[BH][Editing] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 78



"Ha ha ha, Mã cầu phân, hôm qua tôi đã nói gì rồi, chỉ có đồ ngốc mới tin vào cái dự báo thời tiết ấy thôi." Ta kéo rèm cửa sổ ra là thấy ngay bên ngoài trời trong xanh thăm thẳm, quỷ mới tin hôm nay có mưa bão!

Mã tiểu thư không nổi giận ngay mà chỉ nhéo lấy phần thịt thừa trên eo ta rồi từ từ vặn, "Có thể là sẽ có một đám mây đen lớn kéo đến bất ngờ, sau đó mưa lớn như trút nước thì sao."

"Thôi đi, chị lại bịa chuyện lung tung rồi, chúng ta xuất phát sớm một chút, tránh đi cùng với đám bà cô kia." Vốn dĩ cứ tưởng ở đây chỉ có một ngọn núi nhỏ xíu để leo thôi, ai ngờ sáng sớm xem quyển sách giới thiệu thì còn có một con đường khác khó đi hơn nhưng cảnh đẹp hơn để đi.

Tuy ta nói là phải xuất phát sớm nhưng đợi hai người lề mề xong thì cũng đã gần giữa trưa, những người khác đã xuất phát từ lâu, hơn nữa phần lớn mọi người đều chọn đi con đường mà hôm qua ta và Mã tiểu thư đã đi.

"Má ơi... đường bên này... đúng là khó đi thật..." Ta vừa leo được một lúc thì đã mệt đến thở không ra hơi, đường núi bên này rõ ràng là gập ghềnh hơn con đường hôm qua rất nhiều, bậc thang lên núi được ghép bằng gỗ vào đất bùn, trông rất đơn sơ, hơn nữa độ cao giữa mỗi bậc thang hơi quá sức với ta.

Cây cối bên này núi rất rậm rạp, chỉ có đường núi là nhìn thấy được một khoảng trời hẹp dài, nhưng cũng vừa hay che chắn được ánh mặt trời gay gắt. Ta ngẩng đầu nhìn Mã tiểu thư đang đi phía trước ta, nàng dù đeo ba lô trên lưng nhưng vẫn nhanh nhẹn, rất nhanh đã bỏ ta lại phía sau.

"Này... chị đợi tôi với..." Cái nơi hoang sơn dã lĩnh này mà nàng cũng thật yên tâm bỏ mặc ta lại hả!

Lúc ta gọi câu này thì nàng đã chạy đến một con dốc thoai thoải cách ta mười mấy mét rồi, đậu má, sao lại có người vô tâm như vậy chứ, đến leo núi thì đúng là chỉ có leo núi thôi sao?!

Ta hậm hực cúi đầu từ từ leo lên bậc thang, đầu gối đã mỏi nhừ, tần suất thở còn hơn cả chó mùa hè...

Đợi đến khi ta cũng leo lên được con dốc thoai thoải thì Mã tiểu thư không đứng đợi ta ở chỗ cũ mà vừa đi chậm vừa đi tiếp, nhưng tay nàng vẫn luôn đưa ra phía sau, lòng bàn tay hướng lên trên chờ ta đến nắm lấy tay nàng.

"Tên khốn này..." Tuy ta đã mệt đến mức chân muốn nhấc không nổi, nhưng vẫn chạy thêm hai bước để đuổi kịp, không như ý nàng muốn mà trực tiếp nhào lên người nàng. Nếu chân ta có sức lực để nhấc lên, ta nhất định sẽ đá cho nàng một cú thật mạnh!

"Sao không đợi tôi?! Mã cầu phân chết tiệt! Cõng tôi! Đi không nổi nữa rồi!" Ta treo trên lưng nàng lắc lư, cái túi đầy đồ ăn vặt đâm vào ngực ta đau quá.

"Tôi đói rồi." Mã tiểu thư lại bắt đầu chuẩn bị thử thách giới hạn chịu đựng của ta, trong đầu nàng chỉ có mỗi chữ "ăn" này thôi!

