[BH][On-going] Ô Rô
Chương 6: Được không?
Còn chưa chính thức khai giảng, nhóm lớp đã được lập từ lâu, ngày nào cũng bị dội cho một đống danh mục sách, tôi thực sự chịu không nổi, chửi thầm trong lòng, Hán ngữ ngọt ngào sao lại phải đọc nhiều sách đến vậy.Lúc đang sắp xếp danh mục sách vào ghi chú, Kỳ An nhìn thấy bèn hỏi, bây giờ đã bắt đầu giao bài tập về nhà rồi hả?Tôi nói không phải, là danh mục sách do giảng viên giới thiệu.Nàng cười một tiếng, trêu đùa nói, "Học sinh giỏi cố lên."Câu này quả thực làm tôi xấu hổ muốn chết. Phải thừa nhận rằng, về chuyện thi đại học, tôi dường như may mắn hơn người khác một chút, tuy không đến mức siêu phàm nhưng quả thực phát huy không tệ, đặc biệt là tiếng Anh và bài tổng hợp văn học, mỗi môn đoán mò một câu trắc nghiệm mà lại đều đúng, thật sự là phúc ít khi đến nay lại đến. Nhưng sự khác biệt tồn tại khách quan, tôi không thể bịt tai trộm chuông, phớt lờ sự thật rằng việc mình có thể chen chân vào ngôi trường top 5 toàn quốc này phần nào là nhờ chút may mắn.Nghĩ đến thôi đã thấy phiền rồi.Buổi tối về nhà chơi game còn bị mẹ tôi giảng đạo một trận, nói không phải thầy cô đã có danh sách sách đề cử rồi sao, sắp khai giảng rồi mà con còn chưa chịu thu tâm lại, chơi ba tháng nghỉ hè không sợ chơi đến phát điên à.Tôi phiền muộn muốn nứt cả đầu, không chỉ vì những cuốn sách khó nhằn và những lời lải nhải, mà còn vì câu nhắc nhở vô tình kia... Mùa hè sắp kết thúc rồi, nó sắp sửa rút đi như thủy triều, cực kỳ keo kiệt mang theo những trân bảo đã mang đến, không để lại gì nhiều.Nếu mùa hè qua đi, mối quan hệ của chúng tôi cũng sẽ đứt đoạn từ đây ư?Còn phải làm sao đây? Còn có thể làm sao đây?Tôi nặng nề ấn cuốn "Tuyết" trong tay trở lại giá sách, trách nó quá u ám khiến người ta như bị nhốt trong căn phòng tối tăm chật hẹp, sắp sửa ngạt thở, suy nghĩ không nổi mà động đậy cũng không xong, đổi một cuốn sách đọc nhẹ nhàng hơn chắc sẽ tốt hơn nhiều.
***
Lần đầu tiên Kỳ An gọi điện thoại cho tôi đúng vào lúc mùa hè sắp tàn, khi đó tôi đang lén lút chỉnh điều hòa xuống 25 độ C, xem bộ phim cũ "Nhà ga trung tâm" trên iPad, mắt như bị bụi vàng bay vào.Trong phim, Dora đọc thư: "Người ta nói nhiều người rất cuồng nhiệt trong lễ hội hóa trang, tôi chính là kiểu người đó. Chúng ta đã chơi đến thỏa thích, nhưng thôi thì quên nhau đi."Tôi cảm thấy khá khó tin, vì dường như chúng tôi chưa thân thiết đến mức có thể liên lạc qua điện thoại bất cứ lúc nào, nhưng màn hình sáng lên đúng là cái tên mà tôi vô thức mong đợi từ lâu.Nàng hỏi tôi có ở nhà không, rồi lại hỏi lúc này có tiện nói chuyện không. Lúc đó tôi không thể hiểu ý, trả lời là cũng tiện, phòng sách chỉ có một mình em thôi.Nhưng giọng điệu của nàng có một chút do dự, hoặc cũng có thể do tôi ảo giác, "Có chuyện hơi quan trọng, em có thể tránh đi một chút được không?"Tôi hơi ngạc nhiên, nói vậy thì đợi em xuống lầu, sẽ nhanh thôi.Chắc là nhanh thôi.Nếu mẹ tôi không nhất quyết bắt tôi dọn rác mang xuống dưới cùng thì đã nhanh hơn rồi.Nếu thần thú của Tư Hạ có thật, chắc chắn sẽ là một con nhím nóng hổi. Mùa hè là vậy, dù ánh mặt trời đã lặn vẫn cứ xù xì. Người ta vốn đã dễ xúc động, ngâm mình trong gió nóng lâu, lại bị trì hoãn một hồi, lúc tôi xỏ giày không khỏi nóng nảy, trực tiếp dẫm bẹp gót giày vải, lê lết ra khỏi cửa một cách vội vã. Sau này mới nhớ ra đau lòng cho cái bao cát xả giận xui xẻo này.Lúc đó, tôi đương nhiên chỉ lo chạy xuống lầu, lúc gọi lại số điện thoại, khí vẫn chưa