[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

Mệnh



Tác giả: hmy86

Editor: Atom

CP: Ngụy Anh Lạc x Phó Dung Âm

———————


Lúc Cao Ninh Hinh cầm phong thư trên tay đưa cho Phó Dung Âm, Phó Dung Âm đang cùng một chỉ đạo viên khác cười nói chuyện phiếm.

"Đây là gì?" Ánh mắt Phó Dung Âm quét qua tên trên phong thư, làm bộ như không nhìn thấy hỏi Cao Ninh Hinh.

Cao Ninh Hinh không lên tiếng, chỉ nâng cao cánh tay đem thư dí sát lỗ mũi nàng.

Ba chữ to Ngụy Anh Lạc quả thực là chen vào sâu trong mắt Phó Dung Âm.

"Ồ." Phó Dung Âm cầm lấy thư ném vào tủ chứa đồ, nặng nề đóng lại cửa tủ, trên mặt một lần nữa nở nụ cười.

"Đi ăn cơm không? Hôm nay tôi mời."

Chuyện của Ngụy Anh Lạc cùng Phó Dung Âm nếu muốn kể ra thì phải bắt đầu từ thật lâu thật lâu về trước. Theo như những tin đồn bát quái mà Cao Ninh Hinh hằng năm kể cho đám tân binh thì chính là, Ngụy Anh Lạc ngay ngày đầu tiên tiến quân doanh đã liền thèm thuồng mỹ mạo của Phó Dung Âm, sau đó nghĩ đủ mọi cách huấn luyện mình trở thành người có năng lực nhất trong những kẻ lưu lại cuối cùng.

Nói đến đây Cao Ninh Hinh bao giờ cũng chóp chép miệng, nhớ lúc đó đám nam nhân nhìn Phó Dung Âm đều sắp rơi hết cả tròng mắt ra ngoài, Ngụy Anh Lạc vì để đuổi đi từng tên một bên cạnh nàng, mượn cớ tai nạn trong lúc huấn luyện bẽ gãy cổ tay không biết bao nhiêu người.

Những năm này không ai dám gây chuyện, báo cáo cần viết trong doanh trại cũng giảm đi hơn nửa.

Nhưng Phó Dung Âm hết lần này tới lần khác dung túng Ngụy Anh Lạc làm càn.

Cao Ninh Hinh với tư cách chỉ đạo viên doanh trại cách vách cũng từng khuyên nhủ, người không tuân quy củ như vậy không thể dùng, ngày thường ở trong quân doanh thì thôi đi, thời điểm tác chiến không nghe lời chỉ huy là xảy ra đại sự a.

Phó Dung Âm ngược lại không quan tâm, vẻ mặt cực kỳ yêu thích bộ dáng làm việc không đúng quy củ của Ngụy Anh Lạc.

Cũng đúng, Cao Ninh Hinh nghĩ một chút, chỉ bằng vào mấy lần nàng đánh bậy đánh bạ quên gõ cửa vào phòng làm việc của Phó Dung Âm, thấy bộ dáng hai người quần áo xốc xếch mặt hiện đỏ ửng là biết.

Phó Dung Âm nhất định rất hưởng thụ Ngụy Anh Lạc làm bậy.

Tân binh năm nay không đủ may mắn, không được nghe câu chuyện về Ngụy Anh Lạc và Phó Dung Âm.

Thời điểm Cao Ninh Hinh điểm danh, xách mấy kẻ họ Ngụy ra dặn dò mấy câu, không có việc gì làm chớ lượn lờ trước mặt Phó chỉ đạo viên.

Tân binh cảm thấy kỳ quái liền vụng trộm hối lộ thuốc lá cho La đội trưởng của trại bên cạnh hỏi thăm tin bát quái.

La Hoằng Lịch điểm thuốc, ói ra vòng khói, nhìn mấy tân binh tròng mắt sáng lên, chậm rãi mở miệng.

"Ngụy Anh Lạc hả, trong ba trung đoàn này, người có năng lực nhất chính là cô ta."

"Cô ấy có phải đã từng bẻ gãy cổ tay rất nhiều người?"

La Hoằng Lịch trừng mắt nhìn tân binh, "Các ngươi nói hay là ta nói a, có còn muốn nghe hay không?"

Nói xong liếc mắt khinh bỉ, theo bản năng sờ sờ cổ tay mình.

