[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Tiểu Thuyết DHCL][3] Cô nương nổi tiếng nhất Tử Cấm Thành
Trích chương 57Chửi pika Long là gái ngành
Ngụy Anh Lạc đoán chừng hắn không chỉ tìm mỗi mình, nhưng những người khác nghe chủ ý của hắn xong, đều quả quyết cự tuyệt. Vì vậy tìm tới tìm lui, tìm tới cung nữ nho nhỏ này."... Nhưng nếu làm thành, chính là một công lớn." Diệp Thiên sĩ cười nói, "Công đầu dĩ nhiên là của cô nương, ta nhiều lắm chỉ được hưởng lợi một hai."Nhưng nguy hiểm tất cả đều là Ngụy Anh Lạc gánh, chuyện thành thì không nói, nếu như thất bại, chịu phạt cũng chỉ có một mình Ngụy Anh Lạc.Nhưng nghĩ đến cái mặt âm dương quái khí của Hoằng Lịch, nhớ tới Hoàng Hậu hàng đêm vì hắn cầu phúc mà ngày càng gầy gò, Ngụy Anh Lạc cười lên: "Cõi đời này làm gì có chuyện tốt nào không có chút nguy hiểm... Ta làm."----------- Bỏ qua một đoạn pika long gãi ghẻ ------Một trận tiếng vang loảng xoảng lộn xộn vang lên, Hoằng Lịch dưới cơn nóng giận, đánh đổ giá cổ bên cạnh, trên giá đầy trân bảo đồ cổ rơi xuống đầy đất, mấy món đồ sứ biến thành vô số mảnh vụn, trong đó có một mảnh bắn tung tóe ra, trong tiếng kinh hô của mọi người, đảo qua mu bàn tay Hoàng Hậu."Nương nương!" Ngụy Anh Lạc vội vàng nhào tới, kéo tay nàng qua nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay sống trong nhung lụa kia, bất ngờ nhiều thêm một đạo vết thương thật dài, máu tươi dọc theo vết thương từ từ tràn ra, tí tách rơi trên mặt đất.Phẫn nộ khó mà ức chế dâng lên trong lòng Ngụy Anh Lạc, nàng quay đầu lại, băng lãnh lạnh lùng nói: "Hoàng Thượng, ngài trút giận lên người khác như vậy, không phải việc minh quân nên làm."Trong cơn thịnh nộ, không ai dám xui xẻo chạm vào Hoằng Lịch, huống chi là ngay mặt chỉ trích như vậy.Đừng nói người chung quanh, ngay cả bản thân Hoằng Lịch đều có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình, sau hồi lâu, mới không dám tin nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc: "... Ngươi vừa rồi nói gì? Lặp lại lần nữa!"Đổi một người khác, là tuyệt đối không dám lặp lại một lần nữa, đừng nói lặp lại, có khi còn muốn lên tiếng phủ nhận lời mình vừa nói."Hoàng Thượng, ngài trút giận lên người khác như vậy, không phải việc minh quân nên làm." Kết quả Ngụy Anh Lạc chẳng những lặp lại, còn thêm nhiều lời càng khó nghe hơn, "Mãn cung tần phi, nghe nói Hoàng Thượng bị bệnh, ngoài miệng thập phần ân cần, dưới chân lại giẫm phong hỏa luân, một người chạy nhanh hơn một người! Chỉ có Hoàng Hậu nương nương, cực nhọc ngày đêm, ngày đêm chiếu cố, nhưng Hoàng Thượng chẳng phân biệt được phải trái đúng sai, đem đau đớn áp đặt lên người khác, a, thật là một vị hoàng đế tốt, hảo phu quân."Hoằng Lịch có bao giờ từng bị người châm chích như vậy, lúc này giận đến hai mắt biến thành màu đen, chỉ tay về phía nàng không nói ra lời."Anh Lạc, ngươi sao có thể chống đối Hoàng Thượng như vậy!" Hoàng Hậu hoảng sợ nói, "Còn không mau lui ra!"Nàng thương tiếc Ngụy Anh Lạc, chủ động cho nàng bậc thang bước xuống, nhưng không ngờ Ngụy Anh Lạc chẳng những không nhận bậc cấp này, còn lớn tiếng nói: "Nô tài đâu có nói sai! Từ khi Tuệ quý phi khôi phục, ban