(BHHĐ) [edited] Bẫy Rập ~ Ngữ Tiếu Vô Ngân ~~~

Chương 2: Bại lộ



Ngồi trong chuyên cơ riêng, nhìn lâm lang* mỹ thực, Trình Nghi ý thức được Kiều Cảnh không hề có ý định ra chiêu thăm dò cô.

*đại khái giống như của ngon vật lạ

Tại sao cô ta không hỏi "Vì sao cô lại cứu tôi?" giống như bình thường? Nói chung, con người Kiều Cảnh này khiến cô đoán không ra, người đàn bà lòng dạ thâm sâu, trong lòng đã tỏ tường mọi việc nhưng trên mặt không bao giờ để lộ tia cảm xúc nào.

Vì không ý thức rõ ràng được Kiều Cảnh vì sao đối với cô như vậy càng khiến Trình Nghi đứng ngồi không yên. Có điều, nữ cảnh sát này cũng không phải hạng vừa, trong lòng thấp thỏm ngoài mặt thản nhiên.

"Xin lỗi, bởi vì thời gian có hạn nên chúng ta chỉ có thể dùng bữa tối trên chuyên cơ của tôi" Kiều Cảnh nhấc ly rượu lên, mặc dù nói vậy nhưng đáy mắt cô ta vẫn không lộ ra dù một chút áy náy.

Trình Nghi nương theo cửa sổ nhìn bóng đêm bao trùm cả không gian bên ngoài, lòng bồn chồn "Chúng ta... đi đâu vậy?"

Từ lúc Kiều Cảnh mời cô ăn cơm, cô còn chưa kịp nói đồng ý đã bị hai tên vệ sĩ đưa lên chuyên cơ này, giống như con tin bị tạm giam, một tấc cũng không được xê dịch.

Kiều Cảnh không trả lời, hờ hững nhìn cô, Trình Nghi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt mơ màng sau đó gục xuống bàn.

Ở một góc độ Kiều Cảnh không nhìn thấy, cô lén lút nhổ chỗ rượu vừa uống ra.

Kỳ thực cô đã sớm phát giác trong rượu bị thả độc, lòng nghi ngờ của Kiều Cảnh cao như vậy sao có thể ngẫu hứng mời một kẻ xa lạ ăn cơm?

Thế là cô liền tương kế tựu kế, để xem nhân vật kia rốt cuộc là muốn thế nào.

Lặng lẽ nheo mắt lại, Trình Nghi thấy có mấy tên vệ sĩ xông vào, chắc mẩm là mấy người này tới để lục soát cô. Nhưng không, Kiều Cảnh đột nhiên đứng dậy tự mình lục soát. Trình Nghi đang giả vờ hôn mê, bị sờ khắp người như vậy cũng cảm thấy rất uất ức.

Bất quá đối phương là nữ, nên cô cũng không chú ý lắm.

Bàn tay Kiều Cảnh đặt trên ngực Trình Nghi đột ngột dừng lại. Trong lòng căng thẳng, ống nghe điện thoại được chính cô giấu vào trong áo, không phải bị cô ta phát giác ra rồi chứ?

"Xé quần áo cô ta ra" ngay lập tức Kiều Cảnh ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ.

Nhịp tim của Trình Nghi tăng mạnh. Đại não chuyển động liên tục, không thể để đám đàn ông to cao thô tục ấy xâu xé càng không thể để cô ta phát hiện ra...Nếu vậy, cô sẽ chết mà không có chỗ chôn. Bất luận thế nào cũng phải nghĩ ra biện pháp xoay chuyển cục diện, nếu cô ta thích phụ nữ, vậy hiện giờ là một cơ hội tốt...Trình Nghi quyết tâm, bằng bất cứ giá nào, không thể để giọt mồ hôi của cô và đồng đội bị uổng phí...Chỉ có như vậy, đều là đồng tính, lại không quá lỗ mãng...

