũng khô môi..."

Yết hầu Thạch Niệm Húc khẽ trượt lên xuống, giọng có chút khàn khàn, ánh mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào môi Hứa Nhất Thi, hôn lên đó.

Lần này Hứa Nhất Thi không dám tùy tiện cử động, sợ kéo rách vết thương của Thạch Niệm Húc.

Hai tay giơ cao, để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Thạch Niệm Húc dựa đầu vào hõm cổ Hứa Nhất Thi, thở hổn hển: "Tin tức tố của tôi không ổn định, để vết thương hồi phục tốt hơn, cần hấp thụ một chút tin tức tố của bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa chắc có thể hiểu được chứ?"

Đầu óc Hứa Nhất Thi đã biến thành một mớ hồ dán. "Hiểu... Được sao?"

Khóe môi Thạch Niệm Húc cong lên rõ ràng hơn.

Lúc Hứa Nhất Thi rời khỏi phòng bệnh-

Cô dùng tay vỗ nhẹ gò má đang nóng bừng, mím đôi môi vừa bị hôn qua.

Cố gắng điều hòa nhịp tim đang đập loạn.

Kỳ lạ.

Cô hình như đã rơi vào một cái bẫy, mà còn rất khó thoát ra.

Khoan đã...

Hôm nay cô đến tìm Thạch Niệm Húc là để làm rõ vì sao Thạch Niệm Húc lại có thể phân hoá lần hai.

Lại bị nàng đánh lạc hướng mất rồi.

Trần Dịch Tinh đi ngang qua hành lang, nhìn thấy bộ dạng của Hứa Nhất Thi, đặt hồ sơ bệnh án trong tay vào tay nàng: "Trường hợp phân hoá lần hai mà chúng ta thu thập được rất ít, cho dù thật sự có thể phân hoá lần hai, tổn thương cơ thể cũng cực kỳ lớn. Tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho cô ấy, tuyến thể của cô ấy không thể chịu đựng được lâu nữa."

Hứa Nhất Thi sững lại.

"Cô Trần, ý cô là gì?"

Trần Dịch Tinh: "Dựa theo chỉ số của Thạch Niệm Húc, nếu không bị can thiệp bằng thuốc, cô ấy vốn dĩ nên phân hoá thành Alpha, từ rất nhỏ đã bị người khác tiêm vào tin tức tố Omega, may mắn là cô ấy phát triển được tuyến thể, lại luôn uống thuốc nên mới không xuất hiện rối loạn tin tức tố, nhưng mà..."

Hứa Nhất Thi: "Nhưng bây giờ tuyến thể của cậu ấy đã bị tổn thương do tiêm thuốc tin tức tố Omega quá lâu, cho nên mới phóng thích ra tin tức tố Alpha, cậu ấy căn bản không phải là phân hoá lần hai."

Trần Dịch Tinh khẽ gật đầu: "Tình hình chắc là như vậy."

Một khi tuyến thể bị tổn hại, nhẹ thì tin tức tố rối loạn, rơi vào kỳ mẫn cảm không định kỳ, biến thành một con quái vật chỉ biết phát tình. Nặng thì... Sẽ chết.

Trần Dịch Tinh: "Nếu có thể triệt để tách tin tức tố Omega trong cơ thể cô ấy ra, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng."

Hứa Nhất Thi hiểu, cái gọi là "một tia hy vọng" mà Trần Dịch Tinh nói đến, thực sự rất mong manh.

Tại sao lại thành ra như vậy? Tại sao Thạch Niệm Húc phải giấu cô lâu như thế?

Dư Chu Chu vẫn đứng ở cửa, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Hứa Nhất Thi và Trần Dịch Tinh.

Nếu không có Thạch Niệm Húc trong ngoài phối hợp, sẽ không thể nhanh chóng thành công đến vậy.

Dư Chu Chu biết rõ, tất cả chuyện này đều là nước cờ mà Cố Diên Khanh đã sắp đặt từ trước.

Mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch của nàng.

Dư Chu Chu: "Tôi có thể thử xem."

Hứa Nhất Thi viền mắt hơi đỏ lên, "Phu nhân..."

Trần Dịch Tinh lại lắc đầu, "Tình trạng của cô ấy khác với Cố Cảnh Danh, Thạch Niệm Húc chưa xuất hiện tình trạng rối loạn tin tức tố, chỉ là..."

Hứa Nhất Thi: "Chỉ là cái gì*, cô nói hết một lần được không?"

Trần Dịch Tinh: "Tháp cao, có thể có kỹ thuật và sách vở giải quyết được vấn đề này."

Dư Chu Chu: "Tháp cao."

Không biết từ lúc nào, Cố Cảnh Danh đã bước lại gần: "Đúng vậy, những người đầu tiên phân hoá thành Alpha và Omega đều xuất hiện ở tháp cao, trong nền văn minh hiện đại, tháp cao được xem là thần điện trên mây, không ai biết rõ vì sao loài người lại phân hoá thành sáu giới tính, những câu hỏi như vậy có lẽ chỉ có thể tìm được đáp án ở tháp cao."

Dư Chu Chu trầm lòng xuống.

Tháp cao. Cô nhất định phải đi.

Hứa Nhất Thi: "Tôi cũng muốn đi."

"Dù không biết tháp cao rốt cuộc là nơi như thế nào, nhưng chỉ cần có thể cứu được Cố tổng và Thạch Niệm Húc, cho dù là chết tôi cũng phải đi." Hứa Nhất Thi nói xong, dừng lại một chút, "Chúng tôi lớn lên cùng nhau, là bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn, phu nhân, xin hãy mang theo tôi."

......

Tòa tháp thần bí kia tọa lạc ở chính giữa tầng mây.

Bốn đại gia tộc luân phiên cử người trấn giữ.

Biển hiệu của Liên Hợp Đường nằm ngay gần lối vào.

Chỉ khi được Tháp Cao đích thân triệu hồi người của Vân Thành mới có tư cách bước vào, nếu tự ý xông vào, sẽ bị xem là đại bất kính.

Dư Chu Chu không ngờ người chắn trước mặt mình lại là Tiết Tử Hân.

Tiết Tử Hân: "Dư Chu Chu... Sao lại không chịu làm một A gả vào nhà người ta, được hưởng vinh hoa phú quý, mà cứ phải theo Cố Diên Khanh chịu khổ thế?"

Dư Chu Chu: "Tại sao phải chắn trước mặt tôi?"

Tiết Tử Hân khẽ hừ lạnh một tiếng, "Giờ Vân Thành ai cũng theo chủ nghĩa nằm yên, không tự làm khổ mình, một đêm giàu có, tại sao chỉ có cô cứ thích chịu khổ, cố tình phá vỡ quy luật mà mọi người đều công nhận?"

Dư Chu Chu: "Tránh ra."

Chương trước Chương tiếp
Loading...