thưởng của Hoàng Thượng như nước chảy vào Trữ Tú Cung, Trường Xuân Cung, cái gì cũng không thấy, đây là vì sao!""Anh Lạc, ngươi im miệng!" Hoàng Hậu gấp đến hai tay đều bắt đầu phát run.Hoằng Lịch cuối cùng tìm về thanh âm, lấy một loại tư thái giận dữ người chung quanh chưa từng thấy qua, hét: "Nói, trẫm muốn nghe cô ta nói!"Không ít cung nhân đều bị hù sợ quỳ trên đất, hận bản thân vận khí không tốt, sao lại làm nhiệm vụ vào đúng hôm nay. Người bị vạ lây còn run lẩy bẩy, e sợ bị lửa giận của Hoằng Lịch ảnh hưởng, kẻ đầu têu thì lại dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi, cao giọng nói: "Mọi người đều nói, Hoàng Thượng đột nhiên bỏ cấm túc cho quý phi, là hướng về phía thể diện của Tổng đốc trị thủy Cao Bân đại nhân!""Anh Lạc!" Hoàng Hậu xông về phía trước, đưa tay lên bịt miệng nàng. 😂😂😂Ngụy Anh Lạc lại đem tay nàng kéo xuống khỏi miệng, ở trong mắt mọi người, không biết sống chết tiếp tục nói: "Hoàng Thượng bởi vì một thần tử đắc lực, liền phí công tận lực trấn an quý phi! Đường đường vua một nước, cẩn thận lấy lòng nữ nhân như vậy, so với cô nương thanh lâu lấy lòng nam nhân, có gì khác biệt! Tử cấm thành lớn như vậy, biến thành Tần lầu Sở quán, Hoàng Thượng ngài, trở thành cô nương nổi tiếng nhất, trấn an xong Trữ Tú Cung rồi, tiếp theo đến phiên ai đây!"Cô nương nổi tiếng nhất.Cô nương nổi tiếng nhất!Cô nương nổi tiếng nhất...Âm vang một tiếng, Hoằng Lịch lột xuống bội kiếm dùng trang trí trên tường, bảo kiếm lên tiếng đáp lại tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang lòe lòe, thẳng tắp đâm tới Ngụy Anh Lạc.Ngụy Anh Lạc sớm có phòng bị, trường kiếm chưa đến nơi, nàng đã lăn xuống dưới gầm bàn, cái bàn kia liền thay nàng gặp nạn, suýt nữa bị một kiếm chém thành hai nửa."Hoàng Thượng bớt giận! Hoàng Thượng bớt giận!" Hoàng Hậu vội vàng hô.Ngụy Anh Lạc bò ra sau váy Hoàng Hậu, cười ha ha một tiếng, xa xa hướng Hoằng Lịch hô: "Hoàng Thượng tức giận như vậy, chứng minh nô tài nói không sai, nói lớn thì là vì dân vì nước, nói nhỏ thì là lấp trái vá phải, mình ngài bán thân thì thôi đi, đừng đem cáu giận rải lên người người khác! Đường đường vua một nước, lại thật trở thành danh hoa khuynh quốc!"Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu khuất nhục như vậy, Hoằng Lịch trong lúc nhất thời tức giận đến hai mắt choáng váng, người trước mắt, kiếm trong tay, tất cả đều xuất hiện bóng chồng, hắn lắc lắc thân thể, cảm giác tức giận như lửa, từ lồng ngực một đường trào lên cổ họng: "Người đâu, người đâu! Đem tiện tỳ này mang xuống, lập tức —— "Lời chưa dứt, cổ khí kia đã theo cổ họng hắn phun ra ngoài.Chỉ nghe ọc một tiếng, một bụm máu bầm rơi trên mặt đất, trong đỏ có đen, trong đen ửng đỏ, mơ hồ tản ra một mùi tanh khó ngửi."Ha ha, được rồi được rồi!" Cửa lớn vang lên tiếng mở ra, Diệp Thiên sĩ bước nhanh xông vào, vây quanh máu bầm trên đất vòng vo mấy vòng, sau đó mặt mày tỏa sáng ngẩng đầu lên nói, "Bệnh của Hoàng Thượng, lần này có thể khỏi rồi!"Ngụy Anh Lạc thuận thế quỳ một cái trên đất, thu hồi bộ mặt người gặp người hận trước đó, ngoan ngoãn kính cẩn nói: "Anh Lạc miệng xuất cuồng ngôn, đều là vì nghĩ chữa bệnh cho Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương thứ tội."