[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 10



Omega bước vào kỳ mẫn cảm sẽ dần mất đi ý thức, nghe theo bản năng cơ thể, khát cầu sự an ủi từ Alpha.

Cố Diên Khanh nằm trên giường, kẹp chăn giữa hai chân.

Bộ đồ ngủ trên người gần như đã bị mồ hôi thấm ướt.

Nhưng từ sau khi cô trưởng thành đến nay, mỗi kỳ mẫn cảm đều được cô vượt qua như vậy.

Vì thế cô hoàn toàn tự tin, cũng có đủ kinh nghiệm để bình an vượt qua lần mẫn cảm này.

Không để bản thân bị ảnh hưởng bởi Dư Chu Chu.

......

Mùa hè nóng nực, mặt trời lên sớm.

Vì sự cố xấu hổ xảy ra vào sáng hôm qua, Dư Chu Chu sợ phải nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Cố Diên Khanh, nên lúc nấu cơm trưa và tối đều cố tình tránh mặt nàng.

Nhưng mà…

Dư Chu Chu cúi người xuống bàn, cẩn thận ngửi ngửi, hôm qua cô đã phát hiện ra rồi, chỗ ngồi mà Cố Diên Khanh từng ngồi lại có mùi hơi kỳ lạ, mang theo hương vị ngọt ngào dễ chịu.

Cố Diên Khanh: “Cô đang làm gì vậy?”

Dư Chu Chu nghiêng đầu, thấy Cố Diên Khanh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, lập tức đứng bật dậy, “Tôi tôi tôi… Tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho Diên Khanh!”

Cố Diên Khanh khẽ ho khan một tiếng.

Tối hôm qua, cô hầu như không ngủ được, luôn luôn chống chọi với cơn sóng dao động dữ dội của kỳ mẫn cảm.

Sáng nay mới đỡ hơn một chút.

Bộ đồ ngủ trên người cô đã ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, sáng nay cô đã tắm một lần, thay một bộ đồ ngủ thoải mái hơn.

Sau khi vượt qua đợt sóng đầu tiên, kế tiếp sẽ bước vào giai đoạn ổn định ngắn ngủi, nếu không có thuốc ức chế, đợt sóng thứ hai sẽ dữ dội hơn lần trước, dễ làm người ta mất ý chí.

Cố Diên Khanh liếc nhìn Dư Chu Chu, trông như bị bắt gặp đang làm chuyện xấu: “Trong phòng tôi có mấy bộ đồ bẩn, cô giúp tôi giặt một chút.”

Nói xong liền ung dung ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn sáng.

Dư Chu Chu chưa từng tiếp xúc thực tế với Omega đang trong kỳ mẫn cảm.

Cô chỉ cảm thấy tâm trạng Cố Diên Khanh có hơi thất thường.

Nhưng Cố Diên Khanh vốn là thiên chi kiêu nữ, luôn được người ta nâng niu, tính tình thất thường một chút cũng là chuyện bình thường.

Cho đến khi Dư Chu Chu đi vào phòng Cố Diên Khanh, nồng độ tin tức tố Omega dày đặc tràn ngập trong khoang mũi cô.

Lúc này cô mới nhận ra có điều không ổn.

Cố Diên Khanh phát tình rồi.

Tim Dư Chu Chu đập nhanh hơn, thời gian lại đến sớm hơn 3 ngày, là vì... Cô sao?

Mỗi bước chân sau khi mở cửa đi vào đều trở nên nặng nề.

Dư Chu Chu phải kiềm chế bản thân khỏi mất khống chế.

Nín thở, cố sức mang hết đồ trong giỏ đồ bẩn ra ngoài, rồi vội vàng đi vào phòng tắm, nhét tất cả vào máy giặt.

Cố Diên Khanh vẫn lặng lẽ dõi theo từng hành động của Dư Chu Chu.

Trong tay cô là lát bánh mì bọc trứng chiên vàng giòn, giọng điệu dường như lơ đãng hỏi: “Bộ đồ hôm qua cô mặc rồi xuất hiện trước mặt tôi, diễn cái màn đó… Là quản gia bảo cô làm sao?”

Dư Chu Chu lưng cứng đờ, cười gượng hai tiếng, “Ý Diên Khanh là gì thế? Tôi nghe không hiểu.”

Cố Diên Khanh hừ lạnh một tiếng: “Cô có thể áp chế bản năng của một Alpha đến mức này, đúng là đủ nhẫn nhịn. Nhưng… Dù tôi đang trong kỳ mẫn cảm, cũng sẽ không bị bất kỳ tin tức tố Alpha nào ảnh hưởng.”

Cố Diên Khanh muốn xuyên qua gương mặt dịu dàng bình thản kia, nhìn rõ những gì Dư Chu Chu đang nghĩ trong lòng.

Ngụy trang giỏi đến mấy, cũng sẽ có lúc lộ ra sơ hở.

Dư Chu Chu bấm nút khởi động máy giặt, tiếng máy giặt xoay vò chói tai vang vọng giữa căn phòng khách trống trải, trở nên có phần chói tai.

