[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

Tùy tiện chạy một chút



Tác giả | Tranh: Cử Cá Lật Tử Cẩu Hoặc Hoặc

Editor: Atom

=====

======


Tùy tiện chạy một chút


"Minh Ngọc, làm ta chạy quanh tìm ngươi, hóa ra trốn ở nơi này khóc sao?" Ngụy Anh Lạc từ sau cột tròn hành lang vọt tới, không tim không phổi cười trêu nói.

Minh Ngọc sợ hết hồn, nhảy bắn lên xù lông như con mèo bị đạp đuôi, vội vàng dùng tay áo qua loa lau mặt một cái: "Ngụy Anh Lạc! Ngươi nói nhảm! Ta khóc hồi nào?"

Ngụy Anh Lạc một phen níu lại cổ tay Minh Ngọc, ngăn cản đối phương tiếp tục tàn phá khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị tay áo quẹt đỏ. Nàng móc ra khăn tay, nhẹ nhàng lau chùi nước mắt trên mặt Minh Ngọc.

"Minh Ngọc", Ngụy Anh Lạc chần chờ kêu một tiếng, tựa hồ muốn nói gì.

Minh Ngọc ấn xuống tay Ngụy Anh Lạc, miễn cưỡng xả ra nụ cười yếu ớt: "Ngươi không cần phải nói. Ta hiểu, ta đều hiểu." Nàng khẽ thở dài: "Nương nương hiện tại nằm liệt giường không dậy nổi, tâm tình hiển nhiên không tốt, tính tình cũng so với trước kia nôn nóng hơn mấy phần. Hôm nay chẳng qua là do bản thân ta vụng về, nương nương mắng đôi câu cũng là phải."

Ngụy Anh Lạc thấy Minh Ngọc nói thản nhiên, liền biết nha đầu này không vướng mắc trong lòng, cũng sẽ không tâm tồn oán hận.

"Vậy một mình ngươi khóc cái gì?" Anh Lạc nghiêng người khoác vai Minh Ngọc, hai người bộ dáng như huynh đệ cột chèo.

"Ta đau lòng cho nương nương." Minh Ngọc rất thẳng thừng đáp, "Ta biết trong lòng nương nương rất khổ, ta cũng biết nương nương gần đây thường xuyên nổi tính tình, nhưng mà ta cái gì cũng không giúp được..."

Hai người trầm mặc khoác vai nhau đi một hồi, Ngụy Anh Lạc đột nhiên ngừng lại.

"Nương nương luôn ngột ngạt ở trong phòng cũng không phải biện pháp tốt, chúng ta phải đỡ nương nương đi loanh quanh nhiều hơn một chút." Ngụy Anh Lạc nghiêm túc nói, "Hơn nữa, chúng ta gần đây bao giờ cũng quá mức cẩn thận, luôn sợ nương nương ngã đụng đầu, mấy cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nương nương, hận không thể đến uống trà cũng giúp nương nương bưng cái ly.... Đây có khác gì một loại thương hại đối với nàng?"

Minh Ngọc không hiểu hỏi: "Nương nương hiện tại hành động bất tiện, chúng ta dĩ nhiên phải càng cẩn thận hơn trước kia, điều này có gì không ổn đâu?"

Ngụy Anh Lạc lắc đầu một cái: "Nương nương tuy rằng không để lộ ra, nhưng kỳ thực là một người có kiêu ngạo của riêng mình. Nàng không muốn chúng ta xem nàng như một phế nhân nha..."

Minh Ngọc trợn to hai mắt phản bác: "Chúng ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ như vậy!"

Ngụy Anh Lạc giơ ngón trỏ lên, "Là chưa từng nghĩ, nhưng mà chúng ta lại làm như vậy. Ngươi nói xem, ngày hôm qua không phải là ngươi muốn cõng nương nương trở về giường, bị nương nương cự tuyệt sao? Từ cái ghế đến giường, chỉ có khoảng cách năm bước."