Nếu là trước đây, ta chắc chắn sẽ tức giận phun cho nàng một câu "ăn cứt đi", nhưng hôm nay ta đã chuẩn bị sẵn sàng nên chỉ cười lạnh một tiếng, "Hừ, được thôi, tôi đã chuẩn bị đồ ăn cả ngày cho chị rồi đấy, còn không mau cảm ơn tôi đi~"

Ta lục lọi trong ba lô nàng một hồi lâu rồi lấy ra một quả lựu, "Cho chị này, phải ăn từng hạt một đấy nhé, nếu không thì không ăn được đến tối đâu~"

"Em đang giỡn mặt tôi sao?" Mặt Mã tiểu thư hơi lạnh, ngay lúc nàng cầm quả lựu muốn đập mặt ta thành quả dứa thì từ hướng ngã rẽ khác có tiếng nói vọng lại.

"Cố gắng thêm một chút nữa, phía trước chắc là có chỗ nghỉ chân đấy, em còn trẻ mà sao thể chất lại kém thế này." Đúng là giọng của MT tỷ, má ơi, chẳng lẽ đúng là oan gia ngõ hẹp? Sao đi đâu cũng gặp được nàng thế này.

Ta quay đầu nhìn lại, Diệp Nhiễm chắc cũng ngang trình độ với ta, cũng mệt đến mặt mày đỏ bừng, còn MT tỷ tuy ngoài miệng nói lời chê bai nhưng nàng vẫn kéo tay Diệp Nhiễm đi phía trước, nhìn thế nào cũng ấm áp hơn ta và Mã tiểu thư à nha! Nhìn người ta độc miệng kìa...

Ngay lúc ta đang thầm oán trách thì quả lựu trên tay Mã tiểu thư "bịch" một phát nện vào đầu ta, cũng may đây chỉ là quả lựu chứ không phải quả sầu riêng!

Hơn nữa sau khi đập xong nàng liền đặt quả lựu lên đầu ta, xoay người qua ngồi xuống cái ghế dài duy nhất, còn ngồi ngay chính giữa nữa chứ, rõ ràng là cố ý gây sự mà.

Trước đây ta chỉ cảm thấy MT tỷ luôn kiếm chuyện gây sự với Mã tiểu thư, sao bây giờ ngược lại Mã tiểu thư lại càng ngày càng quá đáng thế này?

"Này, chị xích qua bên kia một chút đi, người khác sẽ không có chỗ ngồi đâu." Lúc ta nói chuyện thì MT tỷ và Diệp Nhiễm đã đi tới và nhìn thấy chúng ta.

Mã tiểu thư kéo một khuôn mặt dài thườn thượt, chắc là dài như mặt ngựa, liếc xéo ta một cái, sau đó nhích người sang phía ta một chút, vừa đủ để lại chỗ cho hai người ở bên kia, nhưng hoàn toàn không có chỗ cho ta! Đậu mà, ta đã mệt như chó rồi, mà nàng lại không nghĩ đến việc cho ta nghỉ ngơi sao, đúng là uổng công ta thương nàng! Rõ chán!

MT tỷ thì không khách khí chút nào, kéo Diệp Nhiễm ngồi ngay xuống đó, hơn nữa MT tỷ rất cảnh giác ngồi giữa Mã tiểu thư và Diệp Nhiễm, sợ Mã tiểu thư lại đi chọc ghẹo thói ở sạch của Diệp Nhiễm.

Mã tiểu thư ôm cặp sách nhai đồ ăn vặt như không có người, một cơn gió thổi tới cuốn theo bụi bẩn, biến đồ ăn vặt thành lớp vỏ mè đen. Nàng buồn bực cau mày nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt trên tay, do dự rất lâu, sau đó đưa túi cho ta.

"Má ơi, đều không ăn được rồi chị đưa cho tôi làm gì!" Ta cố gắng hết sức nhịn xuống cái xúc động muốn bôi cả mặt nàng.

"Sắp mưa rồi, chúng ta mau về thôi." Nàng hoàn toàn phớt lờ sự bất mãn của ta, tự mình thu dọn đồ ăn vặt trong cặp sách.

"Mưa gì mà mưa, rõ ràng vẫn đang trời nắng chang chang mà..." Lời còn chưa nói hết, ta ngẩng đầu lên suýt chút nữa là tè ra quần, chỉ thấy phía cuối trời xa xa mây đen cuồn cuộn kéo đến, quan trọng là tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã gần đến đỉnh đầu chúng ta rồi, trong mây đen còn lóe chớp, chắc chắn là mưa bão.

"Tôi đã nói hôm nay sẽ có mưa bão mà." Mã tiểu thư dùng ánh mắt khinh thường nói với ta, nàng đã sớm đoán được như vậy.

