[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
Âm Dương
Tác giả: hmy86
Editor: Atom=====
Càn Long năm thứ 25, ta ra đời ở hoàng thành, phụ hoàng đại hỉ, ban cho ta tên Vĩnh Diễm.Mặc dù Hoàng a mã đối với ta hết sức sủng ái, nhưng mà ngạch nương luôn âm thầm nói với ta, thánh sủng chỉ là nhất thời, bảo ta đừng được sủng mà kiêu, phải biết tâm của mình đặt ở nơi đâu.Người bên cạnh ta đều nói, ngạch nương là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, Hoàng a mã cũng thường xuyên đến cung của ngạch nương thăm nàng, mỗi lần ta đều có thể thấy ngạch nương đùa giỡn cho Hoàng a mã cười to.Nhưng rõ ràng ta thấy lúc Hoàng a mã không có ở đây, nàng bao giờ cũng vuốt ve chuỗi phật châu, chưa từng lộ ra nụ cười.Tử cấm thành đông đảo hoàng tử, ta kỳ thực cũng không khác biệt gì so với các a ca khác. Nếu nói có gì bất đồng, thì đó là ta đã từng sinh một cơn bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh luôn cảm thấy Tử cấm thành náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều.Chẳng hạn như Trữ Tú Cung bên kia luôn xuất hiện một cô cô thích hát hí khúc, nhưng mà nàng hình như không thích ta, mỗi lần thấy ta đều liếc mắt xem thường;Còn có một cô cô khác, bao giờ cũng thích đứng ở phụ cận cửa cung, mong đợi đoàn người của Hoàng a mã có thể đi ngang qua con đường kia, sau đó giương mắt ngóng theo Phó Hằng đại nhân.Nhưng các nàng hình như không biết ta có thể nhìn thấy các nàng, nếu không tại sao các nàng không hành lễ với ta. Ta có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ có lẽ là bệnh lâu xuất hiện ảo giác, nói không chừng qua một thời gian sẽ khỏi, nên cũng làm bộ như không nhìn thấy.Cho đến một hôm ta lại đi ngang qua Trữ Tú Cung, nhìn thấy cô cô thích hí kịch kia đang hát bài quý phi say rượu mà ta thích nghe nhất, ta không nhịn được dừng lại nhìn chằm chằm nàng thêm vài lần."Ngươi có thể nhìn thấy ta?"Nàng đột nhiên không hát nữa, phất tay áo đi về phía ta.Ta thấy nàng dáng dấp quốc sắc thiên hương, chắc không phải là người xấu, liền gật đầu một cái. Không ngờ nàng lại nhướn lông mày lên, vẻ mặt kinh ngạc."Ngươi có biết ta là ai không?""Ta, ta không biết.""Hừ, vậy ta hát hí kịch hay không?""Hay!"Ta gật đầu như giã tỏi, nàng cười một tiếng rồi xoay người đi, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó, nghe như là, ngược lại là một kẻ biết nhìn hàng, không giống mẹ ngươi.Lão ma ma bên cạnh thấy ta đứng trước Trữ Tú Cung lầm bầm lầu bầu, bị dọa thất kinh, vội gọi Diệp Thiên Sĩ tới.Nói là ta bệnh nặng mới khỏi mời chẩn mạch kiểm tra, lén đem chuyện ta tự mình lẩm bẩm nói với hắn, bảo là sợ chiêu tà ma gì đó, hỏi hắn có toa thuốc dân gian nào có thể trừ tà ma hay không.Diệp Thiên sĩ sau khi hỏi ta liền nhíu mày, dặn dò ta chuyện này không thể nói với ai, tuyệt đối không thể nói cho