[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 19



Vân Diệu Hi cảm nhận được sự khác thường nơi Cố Diên Khanh, cô cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Cố Diên Khanh trước đây không phải là người dễ xúc động như thế, vốn chẳng quan tâm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này, vậy là ai đã khiến nàng thay đổi?

Tập đoàn Cố thị, cô nhất định phải giành được.

Trước khi thành công, cô tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai phá hỏng kế hoạch của mình.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt lại hiện ra dáng vẻ ngây thơ vô tội như đoá bạch liên hoa, “A Khanh… Dì Cung đặc biệt bảo tôi đến tham gia chương trình thực tế này, tôi vẫn chưa hiểu rõ lý do vì sao nữa.”

Quả nhiên, khi nghe đến cái tên này, ánh mắt Cố Diên Khanh lập tức có sự biến đổi.

Vân Diệu Hi tính toán chuẩn xác thời gian thang máy sắp mở, cố ý áp sát vào người Cố Diên Khanh, ghé sát tai nàng nói nhỏ, “Dạo gần đây dì Cung từng hỏi tôi có thích ai không, tôi không trả lời rõ ràng, thế là dì ấy tự ý nhận lời giúp tôi tham gia chương trình hẹn hò này, tôi cũng đến đây rồi mới biết A Khanh cũng ở đây, lẽ nào dì ấy muốn tôi tiếp xúc với A Khanh nhiều hơn…”

Vân Diệu Hi liếc nhìn cửa thang máy bằng khóe mắt.

Cô vốn cho rằng Cố Diên Khanh sẽ nhíu mày đẩy mình ra.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để thuận thế nhào ra ngoài.

Không ngờ sau khi cửa thang máy mở, điều máy quay bên ngoài ghi lại được lại là—Cố Diên Khanh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Vân Diệu Hi.

Vân Diệu Hi thấp hơn Cố Diên Khanh nửa cái đầu, góc độ mà Cố Diên Khanh chọn vô cùng đẹp, nghiêng 45 độ, giống như cả người Vân Diệu Hi được cô ôm trọn vào lòng.

Khoé môi Cố Diên Khanh hơi cong lên, trên gương mặt lạnh lùng thoáng hiện chút ôn hòa hiếm thấy, “Cẩn thận một chút, đừng cứ hấp tấp như thế hoài, lỡ bị thương thì sao?”

Nói xong liền buông tay, còn nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc dính trên má Vân Diệu Hi.

Bình luận trên màn hình lập tức bùng nổ:

[Quắn quéo thật sự, tui thấy được hint real cp rồi.]

[Tôi cá là hai người này có gì đó, bạn bè bình thường ai lại thân mật kiểu đó chứ?]

【Địch thủ giả tạo, là mua thông cáo bôi nhọ đối phương, địch thủ chân chính, là dùng sức hút khiến đối phương yêu mình, khiến đối phương thua mà không đánh.】

Khi máy quay chuyển sang quay ở nơi khác, nét ôn hòa thoáng hiện trên mặt Cố Diên Khanh cũng lập tức biến mất.

Lúc buông tay xuống, đầu ngón trỏ cô vẫn còn móc lấy một sợi tóc rối của Vân Diệu Hi, sợi tóc bị cô nắm gọn trong lòng bàn tay.

Cô lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, nhét vào túi quần.

Trong lòng Cố Diên Khanh dâng lên một cảm giác chán ghét.

Trước khi Dư Chu Chu xuất hiện, cô còn có thể ung dung đối phó với những tình huống xã giao kiểu này, nhưng bây giờ, ngay cả khi tiếp xúc với Beta, cô cũng cảm thấy toàn thân khó chịu.

Cố Diên Khanh phát hiện mình lại vô thức nhớ đến Dư Chu Chu.

Cô cau mày.

Đây tuyệt đối không phải là điềm lành.

Mà ở phía bên kia cửa thang máy, Bạch Tư Cầm đang kéo tay áo Dư Chu Chu, hai người các cô độ hot quá thấp nên rất ít được lên hình, đến cả người quay phim cũng lười bám theo.

“Được rồi, Chu Chu. Đừng nhìn nữa, có gì lạ đâu? Với Cố thị mà nói, chúng ta chẳng qua chỉ là công cụ sinh sản, cậu còn thật sự hy vọng Cố Diên Khanh sẽ thích cậu sao? Nếu nàng thực sự động lòng, thì làm sao tôi lại xuất hiện ở đây được?”

Góc đứng của Dư Chu Chu vừa vặn có thể nhìn rõ toàn bộ tương tác giữa Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi.

“Tôi không để tâm, trong khu đào tạo gen, thành tích của tôi là ưu tú nhất, quy tắc số một trong sổ tay hướng dẫn chính là—phải vô điều kiện, không có giới hạn mà ủng hộ sự nghiệp của Cố Diên Khanh.”

Dư Chu Chu nắm chặt hai tay.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác nghẹn ngào khó hiểu.