"Đậu má, nhất định là do yêu khí ở đây quá nặng, chắc là có yêu quái độ kiếp, chúng ta mau về thôi." Gió xung quanh thổi càng lúc càng mạnh, lá cây bị gió cuốn bay tứ tung, cảnh tượng có chút đáng sợ. Nếu không có Mã tiểu thư là "Phật sống" ở đây, ta đã sớm chạy trốn từ lâu rồi.

"Cũng có thể là ý trung nhân của em đạp mây đen đến đón em đấy." Mã tiểu thư nhếch mày châm chọc nói.

Nàng lại lên cơn gì nữa không biết, mặt lạnh như băng mà còn kiêu ngạo như vậy có phải là quá không khoa học không, "Đúng vậy, sau đó một tia sét đánh chết tôi, tôi theo cô ấy là trực tiếp phi thăng luôn."

Lời còn chưa dứt, "rầm" một tiếng sấm nổ vang trời giáng xuống, hình như là đánh trúng vào cây cối ở chỗ nào đó, mặt đất rung chuyển một chút, sau đó mơ hồ có thể nghe được tiếng cây cối gãy đổ. Ta lập tức ôm lấy cánh tay Mã tiểu thư, chân run rẩy như sàng gạo, "Tôi... má ơi..."

"Xem ra ý trung nhân của em cũng là người nóng tính, đến nhanh như vậy." Nàng hoàn toàn không sợ hãi mà nói lời mát.

"Đã đến lúc này rồi mà chị còn tâm trí đâu nói lời mát... Chạy mau đi, tôi còn chưa chuẩn bị xong để cùng cô ấy phi thăng đâu..."

"Hai người các cô có đi hay không? Đợi bị sét đánh à?" MT tỷ mất kiên nhẫn hét về phía chúng ta.

"Đi đâu chứ? Chỗ này cũng không có chỗ nào để tránh mưa cả."

"Trên con đường chúng tôi vừa đến có một cái đình, nếu đi nhanh thì trước khi mưa xuống có thể đến nơi." MT tỷ vừa nói vừa kéo Diệp Nhiễm chạy đi, hoàn toàn không có ý đợi chúng ta.

"Đệt, vậy mau đi thôi." Ta kéo Mã tiểu thư định đi theo MT tỷ bọn họ, nhưng Mã tiểu thư lại lề mề hơn bình thường rất nhiều, có chút không tình nguyện bị ta kéo đi.

Do Mã tiểu thư không phối hợp, mưa lớn đã trút xuống, chúng ta vẫn chưa chạy đến đình, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đầu có chút đau.

Lúc này Mã tiểu thư một tay che đầu ta, một tay ôm lấy ta từ phía sau, gần như là muốn kẹp ta lại, trong nháy mắt đã chạy đến nơi. Đậu má, chân nàng dài bao nhiêu vậy, quả thực đang trào phúng chân ngắn của ta!

Quần áo trên người gần như bị nước mưa thấm ướt trong nháy mắt, vị trí của cái đình này hình như vừa đúng là chỗ đón gió mà bốn phía đều thông, mưa bão cuốn theo nước mưa thổi vào. Trong tiết trời cuối hè không tính là nóng nực bị gió lạnh này thổi, ta nổi hết cả da gà, trực tiếp hắt hơi một cái.

Bên ngoài đình chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật gần đó, cảnh vật ở xa đều bị màn mưa dày đặc bao phủ, nước mưa đổ xuống đập vào gạch ngói lại có tiếng vang dội, có thể tưởng tượng được lúc này mưa lớn đến mức nào.

Ta ôm cánh tay đứng tại chỗ dậm chân, giữa trời hè mà sao lại lạnh như vậy, quả thực là âm phong từng trận. Hơn nữa nhìn thấy MT tỷ và Diệp Nhiễm từ trong túi lấy ra được một chiếc áo khoác hai người khoác chung, ta quả thực là ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ tối hôm kia ta đã định tìm một chiếc áo khoác mang theo, nghĩ bụng trong núi chắc chắn sẽ lạnh hơn, kết quả là tên khốn kia làm loạn cả đêm, buổi sáng căn bản quên mất chuyện này, dẫn đến bây giờ hai con gà luộc chúng ta chỉ có thể vận động để sưởi ấm!