Minh Ngọc như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, "Ngươi nói như vậy, ta có hơi hiểu rồi."

Ngụy Anh Lạc cũng gật đầu theo: "Nương nương là người nhạy cảm, lại không chịu than thở với chúng ta, trong lòng khó chịu cũng chỉ có thể một mình gánh."

Minh Ngọc buồn bã rủ xuống mi mắt, "Nương nương đối xử chúng ta tốt như vậy, đáng tiếc chúng ta chỉ là nô tài, chuyện có thể làm ít đến đáng thương."

Ngụy Anh Lạc mím môi, Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, mà bọn họ chỉ là nô tài hèn mọn nhất, có thể làm được gì đây?


_(:_" ∠)__ Ta là đường ranh giới __(:_" ∠)_

"Nương nương. "Ngụy Anh Lạc hướng về phía Hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế ngẩn người, thi lễ một cái.

"Minh Ngọc đâu?" Phú Sát Dung Âm không nhìn Ngụy Anh Lạc, nàng chỉ ngơ ngác nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

"Minh Ngọc không sao, lúc nô tài tìm được nàng, nàng đang không tim không phổi ăn bánh bao, mỗi tay một cái, như đói mấy ngày vậy." Ngụy Anh Lạc liên tục khoa tay múa chân, ngữ khí vô cùng khoa trương, cuối cùng hấp dẫn sự chú ý của Phú Sát Dung Âm, để cho nàng đặt tầm mắt lên người mình.

"Chỉ biết nói bậy." Phú Sát Dung Âm có chút bất đắc dĩ nói, "Để cho Minh Ngọc nghe, lại muốn đuổi theo đánh ngươi."

Ngụy Anh Lạc không thèm để ý vòng vo tròng mắt, nói: "Nàng còn tinh thần đuổi theo đánh ta, xem ra càng không có chuyện gì. Nương nương khỏi phải bận tâm nàng, vẫn là bận tâm nô tài một chút đi."

Phú Sát Dung Âm nghe vậy trong lòng lập tức như lơ lửng tảng đá, nàng không tự chủ được nghiêng thân thể về trước, lo lắng hỏi: "Ngụy Anh Lạc! Ngươi lại gây họa gì?"

Ngụy Anh Lạc thấy nàng quan tâm mình như vậy, trong lòng vừa chát lại ngọt, vội vàng xòe ra hai tay: "Không có không có, vẫn chưa."

Phú Sát Dung Âm sau khi nghe xong vừa định thở phào, nhưng mà lập tức lại kịp phản ứng: "Cái gì gọi là 'vẫn chưa'? Ngươi lại muốn làm cái gì?"

Ngụy Anh Lạc cười như lấy lòng quỳ xuống trước người Phú Sát Dung Âm, hai tay che trên đầu gối nàng.

"Hì hì, nương nương người có thể thứ cho nô tài vô tội trước không?"

Phú Sát Dung Âm nhướn lên đôi lông mày thanh tú, mắt nhìn xuống quỷ linh tinh trước mặt, trực giác nói cho nàng, Ngụy Anh Lạc lần này sẽ không làm chuyện gì quá khác người.

"Được, bổn cung thứ cho ngươi vô tội."

Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên mắt sáng mấy phần, giống như ngôi sao vừa vớt ra từ ngân hà, "Nương nương! Vậy Anh Lạc đắc tội rồi!"

"Aiz?! Ngụy Anh Lạc!!" Phú Sát Dung Âm còn chưa kịp phản ứng liền bị Ngụy Anh Lạc lôi kéo hai tay cõng ở trên lưng."Ngụy Anh Lạc! Ngươi làm gì? Để bổn cung xuống!"

"Minh Ngọc! Xong rồi!!" Ngụy Anh Lạc cũng không để ý Hoàng hậu nương nương trên lưng ra lệnh như thế nào, vọt xông ra ngoài, còn hô gọi Minh Ngọc.

