[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 77 + 78



⭐️ Chương 77

"Các người muốn làm cái gì !" Lý Ninh Ngọc nghiêm nghị hỏi, ngay sau đó lập tức đưa tay ra kéo tay Cố Hiểu Mộng, muốn kéo cô về phía sau mình. Nhưng mà kéo một cái rồi Cố Hiểu Mộng vẫn không động đậy, mà là bước lên phía trước một bước, đổi lại thành ngăn trước người cô.

"Cục trưởng Đàm, nếu như Cố Hiểu Mộng tôi là gián điệp, tại sao tôi lại không ở lại Trùng Khánh mà lại nghe theo sắp xếp của Đới Lạp, chạy đến Thiên Tân ? Cục An ninh số 7 của ngài chẳng lẽ còn quan trọng hơn cơ quan chính phủ Trùng Khánh sao ?" Cố Hiểu Mộng không sợ hãi chút nào, hướng về phía Đàm Hán Anh ở lầu hai mà la lớn.

"Khụ khụ, Sở trưởng Cố, cô không cần miệng của mình tôi cũng không ngăn cản đâu." Đàm Hán Anh nghe được Cố Hiểu Mộng không ngừng gọi đại danh của ông chủ Đới, trong đầu nghĩ Cố Hiểu Mộng này đích thực là điệu bộ Đại tiểu thư, đầu óc nóng lên cái gì cũng có thể nói được.

"Cục trưởng, cô ta chỉ mạnh miệng thôi, chờ lát nữa sẽ để cho cô ta biết phải trả giá cao như thế nào." Sau khi Đàm Khải nói xong liền trực tiếp lôi kéo cánh tay bị thương của Cố Hiểu Mộng, muốn kéo cô tới gần phòng thẩm vấn.

"Cậu không được đụng cô ấy." Lý Ninh Ngọc thấy động tác thô lỗ của Đàm Khải, vội vàng đi qua muốn đẩy Đàm Khải ra.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, Cố Hiểu Mộng hất tay Đàm Khải ra một cái, tránh thoát khỏi sự quấy rầy của hắn, trở tay lên cao hướng lên mặt hắn.

Chát ! Một cái bạt tai nặng nề chính xác rơi vào trên má trái Đàm Khải.

"CÔ !" Đàm Khải không ngờ tới Cố Hiểu Mộng có thể động thủ đánh người, không chút phòng bị nhận lấy một cái bạt tai, chỉ cảm thấy ù tai, tay thì theo bản năng sờ súng ở túi sau lưng.

"Anh nghĩ anh là cái chó má gì, mà dám lôi lôi kéo kéo tôi ?!" Cố Hiểu Mộng trừng mắt với Đàm Khải một cái, hung hăng đáp trả, lại giữ Lý Ninh Ngọc ngăn ở sau lưng mình.

"Đàm Khải, phụ nữ là phải mời, cậu táy máy tay chân làm cái gì ?" Đàm Hán Anh nhìn ba người bọn họ đối lập, chỉ có thể lên tiếng giải thích.

"Đàm Hán Anh, tôi nói cho ông nghe, tôi không phải là gián điệp, ông sẽ phải trả giá thật lớn cho điều này !" Cố Hiểu Mộng cắn răng từ trong kẽ răng khạc ra một câu.

"Nếu như thật sự không phải thì tôi nhất định sẽ tự mình đến Hàng Châu tạ tội với Cố tiên sinh, bây giờ vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể oan ức Sở trưởng Cố thôi." Đàm Hán Anh vừa nghe thấy lời này liền nhớ đến lời nói được cho là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của Lý Ninh Ngọc trước đó, lòng liền trầm xuống, thái độ hơi chậm lại trả lời một câu, nhưng mà sau khi nói xong liền làm một động tác mời.

Cố Hiểu Mộng tự biết hôm nay khó thóat khỏi bị thẩm vấn, ngẩng đầu lên, sải bước hướng đến phòng thẩm vấn mà đi.