Ngay lúc trong lòng ta muốn xé Mã tiểu thư thành từng mảnh nhỏ thì cảm thấy phía sau lưng gió nhỏ lại, sau đó cảm giác mềm mại dán vào lưng ta, chính xác mà nói là dán vào vai ta. Thật là lúc nào cũng cảm nhận được sự chênh lệch chiều cao của chúng ta!

Nhưng mà thấy Mã tiểu thư bây giờ càng ngày càng đi theo con đường dịu dàng, ta cũng không tiện vạch trần đả kích tính tích cực của nàng, đành phải quay đầu lại liếc nàng một cái, sau đó lòng bàn tay dán vào cánh tay nàng, lại rúc vào lòng nàng một chút.

Mã tiểu thư lúc này vẫn là khuôn mặt không cảm xúc như băng, nhưng không bao lâu sau, nàng cúi đầu nhỏ nhẹ nói bên tai ta, "Em có phải là cố ý không? Hả?"

"Hả? Cố ý cái gì?" Ta tưởng nàng đang nói ta cố ý thể hiện ân ái cho MT tỷ bọn họ xem? Xí, ta có nông cạn vậy không?! Người ta rõ ràng thể hiện còn ân ái hơn chúng ta nhiều mà!

"Đừng có động đậy lung tung." Mã tiểu thư ôm lấy cánh tay ta siết chặt hơn rất nhiều, suýt chút nữa là bóp chết ta rồi.

"Lại lên cơn gì nữa đây..." Nàng lại làm trò gì nữa không biết, thế giới tinh thần của Mã tiểu thư chắc chắn chỉ có thể thông với người ngoài hành tinh, ta lại không vui vặn vẹo người.

"Đã nói là đừng động đậy lung tung rồi, em muốn tôi ném em ra ngoài uống nước mưa không." Giọng nói của Mã tiểu thư nghe không ra một chút mùi vị uy hiếp nào, ngược lại khiến người ta nghe cảm thấy như là đang ngạo kiều dịu dàng.

"A!" Ta đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra Mã tiểu thư rốt cuộc là sao rồi. Thế là lại cười xấu xa cố ý cọ xát vào người nàng, quả nhiên, Mã tiểu thư suýt chút nữa bóp gãy ta thành hai đoạn.

"A... đệt... chị buông tay ra... xương cốt sắp gãy rồi... ái da..." Ta dường như đã nghe thấy tiếng xương sườn của mình phát ra tiếng răng rắc, vội vàng cầu xin tha thứ, "Rõ ràng là áo ngực của chị quá mỏng, chị còn trách tôi?" Thoát khỏi sự kìm kẹp của Mã tiểu thư, ta cuối cùng cũng có thể thở mạnh được rồi, vừa nãy tuyệt đối là bị ôm đến nội thương.

"Nếu tôi mà mua loại dày hơn nữa thì chẳng phải em sẽ tự ti đến khóc lóc đi phẫu thuật nâng ngực sao." Mã tiểu thư đâm thẳng một mũi tên vào đầu gối ta.

"Chị!!!" Ta trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhìn MT tỷ bọn họ đang đứng ở không xa, rồi hạ giọng hừ lạnh, "Hừ, đợi tôi về xem tôi xử lý chị thế nào. Đúng là ba ngày không đánh là trèo lên nóc nhà lật ngói rồi, làm được hai lần công thì chị thật sự coi tôi là thụ yếu đuối hả? Xem chị giỏi chưa kìa, cũng không biết tối qua là ai kêu la... Á úi... chị đừng véo mặt tôi... đau quá... Mặt sắp bị xé nát rồi... mau buông tay ra..."

"Còn dám lắm mồm tin tôi vặn gãy cổ em không hả?!" Mã tiểu thư ra lệnh cấm khẩu, nếu ta còn nói hớ ra điều gì thì cái miệng của ta thật sự sẽ bị hở mất, ta tin nàng làm được.

MT tỷ chỉ lạnh mắt đứng bên cạnh nhìn hai chúng ta ầm ĩ, không nói gì, cùng Diệp Nhiễm yên tĩnh ở bên nhau, đợi mưa tạnh rồi quyết định là tiếp tục leo núi hay là quay trở về, dù sao thì thời gian cũng còn sớm chán.

Chương trước Chương tiếp
Loading...