[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 61 + 62



⭐️ Chương 61

Vừa nghe lời này ánh mắt Lý Ninh Ngọc liền thay đổi nhanh như chớp, không còn thấy sự hờn dỗi khi bị cô khẽ cắn mới vừa rồi nữa, mà ánh mắt này giống như một loại dao mỏng sắc bén vậy.

"Khi dễ em ?" Lý Ninh Ngọc hỏi ngược lại.

"Chị... Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng thấy cô dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm mình, tựa như là đặc vụ của địch, mở miệng nói chuyện có chút quanh co.

"Hừ, khi dễ em cũng không phải là dễ." Lý Ninh Ngọc càng góp càng gần nói.

Cố Hiểu Mộng lập tức im miệng, cảm giác miệng rất khát, nhìn đôi môi đang khép của Lý Ninh Ngọc, cái hôn lướt nhẹ mới vừa rồi dường như không giải khát cho lắm.

"Tắm xong rồi thì đi ra, chúng ta còn phải tiếp tục kiểm tra nhà." Sắc mặt Lý Ninh Ngọc vẫn lạnh băng như cũ, cố ý làm giọng cứng rắn nói.

Cố Hiểu Mộng liền vội vàng gật đầu nói phải.

Lý Ninh Ngọc xoay người lại, dùng sức hé miệng suýt nữa cười ra tiếng. Mới vừa rồi thiếu chút nữa mình đã rơi xuống thế hạ phong, khá tốt là người này vẫn sợ dáng vẻ này của mình, có thể tưởng tượng được Cố Hiểu Mộng sau lưng đang túng quẫn như thế nào.




*****

Thời gian sẽ không vì một người hay một sự kiện nào đó mà dừng lại, đảo mắt mười ngày đã trôi qua, tiểu Triệu đã toàn lực làm việc, mỗi ngày đều lui tới Cố gia và điểm an bài bí mật gần Cục An ninh số 7.

Mỗi ngày Lý Ninh Ngọc đều nhìn điện văn mà tiểu Triệu đưa tới, cùng Cố Hiểu Mộng nắm chắc phá dịch, nhưng làm hai người thất vọng là, không có bao nhiêu tình báo quân sự.

"Vào ngày 1 tháng Mười, chính phủ Trùng Khánh đã quyết định muốn dời bộ máy chính phủ về Nam Kinh, khôi phục lại tất cả phương tiện chính trị của chính phủ quốc dân Nam Kinh, còn phải tổ chức đại hội toàn quốc, lập ra hiến pháp." Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế thư phòng, liếc nhìn tình báo, đem từng tin tình báo trong đó nói ra.

"Những chuyện này, nhất định qua hơn nửa năm sau sẽ hoàn thành toàn bộ." Trong lòng Lý Ninh Ngọc hết sức rõ ràng, hiệu suất làm việc của chính phủ quốc dân cao cỡ nào, hiệu quả nhanh chóng biết bao. Đối với hệ thống này, cô đã nghiên cứu rất nhiều.

"Đại khái là chỉ có thể làm xong những thứ này rồi, mới có thể phát động chiến tranh toàn diện." Cố Hiểu Mộng nói.

Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với kết luận của Cố Hiểu Mộng.

"Ít nhất bây giờ còn chưa xuất hiện tình báo có giá trị cao." Lý Ninh Ngọc buông tờ giấy viết đầy tình báo xuống, đứng lên, giơ tay đè lên cổ một cái.

Hai người đang định tiếp tục nghiên cứu, bên tai liền nghe được tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.

"Không phải tiểu Triệu." Cố Hiểu Mộng lập tức cảnh giác, tiểu Triệu gõ cửa có ám hiệu chuyên môn riêng.

"Hiểu Mộng, có thể là đồng nghiệp ở Cục An ninh số 7 của em." Lý Ninh Ngọc vỗ vỗ tay của cô, trấn an nói.