"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc thấy tâm ý cô đã quyết, thất thanh kêu một tiếng.

Cố Hiểu Mộng làm như không nghe thấy, trong lòng sớm đã rõ ràng. Đàm Hán Anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, mình càng không thể quay đầu, không thể để chị Ngọc khó chịu trong lòng, lần này đổi lại là mình bảo vệ chị ấy.

"Cùng vào đi." Đàm Khải hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Lý Ninh Ngọc mà nói.

Lý Ninh Ngọc trợn mắt nhìn đức hạnh của kẻ tiểu nhân bỉ ổi của Đàm Khải, chỉ hy vọng Đàm Khải phải chết ngay lập tức trước mặt Cố Hiểu Mộng để đền tội.

Chờ Lý Ninh Ngọc vào phòng thẩm vấn rồi liền thấy cái nhà này chính là một gian phòng trong, bên ngoài là một phòng họp, một cái bàn dài, hai bên đặt sáu cái ghế, ở giữa là một lớp kính chống đạn, ngăn cách nhà bên ngoài thành hai căn phòng. Mà từ lớp kính thủy tinh nhìn vào bên trong , Lý Ninh Ngọc khẽ thở ra một ngụm khí lạnh, ở trong phòng, gần như tất cả dụng cụ tra tấn với đủ kích cỡ lớn nhỏ, muôn hình muôn vẻ đều được trưng bày trong đó.

"Phòng thẩm vấn này có thể dùng để chiêu đãi gián điệp cấp bậc cao nhất, cô là người đầu tiên ở trong Cục An ninh số 7 có được vinh dự này." Đàm Khải cười lạnh một tiếng, đẩy cửa phòng ra.

Cố Hiểu Mộng vừa nghe được lời này, giữa chân mày bỗng nhiên nhíu lại.

"Đàm Khải, anh dám dụng hình với tôi ?" Cố Hiểu Mộng nói, âm thầm thở một hơi thật dài, cố hết sức duy trì tỉnh táo, nhưng tốc độ tim đập không thể kiềm chế nổi mà cứ tiếp tục tăng lên, thân thể cũng khẽ run.

"Nếu như cô không thành thật khai báo, vậy thì chờ cô chính là những thứ này..." Đàm Khải né người, nhìn quanh hình cụ trong phòng thẩm vấn một phen, cười trên sự đau khổ của người khác mà trả lời.

Đàm Hán Anh thấy đôi mi thanh tú của Lý Ninh Ngọc nhíu lại, nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng, ánh mắt không hề dời đi, nhưng lúc hắn nhìn thật kỹ thì lúc này trong mắt Lý Ninh Ngọc lại không hề có chút sợ hãi. Nhìn lại Lý Ninh Ngọc một cái Đàm Hán Anh cười khổ một tiếng, vào lúc này rồi người phụ nữ này cũng vẫn không sợ hãi, là bởi vì cô ta không thẹn với lương tâm sao ? Hay là chắc chắn Cố Hiểu Mộng không dám dùng cực hình đối với mình ?

Đến đây Đàm Hán Anh đã có thể xác định, sự thật là chỉ có mình thôi thì không phải đối thủ của Lý Ninh Ngọc, nhưng mà...

Trong lòng hắn căng thẳng, có điều... Nếu như Đàm Khải là Địa Hạ Đảng, vậy mình nên chuẩn bị thực hiện đại nghĩa diệt thân ? Hay là bảo toàn cho Đàm Khải ?
 
"Được rồi, chúng ta đều là người Trung Quốc, văn minh một chút đi Đàm Khải, đưa ra chứng cứ của cậu đi." Đàm Hán Anh vừa nói vừa đi đến ghế chủ tọa của bàn dài ngồi xuống.

Cố Hiểu Mộng nghe Đàm Hán Anh nói như vậy, lập tức xoay người từ trong phòng thẩm vấn đi ra, thấy mấy thứ này rồi, cô thừa nhận lòng mình đang sợ. Đây là lần đầu tiên từ khi cô ở Cục An ninh số 7 lâu như vậy tới nay, bước vào chỗ bí mật bên trong phòng thẩm vấn này.

"Hiểu Mộng, tin tưởng tôi." Lý Ninh Ngọc thấy Cố Hiểu Mộng đi ra, vội vàng đuổi theo cô, thấp giọng nói.

Giọng nói của Lý Ninh Ngọc giống như là một loại thuốc giúp ổn định, từ trong tai tiến thẳng vào trong lòng Cố Hiểu Mộng, vốn là cảm giác hốt hoảng sợ hãi ban đầu dần dần bình phục lại. Lời nói của chị ấy giống như một đôi tay dịu dàng vỗ về sau lưng mình, để cho cô trấn định lại.

"Đây chính là chứng cứ, chứng cứ cho cô là Lão Quỷ." Đàm Khải căn bản không cho hai người ngồi xuống đã trực tiếp đập một tờ giấy thật dài đã chuẩn bị sẵn lên mặt bàn, lời nói ác liệt thốt lên.

Đàm Hán Anh thấy dáng vẻ hắn lại xung động như vậy, so sánh với sự trầm tĩnh của Lý Ninh Ngọc, Đàm Khải trái lại giống như là càng giấu càng lộ, muốn che giấu chân tướng.

"Tôi từng nghe qua một phương pháp mã hóa hồ sơ ở Diên An, tên là số chẵn là thật, số lẻ là giả, chỉ dùng những hạng mục tin tức về người này để suy tính ra tin tức thật hay giả." Đàm Khải mở rộng tờ giấy trên bàn ra, sau đó đếm từng cái đầu hạng một.

Hai người Cố Hiểu Mộng bước tới trước bàn, ngồi ở trên ghế được xếp sẵn, nhìn tờ giấy trên bàn rồi nhìn nhau một cái.

"Hồ sơ của Lão Quỷ cực kỳ đơn giản, chỉ có họ tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, quê quán, công việc, năm hạng mục. Như vậy theo cách tính số lẻ là giả để phân tích, tất cả tin tức đều là giả, trong đó có một cái nếu như là giả, vậy ngược lại chính là thật, phần giới tính này đây, giới tính trong hồ sơ ghi là nam. Thân phận chân chính của Lão Quỷ chính là phụ nữ." Đàm Khải tự tin mười phần nói xong, khiêu khích nhìn Lý Ninh Ngọc một cái.













⭐️ Chương 78

"Thật là hoang đường." Cố Hiểu Mộng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.

"Những nội dung khác trong hồ sơ này tạm thời không đề cập tới, chỉ có phần công việc này là đáng giá nghiên cứu một phen. Trong hồ sơ ghi người này làm việc ở huyện An Bình, một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố Hành Thủy, tỉnh Hà Bắc, sau đó được tạm điều đến Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc làm việc. Mà hai nơi này đều thú vị." Đàm Khải bắt đầu màn độc diễn của mình, hoàn toàn không để ý tới lời Cố Hiểu Mộng.

"Huyện An Bình là nơi xuất thân của một vị sử gia đời Đường là Lý Bách Dược, mà Hàm Đan trong thời kỳ của Nam Bắc triều, là kinh đô của Bắc Tề. Có hai câu tương ứng với nó, được nhắc đến trong "Bắc Tề Thư" của ngài Lý Bách Dược nổi tiếng, trong sách đó có một câu nổi danh thiên hạ, là tấm gương của thần cho thế nhân." Đàm Khải nói đến chỗ này, quay lại nhìn chằm chằm vào Lý Ninh Ngọc.

"Lý quản gia có biết là gì không ?" Đàm Khải hỏi.

"Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành." Lý Ninh Ngọc hé miệng cười yếu ớt, ổn định như thường mà trả lời.

