[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Tiểu Thuyết DHCL][2] Ta sẽ bảo vệ người



Trích chương 43

Sau trận lệ chi loạn, ai về nhà nấy.



Có lẽ là bởi vì mang thai, trên mặt Du quý nhân hiện ra vẻ mệt mỏi, Hoàng hậu thấy, liền để cho Nhĩ Tình đưa nàng trở về cung nghỉ ngơi. Đợi người vừa đi, Anh Lạc ùm một tiếng quỳ xuống bên cạnh nàng: "Nô tài tự tiện chủ trương, thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội."

Hoàng hậu thì lại không có chút ý định muốn trách cứ, ngược lại thân mật đưa ngón tay chọt một cái, điểm lên trán nàng: "Ngươi nha ngươi, vậy mà có thể đưa ra chủ ý như vậy, Tuệ quý phi lợi dụng Tuyết Cầu làm kinh hãi Du quý nhân, món nợ trước đó chưa thanh toán vừa vặn chuyển sang hôm nay mà tính, cũng không xem như oan uổng cô ta."

Ngụy Anh Lạc vô cùng thành khẩn trả lời nàng: "Nô tài nhận tội chịu phạt là chuyện nhỏ, hành vi của Tuệ quý phi cùng Gia tần, chính là muốn để cho nương nương hoàn toàn mất hết thể diện, làm sao có thể cho bọn họ được như ý? Nô tài trông giữ bất lực, lệ chi hư mất vốn là đại sự, nhưng so với Tuệ quý phi xúi giục chó dữ tổn hại Du quý nhân, hủy diệt cống phẩm Phúc Kiến, hư hại yến hội của Hoàng hậu, coi như nhẹ hơn nhiều."

Hoàng hậu chợt cười: "Ngươi có biết, Hoàng thượng đã nhìn ra ngươi đang lợi dụng hắn."

Ngụy Anh Lạc thất kinh, gần như ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu.

Dáng vẻ ngơ ngốc trên mặt nàng tựa hồ khiến Hoàng hậu thích thú, Hoàng hậu vui vẻ cười ha ha nói: "Nhưng mà ngươi không cần lo lắng quá mức, hoàng thượng nếu đã nhìn ra, còn chịu để cho ngươi lợi dụng, liền cho thấy hắn cũng cảm thấy Tuệ quý phi làm quá mức, mượn cơ hội cảnh cáo cô ta một cái."

Ngụy Anh Lạc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trên lưng có chút hơi lạnh.

"Anh Lạc." Hoàng hậu chợt hỏi nàng, "Ngươi cảm thấy vạn tuế gia chúng ta ngày thường là hạng người gì?"

Ngụy Anh Lạc không biết nàng vì sao muốn hỏi mình vấn đề này, suy nghĩ chốc lát, đưa ra một đáp án quy củ: "Chuyên cần yêu dân."

Hoàng hậu lắc đầu một cái: "Bổn cung không phải nói cái này, bổn cung là hỏi ngươi tính tình của hắn."

Ngụy Anh Lạc liên tục nói hết mấy từ, hoàng hậu đều lắc đầu, cho đến khi nàng ấp a ấp úng nói ra một cái: "Quả quyết sát phạt?"

"Đúng vậy!" Hoàng hậu vỗ tay một cái y như đứa trẻ, "Hoàng thượng là người nào, đế vương Đại Thanh, đứng đầu thiên hạ, chỉ cần là người hắn nhìn không vừa mắt, răng rắc một cái, đầu rơi xuống đất, không phải là xong rồi sao! Sao còn phải lưu lại một cái hạ nhân, đây không phải là tự làm mình khó chịu sao?"

Ngụy Anh Lạc lại cảm thấy trên lưng có chút lạnh, mồ hôi quả thực như thác chảy rửa sạch lưng nàng, nàng miễn cưỡng cười nói: "Cái này... Có lẽ hoàng thượng có băn khoăn gì?"

"Không thể nào!" Hoàng hậu nói như chém đinh chặt sắt, "Hoàng thượng có thể có băn khoăn gì, Ngạc Thiện kia ân sủng bực nào, bao nhiêu quan viên cầu xin tha thứ, nói giết liền giết, mắt cũng không nháy một cái!"

"Vậy... Vậy..." Ngụy Anh Lạc vẻ mặt đưa đám, "Nương nương, hoàng thượng thật sẽ chờ về sau tính sổ, muốn lấy đầu nô tài sao?"

Nàng dáng vẻ rưng rưng đáng thương, tựa như một con mèo gây họa, sẵn sàng chuẩn bị nhảy lên đầu gối nữ chủ nhân, làm nũng lăn lộn kêu meo meo, cầu nữ chủ nhân bảo vệ.

"Yên tâm, ngươi không sao đâu." Lại thấy Hoàng hậu như có thâm ý cười nói, "Ngươi là một cô gái, một cô gái dáng dấp xinh xắn."

Tuy rằng nàng nói không sao, nhưng nghe câu nói phía sau kia, Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy không chỉ lưng, mà cả người mình đều là một mảnh lạnh như băng, tựa như rơi vào trong một giếng nước sâu.




-------

Trích chương 51:

Hoàng Hậu đưa Du quý nhân đến Trường Xuân Cung chờ sinh, Anh Lạc bất mãn.