Cố Hiểu Mộng dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh, không lâu sau liền nghe được tiếng thím Triệu đi mở cửa, nhưng bởi vì cửa thư phòng đóng chặc, cô nhất thời không thể nghe rõ thím Triệu nói gì.

"Tiểu thư, là đồng nghiệp của cô, tìm cô có việc gấp." Thím Triệu vừa mở cửa, vừa căng giọng hô.

Cố Hiểu Mộng chớp mắt, hai tròng mắt nhìn về phía Lý Ninh Ngọc.

"Ở trên cầu thang lầu hai có thể thấy rõ người tới, xác định là đồng nghiệp của em rồi hãy xuống lầu. Thời điểm quan trọng, không thể xem thường." Lý Ninh Ngọc hạ thấp giọng đâu vào đấy nói.

Cố Hiểu Mộng liên tục gật đầu không ngừng mà đồng ý, đứng lên đi ra khỏi cửa .

Cô cực kỳ nghe lời đứng ở khúc quanh cầu thang lầu hai, góc độ này vừa vặn có thể thấy tình hình ở cửa nhà, thấy người tới đúng là thuộc hạ Sở mình.

"Sở trưởng Cố, Cục trưởng Đàm đưa thông báo khẩn cấp." Đặc vụ còn chưa ổn định hô hấp, thở hổn hển nói.

"Đưa thím Triệu là được, tôi sẽ xuống xem sau." Cố Hiểu Mộng không có xuống lầu, chỉ bước xuống ba bậc thang, đứng ở trên cầu thang nói thêm lần nữa.

Đặc vụ gãi đầu một cái, nhìn thím Triệu một chút.

"Cục trưởng nói, muốn ngài tự mình xem qua rồi phê duyệt." Đặc vụ lấy một tờ giấy từ trong túi công văn ra, đưa cho thím Triệu.

Cố Hiểu Mộng nghe vậy, biết mình nhất định phải xuống lầu, chỉ có thể thả chậm bước chân, chậm rì rì đi xuống.

Lý Ninh Ngọc ngồi trong thư phòng, tai vừa nghe đối thoại giữa Cố Hiểu Mộng và đặc vụ đó, trong đầu đang đặt ra nghi vấn, văn kiện gì lại phải để Sở trưởng như Cố Hiểu Mộng xem rồi phê duyệt ?

Đột nhiên môi Lý Ninh Ngọc thản nhiên nở một nụ cười xinh đẹp, xem ra Đàm Hán Anh không kịp đợi vết thương của Cố Hiểu Mộng khởi sắc nữa, chỉ có thể vội vội vàng vàng triệu hồi cô ấy về Cục An ninh số 7. Như vậy có thể thấy, không kiên nhẫn chính là Cục trưởng Đàm.

Lý Ninh Ngọc lần nữa giơ tay đặt lên văn kiện, xem nội dung trong đó, những nội dung này nhìn qua chỉ như ghi chép bình thường, căn bản không thể coi là tình báo, nhưng sau khi được Lý Ninh Ngọc quay tơ bóc kén trong đầu, những nội dung này mới dần có ý nghĩa.

Những thứ này nhìn như là hành động nội bộ, hoàn toàn không hề có an bài gì với địa khu Hoa Bắc. Nếu đã không có quan hệ với địa khu Hoa Bắc, vì sao còn phải đưa đến Cục An ninh số 7 ?

Lý Ninh Ngọc dần dần thấy rõ đầu mối trong đó, chính phủ quốc dân dời tất cả bộ máy đến Nam Kinh, nhất định là để danh chính ngôn thuận mà dời quân, mà tổ chức đại hội toàn quốc cũng nhất định là để kiềm chế tầm mắt của Diên An.

Sa bàn xuất hiện trong đầu cô, quân đội chính phủ quốc dân khẳng định đã bí mật tập kết ở Hoa Bắc, liên kết với quân khu Hoa Đông và chiến khu Hoa Nam, tạo thành thế gọng kìm, mục tiêu tiến công nhất định là nhắm thẳng vào khu nồng cốt Hồ Bắc của Diên An để giải phóng Trung Nguyên.

