[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 64



Nhan Mật làm ra vẻ thoải mái nói: “Tôi với phu nhân là người quen cũ.”

“Trước đây phu nhân còn từng mấy lần giúp tôi ngăn chặn bạo lực.” Nhan Mật nhìn chằm chằm vào Dư Chu Chu, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Dư Chu Chu chỉ cảm thấy tin tức tố trên người Nhan Mật có chút không đúng. Cảm giác bị đánh giá điên cuồng này khiến cô thấy khó chịu.

Thậm chí còn mơ hồ khơi dậy bản năng tranh đấu vốn thuộc về Alpha trong cô.

Dư Chu Chu lễ phép nhưng lạnh nhạt: “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần khách sáo.”

Khóe miệng Cố Diên Khanh khẽ cong lên một nụ cười hài lòng.

Nhan Mật tiếp tục mở miệng bằng giọng điệu đầy ẩn ý: “Nghe nói Cố tổng và phu nhân đã bí mật kết hôn từ lâu, hồi đó trong show hẹn hò còn có cp của riêng mình, lúc đó là cố tình tạo nhiệt, hay là bởi vì trái tim Cố tổng vẫn đặt ở chỗ Vân tiểu thư?”

Dư Chu Chu thuận thế rút tay ra khỏi tay Cố Diên Khanh, khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nhìn Cố Diên Khanh.

“Nhan tổng hiểu khá rõ chuyện của tôi và Chu Chu đấy.”

Giọng Cố Diên Khanh lạnh lùng vang lên.

Dư Chu Chu: “Có thể được Cố tổng ưu ái, đã là phúc đức tu mấy đời của tôi rồi, sao dám mong Cố tổng việc gì cũng đặt tôi lên hàng đầu? Chỉ cần không ảnh hưởng đến sự nghiệp của Cố tổng, tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”

Dư Chu Chu đem hình tượng Alpha "ăn bám ngoan ngoãn" phát huy đến mức tận cùng.

Nhưng trong giới thượng lưu, phần lớn Omega lại thích Alpha biết cách ăn bám như vậy.

Nhan Mật không để tâm đến sự mỉa mai của Cố Diên Khanh, tiếp tục thong thả nói: “Nghe nói phu nhân khi ở Biên Thành còn học được cách chữa trị bạo loạn tin tức tố, vậy thì liệu có thể chữa cho Alpha vừa rồi phát điên được không? Dù sao Phùng Phượng Thanh cũng từng gặp qua vài lần, từng có chút giao tình trong show hẹn hò, đã là người cũ, chẳng lẽ phu nhân định thấy chết mà không cứu?”

Nghe Nhan Mật nói vậy, xung quanh bắt đầu râm ran bàn tán.

Bạo loạn tin tức tố đã khiến không ít người thiệt mạng, trong giới cũng không phải chuyện gì bí mật, có người muốn thay đổi lại giới tính phân hóa, lén lút uống thuốc cấm, có người muốn nâng cao cấp độ gen, nhưng hậu quả và tác dụng phụ thì không ai đoán được, một khi xảy ra bạo loạn tin tức tố, thường chỉ có một kết cục duy nhất – cái chết.

Phần lớn người ở Vân Thành, mỗi lần nhắc đến Biên Thành là lại biến sắc.

Biên Thành trong mắt họ chẳng khác gì cống rãnh, rác rưởi, còn người từ Biên Thành thì như lũ chuột trong cống, hôi hám và đáng ghê tởm.

Bọn họ coi thường những ai đến từ Biên Thành, dù chỉ dính một chút quan hệ với nơi đó, ánh mắt cũng đầy khinh miệt.

Người Vân Thành ngồi trên cao, hưởng thụ lương thực cống nạp từ Biên Thành, thế nhưng lại còn ngồi chễm chệ mà chửi rủa người mang cơm cho mình.

Đạo đức giả sao?

Dư Chu Chu đã tôi luyện một năm ở Biên Thành, căn bản không ăn cái trò này.

Dư Chu Chu thần sắc bình thản: “Tôi nhớ lúc trước Phùng Phượng Thanh không ít lần bắt nạt Nhan tổng mà, sao giờ Nhan tổng lại tốt bụng đến vậy? Còn muốn cầu tôi cứu nàng?”

Một câu, liền chuyển dời trọng tâm câu chuyện.

Đi theo lời Nhan Mật.

Nếu Dư Chu Chu không cứu Phùng Phượng Thanh, sẽ bị người ta đứng trên đỉnh cao đạo đức mà điên cuồng chỉ trích. Nhưng nếu cứu Phùng Phượng Thanh thì sao? Cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Âm mưu sớm được chuẩn bị từ lâu.

