[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 67



“Cố tổng, Chu Chu còn nhỏ, đối với tình cảm còn ngây thơ mơ hồ, rất dễ bị lừa gạt, tôi phải đưa nàng về dạy dỗ lại cho đàng hoàng.”

Dư Mộc Nhan điềm đạm, trí thức, giọng nói không nhanh không chậm.

Nhìn kỹ thì đúng là Dư Chu Chu và Dư Mộc Nhan có ba phần giống nhau.

Cố Diên Khanh nắm chặt cổ tay Dư Chu Chu, không chịu buông.

“Nàng là vợ tôi, Dư tổng định đưa vợ tôi đi đâu?”

“Vợ với chả vợ, chẳng phải là nhân lúc nàng không cha không mẹ, không có chỗ dựa, mà ép người ta làm con dâu nuôi từ bé, kết quả lại chẳng biết quý trọng, đến mức dồn người ta đến mức phải nhảy lầu, giờ chị ruột người ta xuất hiện, vẫn còn muốn giữ không buông, Cố gia các người cũng thật chẳng có lý chút nào.”

Giang Thủy Hoan đeo kính râm từ trên xe bước xuống.

Dư Chu Chu cũng không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này.

Cô vừa mới đạt được thỏa thuận với Cố Diên Khanh.

Thì Dư Mộc Nhan và Giang Thủy Hoan đã xuất hiện.

Dư Chu Chu: “Em…”

“Em cái gì mà em, con nít thì biết gì?” Giang Thủy Hoan uốn éo thân hình đi đến bên cạnh Dư Chu Chu, lấy tay chọt vào má nàng, “Ở Biên Thành một năm, em quên ai là người ngày ngày ở bên em rồi sao? Đến kỳ mẫn cảm thì cứ bám lấy người ta, đuổi thế nào cũng không đi, bây giờ gặp được người mới thì quăng người cũ sang một bên, mấy người Alpha các em đúng là chẳng có lương tâm.”

Dư Chu Chu nghẹn lời.

Gì mà với gì vậy chứ?

Kỳ mẫn cảm của cô toàn là trùm chăn ngủ đại, căn bản không có tiếp xúc gì với Giang Thủy Hoan.

Dư Chu Chu theo phản xạ nhìn sang sắc mặt Cố Diên Khanh.

Phát hiện gương mặt Cố Diên Khanh đã đen đến không còn tí máu.

Gương mặt lạnh lùng lúc này biểu cảm vô cùng khó chịu.

Dư Chu Chu xấu hổ quay đầu nhìn Giang Thủy Hoan, không lên tiếng, chỉ mấp máy môi: “Giang Thủy Hoan, chị đang nói linh tinh cái gì thế?!”

Giang Thủy Hoan nhướn mày, cố ý lớn tiếng đáp lại: “Em nói gì? Em nói em sai rồi, muốn tránh xa Cố Diên Khanh hả?”

Dư Chu Chu: “Không phải! Có ẩn tình! Em sẽ về giải thích rõ với hai người sau!”

Giang Thủy Hoan rõ ràng đã nhìn hiểu khẩu hình của Dư Chu Chu, vậy mà vẫn tiếp tục nghiêm túc nói bừa: “Em nói em biết mình sai rồi, không nên trêu hoa ghẹo nguyệt, thôi được rồi, vậy chị tha thứ cho em. Dù sao thì đây cũng là lỗi thường thấy ở Alpha.”

Áp suất quanh người Cố Diên Khanh đã thấp đến mức không thể thấp hơn.

Dư Chu Chu lặng lẽ rút tay mình về.

“Chuyện này, chắc là có chút hiểu lầm, hay là tôi theo họ về trước, lát nữa giải thích với chị sau?”

Dư Mộc Nhan bước lên một bước, chắn trước người Dư Chu Chu, đối mặt với Cố Diên Khanh: “Mong Cố tổng đừng quên, vì sao Chu Chu lại trở thành cô nhi.”