Cố Diên Khanh giống như ánh trăng lạnh lẽo nơi chân trời, cô luôn dõi theo bóng trăng in dưới nước, cứ thế tiến đến gần, nhưng càng đến gần, lại càng cảm thấy hư ảo, dường như thật sự có thể vớt lấy ánh trăng trong nước, giành được người trong lòng.

Bạch Tư Cầm kéo Dư Chu Chu đi ngược hướng, “Cậu biết là tốt rồi, còn nữa, đừng quên lời tôi từng nói, những chuyện mà Cố gia đã làm, không có ai là người tốt.”

Đúng lúc đó, khu vực trung tâm thương mại bỗng náo loạn.

Dư Chu Chu cảm thấy bất an, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, ngửi được mùi tin tức tố Alpha nồng đậm đến mức gây buồn nôn.

Có vài người đang cãi cọ, vây thành một vòng tròn phía trước.

Chỗ đó... Hình như là hướng mà Cố Diên Khanh vừa mới đi qua.

Bạch Tư Cầm thấy Dư Chu Chu dừng bước, quay đầu lại có chút khó hiểu, “Sao vậy? Chu Chu?”

Dư Chu Chu cau mày: “Phía trước có chuyện rồi, tôi ngửi thấy mùi tin tức tố của Alpha.”

Bạch Tư Cầm là Beta, nên không ngửi được: “Alpha mà phát tán tin tức tố ở nơi công cộng là phạm pháp, nếu có Omega đang trong kỳ mẫn cảm ở đó, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng... Mà chỗ đó... Hình như đúng là hướng mà Cố Diên Khanh và cậu vừa đi qua.”

Dư Chu Chu không chút do dự quay người đi nhanh về phía trước, nhưng lại bị Bạch Tư Cầm giữ tay lại. “Chu Chu, đừng lo chuyện bao đồng.”

Dư Chu Chu nghiêng đầu nhìn nàng: “Vậy cậu nói cho tôi biết, mục đích cậu đến tham gia chương trình này là gì?

Là muốn thay thế tôi, trở thành vị hôn thê của Cố Diên Khanh, hay muốn lợi dụng nàng để Bạch gia các cậu chen chân vào tám đại thế lực? Hay chỉ đơn giản là mang trong lòng hận thù, muốn Cố Diên Khanh phải trả giá trong chương trình này?”

Bạch Tư Cầm khựng lại, môi mấp máy, nhưng không biết phải trả lời thế nào: “Tôi...”

Dư Chu Chu: “Cậu xem, cậu chẳng chịu nói gì với tôi, vậy tôi làm sao tin cậu được?” Cô giật tay ra khỏi tay Bạch Tư Cầm, kiên định đi về phía trước.

Tin hay không tin, cô cũng chỉ là một quân cờ.

Dù là Cố thị hay Bạch Tư Cầm, đều muốn cô phát huy sức mạnh có lợi cho họ.

Nhưng cô chỉ muốn đi theo tiếng gọi của lòng mình, làm những gì bản thân muốn làm.

Cho dù sai, cô cũng không hối hận.

Bạch Tư Cầm nhìn bóng lưng Dư Chu Chu, trong lòng dâng lên một tia không cam tâm.

Lại là như vậy, cô mãi dõi theo nàng, nhưng Dư Chu Chu chưa bao giờ quay đầu nhìn về phía cô.

Dư Chu Chu lúc nào cũng mang một tấm lòng nhiệt huyết, làm những việc mà nàng cho là đúng.

Ngốc nghếch... Đến mức người ta chẳng biết phải làm gì.

Nhưng lại khiến người ta không tự chủ mà dõi theo nàng, không thể rời mắt.

Nàng ấm áp như ánh mặt trời buổi sớm, có thể xua tan bóng tối trong lòng người khác, mãi mãi tỏa ra hơi ấm, khiến người ta khao khát có được.

Một Alpha trung niên say xỉn, đang phát tán tin tức tố nhờn nhớp của mình, sắc mặt hắn xám xịt, thân hình gầy gò, đang định dựa vào sức mạnh thể chất vượt trội của Alpha để làm bậy.

“Mẹ nó, hôm nay vận khí tốt thật, ngửi thấy mùi tin tức tố của mấy Omega cấp cao, chỉ cần bị tao đánh dấu rồi, tụi mày mới biết làm Omega sung sướng đến mức nào.”

Nhân viên trong tổ đạo diễn phần lớn đều là Beta, chính là để phòng trường hợp xảy ra bất ngờ trong quá trình ghi hình.

Còn bảo tiêu Alpha thì canh giữ ở cổng trung tâm thương mại, lộ trình quay trong trung tâm này cũng đều là thuê diễn viên quần chúng được chọn sẵn.

