[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 63



Giang Thủy Hoan nhìn vào livestream trên điện thoại, quay sang Dư Mộc Nhan đang làm việc trên bàn nói: “Bây giờ tình hình thành ra thế này, chị không định quản sao?”

Dư Mục Nhan nhíu mày ngẩng đầu lên, khép bút máy trong tay lại: “Hồi đó tôi tìm được con bé rồi giao nó cho cô, không cho cô giúp nó thức tỉnh tinh thần lực, để nó có khả năng tự bảo vệ mình, còn dặn cô phải trông chừng nó thật kỹ ở Biên Thành.”

Giang Thủy Hoan nhìn hình ảnh trên điện thoại, Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh hôn nhau đầy thân mật, còn đeo nhẫn đôi, khiến cô thấy hơi chói mắt: “Ai bảo chị không gửi nguyên liệu chế thuốc ức chế cho tôi kịp thời chứ.”

“Đừng tưởng tôi không biết đó chỉ là cái cớ.”

Giang Thủy Hoan: “Được rồi, bị chị nhìn ra hết rồi.”

Dư Mộc Nhan mím môi: “Không phải là cô đã không kháng cự nổi ảnh hưởng tin tức tố Omega, bị tin tức tố Alpha của Dư Chu Chu hấp dẫn rồi chứ?”

Giang Thủy Hoan từ sofa ngồi dậy, ánh mắt hơi né tránh: “Nàng là Alpha có mức độ phân hóa cao nhất hiện tại, bất kỳ Omega nào có mức thấp hơn đều sẽ bị nàng hấp dẫn.”

“Sao, tôi với em gái chị ở bên nhau, chị không chấp nhận được à?”

Giang Thủy Hoan nửa đùa nửa thật nói.

Không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên đông cứng.

Vẻ mặt Dư Mộc Nhan nghiêm túc không giống như đang đùa theo câu nói này.

Dư Mộc Nhan: “......”

“Chị…”

Giang Thủy Hoan không muốn nghe Dư Mộc Nhan nói mấy lời mà cô không thích, hai người họ quen biết hơn chục năm, độ ăn ý đã đến mức chỉ cần một ánh mắt là hiểu ý nhau.

Cô chuyển chủ đề: seen“Dư Mộc Nhan, chị nghĩ với tình hình hiện tại, chúng ta phải mất bao nhiêu năm mới có thể thành công?”

Thực lực giữa Biên Thành và Vân Thành cách biệt quá lớn.

Cho dù họ có dưỡng sức tích lực, muốn lật đổ lời nói dối của Vân Thành, giải mã bí mật của Tháp Cao, chỉ dựa vào hai người họ, là điều không thể hoàn thành nổi.

Dư Mộc Nhan nhíu mày càng sâu: “Cô muốn nói gì?”

“Dư Chu Chu là một quân cờ hữu dụng, tại sao chị lại không chịu lợi dụng? Chị chẳng từng nói nàng chỉ là một con quái vật do Tháp Cao nghiên cứu ra đấy sao.”

Giang Thủy Hoan cười tự giễu: “Cũng có thể để Dư Chu Chu rời khỏi Vân Thành, chẳng phải là vì không muốn để nàng dính vào vũng nước đục này. Nhưng chị lại để tôi dạy nàng thức tỉnh khả năng chuyển đổi tin tức tố thành tinh thần lực. Dư Mộc Nhan, chị thật sự quá mâu thuẫn.”

Tại Biên Thành, cho dù vượt qua được kiểm tra gen ở ranh giới Vân Thành, những người đã phân hóa thành Alpha và Omega ở Biên Thành, khi tiến vào Vân Thành—

…Cũng chỉ có thể trở thành công dân cấp thấp nhất, chỉ vì họ xuất thân từ Biên Thành.

Không được hưởng đãi ngộ hợp lý của Vân Thành, lại còn phải làm những công việc cực nhọc và nặng nhọc nhất.

Thế nhưng thông tin giữa Biên Thành và Vân Thành lại bị phong tỏa, họ không có cách nào quay về Biên Thành.

Cũng không có cách nào nói cho Biên Thành biết được sự thật của Vân Thành.

Khi cuồng nhiệt trở thành xu thế, thì tiếng nói của sự thật lại yếu ớt và vô lực, giống như mấy viên đá nhỏ rơi xuống biển cả, chẳng thể gợn lên chút sóng nào trên mặt nước phẳng lặng.

Dư Mộc Nhan: “Tháp Cao sắp ra tay rồi, mục tiêu đầu tiên của bọn họ là Cố thị.”

…...

Cuối năm trước Cố Diên Khanh rầm rộ tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, một năm sau lại rầm rộ quay trở lại.