----------bỏ qua một đoạn Diệp lang y chạy vào giới thiệu cách trị bệnh, chi tiết mời xem phim---------Ngụy Anh Lạc vội vàng nói: "Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng mới vừa thanh lọc máu bầm, thân thể suy yếu, hay là mau để cho ngài nằm xuống đi!"Hoàng Hậu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu liên tục nói: "Đúng đúng! Các ngươi còn chờ cái gì, còn không mau hầu hạ Hoàng Thượng nằm xuống!"Đám người Lý Ngọc tay chân luống cuống tới đỡ, Hoằng Lịch lại giùng giằng không chịu nằm xuống, một đôi mắt ứ máu thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc, tựa như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, hết lần này tới lần khác há miệng ra, nhưng một câu cũng nói không ra.Trên đời hiểu rõ hắn nhất không ai bằng Hoàng Hậu, hắn không cần mở miệng, Hoàng Hậu liền biết trong lòng hắn chứa ý niệm gì, có chút dở khóc dở cười nói: "Hoàng Thượng, ngài đừng nóng giận, Anh Lạc cũng là vì nghĩ chữa bệnh, mới cố ý khích giận, cũng không phải có lòng xúc phạm!""Khọt, khẹt..." Vẫn chỉ có tiếng kêu của cổ họng, Hoằng Lịch không thuận theo không buông tha, vẫn dùng đầu ngón tay chỉ Ngụy Anh Lạc.Hoàng Hậu không biết làm sao, chỉ đành phải hướng Ngụy Anh Lạc nháy mắt."Ai nha!" Ngụy Anh Lạc lập tức trợn trắng mắt, "Nô tài, nô tài đột nhiên choáng váng đầu...""A, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị lây bệnh rồi?" Hoàng Hậu giả vờ giả vịt hô lên, "Mau, mau đưa người đi nghỉ ngơi! Diệp đại phu, phiền toái ngươi chẩn bệnh cho Anh Lạc một chút!"Một đám người ba chân bốn cẳng khiêng Ngụy Anh Lạc rời khỏi.
Ngụy Anh Lạc đoán chừng hắn không chỉ tìm mỗi mình, nhưng những người khác nghe chủ ý của hắn xong, đều quả quyết cự tuyệt. Vì vậy tìm tới tìm lui, tìm tới cung nữ nho nhỏ này."... Nhưng nếu làm thành, chính là một công lớn." Diệp Thiên sĩ cười nói, "Công đầu dĩ nhiên là của cô nương, ta nhiều lắm chỉ được hưởng lợi một hai."Nhưng nguy hiểm tất cả đều là Ngụy Anh Lạc gánh, chuyện thành thì không nói, nếu như thất bại, chịu phạt cũng chỉ có một mình Ngụy Anh Lạc.Nhưng nghĩ đến cái mặt âm dương quái khí của Hoằng Lịch, nhớ tới Hoàng Hậu hàng đêm vì hắn cầu phúc mà ngày càng gầy gò, Ngụy Anh Lạc cười lên: "Cõi đời này làm gì có chuyện tốt nào không có chút nguy hiểm... Ta làm."----------- Bỏ qua một đoạn pika long gãi ghẻ ------Một trận tiếng vang loảng xoảng lộn xộn vang lên, Hoằng Lịch dưới cơn nóng giận, đánh đổ giá cổ bên cạnh, trên giá đầy trân bảo đồ cổ rơi xuống đầy đất, mấy món đồ sứ biến thành vô số mảnh vụn, trong đó có một mảnh bắn tung tóe ra, trong tiếng kinh hô của mọi người, đảo qua mu bàn tay Hoàng Hậu."Nương nương!" Ngụy Anh Lạc vội vàng nhào tới, kéo tay nàng qua nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay sống trong nhung lụa kia, bất ngờ nhiều thêm một đạo vết thương thật dài, máu tươi dọc theo vết thương từ từ tràn ra, tí tách rơi trên mặt đất.Phẫn nộ khó mà ức chế dâng lên trong lòng Ngụy Anh Lạc, nàng quay đầu lại, băng lãnh lạnh lùng nói: "Hoàng Thượng, ngài trút giận lên người khác như vậy, không phải việc minh quân nên làm."Trong cơn thịnh nộ, không ai dám xui xẻo chạm vào Hoằng Lịch, huống chi là ngay mặt chỉ trích như vậy.