Nghĩ là làm, khi mấy tên vệ sĩ tiến lại gần, Trình Nghi ngay lập tức bổ nhào về phía Kiều Cảnh trên ghế sopha gần đó, cả người vừa vặn nằm trọn trên người Kiều Cảnh. Có điều, do lực quá mạnh, kết quả có chút không được như ý, chính là cả hai người sau cú va chạm đều nằm sõng soài trên đất.

Hiện tại hai người đang duy trì một tư thế rất ám muội, bàn tay Trình Nghi "vô tình" đặt lên người Kiều Cảnh.

Vệ sĩ nhìn thấy biến cố bất ngờ tất cả đều ngẩn ra, vô cùng lúng túng, quên luôn cả việc phải làm.

Kiều Cảnh nhíu mày, sắc mặt trầm xuống đến đáng sợ, đẩy Trình Nghi ra. Trình Nghi lại như chết đuối vớ được cọc liều mạng ôm lấy cô,đối phương buông lỏng tay, cô mơ hồ cảm thấy nếu cô ta không lột quần áo mình vậy thì hoàn cảnh hiện giờ nhất định khiến cô ta giương súng bắn chết mình.

Mặc kệ, thế nào cũng được, vì đại nghĩa, phải nhịn nhục bán mình cầu xin.

"Sở Vi" âm thanh rõ ràng từ miệng đối phương thốt ra, là âm thanh đã kiên trì đến cực hạn "Ngồi dậy"

Sau khi được phái đi nằm vùng cô đổi tên thành Sở Vi, trong lòng Trình Nghi khẽ chấn động, biết ngay mấy trò vặt vãnh không thể qua được mắt cô ta. Cô cắn cắn môi, nỗ lực dùng chút quyến rũ ít ỏi của mình để bào mòn cơn giận "Tôi... Đúng là tôi cố ý"

Kiều Cảnh chỉnh trang lại quần áo, ánh mắt như hai lưỡi đao nhìn về phía cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Trình Nghi ngược lại ngồi chật vật trong góc trước hàng chục khẩu súng hướng về mình, không nói một lời.

"Người mẫu quốc tế, cha mẹ mất sớm, năm nay 24 tuổi..." Kiều Cảnh không nhìn cô, lưu loát đọc ra một loạt thông tin, bỗng nhiên dừng lại một chút, nhìn cô cười đầy thâm ý "Cảm giác cô đem tới cho tôi không chỉ đơn giản như vậy"

Trình Nghi trong lòng giật thon thót, vẫn không nói gì.

"Hai cánh tay của cô rất có lực, ánh mắt cũng rất kiên nghị. Trên tay có nhiều vết chai chắc chắn là quanh năm sử dụng vũ khí hoặc tập luyện nhiều"

Trình Nghĩ rất phẫn nộ, cô không ngờ Kiều Cảnh lại vừa có năng lực nhìn người lại vừa cẩn thận như vậy. Cô theo bản năng đưa tay về phía bộ đàm cầu cứu tổng bộ, liều mạng một lần, không thành công thì cũng thành nhân.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe được một tiếng đạn lên nòng rất nhỏ, vừa đánh mắt ra phía sau Kiều Cảnh, chợt thấy một tên vệ sĩ đang cầm súng giơ lên, chậm rãi hướng về phía lưng Kiều Cảnh...

"Cẩn thận!" Trình Nghi hô to một tiếng, bay nhào tới đẩy Kiều Cảnh ra, kết quả tay cô ăn ngay phát đạn đó.

Kiều Cảnh cũng khó tin đến ngẩn người, đại khái là không nghĩ đến Trình Nghi đột ngột xong ra cứu cô. Một bên xem vết thương của Trình Nghi, một bên trách móc vệ sĩ "Sao lại làm như vậy?"

Tên vệ sĩ khẽ cười một tiếng, không hoảng không loạn vẫn giữ nguyên tư thế chĩa súng về phía Kiều Cảnh. Kiều Cảnh rất nhanh đã khối phục được tâm trạng, khuôn mặt lại trở về sự lạnh lẽo run người "Lại là hắn?"

