[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia
Chương 59 + 60
☆ Chương 59"Người tới tiếp viện đều là người của Sở Hành động." Diêu Trung Thừa cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại của Đàm Hán Anh, hạ thấp giọng nói. Mắt Đàm Hán Anh híp lại một cái, đưa tay cầm lên hồ sơ của Đàm Khải, từ trong hồ sơ đó rút ra một xấp giấy, lật xem từng trang từng trang. Mấy tờ giấy này hắn cũng sắp thuộc luôn rồi, nhưng vẫn đọc lại từng câu từng chữ, muốn từ trong đó nhìn ra đầu mối. "Nhưng tôi vẫn còn một ý tưởng, Đàm Khải có thể tốn một số tiền lớn, thuê những người này liều mạng sao ? Giá cho một người chết cũng phải là mấy thỏi vàng nhỏ." Diêu Trung Thừa cách nửa bước, tiếp tục nói."Đúng vậy, thực lực phải sung túc cỡ nào mới có thể làm được như vậy." Đàm Hán Anh buông hồ sơ của Đàm Khải xuống, ngay sau đó cầm lên bộ của Cố Hiểu Mộng. "Thuyền vương." Diêu Trung Thừa dùng âm thanh thấp hơn, từ trong răng môi khạc ra hai chữ. "Ai, vẫn là dậm chân tại chỗ." Đàm Hán Anh đem hồ sơ của Cố Hiểu Mộng và Đàm Khải đều bỏ xuống, xếp chỉnh tề."Cục trưởng, cũng không phải là dậm chân tại chỗ. Sau khi chuyện này xảy ra, tôi có thể để cho ngài tín nhiệm." Diêu Trung Thừa làm người luôn biết điều, nói chuyện cũng không quanh co, trực tiếp thẳng thắn nói. Khóe miệng Đàm Hán Anh kéo lên một cái, cười lạnh một tiếng. "Hôm nay anh đi trông chừng, người lại chạy mất, anh làm sao để đạt được tín nhiệm của tôi đây ?" Đàm Hán Anh cố ý nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng của Diêu Trung Thừa. Diêu Trung Thừa ho khan mấy tiếng, trong lòng mắng lão hồ ly này, có điều hắn vẫn có tự tin lấy được sự tín nhiệm của Cục trưởng. Nếu không phải như thế, câu này Đàm Hán Anh tuyệt đối sẽ không nói cho mình nghe. "Cục trưởng, đừng trêu chọc tôi nữa, tôi ngược lại có một chủ ý đây." Diêu Trung Thừa suy nghĩ một chút, đem kế hoạch nghĩ ra được trong tình thế cấp bách mới vừa rồi nói ra. "Hử ?" Đàm Hán Anh không nghĩ tới, võ tướng như Diêu Trung Thừa vẫn còn có chủ ý. "Dẫn rắn rời hang." Diêu Trung Thừa nói xong, chờ Đàm Hán Anh tán dương mình một phen."Lấy cái gì dẫn ? Chẳng lẽ anh muốn bắt tình báo quân sự Hoa Bắc để dẫn sao ?" Đàm Hán Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, trong đầu nghĩ Diêu Trung Thừa này khẳng định nghĩ đến tình báo quân sự này, hắn đánh giặc nhiều năm, biết loại tình báo này là cám dỗ người nhất. "Không sai, nhưng khẳng định không phải là tình báo thật." Ánh mắt Diêu Trung Thừa sáng lên, phụ họa nói."Trung Thừa lão đệ, có phải anh đánh giặc nhiều quá rồi hay không ? Ý nghĩ cũng biến thành ngây thơ rồi, chỗ này của chúng ta là đơn vị tiếp nhận, không phải đơn vị thu phát, nếu như chỉ dựa riêng vào tôi khua môi múa mép, ngụy tạo ra một tình báo giả, anh nói hai người bọn họ ai sẽ tin ?" Đàm Hán Anh vốn còn ôm hy vọng với Diêu Trung Thừa, bây giờ nghe ra, hắn tuyệt đối không bằng hai người kia, thậm chí còn không bằng Quý Quang Dân đã chết kia. Diêu Trung Thừa nhất thời á khẩu không trả lời được. "Nếu như làm chuyện này, không đúng thì phải báo lên Trùng Khánh, nhưng đó chính là đến chỗ ông chủ Đái, thậm chí sẽ phải báo lên chỗ Chủ tịch Quốc hội, tôi phải suy nghĩ thật kỹ." Đàm Hán Anh nói. Mặc dù Diêu Trung Thừa biết hai người nói chuyện thực chất không có kết quả, nhưng điều làm hắn vui vẻ chính là, cuối cùng mình cũng được Đàm Hán Anh thu nạp, trở thành người hắn tín nhiệm nhất trước mắt.