"Thời điểm cô ta và Phó Dung Âm ở chung một chỗ, chuyện gì không tuân theo kỷ luật cũng đều làm. Cái gì mà ban đêm xông vào nhà trọ của phụ đạo viên a, đều là chuyện nhỏ. Aiz, các ngươi cũng đừng bắt chước, Ngụy Anh Lạc toàn thân đầy thói hư tật xấu đều là do Phó Dung Âm chiều quen."

"Sau đó, cấp trên cũng biết quan hệ của hai người bọn họ. Vốn dĩ muốn đem một người trong đó điều đi, kết quả không biết Ngụy Anh Lạc đầu óc trúng gió gì, trực tiếp đi tìm đoàn trưởng. Hắc, cô ta cũng thật là may mắn, cuối cùng đoàn trưởng trả cô ta lại cho đội của Phó Dung Âm, hai người càng thêm không chút kiêng kỵ."

La Hoằng Lịch chỉ chỉ lỗ tai, "Lúc chúng ta thi hành nhiệm vụ phải dùng chung kênh liên lạc các ngươi biết chứ?"

"Có đôi khi Ngụy Anh Lạc đang thi hành nhiệm vụ, tai nghe vẫn còn đang ở tần số công cộng, mà đã bắt đầu tán tỉnh ve vãn Phó Dung Âm, rồi có lần ở trong nhiệm vụ gặp phải mục tiêu là một tên biến thái, hắn đem con tin trói theo cái kiểu gì mà SM play cái gì đó, hạ gục hắn xong toàn đội tập trung cởi trói con tin, cô ta thì hay rồi, ngay trước mặt con tin nói vào trong tai nghe bảo là trói xấu quá không trói đẹp bằng mình. Làm cả đội đều phải nhịn xuống chán ghét tiếp tục thi hành nhiệm vụ."

"Vậy hai người đó chia tay rồi sao?"

Tân binh ngồi ở bên phải không nhịn được hỏi La Hoằng Lịch, nếu không tại sao Cao Ninh Hinh không chịu nói với bọn họ.

La Hoằng Lịch liếc mắt tên tân binh kia, hít mạnh một hơi thuốc lá.

"Không có."

"Được rồi các ngươi nghe kể chuyện cũng đủ rồi, đi đi."

La Hoằng Lịch bóp tắt khói, nhìn bóng lưng tân binh thần thái sáng láng bàn tán rời khỏi, sờ sờ cổ tay mình.

"Anh nói với bọn họ rồi?"

Cửa lại bị đẩy ra, Cao Ninh Hinh đem một đống tài liệu thả trên người La Hoằng Lịch.

"Phần mấu chốt nhất chưa nói."

La Hoằng Lịch hướng Cao Ninh Hinh khua khua tay, liếc nhìn báo cáo trên bàn, ba chữ Ngụy Anh Lạc nhìn rất gai mắt, xoa xoa huyệt thái dương.

"Phó Dung Âm vẫn như cũ?"

"Ừ."

La Hoằng Lịch chỉ chỉ đống tài liệu trên bàn, cười khổ một tiếng.

"Cái đồ ranh con kia, chính là bị Phó Dung Âm sủng hư, còn ném một đống báo cáo bắt chúng ta viết. Nếu còn dám trở lại, xem ta có đánh chết hay không."

Cao Ninh Hinh khóe miệng kéo ra một nụ cười đắng chát.

"Được rồi, cô ta trở về anh cũng đánh không lại."

La Hoằng Lịch nhắm hai mắt, bên tai lại vang lên thanh âm bi thống của Phó Dung Âm ngày đó bên trong ống nghe.

"Cô nói xem, lần đó, chỉ cần một lần đó, nếu cô ta chịu nghe mệnh lệnh thì tốt biết bao."

"Con tin là Phó Dung Âm, con tin chưa cứu ra, phía trên hạ bao nhiêu mệnh lệnh với cô ấy cũng đều uổng công."

"Cô nói có lý, " La Hoằng Lịch mở mắt ra chỉ vào tấm hình Ngụy Anh Lạc bên trong tư liệu.

"Đồ quỷ này, chính là bị Phó Dung Âm chiều hư."

Buổi tối lúc chuẩn bị trở về nhà trọ, Phó Dung Âm vẫn siết lá thư ở trong tay mang về.

Nàng nhìn ba chữ Ngụy Anh Lạc trên phong thư nhàn nhạt cười, đều nói chữ cũng như người, quả nhiên là vậy, ngay cả tên mình cũng viết thật ngông cuồng.