Tên vệ sĩ không nói gì, Kiều Cảnh ra hiệu bảo mấy tên vệ sĩ còn lại chế ngự hắn, cũng không có ai động đậy. Trình Nghi lần này đã rõ ràng rồi, tất cả bọn họ đều đã bị mua chuộc. Thật tò mò muốn biết kẻ đứng sau giật giây là ai, sao lại nhất quyết đưa Kiều Cảnh vào đường chết như vậy. Có điều cũng phải cảm tạ cuộc bạo loạn này, nếu không thì vừa nãy... Nguy hiểm thật.

Giây trước còn trung thành tuyệt đối giây sau đã phản chiến đối mặt. Đây là cơ hội tốt nhất của cô, Trình Nghi rất nhanh đá bay một tên gần đó, ngay lập tức đạn như mưa dồn dập bắn về phía cô.

Trình Nghi lộn mấy vòng né tránh, theo bản năng sờ bên hông mình, lúc này cô mới chợt nhớ ra bản thân đang đi nằm vùng nên không mang theo súng. Thầm mắng mình một tiếng, không ngờ nhanh như chớp một vật được ném về phía cô, là Kiều Cảnh ném súng cho cô.

Còn chưa kịp suy nghĩ lý do, vái trái bỗng nhiên đau dữ dội, có kẻ đánh lén. Cô bóp cò, tên khốn kia nhanh chóng mang dòng máu đỏ sẫm trên ngực ngã xuống.

Âm thanh hỗn loạn đã kinh động đến cơ trưởng, hắn từ buồng lái nhô đầu ra, thẹn quá hóa giận lập gầm lên:

"Ha, ngày hôm nay đừng ai nghĩ đến việc ra ngoài, chúng mày phải chôn cùng chúng tao!"

Tên vệ sĩ cười càn rỡ, bỗng cơ thể đột nhiên run lên, ngực nở hoa máu, cả người đổ xuống.

Kiều Cảnh mặt không đổi sắc điêu luyện đi giải quyết mấy tên cặn bã còn lại.

Trình Nghi nhìn động tác của cô ta, chiêu nào chiêu nấy trí mạng, không trượt đi đâu, âm thầm hoảng sợ. Vừa nãy còn để ý đến sự an nguy của cô ta mà không hề nhớ rằng tự thân cô ta cũng lợi hại và hung ác cỡ nào, chỉ là... nhất thời không để lộ để thăm dò cô thôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã từ từ tiến vào bẫy rập được trải sẵn.

Giải quyết xong tất cả, Kiều Cảnh lại giơ súng lên, lần này đương nhiên hướng về phía Trình Nghi.

"Tôi biết ngay là cô không hề đơn giản mà"

Trình Nghi trên mặt không biểu hiện chút chột dạ, thản nhiên nói "Là người mẫu thì không thể có khả năng tự vệ sao?"

Hai phe đang đối đầu căng thẳng, thân máy bay đột nhiên chao đảo, lệch hẳn về một bên, Trình Nghi lúc này mới nhớ ra "Nguy rồi! Phi công chết rồi!"

Cô vọt vào buồng lái, máu bắn tung tóe khắp nơi, thử điều khiển mấy nút, cửa khoang đột nhiên mở ra khí tràn vào chuyên cơ mất đi trọng lực khiến mọt thứ trở nên lơ lửng. Trình Nghi phải tóm chặt lấy ghế lái mới có thể cố định được bản thân, trong khoang sau Kiều Cảnh không nhịn được nữa, mắng một câu "Đồ bỏ đi! Cút!"