*****Buổi tối ngày kế, Cố Hiểu Mộng liền xin được về nhà nghỉ ngơi, mà đặc vụ Cục An ninh số 7 phái tới theo dõi Cố Hiểu Mộng cũng kịp thời thông báo cho Đàm Hán Anh. "Vẫn là ở nhà thoải mái." Cố Hiểu Mộng vừa vào nhà liền xụi lơ trên ghế sofa nói. Lý Ninh Ngọc cũng không có buông lỏng giống như cô vậy, mà là tỉ mỉ nhìn cửa nhà đã được sửa chữa, lại nhìn quanh hết thảy trong nhà, nhìn qua không có chút dị thường nào. "Hiểu Mộng, dù gì nhà cũng đã bị người ta ra vào rồi." Lý Ninh Ngọc cũng không có nói hết toàn bộ, chỉ đến đó rồi ngưng.Cố Hiểu Mộng dùng sức gật đầu, sau đó đứng lên, yên lặng bắt đầu lục soát ở nhà, lục soát từng tấc từng tấc một, không buông tha bất kỳ xó xỉnh nào. Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, hé miệng cúi đầu cười một tiếng, giờ phút này Cố Hiểu Mộng còn có một chút dáng vẻ giống nhân viên điệp báo. "Không tìm được, không tìm nữa, cái nhà lớn như vậy, phải hao phí thời gian lâu lắm mới tìm được, nghỉ trước một chút đã." Cố Hiểu Mộng chỉ tìm mỗi cái phòng khách đã cảm thấy eo mỏi lưng đau, giận dỗi nói. Giờ phút này Lý Ninh Ngọc thật hối hận với ý nghĩ vừa rồi, mới vừa rồi còn cảm thấy Cố Hiểu Mộng có sở trường, bây giờ nhìn lại lại càng ngày càng lười biếng. "Tôi đi đun chút nước nóng, tắm trước một cái đi." Lý Ninh Ngọc không nói những thứ khác, cũng nhìn ra được vẻ mặt uể oải của Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng vốn đang ngả người đỡ eo, một bộ dáng vẻ không có tinh thần, vừa nghe được Lý Ninh Ngọc nói tới chuyện tắm rửa, ánh mắt liền như toát ra lửa. "Chị Ngọc tắm cùng em đi !" Cố Hiểu Mộng nói chuyện như rỏ dãi. Lý Ninh Ngọc vốn muốn đâu vào đấy nói với Cố Hiểu Mộng lời như vết thương không thể dính nước, nhưng vừa nghe cô nói như vậy, lời của mình liền trực tiếp nghẹn lại ở cổ họng, che miệng lại nhẹ nhàng hắng giọng một cái."Sở trưởng Cố, em nói vậy tôi thật nghi ngờ sẽ làm bại hoại gia phong Cố gia." Lý Ninh Ngọc cũng không có đồng ý với yêu cầu của cô, ngược lại còn chế nhạo nói. Cố Hiểu Mộng hừ một tiếng. "Gia phong Cố gia sau này do chị tới làm rạng danh, em chỉ muốn tắm cùng chị thôi." Cố Hiểu Mộng bày ra dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi. Lý Ninh Ngọc trợn mắt nhìn cô một cái, đi thẳng tới phòng tắm. Cố Hiểu Mộng thấy cô không để ý tới mình, lập tức theo đuôi phía sau. "Tự mình tắm thật phiền phức, chị Ngọc, chị nhìn một chút vết thương này của em, không dễ chịu gì cả, rất dễ bị nước dính vào." Cố Hiểu Mộng dựa ở cửa năn nỉ nói, trong lòng biết chị Ngọc nhất định sẽ nuốt trôi dáng vẻ đùa bỡn vô lại giả vờ ủy khuất này của mình. "Vậy tôi đỡ cánh tay