【BHQT】
57. Mới tới Tô phủ
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tinh Nguyệt cùng Tô Mộ Vũ dậy ăn sáng, chờ mấy gã sai vặt ở bên ngoài thu thập đồ vật thỏa đáng. Đồ vật chia làm hai phần, một phần là ứng phó Tô Trường Viễn, một phần là mang cho mẫu thân và muội muội Tô Mộ Vũ, còn có đồ vật phải dùng trong mấy ngày ở lại Tô phủ.Chờ đồ đạc nhân sự đều chuẩn bị xong, Thẩm Tinh Nguyệt cùng Tô Mộ Vũ lúc này mới lên xe ngựa chạy hướng Tô phủ.Khi các nàng xuất phát đã có gã sai vặt đến Tô phủ nơi đó trước thời gian thông báo, bởi vậy thời điểm Thẩm Tinh Nguyệt các nàng đến Tô phủ đại môn, Tô Trường Viễn đã mang theo toàn gia đứng ở ngoài cửa lớn chờ đợi. Văn Hữu cung kính nhẹ nhàng gõ tấm mành vài cái, nói với Thẩm Tinh Nguyệt cùng Tô Mộ Vũ, "Quận chúa, quận chúa phi, đã đến Tô phủ." "Hảo, chúng ta đi ra ngoài." Thẩm Tinh Nguyệt chà xát đôi tay có chút lạnh của Tô Mộ Vũ, ôn nhu nói: "Đừng sợ, hết thảy có ta." "Ân." Tô Mộ Vũ gật đầu, hít sâu một hơi, lúc này mới đứng dậy. Thẩm Tinh Nguyệt dẫn đầu từ trên xe ngựa đi xuống, nàng cũng không có đi vội vã, mà là chờ nắm tay Tô Mộ Vũ mới từ trong xe ngựa ra tới, đem người đỡ xuống xe ngựa. Đứng ở trong đám người, Tô Mộ Chi có vẻ nhỏ xíu, nàng muốn chạy qua cho tỷ tỷ ôm một cái, chính là nghĩ tới hôm qua mẫu thân dặn dò, tiểu cô nương đứng ở bên người mẫu thân, không dám lộn xộn. Nàng hôm nay mặc một thân trang phục mùa đông hồng phấn, quần áo này cũng là đồ lần trước Thẩm Tinh Nguyệt đưa qua, ngày thường Tô Mộ Chi là luyến tiếc mặc, nàng trên đỉnh đầu dùng dây cột tóc màu đỏ dây chải hai cái bím tóc nhỏ, nho nhỏ đứng ở nơi đó, miễn bàn nhiều đáng yêu. Thẩm Tinh Nguyệt một tay nửa ôm lấy Tô Mộ Vũ, hướng Tô Trường Viễn bọn họ bên kia, đi đến đứng yên trước mặt Tô Trường Viễn. Tô Trường Viễn mang theo phía sau một nhà già trẻ chắp tay hành lễ: "Cung nghênh quận chúa, quận chúa phi hồi phủ." Thẩm Tinh Nguyệt khách khí trở về một câu: "Làm phiền Tô đại nhân." Nàng kêu chính là Tô đại nhân, mà không phải xưng hô thân cận, thực rõ ràng chính là không đem Tô Trường Viễn để vào mắt, hơn nữa là trắng trợn táo bạo không đem hắn để vào mắt, đối này, Tô Trường Viễn mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng trên mặt lại không dám có nửa điểm biểu lộ. Đứng bên cạnh Tô Trường Viễn, đại phu nhân Lý Thanh Lan càng là trực tiếp bị Thẩm Tinh Nguyệt làm lơ, Thẩm Tinh Nguyệt nghiêng người hỏi Tô Mộ Vũ, "Vị nào là mẫu thân, ngươi dẫn ta qua đi cùng mẫu thân nói nói mấy câu." Tô Mộ Vũ đã sớm thấy mẫu thân cùng muội muội đứng xem bên kia, bất hạnh là