Sau một lúc trầm mặc, Dư Chu Chu bất ngờ nghiêm túc lên tiếng: “Tôi chỉ là muốn khiến Diên Khanh vui vẻ, muốn được Diên Khanh thích, Diên Khanh là một Omega xuất chúng khiến người ta phải ngước nhìn, là nữ thần trong lòng rất nhiều người, có gia thế tốt, nhan sắc tuyệt trần, tính cách kiên cường, những ưu điểm đó đều là sự thật không thể phủ nhận, thích một người xuất sắc như vậy, chắc là chuyện rất dễ xảy ra đúng không, huống chi khi một người như thần tiên thực sự xuất hiện trước mặt mình, cho dù là một hòn đá cũng sẽ rung động mà.”

Cố Diên Khanh bỗng cảm thấy miếng bánh mì vừa nuốt xuống nghẹn lại.

Nghẹn đến mức cổ họng cô ngứa ngáy, bức bối, toàn thân cũng theo đó mà khó chịu, như thể đợt sóng của kỳ mẫn cảm lại bắt đầu nổi lên lần nữa.

Dư Chu Chu đứng dậy, ánh mắt bỗng trở nên kiên định, đi đến trước mặt Cố Diên Khanh, nắm lấy cổ tay nàng: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi có ký ức, việc đầu tiên tôi nghĩ đến mỗi khi mở mắt ra là làm sao tính toán để có cái ăn, để không phải chịu đói rét, không bị bắt nạt, cho nên khi tôi phân hoá thành Alpha, vượt qua vòng chọn lọc gen của Cố gia, bước vào một nơi thoải mái, không còn phải lo cái ăn cái mặc, tôi thật sự thấy mình rất may mắn, tôi biết ý nghĩa sự tồn tại của tôi là để một ngày nào đó trở thành vị hôn thê của một thiên chi kiêu nữ, lúc đó tôi nghĩ, dù kết quả có ra sao, tôi cũng rất cảm ơn thiên chi kiêu nữ ấy, bởi vì có người đó xuất hiện, tôi mới được ăn no mặc ấm, mới có thể sống như một con người.”

Lời Dư Chu Chu, như chính trái tim nhiệt thành của cô, nóng rực cháy bỏng: “Tôi biết chị rất ghét tôi, thậm chí chán ghét sự tồn tại của tôi, nhưng không sao, bởi vì từ đầu tôi chưa từng mong cầu sự thương xót của chị, chỉ cần có thể ở bên chị, cho dù phải trở thành công cụ của chị, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

Cố Diên Khanh ngẩn người, miếng bánh mì trong tay cô “bộp” một tiếng rơi xuống bàn ăn.

Những lời đột ngột này chẳng khác nào một màn tỏ tình, khiến cô trở tay không kịp.

Omega đang trong kỳ mẫn cảm vốn đã nhạy cảm, càng dễ bị Alpha tác động, mà Dư Chu Chu còn ngay lúc này dốc hết ruột gan thổ lộ tâm can.

Cố Diên Khanh cắn mạnh đầu lưỡi, cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Dư Chu Chu: “Diên Khanh, những gì tôi nói đều là lời thật lòng, tôi không lừa chị, những việc tôi làm đều là tự nguyện, vì người đó là chị, nên tôi đều cam tâm tình nguyện.”

“Đủ rồi.” Cố Diên Khanh rút tay về, đứng bật dậy, lùi lại mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với Dư Chu Chu, “Cô căn bản không hiểu, không ai sống trên đời này là để vì một người nào khác mà sống.”

Miệng thì mạnh mẽ phản bác, nhưng đôi chân đã bắt đầu run nhẹ, cơ thể bắt đầu có phản ứng.

Đến cuối câu, giọng Cố Diên Khanh cũng bắt đầu run rẩy.

“Diên Khanh…” Dư Chu Chu đi lên một bước.

Cố Diên Khanh: “Đừng lại gần, đừng đến gần tôi.”

Càng đừng dùng cái giọng ngọt ngào ướt át ấy để gọi cô.

“Đừng tự cho là đúng mà nghĩ rằng kỳ mẫn cảm của tôi đến sớm là do cô gây ra, thuốc ức chế của tôi bị lấy mất, tôi phải một mình đối mặt với kỳ mẫn cảm, nên trong thời gian này, cô phải giữ khoảng cách với tôi.”

Hô hấp Cố Diên Khanh bắt đầu dồn dập, cô thở gấp, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Tôi không tin có Alpha nào có thể kháng cự nổi cám dỗ khi Omega phát tình, nếu cô dám đánh dấu tôi, tôi sẽ giết cô.”

Ném xuống câu uy hiếp đầy sát khí xong, Cố Diên Khanh xoay người bỏ đi.

Không cho Dư Chu Chu bất cứ cơ hội phản ứng nào.

Nhưng mùi tin tức tố Omega như nước suối lạnh từ hàn đàm lại càng thêm nồng đậm.

......

Đế đô có nền kinh tế phát triển nhất, nơi bố đại gia tộc tụ hội, gọi là Vân Thành.