cho em." Lý Ninh Ngọc chỉ có thể đầu hàng, nhượng bộ nói. "Vậy không được, lỡ như làm ướt sườn xám của chị Ngọc vậy còn phải cực khổ cho chị giặt quần áo nữa." Cố Hiểu Mộng dùng giọng điệu không đạt được mục đích thề không bỏ qua. "Giặt quần áo thì có gì khổ cực, nếu như em còn làm càn nữa, tối nay em tự ngủ ở phòng khách đi." Lý Ninh Ngọc dùng đòn sát thủ mà Cố Hiểu Mộng kiêng kỵ nhất.
☆ Chương 60Cố Hiểu Mộng nghe được hai chữ "Phòng khách" thật giống như nghe thấy lời nguyền, liền lập tức câm như hến, chỉ yên lặng nhìn Lý Ninh Ngọc tẩy rửa bồn tắm. "Sáng ngày mai thím Triệu tới rồi." Lý Ninh Ngọc vừa nói vừa từ phòng tắm ra nhà bếp nấu nước, Cố Hiểu Mộng vẫn không nói một lời đi theo sau lưng Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc thấy cô không nói lời nào cũng chỉ tự mình bận rộn, không nhìn một lúc, nước trong bồn tắm đã thay xong rồi. Lý Ninh Ngọc đưa tay thử nước, thử nhiều lần mới đạt được độ ấm hài lòng. "Cởi quần áo đi." Lý Ninh Ngọc rốt cuộc cũng nói chuyện lại với Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng sửng sốt một chút, cười gằn hai tiếng, sau đó đuổi Lý Ninh Ngọc ra khỏi phòng tắm trước, lúc này mới bắt đầu chậm rãi cởi áo nới dây lưng. Lý Ninh Ngọc thấy cửa nhẹ nhàng đóng lại, nhưng vừa định gõ cửa đi vào đầu óc lại xoay chuyển một cái, tay dừng ở giữa không trung, từ động tác gõ cửa biến thành động tác đẩy cửa."Em đi đổi đồ ngủ." Lý Ninh Ngọc giả bộ không thèm để ý, trực tiếp nói. Cố Hiểu Mộng nào nghĩ tới chị Ngọc không hỏi cô đã trực tiếp đi vào, trên người chỉ còn một ít vải vóc, vội vàng muốn cầm quần áo lên che ở trước người. "Bây giờ mới biết thẹn ?" Lý Ninh Ngọc mím chặt môi, tròng mắt đen tràn đầy hứng thú quan sát Cố Hiểu Mộng một phen, lúc này mới hài lòng lui về phía sau một bước ra khỏi phòng tắm. "Chị Ngọc !" Cố Hiểu Mộng nghe thấy cô lại đang cười nhạo mình, cảm giác mặt cũng nóng đến muốn phát sốt. Hơn nữa dáng vẻ áo quần không đủ che thân này của mình, lại không thể đuổi theo tranh cãi một phen, chỉ có thể trắng mặt chịu thua thiệt. Lý Ninh Ngọc căn bản không chờ cô nói xong cái gì, nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm, nghiêng người tựa vào bên tường. Một màn mới vừa rồi hiện lên trong đầu, cô cũng không biết mình trúng cổ gì lại muốn đi nhìn lén người Cố Hiểu Mộng một
chút. "Nhất định là bị Hiểu Mộng lây bệnh rồi, mỗi ngày đều suy nghĩ bậy bạ." Lý Ninh Ngọc đỡ trán, âm thầm oán thầm. Không lâu sau bên tai liền vang lên tiếng nước chảy, Lý Ninh Ngọc dự đoán cô ấy không cần mình giúp đỡ, nên không canh giữ ở cửa phòng tắm nữa.Cô hơi khôi phục sự bình tĩnh, đi tới ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, tỉ mỉ sắp xếp lại tất cả mọi chuyện phát sinh gần đây, dự trù sau đó Đàm Hán Anh sẽ có hành động gì ? Nhất định là muốn bắt Địa Hạ đảng Diên An, có lẽ Đàm Hán Anh đã nhận ra được Cục An ninh số 7 có gián điệp Địa Hạ đảng ẩn nấp, chẳng qua chỉ là hắn chưa có chứng cứ. Nhưng trước tình huống như vậy, Đàm Hán Anh muốn xuất lực cũng phải có chứng cứ, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết mà sẽ chủ động xuất kích, chẳng qua hắn sẽ dùng cách gì đây ? Tình báo giả ? Lý Ninh Ngọc nghĩ đến đây, sợ những chuyện có thể xảy ra đều nghĩ qua một lần, cuối cùng đưa ra được một cái kết luận: Đàm Hán Anh biết dùng tình báo giả để làm Hiểu Mộng hiện thân. Lý Ninh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, ngẩng đầu nhìn thời gian. Cố Hiểu Mộng tắm bao lâu rồi ? Lý Ninh Ngọc không có tính toán thời gian, nhưng cảm giác đã trôi qua rất lâu. Cô chợt bừng tỉnh, ba bước rút ngắn thành hai đi tới cửa phòng tắm, đưa tay dùng sức gõ cửa một cái."Hiểu Mộng ! Em lên tiếng đi." Lý Ninh Ngọc vừa nghĩ đến, suốt thờingian tắm Cố Hiểu Mộng không hề nói câu nào với mình, nếu là bình thường, đã sớm kêu mãi chị Ngọc, chị Ngọc không dừng rồi. Trong phòng tắm yên tĩnh, Cố Hiểu Mộng không trả lời cô. Lý Ninh Ngọc nhất thời hít một hơi khí lạnh, đưa tay đè lên chốt cửa một cái, cửa không có khóa... Cô đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Cố Hiểu Mộng mặc quần áo ngủ đứng đối diện mình, chẳng qua chỉ mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào mình. "Hiểu Mộng ! Tại sao không trả lời một tiếng ?" Lý Ninh Ngọc oán trách nói. "Chị Ngọc, chị vừa mới khi dễ em, em tức giận không muốn trả lời." Cố Hiểu Mộng nắn nắn lỗ mũi, giả bộ ra vẻ tức giận mở miệng trả lời. Đôi môi xinh đẹp của Lý Ninh Ngọc khẽ giương lên, bất đắc dĩ nở nụ cười, bước lên trước xít lại gần cánh tay cô, muốn vén tay áo lên nhìn một chút miệng vết thương trắng bệch kia. Cố Hiểu Mộng nhìn gương mặt trang điểm đơn giản xinh đẹp kia, trắng hồng như bột phấn, lông mi thật dài nhẹ nháy, giống như là cánh bướm đang vỗ, chỉ cần nhẹ nhàng lay động là có thể câu dẫn lòng người. Cô hơi cúi đầu, môi nhẹ nhàng đặt lên môi mỏng mềm mại của Lý Ninh Ngọc, ấm áp tấn công tới, chỉ cần mình dùng chút lực là có thể bắt lấy hơi thở của cô ấy.Răng nanh Cố Hiểu Mộng khẽ cắn môi dưới Lý Ninh Ngọc một chút, lưu lại dấu vết mập mờ. Lý Ninh Ngọc bị đau, lập tức đưa tay đẩy cô ra, một loại cảm giác đau nhức kỳ diệu làm cô khẽ chau mày, kiều mị liếc cô một cái. "Chị Ngọc khi dễ em, em phải cắn trả lại." Cố Hiểu Mộng ngước cằm đắc ý nói.
