[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 65 + 66



⭐️ Chương 65

Cố Hiểu Mộng nhớ tới toàn bộ kế hoạch Lý Ninh Ngọc đã nói, hơn nữa chị ấy còn hạ nhiệm vụ, phải nghĩ cách mang tất cả giấy tờ Đàm Khải đã viết về nhà, chị ấy muốn sau khi xem xong có thể bắt chước bút tích của Đàm Khải.

Lần này Cố Hiểu Mộng thực sự động não, mình tự nhiên không thể trực tiếp đi vào phòng làm việc của Đàm Khải lục soát văn kiện hắn viết ra, chỉ có thể đến phòng hồ sơ thử vận may một chút. Buổi trưa cô thấy phần lớn đồng nghiệp đều đã đi ăn cơm trưa, liền giấu máy chụp hình bỏ túi vào trong túi quần rồi đi ngay đến phòng hồ sơ.

"Sở trưởng Cố, ngài muốn tra cứu hồ sơ sao ?" Quản lý phòng hồ sơ thấy Cố Hiểu Mộng đi vào, vội vàng đứng lên, mặt tươi cười nói.

"Ghi chép của hội nghị lần này sẽ do chính Cục của chúng ta viết, nên tôi mới tới hỏi quản lý xem có thể xem những bản trước kia một chút hay không, cô ấy chưa từng viết qua, muốn học cách viết." Cố Hiểu Mộng tùy tiện tìm một lý do lấp liếm cho qua.

Quản lý phòng hồ sơ vừa nghe chuyện chẳng qua chỉ có thế, lập tức đi ngay vào trong phòng hồ sơ, từ trong hộc tủ ngoài cùng cầm ra một hộp hồ sơ.

"Sở trưởng Cố, đây là hội nghị ba tháng gần đây, đều là của tất cả nhân viên đại hội, còn những thứ ghi chép cơ mật kia của hội nghị cần Cục trưởng ký tên." Quản lý rất biết làm việc, vừa nói vừa dùng hai tay đưa hộp hồ sơ lên.

Cố Hiểu Mộng nhận lấy, đặt lên bàn, sau khi một tay mở hộp ra, lật văn kiện bên trong một cái, thấy trong văn kiện không có bản phác thảo do Đàm Khải viết, trong lòng có chút thất vọng.

Quay lại suy nghĩ một chút, Đàm Khải mới tới không quá nửa tháng thôi, hội nghị tham gia có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi loại đồ quan trọng với hội nghị như này, sao có thể do một Sở trưởng tự mình viết.

Cố Hiểu Mộng âm thầm ảo não, suy nghĩ của mình quá mức đơn giản, vì vậy giả bộ làm ra vẻ cẩn thận đọc, nhưng trong đầu đang nhớ lại thời gian Đàm Khải mới tới, giấy tờ do Sở trưởng các nơi viết có những gì ?

"Đúng rồi, hồ sơ vụ án phá được trạm giao liên của Địa Hạ đảng Diên An lần trước có không ?" Cố Hiểu Mộng nhớ tới chuyện này, làm bộ thuận miệng hỏi.

"Hồ sơ đã được Sở trưởng Đàm sắp xếp." Quản lý thấy một cái tay khác Cố Hiểu Mộng không thể hoạt động, biết được vết thương của cô còn chưa lành, lại có chuyện bị phản động uy hiếp xảy ra, hai chuyện cùng lúc, vận khí của Sở trưởng Cố này thật đúng là quá kém.

"Tôi có thể nhìn hồ sơ một chút không ?" Lời này của Cố Hiểu Mộng mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lời nói lộ ra không thể cự tuyệt.

Quản lý sửng sốt một chút, đảo mắt một vòng, ngay sau đó lại nhếch môi cười lên.
 
"Có thể, vụ án này Sở trưởng Đàm là công đầu, Sở trưởng Cố là công thứ, tự nhiên là nên nhìn một chút." Quản lý cho là mình hiểu được ý đồ của Cố Hiểu Mộng, hắn cho là Cố Hiểu Mộng muốn xem hồ sơ chính là muốn nhìn một chút Đàm Khải có ghi lại công lao này cho cô hay không.

Cố Hiểu Mộng khoát khoát tay, tỏ ý bảo hắn đi lấy tới. Quản lý cũng không do dự, một lần nữa xoay người chui vào phòng hồ sơ, không lâu sau đó, lại bưng một cái hộp đi ra.

