【BHQT】

56. Lo âu



Lưu Tương cũng nghe nói tới chuyện nữ nhi được phong cáo mệnh, Trịnh ma ma sáng sớm đi nhà bếp trong phủ lãnh nguyên liệu nấu ăn nghe được chuyện này, chẳng qua bọn hạ nhân cũng đều là nghe nhầm đồn bậy, đại đa số người không tin Tô Mộ Vũ trước kia không được sủng ái bây giờ lại được phong thưởng cáo mệnh, còn có vài người châm chọc mỉa mai Trịnh ma ma.

Đơn cử như Lý Phát Tài quản sự bếp Tô phủ chuyên phân phát nguyên liệu nấu ăn cho các viện, bởi vì Lưu Tương cùng nữ nhi không được sủng ái, hắn thường xuyên cắt xén nguyên liệu nấu ăn của các nàng, thường đều là đồ thừa mứa các viện khác không nhận lấy mới đến phiên viện Lưu Tương được hưởng, hôm nay cũng vậy.

Lý Phát Tài hài hước nhìn Trịnh ma ma, nói: "Trịnh ma ma, nghe nói tam tiểu thư được phong cáo mệnh tam phẩm? Thiệt hay giả a?"

Bên cạnh mấy tiểu nha hoàn các viện khác đến lãnh nguyên liệu nấu ăn, nghe xong cũng đều sôi nổi nở nụ cười.

"Đúng nha, nói nghe như thật sự, trong viện các ngươi khẳng định biết đi."

"Có phải tự tam tiểu thư sai người truyền ra lời đồn không, làm cho bản thân nàng đỡ mất mặt một ít?"

"Đúng đúng, ta cũng có nghe nói, tam tiểu thư ở trong vương phủ sống còn không bằng bọn chúng ta."

Sau bếp nhất thời vang vọng tiếng cười nhạo bỡn cợt của những người này, Trịnh ma ma chỉ là nhìn về phía Lý Phát Tài, lạnh lùng nói: "Ta là tới lấy nguyên liệu nấu ăn hôm nay cho Lưu di nương cùng tiểu tiểu thư, sự tình khác ta một mực không biết."

"Một mực không biết? Còn rất có cốt khí, vậy ngươi liền ở chỗ này chờ đi, chờ các viện khác chọn xong dư lại thì ngươi lấy, rốt cuộc đại phu nhân phân phó, viện các ngươi ít người, cũng ăn không hết bao nhiêu đồ vật." Lý Phát Tài cười nhạo nhìn Trịnh ma ma, tiếp đón hạ nhân viện khác tới lấy nguyên liệu.

Loại chuyện này thường xuyên xảy ra, viện các nàng không có chỗ dựa vào, lão gia cũng luôn không lại đây, ngay cả con kiến trong phủ đều có thể thượng chân giẫm các nàng vài cái, nếu cùng những người này cãi nhau, cuối cùng e là ngay cả đồ thừa mứa cũng không tới tay.

Lần trước tam tiểu thư đưa tới tiền bạc, Lưu Tương các nàng cũng nghĩ tới dùng nó, làm Trịnh ma ma đi ra ngoài mua thịt heo về, mới vừa tiến phủ liền bị vài tên gia đinh cướp đi, nói là Chu di nương có lệnh, không cho người trong phủ đi ra ngoài chọn mua nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng một miếng thịt heo to kia, tất cả đều bị cầm đi nhà bếp sung công, từ lần đó, các nàng liền dập tắt ý nghĩ mua đồ ăn từ bên ngoài, bởi vì căn bản không lấy lại được.

Chỉ cần là Trịnh ma ma đi ra ngoài, mỗi lần trở về đều sẽ bị vài nhóm người đề ra nghi vấn, thậm chí còn lục soát người nàng, tóm lại chính là các nàng làm chuyện gì cũng đều là sai.

Chỉ chốc lát sau, người các viện còn lại đều lấy thực phẩm đi hết rồi, chỉ thừa hai bắp cải trắng cũng bị Lý Phát Tài ôm lên, "Hai bắp cải này lát nữa chúng ta cũng muốn ăn, ngươi liền nhặt cái nào còn dư lại góp góp ăn cho qua bữa đi."