Đương lúc Lý Ninh Ngọc cảm giác có một tia manh mối, Cố Hiểu Mộng vỗ một cái lên cánh tay cô.

"Chị Ngọc đang suy nghĩ chuyện gì ? Nhập thần như vậy ?" Cố Hiểu Mộng hỏi.

"Bọn họ muốn em phê chuẩn văn kiện gì ?" Lý Ninh Ngọc vừa từ trong mộng tỉnh lại, vội hỏi.

"Là để em trở về làm việc, ngày mai thi hành." Cố Hiểu Mộng nhún nhún vai, tiện tay đóng cửa lại, ngồi xuống bên người Lý Ninh Ngọc.

Trên mặt Lý Ninh Ngọc không chút cảm xúc, hạ thấp giọng mình đem tất cả ý tưởng trong đầu nói với Cố Hiểu Mộng.

"Tình báo giả ? Vậy chúng ta phải phân biệt thật giả như thế nào ?" Cố Hiểu Mộng nghe được Lý Ninh Ngọc hoài nghi thời điểm Đàm Hán Anh biết dùng tình báo giả điều tra gián điệp, chân mày lập tức chau lại thành một đống.

"Em không nên nóng vội." Lý Ninh Ngọc thấy cô như vậy, rốt cuộc vẫn không nhịn được mỉm cười.

"Chỉ cần không liên quan tới sự sắp xếp tấn công Hồ Bắc, chúng ta liền án binh bất động." Lý Ninh Ngọc đã tính trước kỹ càng trong lòng, như vậy đầu tiên, vào thời khắc đọ sức quan trọng nhất, mình và Cố Hiểu Mộng vẫn chiếm thế thượng phong.

"Em tin tưởng phán đoán của chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng trịnh trọng nói.








⭐️ Chương 62

Đàm Hán Anh trong mười ngày qua, cảm giác như đã trôi qua mười năm, mình đánh báo cáo cho Trùng Khánh, vào chiều hôm qua rốt cuộc cũng có được câu trả lời. Đàm Hán Anh nhìn nội dung trả lời chắc chắn, trong lòng thầm thở phào, không có ai báo cáo lên chỗ Chủ tịch Quốc hội tối cao nhất.

"Đê dài ngàn dặm, vỡ do tổ kiến." [1] Nhìn câu trả lời vỏn vẹn tám chữ của ông chủ Đái, trong lòng Đàm Hán Anh đã biết.

[1] Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt: Xuất phát từ sách Hàn Phi Tử, chỉ việc rất nhỏ mà không cẩn thận, xử lý kỹ càng có thể gây tổn thất nghiêm trọng hoặc biến thành đại họa.

Mặc dù Cục An ninh số 7 trong thế cục toàn quốc hiện nay chỉ là một cục cấp cơ quan nho nhỏ, thế nhưng thông thường loại cơ quan nhỏ tầm thường này, luôn có thể phát sinh sự kiện lớn có thể thay đổi thời cuộc.

Đàm Hán Anh làm xong quyết định đánh đến cùng, nhìn hai bộ hồ sơ đang được xếp thẳng hàng, hắn cắn chặt răng hàm, cầm hồ sơ Cố Hiểu Mộng lên.

"Cô xuất thân từ nhà giàu có làm thuyền vận, nếu như là cô, vậy thì ngay cả mạch máu tài vụ của Hoa Đông cũng có thể bị ô nhiễm, dính dấp đến quá nhiều vấn đề khổng lồ." Đàm Hán Anh nhìn tấm hình đen trắng của Cố Hiểu Mộng, trong lòng cầu nguyện, muôn vạn lần không thể là cô ta.

Đàm Hán Anh lầm bầm lầu bầu nói xong, lại cầm lên hồ sơ của Đàm Khải.