“Nếu không phải vì Cố thị, Chu Chu vốn có thể lớn lên trong sự bảo hộ của cha mẹ, tôi sẽ dạy nàng đọc sách viết chữ, nàng sẽ ở lại Vân Thành, là Nhị tiểu thư Dư gia, sống theo ý mình, tiêu dao tự tại, chứ không phải trở thành một người mang gen trong trung tâm đào tạo gen của Cố thị, bị các người tuyển chọn và lợi dụng, không còn chút tôn nghiêm nào.”

Lời nói Dư Mộc Nhan rành rọt, từng chữ đanh thép.

Khiến Cố Diên Khanh không thể phản bác.

Dư Chu Chu cũng trầm mặc, thật ra cô không quá căm hận Cố thị hay Cung Tâm Ngọc, bởi vì cô biết đến sự tồn tại của hệ thống.

Thế giới này, tất cả mọi người đều đang diễn theo kịch bản đã được thiết lập sẵn.

Nói chính xác, tất cả đều là con rối.

Nhưng, Dư Mộc Nhan nói đúng.

Nguyên nhân thực sự khiến mọi chuyện xảy ra, chính là Cung Tâm Ngọc và Nhan thị.

Cô cũng không thể nói là hoàn toàn không oán.

Cố Diên Khanh có một loại trực giác, cô không thể để Dư Chu Chu và Dư Mộc Nhan rời đi.

Cái cảm giác trống rỗng như thể sắp mất đi Dư Chu Chu ấy, lại một lần nữa tràn về.

Đặc biệt là nữ Omega bên cạnh Dư Mộc Nhan kia.

Rõ ràng không có ý tốt với Dư Chu Chu.

Lần trước ở biên giới Vân Thành, suýt chút nữa đã khiến Dư Chu Chu bị thương.

Cố Diên Khanh: “Chuyện của đời trước, tôi không thể giải thích rõ được, nhưng hiện tại Dư Chu Chu là vợ tôi…”

“Có thể đừng dùng cái danh phận đó để ràng buộc người ta nữa không? Mấy trò cưỡng ép của Cố thị, ở chỗ chúng tôi không có hiệu lực đâu.” Giang Thủy Hoan kéo tay Dư Chu Chu định rời đi.

Cố Diên Khanh mắt nhanh tay lẹ kéo lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Dư Chu Chu, trên gương mặt lạnh lẽo có một chút kiên cường đang tan vỡ.

Vợ nhỏ của cô, sao có thể rời bỏ cô được chứ?

Dù giữa họ từng có vài hiểu lầm…

Những hiểu lầm đã cướp đi một năm thời gian của họ.

Nhưng…

Cố Diên Khanh không thể chấp nhận việc Dư Chu Chu thật sự không yêu cô, rồi rời đi cùng người khác.

Cho dù phải giam giữ Dư Chu Chu bên cạnh mình.

Dùng tin tức tố của mình nhấn chìm nàng, từng lần từng lần hôn nàng, nói ra tình yêu của mình.

“Chu Chu, đừng đi… Được không…”

Dư Chu Chu bị ánh mắt nàng nhìn đến mức chột dạ.

Cô không muốn bản thân lại rơi vào vòng xoáy tình cảm như thế này nữa.

“Đủ rồi.”

Dư Chu Chu hất tay hai bên ra.

“Em không phải trẻ con, tại sao trước khi muốn đưa em đi lại không hỏi ý kiến của em?”

Dư Chu Chu: “Chị Mộc Nhan, em biết chị lo cho em, nhưng em không phải trốn đến Vân Thành, là em tự đến. Cố Diên Khanh có thể cung cấp thức ăn và nước cho căn cứ Dư thị. Trước đó bọn em đã có thỏa thuận, không phải là hành động bốc đồng như chị nói.”

Dư Mộc Nhan: “Nàng không đáng tin.”

Dư Chu Chu: “Chúng ta không còn cách nào khác.”

Cuối cùng Dư Mộc Nhan thở dài: “Cố thị không đáng tin, thương nhân trọng lợi, Cố thị lại đứng đầu trong bốn đại gia tộc, thủ đoạn và tâm cơ của Cố Diên Khanh, em không đối phó nổi đâu.”

Dư Mộc Nhan không tin tưởng bất kỳ ai ở Vân Thành.

