[BH][Editing] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 79*



Vương Mạn Đình khoác vai Diệp Nhiễm, hai người đồng thời nhìn sang hướng khác, tránh khỏi hai người đang tán tỉnh nhau không ngừng trong đình kia, có chút xấu hổ nhìn cảnh mưa bên ngoài đình, những lời nói bên tai muốn không nghe cũng khó.

Vương Mạn Đình thật sự muốn dùng tay bịt tai Diệp Nhiễm lại để khỏi bị ô nhiễm, vốn dĩ Diệp Nhiễm luôn dính lấy mình đã rất khó xử lý rồi, nhỡ sau này lại biết thêm chuyện gì không có giới hạn từ hai người kia thì càng không thể thu dọn được.

Mưa rào mùa hạ thường không kéo dài quá lâu, rất nhanh, đám mây mưa kia đã bay đi, tuy bên ngoài vẫn còn lất phất mưa phùn nhưng Vương Mạn Đình vẫn quyết định rời khỏi đây. Nàng khoác áo ngoài lên người Diệp Nhiễm, cũng không để ý đến ý kiến của cô, kéo tay Diệp Nhiễm đi ra ngoài.

Hai người trong đình dường như không để ý đến sự rời đi của các nàng, vẫn cứ dính lấy nhau ở đó. Vương Mạn Đình quay đầu nhìn lại, "hừ" khinh bỉ hừ một tiếng, sau đó kéo Diệp Nhiễm rời đi.

Đất trên đường núi bị nước mưa ngâm qua, trở nên lầy lội khó đi, hai người dìu nhau mới có thể miễn cưỡng tiến về phía trước, "Mạn Đình tỷ... không được thì chúng ta quay lại đi, đường phía trước chắc còn khó đi hơn, toàn là bùn."

Vương Mạn Đình ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, quả thật không thích hợp để đi tiếp, đành phải thất vọng định quay trở lại. Lúc này điện thoại trong túi reo lên, là một số lạ.

"Alo? Xin chào." Vương Mạn Đình lễ phép hỏi.

"Là Vương Mạn Đình đúng không?" Đầu bên kia điện thoại nghe có vẻ là một nữ nhân trung niên, nhưng giọng nói không quen.

"Là tôi, xin hỏi ai vậy?" Vương Mạn Đình nghe giọng đối phương cảm thấy có chút không thiện ý.

Nữ nhân kia không trả lời câu hỏi của Vương Mạn Đình, mà tiếp tục hỏi, "Diệp Nhiễm có ở cùng với cô không?" Nghe ngữ khí này, kết hợp với việc bà vừa lên tiếng đã tìm Diệp Nhiễm, Vương Mạn Đình đoán đây chắc là mẹ Diệp, "Ồ, là mẹ của Diệp Nhiễm sao? Diệp Nhiễm..." Lời của Vương Mạn Đình còn chưa nói hết đã bị đối phương cắt ngang.

"Đưa điện thoại cho Diệp Nhiễm." Giọng của mẹ Diệp có chút trầm thấp, xuyên qua âm thanh đều mang theo cái lạnh thấu xương, khiến người ta sống lưng phát lạnh không dám trái lời.

“Con không về đâu!” Diệp Nhiễm có chút kinh hãi lùi về phía sau, nếu mẹ đã có thể tìm được đến chỗ Vương Mạn Đình, vậy thì việc bị phát hiện cũng không còn xa nữa. Nếu như bị mẹ biết mình thích một người con gái, e rằng thật sự sẽ làm ra cái chuyện vĩnh viễn không cho Diệp Nhiễm ra khỏi cửa.

“Cẩn thận!” Vương Mạn Đình thấy Diệp Nhiễm đột nhiên trượt chân, ngay lúc sắp ngã xuống, một bước chân lao tới, một cánh tay ôm lấy thân cây, tay còn lại thì giữ chặt lấy Diệp Nhiễm, lúc này mới tránh được một vụ ngoài ý muốn xảy ra.