Hoàng a mã của ta.Ta tuy không hỏi nhiều, nhưng cũng có thể đoán được một hai, càng huống chi tuy rằng các đời hoàng đế đều xưng mình là thiên tử, nhưng nếu chuyện này bị vạch trần, cho dù phụ hoàng có sủng ái ta đến mấy, cũng tuyệt không thể để một đứa trẻ yêu tà có thể nhìn thấy hồn phách sống sót trên đời, nói không chừng sẽ còn họa lây đến ngạch nương.Ta đương nhiên hiểu được lợi hại trong chuyện này, liền đáp ứng Diệp sư phụ, thưởng cho vị ma ma kia rồi đuổi nàng xuất cung.Từ đây không hề đề cập tới vấn đề này nữa, cũng làm bộ như không nhìn thấy đám người đột nhiên xuất hiện thêm trong cung nữa.Chỉ là có một vị cô cô rất kỳ quái, nàng luôn thích đi loanh quanh Diên Hy cung, nơi ở của ngạch nương.Ta hỏi nàng, ngạch nương cũng không thấy được nàng, nàng đi theo bên cạnh như vậy là vì sao?Nàng mỗi lần đều không nói lời nào, chỉ nhìn ngạch nương ôn nhu cười. Có điều dung mạo nàng quả đúng là ôn uyển xinh đẹp, trên người còn có hương hoa nhài nhàn nhạt, mỗi lần gặp nàng, bao giờ ta cũng thấy khóe miệng nàng treo nụ cười nhàn nhạt.Mặc dù không kiều mỵ như vị cô cô hát hí khúc bên Trữ Tú Cung, song nàng lại luôn có thể để cho lòng ta sinh ra một dòng nước ấm.Chắc là tỳ nữ trước kia của ngạch nương, cũng thật là trung thành, ta nghĩ vậy.Ngạch nương thích luyện chữ, ngay cả ta mỗi lần đến cũng chỉ có thể ở bên cạnh chờ.Ngược lại là vị cô cô kia, thường xuyên đến xem ngạch nương luyện chữ, ngạch nương luyện từ sáng sớm đến hoàng hôn, nàng vẫn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.Thỉnh thoảng nhìn thấy cổ tay ngạch nương có chút run rẩy, nàng cười lắc đầu nói, vẫn chẳng khác xưa.Ta còn nhớ hồi bé, ngạch nương dạy ta luyện chữ, khuỷu tay ta bao giờ cũng không nhịn được mà phát run, luyện đến ngày hôm sau cổ tay vừa xót vừa đau.Ngạch nương thấy ta như vậy liền che khăn cười ta, sau đó đứng dậy cầm tay ta từng nét từng nét giúp ta luyện chữ.Nhưng mà có lần Hoàng a mã tới, hắn nhìn thấy ta luyện chữ liền cau mày.Ta tưởng rằng ta viết không tốt chọc hắn nổi giận, không ngờ hắn chỉ hỏi ta là ai dạy ta luyện chữ liền không nói gì thêm nữa, trong miệng chỉ lẩm bẩm cái gì mà chữ này giống như của nàng.Ngạch nương dạy chữ cho ta, đương nhiên là giống như ngạch nương rồi. Hoàng a mã nói như vậy, ta ngược lại nghe có hơi không hiểu.Chẳng lẽ ngạch nương dạy chữ cho ta, còn có thể giống như người khác sao?Ta biết hai chân ngạch nương có chút không tốt, nghe người già trong cung nói là tật xấu do trước kia quỳ trong tuyết, nhưng nhiều hơn nữa thì không ai dám nói.Có lần ta đi thỉnh an, gặp ngạch nương đang tê liệt hai chân đau ngồi ở trên giường, có lẽ là tái phát tật cũ. Ta vội vàng muốn mời thái y, lại bị ngạch nương ngăn lại.Nàng nói không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh cũ mà thôi, thái y tới cũng không chẩn ra cái gì.Ta nhìn mà thương tiếc, nhưng lại không thể giúp sức.