Thánh thượng tự mình dặn dò, Hoàng hậu dĩ nhiên phải chăm lo, Du quý nhân rất nhanh liền dọn vào Trường Xuân Cung dưỡng thai.

Hoàng hậu đang chú tâm tu bổ chậu cảnh trên kệ, Ngụy Anh Lạc vừa luyện chữ, vừa thi thoảng nhìn lén Hoàng hậu mấy lần. Hoàng hậu cuối cùng không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy? Muốn nói hay không đây."

Ngụy Anh Lạc cân nhắc một chút, vẫn là thẳng thừng nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài không nên đem Du quý nhân đưa vào Trường Xuân Cung."

Hoàng hậu lẳng lặng nhìn nàng, hỏi: "Tại sao?"

Ngụy Anh Lạc ở trước mặt Hoàng hậu trước nay đều không che giấu ý tưởng của mình, nói: "Du quý nhân sắp sinh, có nhiều cố kỵ, bữa nào ăn nhiều, ăn ít, lỡ phối hợp không tốt, người ngoài ngược lại sẽ trách tội đến trên người nương nương."

Hoàng hậu hơi kinh ngạc, hỏi: "Anh Lạc, ngươi từng nhiều lần bảo vệ Du quý nhân, vì sao lần này, lại thay đổi chủ ý?"

Ngụy Anh Lạc gần như cay nghiệt trả lời: "Anh Lạc cho rằng, không sợ chuyện, cũng không có nghĩa là chủ động gây chuyện."

Hoàng hậu buông xuống cây kéo, đi tới bên cạnh Ngụy Anh Lạc, buồn cười hỏi: "Ngươi nghĩ rằng bổn cung tiếp Du quý nhân tới Trường Xuân Cung, là chủ động trêu chọc thị phi?"

Ngụy Anh Lạc cũng không phủ nhận: "Nô tài dốt nát, nếu như nghĩ sai, thỉnh nương nương thứ tội." Hoàng hậu lấy đi cây bút trong tay nàng, dựa bàn viết một chữ, hỏi: "Ngươi biết đây là chữ gì không?"

Ngụy Anh Lạc tuy rằng cùng Hoàng hậu học tập đọc sách viết chữ, nhưng Hoàng hậu viết cái chữ này nàng cũng không nhận ra, liền lắc đầu một cái.

Hoàng hậu kiên nhẫn dạy nàng: "Phía dưới bên trái một chữ khẩu (miệng, nhân khẩu), phía trên bên phải một bàn tay, đây là nguồn gốc của chữ 'Hậu' trong văn giáp cốt. Ở nơi to lớn khổng lồ như Tử cấm thành, tồn tại vô số phi tần, cung nữ, Hoàng hậu đứng đầu chúng phi, là ô dù của lục cung, nên cung cấp che chở bảo hộ cho nữ nhân ở nơi này."

Ngụy Anh Lạc tức thì biết ý của Hoàng hậu, nhưng nàng tuy biết, lại không thể hiểu được, nhíu mày nói: "Nhưng bọn họ đều là tới cùng ngài tranh đoạt Hoàng thượng!"

Trên nét mặt Hoàng hậu có một loại đau thương cùng thương hại không thể diễn tả, nàng nhìn chữ 'Hậu' trên tờ giấy trắng, ôn nhu nói: "Bọn họ rời khỏi cha mẹ người thân, cả đời nhốt ở thâm cung, đã là quá đáng thương; nếu bổn cung cũng lòng đầy ghen tị, đả kích người khác, trong cung trên làm dưới theo, tất sẽ mất đi trật tự; bổn cung sức yếu, nhưng vẫn có thể mang cho bọn họ chút dịu dàng, ở thời điểm bọn họ bị ủy khuất, không đến mức không nơi khóc kể; Anh Lạc, ngươi phải thời khắc nhớ kỹ, bổn cung đầu tiên là Hoàng hậu, sau mới là một nữ nhân."

Ngụy Anh Lạc ngơ ngẩn đứng tại chỗ, nàng nhìn Hoàng hậu, vừa giống như thấy được một người khác, người kia cũng từng ôn nhu nói với nàng như vậy: "Anh Lạc, mọi người sinh tồn không dễ, ngươi phải dốc hết khả năng, giúp người có thể giúp, hiểu không?"

Hoàng hậu thấy Ngụy Anh Lạc nhấp nhoáng lệ quang trong mắt, có chút luống cuống hỏi: "Anh Lạc, ngươi làm sao vậy?"

Ngụy Anh Lạc vội lau sạch nước mắt, thấp giọng nói: "Nô tài có một tỷ tỷ, ban nãy thần thái nói chuyện của nương nương, rất giống với tỷ tỷ, thỉnh nương nương thứ tội, người là thân thể ngàn vàng, nô tài không nên đem người so sánh với tỷ tỷ, nô tài chẳng qua là cảm thấy, người và tỷ tỷ giống nhau, đều là người tâm thiện, trời cao nhất định sẽ phù hộ người."

Ta cũng sẽ bảo vệ người.

Hoàng hậu từ ái sờ trán Ngụy Anh Lạc, sẳng giọng: "Vậy mà khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi, đúng là một tiểu cô nương."

Ngụy Anh Lạc ngượng ngùng cười một tiếng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...