[BH][QT dễ đọc] Nữ Phụ Có Bệnh

Chương 56.



Người ý nghĩ luôn là bộ dáng này, một khi bị người mang thiên rất khó phản ứng lại đây.

Ít nhất lúc này Phùng Phi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, mọi người cư nhiên cũng đều tin lý do này.

Một bên Ngô Tề luôn cảm thấy không quá thích hợp, nhưng lại không thể nói, hơn nữa hắn chỉ là người mới tới nên hắn không có cơ hội nói chuyện.

Sau đó mọi người đều cam chịu sát thủ không ở trong nhóm của mình, vậy bọn họ hiện tại yêu cầu cảnh giác chính là sát thủ từ bên ngoài lại đây, bất quá cũng may lúc này bọn họ người nhiều, sát thủ hẳn là không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trải qua chuyện này, mọi người đều ngủ không được nữa, thấy nắng sớm mờ mờ, dứt khoát ngồi bên đống lửa chờ hừng đông.

Trương Bác Văn đã bị đào thải, nhưng ba lô của hắn còn ở nơi này, bên trong còn chút đồ ăn. Hứa Kiệt mở ra nhìn cũng không nhiều lắm, không đủ chia cho nhiều người bọn họ, dứt khoát nói chính mình tạm thời lưu lại, nếu đồ ăn của ai không đủ lại đi tìm hắn.

Những người khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó một đám người nhàn rỗi không có chuyện gì, dứt khoát thảo luận sát thủ rốt cuộc trông như thế nào.

Thư Thanh Thiển xen lẫn giữa mọi người, yên lặng lắng nghe bọn họ miêu tả sát thủ ra một đại hán bưu hùng tàn nhẫn độc ác, trong lòng có chút cạn lời.

An Nguyệt ở một bên cố gắng nhịn cười, ha ha, thật sự quá buồn cười.

Vài người tưởng tượng bộ dáng sát thủ một phen, rồi kế hoạch tiếp theo mọi người nên làm gì bây giờ.

Vương Lộ Lộ gắt gao túm góc áo Hứa Kiệt, “Mọi người nói sát thủ lợi hại như vậy, chúng ta lại không thể công kích hắn, chẳng lẽ tùy ý hắn giết người như vậy sao?”

Hứa Kiệt lắc đầu, “Tôi cảm thấy sát thủ hẳn là không phải tồn tại vô địch, nếu không chúng ta căn bản đánh không lại hắn, này không phù hợp lẽ thường.”

Phùng Phi bởi vì được chị đại khích lệ, tìm được tự tin, lúc này linh cảm phát ra, một phách lên trán mình, “Hệ thống chỉ nói chúng ta không thể giết sát thủ, nhưng chúng ta có thể dùng dây thừng trói sát thủ lại, như vậy hắn sẽ không thể ra tay giết người, chờ qua năm ngày, chúng ta không phải thành công rồi sao?”

Biện pháp này của Phùng Phi xác thật không tồi, Trang Vinh cũng gật đầu, “Tôi thấy biện pháp này được đó.”

Vương Lộ Lộ tiếp tục dội nước lạnh, “Nói nhẹ nhàng như thế, xin hỏi anh có dây thừng không?”

“Ặc……” Phùng Phi nhất thời nghẹn họng, ba lô hệ thống đưa cho mọi người đều chỉ có đồ ăn cùng đồ dùng hằng ngày, không có dây thừng.

Hứa Kiệt: “Biện pháp này không phải không có khả năng, thời điểm chúng ta đi trong rừng rậm trước đó, tôi nhìn thấy có không ít dây leo trên nhánh cây, chúng ta hoàn toàn có thể dùng.”

Tưởng Băng đẩy mắt kính của mình, lúc này mở miệng, “Xác thật có thể, hơn nữa chúng ta cũng có thể tự chế dây thừng, hẳn là không khó.”

Phùng Phi cười hì hì nói, “Xem đi, tôi nói có thể mà, chỉ cần đến lúc đó chúng ta bắt sát thủ cột lên cây, đói hắn mấy ngày, xem hắn còn giết người thế nào, kế tiếp mấy ngày chúng ta hoàn toàn có thể nhàn nhã vượt qua rồi.”

Phùng Phi bắt đầu dõng dạc, Thư Thanh Thiển không tỏ vẻ gì, còn An Nguyệt chỉ dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn đối phương.

Phùng Phi thấy An Nguyệt nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng có chút đắc ý, xem ra chị đại cũng cảm thấy mình nói rất đúng.

An Nguyệt chẹp một tiếng, tạm thời chưa nói cái gì.

Lúc sau sắc trời đại lượng, mọi người bắt đầu hành động, chuẩn bị tốt vài cái dây leo rắn chắc, khí thế ngẩng cao chuẩn bị đi bắt sát thủ.