Hơn nữa còn nắm trong tay toàn bộ tài nguyên mà trước đó Cung Tâm Ngọc và Vân Diệu Hi sở hữu, có thể nói là hoàn toàn thống trị giới giải trí trong tay, không còn ai có thể chống lại nàng nữa.

Sinh nhật 50 tuổi của tổng tài Kim thị, được tổ chức cực kỳ hoành tráng tại Vân Thành.

Dư Chu Chu: “50 tuổi mà cũng tổ chức tiệc sinh nhật, xem ra bọn họ muốn gặp chúng ta đến mức không thể chờ nổi nữa rồi.”

Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh mặc đồ đôi.

Dư Chu Chu mặc lễ phục Trung Hoa màu lam nhạt, còn Cố Diên Khanh thì mặc bộ vest màu xanh đậm.

Hai người nắm tay nhau thật chặt.

Cố Diên Khanh muốn ôm Dư Chu Chu vào lòng, lại bị nàng nhẹ nhàng từ chối.

Dư Chu Chu: “Đồng minh tỷ tỷ, nhân vật tôi xây dựng là ngoài hòa trong không, nếu quá thân mật sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở.”

Hai người chậm rãi bước đi trên thảm đỏ, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Không ai dám dễ dàng bắt chuyện, bởi vì bắt chuyện đồng nghĩa với việc chọn phe, mà hiện tại, Cố thị chính là cái bia cho mọi mũi tên.

Tiết Tử Hân cầm một ly champagne, đi về phía Dư Chu Chu.

“Dư tiểu thư… Đã lâu không gặp.”

Tiết Tử Hân có tám người anh trai phía trên, là kẻ nổi danh kiêu căng ngang ngược.

Cô mà thấy ai ngứa mắt thì chưa bao giờ nể nang ai, năm đó trong show hẹn hò thậm chí còn được gọi là "trưởng nữ chính thất" của chương trình.

Khóe môi Cố Diên Khanh cong lên một nụ cười lạnh nhạt, cô cầm hai ly rượu từ khay của người hầu bên cạnh, một ly đưa cho Dư Chu Chu, ly còn lại cụng nhẹ với ly của Tiết Tử Hân: “Tiết tiểu thư chú ý cách nói chuyện một chút, đây là Cố phu nhân.”

Tiết Tử Hân: “Vậy sao?”

Ánh mắt cô vẫn dừng trên người Dư Chu Chu, “Còn phải xem Dư tiểu thư có chịu thừa nhận cách xưng hô này không đã.”

Lời Tiết Tử Hân mang ý khiêu khích quá rõ ràng.

Cố Diên Khanh nghiêng đầu nhìn Dư Chu Chu, khóe môi cong cong như đang cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào: “Phu nhân, xem ra những kẻ có lòng dòm ngó em vẫn còn rất nhiều.”

Dư Chu Chu cười gượng hai tiếng.

Cô trở về là để làm sự nghiệp, sao lại bị cuốn vào mấy chuyện tình cảm thế này.

Sóng trước chưa lặng, sóng sau đã ập tới. Bạch Tư Cầm vừa nhìn thấy Dư Chu Chu liền hí hửng chạy lại gần.

Nhưng nàng lại cúi đầu chào hỏi Tiết Tử Hân một cách cung kính trước, rồi mới quay sang nhìn Dư Chu Chu đầy vui mừng: “Ôi, cuối cùng cậu cũng trở lại, tôi biết mà, cậu chắc chắn không sao. Nhưng sao cậu lại cùng với… Nếu cậu thấy không vui, nhất định phải nói với tôi!”

Khóe miệng Dư Chu Chu giật giật, ý cười còn chưa kịp hiện rõ đã bị cô từ từ dùng tay nhéo vào phần thịt mềm bên hông Bạch Tư Cầm.

Đồng minh sắp mất kiểm soát, cô phải nhanh chóng dỗ dành cảm xúc của đồng minh trước đã.

“Tư Cầm, giữa tôi và Cố tổng chỉ là hiểu lầm nhỏ, giờ đã giải quyết ổn thỏa rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm.”

“Tiết tiểu thư, tôi và Cố tổng là thật lòng yêu nhau, nếu những lời cô nói khiến Cố tổng buồn lòng, thì tôi cũng sẽ không vui đâu.”

Cuối cùng cũng dỗ dành được đồng minh của mình ổn thỏa, Dư Chu Chu mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim Trạm là nhân vật chính của bữa tiệc, tất nhiên phải là trung tâm của sự chú ý.

Sau khi xã giao với một vài nhân vật phụ không cần thiết, bữa tiệc chính thức bắt đầu, Kim Trạm bước lên phát biểu, lúc này mới thu hút được toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Cố Diên Khanh khẽ thì thầm bên tai Dư Chu Chu: “Nhan Mật không xuất hiện.”