Vương Mạn Đình kéo Diệp Nhiễm còn chưa hết hồn lại, Diệp Nhiễm trực tiếp ôm lấy nàng, qua một hồi lâu, mới nghe thấy âm thanh trong điện thoại, “Trước tối nay tôi muốn nó lập tức về nhà, cùng một lời tôi sẽ không nói lần thứ hai.” Hoàn toàn không đợi Vương Mạn Đình trả lời, mẹ Diệp đã cúp điện thoại.

Vương Mạn Đình nhìn Diệp Nhiễm vẫn còn run rẩy trong lòng, cuối cùng cũng hiểu được phần nào vì sao bình thường cô luôn nhút nhát và tự ti như vậy, mẹ của cô thật sự quá mạnh mẽ và có chút độc đoán.

“Chúng ta về trước đã.” Vương Mạn Đình vỗ nhẹ lưng Diệp Nhiễm.

“Không... em không muốn về...” Diệp Nhiễm ôm chặt lấy Vương Mạn Đình.

“Tôi nói là về khách sạn trước.” Vương Mạn Đình khẽ thở dài, thật ra, cho dù Diệp Nhiễm là con trai hay con gái, khoảng cách giữa các nàng đều rất lớn, nàng không nhìn thấy bất kỳ khả năng nào. Vương Mạn Đình không muốn đợi đến khi cục diện đã không thể kiểm soát được mới nghĩ đến chuyện thoát thân, như vậy rất tàn nhẫn với Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm chậm rãi buông tay ra, sau đó cúi đầu đi theo phía sau Vương Mạn Đình, cô có thể cảm nhận được sự từ chối của Vương Mạn Đình, “Mạn Đình tỷ...” Gần đến chỗ ở, Diệp Nhiễm dừng bước.

Vương Mạn Đình có chút bất đắc dĩ quay đầu lại cười cười, “Để tôi đưa em về.”

Miệng Diệp Nhiễm hơi hé ra vẫn luôn không nói được nửa câu, chỉ có thể bị Vương Mạn Đình dẫn dắt ngoan ngoãn đi theo nàng. Nhìn nhà càng ngày càng gần, vì sao nàng vẫn không thể chấp nhận mình, rõ ràng cảm thấy nàng cũng có tình cảm với mình, là đặc biệt, nhưng cứ đến thời khắc quan trọng là nàng lại từ chối mình, chẳng lẽ thật sự do mình quá kém cỏi sao.

Đã bỏ ra tất cả dũng khí, Diệp Nhiễm gần như mất hết hy vọng. Hai người đi đến ngã tư trong khu dân cư, Vương Mạn Đình quay đầu nhìn Diệp Nhiễm vẫn luôn cúi đầu, tay cô vẫn luôn nắm chặt lấy tay Vương Mạn Đình.

"Haizz—" Vương Mạn Đình lại thở dài một tiếng, tiếp tục dẫn cô đưa đến cửa khu nhà, nhưng tay Diệp Nhiễm nắm càng chặt hơn, thậm chí khiến tay Vương Mạn Đình bị niết đến hơi đau, "Ngoan, lên lầu đi, đừng để mẹ lo lắng nữa."

"Mạn Đình tỷ..." Trong lòng Diệp Nhiễm dù có ngàn vạn lời muốn nói, lúc này cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể ôm lấy Vương Mạn Đình. Cô thích nàng, nhưng cái thứ đơn phương này thì có ý nghĩa gì chứ.

Diệp Nhiễm hít sâu mùi hương trên người Vương Mạn Đình, đầu ngón tay chạm vào vạt áo sau lưng Vương Mạn Đình dần dần siết chặt khớp ngón tay, mình rốt cuộc vẫn không nắm giữ được gì.

"Diệp Nhiễm." Vương Mạn Đình vỗ nhẹ lưng cô, lại gọi một tiếng, nhưng Diệp Nhiễm vẫn cứ ôm lấy nàng không buông tay. nhưng lúc này mẹ Diệp đã từ xa đến gần, xem ra đã đi tới rồi, hơn nữa sắc mặt đen đến đáng sợ.