"Sở trưởng Cố, ngài xem đi." Lần này quản lý cực kỳ hiểu chuyện trực tiếp đem hộp hồ sơ đặt lên bàn, còn chủ động mở hộp ra sẵn, để cho Cố Hiểu Mộng tra cứu.

Cố Hiểu Mộng buông ghi chép hội nghị xuống, lật hồ sơ một cái, liếc mắt liền thấy tổng kết vụ án do Đàm Khải tự mình viết, không khỏi cười một tiếng.

"Đừng nhìn Sở trưởng Đàm là Sở Hành Động, văn phong thật đúng là đáng khen ngợi, tổng kết vụ án viết cực kỳ sinh động, người xem qua đều giống như đã đích thân tới hiện trường, nhất là đoạn phản động uy hiếp Sở trưởng Cố kia, tôi đọc cũng kinh tâm động phách." Quản lý nhìn Cố Hiểu Mộng chẳng qua chỉ tùy ý nhìn một chút, sau khi nói xong, liền đem tổng kết mình tự rút ra cho Cố Hiểu Mộng nghe.

"Cái này tôi không cần xem, vẫn là ghi chép của hội nghị quan trọng hơn." Trong lòng Cố Hiểu Mộng biết không thể để lộ ra sơ hở, đem tờ giấy đối phương đưa tới đẩy trở về.

"Ghi chép của hội nghị gần đây đều do Sở Hành Động và Sở Tình Báo viết, rất kém cõi. Năm ngoái Cục trưởng rất nghiêm khắc với chuyện này, vì làm gương cho các Sở, khoảng thời gian đó đặc biệt do Sở Bí Thư của hắn viết, phải học tập cách viết của bọn họ." Sau khi quản lý nói xong, liên tục lầm bà lầm bầm không ngừng đi vào trong phòng hồ sơ, lần này hắn đi vào hướng cái tủ ở tận cùng bên trong.

Cố Hiểu Mộng thấy thời cơ đã đến, móc máy chụp hình từ trong túi ra, ung dung không vội vã hướng về phía tờ tổng kết vụ án, nhẹ nhàng bấm máy liền hai cái. Loại máy chụp hình này có âm thanh lúc chụp cực kỳ thấp, cho dù là nhiều người đứng ngoài cách ba bước cũng không nghe thấy.

Chờ sau khi quản lý cầm ghi chép hội nghị đi rồi, Cố Hiểu Mộng cầm văn kiện lên, không tiếp tục hàn huyên với hắn nữa, trực tiếp ra khỏi phòng hồ sơ.

"Người này thật là dùng người thì quay phía trước, không cần nữa thì quay ra sau, cuối cùng một tiếng cảm ơn cũng không nói." Quản lý nhìn Cố Hiểu Mộng rời đi, nghe âm thanh giày da của cô xa dần, lúc này mới thấp giọng oán giận nói.

Nhưng rồi hắn thay đổi suy nghĩ một chút, mình là thân phận gì, Cố Hiểu Mộng đường đường là Sở trưởng, quân công mệt mỏi, làm sao còn có thể tự mình nói cảm ơn ?

Tâm tình Cố Hiểu Mộng rất tốt, cánh tay đỡ hộp hồ sơ thật cao hứng đi vào phòng làm việc, vừa đi vào liền đặt cái hộp này lên trên bàn một người mới.

"Sở trưởng ?" Người mới không rõ cho nên đứng dậy, kêu lên một tiếng.

"Viết ghi chép hội nghị, viết không tốt cũng phải cố viết, viết đến khi nào tôi và Cục trưởng hài lòng mới thôi." Cố Hiểu Mộng lạnh lùng nói.



*****

Buổi tối, Cố Hiểu Mộng đem tấm hình đã rửa ra đưa cho Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nhìn kiểu chữ rồng bay phượng múa, trong đầu nghĩ kiểu chữ này, cùng với cách làm người của Đàm Khải đúng là giống nhau đến mười phần.

"Chị Ngọc, chữ này có chút khó." Cố Hiểu Mộng nhìn chữ này, không nhìn cho cẩn thận sẽ không nhận ra nội dung được viết là gì, vì vậy mở miệng nói.

"Đúng là khó." Lý Ninh Ngọc thản nhiên cười một tiếng, lại nhìn tỉ mỉ kết cấu từng chữ.

Đêm nay, ánh mắt Cố Hiểu Mộng chưa từng rời khỏi Lý Ninh Ngọc, vẫn nhìn bút của cô không ngừng nghỉ, từng chút một bắt chước bút tích của Đàm Khải.