"Đại nghĩa diệt thân ? Nếu như tôi có thể làm được, bây giờ cần quái gì phải làm một Cục trưởng nho nhỏ cấp Cục chứ ?" Đàm Hán Anh đột nhiên chán ghét tính cách của mình, mắt thấy những quan chức vào cùng cửa quan trường như mình, mỗi người đều đã một bước lên mây, mà mình vẫn còn ở Thiên Tân.

Hắn quyết phải nhẫn tâm, trong lòng mình, hai người tốt nhất này đều tinh khiết, không bị ô nhiễm, nhưng thực tế đã máu tươi đầm đìa trước mặt, Lão Quỷ tất nhiên từ một trong hai người mà ra.

Trong lòng Đàm Hán Anh có hàng trăm cảm xúc giao hòa.


*****

Sáng sớm ngày kế tiếp, Diêu Trung Thừa ngay cả phòng làm việc cũng không vào đã trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của Cục trưởng.

"Cục trưởng, ông chủ Đái trực thuộc Sở Tình Báo gởi tới một phong thư." Diêu Trung Thừa được cho phép, vừa đi vừa nói, dứt lời liền thấy Đàm Hán Anh đang nằm trên ghế sofa.

"Cục trưởng, hôm nay ngài vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi ?" Diêu Trung Thừa thấy khuôn mặt đầy mỏi mệt của Đàm Hán Anh, ân cần hỏi.

"Anh cứ nói đi." Đàm Hán Anh không chấp nhận sự quan tâm như vậy, chẳng qua chỉ lạnh lùng trả lời.

"Quân tự vệ Đông Bắc của Diên An, đã đổi thành Dân quân tự trị Đông Bắc, sắp được chính thức thành lập, đã bắt đầu được đưa vào khu trung quân. Lấy quân khu bờ biển và bộ đội trực thuộc quân khu Sơn Đông làm chủ lực, dựa vào bối cảnh này, mục tiêu tụ họp tấn công của quân ta chính là Đông Bắc Trường giang." Diêu Trung Thừa cao giọng nhớ tới nội dung trong thư.

"Đúng vậy, người Diên An luôn luôn sợ nhất việc chúng ta tiến sâu vào đông bắc, từ sau khi đàm phán Trùng Khánh xong, Diên An phái ra bao nhiêu người có mặt mũi đi đến đông bắc, mục tiêu này quả thật được lựa chọn rất tốt." Đàm Hán Anh chậm rãi nói.

Hắn dứt lời liền ngồi dậy, đưa tay phải qua lấy lá thư, tỉ mỉ nhìn từ đầu tới cuối một lần. Sau khi xác nhận không có sai lầm lúc này mới xếp lại, nhét vào túi áo sơmi của mình.

"Bây giờ hai đảng nước Mỹ đang hòa giải, hai đảng tạm thời ngưng chiến, phần tình báo này được lấy ra ở thời cơ thích hợp nhất, như vậy Đàm Khải và Cố Hiểu Mộng mới có thể tin là thật." Đàm Hán Anh suy nghĩ một chút, mất tự nhiên lấy tin đã được xếp gọn trong túi áo lấy ra lại, nhìn hai lần từ trên xuống dưới.

"Cơ hội lúc nào ?" Diêu Trung Thừa hỏi.

Đàm Hán Anh vừa định nói liền nghe được giọng Đàm Khải vang lên ở cửa, hắn lập tức ra dấu cho Diêu Trung Thừa, rồi tự cầm áo khoác đồng phục lên, ngồi trở lại trước bàn đọc sách.

"Vào đi." Đàm Hán Anh nói.

Đàm Khải cho rằng mình là người đầu tiên vào phòng làm việc Cục trưởng, nhưng chỉ vừa mới vào cửa liền thấy Diêu Trung Thừa đang đứng trước bàn làm việc của Đàm Hán Anh, không khỏi cười lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt, đứng thẳng người, chào theo kiểu nhà binh.