Trịnh ma ma suy tư một lát, vẫn là ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Phát Tài, "Thịt của viện chúng ta đâu? Chúng ta đã có hơn nửa tháng cũng chưa được chia đến thịt, tiểu tiểu thư rốt cuộc cũng là cốt nhục của lão gia, các ngươi như thế nào có thể đối đãi chúng ta hà khắc đến vậy?"

"Hà khắc? Cho ngươi chút đồ ăn đã xem như không tồi, ngươi có biết hay không Bắc Xuyên mỗi ngày có bao nhiêu người phải bị đói chết? Muốn thì lấy, không cần thì khỏi có gì để ăn nữa đi." Nói Lý Phát Tài liền muốn kêu người lấy đi sọt đồ ăn trên mặt đất.

Trịnh ma ma vội tiến lên đi bảo vệ rau khô, đôi mắt đỏ bừng trừng hướng Lý Phát Tài, sau một lúc lâu mới như là tiết khí, đảo đồ thừa còn lại trong sọt tre vào rổ của mình, thở dài rầu rĩ rời đi.

Lý Phát Tài nhìn bóng dáng Trịnh ma ma, phỉ nhổ, "Hừ, sớm lấy đi không phải xong rồi sao? Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ăn thịt? Thật là buồn cười."

"Đúng thế, Lý ca mặc kệ các nàng đi, nói tới cũng thật buồn cười, ngay cả nam khôn trạch mới tới kia còn được sủng ái hơn Lưu di nương, không cần phải xen vào người trong viện các nàng."

Vì không để Lưu Tương cùng Tô Mộ Chi nhìn ra mình chật vật, Trịnh ma ma cố ý đứng trước cửa sân một chốc để bình tĩnh lại, điều chỉnh tốt cảm xúc, lúc này mới cười cầm rổ đồ ăn vào sân.

Lưu Tương thấy Trịnh ma ma đã trở lại, chặn lại nói: "Mau tiến vào làm ấm tay, như thế nào đi lâu như vậy."

"Người đến lấy đồ có chút nhiều, phu nhân, hôm nay ta đem thực phẩm khô này sớm chút dùng nước ấm ngâm hảo, rồi hầm cháo, như vậy tiểu tiểu thư cũng có thể ăn nhiều chút." Trịnh ma ma nghĩ nghĩ nói.

Lưu Tương nhìn đến thực phẩm khô trong rổ cũng đã nghĩ tới, chính mình không được sủng ái thì người của mình đi lãnh đồ ăn khẳng định cũng sẽ bị những người trong phủ mọi cách làm khó dễ.

Lưu Tương thở dài nói: "Ma ma vất vả, đều do ta vô dụng, liên lụy ngươi chịu khổ cùng chúng ta."

"Phu nhân nghiêm trọng, có thể gặp gỡ chủ tử tốt như ngươi vậy, đã là phúc khí của ta." Trịnh ma ma chặn lại nói.

Tiểu Chi Chi giương mắt nhìn nhìn rau khô trong rổ, các nàng hầu như ngày nào cũng ăn loại thực phẩm khô này, nàng đã thật lâu cũng chưa ăn tới thịt mà nàng yêu thích.

Tô Mộ Chi nhấp cái miệng nhỏ, bàn tay sờ sờ cái bụng xẹp của mình, thật lâu rồi chưa được ăn một bữa no bụng, nhưng sợ mẫu thân cùng Trịnh ma ma lo lắng, Tô Mộ Chi lại không dám nói gì.

Rốt cuộc ít nhất cũng có than củi, nàng hiện tại mỗi ngày đều có thể ấm áp, không cần lại chịu đông lạnh, bụng ăn không đủ no thì cũng không sao, chỉ cần có thể ở cùng mẫu thân, nàng liền rất thỏa mãn.

Sau giờ ngọ, người hầu của Tô Trường Viễn đến báo tin, nói Tô Mộ Vũ các nàng ngày mai muốn về phủ thăm, làm các nàng chuẩn bị một chút, ngày mai nghênh đón quận chúa thì nhớ mặc sạch sẽ, không cần thất lễ.