Đảo mắt lại nhìn thấy vị cô cô kia ngồi ở mép giường vuốt hai chân ngạch nương rơi nước mắt, nói là nàng không tốt, mới hại ngạch nương lưu lại tật xấu này, trong lòng ta bỗng dưng nổi lên đủ loại tư vị.Cho dù là vậy, đến đầu mùa đông ngạch nương vẫn liên tục hai ba ngày quỳ tụng kinh ở từ đường.Ta biết là ngạch nương tụng kinh lễ phật cho Tiên hoàng hậu, cũng không tiện ngay mặt can ngăn, chỉ là trong lòng tò mò, tại sao ngạch nương đối với Tiên hoàng hậu tốt như vậy.Ta biết người già trong cung tất nhiên không chịu nói cho ta nghe, bọn họ chỉ nói bộ dáng hiện tại của ngạch nương ta đúng là có mấy phần ôn uyển từ ái giống như Tiên hoàng hậu, không ngông cuồng như lúc mới vào cung.Còn cô cô hát hí khúc ở bên Trữ Tú Cung, tuy rằng thi thoảng thừa dịp không người nàng sẽ cho ta xem nàng diễn, nhưng đối với chuyện của ngạch nương ta thì lại coi thường không chịu cùng ta nói nhiều hơn.Một năm rồi lại một năm, tinh thần của ngạch nương cũng càng ngày càng không tốt. Nàng thường hay nói mê sảng, gì mà kiếp sau chúng ta đều đừng gả vào hoàng gia nữa, không cần bị lễ giáo trói buộc.Nàng còn thường ở trong mộng lẩm bẩm tên một người, có lần còn bị hoàng a mã nghe thấy. Hoàng a mã sắc mặt xanh mét lại không tiện phát tác, nghe nói sau khi trở về cung trừng phạt nô tài cả cung mới chịu thôi.Ta tuy muốn lý giải tâm tư ngạch nương, lại không biết bắt đầu từ đâu.Ta chỉ có thể trộm cầu xin vị cô cô bên cạnh ngạch nương, nàng khi còn sống chắc hẳn là người thân cận với ngạch nương, có lẽ sẽ biết được chuyện trước kia.Không ngờ lúc ta xin nàng nói cho ta biết một chút về chuyện ngạch nương và Tiên hoàng hậu, nàng lại giật mình, hỏi ta có biết nàng là ai hay không.Ta lắc đầu, nàng mỉm cười một tiếng, nói không biết cũng tốt. Sau đó xoa đầu ta, chỉ bảo ta hiếu thuận ngạch nương, nàng cả đời này quá khổ rồi, muốn ta chiếu cố nàng thật tốt.Ta dĩ nhiên đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút nghi hoặc.Vị cô cô kia thấy ta như cũ bụng đầy dấu hỏi, chỉ nhàn nhạt lưu lại một câu, Tiên hoàng hậu phụ lòng ngạch nương ngươi, liền không nói thêm nữa.Ta mặc dù không biết chuyện trước khi mình ra đời, nhưng cũng biết Tiên hoàng hậu được xưng tụng là đối đãi người khoan hậu hiền lành, làm sao sẽ phụ lòng ngạch nương ta? Nếu quả thật phụ lòng ngạch nương ta, tại sao ngạch nương lại đối nàng nhớ mãi không quên.Ta không nghĩ ra, chỉ có thể kiên trì đến cùng đi hỏi cô cô hát hí khúc.Nàng liếc mắt khinh bỉ một cái, hỏi ta ai nói lời này. Ta khai báo đầu đuôi gốc ngọn, cô cô hát hí khúc ngược lại bỗng dưng không giống với thường ngày, đột nhiên hứng thú, hỏi ta, thật sự là người kia nói?Ta gật đầu một cái, cô cô uống cạn rượu trong ly, cười ra nước mắt."Phụ lòng, hay cho một câu phụ lòng. Phú Sát Dung Âm, hóa ra ngươi đã sớm hiểu tâm tư của nàng ta rồi."Ta như rơi vào trong sương mù, liền hỏi cô cô hát hí khúc là ý gì. Nàng híp mắt hỏi ta có vừa ý nữ tử nào chưa, ta lắc đầu một cái."Tiểu Vĩnh Diễm, ngươi thích nghe nhất là quý phi say rượu, vậy ta hỏi ngươi, Đường Minh Hoàng và Dương quý phi yêu mà không thể bên nhau lâu dài, ngươi cảm thấy là lỗi của ai."Ta chưa từng nghĩ đến điều này, ngơ ngác sửng sốt."Nếu như hai người đều không phải ở trong hoàng gia, chỉ là người dân bách tính bình thường, yêu nhau có thể không phải sai lầm. Nhưng sống ở hoàng gia, trái với lễ phép giáo điều, yêu không chút kiêng kỵ chính là lỗi lớn nhất thiên hạ.""Có điều Đường Minh Hoàng tốt xấu gì cũng từng vì Dương quý phi mà đấu tranh, đáng tiếc a, người mẹ ngươi yêu, "Cô cô nhìn ta một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó đoán."Người mẹ ngươi yêu, tình nguyện lừa gạt mình đó không phải là yêu, khi còn sống cũng không nguyện ý vì nàng mà chống chọi thêm chút nào."Ta hình như nghe hiểu, lại có vẻ như nghe không hiểu, nàng cũng không chịu giải thích cho ta.Ta đứng dậy, nghe thấy ly rượu sau lưng rơi xuống đất kêu vang, còn có tiếng cô cô kia than nhẹ."Phú Sát Dung Âm, ta còn tưởng rằng nàng ta là một phương tình nguyện, nhưng không ngờ hóa ra ngươi lại là kẻ nhát gan.""Âm dương xa cách, mới dám yêu nàng."___END
______Có thể xem như phiên ngoại______Tác giả | Tranh: Cử Cá Lật Tử Cẩu Hoặc Hoặc
Editor: Atom=====
Càn Long năm thứ 25, ta ra đời ở hoàng thành, phụ hoàng đại hỉ, ban cho ta tên Vĩnh Diễm.Mặc dù Hoàng a mã đối với ta hết sức sủng ái, nhưng mà ngạch nương luôn âm thầm nói với ta, thánh sủng chỉ là nhất thời, bảo ta đừng được sủng mà kiêu, phải biết tâm của mình đặt ở nơi đâu.Người bên cạnh ta đều nói, ngạch nương là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, Hoàng a mã cũng thường xuyên đến cung của ngạch nương thăm nàng, mỗi lần ta đều có thể thấy ngạch nương đùa giỡn cho Hoàng a mã cười to.Nhưng rõ ràng ta thấy lúc Hoàng a mã không có ở đây, nàng bao giờ cũng vuốt ve chuỗi phật châu, chưa từng lộ ra nụ cười.Tử cấm thành đông đảo hoàng tử, ta kỳ thực cũng không khác biệt gì so với các a ca khác. Nếu nói có gì bất đồng, thì đó là ta đã từng sinh một cơn bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh luôn cảm thấy Tử cấm thành náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều.Chẳng hạn như Trữ Tú Cung bên kia luôn xuất hiện một cô cô thích hát hí khúc, nhưng mà nàng hình như không thích ta, mỗi lần thấy ta đều liếc mắt xem thường;Còn có một cô cô khác, bao giờ cũng thích đứng ở phụ cận cửa cung, mong đợi đoàn người của Hoàng a mã có thể đi ngang qua con đường kia, sau đó giương mắt ngóng theo Phó Hằng đại nhân.Nhưng các nàng hình như không biết ta có thể nhìn thấy các nàng, nếu