vẫn phải chu toàn lễ nghĩa cho nên không có tự ý, vẫn luôn đi theo bên cạnh Thẩm Tinh Nguyệt, vừa nghe Thẩm Tinh Nguyệt nói như vậy, Tô Mộ Vũ có chút không xác định nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, thấp giọng hỏi: "Có thể chứ?" Thẩm Tinh Nguyệt khẽ cười một tiếng, đem Tô Mộ Vũ hướng trong lòng ngực ôm ôm, ôn nhu nói: "Tự nhiên có thể." Thẩm Tinh Nguyệt tầm mắt tiện đà lại nhìn về phía Tô Trường Viễn, thanh âm lạnh xuống, "Ta nghĩ Tô đại nhân cũng có thể thông cảm cho tâm tình tưởng niệm mẫu thân của Vũ Nhi, đúng không?" Tô Trường Viễn cắn răng bài trừ một nụ cười, mở miệng nói: "Đó là tự nhiên, quận chúa, quận chúa phi xin cứ tự nhiên, thần mang theo gia quyến ở chỗ này chờ." "Ân, như thế rất tốt." Thẩm Tinh Nguyệt cười khẽ, gật gật đầu với Tô Trường Viễn, ôm lấy Tô Mộ Vũ hướng Lưu Tương bên kia đi đến. "Mẫu thân, ngươi cùng muội muội đều mạnh khỏe chứ?" Rốt cuộc là bận tâm có người, Tô Mộ Vũ không có lập tức bổ nhào vào trong lòng mẫu thân, chẳng qua như vậy nhìn mẫu thân, nàng hốc mắt liền có chút phiếm đỏ. "Đều tốt, hết thảy đều tốt, ngươi thì sao?" Lưu Tương cũng là vừa thấy nữ nhi, lập tức rơi xuống nước mắt, ngay sau đó lại nhìn đến Thẩm Tinh Nguyệt đứng bên cạnh nữ nhi, vội vàng dùng ống tay áo lau lau mặt, sợ mất lễ nghĩa trước mặt Thẩm Tinh Nguyệt."Ta cũng đều tốt." Tô Mộ Vũ nắm tay mẫu thân, cảm thấy mẫu thân so mấy tháng trước chính mình rời đi Tô phủ thời điểm gầy không ít. "Ta cũng tốt." Bé con đứng bên cạnh, đúng lúc chen một câu. "Chi Chi, ngoan một chút." Lưu Tương hướng Thẩm Tinh Nguyệt xin lỗi cười cười, sợ Thẩm Tinh Nguyệt sẽ trách cứ tiểu nữ nhi không có lễ nghĩa. Thẩm Tinh Nguyệt cười khẽ nhìn thoáng qua bé con đứng trên mặt đất, đầu còn chưa tới đùi mình, Thẩm Tinh Nguyệt dứt khoát ngồi xổm xuống nhìn nhìn bé con, chọc nói: "Ngươi tên là gì a?" "Tỷ tỷ, ta kêu Chi Chi." Tiểu cô nương nãi thanh nãi khí trả lời. "Chi Chi a? Tên rất đáng yêu, cùng ngươi giống nhau, cho tỷ tỷ ôm một cái được không?" Thẩm Tinh Nguyệt giơ giơ tay đùa với tiểu cô nương. Tiểu cô nương thấy tỷ tỷ này đi cùng tỷ tỷ của mình, lại thật xinh đẹp, bởi vậy có chút nóng lòng muốn thử, bất quá vẫn là ngoan ngoãn nhìn Lưu Tương một cái, mẫu thân nói qua làm nàng ngoan ngoãn. Lưu Tương cũng bất chấp cùng đại nữ nhi nói chuyện, sợ tiểu nữ nhi mất lễ nghĩa chọc giận Thẩm Tinh Nguyệt, vội vàng hướng về phía Tô Mộ Chi lắc lắc đầu. Thẩm Tinh Nguyệt lại là cười ôm lên bé con, lắc lắc, bé con vốn dĩ liền không nặng, lại bởi vì thân thể nàng được hệ thống cải tạo qua, trở nên giống càn nguyên ở