*****Buổi tối ngày kế, Cố Hiểu Mộng liền xin được về nhà nghỉ ngơi, mà đặc vụ Cục An ninh số 7 phái tới theo dõi Cố Hiểu Mộng cũng kịp thời thông báo cho Đàm Hán Anh. "Vẫn là ở nhà thoải mái." Cố Hiểu Mộng vừa vào nhà liền xụi lơ trên ghế sofa nói. Lý Ninh Ngọc cũng không có buông lỏng giống như cô vậy, mà là tỉ mỉ nhìn cửa nhà đã được sửa chữa, lại nhìn quanh hết thảy trong nhà, nhìn qua không có chút dị thường nào. "Hiểu Mộng, dù gì nhà cũng đã bị người ta ra vào rồi." Lý Ninh Ngọc cũng không có nói hết toàn bộ, chỉ đến đó rồi ngưng.Cố Hiểu Mộng dùng sức gật đầu, sau đó đứng lên, yên lặng bắt đầu lục soát ở nhà, lục soát từng tấc từng tấc một, không buông tha bất kỳ xó xỉnh nào. Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, hé miệng cúi đầu cười một tiếng, giờ phút này Cố Hiểu Mộng còn có một chút dáng vẻ giống nhân viên điệp báo. "Không tìm được, không tìm nữa, cái nhà lớn như vậy, phải hao phí thời gian lâu lắm mới tìm được, nghỉ trước một chút đã." Cố Hiểu Mộng chỉ tìm mỗi cái phòng khách đã cảm thấy eo mỏi lưng đau, giận dỗi nói. Giờ phút này Lý Ninh Ngọc thật hối hận với ý nghĩ vừa rồi, mới vừa rồi còn cảm thấy Cố Hiểu Mộng có sở trường, bây giờ nhìn lại lại càng ngày càng lười biếng. "Tôi đi đun chút nước nóng, tắm trước một cái đi." Lý Ninh Ngọc không nói những thứ khác, cũng nhìn ra được vẻ mặt uể oải của Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng vốn đang ngả người đỡ eo, một bộ dáng vẻ không có tinh thần, vừa nghe được Lý Ninh Ngọc nói tới chuyện tắm rửa, ánh mắt liền như toát ra lửa. "Chị Ngọc tắm cùng em đi !" Cố Hiểu Mộng nói chuyện như rỏ dãi. Lý Ninh Ngọc vốn muốn đâu vào đấy nói với Cố Hiểu Mộng lời như vết thương không thể dính nước, nhưng vừa nghe cô nói như vậy, lời của mình liền trực tiếp nghẹn lại ở cổ họng, che miệng lại nhẹ nhàng hắng giọng một cái."Sở trưởng Cố, em nói vậy tôi thật nghi ngờ sẽ làm bại hoại gia phong Cố gia." Lý Ninh Ngọc cũng không có đồng ý với yêu cầu của cô, ngược lại còn chế nhạo nói. Cố Hiểu Mộng hừ một tiếng. "Gia phong Cố gia sau này do chị tới làm rạng danh, em chỉ muốn tắm cùng chị thôi." Cố Hiểu Mộng bày ra dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi. Lý Ninh Ngọc trợn mắt nhìn cô một cái, đi thẳng tới phòng tắm. Cố Hiểu Mộng thấy cô không để ý tới mình, lập tức theo đuôi phía sau. "Tự mình tắm thật phiền phức, chị Ngọc, chị nhìn một chút vết thương này của em, không dễ chịu gì cả, rất dễ bị nước dính vào." Cố Hiểu Mộng dựa ở cửa năn nỉ nói, trong lòng biết chị Ngọc nhất định sẽ nuốt trôi dáng vẻ đùa bỡn vô lại giả vờ ủy khuất này của mình. "Vậy tôi đỡ cánh tay cho em." Lý Ninh Ngọc chỉ có thể đầu hàng, nhượng bộ nói. "Vậy không được, lỡ như làm ướt sườn xám của chị Ngọc vậy còn phải cực khổ cho chị giặt quần áo nữa." Cố Hiểu Mộng dùng giọng điệu không đạt được mục đích thề không bỏ qua. "Giặt quần áo thì có gì khổ cực, nếu như em còn làm càn nữa, tối nay em tự ngủ ở phòng khách đi." Lý Ninh Ngọc dùng đòn sát thủ mà Cố Hiểu Mộng kiêng kỵ nhất.