Lúc này Kim Trạm bước ra phối hợp với Nhan Mật: “Nhan tổng, bỏ đi, ai mà chẳng biết loại thuốc có thể cải tạo gen là do Cố thị phát minh, bọn họ chỉ vì trục lợi, gây ra biết bao vụ tử vong cũng mặc kệ, cho dù hôm nay có người chết ngay trước mặt họ, Cố tổng và phu nhân cũng không thèm chớp mắt.”

Phần lớn người đều biết trong tám đại thế lực, Thạch thị và Hứa thị đi theo Cố gia, mà Hứa Nhất Thi một omega thức tỉnh trong Hứa thị, lại luôn ở bên cạnh Cố Diên Khanh, chuyên ngành của nàng trong y học chính là cải tạo gen.

Cố Diên Khanh hơi nhíu mày.

Không ngờ hôm nay Kim Trạm và Nhan Mật mở ra yến tiệc Hồng Môn này, chính là để gán cho Cố thị tội danh buôn bán thuốc cấm.

“Không ngờ Cố thị lại có thể làm ra chuyện thất đức như vậy.”

Cố gia với tư cách là đứng đầu trong bốn đại gia tộc, chẳng khác nào một cây đại thụ to lớn không thể lay chuyển.

Có bao nhiêu người muốn được che mát dưới bóng cây, thì cũng có bấy nhiêu kẻ muốn lật đổ nó.

“Đúng vậy, chính là bọn Cố thị, hại chết em trai tôi! Nếu không phải vì tranh đoạt sản nghiệp Nhan thị, sản xuất thuốc cấm, em trai tôi sao có thể chết được?”

“Bao nhiêu năm nay Cố thị một tay che trời, cho dù làm chuyện ác, ai có thể quản được?”

“Nghe nói tổng tài đời trước của Cố thị cũng vì bạo loạn tin tức tố mà rơi vào hôn mê, tổng tài đời trước lại là một Omega, chắc là vì muốn biến mình thành alpha, nên mới nghiên cứu ra loại thuốc cấm này, không ngờ cuối cùng hại người hại mình, người đầu tiên chết lại là chính mình.”

Giống như hiệu ứng cửa sổ vỡ, ban đầu một khung cửa hoàn hảo chỉ bị một viên đá nhỏ đập vỡ một góc, sau đó không ngừng có người ném thêm đá về phía khung cửa ấy, dù họ chẳng rõ vì sao lại làm thế, dù biết làm vậy là sai, cũng phải a dua theo sau, cảm thấy nếu mình không ném thì chính là bị thiệt.

Đồn đại vớ vẩn từ bốn phương tám hướng không ngừng vọ tới, mọi người chỉ trỏ, bàn tán không ngớt.

Tựa như đều đang chờ khoảnh khắc tòa cao ốc sụp đổ, cho dù họ không có bất kỳ ân oán gì với Cố thị, cũng phải chen chân đến giẫm một cái, cứ như vậy, họ liền trở thành sứ giả công lý.

Dư Chu Chu chán ghét bộ mặt xấu xí của đám người này, rõ ràng không biết chân tướng sự việc, lại mù quáng hùa theo, thậm chí không cần người có dụng tâm nhiều lời, cũng tự dệt nên một màn kịch trong đầu, giả dối mà ngu muội.

“Các người có chứng cứ gì? Mà lại có thể ăn nói hàm hồ, bôi nhọ Cố thị như vậy?”

Khí trường mạnh mẽ của Alpha từ Dư Chu Chu lập tức bộc lộ, ngăn cách những kẻ đang rục rịch, thậm chí còn muốn giở trò với cô và Cố Diên Khanh.

“Là áp chế Alpha! Chúng đúng là cùng một phe! Làm sai rồi còn không cho người ta lên tiếng, không hổ là Cố gia, vô lý đến vậy, thiên hạ này chẳng lẽ không còn vương pháp nào có thể quản nổi nữa sao?”

“Hồi xưa khi Cố Diên Khanh lên nắm quyền, đã xử lý không ít lão nhân trong Cố thị, còn thẳng tay diệt trừ toàn bộ thế lực không cùng chí hướng với mình, thật quá đỗi tàn nhẫn, diệt sạch không chừa, chuyện như vậy sao có thể do người đứng đầu bốn đại gia tộc làm ra được?”

Kim Trạm chống chọi lại áp chế Alpha của Dư Chu Chu, vẫn không quên tiếp tục đổ nước bẩn lên người Cố Diên Khanh: “Hôm nay có trưởng lão của Liên Hợp Đường ở đây, nếu cô không phục, chúng ta liền lên công đường, để trưởng lão Liên Hợp Đường xem xem Cố gia các người đã làm ra trò gì tốt đẹp!”