định, vừa khó hiểu vừa bất an, hỏi, sao vậy ạ?"Cũng không có gì," Nàng hiếm khi do dự, không còn vẻ quả quyết thường thấy, "Chỉ là muốn nói với em... muốn hỏi em, em có biết ngày 17 tháng 5 không, em có ghét vậy không?"Tôi không khỏi nghẹn thở, vài ý nghĩ mơ hồ xông thẳng vào đầu, không theo quy tắc nào, gió nóng khiến đầu óc choáng váng, "Em không để ý... Năm ngoái em từng viết bài đăng cho tài khoản công chúng của bạn học."Rồi tôi nghĩ ngợi một chút, ngập ngừng hỏi, "Chị...""Chị thích em."Theo bản năng, tôi chưa kịp ngạc nhiên đã vội vàng phủ nhận, lắp bắp nói, chị... chị có phải gọi nhầm số rồi không?Kỳ An liền hung dữ với tôi: Đừng ngắt lời chị. Rồi không có chút tự tin nào nói: "Chị vốn đã căng thẳng rồi, em còn quấy rối nữa thì chị sẽ không nói nên lời được đâu."Nhưng đầu dây bên kia xào xạc truyền đến những tiếng động không hài hòa, tiếng đẩy cửa và tiếng va chạm nhẹ của thủy tinh, tiếng thì thầm và tiếng cười nhỏ."Xin lỗi, hình như em nghe thấy... chị đang chơi trò nói thật hay thử thách ạ?"Tôi chống đầu gối ngồi xuống mép bồn hoa, tô điểm cho giọng điệu của mình một nét tự mãn nhìn thấu tất cả, khẽ cười một tiếng. Chỉ có điều, âm thanh lăn qua một vòng trong cái nóng oi bức của mùa hè có chút méo mó, nghe lạ tai vô cùng.Nàng cũng cười theo, thừa nhận một cách thản nhiên: "Ừm.""Chị xui thật đấy."Tôi không thể nói rõ mình đang có tâm trạng gì, đáng lẽ kết quả đã nằm trong dự đoán nhưng lại gặp phải cảm giác mất mát ngoài dự kiến, va chạm xong văng tung tóe mảnh vỡ thủy tinh khắp nơi, dày đặc găm vào một góc nào đó không tên trong lòng. Tôi chỉ có thể cười, nhưng khóe miệng nhếch lên như màu nước bột nhãn hiệu Mali khô trên bảng pha màu, không thể tô điểm màu sắc lên biểu cảm trống rỗng. Nó khô khốc bất lực, mặc cho vết nứt lan rộng, cho đến khi vỡ vụn."Chị thấy cũng được mà," Nàng nói, "Dù sao cũng là gặp được em."Nàng nói vậy khiến tôi khó mà không diễn giải ra ý nghĩa khác. Thiền ngữ nói rằng lòng có Phật thì thấy gì cũng là Phật, về điều này, tôi phải giơ cao lá cờ duy vật chủ nghĩa mà phủ nhận, không thừa nhận đây là do lòng tôi có chút ý nghĩ vượt quá giới hạn.Tôi cố gắng hiểu theo nghĩa đen, chống đỡ nụ cười trên khóe miệng, nhưng dần dần cảm thấy đuối sức: "Đúng vậy, may mà không phải cố vấn hoặc người lớn nào đó, nếu không thì thật sự khó mà thu dọn được cục diện.""Em nghe thấy rồi, nhưng hình như em nghe không hiểu," Kỳ An lại cười, chỉ khi cười giọng điệu mới khôi phục được vài phần vẻ tùy hứng thường ngày, "Em không muốn biết hình phạt thử thách của chị là gì sao?"Tôi không muốn biết. Rốt cuộc là ai đã phát minh ra cái trò chơi nói thật hay thử thách này, nửa hư nửa thực lẫn lộn, lừa người ta tâm trạng lên xuống như tàu lượn siêu tốc, thật đáng ghét.Đoán đúng có phần thưởng không, chắc là không. Nhưng tôi vẫn phối hợp đoán: "Chắc là ngẫu nhiên chọn một người trong danh bạ để nói thích.""Là tỏ tình với người chị thích," Giọng điệu của nàng càng lúc càng nhẹ, khẽ thở dài, tôi không nghe ra là bất lực hay là gì khác, "Em ngốc thật đấy."Kỳ An gọi tôi là đồ ngốc, nàng nói vậy thì cứ vậy đi, tôi thực sự không thể phân tâm phản bác. Mỗi một chữ nàng nói đều như mực bút máy bị rò rỉ loang lổ trên trang giấy, dù nhìn thấy vết mực, tâm trạng cũng sẽ lên xuống theo vết mực không đều đó, lúc đậm lúc nhạt, lông mày hơi giãn ra rồi lại nhíu lại.Cuối cùng tôi cũng xua đuổi đám mây che mắt trong đầu, nhưng người vẫn còn mơ hồ. Tôi nghĩ đến bộ phim vừa xem được