"Không sai, những lời này không phải rất giống với tên của Lý quản gia sao ?" Đàm Khải cũng không kịp đợi Lý Ninh Ngọc nói xong, vội vàng tiếp lời nói.

"Đàm Khải, anh đừng có mà cố ý lập mê hồn trận nữa, có chứng cứ gì thì lấy ra hết đi." Cố Hiểu Mộng vỗ bàn một cái, đứng lên lạnh lùng nói.

Đàm Khải khoát khoát tay, một lần nữa đoan đoan chính chính nhìn mấy tờ giấy kia lần nữa, sau đó chỉ về phần quê quán.

"Trong hồ sơ viết nguyên quán ở Cam Túc, Lý gia là danh gia vọng tộc, tổ tiên ngụ ở Lũng Tây, Cam Túc, điều này phù hợp với phần họ. Cứ như vậy mà dịch xuống, tên trên hồ sơ này chính là Lý Ninh Ngọc." Đàm Khải nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống, không còn kích động giống như vừa rồi nữa.

"Cho nên biết tên họ, giới tính rồi, cấp cao của Diên An muốn tìm ra hồ sơ thật của cô dễ như trở bàn tay." Rốt cuộc Đàm Khải cũng đã giải thích rõ bí mật của hồ sơ, thở dài một cái tại chỗ.

Cố Hiểu Mộng thấy hắn đã nói xong, ngược lại còn xì một tiếng bật cười.

"Tôi còn tưởng Sở trưởng Đàm anh có chứng cứ gì, thì ra chính là thứ hoang đường này, có thể nói là không có chút căn cứ nào nếu muốn. Nếu như đây cũng được coi là chứng cứ, vậy ai cũng có thể bị vu oan thành Địa Hạ đảng rồi." Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa cười càng thêm lợi hại, giọng cũng càng thêm châm chọc.

Đàm Hán Anh nghe bọn họ mỗi người một câu, tâm tư đã sớm không còn ở trên cái gọi là chứng cứ nữa. Hắn nhìn Cố Hiểu Mộng một chút, rồi lại nhìn Đàm Khải một chút, hai người họ ai là Địa Hạ Đảng, chỉ cần một câu nói của mình là được, căn bản không cần chứng cứ.

"Lý Ninh Ngọc, cô ở Thiên Tân, đã liên lạc với trạm giao liên Thiên Tân, lợi dụng gián điệp Diên An ẩn nấp ở Cục ta, truyền tình báo giả ra, thiết kế cuộc phục kích chiến ở bến tàu, thành công ám sát Quý Quang Dân." Đàm Khải đưa ngón trỏ ra, khoa tay múa chân làm động tác bắn súng một cái, sau đó nói tiếp.

"Sau đó tôi phá được trạm giao liên nhưng bỏ sót một con cá lọt lưới, hắn nhờ cô giúp đỡ, ngay đêm đó các cô đã đưa chuyện trạm giao liên bị phá hư chuyển tới Diên An. Mà phần danh sách ghi tên những người rõ ràng mà chân thật kia, cũng được kêu gọi dừng lại kịp thời. Các cô vì giải cứu đồng chí của mình, lại thuê hắc bang giết người, chỉ vì không để lưu lại đầu mối." Đàm Khải lấy phần danh sách kia từ trong túi ra, tờ giấy kia đã nhăn nhúm không chịu nổi, đủ thấy được hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần.

"Cuối cùng, ở chỗ bố trí bí mật của các cô, cố ý lưu lại một tờ giấy bắt chước bút tích của tôi, giết người của Sở Hành Động của tôi, dùng để hãm hại tôi là Địa Hạ Đảng. Tất cả mọi thứ này đều do Lý Ninh Ngọc cô lên kế hoạch điều khiển ở sau màn, dụng hình đi, hai người cô ta nhất định sẽ không thừa nhận đâu." Đàm Khải căn bản không kiêng nể chút nào, chỉ một lần liền nói hết tất cả mọi chuyện, nói xong lại đứng lên đi đến sau lưng Đàm Hán Anh, chờ Đàm Hán Anh ra lệnh một tiếng.

