[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 68
“Cái gì? Thạch thị phản bội rồi?”Sau khi biết được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Dư Chu Chu không chỉ là khiếp sợ.“Cố Diên Khanh phải làm sao bây giờ?”Cô buột miệng thốt lên theo phản xạ.Dư Mộc Nhan đang ngồi trong văn phòng, cây bút máy đâm mạnh lên mặt bàn: “Thì có liên quan gì đến em? Đừng quên, nếu không phải vì mẹ của Cố Diên Khanh, nhà chúng ta đã không tan nát thành thế này.”Vậy chẳng phải số lương thực và nước mà Cố Diên Khanh hứa cho căn cứ Dư thị cũng sẽ không thể thực hiện được nữa sao?Dư Chu Chu: “Chị Mộc Nhan, tại sao lão sư lại bị tháp cao truy sát?”“Sao em lại biết về tháp cao?” Dư Mộc Nhan cau mày. “Một thời gian nữa em và Giang Thủy Hoan cùng quay về biên thành, đừng quay lại Vân Thành nữa.”Dư Chu Chu: “Chị Mộc Nhan, chị có chuyện gì đang giấu em?”Dư Mộc Nhan nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt của Dư Chu Chu.Nàng dường như trùng khớp với những ký ức năm xưa, Dư Chu Chu rất giống mẹ các cô.Tình cảm của Dư Mộc Nhan dành cho Dư Chu Chu vô cùng phức tạp.Nếu không phải vì gen hoàn mỹ của Dư Chu Chu, tháp cao sẽ không còn e ngại với Dư thị, nhưng người đã hại chết Dư Thế lại không phải là Dư Chu Chu.Dư Chu Chu là người thân duy nhất còn lại trên đời của cô, cô không muốn Dư Chu Chu liều mạng.Việc để Giang Thủy Hoan giúp Dư Chu Chu thức tỉnh tinh thần lực, cũng là mong muốn Dư Chu Chu có thể có năng lực tự bảo vệ bản thân ở biên thành.Có lẽ là vì thấy được ánh mắt bướng bỉnh của Dư Chu Chu. Dư Mộc Nhan thở dài như thỏa hiệp: “Chu Chu, nơi này không đơn giản như em nghĩ, một mình em không thể thay đổi được gì, chị sẽ cố gắng đứng vững ở Vân Thành, để căn cứ Dư thị có thể sống tốt, em chỉ cần yên tâm ở lại biên thành, chờ chị tìm được đường vận chuyển vật tư từ Vân Thành về biên thành.”“Nhưng đã hơn một năm, chị đã tìm được chưa?”Đôi mắt Dư Chu Chu thường ngày luôn bình lặng chợt bừng lên một đốm lửa.Dư Mộc Nhan từng thấy đốm lửa này, chính là thứ mà cô năm xưa cũng từng sở hữu.“Chu Chu…”“Ít nhất ở lại biên thành, người của tháp cao sẽ không tìm thấy em.”“Đó là bởi vì em ở biên thành, không tạo thành bất cứ uy hiếp nào với họ.” Dư Chu Chu phản bác, “Chị Mộc Nhan, em không muốn sống một cuộc sống như vậy, phải trốn trốn tránh tránh, em không làm gì sai, tại sao không thể sống một cách đường hoàng?”“Em có chuyện mình muốn làm, có con đường mình muốn chọn. Em biết chị làm vậy là vì em, nhưng đó không phải là cuộc sống em mong muốn.”Dư Mộc Nhan mím môi: “Được, chỉ cần em có thể tìm ra con đường thông giữa Vân Thành và biên thành, chị sẽ nói hết mọi chuyện cho em biết.”Dư Chu Chu: “Thật không?”Dư Mộc Nhan: “Nhất ngôn vi định.”Dư Mộc Nhan: “Em có thể sử dụng tất cả thế lực dưới tên chị.”