[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 8



Cố Diên Khanh đã thua trong cuộc cá cược với Cố Cảnh Danh.

Cô biết mẹ mình luôn hy vọng sau khi tốt nghiệp cô sẽ quay về gia tộc, tiếp quản sản nghiệp gia đình.

Nhưng cô không muốn sống một cuộc đời giống mẹ.

Lạnh lùng như một con rối không có cảm xúc.

Bị gia tộc và doanh nghiệp khống chế, sống một cuộc đời hoàn toàn không có cái tôi.

Cô cũng biết, tiết mục tốt nghiệp của mình chắc chắn sẽ bị mẹ đè ép nhiệt độ, nhưng cô vẫn muốn bước chân vào giới giải trí, không chỉ vì đam mê, mà còn vì muốn gặp một người mẹ kia của cô—Cung Tâm Ngọc.

Cô biết mẹ kia cũng được tuyển chọn từ trại huấn luyện gen, là bạn đời có độ tương thích gen 100% được đo ni đóng giày dành riêng cho mẹ cô—Cố Cảnh Danh.

Nhưng hai người họ không hề yêu nhau, chỉ đến gần nhau vào kỳ mẫn cảm, cơ thể phối hợp vô cùng ăn ý.

Còn lại, cuộc sống thường ngày như hai người xa lạ, cô chưa từng cảm nhận được không khí hòa thuận trong gia đình.

Cũng chưa từng biết cảm giác được mẹ yêu thương là thế nào.

Cô nhớ lại khi còn nhỏ, bàn ăn rộng lớn trong nhà chỉ có mình cô đơn độc ăn cơm.

Cái gọi là Cố gia chẳng khác nào một hầm băng, từng chút một bào mòn cô, cảm giác bất lực và cô đơn ăn sâu vào tận đáy lòng.

Dần dần, cô cũng quen rồi.

Cô cảm thấy hai người mẹ của mình rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, đều là do tin tức tố giữa Alpha và Omega gây ra.

Rõ ràng không phải bạn đời tâm linh tương thông, nhưng lại vì ảnh hưởng của tin tức tố mà phải sống bên nhau.

Một người là mẹ cường thế, một người là mẹ kiêu ngạo.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nghe từ miệng hai người họ nói ra chữ "yêu".

Đây cũng là lý do tại sao Cố Diên Khanh lại phản cảm với Dư Chu Chu đến thế.

Cái gọi là kế hoạch nuôi dưỡng người theo gen của bốn đại gia tộc, vốn không nên tồn tại.

Cái gì mà con dâu nuôi từ bé có độ tương thích gen 100%, thứ như vậy hoàn toàn vô nghĩa.

Dù có ở bên nhau, cũng sẽ không yêu nhau, chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ truyền tông nối dõi.

Vậy thì kiểu bạn đời như thế có ý nghĩa gì?

......

Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh quay về Cố gia.

Dư Chu Chu vẫn luôn dùng khóe mắt quan sát vẻ mặt Cố Diên Khanh.

Cô cảm thấy, càng đến gần Cố gia, Cố Diên Khanh lại càng không vui.

Tựa như đang bài xích.

"Diên Khanh, là vì đoạn ngắn quay chưa đủ tốt sao? Có phải do tôi diễn chưa đạt không? Nếu cần thiết... Tôi có thể quay lại."

Dư Chu Chu cẩn thận đi phía sau Cố Diên Khanh, dè dặt hỏi.

Cố Diên Khanh lạnh nhạt đáp: "Không liên quan đến cô."

Dư Chu Chu: "Nhưng mà... Diên Khanh..."

Ngay khoảnh khắc bước vào Cố gia, Cố Diên Khanh mới chợt nhớ ra một chuyện, hình như thuốc ức chế tin tức tố của cô đã bị ai đó lấy mất rồi.

Với phong cách làm việc của mẹ cô, Cố Cảnh Danh, cho dù cô có lật tung cả căn biệt thự này lên, cũng đừng mong tìm được một ống thuốc ức chế tin tức tố dành cho Omega.

Dư Chu Chu lấy hết can đảm kéo tay Cố Diên Khanh lại: "Diên Khanh, tôi nghĩ... Chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc một lần."

Cố Diên Khanh dừng bước, xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống Dư Chu Chu.

Cô đứng giữa phòng khách tầng một.

Bốn phía phòng khách đều là phong cách trang trí sang trọng và nặng nề, hai người đứng giữa khung cảnh đó, trông lại nhỏ bé đến lạ.

Cố Diên Khanh không hất tay Dư Chu Chu ra, khẽ nhướng mày: "Cô muốn nói gì? Nói muốn trở thành Alpha của tôi sao? Tôi từng nói rồi, thứ tôi ghét nhất chính là kiểu Alpha tự cho mình là đúng."