Sự xuất hiện của tên Alpha trung niên say rượu này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Nam Alpha trung niên vươn tay chụp lấy Cố Diên Khanh, Vân Diệu Hi co rút người lại trong lòng Cố Diên Khanh, làm ra vẻ sợ hãi cực độ, mặt vùi vào ngực cô, khiến Cố Diên Khanh không cách nào tránh né.

Những nhân viên bước lên ngăn cản đều bị Alpha trung niên đánh ngã, “Ông đây là Alpha, tụi mày lũ rác rưởi, xem đứa nào dám cản ông?”

Ngay khi Alpha trung niên sắp chụp trúng Cố Diên Khanh, một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay hắn, bẻ mạnh ra sau, Alpha trung niên lập tức đau đến mức quỳ một gối xuống đất, mặt vặn vẹo vì đau đớn: “Đứa nào… Mẹ kiếp lại lo chuyện bao đồng, phá hỏng chuyện tốt của ông đây.”

Dư Chu Chu lạnh mặt, tung một cú đá thẳng vào ngực tên Alpha, đá bay hắn xa gần 10 mét, đập mạnh vào tường bất tỉnh nhân sự.

Toàn bộ mọi người đều chết sững.

Bởi vì—thật sự rất ngầu.

Một gương mặt dịu dàng đáng yêu, cùng thân hình mảnh mai mềm mại, vậy mà lại mang sức mạnh kinh người đến vậy.

Khi Dư Chu Chu quay đầu lại nhìn Cố Diên Khanh, vẻ lạnh lùng trên mặt đã hoàn toàn biến mất: “Diên… Diên Khanh tỷ tỷ… Chị không sao chứ?”

Vân Diệu Hi khẽ nghiêng đầu ra khỏi lòng Cố Diên Khanh, ánh mắt không hề có chút hoảng sợ như lúc nãy.

Cô cẩn thận đánh giá Dư Chu Chu trước mắt, khóe môi nhẹ cong lên thành một độ cong nhỏ, rồi lập tức đè xuống.

Vân Diệu Hi ôm chặt lấy Cố Diên Khanh một cái: “A Khanh, người vừa rồi thật đáng sợ, may mà có chị, tôi thật sự không biết phải làm sao…”

Dư Chu Chu mím môi, không vui nhìn Vân Diệu Hi trong lòng Cố Diên Khanh.

Cô không nhịn được, mở miệng nói: “Cô là một Beta, vừa nãy Alpha kia không nhắm vào cô, vậy mà cô lại chui vào lòng Cố Diên Khanh, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chị ấy đến tránh còn không thể tránh…”

Cố Diên Khanh lạnh giọng cắt lời Dư Chu Chu: “Cô là Dư Chu Chu đúng không? Cảm ơn vì vừa nãy đã ra tay, nhưng cho dù cô không ra tay, tổ chương trình cũng sẽ không để xảy ra chuyện như cô tưởng tượng, Diệu Hi bị hoảng sợ, cô không có tư cách dùng giọng điệu đó để trách móc cô ấy, cô cũng là một Alpha, kéo người khác xuống cũng chẳng khiến cô cao hơn được, những lời cô vừa nói, nếu bị máy quay ghi lại, sẽ bị dân mạng tấn công.”

Vân Diệu Hi làm bộ yếu ớt, rời khỏi vòng tay Cố Diên Khanh: “Được rồi A Khanh, đừng tức giận với người không liên quan nữa, ai bảo chị quá xuất sắc, luôn khiến người ta thèm muốn, đi thôi, quay hình mới quan trọng.”

Ánh mắt Dư Chu Chu cố chấp nhìn chằm chằm gương mặt Cố Diên Khanh.

Ánh mắt Cố Diên Khanh lạnh lùng nhìn nàng, như thể thật sự đang nhìn một người xa lạ chưa từng quen biết.

Nhân viên chương trình gọi cảnh sát, đưa Alpha trung niên say rượu đi.

Dư Chu Chu đứng lặng một mình tại chỗ, cụp mắt xuống.

Cô đoán không sai, chỉ cần có Vân Diệu Hi ở đó, Cố Diên Khanh sẽ rất lạnh nhạt với cô.

Dư Chu Chu lúc này giống hệt một chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, cô đơn và lạc lõng.

Cố Diên Khanh đang cố gắng kiềm chế ý muốn quay đầu nhìn Dư Chu Chu.

Những lời vừa rồi của Dư Chu Chu, đã vượt quá giới hạn.

Hơn nữa, còn có thể ảnh hưởng đến những việc cô sắp phải làm trong tương lai.

Dư Chu Chu chỉ là một người mang dòng gen, sinh ra để giúp Cố gia tạo ra thế hệ kế thừa xuất sắc hơn mà thôi.

Và nàng cũng không phải người duy nhất.

Lý trí nói với Cố Diên Khanh, đừng tiếp tục quan tâm đến Dư Chu Chu quá nhiều.

Nhưng tại sao, trong lòng lại vẫn có một chút khó chịu khó gọi thành tên?

Chương trước Chương tiếp
Loading...