Tổng bộ của bốn đại gia tộc đều đặt tại nơi này.

Một khi một gia tộc bị trục xuất khỏi Vân Thành, điều đó có nghĩa là gia tộc đó đã thất thế, và sẽ có gia tộc mới thay thế tiến vào.

Tổng bộ của mỗi gia tộc ở Vân Thành đều sở hữu một tòa cao ốc, độ cao của cao ốc cũng được dùng để phân định thực lực của bốn đại gia tộc.

Phùng Tĩnh Ninh nhìn tòa nhà Cố thị cao hơn ba tầng, trên mặt hiện lên vẻ đố kỵ cùng không cam lòng, biểu cảm dữ tợn.

Thư ký đang báo cáo động thái gần đây của ba gia tộc còn lại: “Vị hôn thê do đào tạo gen của người thừa kế Cố gia—Cố Diên Khanh, đã trưởng thành, có lẽ đã gặp mặt rồi.”

Phùng Tĩnh Ninh: “Cố Diên Khanh… Hừ… Cố gia bọn họ, độc bá một cõi gần trăm năm, cũng nên để Vân Thành này đổi trời rồi.”

Thư ký: “Kỳ mẫn cảm của Cố Cảnh Danh chắc đến rồi, mấy ngày nay Cung Tâm Ngọc mất liên lạc.”

Phùng Tĩnh Ninh: “Cố Cảnh Danh rốt cuộc cũng chỉ là một Omega, sau khi bị Alpha đánh dấu thì cũng chỉ là món đồ dưới háng Alpha mà thôi, đáng tiếc là cô ta không nên thân, có người bạn đời được đào tạo bằng gen hoàn mỹ nhất, mà sinh ra đứa trẻ lại vẫn là một Omega.”

Thư ký: “Dạo gần đây Cung Tâm Ngọc không hề truyền ra tin tức gì từ phía Cố gia, có phải là cô ta…”

Phùng Tĩnh Ninh khoát tay, “Cô ta đã biết được bí mật về kế hoạch đào tạo gen của Cố gia, hận thù trong lòng cô ta đã sớm được gieo xuống, Cố Cảnh Danh đối với chúng ta không còn là mối đe dọa, tiếp theo đây, hãy tập trung toàn lực vào Cố Diên Khanh, báo cho Phượng Thanh, ra tay đè ép Cố Diên Khanh, không được nương tay.”

Năm đó, Cố gia độc chiếm thiên hạ, không chịu chia phần lợi ích cho các gia tộc khác, lập nên cơ sở nuôi đào tạo gen thuộc quyền sở hữu duy nhất của mình, không cho các gia tộc khác dính dáng vào, chỉ để đảm bảo đời sau nhà mình sở hữu nguồn gen ưu tú nhất.

Thế nhưng không phải ai có gen ưu tú cũng là trẻ mồ côi.

Không có mua bán thì sẽ không có tổn thương.

Phùng Tĩnh Ninh nhìn ra màn đêm bên ngoài, nở một nụ cười âm hiểm.

Thật may mắn, là hắn biết được bí mật này của Cố gia sớm hơn Cố Cảnh Danh.

......

Cố gia.

Mưa giông mùa hè luôn đến bất ngờ.

Sấm chớp đì đùng bên ngoài cửa sổ, từng tiếng gầm vang vọng bên tai Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh nhíu chặt chân mày, cơ thể cong lên, nhưng cho dù đổi sang tư thế nào, cũng không cách nào làm dịu đi được.

Cô đột nhiên thần trí chấn động, “Ai đấy?”

Dư Chu Chu gõ cửa: “Diên Khanh, tôi nghĩ ra một cách hay.”

Tiếng sấm ngoài kia quá lớn, Cố Diên Khanh không nghe rõ lời Dư Chu Chu.

Omega trong kỳ mẫn cảm cực kỳ nhạy cảm với tin tức tố, cô có thể cảm nhận được hương khí xuân phong trên người Dư Chu Chu.

Thậm chí không cần suy nghĩ, cô cũng biết được, được bao bọc trong thứ khí xuân phong đó, nhất định sẽ rất dễ chịu.

Cố Diên Khanh mím đôi môi khô khốc, ngầm cho phép Dư Chu Chu vô lễ đẩy cửa bước vào.

Dư Chu Chu từ từ nhích lại gần Cố Diên Khanh, mang theo một loại nghĩa khí bi tráng như xả thân theo người quân tử, chui vào trong chăn Cố Diên Khanh, khẽ hỏi bên tai nàng: “Diên Khanh, hay là… Cọ đi?” Cố Diên Khanh chán ghét Alpha, vậy nếu cô giả làm một Beta bình thường thì sao.

Đôi tai Cố Diên Khanh đỏ đến chảy máu.

Một hơi nghẹn ở trong ngực, không biết là tức giận hay là xấu hổ.

“Dư—Chu—Chu!”

Dư Chu Chu kinh ngạc: “Nhiều nước quá.”

Những âm thanh sau đó đều bị tiếng sấm ngoài trời nuốt trọn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...