[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Bánh gạo nếp của Cao Quý Phi][10]



Chương 10



Cao Ninh Hinh bởi vì lần trước đánh mạt chược thua Phú Sát Dung Âm và Ngụy Anh Lạc, giận dữ bất bình suốt hai ngày.

Nàng nghĩ sao cũng không thông, người sáng suốt thông minh như Tô Tĩnh Hảo sao có thể bại dưới tay Phú Sát Dung Âm?

Phú Sát Dung Âm còn thông minh hơn Tô Tĩnh Hảo? Không thể nào!

"Tô Tĩnh Hảo, ngươi nói xem, ngày đó con sói kia sao lại số đỏ đến như vậy, bốc một cái liền trúng ngay quân Phú Sát Dung Âm muốn?"

Tô Tĩnh Hảo đang vẽ tranh hoa lan, nghe thấy Cao Ninh Hinh vẫn còn lăn tăn chuyện kia, lắc đầu cười một cái, "Sao ngươi vẫn còn nghĩ chuyện này."

Cao Ninh Hinh vỗ bàn, "Ta chính là càng nghĩ càng thấy không đúng, Phú Sát Dung Âm sao có thể thông minh hơn ngươi được, còn có con sói kia nữa, "

"Được rồi được rồi, " Tô Tĩnh Hảo tạm gác xuống bức tranh hoa lan trong tay còn chưa vẽ xong, cầm khăn đi về phía Cao Ninh Hinh.

"Ngươi nha, ngươi thật không nhìn ra quân bài Ngụy Anh Lạc bốc giúp Phú Sát Dung Âm là lấy từ ống tay áo sao?"

Cao Ninh Hinh mãnh liệt ngẩng đầu, "Sao ngươi không nói sớm!" Nói xong liền xắn tay áo lên muốn đến chỗ Phú Sát Dung Âm tìm hai người kia tính sổ.

"Aiz aiz aiz, ngươi đi đâu đó, về đây." Tô Tĩnh Hảo kéo lại Cao Ninh Hinh.

"Ta không nói, là vì muốn để Hoàng hậu nương nương vui vẻ một chút, hơn nữa, " Tô Tĩnh Hảo dừng một chút, "Ngươi lúc ấy không phải nói mệt sao, không để cho con sói con kia thắng, thật không biết phải dây dưa đến lúc nào mới có thể trở về nghỉ ngơi."

Cao Ninh Hinh nghe như vậy, bình tĩnh lại vài phần, thở phì phò ngồi trên ghế lẩm bẩm, "Nhưng ngươi cũng không thể nhường các nàng thắng xong lại không nói cho ta biết a."

"Được rồi, ta sai rồi, chúng ta ngày khác đi tìm các nàng, ta nhất định giúp ngươi thắng lại có được không?"

Tô Tĩnh Hảo giống như dỗ con nít nhẹ nhàng mổ một cái lên trán Cao Ninh Hinh.

"Ta dạy ngươi vẽ hoa lan nhé."

"Ngươi biết ta thích rau hẹ và bánh gạo nếp hơn mà."

"Nhưng mà ta không biết vẽ bánh gạo nếp và rau hẹ nha."

"Ta dạy ngươi!"


Bên kia, Phú Sát Dung Âm nói muốn đi thăm hỏi Hoàng hậu nương nương, chính là người đã từng là Nhàn phi.

"Ta không cho phép!" Ngụy Anh Lạc bĩu môi gắt gao kéo Phú Sát Dung Âm.

"Mọi người xuống đây đều là tỷ muội, huống chi ta và nàng khi còn sống đều là Hoàng hậu, hẳn là nên đi thăm một chút." Phú Sát Dung Âm bất đắc dĩ khuyên Ngụy Anh Lạc.

"Nhàn phi năm đó hại người, người quên, Anh Lạc không quên"

"Vậy ngươi quên lúc chúng ta đại hôn, là ai giúp ngươi làm tóc sao?"

"Ta... Ta, " Ngụy Anh Lạc tức thì mặt đỏ lên, Phú Sát Dung Âm không nhắc thì nàng quên mất, hình như đúng là bản thân thiếu nợ vị kia một ân huệ thật lớn.

"Ngươi cái gì mà ngươi, " Phú Sát Dung Âm thấy con sói phía đối diện mặt chợt đỏ bừng, cười ra tiếng, "Được rồi, bằng không ngươi cùng ta đến thăm nàng một chút đi."

Ngụy Anh Lạc đang chuẩn bị xòe móng ra nắm tay Phú Sát Dung Âm. Lại không ngờ Phú Sát Dung Âm trở ngược kéo lấy tay mình, ngón tay thon dài giống như bắt được báu vật của thế gian không chịu buông ra.

"Được rồi, chúng ta đi thôi. Đợi thêm nữa trời sẽ tối mất."

Ngụy Anh Lạc bị Phú Sát Dung Âm dắt đi trên đường như vậy, trong lòng nai con chạy loạn.

Tay của Phú Sát Dung Âm vô cùng xinh đẹp, nhẵn nhụi thon dài, đốt xương rõ ràng.