Mãi cho đến người hầu đi rồi, Lưu Tương còn có chút không thể tin được nhìn về phía Trịnh ma ma, "Hắn là nói ngày mai Vũ Nhi các nàng sẽ về tới sao?"

"Đúng vậy phu nhân, là tam tiểu thư về thăm ngài." Trịnh ma ma cũng là cao hứng hốc mắt đều đỏ, Lưu Tương càng là trực tiếp hỉ cực mà khóc.

"Kia, ta đây hảo hảo đem chúng ta nơi này thu thập một chút, đúng rồi, phòng Vũ Nhi cũng cần quét tước lại một lần." Lưu Tương vừa nói vừa hoảng loạn cầm giẻ lau, thật lâu sau, thần sắc lại có chút buồn bã cô đơn.

"Phu nhân, ngài đây là làm sao vậy?" Trịnh ma ma vội hỏi.

Lưu Tương thở dài mở miệng: "Vũ Nhi cho dù trở lại, e là cũng chỉ gặp mặt chúng ta một lát, nàng hiện tại thân phận bất đồng, khẳng định là cùng quận chúa ở thượng phòng trong phủ, sẽ không về chúng ta nơi này, liền tính là nàng muốn trở về, quận chúa cũng sẽ không đáp ứng, nàng ở trong vương phủ vốn là sống không dễ dàng, chúng ta không thể liên lụy nàng."

Trịnh ma ma thở dài, ngay sau đó lại trấn an nói: "Chẳng sợ không thể nói nói mấy câu, có thể thấy một mặt tóm lại là tốt."

"Đúng vậy, có thể thấy một mặt cũng tốt." Lưu Tương hơi hơi gật đầu nói, nàng bức thiết muốn gặp nữ nhi, lại sợ nữ nhi ở trong vương phủ sống không yên ổn.

Tô Mộ Chi nghe được tỷ tỷ sẽ về thăm cũng là cực kỳ vui vẻ, ôm chặt đùi Lưu Tương, làm nũng: "Mẫu thân, tỷ tỷ sẽ về tới sao?"

Lưu Tương ôm tiểu nữ nhi vào trong lòng, sờ sờ đỉnh đầu nữ nhi, nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi sẽ về tới, chẳng qua lần này cùng trước kia bất đồng, Chi Chi gặp được tỷ tỷ phải biết nghe lời, không thể giống như trước, bằng không sẽ tạo phiền toái cho tỷ tỷ ngươi."

Tô Mộ Chi thật mạnh gật đầu bảo đảm: "Mẫu thân yên tâm, ta sẽ ngoan ngoãn."

~~

Buổi tối, Tô Mộ Vũ nằm trong lòng Thẩm Tinh Nguyệt, có chút ngủ không được, nàng suy nghĩ chuyện hồi phủ ngày mai, nàng đã có thời gian dài chưa thấy qua mẫu thân cùng muội muội, chẳng qua nghĩ đến Tô Mạc Thu, Tô Mộ Vũ trong lòng vẫn rất là lo lắng.

Tầm mắt nhìn về phía Thẩm Tinh Nguyệt đã nhắm mắt lại, nàng vùi đầu tiến vào trong ngực Thẩm Tinh Nguyệt cọ cọ, Thẩm Tinh Nguyệt tự nhiên cũng nhận thấy được người trong lòng ngực không có ngủ, thoáng mở mắt ra nhìn Tô Mộ Vũ đang làm nũng với mình, trong lòng mềm thành một mảnh.

"Làm sao vậy? Nhớ nhà ngủ không được?" Thẩm Tinh Nguyệt sờ sờ đầu Tô Mộ Vũ, hỏi.

Tô Mộ Vũ không nghĩ tới Thẩm Tinh Nguyệt còn chưa ngủ, có chút thẹn thùng ngước mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt một cái, "Đánh thức ngươi?"

"Không có, nếu là có chuyện muốn nói thì đừng nghẹn ở trong lòng, có thể cùng ta nói nói." Thẩm Tinh Nguyệt xoa xoa eo lưng Tô Mộ Vũ, ôn nhu hống.

