[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

Giấy



Tác giả: hmy86

Editor: Atom

CP: Ngụy Anh Lạc x Phó Dung Âm

—————————


"Anh Lạc, chị vừa rồi theo khách hàng đi thăm Cố Cung, hiện tại kẹt xe trên đường, khả năng sẽ trễ giờ không kịp trở về. Em trước giúp chị chủ trì một chút."

Phó Dung Âm ngồi ở vị trí người lái nhìn dòng xe không nhúc nhích trước mặt, dụi mắt một cái.

"Có gì hay ho không?"

"Không chú ý lắm, chị không hứng thú với lịch sử em đâu phải không biết. Chị đang lái xe, cúp trước, đến công ty lại nói sau."

"Được rồi, chú ý an toàn."

Ngụy Anh Lạc cúp điện thoại thở dài, liếc nhìn Cao Ninh Hinh ngồi trên ghế sa lon ăn hạt dưa.

"Không nhớ ra được?"

"Tiền trần vãng sự đâu có dễ dàng nhớ tới như vậy. Ta cũng không biết mình tạo nghiệt gì, đời này đụng phải mỗi mình ngươi cái gì cũng còn nhớ."

"Aiz, lời này của ngươi ta không thích nghe." Cao Ninh Hinh phun vỏ hạt dưa ra.

"Cái gì gọi là đụng phải mỗi mình ta còn nhớ? Ban đầu ta muốn nói cho Phó Dung Âm, không phải là ngươi ngăn cản sao a."

"Vâng vâng vâng, bà cô, ta cảm tạ ngươi a." Ngụy Anh Lạc hướng Cao Ninh Hinh liếc mắt khinh bỉ, xoay người đi thu thập văn kiện trên bàn.

"Nhưng mà, ngươi đời này thật sự định cùng nàng hao phí thời gian như vậy sao?"

Ngụy Anh Lạc ngừng tay giữa không trung, lại rất nhanh làm bộ như không sao cả cầm lên văn kiện, thanh âm thấp đi ba phần.

"Ta mệnh cứng, khắc người. Đời này nhìn nàng vui vẻ là được rồi."

Cao Ninh Hinh vắt chéo hai chân nhìn Ngụy Anh Lạc sải bước rời khỏi phòng làm việc, lắc đầu một cái, Ngụy Anh Lạc a, uổng công ngươi sống lâu như vậy, đạo lý giấy không gói được lửa, ngươi còn cần người khác dạy sao.

Phó Dung Âm ngồi trên xe nhìn nửa giờ đã qua mà vẫn không đi nổi hai trăm mét, trong lòng ngột ngạt đến hoảng a, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, chờ chạy tới chắc cũng họp xong rồi, dứt khoát quay đầu về phía ngoại thành, nghĩ chờ đến khi qua giờ cao điểm hẵng lái về nhà.

Nàng cũng không có mục đích gì, cứ thuận đường lái về phía trước, sạp nhỏ bán đồ ăn ven đường bốc lên mùi thơm không tự chủ chui vào lỗ mũi. Nghĩ đến buổi trưa đi theo khách hàng cũng chưa ăn gì, nàng dứt khoát ngừng xe ở bên lề, chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn.

"Tiểu thư, xem bói không." Một lão đầu ven đường thấy nàng từ trên xe bước xuống liền từ bên cạnh đi đến.

"Cảm ơn a, ta không tin bói toán." Phó Dung Âm thuận miệng trả lời một câu.

Thầy bói nhìn chằm chằm Phó Dung Âm hai giây, đột nhiên mặt lộ vẻ kinh hãi.

"Tiểu thư, ta thấy mặt ngươi lộ điềm dữ, không lành a, vẫn là xem một chút đi."

Phó Dung Âm nhíu mày một cái, điềm dữ cái gì, hiện tại mấy người xem bói miệng đều ác như vậy sao. Nghĩ một chút, Phó Dung Âm cuối cùng vẫn dừng bước liếc nhìn lão đầu.

"Là đào hoa kiếp."

Phó Dung Âm không tự chủ nhếch miệng cười, khua tay một cái tiếp tục đi về phía trước.