"Báo cáo Cục trưởng, thân phận người đi cứu Địa Hạ đảng Diên An đã tra ra được, đúng là Hắc Bang của Thiên Tân." Đàm Khải nói.

"Ừ, bây giờ không phải Địa Hạ đảng không còn chưa kết luận được." Đàm Hán Anh nói.

"Vâng." Đàm Khải nghe được ngữ khí Đàm Hán Anh không vui, một mực cung kính trả lời một câu.

"Cái gọi là danh sách người ẩn nấp đó, cậu tra thế nào rồi ?" Đàm Hán Anh hỏi tiếp.

"Đều tra không ra người này." Đàm Khải có chút đưa đám, nhưng trong lòng hắn cũng không thừa nhận phần danh sách này là giả, là vô nghĩa. Mà người đàn ông kia đã chuyển tình báo về trạm giao liên bị phá hư, ngăn cản những nhân viên nằm vùng kia đúng lúc.

Nhưng lời này tạm thời chưa thể nói cho Đàm Hán Anh, hắn muốn điều tra sâu hơn, cho đến khi tìm được điểm đột phá.

"Bây giờ quan hệ giữa Diên An và Trùng Khánh đã dịu lại, cậu cũng không cần phòng bị chặc quá, Thiên Tân là thành trì kinh tế quan trọng của phương bắc, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chăm chú vào đây cả đấy." Đàm Hán Anh nhắc nhở hắn.

Đàm Khải nghe được chú mình làm việc sợ đầu sợ đuôi như vậy, trong lòng không phục. Hắn cho là chính hắn thừa dịp lúc Diên An buông lỏng cảnh giác, một phát bắt được tất cả thành viên tổ chức Địa Hạ đảng Thiên Tân bọn họ.

"Tiền tuyến hòa hoãn, cơ quan chúng ta lại không thể nào hòa hoãn như vậy." Đàm Khải cố gắng phản bác.

Đàm Hán Anh đoán hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nghe hắn căm phẫn như thế, trong lòng nảy sinh cảm giác muốn nghe một chút cái nhìn của hắn đối với chiến trường ngoài tiền tuyến.

"Bây giờ chính phủ quốc dân giống như Đại Minh triều mấy trăm năm trước, Đại Minh Thành Tổ Chu Đệ tại vị, dời đô đến thành Bắc Kinh." Đàm Hán Anh bắt đầu nói vòng vo.

Đàm Khải không nhận ra được ý trong lời nói, đoán chừng Đàm Hán Anh muốn thảo luận chính trị, nghĩ ngợi trong chốc lát, trong lòng liền có giải thích.

"Trùng Khánh đến Nam Kinh, chính phủ lớn như vậy đều đã được di dời, dốc hết tâm huyết, phí tận nhân lực, vật lực, tài lực, nhất định sẽ nghỉ ngơi lấy sức thật lâu, chắc hẳn chúng ta và Diên An trong lúc này nhất thời không thể đánh nổi." Đàm Khải nói xong, cảm thấy lời này của mình hơi có chút độc đoán, tiếp tục bổ sung nói.

"Ngược lại là Hoa Bắc và Đông Bắc lại có thể sảng khoái mà đánh một trận." Lúc này Đàm Khải mới đem toàn bộ lời mình muốn nói nói xong, sau khi dứt lời liền nhìn sắc mặt Đàm Hán Anh, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, lúc này mới thỏa hết nỗi lòng.

Đàm Hán Anh khoát khoát tay, cũng không có đưa ra bất kỳ đánh giá gì với lời bàn luận của hắn.

Diêu Trung Thừa lại nghe lọt vào tai, nghĩ đến nội dung phong thư kia, xem ra kế sách này ở trên người Đàm Khải sẽ có tác dụng tốt, lần này chỉ chờ Cố Hiểu Mộng tới, lại để Cục trưởng dò xét thêm một phen nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...