Trình Nghi không thèm để ý tới, hai chân ôm chặt lấy ghế, trước tiên đóng cửa khoang để ổn định APU, màu sắc rực rỡ trên bảng số liệu vẫn nhảy nhót không ngừng, Trình Nghi thật đau đầu, cô đem tất cả các nút trên bảng điều khiển thử một lượt, nó chẳng những không giúp được gì mà ngược lại càng làm mọi thứ thêm rối rắm. Chuyên cơ vẫn không ngừng chao đảo, có tiếng va chạm mạnh trên cabin, trong lúc hỗn loạn tiếng giày cao gót từ xa tiến tới. Kiều Cảnh dùng lực, đẩy cô ra một bên, ngồi vào ghế lái, thành thạo điều khiển máy móc, chỉ mất mấy phút, chuyên cơ đã trở về trạng thái cân bằng.

"Cái gì cũng không biết, cô biết làm cái gì hả?" Cô ta lúc này mới xoa xoa cái trán vừa bị đụng đau điếng, chậm rãi đứng lên nhìn Trình Nghi trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.

Cánh tay đối phương bị thương, máu chảy nhuộm đỏ cả một mảng. Cho dù như vậy vẫn không thể ngăn được Kiều Cảnh giơ súng thẳng trán Trình Nghi.

Cùng lúc đó, Trình Nghi cũng bất ngờ rút súng chĩa về phía đối phương, hai người tạo thành hai thế cực đối chọi gay gắt.

"Súng đã bị rút hết đạn rồi" Kiều Cảnh nheo mắt lại, một tay khác buông hộp đạn trong tay ra, một tiếng "lạch cạch" rơi trên mặt đất.

"!" Trình Nghi không tin, cấp tốc mở súng ra kiểm tra, quả nhiên trống không.

"Các người thật đúng là biết đùa" họng súng gắn chặt trên đầu Trình Nghi, Kiều Cảnh nhàn nhạt mở miệng "Cô sẽ không phải là người của hắn chứ?"

"Không" Trình Nghi vội vàng lắc đầu, ánh mắt tha thiết nhìn cô ta, cố gắng nuốt sợ hãi vào trong "Tôi là người của cô"

Ánh mắt Kiều Cảnh lạnh lẽo, họng súng trên trán đối phương vẫn không hề được nới lỏng, Trình Nghi hơi lùi về sau, giọng thống khổ "Tôi là người của cô mà... Cô không nhớ tôi sao?"

Đại não nhanh chóng di chuyển theo vở kịch, cố gắng nhớ lại những tài liệu trước kia về Kiều Cảnh để cứu vãn tình hình.

"Tiểu thư..." Cô dừng một chút, nhìn biều cảm nghi ngờ trên mặt người kia chậm rãi chuyển qua tia kinh ngạc "Em là A Ly đây, tiểu thư không nhớ em sao?"

Đây vốn là tài liệu mật điều tra về gia thế của Kiều Cảnh, trong đó có nói khi Kiều Cảnh còn bé rất phản nghịch, thường trốn học, lúc về đều là do cô hầu A Ly giúp, sau đó Jonsson phát hiện đánh A Ly thừa sống thiếu chết sau đó đem vứt ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên trong đời Kiều Cảnh nhìn thấy bạo lực và máu, hơn nữa lại còn bởi vì cô mà đối phương phải chịu phạt. Trình Nghi chắc chắn chuyện này có ý nghĩa đối với cô ta, huống hồ nhiều năm không gặp, thân phận ấy bây giờ là thích hợp nhất.

Cò điều, chuyện này cũng giống như một ván bài không thể nói trước. Kiều Cảnh của bây giờ khác xa với Kiều Cảnh của ngày xưa, liệu trong lòng cô ta còn đọng lại chút trắc ẩn nào không?

"A Ly?" cô ta tuy khiếp sợ nhưng vẫn có mấy phần hoài nghi "Cô đã trở nên... khiến tôi không nhận ra"

"Chúng ta đã mười mấy năm không gặp, em không thể lấy thân phận trước đây mà tiếp tục sống, phải thay tên đổi họ đi trên con đường mới..."