Dư Chu Chu biết chắc chắn trong đó đang có âm mưu chờ sẵn bọn họ.

Không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Tất cả ánh đèn đều tập trung chiếu lên Kim Trạm đang đứng phía trước bục phát biểu, xung quanh tối đen như mực, bỗng trong đám người vang lên tiếng xôn xao.

“Có Alpha mất kiểm soát rồi!”

“Là do bạo loạn tin tức tố!”

“Thế này sẽ có người mất mạng, đừng có đánh dấu tôi!”

Trong chốc lát, tiếng cầu cứu và tiếng hét hỗn loạn vang lên không ngừng.

Bữa tiệc trở nên hỗn loạn như nồi cháo, có tiếng ly rượu và kính thủy tinh rơi vỡ chói tai vang khắp nơi.

Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu trốn vào một góc tối.

Cố Diên Khanh: “Trong suốt năm vừa qua, Vân Thành cũng đã xảy ra nhiều lần bạo loạn tin tức tố, bất kể giới tính, không ai sống sót.”

Dư Chu Chu: “Chẳng lẽ Vân Thành cũng đang sử dụng loại thuốc có thể tiến hành phân hóa giới tính lần hai?”

Cố Diên Khanh: “Ban đầu vốn là bị cấm, nhưng Nhan gia vẫn luôn lén lút nghiên cứu. Có một số người ôm tâm lý may rủi mà uống thuốc cấm, nên không thể ngăn chặn hoàn toàn được.”

Dư Chu Chu: “Không ai quản lý sao?”

Cố Diên Khanh: “Giữa bốn đại gia tộc, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích các bên, sẽ không truy cứu mấy chuyện nhỏ thế này, tất nhiên chỉ cần không gây chuyện đến trước mặt Liên Hợp Đường.”

Lại thêm một thuật ngữ mới lọt vào tai Dư Chu Chu.

Liên Hợp Đường.

Cố Diên Khanh: “Là cơ quan giám sát do bốn đại gia tộc cùng nhau thành lập sau khi lập liên minh năm xưa.”

Khung cảnh hỗn loạn khiến người ta có cảm giác quen thuộc.

Dư Chu Chu nhớ lại một năm trước, tại trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh, cô và Cố Diên Khanh cũng từng như thế, giờ đây trong góc tối này, mặc kệ sự ồn ào náo loạn xung quanh.

Cố Diên Khanh ôm chặt Dư Chu Chu vào lòng.

“Lần này, chị sẽ không buông tay em nữa.”

Hơi thở ngọt ngào phả vào bên tai.

Tim Dư Chu Chu khẽ run lên.

Nhưng mà, Alpha đang bạo loạn tin tức tố như một con dã thú đã được lập trình sẵn, có mục tiêu rõ ràng mà lao thẳng về phía Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh.

Tiếng la hét hỗn loạn xung quanh, chói tai vô cùng.

Dư Chu Chu trời sinh là Alpha, có năng lực cảm nhận nguy hiểm cực kỳ nhạy bén.

Trong bóng tối.

Có người ngồi vững nơi góc khuất, lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay, khẽ nhếch môi cười khinh miệt.

Tựa như đang chờ đợi kế hoạch đã bày sẵn được thực thi thành công.

Cố Diên Khanh vốn định đứng chắn trước mặt Dư Chu Chu, nhưng cơn đau thắt nơi tim đột ngột truyền đến khiến cả người cô khựng lại.

Cô cố gắng đè nén mùi tanh máu đang dâng lên nơi cổ họng.

Dư Chu Chu nhanh nhạy phát hiện ra sự bất thường của Cố Diên Khanh: “Chị sao thế?”

Cố Diên Khanh: “Chị không sao.”

Ngay lúc này đèn đột ngột sáng lên, Dư Chu Chu đứng chắn trước mặt Cố Diên Khanh, lòng bàn tay siết chặt cổ tên Alpha đang phát cuồng.

“Phùng Phượng Thanh?”

Dư Chu Chu nhìn rõ khuôn mặt của Alpha phát điên kia.

Ánh sáng bất ngờ khiến tất cả mọi người đều lóa mắt trong giây lát.

Alpha đang bạo loạn tin tức tố bị khống chế, khán phòng tạm thời rơi vào tĩnh lặng.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Dư Chu Chu.

Lúc này Phùng Phượng Thanh mặt mũi dữ tợn, trừng mắt đầy căm hận nhìn Dư Chu Chu, há miệng gào lên.