Giang Thủy Hoan lạnh lùng hừ một tiếng: “Người Vân Thành ích kỷ, nắm trong tay phần lớn tài nguyên, sao có thể cam tâm tình nguyện chia thức ăn và nước sạch cho người khác? Tiểu Chu Chu, đừng bị lừa. Em nghĩ Vân Thành được xây dựng thế nào? Không phải vì bốn đại gia tộc độc quyền tài nguyên hay sao? Muốn cướp thịt từ miệng hổ, đúng là chuyện viển vông.”

Cố Diên Khanh: “Tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm được, căn cứ Thạch thị là phụ thuộc của Cố gia, tôi sẽ khiến họ cung cấp cho căn cứ Dư thị lương thực và nước uống trong nửa năm, mà các người không được tiếp tục phủ nhận quyết định và quan điểm của Dư Chu Chu nữa.”

Dư Chu Chu ngây ra.

Cô cứ nghĩ Cố Diên Khanh làm vậy là để lấy lại danh dự cho Cố thị.

Dù sao cô đã chữa khỏi cho Cố Cảnh Danh, đây vốn là phần thù lao mà Cố Diên Khanh nên đưa cho cô.

Không ngờ Cố Diên Khanh là đang vì cô mà lên tiếng.

Dư Chu Chu trầm mặc.

Một lúc sau, cô mở miệng, nói với Cố Diên Khanh: “Chúng ta là quan hệ đồng minh, cứ luôn ở lại chỗ chị thật sự không hay cho lắm.”

“Bây giờ tôi đã chữa khỏi cho mẹ chị, tiếp tục ở lại đây hình như cũng chẳng còn ý nghĩa gì, nếu còn cần gì, Cố tổng có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Cố Diên Khanh còn định nói gì đó.

Thư ký đột nhiên ghé sát bên tai nàng nói gì đó.

Sắc mặt Cố Diên Khanh lập tức trở nên nghiêm trọng.

“Chu Chu, em ở đâu, tôi sẽ ở đó.”

Trước khi rời đi, Dư Chu Chu không để tâm, chỉ là theo bản năng né tránh ánh mắt có chút cố chấp của Cố Diên Khanh.

Vân Thành không có gì khiến cô lưu luyến, cô sẽ trở về Biên Thành, chẳng lẽ Cố Diên Khanh cũng muốn theo cô về đó?

Đúng là mộng tưởng.

......

Tập đoàn Cố thị.

Hứa Nhất Thi ban nãy còn đang cùng Thạch Niệm Húc xác nhận tuyến đường vận chuyển lương thực và đồ tiếp tế cho căn cứ Dư thị.

Kết quả Thạch Niệm Húc đột nhiên có biểu hiện không ổn.

Đôi mắt Thạch Niệm Húc dưới cặp kính nửa khung viền vàng đỏ lên, ánh nhìn tối tăm, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Nhất Thi.

Hứa Nhất Thi bị nàng nhìn đến rợn cả da gà.

Cô nhìn Thạch Niệm Húc đột nhiên như phát cuồng, luống cuống tay chân: “Thạch Niệm Húc, cậu sao vậy?”

Dạo này cô đâu có làm gì đắc tội với người ta đâu chứ.

Trong không khí bỗng xuất hiện mùi hương tin tức tố lạ.

Chuyện gì thế này?

Thạch Niệm Húc rõ ràng là một Omega, trong phòng chỉ có hai người họ, vì sao lại xuất hiện mùi hương tin tức tố của một Alpha lạ?

Đôi mắt Thạch Niệm Húc đỏ bừng, toàn thân đau đớn bất thường, nhất là tuyến thể sau cổ, cô cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, giọng lạnh lùng nói: “Tránh… Xa tôi ra.”

Hứa Nhất Thi: “Cậu đang phân hoá lần hai sao?”

Thạch Niệm Húc là Alpha?

Sao có thể?

Hai người bọn họ cùng bị đưa vào Vân Thành, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Ngay cả ngày phân hoá giới tính cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Ở bên nhau lâu như thế, Thạch Niệm Húc là Omega, không nghi ngờ gì.

Nếu không dùng thuốc đặc biệt, một người đã phân hoá thành Omega như nàng, sao có thể xảy ra phân hoá giới tính lần hai?