Ở Vân Thành, nếu bốn đại gia tộc là mặt trời, vào ban ngày bao phủ vạn vật, thì Dư Mộc Nhan chính là bóng tối, một khi đêm xuống, chính là thiên hạ của cô.Thế lực của Dư Mộc Nhan còn được gọi là hắc bang.Dư Chu Chu chợt nghĩ tới một người: “Em biết một nơi, từ miệng người đó nhất định có thể moi được tin tức.”Dư Mộc Nhan: “Được, chị chỉ cho em ba ngày, nếu ba ngày sau không có kết quả, em và Giang Thủy Hoan phải quay lại biên thành, không có sự cho phép của chị, không được quay lại.”Giờ tháp cao đã biết đến sự tồn tại của Dư Chu Chu, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.Cố Diên Khanh tưởng mình có thể bảo vệ được Dư Chu Chu, nhưng tập đoàn Cố thị bây giờ còn khó giữ được bản thân.Dư Chu Chu: “Nhất ngôn vi định.”Sau khi Dư Chu Chu rời đi, Giang Thủy Hoan khoanh tay, tựa người vào cửa văn phòng Dư Mộc Nhan: “Không phải nói sẽ không để nàng liều mình sao? Giờ lại mềm lòng?”Dư Mộc Nhan day thái dương, thở dài: “Tôi không ngăn được nàng.”“Nàng muốn đi, thì cứ để nàng đi thôi.”Giang Thủy Hoan chậc chậc hai tiếng, không nhịn được châm chọc: “Không biết là ai lúc trước còn luôn miệng nói Dư Chu Chu chỉ là con quái vật do tháp cao tạo ra, không phải em gái mình.”“Giờ nàng chỉ cần mặt hơi xị xuống, chị đã mềm lòng.”Dư Mộc Nhan lười đôi co với Giang Thủy Hoan, “Thạch thị phản bội, chắc chắn là đã có âm mưu từ trước, Vân Thành sắp đổi trời rồi.”Giang Thủy Hoan: “Chị muốn nhân cơ hội này, chen chân vào bốn đại gia tộc?”Dư Mộc Nhan siết chặt cây bút máy trong tay.Cô đã làm bao nhiêu việc bẩn cho tháp cao, chẳng lẽ không nên thu được chút lợi ích gì sao?...... Hội trường tiệc rượu cao hơn ba mươi tầng.Dư Chu Chu quay lại nơi này lần nữa, chỉ là lần này không phải để đi làm thêm.Cô nhìn về phía quản lý Đường đang cười tít mắt với mình, rồi phất tay với người phía sau.“Các người bắt tôi làm gì? Là cô?”Quản lý Đường nhận ra chiếc mặt nạ trên mặt Dư Chu Chu, nhưng hắn không biết thân phận thật của cô.Người của Dư Chu Chu trói hắn lại, ném thẳng vào phòng bao.Dư Chu Chu: “Đừng giả ngu với tôi, nếu tôi chưa từng làm công việc thời vụ ở đây, sao tôi biết được, anh bắt các Omega từ biên thành lén vào Vân Thành, ép buộc họ làm dịch vụ đặc biệt.”“Cô đừng có vu oan cho tôi, họ đều là tự nguyện, tôi không hề ép ai cả!”Quản lý Đường vẫn còn cố chống chế.“Cô có biết phía trên tôi có người không?”Dư Chu Chu: “Anh muốn có ai thì có.”Cô phất tay.Gặp loại người miệng cứng không biết xấu hổ như thế này, trước cứ đánh một trận rồi nói chuyện sau.Quản lý Đường bị đánh đến mức phải cầu xin tha mạng: “Các người là người của hắc bang?”Hiện nay ở biên thành có lưu hành một loại thuốc có thể giúp người ta tái phân hoá giới tính, nhưng biên thành không có năng lực sản xuất, vậy thì nguồn gốc thuốc chắc chắn là từ Vân Thành truyền ra, đã có thể truyền ra, thì nhất định có đường dây, dù cho nó có ẩn sâu đến mấy, chỉ cần có một chút dấu vết, cũng có thể lần ra được.