Minh Ngọc cũng không biết từ nơi nào chui ra, cầm trong tay một chiếc áo khoác lông, bịt quanh Phú Sát Dung Âm nghiêm kín chặt chẽ, "Được rồi! Nương nương người bây giờ muốn lạnh cũng không được!" Nàng cười đùa nói.

"Minh Ngọc! Ngay cả ngươi cũng đi theo hồ nháo!" Phú Sát Dung Âm trong lòng tự biết bản thân "chạy trốn" vô vọng rồi, chỉ có thể xụ mặt khiển trách.

"Xin nương nương nắm chắc nô tài." Ngụy Anh Lạc không biết có phải cố ý hay không, lắc lư nghiêng ngả nương nương nhà mình, thành công đổi lấy một tiếng thét kinh hãi của Hoàng hậu.

"Ngươi muốn mang bổn cung đi đâu?" Phú Sát Dung Âm chỉ có thể sít sao ôm lấy cổ Ngụy Anh Lạc, trơ mắt nhìn mình bị cõng ra ngoài cửa Trường Xuân Cung.

"Thì cứ tùy tiện chạy một chút." Ngụy Anh Lạc dùng một loại ngữ khí ngây thơ đáp lại.

Trong một chớp mắt như vậy, Phú Sát Dung Âm đầu óc trống rỗng.

Cái gì gọi là "Tùy tiện chạy một chút"?

Chạy một chút?

Chạy??

Chạy?!

"A!!" Phú Sát Dung Âm kinh hô một tiếng, cả người đều nằm ở trên lưng Ngụy Anh Lạc. Đây đúng là chạy theo nghĩa đen, Ngụy Anh Lạc hai tay giữ chặt Phú Sát Dung Âm, sau đó liền như liều mạng chạy lao về phía trước.

"Ngươi! Anh, Anh Lạc!" Phú Sát Dung Âm căn bản không dám mở mắt, gió lạnh mùa đông vù vù thổi qua lỗ tai, nàng không thể không lớn tiếng hơn: "Ngươi quá càn rỡ!!"

Ngụy Anh Lạc cắn răng, cũng không trả lời, chỉ tập trung chạy.

"Anh Lạc! Ngươi mau dừng lại!" Phú Sát Dung Âm vô vọng từ từ mở mắt ra, nàng biết Anh Lạc hôm nay sẽ không nghe lời.

Gió lạnh thẳng tắp đánh vào trên mặt Phú Sát Dung Âm, nhưng mà cũng lạ, gió này không lạnh thấu xương như tưởng tượng, ngược lại mang đến từng hồi mát rượi, để cho đầu óc cả ngày ảm đạm tỉnh táo không ít.

U uất tích tụ trong lồng ngực đã lâu cũng dần dần tiêu tán, cả người có cảm giác như sáng tỏ thông suốt.

Phú Sát Dung Âm hoàn toàn buông tha vùng vẫy, đàng hoàng nằm trên lưng Ngụy Anh Lạc, cảm thụ thanh minh đã lâu không gặp. Phải rồi, nàng cả ngày ở trong phòng có lò sưởi, đã bao lâu không ra bên ngoài?

Ngụy Anh Lạc thấy Phú Sát Dung Âm không giãy dụa nữa, nhưng cũng không dám buông lỏng, như cũ cắn răng chạy, mồ hôi trán theo gò má chảy xuống.

"Anh Lạc." Phú Sát Dung Âm chú ý thấy Ngụy Anh Lạc đang dần dần mất sức, ôn nhu khuyên nhủ: "Không cần gắng gượng, đã đủ rồi."

"Nương nương..." Ngụy Anh Lạc thở hổn hển, "Nô tài, nô tài không có gắng gượng..." Nàng vừa mở lời, gió lạnh liền vọt vào miệng, cổ họng trong nháy mắt đau xót.