Nhưng Thạch Niệm Húc đâu có lý do gì để uống loại thuốc đó.

Cả hai đều căm ghét Alpha.

Thạch Niệm Húc sao có thể muốn biến thành Alpha?

Trên mặt Hứa Nhất Thi hiện lên vẻ lo lắng: “Thạch Niệm Húc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng không biết, toàn thân tôi rất đau.”

“Tôi sắp không khống chế nổi bản thân nữa, cậu mau đi đi.”

Thạch Niệm Húc cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn vô cùng.

Tin tức tố trong cơ thể biến đổi, tin tức tố của Alpha đang tràn ngập khắp toàn thân, tuyến răng Alpha mọc ra trong khoang miệng.

Tuyến răng vừa căng vừa ngứa, bản năng thôi thúc cô muốn cắn vào thứ gì đó.

Mùi hương tin tức tố vị đào không ngừng tràn vào khoang mũi cô.

Ý thức cuối cùng của Thạch Niệm Húc lập tức tan rã.

Tin tức tố Alpha nồng đậm bao phủ lấy Hứa Nhất Thi.

Cơ thể Hứa Nhất Thi cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa khác thường.

“Không ổn, tôi sắp bị tin tức tố của cậu dẫn dắt vào kỳ phát tình rồi!”

Cô không muốn mất mặt trước mặt Thạch Niệm Húc chút nào.

Bị cười nhạo mất.

Hứa Nhất Thi theo bản năng chạy về phía cửa: “Thạch Niệm Húc, cậu cố chịu một chút, tôi đi tìm phu nhân, chắc chắn cậu đang bị rối loạn tin tức tố!”

“Không kịp rồi.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Thạch Niệm Húc đưa tay vén phần mái bị mồ hôi làm ướt, quăng cặp kính gọng vàng trên mặt xuống đất, lộ ra đôi mắt phượng dài hẹp, cô sải một bước dài, vài bước đã đuổi kịp Hứa Nhất Thi, một tay ôm lấy eo nàng, tay kia khóa trái cửa lại.

Đôi mắt phượng kia như đang khóa chặt con mồi: “Tôi nhịn không nổi.”

Môi ấm nóng ma sát trên tuyến thể sau cổ của Hứa Nhất Thi.

Cả người Hứa Nhất Thi nổi da gà.

Khuôn mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, thân thể bất an giãy giụa: “Thạch Niệm Húc, cậu đang nói cái quỷ gì vậy? Cậu mở to mắt ra mà nhìn! Tôi là Hứa Nhất Thi a! Cậu đang làm cái gì vậy?”

Thạch Niệm Húc: “Tôi biết.”

Hứa Nhất Thi đẩy cánh tay Thạch Niệm Húc, nhưng phát hiện sức lực giữa hai người đã khác biệt trời vực: “Biết cái đầu cậu ấy…”

Một cơn đau dữ dội truyền đến từ sau cổ.

Tuyến răng Alpha của Thạch Niệm Húc đã cắm vào tuyến thể của nàng.

Giọng nói Thạch Niệm Húc trầm thấp vang lên, mang theo áy náy: “Xin lỗi.”

Nước mắt sinh lý dâng đầy trong mắt Hứa Nhất Thi.

Cô cắn chặt môi, không thể tin nổi tất cả những gì vừa xảy ra.

Rõ ràng giây trước còn rất bình thường.

Rõ ràng hai người từng thề sẽ cả đời chán ghét Alpha.

Thạch Niệm Húc, đồ lừa đảo.

Tay Hứa Nhất Thi vẫn còn nắm chặt tay nắm cửa, không chịu buông.

Thạch Niệm Húc một tay ôm eo nàng, tay kia chống lên cửa, kẹp chặt nàng giữa mình và cánh cửa.

Tin tức tố Alpha nồng đậm mang tính kích thích cực mạnh khiến Hứa Nhất Thi lập tức mất hết sức phản kháng.

Cô không thể kiểm soát được biểu cảm của mình nữa.

Đôi mắt trở nên mơ màng, cơ thể mềm nhũn như nước.

Thậm chí còn không thốt ra nổi một lời mắng chửi Thạch Niệm Húc.

Xong rồi.

Là hoàn toàn đánh dấu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...