Rốt cuộc, thời điểm sắp đến nửa đêm mười hai giờ, Lý Ninh Ngọc viết xuống một hàng chữ, đưa cho Cố Hiểu Mộng.

"Em nhìn một chút xem có giống hay không." Lý Ninh Ngọc nói.

Cố Hiểu Mộng nghe tiếng lúc này mới tỉnh hồn, nhận lấy tờ giấy, tỉ mỉ đọc.

"Điện văn do đích thân Khoa trưởng Lý Tông Nhân của Bắc Bình Hành doanh, bao vây thành phố..." Sau khi Cố Hiểu Mộng đọc xong, thấy những lời này còn chưa viết xong đã biết ý trong đó, chỉ chờ tình báo giả do Đàm Hán Anh thả ra, thì những lời này liền sẽ hoàn chỉnh.

"Chị Ngọc, thật là lợi hại, giống nhau như đúc." Cố Hiểu Mộng nhìn kiểu chữ, so lại với nhau một phen, bình tĩnh nói.








⭐️ Chương 66

"Thật ra thì kiểu chữ này ngược lại rất dễ bắt chước, đặc điểm quá rõ ràng, cho nên..." Lý Ninh Ngọc cầm hình lên nhìn lại một lần rồi nói.

Cố Hiểu Mộng thấy lời nói của cô không hoàn chỉnh cũng không hỏi tới, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Ninh Ngọc, trong lòng cũng đoán được đại khái.

"Cho nên, nếu chúng ta làm giả tình báo do Đàm Khải truyền, lại dùng kiểu chữ của hắn, Đàm Hán Anh có thể nghi ngờ đây là tang vật cố ý làm giả để hãm hại phải không ?" Cố Hiểu Mộng giành nói trước.

"Biết rồi đấy." Lý Ninh Ngọc buông tấm hình trong tay xuống, cực kỳ tán dương nhìn Cố Hiểu Mộng.

"Vậy chị Ngọc, nên làm thế nào cho phải ?" Cố Hiểu Mộng chỉ có thể nghĩ thông suốt điểm này, cô đã mưu lợi để trộm lấy, không muốn tiến sâu hơn nữa.

"Không nói cho em." Lý Ninh Ngọc đột nhiên nghịch ngợm nói.

"Chị Ngọc, nói chính sự đi." Mặt Cố Hiểu Mộng đầy nghiêm túc, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô không nghĩ tới vào giai đoạn mấu chốt này Lý Ninh Ngọc còn có tâm tình pha trò, đùa giỡn mình.

"Em cũng nên suy nghĩ về kế hoạch một chút, không thể đều là tôi suy nghĩ, nhức đầu lắm." Lý Ninh Ngọc liếc Cố Hiểu Mộng một cái, thả lỏng bả vai, cả người tựa lưng vào ghế ngồi, dáng vẻ không liên quan.

Giữa chân mày Cố Hiểu Mộng đã xoắn chặt lại với nhau, rất nghe lời cầm tờ giấy chị Ngọc đã viết xuống mấy chữ lên, nhìn không chớp mắt, tựa như câu trả lời được phía trên đó.

"Nghĩ xong thì nói cho tôi, tôi đi ngủ trước." Lý Ninh Ngọc đứng lên duỗi người, lại đè cái cổ một cái.

Cố Hiểu Mộng thấy dáng vẻ lười biếng của cô, cũng vội vàng đứng lên, đi tới bên người Lý Ninh Ngọc, lại đem cô đè lên ghế, bóp hai bả vai cô.

"Lấy lòng không có ích lợi gì, kết quả của việc bắt chước kiểu chữ làm tang vật vu oan, em đã được trải qua ở Cầu Trang rồi. Đàm Hán Anh cũng là một con cáo già, muốn lừa gạt được hắn em nhất định phải nghĩ ra biện pháp chu toàn." Lý Ninh Ngọc được cô xoa bóp cực kỳ thoải mái, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Cố Hiểu Mộng.

"Ừ..." Cố Hiểu Mộng kéo dài âm trả lời, nhưng vào lúc cô chạm được vào bờ vai Lý Ninh Ngọc, cúi đầu thấy mái tóc dài bù xù trên vai của chị ấy, cần cổ trắng nõn bị mình bóp có chút ửng đỏ, không khỏi mơ tưởng viễn vong.

"Ngủ đi." Lý Ninh Ngọc tự biết trễ như vậy Cố Hiểu Mộng cũng không thể nghĩ ra kế hoạch chu toàn, sau khi nói xong, tránh thoát khỏi bàn tay Cố Hiểu Mộng, đứng lên đi thẳng tới cầu thang.