đoạn đầu, dừng lại ở cảnh Eileen nhìn bức thư nói "I love that one". Vì chữ "love" đó, hiện thực và câu chuyện chồng chất lên nhau. Dù chúng đại diện cho những ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, câu thoại ấy vẫn khiến tôi nảy sinh một ảo giác kỳ lạ như Trang Chu mộng điệp.Tôi cố gắng mở miệng nói trong giấc mơ, giọng nói nhẹ như sợ làm kinh động ái thần Psyche, mơ hồ hỏi, "Dạ?""Thật sự không hiểu à, vậy chị nói lại lần nữa nhé," Nàng nói, "Chị thích em. Chọn tỏ tình vào hôm nay là trùng hợp gặp phải hình phạt thử thách của trò chơi, nhưng thích em là lời nói thật lòng của chị.""Còn muốn chị nhắc lại nữa không?"Tôi nghĩ nàng đang bật loa ngoài, tiếng hò reo ở đầu dây bên kia lúc này không còn che giấu, nghe rất rõ, có người lớn tiếng hô "Ở bên nhau đi", nhưng chưa được vài giây đã bị ai đó ngăn lại, tiếng ồn ào tan biến sạch sẽ, trong nháy mắt như cách mấy đời."Đừng để ý đến họ," Nàng có lẽ đã đứng dậy đổi chỗ khác, trong nền chỉ còn mơ hồ tiếng còi xe và tiếng gió rít, cách rất xa, nên hư ảo không chân thực."Chị biết đột nhiên nói với em như vậy có vẻ rất đường đột, rất nông nổi," Tôi muốn đổ lỗi cho chất lượng mạng không tốt, giọng nói của nàng lại có vẻ hơi run, "Thật ra chị không muốn chơi trò đó, định phạt ba ly là xong. Rượu đã rót xong rồi mà chị phát hiện mình không làm được. Vài ngày nữa em đi rồi, chị thật sự không còn lý do gì để nói chuyện với em nữa.""Hai ngày trước chị gọi điện thoại cho bạn, chị nói hình như chị gặp được một người khá tốt, nhưng em ấy sắp đi rồi, thời gian lại quá ngắn, không thể đến mức nước chảy thành sông tỏ tình được, phải làm sao đây.""Em biết bạn chị nói gì không, nó nói chị còn không mau xông lên đi, chút mặt mũi đó của chị có quan trọng hơn người ta không, kết quả xấu nhất cũng chỉ bị coi là lưu manh rồi bị chặn thôi. Chị suy nghĩ kỹ, hình như cũng có lý.""Chị không biết đây là gì, crush à, crush có phải là thích thật lòng không, có kết quả không. Nhưng nói một cách ích kỷ, chị vẫn muốn thử một lần."Nàng dừng lại một lúc lâu, "Em có ghét vậy không?""Em không có," Giọng của tôi vì lâu không nói chuyện mà trở nên khàn khàn, đến mức vào lúc này nghe không được dễ nghe, đành phải nói nhỏ lại, lạnh nhạt và vội vàng phủ nhận, "Không có ghét.""Vậy em... có muốn nói gì với chị không?"Tôi sững sờ, cổ họng đột nhiên rất nghẹn, cản trở tôi phát ra bất kỳ âm thanh nào. Những ý nghĩ không chân thực từ hình bóng mơ hồ đã có hình hài, khi bày ra trước mắt, tôi lại bắt đầu rụt rè, đột nhiên không thể nói rõ đó là cảm giác gì.Kỳ An đúng lúc thể hiện sự thấu hiểu cho sự im lặng của tôi, "Đây là câu hỏi tùy chọn, không muốn trả lời thì không trả lời, chị cũng không có thời hạn chót."Nàng càng bình tĩnh, càng làm tôi luống cuống."Mau về đi, dưới lầu nhiều muỗi lắm phải không, có bị cắn không?""Em xịt thuốc chống muỗi rồi." Tôi do dự một chút, "Là mùi bạc hà, rất mát."Tôi không cố ý nói những lời vô nghĩa này với nàng. Lâm Hứa quả nhiên là kẻ nhát gan số một thế giới, chưa bao giờ dám chủ động thì thôi, đến cả khi được tỏ tình cũng phải rụt rè. Thà đứng dưới đèn đường cho muỗi đốt, cũng khó mà hạ quyết tâm nói ra những lời thật sự quan trọng."Chị thích mùi hoa oải hương," Kỳ An vẫn là Kỳ An, không hề tỏ ra quá ngạc nhiên và khó hiểu về điều này, mà rất tự nhiên tiếp lời, nghiêm túc cùng tôi thảo luận về mùi hương của thuốc chống muỗi, "Không lạnh như bạc hà, mùi cũng không quá nồng.""Em cũng thích," Tôi nói, "Em cũng thích chị."