“Cô họ Dư?”Quản lý Đường bị đánh đến mặt mũi bầm dập, “Tổ tông ơi, tôi chọc gì cô đâu? Chúng ta không thù không oán, sao phải làm thế này chứ?”Dư Chu Chu: “Tôi đã điều tra hồ sơ của anh, anh là một Beta mà lại có thể từ biên thành tới được Vân Thành, còn có thể ngay dưới mí mắt của Vân Thành mà dụ dỗ mấy Alpha và Omega ở biên thành, những người đã qua kiểm tra gen tới đây, anh chắc chắn biết đường hầm bí mật nối giữa Vân Thành và biên thành đúng không?”“Anh cam tâm làm một Beta, không hề dùng thuốc tái phân hoá, chắc hẳn biết rõ tác hại của loại thuốc đó, xem ra anh phải biết người vận chuyển thuốc từ Vân Thành sang biên thành.”Quản lý Đường cười nham hiểm: “Xem ra hắc bang các người cũng muốn chia một miếng bánh? Vô ích thôi, người đứng sau chuyện này không phải hạng mà cô dám chọc vào đâu.”Dư Chu Chu: “Tôi có chọc nổi hay không không quan trọng, nhưng nếu anh không chịu nói…”Cô cười lạnh đầy gian xảo.Một gã đàn ông áo đen bên cạnh xoay xoay cổ: “Lão đại, nói với hắn nhiều làm gì? Mấy chuyện như này người khác cũng làm được, hắc bang bọn tôi ghét nhất là cái loại thích giả vờ thánh thiện.”Quản lý Đường nuốt một ngụm nước bọt. Hắc bang cũng đâu dễ chơi gì.Dư Chu Chu cười trầm thấp, “Tôi thì không thích dùng bạo lực, tôi nghe nói quản lý Đường thích nhận tiền lại quả, mấy khoản đó chắc chưa tiêu hết đâu nhỉ? Hay là đưa cho tôi xài thử?”Quản lý Đường nhăn mặt như bị đau thịt, “Ai mới là người xấu vậy chứ? Cô cũng độc ác quá rồi đó… Tôi khai, được chưa?”Đột nhiên cửa phòng bị mở tung.Cố Diên Khanh xuất hiện ở cửa, khuôn mặt lạnh lùng.Quản lý Đường lập tức lăn lộn bò đến, “Cố tổng, cứu tôi!”Cố Diên Khanh đá thẳng hắn một cú: “Đồ vô dụng.”Dư Chu Chu sững người.Gì vậy?Quản lý Đường là người của Cố Diên Khanh?Tên họ Đường này làm toàn những chuyện trời không dung, đất không tha cơ mà…Người của Dư Chu Chu cũng nhìn sắc mặt nàng để hành động.Dư Chu Chu giơ tay ra hiệu.Người phía sau lập tức kéo quản lý Đường trở lại.Dư Chu Chu vỗ vỗ lên mặt hắn, “Trước khi tôi quay lại, tốt nhất là anh khai ra hết những thứ tôi cần biết.”Cô quay đầu nhìn Cố Diên Khanh: “Cố tổng cố tình ở đây đợi tôi?”Cố Diên Khanh kéo lấy Dư Chu Chu, đẩy cửa một phòng bao khác.Dư Chu Chu ngồi xuống sofa, thấy Cố Diên Khanh khóa trái cửa lại.Sắc mặt Dư Chu Chu đầy khó chịu: “Cố Diên Khanh, chị lừa tôi.”Thạch thị phản bội, chuyện lớn như vậy, với năng lực của Cố Diên Khanh, không thể nào không biết.Vậy mà nàng lại tỏ vẻ như chẳng hay gì.Còn nói gì mà thông qua Thạch thị chuyển vật tư đến căn cứ Dư thị.Cố Diên Khanh không nói lời nào.Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dư Chu Chu.Đột nhiên, trong phòng dậy lên một mùi hương kỳ lạ.Cố Diên Khanh quỳ gối trên người Dư Chu Chu, nâng mặt nàng bằng hai bàn tay mát lạnh.“Em không nên đến đây.” Giọng cô nhàn nhạt, “Nếu em không tới, thì mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.”Dư Chu Chu nhíu mày, không thích cái kiểu nói chuyện vòng vo này của Cố Diên Khanh.“Chị đã làm gì trong phòng vậy?”Tin tức tố trong cơ thể cô bắt đầu chảy loạn.Tay Dư Chu Chu không ngừng run rẩy, răng nanh Alpha dần lộ ra.Cố Diên Khanh đưa ngón tay lạnh lẽo nâng cằm nàng, chạm vào môi nàng.Dư Chu Chu trừng mắt nhìn Cố Diên Khanh, trong lòng không hiểu sao nổi lên một cơn giận.Cô không rõ mình đang giận cái gì.Cố Diên Khanh vẫn không chịu nói.Trong mắt nàng, Dư Chu Chu mãi mãi chỉ là người ở vị trí thấp hơn.Dư Chu Chu đột ngột cắn chặt ngón trỏ Cố Diên Khanh.Cố Diên Khanh nhíu mày vì đau, “Chu Chu, em tin chị không?”Dư Chu Chu theo phản xạ há miệng, ngón tay Cố Diên Khanh thò vào, đầu ngón tay chầm chậm mơn trớn răng nanh Alpha của nàng. “Có một cách... Để em hoàn toàn tin chị.”Giọng Cố Diên Khanh mang theo dụ hoặc.“Hoàn toàn đánh dấu.”“Chỉ cần em hoàn toàn đánh dấu chị, chị sẽ trở thành Omega thuộc về em, vĩnh viễn không phản bội.”Răng nanh Alpha sắc bén của Dư Chu Chu khẽ cắt vào ngón tay Cố Diên Khanh, rạch ra một vết thương nhỏ.Mùi máu tanh lan trong miệng Dư Chu Chu.Đầu lưỡi mềm mại lướt qua vết thương trên ngón tay nàng. Dư Chu Chu tỏa ra mùi hương tin tức tố dịu dàng như gió xuân, bao phủ lấy Cố Diên Khanh, nhìn thấy khuôn mặt Cố Diên Khanh vì ảnh hưởng bởi tin tức tố mà dần trở nên mê ly.“Chúng ta không phải là đồng minh sao? Vậy tại sao chuyện gì chị cũng không chịu nói với tôi? Cố Diên Khanh, trong lòng chị, tôi rốt cuộc là gì?”Cố Diên Khanh mím môi, im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn không trả lời.Dư Chu Chu thấy cơn giận trong lòng dâng lên.Cô bắt lấy cổ tay Cố Diên Khanh, ôm eo nàng, ép nàng ngã xuống ghế sofa, ánh đèn mờ mờ chiếu lên thân hai người.“Cố tổng chắc cũng biết, chỉ cắn tuyến thể thì đâu thể hoàn thành đánh dấu đúng không?”Trước đây cô từng xót thương Cố Diên Khanh, không muốn nàng trở thành con rối bị tin tức tố điều khiển, nên mỗi lần Cố Diên Khanh bước vào kỳ phát tình, cô cũng chỉ tạm thời đánh dấu.Cố Diên Khanh nở một nụ cười nhẹ, “Sao? Em không biết làm?”Răng nanh Alpha cắm vào sau cổ Omega.Không biết hai cơ thể chạm vào nút nào, căn phòng vang lên một đoạn nhạc nhẹ nhàng, che lấp toàn bộ âm thanh còn lại.