"Thật không?" Kiều Cảnh vẫn không có dấu hiệu buông lỏng súng, đôi mắt quét qua người cô đánh giá một lượt "Vậy chúc mừng cô"

"Bị ngài Kiều đuổi ra ngoài nhưng em không hận ông ấy, bởi em biết ông ấy muốn tốt cho tiểu thư, trong lòng ông ấy... Kỳ thực vẫn mong hai người có thể thân thiết với nhau, tiểu thư cứ việc không tin..." trán Trình Nghi ướt đẫm mồ hôi, cô quyết định dùng đòn sát cuối cùng "Em vẫn còn nhớ khi ấy phục vụ bên cạnh ngài, ngài thường mặc chiếc áo màu xanh lam, là chiếc áo cha con với tiểu thư... Chỉ đáng tiếc, ngài chưa bao giờ cho tiểu thư thấy..."

Cô đem hết kho dư liệu trong đầu vạch ra, một bên là hình ảnh Josson khi còn trẻ, một bên là Kiều Cảnh năm 14 tuổi, khi ở nhà ông ta thường mặc chiếc áo màu lam, vừa vặn giống ý như chiếc áo của Kiều Cảnh đang mặc khi đó cho nên cô đoán hai chiếc áo này nhất định là áo cha con.

Chỉ là sau đó, khi lớn lên KIều Cảnh không bao giờ động đến chiếc áo đó nữa, kết hợp với bối cảnh gia đình họ Trình Nghi xác định quan hệ giữa hai cha con nhất định có vấn đề, hơn nữa vết rách ấy không thể nào vá lại được.

Kiều Cảnh tuy rất bình tĩnh, nhưng có biết đây chỉ là biều hiện bên ngoài thôi. Đôi đồng tử của đối phương co rút lại, tay run run. Trình Nghi biết cô ta đã có mấy phần dao động, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ván này, cô thắng.

"Tiểu thư, em còn nhớ khi bé tiểu thư rất hoạt bát, rất kiêu ngạo, rất khỏe mạnh, rất hay gặp rắc rối, đặc biệt không sợ trời không sợ đất, nghe đám trẻ nói tiểu thư ở trường học rất nghênh ngang..." Trình Nghi kể lại như thật hồi ức về Kiều Cảnh, còn cười khẽ, ánh mắt đặt lên phía đối diện phảng phất như thấy được một Kiều Cảnh ngày còn nhỏ.

Kỳ thực, tất cả đều là suy đoán của cô, nếu chuyện phản nghịch của Kiều Cảnh bị người hầu gánh tội thay vậy có thể khẳng định Jonsson rất cưng chiều cô ta, như vậy cũng có thể hiểu cô ta có một tuổi thơ không ngang ngược dưới bàn tay bao bọc của người cha. Từ tính cách hiện tại của Kiều Cảnh có thể thấy được, ý chí muốn khống chế của cô ta rất mạnh, ý muốn sở hữu mạnh, hung tà, không sợ thứ gì.

Tuy rằng mọi việc chỉ là suy đoán của cô nhưng kỹ xảo giao tiếp dạy cho cô biết, càng là việc không chắc chắn càng phải nói tự tin, có như vậy mới khiến người ta tin tưởng.

Trong trận chiến vô hình này, Trình Nghi đã dần chiếm thế thượng phong.

Một tiếng chuônng vang lên đánh tan bầu không khí trầm mặc, Kiều Cảnh đưa tay vào túi quần, nhấc điện loại lên nhấn nút nghe, thanh âm vẫn lạnh lùng vô cảm ấy phun ra một chữ "Nói!"

Lúc nói chuyện điện thoại, ánh mắt cô ta vẫn không dời Trình Nghi nửa phân, Trình Nghi thở hổn hển, suy đoán ai ở đầu dây bên kia và người đó nói cái gì. Cánh tay trái bị thương đau đến độ không còn cảm giác gì nữa.