“Được thôi.”

Trên mặt Cố Diên Khanh vẫn là vẻ lạnh nhạt thường thấy, chẳng chút hoang mang trước những lời vu khống của đám người xung quanh. Cô nắm lấy cổ tay Dư Chu Chu, ngón tay mát lạnh khẽ đặt vào lòng bàn tay nàng, mười ngón đan chặt lấy nhau, ngầm ra hiệu bảo Dư Chu Chu thu lại áp chế tin tức tố.

Khí thế từ người ở vị trí tối cao khiến cô không cần nhiều lời, cũng đủ khiến đám đông xung quanh lập tức ngậm miệng lại.

“Kim tổng nói chắc như đinh đóng cột như vậy, hẳn là đã bàn bạc kỹ với Diêm tổng từ lâu, trong tay nắm đủ chứng cứ rồi, chi bằng cũng để tôi xem thử, những ‘bằng chứng bịa đặt từ không khí’ này rốt cuộc từ đâu mà ra.”

Hội nghị giám sát của Liên Hợp Đường, nếu muốn tiến hành, buộc phải có mặt nhân vật quan trọng từ bốn đại gia tộc.

Lúc này, Tiết Tử Hân từ từ bước lên: “Ban đầu chỉ định thay cha tham dự một buổi tiệc, không ngờ lại được xem một màn náo nhiệt đến vậy, Kim thúc, có cháu ở đây rồi, trưởng lão Liên Hợp Đường có thể thực hiện quyền giám sát rồi chứ?”

Tiết Tử Hân là Omega được sủng ái nhất Tiết gia.

Lão Tiết có con gái muộn, nâng niu nàng như ngọc như ngà.

Kim Trạm cười đến nheo cả mắt: “Cháu gái thật có con mắt tinh tường, đương nhiên là tốt rồi.”

Cố Diên Khanh, Kim Trạm, Nhan Mật, Tiết Tử Hân, hình thành nên một trung tâm.

Những người khác tự giác lùi về phía sau.

Một cụ già tóc bạc trắng, chống gậy, run rẩy bước tới. Ánh mắt ông đầu tiên dừng lại trên người Dư Chu Chu, rồi lại thu về, ngồi xuống chiếc ghế chính giữa đã được dành riêng cho ông.

“Chuyện của mấy nhà các người, tự mình giải quyết không được sao? Cần gì phải lôi lão già này ra làm gì?”

Cụ già là vị đường chúng cao tuổi nhất còn lại của Liên Hợp Đường.

Kim Trạm nói: “Hôm nay chỉ mong ngài làm chứng một lời, để Cố gia không thể chối bỏ tội ác tày trời của mình.”

Trên mặt Cố Diên Khanh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, chẳng hề để tâm, ngón tay buồn chán vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Dư Chu Chu.

Mãi đến lúc này Dư Chu Chu mới nhận ra thì ra bề mặt của Vân Thành cũng không bình lặng như những gì cô từng thấy.

Bên dưới sự yên ổn là những con sóng ngầm cuộn trào cùng âm mưu trùng trùng điệp điệp.

Dù có những mưu kế ngây thơ đến nực cười, sơ hở chồng chất, nhưng khi từng mắt xích liên tiếp nhau xuất hiện với tần suất dày đặc, cũng đủ khiến người ta ứng phó không kịp, kiệt quệ tinh thần.

Dư Chu Chu nhớ lại quãng thời gian từng sống trong biệt thự.

Mẹ Cố Diên Khanh đột ngột ngã bệnh hôn mê, Cố Diên Khanh trở thành tiêu điểm bị toàn bộ Vân Thành soi mói.

Có kẻ mong trong thời khắc then chốt này có thể lật đổ hoàn toàn Cố gia, có kẻ lại muốn nhân lúc hỗn loạn mà kiếm chút lợi lộc.

Cố Diên Khanh buộc phải gánh vác trọng trách mà từ nhỏ nàng đã chẳng hề yêu thích.

Thời điểm đó, với tư cách là người thừa kế Cố gia, rốt cuộc Cố Diên Khanh đã đối phó bao nhiêu cái bẫy, bao nhiêu thế lực âm thầm chực chờ.

Ngoài có địch mạnh, trong lại có tranh đấu.

Vậy mà Cố Diên Khanh chưa bao giờ nói với cô một lời nào.

Dư Chu Chu nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tinh xảo của Cố Diên Khanh.

Vẻ lạnh nhạt kia vĩnh viễn luôn mang theo sự điềm tĩnh, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng, ánh mắt không gợn sóng, dù đối mặt với đám hề nhảy nhót cũng chẳng lộ ra chút tức giận nào, tựa như suối lạnh kiêu ngạo giữa chốn núi cao, trong trẻo, lãnh đạm, dường như chẳng nhiễm chút bụi trần, khiến người ta không dám chạm vào.