Ngụy Anh Lạc cực kỳ yêu thích cảm xúc mỗi khi đầu ngón tay của Phú Sát Dung Âm bơi trên người mình, cùng với trăm loại cảm thụ lúc ngón tay nàng tiến vào bên trong mình.

Chỉ là nàng vẫn chưa cùng Phú Sát Dung Âm dắt tay đi trên đường như vậy bao giờ, giống như một đôi phu thê ân ái bình thường.

Ngụy Anh Lạc lòng mang tâm sự theo Phú Sát Dung Âm đến gần phủ của Nhàn phi, không chú ý đến sau lưng có một bóng đen rón rén đi tới.

"Ngụy Anh Lạc!"

Phía sau đột nhiên có người xích lại gần hô to một tiếng, Ngụy Anh Lạc giật mình, theo bản năng quay đầu đem Phú Sát Dung Âm bảo hộ ra sau, tiếp đó một quyền đi lên.

"Oái, Trầm Bích? Ngươi... Ngươi không sao chứ." Lúc Ngụy Anh Lạc thấy rõ người trước mắt là Trầm Bích thì đã không kịp thu hồi quả đấm nữa rồi.

Thân thủ Trầm Bích cũng bén nhạy, mặt tránh được một quyền thẳng tắp của Ngụy Anh Lạc, nhưng bả vai lại ăn đủ.

"Ngươi muốn mưu sát hay muốn làm gì nha, " Trầm Bích ấm ức xoa xoa bả vai, nhe răng trợn mắt trách Ngụy Anh Lạc.

"Ngươi không sao chứ, " Phú Sát Dung Âm nhíu mày một cái, nói muốn nhìn xem Trầm Bích có bị thương gân cốt hay không.

Trầm Bích liếc mắt thấy Phú Sát Dung Âm dáng vẻ ân cần, không nhịn được muốn trêu chọc Ngụy Anh Lạc một chút, liền giả bộ bị đánh gãy xương, đáng thương cọ đến bên cạnh Phú Sát Dung Âm.

"Nương nương, ở đây đau lắm, không tin người sờ một cái xem, khẳng định sưng vù rồi."

Ngụy Anh Lạc cố nén lửa giận trong lòng, trơ mắt nhìn Trầm Bích kéo tay Phú Sát Dung Âm để lên ngực mình, lạnh lùng nói một câu, "Ngươi bị thương ở vai phải, liên quan cái rắm gì đến ngực hả."

Trầm Bích thấy tâm tư của mình bị đoán được, Phú Sát Dung Âm thì lại hết sức thành thực đàng hoàng không nhúc nhích chút nào, cáo nhỏ liếc mắt khinh bỉ.

"Một người là Đường Tăng, đứng đắn đến ngay cả chấm mút tí nước cũng không biết; một người là Tôn Ngộ Không, nhìn ai cũng thành yêu tinh muốn ăn thịt Đường Tăng." Trầm Bích nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Được rồi, các ngươi đến tìm Hoàng hậu nương nương chứ gì, trở về đi, Hoàng hậu nương nương hôm nay bận làm tóc cho ta, không gặp người ngoài."

Trầm Bích buông xuống bàn tay cứng ngắc không dám động đậy của Phú Sát Dung Âm, hướng về phía Ngụy Anh Lạc làm mặt quỷ.

"Không gặp thì không gặp, Dung Âm chúng ta đi." Ngụy Anh Lạc bây giờ chỉ mong đi về chơi trò chơi với ngón tay của Phú Sát Dung Âm, ai rảnh tới chỗ Nhàn phi nghe nàng ta niệm kinh nha, nói xong liền kéo Phú Sát Dung Âm trở về.

Trầm Bích thấy hai người đã đi xa mới quay lại bước vào phòng, Nhàn phi ngồi ở trong phòng nghe tiếng Trầm Bích vào cửa, ôn hòa cười một tiếng.

"Người bị ngươi đuổi đi rồi sao?"

"Đi rồi."

"Bả vai đau không?"

"Có chút."

Trầm Bích ở trước mặt Nhàn phi cực kỳ giống một tiểu cô nương chưa trưởng thành thẹn thùng nhút nhát, hơi xoắn xuýt đụng bả vai mình một cái.

Nhàn phi thấy sắc mặt Trầm Bích có chút không đúng, buông xuống kinh phật trong tay, ngoắc ngoắc Trầm Bích.

"Tới đây, cởi áo ra, ta giúp ngươi bôi thuốc."


"Anh Lạc, tay ngươi không sao chứ." Phú Sát Dung Âm có chút lo lắng hỏi, quả nhiên, so với bả vai của Trầm Bích, Phú Sát Dung Âm lo lắng sói con nhà mình có bị thương hay không hơn.

"Nương nương, " Sói con giương ra năm ngón tay hướng Phú Sát Dung Âm bí hiểm cười một tiếng.

"Tay ta có bị thương hay không, đợi lát nữa trở về dùng một chút, chẳng phải người sẽ biết sao?"


————————

Hai bà Hậu một bà nuôi sói một bà nuôi cáo (⊙_⊙)

Chương trước Chương tiếp
Loading...