Dư Chu Chu hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Diên Khanh, cô cảm thấy đôi mắt kia thật sự có lực cuốn hút quá mạnh.

Lạnh lùng, xa cách, chẳng mang chút cảm xúc nào.

Vậy mà lại khiến người ta dễ dàng chìm đắm trong đôi mắt như hàn đàm ấy, không thể thoát ra được.

Dư Chu Chu: "Tôi..."

Cố Diên Khanh khẽ cười lạnh, tiến lên một bước về phía Dư Chu Chu.

"Có phải cô định nói, cô không giống những Alpha khác? Chúng ta là Omega và Alpha có độ tương thích gen 100%, là bạn đời trời định, nhưng trong mắt tôi, bản chất của Alpha đều giống nhau, đều hèn hạ như nhau, chúng ta mới gặp nhau có 3 ngày, cô yêu tôi ở điểm nào? Yêu tin tức tố có độ phù hợp cao với cô, yêu cơ thể tôi có thể xoa dịu tuyến thể cô lúc kỳ mẫn cảm, hay cô muốn nói mình là Alpha theo chủ nghĩa Plato, có thể kháng lại bản năng cơ thể, sẽ không làm tổn thương Omega? Cho dù đang trong kỳ mẫn cảm của Omega, cô cũng có thể chịu đựng được sự dụ hoặc của tin tức tố, sẽ không nảy sinh ý nghĩ xâm phạm, chiếm hữu, cưỡng chế Omega?"

Cố Diên Khanh cũng không hiểu vì sao, rõ ràng cô luôn lý trí, luôn tự chủ, vậy mà mỗi khi đối mặt với Dư Chu Chu, lại luôn có chút không kiểm soát nổi.

Dư Chu Chu khẽ liếm môi, đôi môi đã khô khốc.

Bởi vì cô đã ngửi được tin tức tố từ người Cố Diên Khanh, mùi suối lạnh trong hồ sâu.

Tuyến răng cô cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm, như thể đang bị tin tức tố Omega gọi dậy, răng cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Tại khu đào tạo gen, để tránh Alpha gây tổn thương cho Omega, nên nội dung giảng dạy về đánh dấu Omega thường bị cố tình lược bỏ.

Dư Chu Chu dù là lựa chọn hoàn hảo nhất, người bạn đời lý tưởng nhất được tạo ra dành riêng cho Cố Diên Khanh.

Nhưng ở phương diện này, cô lại như một trang giấy trắng.

Giọng Cố Diên Khanh lành lạnh vang lên, như hồn ma lạc lối trong rừng núi, khiến người ta run rẩy.

"Ngửi được tin tức tố của tôi rồi sao? Cô xem, chúng ta mới chỉ quen nhau 3 ngày, nhưng vì độ tương thích tin tức tố quá cao, chỉ cần ngửi được mùi tôi, ánh mắt cô đã trở nên mơ màng rồi, vậy tiếp theo cô định làm gì?"

Cố Diên Khanh đưa tay lên, ngón tay luồn vào miệng Dư Chu Chu, đầu ngón tay khẽ ma sát tuyến răng đang cựa quậy của nàng, "Tin tức tố mà cơ thể tiết ra sẽ lừa dối cô, khiến cô tin đó là yêu, nhưng thực ra không phải, đó chỉ là cái cớ cho sự buông thả và đắm chìm trong dục vọng mà thôi."

Nhìn vào ánh mắt bối rối của Dư Chu Chu, Cố Diên Khanh lại bật ra một tiếng cười lạnh, "Tuyến răng có phải bắt đầu căng tức, có phải bắt đầu ngứa? Muốn cắn thứ gì đó để thỏa mãn cơn khát máu trong lòng cô sao?"

Dư Chu Chu cổ họng khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Hai tay cô siết chặt thành quyền, có chút ngơ ngác.

Nói thẳng ra là... Bị tin tức tố Cố Diên Khanh làm cho choáng váng.

Nồng độ tin tức tố mà Cố Diên Khanh phóng thích, rõ ràng mang theo sức ép nghiền nát và cảnh cáo từ một Alpha mạnh mẽ đối với các Alpha khác.

Căn bản không có chút nào là sự dịu dàng dẫn dắt của Omega.

Ban đầu Dư Chu Chu còn tưởng mình đang bị khiêu khích, nhưng cẩn thận cảm nhận lại, lại thấy không phải như thế.

Tin tức tố của Cố Diên Khanh tạo ra một cái bẫy.

Nếu không cẩn thận bước vào, sẽ lập tức bị nàng cắn lấy cổ, mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Tin tức tố như gió xuân của Dư Chu Chu cũng theo đó mà lan tỏa.

Đôi chân Cố Diên Khanh lập tức mềm đi một chút.

Trong đáy mắt cô hiện lên một tia chán ghét.

Dư Chu Chu đẩy Cố Diên Khanh ngã xuống ghế sofa.