Lý Ninh Ngọc lẳng lặng nghe Đàm Khải nói xong, những lời này mặc dù nghe qua có chút hợp lý, nhưng tất cả đều không có chứng cứ.

"Sở trưởng Đàm, miệng anh nói mà nhổ ra nhiều hoa sen [1] như vậy, thế nhưng tôi và Hiểu Mộng chưa từng thấy qua kiểu chữ của anh, vậy làm sao có thể đi bắt chước chữ của anh mà hãm hại anh chứ ?" Lý Ninh Ngọc căn bản không định đi giãy bày những thứ khác, trực tiếp đánh trúng sơ hở trong lời nói của hắn.

[1] Nhổ ra hoa sen: Một cách nói ẩn dụ để nói về một điều gì đó theo phong cách hóm hỉnh và có duyên.

Đàm Khải nghe vậy ngẩn ra, nhưng chỉ trầm tư trong chốc lát đã quay lại đi về phía bên người Lý Ninh Ngọc.

"Lúc tôi quen biết Sở trưởng Cố ở Trùng Khánh, có thể khi đó cô ta đã thấy." Đàm Khải phản bác.

"Trùng Khánh ? Nếu như tôi tới với thân phận nhân viên điệp báo do ông chủ Đái dốc lòng đào tạo, vậy Đàm Khải anh là cái gì ? Anh xứng sao ? Thứ hai, tôi làm sao đoán trước được anh cũng tới Cục An ninh số 7 ?" Cố Hiểu Mộng thấy hắn đi tới bên người Lý Ninh Ngọc thì vội vàng đứng lên, thầm nghĩ chỉ cần hắn dám đụng vào chị Ngọc một chút thôi, cô nhất định sẽ chặt cái tay kia ngay.

"Nhưng mà..." Đàm Khải lập tức bị lời của Cố Hiểu Mộng làm cho á khẩu không trả lời được.

"Anh tự cho rằng mình là mật thám kín đáo, nhưng thật ra lại tràn ngập sơ hở. Không riêng gì kiểu chữ, cái người anh gọi là gián điệp Diên An, tôi đây là người Thiên Tân làm sao có thể biết chính xác thân phận của người kia ? Còn nữa, người của Sở Hành Động của anh chết rồi thì nói là tôi giết ? Nhìn chung cả ngày tôi đều nằm dưới sự theo dõi của anh, vậy có thể đi giết người khi nào ?" Lý Ninh Ngọc thấy hắn hoảng hốt, lập tức ý thức được đây là thời cơ tốt nhất để lật đổ tất cả trinh thám của Đàm Khải.

Bên trong nhà, chỉ nghe được ba người đối chọi tương đối gay gắt, mà không thấy Đàm Hán Anh có phán đoán gì với cuộc nói chuyện của ba người.

Nhưng  mà Đàm Hán Anh đã đưa ra phán đoán, bằng trực giác hắn cảm nhận được , trong hai phe, Đàm Khải hình như càng giống Địa Hạ Đảng Diên An hơn.

"Dụng hình đi, chú." Đàm Khải quay đầu nói với Đàm Hán Anh vẫn luôn im lặng.

"Cục trưởng Đàm, tôi đã biết rõ ngọn nguồn chuyện xảy ra ở Cục An ninh số 7 các ngài, ngài vẫn nên nghe suy luận của tôi đi." Lý Ninh Ngọc ôm hai tay trước ngực, bên mép tràn ra nụ cười, nghiêng mặt sang bên mở miệng với Đàm Hán Anh. Mà vào trong tai Đàm Hán Anh, so với sự hốt hoảng của Đàm Khải, Lý Ninh Ngọc lại nắm chắc mười phần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...