Đào hoa kiếp? Bói thật đúng là trúng được phân nửa, Phó Dung Âm nghĩ tới bộ dáng Ngụy Anh Lạc rụt rè e sợ đi theo bên cạnh mình, nụ cười bên khóe miệng bất giác rút lại chút.

Thật là một đứa nhỏ ngốc, không biết lúc nào mới có thể nghĩ minh bạch.

Lúc Phó Dung Âm về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, nàng đang mò chìa khóa thì phát hiện trước cửa nhà mình có một bóng người đang đứng biếng nhác, dáng vẻ kia, còn không phải là Cao Ninh Hinh sao.

"Sao cậu lại tới đây?" Phó Dung Âm vừa mò chìa khóa mở cửa vừa thuận miệng hỏi.

"Có chuyện tìm cậu chứ sao, không có việc tới đây làm gì nha." Cao Ninh Hinh khoanh hai tay trước ngực, thấy Phó Dung Âm mở cửa liền thoải mái đi vào trong tự nhiên như nhà mình.

Phó Dung Âm ở phía sau lắc đầu một cái, "Vậy nói tóm tắt thôi, ngày mai tôi còn phải đi công tác."

"Được được được, chỉ có Phó đại nhân là người bận rộn nhất, không có thời gian rảnh rỗi."

Cao Ninh Hinh thật không nhìn nổi cái dáng vẻ nhát chết của Ngụy Anh Lạc, làm cái trò gì vậy không biết, nàng hôm nay kiểu gì cũng phải đốt phá tầng giấy này nói tất cả cho Phó Dung Âm. Nàng khô miệng khô lưỡi ngồi ở trước mặt Phó Dung Âm nói một đống lớn, Phó Dung Âm chỉ rủ mi mắt xuống không có phản ứng.

"Cho nên a, tôi đã nói với Ngụy Anh Lạc giấy không gói được lửa, chuyện trước kia cậu hiện tại không nhớ nổi không sao, chuyện sau này..., "

"Nếu như tầng giấy kia vốn không có?" Phó Dung Âm khuấy ly nước mật ong, không ngẩng đầu lên.

"Cậu nói gì?"

"Tôi nói là" Phó Dung Âm hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn Cao Ninh Hinh.

"Nếu như ngay từ ban đầu đã không tồn tại tầng giấy kia?"

"Nếu như ta trước nay chưa bao giờ quên?"

Cao Ninh Hinh quả thực là há miệng ra không ngậm lại được, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, vỗ mạnh bàn một cái.

"Ngươi đều nhớ a, sao không nói sớm, mất công ta bao lâu nay phổ cập kiến thức khoa học lịch sử cho ngươi?"

"Các ngươi cũng chưa từng hỏi ta có nhớ hay không a." Phó Dung Âm cười nhún nhún vai.

"Cái đó..., "

"Bởi vì nàng không muốn để cho ta nhớ a."

Phó Dung Âm cười khổ một tiếng.

"Nàng không phải là tự mình suy nghĩ không ra nên mới trốn tránh ta, hy vọng ta cả đời không nhớ nổi sao. Ta đang đợi nàng thông suốt a."

"Được, hai ngươi vòng vòng lượn lượn đi. Ta không quản nữa." Cao Ninh Hinh huơ huơ tay liền đi tới cửa.

"Ngươi ngày mai đi đâu gặp khách hàng?"

"Đông Kinh."

"Vậy được, lát nữa ta gửi cho ngươi một danh sách, ngươi giúp ta mua ít đồ, coi như bồi thường ta cả đêm hao hơi tốn sức phổ cập khoa học kể chuyện lịch sử cho ngươi."

Cao Ninh Hinh ngày hôm sau lên mạng đọc được tin tức máy bay gặp tai nạn, thoắt cái đỏ hốc mắt mắng một câu khốn nạn con mẹ nó.

Phó Dung Âm trước khi lên máy bay gửi một tin nhắn cho Ngụy Anh Lạc, nói là chờ nàng đi công tác trở về, tử tế trò chuyện một hồi.

Ngụy Anh Lạc đáp ứng, nhưng nàng không đợi được người kia trở lại.

Người kia cuối cùng vẫn không về được.

"Dung Âm, ta không trốn tránh nữa."

"Trở lại đi có được hay không."

——— END

Chương trước Chương tiếp
Loading...