thế giới này, sức lực so với người thường muốn lớn hơn chút, bởi vậy trong lòng ngực ôm bé con cũng không có cảm giác gì.Thẩm Tinh Nguyệt sợ Lưu Tương lo lắng, cười nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, ta ôm được Chi Chi."Lưu Tương cũng là sửng sốt một lát, không nghĩ tới Thẩm Tinh Nguyệt sẽ trực tiếp kêu mẫu thân, rốt cuộc nàng không phải chính thê của Tô Trường Viễn, người bình thường thấy nàng đều sẽ xưng hô di nương. Ngay sau đó Lưu Tương vội vàng phục hồi tinh thần, sợ Tô Mộ Chi vạn nhất chọc giận Thẩm Tinh Nguyệt, muốn từ Thẩm Tinh Nguyệt trong lòng ngực ôm hồi Tô Mộ Chi. Thẩm Tinh Nguyệt cười né tránh, "Mẫu thân cùng Vũ Nhi trò chuyện đi, không cần cùng ta khách khí." Ngay sau đó nàng lại lạnh thanh âm đối Tô Trường Viễn nói: "Tô đại nhân, có thể vào phủ." "A, quận chúa, quận chúa phi thỉnh." Tô Trường Viễn đành phải căng da đầu đáp, mắt thấy liền phải đến giờ cơm trưa, Tô Trường Viễn nguyên bản không có an bài vị trí cho Lưu Tương cùng Tô Mộ Chi, nhưng xem tình hình trước mắt, không thể không đổi đi hai người khác, làm Lưu Tương cùng Tô Mộ Chi cùng nhau ngồi bàn dùng cơm trưa. Tiếp đón xong Thẩm Tinh Nguyệt, Tô Trường Viễn lại vội vàng an bài vài câu cho gã sai vặt bên người, hướng Thẩm Tinh Nguyệt làm tư thế thỉnh, mời người vào trong phủ.Thẩm Tinh Nguyệt ôm bé con trong lòng ngực, nhéo nhéo tay Tô Mộ Chi, hỏi: "Lạnh hay không a?" "Không lạnh." Tô Mộ Chi lắc lắc đầu nhỏ, hướng Thẩm Tinh Nguyệt cười cười trả lời. Tô Mộ Chi tuy rằng mới ba tuổi, nhưng ở Tô phủ như vậy một hoàn cảnh sinh hoạt đã sớm biết ai đối nàng tốt ai đối nàng không tốt, nàng thích tỷ tỷ đang ôm nàng.Vào tới sảnh ngoài, Tô Trường Viễn vội vàng làm Thẩm Tinh Nguyệt các nàng ngồi xuống, còn làm người kêu Tô Ngọc Minh ra tới, muốn cho Tô Ngọc Minh lộ lộ mặt trước Thẩm Tinh Nguyệt, về sau biết đâu còn có thể an bài chức quan cho Tô Ngọc Minh.Nề hà ánh mắt Thẩm Tinh Nguyệt căn bản là không hướng bên kia xem, dàn xếp Lưu Tương cũng ngồi xuống lúc sau, Thẩm Tinh Nguyệt liền một lòng một dạ chơi với bé con trong lòng ngực."Ta là huynh trưởng của Mộ Vũ, Tô Ngọc Minh, diện kiến quận chúa." Tô Ngọc Minh vội vàng hướng về phía Thẩm Tinh Nguyệt hành lễ. Thẩm Tinh Nguyệt chỉ là nhàn nhạt đưa mắt nhìn hắn, gật gật đầu, nhìn điểm tâm mới vừa đưa lên, cầm một khối đưa cho bé con trong lòng ngực: "Chi Chi có đói bụng không? Ăn trước một ít điểm tâm lót lót bụng, chờ lát nữa chúng ta liền ăn cơm." Tiểu cô nương nhìn nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, lại muốn đi xem Lưu Tương, bị Thẩm Tinh Nguyệt