Cố Diên Khanh như đã sớm đoán trước điều này, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Chỉ cần Dư Chu Chu dám cắn vào người cô, nắm đấm của cô tuyệt đối sẽ không nương tay.

Dư Chu Chu đưa môi lại gần cổ Cố Diên Khanh, như đang tìm kiếm điều gì đó, đồng thời tay cũng lần theo đường cong trên người nàng trượt xuống.

Vị trí tuyến thể của mỗi Omega đều không giống nhau.

Tuyến thể Dư Chu Chu còn được cấy chip, khiến độ nhạy cảm với tin tức tố giảm đi đáng kể.

Cố Diên Khanh cảm nhận được hơi ấm nơi cổ.

Khoan đã...

Ngón tay chết tiệt của Dư Chu Chu đang định làm gì vậy? Nàng đang mò ở đâu thế?

"Dư-Chu-Chu!" Cố Diên Khanh siết chặt cổ tay Dư Chu Chu, tay kia đẩy mặt nàng ra, "Cô là chó sao? Cô đang liếm cái gì? Còn tay cô nữa!"

Dư Chu Chu ngẩng đầu, vẻ mặt hơi ngơ ngác, tóc bị cô nhào tới nhào lui đến rối tung cả lên.

Nhìn chẳng khác gì một con mèo bông vừa ngủ dậy bị xù lông.

Dư Chu Chu thở hổn hển qua mũi, nói: "Diên Khanh, chị phát tình rồi, tôi đang giúp chị mà."

Trong đầu Cố Diên Khanh vang lên một tiếng sét giữa trời quang.

Đầu óc bị tiếng sét đánh cho choáng váng, đến cả suy nghĩ cũng bị cắt đứt.

Cố Diên Khanh: "Giúp tôi?"

Dư Chu Chu: "Chị giải phóng tin tức tố, mặt lại đỏ lên, trông cứ như không được thoải mái, tôi chẳng phải nên làm thế sao? Mà mấy cái này tôi không rành lắm, hay là chị dạy tôi nha?"

Trên mặt Cố Diên Khanh trước giờ luôn bình tĩnh, rốt cuộc cũng lộ ra chút biểu cảm gần như phát điên.

Hai mươi mấy năm qua, trái tim tiểu Cố tổng luôn bình lặng như mặt hồ thu, vậy mà chỉ trong mấy ngày đã bị Dư Chu Chu khuấy cho loạn cào cào.

Một Alpha mà sao lại có thể dùng cái vẻ mặt ngu ngốc lại vô tội như vậy để nói ra mấy lời kiểu này?

Alpha bình thường mà gặp Omega phát ra tin tức tố mang ý cầu dẫn, kiểu gì cũng sẽ mừng rỡ phát điên, hận không thể lập tức nhào lên cắn ngay vào cổ Omega, còn Dư Chu Chu... Sao lại cứ như không theo bất kỳ quy tắc thị trường nào hết vậy?

Dư Chu Chu nhìn Cố Diên Khanh đang đứng sững lại, nghiêng đầu hỏi: "Diên Khanh thật sự không cần sao? Móng tay tôi rất tròn, tay mềm nữa, sờ không đau đâu."

Cố Diên Khanh hít mạnh một hơi lạnh: "Dư Chu Chu, cô cút xuống khỏi người tôi, ngay lập tức!"

Tin tức tố mùi nước suối lạnh trong phút chốc bị thu lại sạch sẽ, nhưng hơi lạnh toát ra từ người Cố Diên Khanh vẫn còn nguyên.

Dư Chu Chu: "Tay nghề của tôi thật sự rất tốt mà..."

Đỉnh tai Cố Diên Khanh đỏ ửng bắt đầu nóng lên, "Câm miệng!"

Đẩy Dư Chu Chu ra xong, Cố Diên Khanh cực hiếm khi bước đi lúng túng, chân tay loạn xạ leo lên cầu thang tầng hai.

Dư Chu Chu gọi với theo: "Diên Khanh, chị hết khó chịu rồi sao?"

"Diên Khanh, chẳng lẽ chị bị bệnh?"

"Diên Khanh, tối nay ăn gì? Tôi nấu cho chị."

Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại một tiếng.

Cố Diên Khanh nghiến răng: "Tùy!"

Sau khi đóng cửa lại, lưng cô dựa vào cánh cửa, hai chân như mất hết sức lực, cơ thể trượt xuống, ngồi bệt dưới đất, đầy bực bội vò đầu.

Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn của mình.

Ngón tay khẽ run.

Cô là một Omega cực kỳ kiềm chế và cấm dục.

Lần đầu tiên của cô, nhất định phải trao cho người bạn đời mà cô yêu thương và thấu hiểu nhất.

Bàn tay?

Đó là sự vấy bẩn đối với tình cảm và cơ thể của cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...