"Diệp Nhiễm!" Mẹ Diệp quát lớn một tiếng, Diệp Nhiễm bị giật mình đến run rẩy, đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt, buông Vương Mạn Đình ra, sợ hãi quay đầu nhìn lại.

"Về nhà với mẹ!" Mẹ Diệp không nói thêm lời nào, cũng không hỏi về chuyện của Vương Mạn Đình, đi tới kéo tay Diệp Nhiễm lôi cô trở về.

"Không, con không về, con thích Mạn Đình tỷ, con muốn ở cùng với chị ấy." Diệp Nhiễm ra sức muốn giãy giụa, nhưng mẹ Diệp hung hăng nắm lấy cổ tay cô, đau đến mức như muốn đứt lìa.

Thời điểm công khai này hoàn toàn không đúng lúc, giống như đổ một thùng xăng vào lửa, trong nháy mắt đã châm ngòi nổ điểm của mẹ Diệp, lần đầu tiên trước mặt người ngoài động tay đánh Diệp Nhiễm, tức giận đến tay cũng run rẩy, giọng nói càng là phẫn nộ run rẩy, "Diệp Nhiễm, mày đừng ép mẹ!" Mẹ Diệp vừa kéo vừa lôi Diệp Nhiễm đi.

"Mạn Đình tỷ, cầu xin chị đưa em đi được không?! Chúng ta bỏ trốn đi đâu cũng được! Cầu xin chị..." Diệp Nhiễm khóc lóc kêu gào.

Trong lòng Vương Mạn Đình lúc đó ngổn ngang trăm mối, nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại của Diệp Nhiễm, có thể tưởng tượng được sự giáo dục của nhà cô nghiêm khắc đến mức nào. Cứ thế để cô về nhà, cô có bị mẹ đánh không?

Nhưng nếu đưa cô đi, có thể đi đâu? Bản thân mình có thể cho cô cái gì chứ? Hạnh phúc? Đừng có nói đùa, bản thân mình sống còn bất hạnh như vậy, làm sao có thể cho cô hạnh phúc.

Tình thân và tình yêu chỉ có thể chọn một, bất luận chọn cái nào cũng sẽ hối hận, sự lựa chọn này vô cùng khó khăn.

Người có thể yêu thêm người khác, nhưng tình thân chỉ có một, bỏ lỡ là không bao giờ quay lại được nữa, nhất là bản thân mình đã từng trải qua nỗi đau con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn, nàng sao có thể để Diệp Nhiễm trải qua thêm một lần nữa.

Vương Mạn Đình cứ thế giằng co thì Diệp Nhiễm đã bị mẹ kéo vào trong, Vương Mạn Đình đứng ở cửa chỉ có thể nhìn như vậy, không thể làm gì được, chỉ nghe thấy mẹ Diệp mắng lúc cửa thang máy đóng lại, "Mẹ nuôi mày lớn như vậy không nên người thì thôi, còn làm đồng tính luyến ái! Mày bảo mẹ sau này còn mặt mũi nào ở trong cục nữa..."

Giọng của mẹ Diệp bị ngăn cách ở phía bên kia cửa thang máy, Vương Mạn Đình cắn môi, nàng làm vậy là đúng sao? Nàng không biết, cũng không ai có thể đến nói cho nàng biết.

Bước chân xoay người nặng nề như vậy, có lẽ lúc này trong lòng nàng mới nhìn rõ được rốt cuộc mình đang ôm giữ loại tình cảm gì, dường như đã không chỉ đơn giản là tình bạn nữa rồi.

Ngay lúc Vương Mạn Đình định rời đi, trên đầu truyền đến giọng nói, "Mạn Đình tỷ!" Vương Mạn Đình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Nhiễm đã đứng bên cửa sổ tầng năm, chỉ có một tay bám vào khung cửa sổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

"Em làm gì vậy! Mau trở lại! Nguy hiểm!" Vương Mạn Đình sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, cảnh tượng này nàng đã từng mơ thấy, gần như giống hệt. Chính là đêm cha nàng xuất tang, nàng sợ hãi tỉnh giấc từ cơn ác mộng, nàng lo sợ biết bao chuyện như vậy sẽ thành sự thật, không ngờ hôm nay lại...