"Đứa nhỏ ngốc." Phú Sát Dung Âm sao lại không hiểu tấm lòng chân thành của Ngụy Anh Lạc, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành khuyên nhủ: "Ngươi định mệt mỏi đến gục ngã, để bổn cung lát nữa tự bò trở về sao?"

Ngụy Anh Lạc cả người giống như cá khô rời khỏi nước, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, bước chân rốt cuộc cũng ngừng lại.

"Nương nương người sẽ không nhẫn tâm ném nô tài một mình ở chỗ này, sau đó tự bò về đâu." Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng mà miệng lưỡi như cũ lanh lẹ, Ngụy Anh Lạc tinh nghịch nói.

Phú Sát Dung Âm nghe xong không nhịn được cười, dùng ngón tay chọt chọt đầu Ngụy Anh Lạc: "Ngươi nha ngươi, ngươi bảo bổn cung phải nói ngươi thế nào mới tốt đây?"

Ngụy Anh Lạc nghỉ ngơi một hồi, hòa hoãn lại một ít khí lực, nàng cất bước cõng Phú Sát Dung Âm từ từ đi, ngoài miệng còn không quên lải nhải: "Trong mắt nương nương, nô tài chỗ nào cũng tốt."

"Nói khoác không biết ngượng." Phú Sát Dung Âm lập tức không đồng ý nói, "Bổn cung trước kia sao không phát hiện, ngươi biết dát vàng trên mặt mình như vậy?"

"Nô tài nói đều là sự thật." Ngụy Anh Lạc trịnh trọng nói, sau đó lại cố ý ủy khuất rưng rưng khẩn cầu: "Nương nương, người khen nô tài nhiều hơn chút đi, trước khi đến Trương Xuân Cung hầu hạ, rất ít người chịu khen ngợi nô tài."

"Ngươi còn dám cầu khen ngợi, chờ trở về Trường Xuân Cung xem bổn cung có thu thập ngươi hay không." Phú Sát Dung Âm không khỏi tức cười, mang ý cười nói không có chút uy nghiêm nào.

Ngụy Anh Lạc cũng nhoẻn miệng cười, "Vậy nô tài liền không cõng người trở về Trường Xuân Cung nữa."

"Không trở về Trường Xuân Cung, vậy ngươi còn muốn đi đâu?" Hoàng hậu nương nương vỗ bả vai Ngụy Anh Lạc một chút.

Trong nháy mắt, Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng gan to che trời, nàng nhìn bức tường đỏ cao lớn, hít một hơi thật sâu.

Nhưng mà, cũng chỉ là một chớp mắt mà thôi.

Cũng chỉ có thể là, trong một chớp mắt này mà thôi...

"Nương nương, người nắm chắc đó!" Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên xoay người một cái, "Nô tài ban nãy còn chưa dùng toàn lực."

"Ngụy Anh Lạc!" Phú Sát Dung Âm thật sợ rồi, vội vàng ôm chặt cổ Ngụy Anh Lạc, toàn thân đều khẩn trương lên.

"Hoàng hậu nương nương ——!" Ngụy Anh Lạc liều mạng nhào tới cười to một tiếng, thanh âm đạp vào trên tường cao thậm chí truyền ra âm vọng lại, nàng từ tường nhảy bật ra đứng vững, chầm chậm cất bước ——

"Chúng ta trở về thôi ——!"

~~~~ END





_(:_" ∠)_ ta là đường ranh giới _(:_" ∠)_

Lời tác giả:

Các nàng đều là chim trong lồng chim, nhưng mà may mắn, các nàng vẫn có khát vọng đối với tự do.

Chạy trốn kỳ thực cũng không thực tế, bởi vì thời đại kia không cho các nàng có quyền được tùy hứng. Nhưng cũng chính vì vậy, tinh thần hướng về tự do của các nàng mới thật sự đáng quý.

Thật sự hoàn rồi

Chương trước Chương tiếp
Loading...