Cố Hiểu Mộng cảm giác có một loại xung động không chịu được lan tràn đến toàn thân, cái loại xung động muốn gần gũi với chị Ngọc giống như muốn chiếm đoạt mình. Ba bước cô làm thành hai bước, đi tới sau lưng Lý Ninh Ngọc, từ phía sau lập tức ôm lấy eo Lý Ninh Ngọc.

"Nếu như nghĩ ra được kế hoạch, vậy chị Ngọc có khen thưởng không ?" Cố Hiểu Mộng nửa nũng nịu nửa nghiêm túc nói.

Lý Ninh Ngọc đột nhiên bị cô kéo lại, bả vai không tự chủ được khẽ cứng lại, nghiêng mặt sang bên, thấy cặp mắt trong suốt của Cố Hiểu Mộng đang chan chứa tình cảm nhìn mình, ánh mắt đó như muốn tràn ra ngoài. Cô nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy lỗ tai bắt đầu phát sốt.

"Đây là chuyện em nên làm, còn phải thưởng sao ?" Lý Ninh Ngọc cảm giác ánh mắt nóng bỏng của em ấy, thật giống như giây kế tiếp sẽ ăn mình sạch sẽ, vì vậy trợn mắt nhìn cô một cái, nhưng cũng không có để cô buông tay.

"Chị Ngọc đồng ý với em..." Cố Hiểu Mộng càng dùng sức ôm, giờ phút này cô cảm giác vòng eo mềm mại của Lý Ninh Ngọc đang căng chặt không chịu nổi, giống như là có thể chìm vào trong thân thể mình.

"Mệt thật, chờ em nghĩ xong kế hoạch đi, chúng ta nói chuyện khen thưởng sau." Lý Ninh Ngọc gần như có thể nghe được tiếng tim đập của Cố Hiểu Mộng, biết em ấy đã sắp mất lý trí, chỉ có thể hơi tránh thoát khỏi cái ôm trong ngực em ấy.

Cố Hiểu Mộng nghe như vậy, vừa định muốn buông ra, nhưng đang lúc trong hơi thở đều là mùi vị của Lý Ninh Ngọc, sự nhăn nhó giãy dụa đó của chị, lập tức khơi dậy một loại bản năng chinh phục. Một tia chớp lóe lên, trong giây lát đầu óc Cố Hiểu Mộng liền tăng tốc độ vận hành.

"Chị Ngọc ! Em nghĩ ra rồi, hơn nữa đảm bảo có tác dụng." Giọng Cố Hiểu Mộng giống như trẻ con vừa nhận được đường, giọng tăng cao lên mấy âm tiết.

"Em nói thử xem ?" Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ cười một tiếng, xoay người qua ngó mặt Cố Hiểu Mộng, nhìn ánh mắt sáng rực của em ấy, đều nói dục hỏa đốt người, không nghĩ tới người này lại là dục hỏa tỉnh não.

"Chỉ cần làm bộ tiêu hủy, nhưng lại không tiêu hủy toàn bộ, vậy thì cho dù là chữ của Đàm Khải, Cục trưởng Đàm cũng sẽ không cho rằng đó là tang vật vu oan." Cố Hiểu Mộng nói xong, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi môi Lý Ninh Ngọc, chỉ chờ cô có thể đồng ý.

Lý Ninh Ngọc thật sự không có nghĩ đến, trong thời gian ngắn như vậy Cố Hiểu Mộng lại nghĩ ra được một biện pháp giống như mình, thật là không thể coi thường em ấy.

"Chị Ngọc, muốn được thưởng muốn được thưởng." Cố Hiểu Mộng thấy Lý Ninh Ngọc im lặng, thúc giục nói.

"Khen thưởng ? Vậy bây giờ em muốn cái gì nhất ?" Lý Ninh Ngọc đưa tay đè lại cánh tay Cố Hiểu Mộng bên hông mình, khẽ nhếch môi mỏng, cố ý hỏi.

"Muốn... Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng không thèm đợi Lý Ninh Ngọc trả lời, lời còn chưa dứt liền hôn thật nhanh lên đôi môi của cô.

Đêm khuya, hoàn toàn yên tĩnh, từ trong khe cửa thỉnh thoảng truyền ra âm thanh ngâm nhẹ nhàng, lời tỏ tình ngọt ngào đến chán ngấy cũng kèm theo trong đó, dư âm quanh quẩn, mang theo một tia dâm mỹ và mập mờ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...