Cũng phải thôi, thời điểm đó cô chẳng có chút năng lực nào để giúp đỡ Cố Diên Khanh, dù cho Cố Diên Khanh có tâm sự với cô thì cũng chẳng ích gì.

Cô và Cố Diên Khanh, vốn dĩ không đứng cùng một tầm cao.

Thoát khỏi sự “tẩy não tinh thần” năm xưa, Dư Chu Chu bắt đầu nhìn nhận lại Cố Diên Khanh một cách nghiêm túc.

Dùng góc nhìn thứ ba để nhìn lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người.

Muốn khiến hai người vốn không thuộc cùng một thế giới, có thể vượt qua rào cản tinh thần để hòa nhập vào thế giới của nhau, là điều không thể nào xảy ra.

Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của Dư Chu Chu, khóe môi Cố Diên Khanh khẽ cong lên, hai người kề sát bên nhau, như thể sự ồn ào ngoài kia chẳng liên quan gì đến họ, “Phu nhân đồng minh, đang lo cho chị sao?”

Dư Chu Chu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, quay mặt đi: “Không có.”

Cố Diên Khanh cười khẽ: “Phải phải phải, ai bảo trước kia chị làm bao nhiêu chuyện sai, khiến tiểu phu nhân của chị đau lòng thấu tim gan, giờ dù có bị chém ngàn đao, cũng chẳng đủ để đền tội.”

Dư Chu Chu cau mày, vội đưa tay bịt miệng Cố Diên Khanh lại: “Chuyện chúng ta đã hứa còn chưa làm xong, chị nói linh tinh cái gì thế?”

Trong đáy mắt Cố Diên Khanh chợt hiện lên một tia nghiêm túc: “Được, trước khi làm xong điều đã hứa với em, chị sẽ không chết.”

Lời Cố Diên Khanh có chút kỳ lạ, Dư Chu Chu còn chưa kịp nghĩ kỹ, cửa đại sảnh tiệc lại bất ngờ xuất hiện thêm vài người.

Là nhị thúc của Cố Diên Khanh Cố Chấn Hải và tam thúc Cố Khải Lâm.

Trong lòng Dư Chu Chu lập tức hiểu rõ.

Chẳng trách Kim Trạm hôm nay lại kiêu ngạo như vậy, thì ra là có nội gián cấu kết bên trong.

Bất kể bọn họ trong tay có cầm chứng cứ bịa đặt gì, nhất định không thể để họ chiếm được thế thượng phong trước.

Dư Chu Chu đột ngột thét lên một tiếng thảm thiết, nhào vào lòng Cố Diên Khanh, dáng vẻ A mềm yếu ăn bám lộ ra không sót chút nào, đôi mắt lạnh nhạt thường ngày lúc này ngập nước long lanh, đáng thương tội nghiệp.

“Diên Khanh tỷ tỷ, các chú của chị là muốn dồn chúng ta vào đường cùng sao? Giữa chúng ta tình cảm trắc trở, mãi mới có thể đi đến ngày hôm nay. Hôm nọ trong đại hội cổ đông, bọn họ nói em tâm thuật bất chính, muốn cướp đoạt gia sản, là chị tin em, để em quản lý bộ phận y dược của Cố thị, vậy mà bọn họ liền lập tức vu oan giá họa, nói là Cố thị nghiên cứu thuốc độc hại kia, nhưng rõ ràng cả năm qua em đâu có ở Vân Thành. Rõ ràng là họ muốn đẩy em vào chỗ chết, rồi bắt nạt chị một Omega không người nương tựa, lòng dạ Sở Bá Vương đã quá rõ ràng, Diên Khanh tỷ tỷ nhất định phải làm chủ cho em!”

Ở Biên Thành, Dư Chu Chu đã sớm quen với cảnh người ta vì một miếng cơm mà lăn lộn khóc lóc om sòm.

Người xem náo nhiệt chưa bao giờ quan tâm chân tướng sự việc là gì.

Bọn họ đơn thuần chỉ muốn xem trò vui mà thôi, vậy thì cô sẽ khiến màn kịch này càng thêm náo nhiệt.

Để cho đám bẩn thỉu cùng vu khống kia biến thành một trò hề hoàn toàn.

Cố Diên Khanh lập tức đón nhận diễn xuất của Dư Chu Chu, ánh mắt đầy bất mãn nhìn chằm chằm Cố Chấn Hải và Cố Khải Lâm: “Hôn sự giữa tôi và Chu Chu là mẹ tôi sớm đã định ra, nhị thúc và tam thúc không cần phải khó xử một đứa trẻ như vậy.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...