Đừng nói người chung quanh, ngay cả bản thân Hoằng Lịch đều có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình, sau hồi lâu, mới không dám tin nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc: "... Ngươi vừa rồi nói gì? Lặp lại lần nữa!"Đổi một người khác, là tuyệt đối không dám lặp lại một lần nữa, đừng nói lặp lại, có khi còn muốn lên tiếng phủ nhận lời mình vừa nói."Hoàng Thượng, ngài trút giận lên người khác như vậy, không phải việc minh quân nên làm." Kết quả Ngụy Anh Lạc chẳng những lặp lại, còn thêm nhiều lời càng khó nghe hơn, "Mãn cung tần phi, nghe nói Hoàng Thượng bị bệnh, ngoài miệng thập phần ân cần, dưới chân lại giẫm phong hỏa luân, một người chạy nhanh hơn một người! Chỉ có Hoàng Hậu nương nương, cực nhọc ngày đêm, ngày đêm chiếu cố, nhưng Hoàng Thượng chẳng phân biệt được phải trái đúng sai, đem đau đớn áp đặt lên người khác, a, thật là một vị hoàng đế tốt, hảo phu quân."Hoằng Lịch có bao giờ từng bị người châm chích như vậy, lúc này giận đến hai mắt biến thành màu đen, chỉ tay về phía nàng không nói ra lời."Anh Lạc, ngươi sao có thể chống đối Hoàng Thượng như vậy!" Hoàng Hậu hoảng sợ nói, "Còn không mau lui ra!"Nàng thương tiếc Ngụy Anh Lạc, chủ động cho nàng bậc thang bước xuống, nhưng không ngờ Ngụy Anh Lạc chẳng những không nhận bậc cấp này, còn lớn tiếng nói: "Nô tài đâu có nói sai! Từ khi Tuệ quý phi khôi phục, ban thưởng của Hoàng Thượng như nước chảy vào Trữ Tú Cung, Trường Xuân Cung, cái gì cũng không thấy, đây là vì sao!""Anh Lạc, ngươi im miệng!" Hoàng Hậu gấp đến hai tay đều bắt đầu phát run.Hoằng Lịch cuối cùng tìm về thanh âm, lấy một loại tư thái giận dữ người chung quanh chưa từng thấy qua, hét: "Nói, trẫm muốn nghe cô ta nói!"Không ít cung nhân đều bị hù sợ quỳ trên đất, hận bản thân vận khí không tốt, sao lại làm nhiệm vụ vào đúng hôm nay. Người bị vạ lây còn run lẩy bẩy, e sợ bị lửa giận của Hoằng Lịch ảnh hưởng, kẻ đầu têu thì lại dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi, cao giọng nói: "Mọi người đều nói, Hoàng Thượng đột nhiên bỏ cấm túc cho quý phi, là hướng về phía thể diện của Tổng đốc trị thủy Cao Bân đại nhân!""Anh Lạc!" Hoàng Hậu xông về phía trước, đưa tay lên bịt miệng nàng. 😂😂😂Ngụy Anh Lạc lại đem tay nàng kéo xuống khỏi miệng, ở trong mắt mọi người, không biết sống chết tiếp tục nói: "Hoàng Thượng bởi vì một thần tử đắc lực, liền phí công tận lực trấn an quý phi! Đường đường vua một nước, cẩn thận lấy lòng nữ nhân như vậy, so với cô nương thanh lâu lấy lòng nam nhân, có gì khác biệt! Tử cấm thành lớn như vậy, biến thành Tần lầu Sở quán, Hoàng Thượng ngài, trở thành cô nương nổi tiếng nhất, trấn an xong Trữ Tú Cung rồi, tiếp theo đến phiên ai đây!"Cô nương nổi tiếng nhất.Cô nương nổi tiếng nhất!Cô nương nổi tiếng nhất...