ngăn lại, cười khẽ nói: "Nhanh ăn đi." Tiểu cô nương nhìn điểm tâm trên tay Thẩm Tinh Nguyệt, hít hít cái mũi nhỏ, cuối cùng vẫn là không nhịn được dụ hoặc, duỗi tay nhỏ cầm lấy, sau đó từng ngụm từng ngụm ăn lên. Nàng không dám nhìn xem sắc mặt của cha, cha đối nàng luôn là hung dữ, đối chính mình cùng mẫu thân đều không tốt, nàng sợ cha lại sẽ trách phạt. Thẩm Tinh Nguyệt khóe môi ngậm cười nhìn tiểu cô nương ăn ngon lành, tầm mắt lúc này mới nhìn về phía Tô Ngọc Minh bọn họ, thuận miệng nói: "Đều ngồi đi, đừng đứng." Chờ nàng lên tiếng, Tô Ngọc Minh, Tô Mạc Thu mấy người lúc này mới có tư cách ngồi xuống. Tô Mộ Vũ tầm mắt vẫn luôn nhìn qua Thẩm Tinh Nguyệt, thường thường còn sẽ nhìn Tô Mạc Thu, Tô Mạc Thu hướng Tô Mộ Vũ mỉm cười, làm cho Tô Mộ Vũ lại không ngọn nguồn có chút khẩn trương lên. Tiểu cô nương ăn được điểm tâm thơm ngào ngạt, đã sớm đem cha gì đó vứt đến sau đầu, Thẩm Tinh Nguyệt xem nàng khuôn mặt nhỏ ăn căng phồng, cười khẽ không ngừng, ôn nhu nói: "Ăn từ từ, nơi này còn có thật nhiều, hơn nữa cần chừa bụng, trong chốc lát còn có mấy món thịt chờ ngươi ăn đâu." "A, còn có thịt ăn sao? Chi Chi đều đã lâu không có ăn qua thịt thịt." Bé con ngồi ở trên đùi Thẩm Tinh Nguyệt, một bên ăn, một bên kinh ngạc mở to hai mắt hỏi. Thẩm Tinh Nguyệt giơ tay phủi đi vụn bánh trên mặt tiểu cô nương, cười trả lời: "Tất nhiên có, ngươi ở trong nhà không ăn đến thịt sao?"Tiểu cô nương gật gật đầu, nghĩ nghĩ mới nói: "Bình thường đều là ăn đồ khô với cháo, thịt thịt thật lâu mới có thể ăn đến một lần, bất quá chỉ cần là mẫu thân làm, ta đều thích ăn." Tiểu cô nương nói, còn hướng Thẩm Tinh Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, không ít vụn bánh đều rớt lên váy áo Thẩm Tinh Nguyệt, Thẩm Tinh Nguyệt cũng không thèm để ý. Chẳng qua thời điểm Thẩm Tinh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trường Viễn, sắc mặt lại là lạnh xuống, hỏi: "Tô đại nhân, không nghĩ tới trong phủ lại là túng quẫn đến loại tình trạng này? Liền hài tử đều nuôi không nổi phải không?" Tô Trường Viễn trên mặt lúc đỏ lúc trắng, miễn cưỡng giải thích: "Nội trạch sự tình thần ngày thường đều là mặc kệ, thần cũng không biết cụ thể là chuyện như thế nào, quận chúa yên tâm, thần một lát liền làm người thẩm vấn đến tột cùng là chuyện gì, chắc chắn cấp quận chúa một công đạo, quận chúa, chúng ta vẫn là trước dời bước dùng cơm đi." Thẩm Tinh Nguyệt cười nhạo một tiếng, cũng không có để ý tới lời Tô Trường Viễn nói. Ngồi ở Tô Mộ Vũ liền nhau trên chỗ ngồi Lưu Tương lại là không yên tâm, tiểu nữ nhi còn ở Thẩm