không tại sao các nàng không hành lễ với ta. Ta có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ có lẽ là bệnh lâu xuất hiện ảo giác, nói không chừng qua một thời gian sẽ khỏi, nên cũng làm bộ như không nhìn thấy.Cho đến một hôm ta lại đi ngang qua Trữ Tú Cung, nhìn thấy cô cô thích hí kịch kia đang hát bài quý phi say rượu mà ta thích nghe nhất, ta không nhịn được dừng lại nhìn chằm chằm nàng thêm vài lần."Ngươi có thể nhìn thấy ta?"Nàng đột nhiên không hát nữa, phất tay áo đi về phía ta.Ta thấy nàng dáng dấp quốc sắc thiên hương, chắc không phải là người xấu, liền gật đầu một cái. Không ngờ nàng lại nhướn lông mày lên, vẻ mặt kinh ngạc."Ngươi có biết ta là ai không?""Ta, ta không biết.""Hừ, vậy ta hát hí kịch hay không?""Hay!"Ta gật đầu như giã tỏi, nàng cười một tiếng rồi xoay người đi, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó, nghe như là, ngược lại là một kẻ biết nhìn hàng, không giống mẹ ngươi.Lão ma ma bên cạnh thấy ta đứng trước Trữ Tú Cung lầm bầm lầu bầu, bị dọa thất kinh, vội gọi Diệp Thiên Sĩ tới.Nói là ta bệnh nặng mới khỏi mời chẩn mạch kiểm tra, lén đem chuyện ta tự mình lẩm bẩm nói với hắn, bảo là sợ chiêu tà ma gì đó, hỏi hắn có toa thuốc dân gian nào có thể trừ tà ma hay không.Diệp Thiên sĩ sau khi hỏi ta liền nhíu mày, dặn dò ta chuyện này không thể nói với ai, tuyệt đối không thể nói cho Hoàng a mã của ta.Ta tuy không hỏi nhiều, nhưng cũng có thể đoán được một hai, càng huống chi tuy rằng các đời hoàng đế đều xưng mình là thiên tử, nhưng nếu chuyện này bị vạch trần, cho dù phụ hoàng có sủng ái ta đến mấy, cũng tuyệt không thể để một đứa trẻ yêu tà có thể nhìn thấy hồn phách sống sót trên đời, nói không chừng sẽ còn họa lây đến ngạch nương.Ta đương nhiên hiểu được lợi hại trong chuyện này, liền đáp ứng Diệp sư phụ, thưởng cho vị ma ma kia rồi đuổi nàng xuất cung.Từ đây không hề đề cập tới vấn đề này nữa, cũng làm bộ như không nhìn thấy đám người đột nhiên xuất hiện thêm trong cung nữa.Chỉ là có một vị cô cô rất kỳ quái, nàng luôn thích đi loanh quanh Diên Hy cung, nơi ở của ngạch nương.Ta hỏi nàng, ngạch nương cũng không thấy được nàng, nàng đi theo bên cạnh như vậy là vì sao?Nàng mỗi lần đều không nói lời nào, chỉ nhìn ngạch nương ôn nhu cười. Có điều dung mạo nàng quả đúng là ôn uyển xinh đẹp, trên người còn có hương hoa nhài nhàn nhạt, mỗi lần gặp nàng, bao giờ ta cũng thấy khóe miệng nàng treo nụ cười nhàn nhạt.Mặc dù không kiều mỵ như vị cô cô hát hí khúc bên Trữ Tú Cung, song nàng lại luôn có thể để cho lòng ta sinh ra một dòng nước ấm.Chắc là tỳ nữ trước kia của ngạch nương, cũng thật là trung thành, ta nghĩ vậy.Ngạch nương thích luyện chữ, ngay cả ta mỗi lần đến cũng chỉ có thể ở bên cạnh chờ.Ngược lại là vị cô cô kia, thường xuyên đến xem ngạch nương luyện chữ, ngạch nương luyện từ sáng sớm đến hoàng hôn, nàng vẫn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.Thỉnh thoảng nhìn thấy cổ tay ngạch nương có chút run rẩy, nàng cười lắc đầu nói, vẫn chẳng khác xưa.Ta còn nhớ hồi bé, ngạch nương dạy ta luyện chữ, khuỷu tay ta bao giờ cũng không nhịn được mà phát run, luyện đến ngày hôm sau cổ tay vừa xót vừa đau.Ngạch nương thấy ta như vậy liền che khăn cười ta, sau đó đứng dậy cầm tay ta từng nét từng nét giúp ta luyện chữ.Nhưng mà có lần Hoàng a mã tới, hắn nhìn thấy ta luyện chữ liền cau mày.Ta tưởng rằng ta viết không tốt chọc hắn nổi giận, không ngờ hắn chỉ hỏi ta là ai dạy ta luyện chữ liền không nói gì thêm nữa, trong miệng chỉ lẩm bẩm cái gì mà chữ này giống như của nàng.Ngạch nương dạy chữ cho ta, đương nhiên là giống như ngạch nương rồi. Hoàng a mã nói như vậy, ta ngược lại nghe có hơi không hiểu.Chẳng lẽ ngạch nương dạy chữ cho ta, còn có thể giống như người khác sao?Ta biết hai chân ngạch nương có chút không tốt, nghe người già trong cung nói là tật xấu do trước kia quỳ trong tuyết, nhưng nhiều hơn nữa thì không ai dám nói.Có lần ta đi thỉnh an, gặp ngạch nương đang tê liệt hai chân đau ngồi ở trên giường, có lẽ là tái phát tật cũ. Ta vội vàng muốn mời thái y, lại bị ngạch nương ngăn lại.Nàng nói không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh cũ mà thôi, thái y tới cũng không chẩn ra cái gì.Ta nhìn mà thương tiếc, nhưng lại không thể giúp sức.Đảo mắt lại nhìn thấy vị cô cô kia ngồi ở mép giường vuốt hai chân ngạch nương rơi nước mắt, nói là nàng không tốt, mới hại ngạch nương lưu lại tật xấu này, trong lòng ta bỗng dưng nổi lên đủ loại tư vị.Cho dù là vậy, đến đầu mùa đông ngạch nương vẫn liên tục hai ba ngày quỳ tụng kinh ở từ đường.Ta biết là ngạch nương tụng kinh lễ phật cho Tiên hoàng hậu, cũng không tiện ngay mặt can ngăn, chỉ là trong lòng tò mò, tại sao ngạch nương đối với Tiên hoàng hậu tốt như vậy.Ta biết người già trong cung tất nhiên không chịu nói cho ta nghe, bọn họ chỉ nói bộ dáng hiện tại của ngạch nương ta đúng là có mấy phần ôn uyển từ ái giống như Tiên hoàng hậu, không ngông cuồng như lúc mới vào cung.Còn cô cô hát hí khúc ở bên Trữ Tú Cung, tuy rằng thi thoảng thừa dịp không người nàng sẽ cho ta xem nàng diễn, nhưng đối với chuyện của ngạch nương ta thì lại coi thường không chịu cùng ta nói nhiều hơn.Một năm rồi lại một năm, tinh thần của ngạch nương cũng càng ngày càng không tốt. Nàng thường hay nói mê sảng, gì mà kiếp sau chúng ta đều đừng gả vào hoàng gia nữa, không cần bị lễ giáo trói buộc.Nàng còn thường ở trong mộng lẩm bẩm tên một người, có lần còn bị hoàng a mã nghe thấy. Hoàng a mã sắc mặt xanh mét lại không tiện phát tác, nghe nói sau khi trở về cung trừng phạt nô tài cả cung mới chịu thôi.Ta tuy muốn lý giải tâm tư ngạch nương, lại không biết bắt đầu