"Ừm, tôi sắp tới Roma rồi" Kiều Cảnh chỉ nói một câu, sau đó cô ta hơi ngừng lại bồi thêm một câu nữa "Mang nhân viên y tế và bác sĩ tới nơi đón tôi. Chỗ tôi... có người bị thương"

Nói xong cô ta nhanh chóng cúp điện thoại. Trình Nghi thoáng nhìn qua cửa sổ, mới biết nơi họ đang đến là Roma. Tại sao đột nhiên chạy tới Italy? Có cuộc giao dịch quan trọng nào ở đây sao? Mặc kệ, cứ theo sát Kiều Cảnh là được.

Cô suy nghĩ một chút, không hẹn mà hoảng sợ trong lòng.Xem ra việc dẫn cô lên phi cơ không hề có mục đích ăn cơm mà là tránh tai mắt của người khác, nếu như phát hiện ra điểm nghi ngờ trên người cô sẽ nhanh chóng tìm một nơi thần không biết quỷ không hay giải quyết cô. Trình Nghi rùng mình một cái, cũng may đám vệ sĩ kia trở trò lật lọng thế cho cái mạng nhỏ này của cô.

Kiều Cảnh vẫn nhìn cô chằm chằm, sau đó cuối cùng cũng thả súng xuống.

Trình Nghi thở ra một hơi, tay chân mềm nhũn ngã xuống, máu tươi vẫn đang chảy bên vai bị thương, cô cảm thấy sắp chạm đến cực hạn rồi.

Kiều Cảnh không nhanh không chậm đỡ lấy cô "Không sao chứ, A Ly..." Lại đổi giọng "Sở Vi"

Nói rồi cấp tốc tìm tủ thuốc băng bó cho cô. Hai người các cô đều là dân dãi nắng dầm mưa, đã quá quen với việc súng ống máu tươi thế nên việc xử lý vết thương thành ra quá quen thuộc. Lần này Trình Nghi đã có kinh nghiệm, cô vùi đầu vào ngực Kiều Cảnh, tỏ ra đáng thương.

Thấy mắt Kiều Cảnh có chút biến đổi, cô liền biết đây chính là cơ hội tốt. Sau khi băng bó xong, đột nhiên quay người ôm lấy cô ta, rưng rưng khóc "Tiểu thư...từ lúc ở vũ trường em đã nhận ra, mười mấy năm nay em vẫn luôn nhớ tiểu thư, em muốn trở nên mạnh mẽ giỏi giang để bảo vệ tiểu thư, vì thế nên em đã luyện tập rất nhiều để bản thân có tư cách đứng bên cạnh tiểu thư..."

Cũng không biết lời này từ đâu mà tới, cô chỉ cảm thấy nổi da gà với diễn xuất của bản thân. Đây là cực hạn rồi đấy, ông trời ơi, bắt cô cô diễn một màn đồng tính thâm tình buồn nôn như vậy - cô thực sự không làm được!

"Cô trước kia cũng thư thế, cũng quấn lấy tôi như vậy" Kiều Cảnh lôi cánh tay của Trình nghi ra khỏi người mình, âm thanh tuy nhàn nhạt nhưng đã có thêm chút nhu hòa "Theo tôi, không được, quá nguy hiểm. Sở Vi, cô đã có cuộc sống của bản thân, tôi không muốn kéo cô vào gió tanh mưa máu nữa. Vì thế, sau khi đến nơi tôi sẽ sắp xếp bệnh viện cùng bác sĩ cho cô, cô cứ an tâm điều trị, sau khi khỏe lại tiếp tục cuộc sống của mình, đừng nói với ai rằng cô đã gặp tôi"

Ngữ khí Kiều Cảnh rất kiên quyết, Trình Nghi biết mình không có khả năng kháng nghị.

Lẽ nào kế hoạch còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc như vậy sao? Không, cô tuyệt đối không cam tâm.











*Lời tác giả: Đại tiểu thư đối với hầu gái của mình chỉ có yêu nhất ~!

Chương trước Chương tiếp
Loading...