☆ Chương 60Cố Hiểu Mộng nghe được hai chữ "Phòng khách" thật giống như nghe thấy lời nguyền, liền lập tức câm như hến, chỉ yên lặng nhìn Lý Ninh Ngọc tẩy rửa bồn tắm. "Sáng ngày mai thím Triệu tới rồi." Lý Ninh Ngọc vừa nói vừa từ phòng tắm ra nhà bếp nấu nước, Cố Hiểu Mộng vẫn không nói một lời đi theo sau lưng Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc thấy cô không nói lời nào cũng chỉ tự mình bận rộn, không nhìn một lúc, nước trong bồn tắm đã thay xong rồi. Lý Ninh Ngọc đưa tay thử nước, thử nhiều lần mới đạt được độ ấm hài lòng. "Cởi quần áo đi." Lý Ninh Ngọc rốt cuộc cũng nói chuyện lại với Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng sửng sốt một chút, cười gằn hai tiếng, sau đó đuổi Lý Ninh Ngọc ra khỏi phòng tắm trước, lúc này mới bắt đầu chậm rãi cởi áo nới dây lưng. Lý Ninh Ngọc thấy cửa nhẹ nhàng đóng lại, nhưng vừa định gõ cửa đi vào đầu óc lại xoay chuyển một cái, tay dừng ở giữa không trung, từ động tác gõ cửa biến thành động tác đẩy cửa."Em đi đổi đồ ngủ." Lý Ninh Ngọc giả bộ không thèm để ý, trực tiếp nói. Cố Hiểu Mộng nào nghĩ tới chị Ngọc không hỏi cô đã trực tiếp đi vào, trên người chỉ còn một ít vải vóc, vội vàng muốn cầm quần áo lên che ở trước người. "Bây giờ mới biết thẹn ?" Lý Ninh Ngọc mím chặt môi, tròng mắt đen tràn đầy hứng thú quan sát Cố Hiểu Mộng một phen, lúc này mới hài lòng lui về phía sau một bước ra khỏi phòng tắm. "Chị Ngọc !" Cố Hiểu Mộng nghe thấy cô lại đang cười nhạo mình, cảm giác mặt cũng nóng đến muốn phát sốt. Hơn nữa dáng vẻ áo quần không đủ che thân này của mình, lại không thể đuổi theo tranh cãi một phen, chỉ có thể trắng mặt chịu thua thiệt. Lý Ninh Ngọc căn bản không chờ cô nói xong cái gì, nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm, nghiêng người tựa vào bên tường. Một màn mới vừa rồi hiện lên trong đầu, cô cũng không biết mình trúng cổ gì lại muốn đi nhìn lén người Cố Hiểu Mộng một
chút. "Nhất định là bị Hiểu Mộng lây bệnh rồi, mỗi ngày đều suy nghĩ bậy bạ." Lý Ninh Ngọc đỡ trán, âm thầm oán thầm. Không lâu sau bên tai liền vang lên tiếng nước chảy, Lý Ninh Ngọc dự đoán cô ấy không cần mình giúp đỡ, nên không canh giữ ở cửa phòng tắm nữa.Cô hơi khôi phục sự bình tĩnh, đi tới ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, tỉ mỉ sắp xếp lại tất cả mọi chuyện phát sinh gần đây, dự trù sau đó Đàm Hán Anh sẽ có hành động gì ? Nhất định là muốn bắt Địa Hạ đảng Diên