từ đâu.Ta chỉ có thể trộm cầu xin vị cô cô bên cạnh ngạch nương, nàng khi còn sống chắc hẳn là người thân cận với ngạch nương, có lẽ sẽ biết được chuyện trước kia.Không ngờ lúc ta xin nàng nói cho ta biết một chút về chuyện ngạch nương và Tiên hoàng hậu, nàng lại giật mình, hỏi ta có biết nàng là ai hay không.Ta lắc đầu, nàng mỉm cười một tiếng, nói không biết cũng tốt. Sau đó xoa đầu ta, chỉ bảo ta hiếu thuận ngạch nương, nàng cả đời này quá khổ rồi, muốn ta chiếu cố nàng thật tốt.Ta dĩ nhiên đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút nghi hoặc.Vị cô cô kia thấy ta như cũ bụng đầy dấu hỏi, chỉ nhàn nhạt lưu lại một câu, Tiên hoàng hậu phụ lòng ngạch nương ngươi, liền không nói thêm nữa.Ta mặc dù không biết chuyện trước khi mình ra đời, nhưng cũng biết Tiên hoàng hậu được xưng tụng là đối đãi người khoan hậu hiền lành, làm sao sẽ phụ lòng ngạch nương ta? Nếu quả thật phụ lòng ngạch nương ta, tại sao ngạch nương lại đối nàng nhớ mãi không quên.Ta không nghĩ ra, chỉ có thể kiên trì đến cùng đi hỏi cô cô hát hí khúc.Nàng liếc mắt khinh bỉ một cái, hỏi ta ai nói lời này. Ta khai báo đầu đuôi gốc ngọn, cô cô hát hí khúc ngược lại bỗng dưng không giống với thường ngày, đột nhiên hứng thú, hỏi ta, thật sự là người kia nói?Ta gật đầu một cái, cô cô uống cạn rượu trong ly, cười ra nước mắt."Phụ lòng, hay cho một câu phụ lòng. Phú Sát Dung Âm, hóa ra ngươi đã sớm hiểu tâm tư của nàng ta rồi."Ta như rơi vào trong sương mù, liền hỏi cô cô hát hí khúc là ý gì. Nàng híp mắt hỏi ta có vừa ý nữ tử nào chưa, ta lắc đầu một cái."Tiểu Vĩnh Diễm, ngươi thích nghe nhất là quý phi say rượu, vậy ta hỏi ngươi, Đường Minh Hoàng và Dương quý phi yêu mà không thể bên nhau lâu dài, ngươi cảm thấy là lỗi của ai."Ta chưa từng nghĩ đến điều này, ngơ ngác sửng sốt."Nếu như hai người đều không phải ở trong hoàng gia, chỉ là người dân bách tính bình thường, yêu nhau có thể không phải sai lầm. Nhưng sống ở hoàng gia, trái với lễ phép giáo điều, yêu không chút kiêng kỵ chính là lỗi lớn nhất thiên hạ.""Có điều Đường Minh Hoàng tốt xấu gì cũng từng vì Dương quý phi mà đấu tranh, đáng tiếc a, người mẹ ngươi yêu, "Cô cô nhìn ta một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó đoán."Người mẹ ngươi yêu, tình nguyện lừa gạt mình đó không phải là yêu, khi còn sống cũng không nguyện ý vì nàng mà chống chọi thêm chút nào."Ta hình như nghe hiểu, lại có vẻ như nghe không hiểu, nàng cũng không chịu giải thích cho ta.Ta đứng dậy, nghe thấy ly rượu sau lưng rơi xuống đất kêu vang, còn có tiếng cô cô kia than nhẹ."Phú Sát Dung Âm, ta còn tưởng rằng nàng ta là một phương tình nguyện, nhưng không ngờ hóa ra ngươi lại là kẻ nhát gan.""Âm dương xa cách, mới dám yêu nàng."___END
______Có thể xem như phiên ngoại______Tác giả | Tranh: Cử Cá Lật Tử Cẩu Hoặc Hoặc