Quả nhiên ngay sau đó mèo con liền hoàn toàn mềm tiến nàng trong lòng ngực, so vừa mới cọ nàng thời điểm còn muốn mềm đi vài phần, Tô Mộ Vũ tựa hồ cũng thói quen Thẩm Tinh Nguyệt loại này đụng vào, chỉ là cái trán nhẹ nhàng cọ cọ cổ Thẩm Tinh Nguyệt, cả người đều ngoan đến không được.

Thật lâu sau nàng mới châm chước mở miệng: "Ta chính là có chút lo lắng chuyện ngày mai, cũng không biết nương cùng muội muội sống có tốt không, hơn nữa, hơn nữa trong phủ còn có Tô Mạc Thu."

Câu nói kế tiếp Tô Mộ Vũ không có nói thẳng, bất quá nhắc tới Tô Mạc Thu, Thẩm Tinh Nguyệt cũng đã đoán được, Thẩm Tinh Nguyệt ôm chặt nàng hơn, ngữ khí ôn nhu nói: "Yên tâm, hết thảy có ta ở đây, ngươi là nương tử của ta, là quận chúa phi, Tô Mạc Thu chẳng qua là người ngoài, không cần để ý nàng, đều là mấy người râu ria mà thôi, không cần sợ."

Tô Mộ Vũ ở Thẩm Tinh Nguyệt trong lòng ngực cọ cọ, vẫn là có chút thấp thỏm, người này như vậy thích Tô Mạc Thu, thật sự liền dễ dàng buông xuống sao? Nếu lần này hồi phủ lại xuất hiện chuyện như ở mai viên lần trước, nàng còn sẽ đứng ở bên cạnh che chở cho mình sao?

Tô Mộ Vũ nghĩ, ôm chặt lấy Thẩm Tinh Nguyệt, cái trán để ở hõm cổ Thẩm Tinh Nguyệt, thấp giọng lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Ta vẫn thấy sợ a."

Nếu là hơn một tháng trước nàng sẽ không có loại cảm giác này, khi đó Thẩm Tinh Nguyệt không thích nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ không đối khi đó Thẩm Tinh Nguyệt sinh ra ỷ lại, chính là hiện tại không giống nhau, Tô Mộ Vũ chỉ là tưởng tượng hình ảnh Thẩm Tinh Nguyệt đối tốt Tô Mạc Thu liền có chút chịu không nổi, Thẩm Tinh Nguyệt hiện tại nói như thế nào cũng là càn nguyên của mình, nàng không nghĩ lại làm Thẩm Tinh Nguyệt thích Tô Mạc Thu.

"Đừng sợ, ta sẽ vẫn luôn bồi ngươi." Thẩm Tinh Nguyệt một bên ôn nhu dỗ, một bên lại sợ mèo con suy nghĩ lung tung, duỗi tay xoa xoa eo Tô Mộ Vũ, một cái tay khác thì nhẹ nhàng thưởng thức nhéo nhéo lỗ tai hơi chút phiếm đỏ của Tô Mộ Vũ.

"Ân ~ đừng nhéo, muốn không sức lực." Tô Mộ Vũ thanh âm mềm không thể tưởng tượng, lại không giơ tay đẩy, nếu Thẩm Tinh Nguyệt ngày mai trở về không phản ứng Tô Mạc Thu, vậy làm nàng như vậy sờ sờ cũng không phải không được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn trong lòng ngực kiều kiều mềm mại mèo con, cười khẽ trêu chọc: "Có lần nào ở trong lòng ngực ta mà ngươi có sức lực đâu?"

"Mới không có." Tô Mộ Vũ vùi mặt vào Thẩm Tinh Nguyệt, phủ nhận nói.

Thẩm Tinh Nguyệt lại nhéo nhẹ lỗ tai mèo con vài cái, "Được rồi, ngày mai còn có thật nhiều sự tình phải ứng phó, sớm chút ngủ đi, bằng không sẽ không có tinh thần."

"Ân." Tô Mộ Vũ nhuyễn thanh nhuyễn khí lên tiếng, bị Thẩm Tinh Nguyệt an ủi trong chốc lát, nàng giống như không còn lo âu như vừa rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...