Sau đó một đám người bọn họ bắt đầu nghênh ngang đi trong rừng cây, bất đồng với vẻ cẩn thận ngày hôm qua. Lúc này bọn họ ước gì sát thủ xuất hiện sớm một chút, dù sao bọn họ nhiều người như vậy, căn bản chẳng sợ.

Liền như vậy vẫn luôn đi đến giữa trưa, bọn họ không thấy bóng dáng sát thủ đâu cả.

Hướng Hân thở dài, “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”

Vương Lộ Lộ cũng xoa cẳng chân của mình, nói: “Không được, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi chân đều sắp đoạn rớt, hơn nữa bụng cũng đói rồi, tôi muốn ăn đồ ăn.”

Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn thái dương rồi gật đầu, “Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một tiếng đi.” Sau đó hắn tìm vị trí tốt nhất ngồi xuống.

Thư Thanh Thiển tìm địa phương sạch sẽ ngồi xuống, ly mọi người có điểm khoảng cách, bất quá nàng vốn dĩ không thế hòa hợp với tập thể, cũng không có người lý nàng, chỉ có An Nguyệt theo tới đây.

Vương Lộ Lộ tùy ý ngồi bên cạnh Hứa Kiệt, mở ra ba lô nhìn vài lần, phát hiện đồ ăn của mình cũng không nhiều lắm, cho dù cần kiệm nhiều nhất chỉ có thể kiên trì ba ngày, nhưng mấu chốt là nước uống của nàng ta chỉ còn lại có một chai, tuyệt đối ngao bất quá năm ngày.

Tuy chính mình đã tận lực khống chế bản thân uống nước chậm một chút, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy khát nước.

Vương Lộ Lộ liếm liếm đôi môi của mình, kéo hảo ba lô, sau đó nói với Hứa Kiệt: “Anh Hứa, nước của em sắp hết rồi. Em nhớ rõ trước đó nước của Trương Bác Văn đều để sang bên anh, chi bằng anh cho em một chai đi. “

Ánh mắt của Hứa Kiệt có chút né tránh, nhưng vẫn giả hào phóng nói, “Tôi thấy ba lô của cô còn một chai nước, cô uống trước đi, chờ uống xong rồi tôi lại cho cô cũng không muộn.”

Vương Lộ Lộ đành phải lấy nước của mình ra uống một chút, bất quá trong lòng lại không quá vui.

Hứa Kiệt người này EQ rất cao, khí tràng cũng rất cường đại, rất biết nói chút đường hoàng cho người ta một loại trách nhiệm có thể đảm đương sự tình, hắn vẫn luôn đảm đương lãnh đạo đoàn đội, làm mọi người trong lúc vô tình nghe lời hắn.

An Nguyệt nghe thấy hai người nói chuyện, lắc đầu cười cười.

Sau đó An Nguyệt lại lần nữa lấy ra đồ hộp của mình, giao cho Thư Thanh Thiển.

“Thanh Thiển, tôi mở không ra. Cô có thể giúp tôi mở ra được không?”

Thư Thanh Thiển ngẩng đầu liếc nhìn An Nguyệt một cái, mặt trên đồ hộp có kéo hoàn, thực dễ dàng tự mở ra, căn bản không cần người hỗ trợ.

Có âm mưu, khẳng định có âm mưu.

Thư Thanh Thiển khi đối mặt với An Nguyệt sẽ luôn cảnh giác mười hai vạn phần, nàng cảm thấy An Nguyệt khẳng định có âm mưu gì đó, nếu không vì sao vẫn luôn đối tốt với mình như vậy chứ.

Vì thế, đồ hộp của An Nguyệt lại không đưa ra được lần nữa.

Ăn qua cơm trưa hưu trong chốc lát bọn họ tiếp tục đi, kết quả sát thủ không gặp được nhưng lại gặp phải ba người.

Ba người kia hoảng sợ nhìn một đám người hùng hổ, còn tưởng rằng đối phương tới đoạt đồ ăn, sợ tới mức vội vàng lấy ra đồ ăn trong ba lô.

Hứa Kiệt đồng dạng hoảng sợ mà nhìn đối phương.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt chính mình thấy được sự kinh ngạc.

Vì sao?

Thư Thanh Thiển đương nhiên biết, bởi vì nhân số không đúng.

Thư Thanh Thiển hiện giờ đã đào thải bốn người chơi, bọn họ nơi này còn có chín tên, hơn nữa nơi này ba tên, tổng cộng chính là mười sáu danh!

Đây là một đề toán lại đơn giản bất quá được.

Lần này tiến vào có tổng cộng mới mười sáu người, nơi này có mười sáu người, này thuyết minh sát thủ trong số bọn họ!

Vô luận là ai, mọi người đều thực mau phản ứng lại đây, từng người sợ tới mức mồ hôi ướt đẫm.

Rốt cuộc ai mới là sát thủ?

Mỗi người đều dưới đáy lòng đánh đại dấu chấm hỏi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...