Phó Dung Âm ngắm bức thư đặt dưới ánh đèn, tựa như bản thân có mắt X quang có thể nhìn xuyên qua xem bên trong phong thư viết gì vậy.

"Két."

"Ninh Hinh, tới ngồi đi." Phó Dung Âm cười nhìn về phía Cao Ninh Hinh đứng ở cửa, vỗ giường một cái.

Cao Ninh Hinh nhìn bức thư mình đưa cho Phó Dung Âm vào ban ngày vẫn còn nguyên phong chưa động đậy gì để ở nơi đó, thoắt cái sa sầm mặt, nàng bước một bước dài vọt tới trước mặt Phó Dung Âm đoạt lấy thư.

"Cao Ninh Hinh! Cậu trả đồ lại cho tôi!" Phó Dung Âm bỗng chốc phát hỏa, lập tức đứng lên muốn cướp lấy.

"Đều đã qua một tháng, một tháng rồi, cậu còn không chịu chấp nhận sao?" Cao Ninh Hinh hướng Phó Dung Âm hét.

"Cậu trả lại cho tôi."

"Cô ấy đã chết rồi!"

Cao Ninh Hinh nhìn Phó Dung Âm trong nháy mắt giống như tượng gỗ bị rút dây, xụi lơ quỳ ngồi dưới đất, gắt gao nắm lấy ống quần nàng, trong miệng lẩm nhẩm lời gì đó mơ hồ không rõ.

"Tôi nhớ bọn họ có một thanh súng lục 54, hai cây XD-45, thật là nhiều đạn a."

"Tôi ngồi ở chỗ đó, tôi ngồi ở chỗ đó, động cũng không động được, tôi cứ như vậy trơ mắt nhìn."

"Nhìn từng viên từng viên đạn tất cả đều bắn vào trên người em ấy."

Phó Dung Âm tựa như dùng hết khí lực toàn thân, chống đỡ tự đứng dậy, gần như cầu khẩn hỏi Cao Ninh Hinh.

"Em ấy không đau sao, tại sao không tránh ra, tại sao còn muốn chạy tới chỗ tôi."

Trong căn phòng an tĩnh có thể nghe được tiếng nước mắt của Phó Dung Âm giọt giọt lộp độp rơi trên đất.

Cao Ninh Hinh không biết nên trả lời như thế nào, rõ ràng phía trên ra lệnh, phe địch hỏa lực đầy đủ, muốn bọn họ rút lui chờ chi viện, nhưng mà Ngụy Anh Lạc vẫn xông vào.

Chờ quân cứu viện các nàng chạy tới, Phó Dung Âm chính đang ở trong công xưởng hoang phế thảm thiết kêu tên Ngụy Anh Lạc, sau đó ôm Ngụy Anh Lạc giống như phát điên xé y phục cầm máu cho nàng.

Cao Ninh Hinh chưa bao giờ thấy trên thân thể một người có thể chảy ra nhiều máu như vậy.

Nhân viên nghiệm xác nói, trên người Ngụy Anh Lạc trúng mười bốn phát đạn, bốn phát ở gần tim, ba phát xuyên qua nội tạng.

"Anh Lạc không thích nhất là nghe mệnh lệnh, tôi còn nuông chiều em ấy."

"Cậu nói xem có phải tôi sai rồi."

Cao Ninh Hinh hơi lay động lông mi, nàng nhìn Phó Dung Âm giống như phát điên hai mắt đỏ bừng, nhàn nhạt cho ra đáp án.

"Cô ấy muốn cậu sống sót."

"Cậu còn sống so với tính mạng còn quan trọng hơn."

Phó Dung Âm cuối cùng vẫn mở ra lá thư, đó là thông lệ của quân đội, trước khi làm nhiệm vụ tất cả mọi người đều sẽ viết thư, để phòng ngừa bản thân không cách nào trở lại.

"Nếu như chị thấy phong thư này, có nghĩa là em cuối cùng vẫn không phải người đủ vận may để có thể cùng chị trải qua cuộc đời còn lại."

"Nhưng nếu chị có thể thấy phong thư này, chị phải biết rằng đây không phải là kết cục xấu nhất mà em từng nghĩ đến."

"Bởi vì chị còn sống."

"Dùng mạng em đổi lấy cũng không sao cả."

  ——— END 

Chương trước Chương tiếp
Loading...