Tinh Nguyệt nơi đó, nàng chỉ sợ tiểu nữ nhi va chạm Thẩm Tinh Nguyệt, đến lúc đó còn sẽ liên lụy đại nữ nhi. Tiểu gia hỏa nhưng thật ra không biết mẫu thân lo lắng nhiều sự tình như vậy, nhìn váy áo Thẩm Tinh Nguyệt bị nàng làm rớt vụn bánh, tiểu gia hỏa nãi thanh nãi khí kêu Thẩm Tinh Nguyệt: "Tỷ tỷ ~" Thẩm Tinh Nguyệt không phản ứng Tô Trường Viễn, lại là lập tức rũ mắt đáp lại tiểu cô nương: "Làm sao vậy?" Tiểu cô nương có chút ngượng ngùng liếm liếm miệng nhỏ, thẹn thùng nói: "Tỷ tỷ, váy áo ngươi bị ta làm dính điểm tâm, ta giúp ngươi phủi phủi." Nói tiểu cô nương liền muốn duỗi tay nhỏ giúp Thẩm Tinh Nguyệt phủi váy áo, Thẩm Tinh Nguyệt buồn cười ôm chắc tiểu gia hỏa, cười nói, "Không cần ngươi, tỷ tỷ chính mình tới, liền giúp ngươi đem cái miệng nhỏ lau lau." Tiểu gia hỏa ăn đầy miệng đều là vụn bánh, nhìn càng đáng yêu, Thẩm Tinh Nguyệt từ trong lòng ngực cầm một chiếc khăn ra tới, giúp đỡ tiểu gia hỏa lau miệng, thuận tiện cũng phủi sạch vụn bánh trên áo mình, giống như vô tình mở miệng: "Tô đại nhân nói phải, nội trạch sự tình có lẽ đích xác ngươi không như thế nào quản tới, bất quá trong phủ đại nương tử là vị nào? Thế nhưng liền chút chuyện này đều làm không xong, cũng xứng chưởng quản một phủ sao?" Lý Thanh Lan không nghĩ tới Thẩm Tinh Nguyệt sẽ trực tiếp điểm danh, còn nói khó nghe như vậy, này cùng mắng nàng vô pháp trị gia cũng không có gì khác nhau, vội vàng đứng dậy giải thích: "Là thiếp thân thất trách, trong phủ nhiều người nhiều miệng, khó tránh khỏi có chỗ sơ hở, chờ một lát thiếp thân khiến cho người gọi tới quản sự phòng bếp, hảo hảo thẩm vấn thẩm vấn." Chu di nương thấy Lý Thanh Lan bị mắng, dùng khăn che miệng mũi mới không trực tiếp cười ra tới, nàng đã sớm không vừa mắt Lý Thanh Lan, ỷ vào là đại nương tử đối nàng cùng nữ nhi khoa tay múa chân, giờ thì hay rồi, đại quận chúa trực tiếp làm nàng không mặt mũi. Tô Mạc Thu thấy mẫu thân bị chất vấn, cũng vội vàng đứng dậy theo, hướng Thẩm Tinh Nguyệt hành lễ, mở miệng nói: "Mẫu thân muốn chưởng quản toàn phủ xác thật mệt nhọc, còn thỉnh quận chúa nắm rõ, nhất định là những hạ nhân kia cắt xén thức ăn trong viện Lưu di nương, không liên quan đến mẫu thân ta a." "Là thật không liên quan hay là giả không liên quan? Trong phủ các ngươi thẩm vấn những việc này chỉ toàn bằng tranh cãi sao? Tô đại nhân, ta thấy vẫn là gọi quản sự phòng bếp tới đây trực tiếp hỏi một chút, miễn cho tổn hại đến hình tượng đại phu nhân trong mắt mọi người trong phủ."Tầm mắt Thẩm Tinh Nguyệt từ từ nhìn về phía Tô Trường Viễn, không nói chuyện nữa.