An, có lẽ Đàm Hán Anh đã nhận ra được Cục An ninh số 7 có gián điệp Địa Hạ đảng ẩn nấp, chẳng qua chỉ là hắn chưa có chứng cứ. Nhưng trước tình huống như vậy, Đàm Hán Anh muốn xuất lực cũng phải có chứng cứ, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết mà sẽ chủ động xuất kích, chẳng qua hắn sẽ dùng cách gì đây ? Tình báo giả ? Lý Ninh Ngọc nghĩ đến đây, sợ những chuyện có thể xảy ra đều nghĩ qua một lần, cuối cùng đưa ra được một cái kết luận: Đàm Hán Anh biết dùng tình báo giả để làm Hiểu Mộng hiện thân. Lý Ninh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, ngẩng đầu nhìn thời gian. Cố Hiểu Mộng tắm bao lâu rồi ? Lý Ninh Ngọc không có tính toán thời gian, nhưng cảm giác đã trôi qua rất lâu. Cô chợt bừng tỉnh, ba bước rút ngắn thành hai đi tới cửa phòng tắm, đưa tay dùng sức gõ cửa một cái."Hiểu Mộng ! Em lên tiếng đi." Lý Ninh Ngọc vừa nghĩ đến, suốt thờingian tắm Cố Hiểu Mộng không hề nói câu nào với mình, nếu là bình thường, đã sớm kêu mãi chị Ngọc, chị Ngọc không dừng rồi. Trong phòng tắm yên tĩnh, Cố Hiểu Mộng không trả lời cô. Lý Ninh Ngọc nhất thời hít một hơi khí lạnh, đưa tay đè lên chốt cửa một cái, cửa không có khóa... Cô đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Cố Hiểu Mộng mặc quần áo ngủ đứng đối diện mình, chẳng qua chỉ mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào mình. "Hiểu Mộng ! Tại sao không trả lời một tiếng ?" Lý Ninh Ngọc oán trách nói. "Chị Ngọc, chị vừa mới khi dễ em, em tức giận không muốn trả lời." Cố Hiểu Mộng nắn nắn lỗ mũi, giả bộ ra vẻ tức giận mở miệng trả lời. Đôi môi xinh đẹp của Lý Ninh Ngọc khẽ giương lên, bất đắc dĩ nở nụ cười, bước lên trước xít lại gần cánh tay cô, muốn vén tay áo lên nhìn một chút miệng vết thương trắng bệch kia. Cố Hiểu Mộng nhìn gương mặt trang điểm đơn giản xinh đẹp kia, trắng hồng như bột phấn, lông mi thật dài nhẹ nháy, giống như là cánh bướm đang vỗ, chỉ cần nhẹ nhàng lay động là có thể câu dẫn lòng người. Cô hơi cúi đầu, môi nhẹ nhàng đặt lên môi mỏng mềm mại của Lý Ninh Ngọc, ấm áp tấn công tới, chỉ cần mình dùng chút lực là có thể bắt lấy hơi thở của cô ấy.Răng nanh Cố Hiểu Mộng khẽ cắn môi dưới Lý Ninh Ngọc một chút, lưu lại dấu vết mập mờ. Lý Ninh Ngọc bị đau, lập tức đưa tay đẩy cô ra, một loại cảm giác đau nhức kỳ diệu làm cô khẽ chau mày, kiều mị liếc cô một cái. "Chị Ngọc khi dễ em, em phải cắn trả lại." Cố Hiểu Mộng ngước cằm đắc ý nói.