"Diệp Nhiễm! Em đợi tôi!" Vương Mạn Đình xông vào trong tòa nhà, căn bản không kịp đợi thang máy, một bước hai bậc thang chạy lên, đến tầng lầu của mẹ con Diệp Nhiễm, Vương Mạn Đình mệt đến mức phải vịn vào tường thở dốc liên tục, giọng nói không ngừng run rẩy, "Diệp Nhiễm... em xuống đây..."

Mẹ Diệp đứng cách cửa sổ một khoảng cách, không dám tiến lên, sợ Diệp Nhiễm kích động sẽ thật sự nhảy xuống. Gần đây con gái nổi loạn có chút quá đáng, khiến bà ấy có chút bất lực.

"Diệp Nhiễm, mày muốn chọc tức chết mẹ sao?" Mẹ Diệp kinh hãi kèm theo tức giận, đã tức giận đến biến sắc, khóe môi cũng đang run rẩy nhẹ.

Vương Mạn Đình muốn gọi Diệp Mẹ đừng kích thích Diệp Nhiễm nữa, nhưng vừa định mở miệng lại không biết nên gọi gì cho phải. Gọi dì cũng không thích hợp, tuổi của các nàng cách nhau không quá mười mấy tuổi, gọi chị thì thứ bậc lại loạn.

"Bá mẫu, bà qua đây trước đã, để tôi nói chuyện với Diệp Nhiễm được không." Vương Mạn Đình cảm thấy nên ổn định cảm xúc của mẹ Diệp trước thì mới có thể hòa hoãn được, nếu cứng đối cứng thì chỉ có thể là kết cục cá chết lưới rách.

Mẹ Diệp nhìn Diệp Nhiễm đã hạ quyết tâm chống đối bà ấy đến cùng, bàn tay nắm chặt nới lỏng ra, nhưng cũng không đi quá xa, vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Diệp Nhiễm.

Vương Mạn Đình chậm rãi bước tới, đưa tay về phía Diệp Nhiễm, đầu ngón tay nàng vì căng thẳng mà không ngừng run rẩy, "Tôi thích những người trưởng thành và ổn trọng hơn, bởi vì bản thân tôi vốn dĩ có chút không đáng tin cậy. Tôi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, không chịu được kích thích quá lớn, nên em xuống đây trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện được không?"

Vương Mạn Đình vừa nói vừa lén lút tiến lên phía trước, nhỡ Diệp Nhiễm có hành động gì, nàng còn kịp chạy tới. Nhưng Diệp Nhiễm chỉ khóc lóc dụi dụi mắt, sau đó ngoan ngoãn từ bên ngoài cửa sổ trở vào trong nhà, Vương Mạn Đình thấy vậy lập tức xông lên ôm lấy cô xuống.

"Sao lại có thể làm loạn như vậy, nhỡ không cẩn thận rơi xuống thì sao?" Vương Mạn Đình ôm Diệp Nhiễm oán trách nói.

"Em không muốn chị đi..." Diệp Nhiễm giống như một đứa trẻ ngang bướng ôm lấy Vương Mạn Đình khóc rất dữ dội.

"Được, chị không đi, chúng ta về nhà trước được không?" Vương Mạn Đình an ủi Diệp Nhiễm, sau đó nhìn thấy mẹ Diệp đứng một bên với khuôn mặt đen sì.

Mẹ Diệp nhìn hai người họ một cái, sau đó xoay người đi ở phía trước. Vương Mạn Đình dẫn theo Diệp Nhiễm có chút không tình nguyện đi theo phía sau, trong lòng thấp thỏm bất an, sự phát triển của sự việc hoàn toàn không nằm trong dự liệu của nàng. Nàng vốn dĩ muốn chọn một con đường vẹn cả đôi đường, ai ngờ lại gây nên sóng gió lớn như vậy trong nhà họ Diệp.

----------------

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo vẫn là cặp phụ...

Chương trước Chương tiếp
Loading...