Cánh tay phải của Dư Chu Chu duỗi thẳng, tay ghì chặt cổ Phùng Phượng Thanh, dù đều là Alpha, nhưng sức mạnh của Phùng Phượng Thanh hoàn toàn không đáng kể trước mặt Dư Chu Chu, dù cô ta có dùng cả hai tay cũng không thể làm lung lay bàn tay của đối phương, những đường cơ bắp rắn chắc mượt mà trên cẳng tay Dư Chu Chu khiến không ít Omega nhìn mà đỏ mặt.

Phùng Phượng Thanh gào lên chửi rủa: “Dư Chu Chu! Đều là tại mầy, nếu không phải mầy phá chuyện tốt của tao lúc đó, tao đã sớm có được Cố Diên Khanh rồi! Mầy ghi hận tao, trong show hẹn hò vu oan tao đánh dấu Omega, khiến tao bị gia tộc vứt bỏ. Nếu không phải vì mầy, tao đã chẳng phải thành Alpha hạ đẳng nhất ở Vân Thành!”

Dư Chu Chu cau mày.

Cô thì liên quan gì?

Giữa cô và Phùng Phượng Thanh, vốn chẳng có thâm thù đại hận gì.

Nàng tại sao lại nói là bị cô hãm hại?

Chuyện Kim Lan Miểu bị đánh dấu năm đó đã bị đè ép xuống, cuối cùng cô cũng không biết ai mới là kẻ đứng sau màn.

Hơn nữa, Phùng thị chẳng phải đã bị tám đại thế lực khai trừ rồi sao.

Phùng Phượng Thanh còn định tiếp tục nói:
“Nếu không phải vì mầy, Cố Diên Khanh sao có thể…”

Cổ sau Phùng Phượng Thanh bị Cố Diên Khanh tiêm một mũi thuốc an thần.

Đôi mắt lạnh nhạt của Dư Chu Chu khẽ mở to, không ngờ Cố Diên Khanh lại còn chuẩn bị sẵn đường lui.

Phùng Phượng Thanh nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

Kim Trạm đến muộn như pháo hậu, bước lại gần: “Mọi người đừng hoảng, sự cố đã được giải quyết, xem ra chỉ là chuyện ân oán cá nhân giữa thị tòng với Cố tổng và Cố phu nhân, khiến mọi người hoảng sợ, tôi xin thay mặt gửi lời xin lỗi.”

Kim Trạm quả không hổ là lão hồ ly, mấy câu đã đem trách nhiệm đẩy hết lên người Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh.

“Cố tổng, chẳng lẽ không định cho mọi người một lời giải thích hợp lý sao?”

Cố Diên Khanh lạnh lùng cười khẽ: “Phùng thị chẳng phải trước đây là con chó trung thành nhất của nhà các người sao? Hôm nay cố ý thả ra, chẳng lẽ là muốn mượn miệng chó điên, tổn thương phu nhân tôi?”

Phùng Phượng Thanh kiêu căng hống hách, đầu óc không thông minh, ở Vân Thành đã đắc tội không ít người, dựa vào chỗ dựa là Kim gia, đi khắp nơi gây thù chuốc oán.

Kim Trạm bị chặn họng, không nói được gì.

“Cố Diên Khanh, cô…”

Cố Diên Khanh nói vậy, ngược lại không ai có thể phản bác.

Lúc này, Nhan Mật không biết từ góc nào đi ra, tay cầm ly rượu vang, phần mái dày che trán ngày xưa đã được hất lên, gọng kính đen cũng đã được tháo bỏ, để lộ đôi mắt mang khí thế xâm lược mạnh mẽ.

“Mọi người đều nói Cố tổng phụ lòng phu nhân, khiến phu nhân đau lòng bỏ đi khỏi Vân Thành một năm, không biết giờ Cố tổng và phu nhân là hòa hợp ngoài mặt nhưng trong lòng lại xa cách sao?”

Cố Diên Khanh giả vờ như không nghe thấy, nắm lấy tay Dư Chu Chu, nhẹ nhàng thổi lên khe tay nàng: “Bảo bối, có bị bóp đau tay không? Nếu đau, nàng chết cũng đáng.”

Khuôn mặt thanh lãnh, tinh xảo thốt ra lời lẽ lạnh lùng vô tình, lại không hề có chút cảm giác sai lệch nào, ngược lại mọi người còn từ ánh mắt Cố Diên Khanh nhìn ra chút cưng chiều dành cho Dư Chu Chu.

Bọn họ hận không thể móc mắt mình ra.

Bằng không làm sao có thể giải thích được vì sao lại thấy được ý cười trong mắt nữ thần băng sơn này.

Đây còn là vị Cố Diên Khanh luôn tàn nhẫn quyết đoán trên thương trường, ra tay không hề lưu tình với đối thủ sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...