Âm vang một tiếng, Hoằng Lịch lột xuống bội kiếm dùng trang trí trên tường, bảo kiếm lên tiếng đáp lại tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang lòe lòe, thẳng tắp đâm tới Ngụy Anh Lạc.Ngụy Anh Lạc sớm có phòng bị, trường kiếm chưa đến nơi, nàng đã lăn xuống dưới gầm bàn, cái bàn kia liền thay nàng gặp nạn, suýt nữa bị một kiếm chém thành hai nửa."Hoàng Thượng bớt giận! Hoàng Thượng bớt giận!" Hoàng Hậu vội vàng hô.Ngụy Anh Lạc bò ra sau váy Hoàng Hậu, cười ha ha một tiếng, xa xa hướng Hoằng Lịch hô: "Hoàng Thượng tức giận như vậy, chứng minh nô tài nói không sai, nói lớn thì là vì dân vì nước, nói nhỏ thì là lấp trái vá phải, mình ngài bán thân thì thôi đi, đừng đem cáu giận rải lên người người khác! Đường đường vua một nước, lại thật trở thành danh hoa khuynh quốc!"Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu khuất nhục như vậy, Hoằng Lịch trong lúc nhất thời tức giận đến hai mắt choáng váng, người trước mắt, kiếm trong tay, tất cả đều xuất hiện bóng chồng, hắn lắc lắc thân thể, cảm giác tức giận như lửa, từ lồng ngực một đường trào lên cổ họng: "Người đâu, người đâu! Đem tiện tỳ này mang xuống, lập tức —— "Lời chưa dứt, cổ khí kia đã theo cổ họng hắn phun ra ngoài.Chỉ nghe ọc một tiếng, một bụm máu bầm rơi trên mặt đất, trong đỏ có đen, trong đen ửng đỏ, mơ hồ tản ra một mùi tanh khó ngửi."Ha ha, được rồi được rồi!" Cửa lớn vang lên tiếng mở ra, Diệp Thiên sĩ bước nhanh xông vào, vây quanh máu bầm trên đất vòng vo mấy vòng, sau đó mặt mày tỏa sáng ngẩng đầu lên nói, "Bệnh của Hoàng Thượng, lần này có thể khỏi rồi!"Ngụy Anh Lạc thuận thế quỳ một cái trên đất, thu hồi bộ mặt người gặp người hận trước đó, ngoan ngoãn kính cẩn nói: "Anh Lạc miệng xuất cuồng ngôn, đều là vì nghĩ chữa bệnh cho Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương thứ tội."----------bỏ qua một đoạn Diệp lang y chạy vào giới thiệu cách trị bệnh, chi tiết mời xem phim---------Ngụy Anh Lạc vội vàng nói: "Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng mới vừa thanh lọc máu bầm, thân thể suy yếu, hay là mau để cho ngài nằm xuống đi!"Hoàng Hậu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu liên tục nói: "Đúng đúng! Các ngươi còn chờ cái gì, còn không mau hầu hạ Hoàng Thượng nằm xuống!"Đám người Lý Ngọc tay chân luống cuống tới đỡ, Hoằng Lịch lại giùng giằng không chịu nằm xuống, một đôi mắt ứ máu thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc, tựa như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, hết lần này tới lần khác há miệng ra, nhưng một câu cũng nói không ra.Trên đời hiểu rõ hắn nhất không ai bằng Hoàng Hậu, hắn không cần mở miệng, Hoàng Hậu liền biết trong lòng hắn chứa ý niệm gì, có chút dở khóc dở cười nói: "Hoàng Thượng, ngài đừng nóng giận, Anh Lạc cũng là vì nghĩ chữa bệnh, mới cố ý khích giận, cũng không phải có lòng xúc phạm!""Khọt, khẹt..." Vẫn chỉ có tiếng kêu của cổ họng, Hoằng Lịch không thuận theo không buông tha, vẫn dùng đầu ngón tay chỉ Ngụy Anh Lạc.Hoàng Hậu không biết làm sao, chỉ đành phải hướng Ngụy Anh Lạc nháy mắt."Ai nha!" Ngụy Anh Lạc lập tức trợn trắng mắt, "Nô tài, nô tài đột nhiên choáng váng đầu...""A, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị lây bệnh rồi?" Hoàng Hậu giả vờ giả vịt hô lên, "Mau, mau đưa người đi nghỉ ngơi! Diệp đại phu, phiền toái ngươi chẩn bệnh cho Anh Lạc một chút!"Một đám người ba chân bốn cẳng khiêng Ngụy Anh Lạc rời khỏi.